Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-572.html
Chương 572: Tự ý xông vào nhà dân
“À... ‘vỏ xe tăng’ là chỉ két sắt của Colling, loại két sắt này vô cùng chắc chắn, thuốc nổ cũng không nổ được!”
“Chúng tôi nghĩ, nếu ông ta có két sắt quý giá như thế, vậy thì đồ trong két sắt đó chắc sẽ có giá trị không nhỏ, cho nên chúng tôi mới hăm he tới nó.”
“Thế nhưng, sau khi chúng tôi chuẩn bị xong tất cả kế hoạch, cũng chuẩn bị hành động thì phát hiện có người đã nhanh chân đến trước! Thông qua tin tức của chúng tôi, người này rất có thể chính là cô sư muội của chúng tôi - Thôi Lệ Châu!” Bàng Dũng giải thích: “Cả Tấn Bình này, chỉ có cô ta là2có thể không cần dùng khoan để mở ‘vỏ xe tăng’ ra! Hơn nữa, lúc chúng tôi lên kế hoạch Thôi Lệ Châu cũng thường xuyên xuất hiện tại xung quanh chúng tôi, rất có thể là cô ta điều tra ra bí mật của chúng tôi, nên mới hớt tay trên của chúng tôi!”
“Anh nghĩ thử xem, sau khi chúng tôi nhận được tin tức thì giận đến mức nào, cho nên mới đi tìm cô ta tính sổ!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi: “Vậy anh có biết đến cùng trong két sắt kia có thứ gì không?”
“Cái này thì đúng là không biết!” Bàng Dũng khó xử nói: “Chúng tôi đoán chừng, dù cho thật có thứ đáng giá thì cũng7thể để lộ ra ngoài sáng chứ? Bởi vì sau khi mất trộm, người mất cũng không báo cảnh sát nên trên giang hồ cũng không truyền ra tin tức hay là treo đỏ gì...”
Kỳ quái...
Triệu Ngọc chăm chú nhớ lại, lúc ở khách sạn, Thôi Lệ Châu nói tới chuyện này rất hời hợt, chỉ nói bọn người Bàng Dũng oan uổng cô ta ăn cắp một bao kim cương.
Như vậy... Trong két sắt kia là kim cương thật sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Triệu Ngọc càng cảm thấy, rất có thể Thôi Lệ Châu lừa mình, thứ trong tủ bảo hiểm của người kia, nói không chừng chính là cô ta trộm, bọn người Bàng Dũng vốn không oan uổng9cô ta.
Thế nhưng... Nếu như đúng là cô ta trộm được kim cương, vậy thì còn đi bệnh viện tâm thần trộm thuốc làm gì? Chẳng lẽ... Thứ mà cô ta trộm được cũng không phải là kim cương? Hay là, trong két sắt vốn không có gì cả? Cô ta chỉ là bị mắc lừa thôi?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc không khỏi cảm khái không ngừng, ngay từ đầu, hắn cho là mình đã nhìn thấu Thôi Lệ Châu, nhưng là bây giờ nhìn lại, nữ phi tặc này có quá nhiều bí mật!
Đến cùng Thôi Lệ Châu có lai lịch như thế nào, cô ta có liên quan gì tới Lưu Vũ hay không?
“Thôi Lệ Châu không lớn lên Tấn Bình.” Bàng Dũng5giới thiệu nói: “Cô ta gia nhập chỗ chúng tôi cũng mới một hai năm nay thôi, đừng nhìn con nhóc này tuổi còn trẻ, nhưng kỹ thuật lại là hạng nhất, rất được Nhị gia của chúng tôi thưởng thức! Mới tới không bao lâu mà đã có thể cùng ăn cùng ngồi với tôi rồi!”
“Theo như lời cô ta nói thì quê quán của cô ta ở vùng Tấn Biên và Cam Lũng, nhưng mà học nghề từ ai thì không biết được rồi, có điều, chắc sư phụ của cô ta là một vị cao nhân!” Bàng Dũng nói thẳng: “Bằng không, chỉ dựa vào tự học, trình độ của cô ta không thể nào cao như vậy!”
Sư phụ?
Trong chốc3lát, Triệu Ngọc nghĩ tới một việc, dáng dấp của Thôi Lệ Châu và “Cách Cách” giống nhau như vậy, chẳng lẽ... cũng có nguyên nhân đặc biệt gì sao?
“Tôi hỏi anh, két sắt của người giàu kia bị trộm là chuyện vào ngày nào?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Ừm... Ba ngày trước nhỉ?” Bàng Dũng trả lời: “Sau khi chúng tôi phát hiện thì vẫn núp ở gần nhà Thôi Lệ Châu, muốn hỏi cô ta cho rõ, buộc cô ta giao đồ ra. Nhưng không được, mãi đến đêm qua, khó khăn lắm mới tìm được cô ta, nhưng lại bị một kẻ tự xưng là cảnh sát đến quấy nhiễu! Tôi không biết có phải người kia cùng một giuộc với cô ta không nữa?”
Triệu Ngọc nhìn Bàng Dũng một chút, lúc Bàng Dũng nói chuyện vốn không dám ngẩng đầu, không nói sai. Xem ra, hắn ta vốn không biết, cảnh sát cứu Thôi Lệ Châu tối qua là mình.
Sau khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt như bị một mảnh sương mù nồng nặc bao phủ. Lúc đầu, vụ án giết người thần tốc đã đủ khó giải quyết, bây giờ lại toát ra một Thôi Lệ Châu bí ẩn chồng chất, đúng là khiến người ta nhức đầu.
Có điều, cho tới bây giờ, Triệu Ngọc vẫn kiên trì cho rằng, giữa Thôi Lệ Châu và Lưu Vũ, chắc chắn tồn tại một mối quan hệ nào đó!
Lúc trong văn phòng, ánh mắt của Thôi Lệ Châu đã bán đứng cô ta!
Thử nghĩ xem, nếu như cô ta vẻn vẹn chỉ từng gặp qua Lưu Vũ mà thôi, như vậy sao cô ta không tranh công với cảnh sát chứ? Chẳng lẽ, đúng như Triệu Ngọc đoán, trong tay Lưu Vũ có chứng cứ phạm tội gì của Thôi Lệ Châu? Trong một lần phạm tội nào đó, hai người họ từng gặp nhau?
Hơn nữa, chứng cứ phạm tội của Thôi Lệ Châu có phải là vì trộm két sắt không?
Nghĩ đến điều này, Triệu Ngọc lập tức ra quyết định, hắn muốn tới nhà của vị Hoa kiều mới về nước kia một chuyến, tự mình hỏi người này chuyện liên quan tới két sắt.
Nếu như có thể biết đến cùng Thôi Lệ Châu trộm được cái gì, có lẽ có thể tìm ra manh mối liên quan tới Lưu Vũ chăng?
Giờ phút này, Nhiễm Đào dựa theo lời dặn của Triệu Ngọc, còn đang điều tra lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc, xem có phải có người tham gia hãm hại Lưu Vũ không.
Thế là, Triệu Ngọc đành phải mang theo Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả cùng đi. Bởi vì lần này bọn họ không đi vì vụ án giết người thần tốc cho nên hắn cũng không thông báo cho Lý Lạc Vân.
Sau khi điều chỉnh sơ qua, ba người nhanh chóng lái xe đi đến khu biệt thự tọa lạc trên đường Hổ An.
Dù sao thì thành phố Tấn Bình cũng là tỉnh lị một phương, lại nằm ở vùng đồng bằng nên trên phương diện xây dựng thành thị cũng phát đạt hơn thành phố Tần Sơn một chút, nhân khẩu cũng đông đúc hơn.
Đường Hổ An cách Cục Cảnh sát rất xa, lại gặp phải giờ cao điểm tan tầm, đoạn đường này đi rất là vất vả. Chờ bọn họ khó khăn lắm chạy đến đích thì đường đã lên đèn, sắc trời sớm đã tối sầm.
Không khéo nhất là, khi bọn họ lái xe vào khu biệt thự, tìm được nhà mất trộm két sắt kia, ấn chuông cửa mãi vẫn không có người ra mở cửa.
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải liên hệ ban quản lý khu nhà để tìm ra họ tên và số điện thoại của chủ nhà. Chủ nhà tên là Tô Hải Phong, trên sổ ghi chép biểu hiện, biệt thự là do ông ta thuê của người khác, thời hạn một năm.
Hả?
Biệt thự là thuê, chứ không phải mua?
Sau khi nhìn thấy điểm này, Triệu Ngọc cảnh giác theo bản năng. Bởi vì, nếu như người này thật sự là người mua bán bình thường, vậy tại sao phải thuê biệt thự để ở?
Xem ra... Bàng Dũng nói đúng, có lẽ Tô Hải Phong này đúng là có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau đó, Triệu Ngọc dựa theo số điện thoại đó gọi cho Tô Hải Phong, nhưng sau khi kết nối thì từ đầu đến cuối không có người nghe. Tăng Khả truy lùng theo địa chỉ IP thì phát hiện điện thoại của Tô Hải Phong vốn không ở nơi nào khác mà nằm ngay trong biệt thự!
Chậc chậc...
Chuyện này lại càng kỳ lạ, rõ ràng Tô Hải Phong đang ở bên trong, vì sao lại không nhận điện thoại? Cũng không mở cửa cho bọn họ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dứt khoát quyết định, muốn mạnh mẽ xông vào xem xét.
Bọn họ biết, trong khu biệt thự cao cấp như thế nào, nếu như không có lệnh khám chính thức thì phía quản lý khu nhà không thể hỗ trợ mở cửa.
Cho nên, bọn họ cũng không có ý định tìm quản lý khu nhà hỗ trợ, ba người tìm chỗ tường tương đối thấp để trèo vào.
Sau đó, ba người đi xuyên qua sân nhỏ đằng trước, chạy thẳng về phía cửa chính. Khóa lớn ở cổng chính đóng chặt, bọn họ dùng sức gõ cửa một cái, nhưng trong nhà vẫn không có phản ứng gì.
“Làm sao bây giờ, tổ trưởng?” Tăng Khả nhíu mày nói: “Nếu không thì chúng ta liên lạc với cảnh sát Tấn Bình bảo bọn họ tới mở cửa nhé?”
“Nói đùa gì vậy, không thấy chúng ta chạy xe bao lâu mới tới hả?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu như chờ cảnh sát, không bằng chúng ta cứ ngủ một giấc trước đi!”
“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”
“Chưa từng nghe qua câu nói kia hả?” Triệu Ngọc cười một tiếng: “Không cửa còn có cửa sổ mà!”
“Cái gì, cửa sổ?”
Ngay lúc Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đang sững sờ thì Triệu Ngọc đã quơ lấy bình hoa trước cửa, quăng thẳng vào cửa kính trong phòng khách, sau đó, tiếng loảng xoảng vang lên, tấm kính lớn bị nện vỡ nát.
“Tổ trưởng...” Tăng Khả không nghĩ đến tổ trưởng nhà mình lại bạo lực như thế, lúc này nuốt ngụm nước bọt, lo lắng hỏi: “Làm như thế... có phải có phần không ổn không? Đây là tự ý xông vào nhà dân, làm hư hao tài sản cá nhân của người ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm...”
Nhưng mà, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn vốn không thèm để ý đến cậu ta, sớm đã cất bước đi vào trong biệt thự...
“Chúng tôi nghĩ, nếu ông ta có két sắt quý giá như thế, vậy thì đồ trong két sắt đó chắc sẽ có giá trị không nhỏ, cho nên chúng tôi mới hăm he tới nó.”
“Thế nhưng, sau khi chúng tôi chuẩn bị xong tất cả kế hoạch, cũng chuẩn bị hành động thì phát hiện có người đã nhanh chân đến trước! Thông qua tin tức của chúng tôi, người này rất có thể chính là cô sư muội của chúng tôi - Thôi Lệ Châu!” Bàng Dũng giải thích: “Cả Tấn Bình này, chỉ có cô ta là2có thể không cần dùng khoan để mở ‘vỏ xe tăng’ ra! Hơn nữa, lúc chúng tôi lên kế hoạch Thôi Lệ Châu cũng thường xuyên xuất hiện tại xung quanh chúng tôi, rất có thể là cô ta điều tra ra bí mật của chúng tôi, nên mới hớt tay trên của chúng tôi!”
“Anh nghĩ thử xem, sau khi chúng tôi nhận được tin tức thì giận đến mức nào, cho nên mới đi tìm cô ta tính sổ!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi: “Vậy anh có biết đến cùng trong két sắt kia có thứ gì không?”
“Cái này thì đúng là không biết!” Bàng Dũng khó xử nói: “Chúng tôi đoán chừng, dù cho thật có thứ đáng giá thì cũng7thể để lộ ra ngoài sáng chứ? Bởi vì sau khi mất trộm, người mất cũng không báo cảnh sát nên trên giang hồ cũng không truyền ra tin tức hay là treo đỏ gì...”
Kỳ quái...
Triệu Ngọc chăm chú nhớ lại, lúc ở khách sạn, Thôi Lệ Châu nói tới chuyện này rất hời hợt, chỉ nói bọn người Bàng Dũng oan uổng cô ta ăn cắp một bao kim cương.
Như vậy... Trong két sắt kia là kim cương thật sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Triệu Ngọc càng cảm thấy, rất có thể Thôi Lệ Châu lừa mình, thứ trong tủ bảo hiểm của người kia, nói không chừng chính là cô ta trộm, bọn người Bàng Dũng vốn không oan uổng9cô ta.
Thế nhưng... Nếu như đúng là cô ta trộm được kim cương, vậy thì còn đi bệnh viện tâm thần trộm thuốc làm gì? Chẳng lẽ... Thứ mà cô ta trộm được cũng không phải là kim cương? Hay là, trong két sắt vốn không có gì cả? Cô ta chỉ là bị mắc lừa thôi?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc không khỏi cảm khái không ngừng, ngay từ đầu, hắn cho là mình đã nhìn thấu Thôi Lệ Châu, nhưng là bây giờ nhìn lại, nữ phi tặc này có quá nhiều bí mật!
Đến cùng Thôi Lệ Châu có lai lịch như thế nào, cô ta có liên quan gì tới Lưu Vũ hay không?
“Thôi Lệ Châu không lớn lên Tấn Bình.” Bàng Dũng5giới thiệu nói: “Cô ta gia nhập chỗ chúng tôi cũng mới một hai năm nay thôi, đừng nhìn con nhóc này tuổi còn trẻ, nhưng kỹ thuật lại là hạng nhất, rất được Nhị gia của chúng tôi thưởng thức! Mới tới không bao lâu mà đã có thể cùng ăn cùng ngồi với tôi rồi!”
“Theo như lời cô ta nói thì quê quán của cô ta ở vùng Tấn Biên và Cam Lũng, nhưng mà học nghề từ ai thì không biết được rồi, có điều, chắc sư phụ của cô ta là một vị cao nhân!” Bàng Dũng nói thẳng: “Bằng không, chỉ dựa vào tự học, trình độ của cô ta không thể nào cao như vậy!”
Sư phụ?
Trong chốc3lát, Triệu Ngọc nghĩ tới một việc, dáng dấp của Thôi Lệ Châu và “Cách Cách” giống nhau như vậy, chẳng lẽ... cũng có nguyên nhân đặc biệt gì sao?
“Tôi hỏi anh, két sắt của người giàu kia bị trộm là chuyện vào ngày nào?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Ừm... Ba ngày trước nhỉ?” Bàng Dũng trả lời: “Sau khi chúng tôi phát hiện thì vẫn núp ở gần nhà Thôi Lệ Châu, muốn hỏi cô ta cho rõ, buộc cô ta giao đồ ra. Nhưng không được, mãi đến đêm qua, khó khăn lắm mới tìm được cô ta, nhưng lại bị một kẻ tự xưng là cảnh sát đến quấy nhiễu! Tôi không biết có phải người kia cùng một giuộc với cô ta không nữa?”
Triệu Ngọc nhìn Bàng Dũng một chút, lúc Bàng Dũng nói chuyện vốn không dám ngẩng đầu, không nói sai. Xem ra, hắn ta vốn không biết, cảnh sát cứu Thôi Lệ Châu tối qua là mình.
Sau khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt như bị một mảnh sương mù nồng nặc bao phủ. Lúc đầu, vụ án giết người thần tốc đã đủ khó giải quyết, bây giờ lại toát ra một Thôi Lệ Châu bí ẩn chồng chất, đúng là khiến người ta nhức đầu.
Có điều, cho tới bây giờ, Triệu Ngọc vẫn kiên trì cho rằng, giữa Thôi Lệ Châu và Lưu Vũ, chắc chắn tồn tại một mối quan hệ nào đó!
Lúc trong văn phòng, ánh mắt của Thôi Lệ Châu đã bán đứng cô ta!
Thử nghĩ xem, nếu như cô ta vẻn vẹn chỉ từng gặp qua Lưu Vũ mà thôi, như vậy sao cô ta không tranh công với cảnh sát chứ? Chẳng lẽ, đúng như Triệu Ngọc đoán, trong tay Lưu Vũ có chứng cứ phạm tội gì của Thôi Lệ Châu? Trong một lần phạm tội nào đó, hai người họ từng gặp nhau?
Hơn nữa, chứng cứ phạm tội của Thôi Lệ Châu có phải là vì trộm két sắt không?
Nghĩ đến điều này, Triệu Ngọc lập tức ra quyết định, hắn muốn tới nhà của vị Hoa kiều mới về nước kia một chuyến, tự mình hỏi người này chuyện liên quan tới két sắt.
Nếu như có thể biết đến cùng Thôi Lệ Châu trộm được cái gì, có lẽ có thể tìm ra manh mối liên quan tới Lưu Vũ chăng?
Giờ phút này, Nhiễm Đào dựa theo lời dặn của Triệu Ngọc, còn đang điều tra lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc, xem có phải có người tham gia hãm hại Lưu Vũ không.
Thế là, Triệu Ngọc đành phải mang theo Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả cùng đi. Bởi vì lần này bọn họ không đi vì vụ án giết người thần tốc cho nên hắn cũng không thông báo cho Lý Lạc Vân.
Sau khi điều chỉnh sơ qua, ba người nhanh chóng lái xe đi đến khu biệt thự tọa lạc trên đường Hổ An.
Dù sao thì thành phố Tấn Bình cũng là tỉnh lị một phương, lại nằm ở vùng đồng bằng nên trên phương diện xây dựng thành thị cũng phát đạt hơn thành phố Tần Sơn một chút, nhân khẩu cũng đông đúc hơn.
Đường Hổ An cách Cục Cảnh sát rất xa, lại gặp phải giờ cao điểm tan tầm, đoạn đường này đi rất là vất vả. Chờ bọn họ khó khăn lắm chạy đến đích thì đường đã lên đèn, sắc trời sớm đã tối sầm.
Không khéo nhất là, khi bọn họ lái xe vào khu biệt thự, tìm được nhà mất trộm két sắt kia, ấn chuông cửa mãi vẫn không có người ra mở cửa.
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải liên hệ ban quản lý khu nhà để tìm ra họ tên và số điện thoại của chủ nhà. Chủ nhà tên là Tô Hải Phong, trên sổ ghi chép biểu hiện, biệt thự là do ông ta thuê của người khác, thời hạn một năm.
Hả?
Biệt thự là thuê, chứ không phải mua?
Sau khi nhìn thấy điểm này, Triệu Ngọc cảnh giác theo bản năng. Bởi vì, nếu như người này thật sự là người mua bán bình thường, vậy tại sao phải thuê biệt thự để ở?
Xem ra... Bàng Dũng nói đúng, có lẽ Tô Hải Phong này đúng là có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau đó, Triệu Ngọc dựa theo số điện thoại đó gọi cho Tô Hải Phong, nhưng sau khi kết nối thì từ đầu đến cuối không có người nghe. Tăng Khả truy lùng theo địa chỉ IP thì phát hiện điện thoại của Tô Hải Phong vốn không ở nơi nào khác mà nằm ngay trong biệt thự!
Chậc chậc...
Chuyện này lại càng kỳ lạ, rõ ràng Tô Hải Phong đang ở bên trong, vì sao lại không nhận điện thoại? Cũng không mở cửa cho bọn họ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dứt khoát quyết định, muốn mạnh mẽ xông vào xem xét.
Bọn họ biết, trong khu biệt thự cao cấp như thế nào, nếu như không có lệnh khám chính thức thì phía quản lý khu nhà không thể hỗ trợ mở cửa.
Cho nên, bọn họ cũng không có ý định tìm quản lý khu nhà hỗ trợ, ba người tìm chỗ tường tương đối thấp để trèo vào.
Sau đó, ba người đi xuyên qua sân nhỏ đằng trước, chạy thẳng về phía cửa chính. Khóa lớn ở cổng chính đóng chặt, bọn họ dùng sức gõ cửa một cái, nhưng trong nhà vẫn không có phản ứng gì.
“Làm sao bây giờ, tổ trưởng?” Tăng Khả nhíu mày nói: “Nếu không thì chúng ta liên lạc với cảnh sát Tấn Bình bảo bọn họ tới mở cửa nhé?”
“Nói đùa gì vậy, không thấy chúng ta chạy xe bao lâu mới tới hả?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu như chờ cảnh sát, không bằng chúng ta cứ ngủ một giấc trước đi!”
“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”
“Chưa từng nghe qua câu nói kia hả?” Triệu Ngọc cười một tiếng: “Không cửa còn có cửa sổ mà!”
“Cái gì, cửa sổ?”
Ngay lúc Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đang sững sờ thì Triệu Ngọc đã quơ lấy bình hoa trước cửa, quăng thẳng vào cửa kính trong phòng khách, sau đó, tiếng loảng xoảng vang lên, tấm kính lớn bị nện vỡ nát.
“Tổ trưởng...” Tăng Khả không nghĩ đến tổ trưởng nhà mình lại bạo lực như thế, lúc này nuốt ngụm nước bọt, lo lắng hỏi: “Làm như thế... có phải có phần không ổn không? Đây là tự ý xông vào nhà dân, làm hư hao tài sản cá nhân của người ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm...”
Nhưng mà, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn vốn không thèm để ý đến cậu ta, sớm đã cất bước đi vào trong biệt thự...
Bình luận facebook