Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-570.html
Chương 570: Mở còng tay kiểu gì
“À, đúng rồi...” Thôi Lệ Châu lại khoát tay áo với Lý Lạc Vân và Triệu Ngọc: “Các người còn phải phái một đội người đi đánh phía sau với tôi nữa, tôi biết nơi này có một con đường ngầm, nhất định phải chặn đứng chỗ đó mới được!”
“Được!” Lý Lạc Vân lập tức phái một tổ cảnh sát hình sự ra cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu.
“Tổ trưởng Triệu, anh vất vả rồi!” Lý Lạc Vân vừa đưa cho Triệu Ngọc một cây súng lục, vừa dặn dò: “Chờ một lát nữa, lúc mọi người đã sẵn sàng thì chúng ta đồng loạt hành động! Anh phải chú ý an toàn của mình đấy!”
Triệu Ngọc nhận súng ngắn, gật đầu nhẹ, sau đó để Thôi Lệ Châu2dẫn đường, dẫn theo mấy cảnh sát hình sự khác đi tới chỗ sâu dưới mặt đất nhà kho.
Chỗ sâu dưới nhà kho hình như đã bị bỏ hoang, khắp nơi đều là kho hàng bị vứt bỏ, ánh đèn cũng lờ mờ, có chỗ thậm chí còn cần dùng đèn chiếu sáng.
Thôi Lệ Châu rất quen thuộc với nơi này nên dẫn bọn Triệu Ngọc đi thẳng qua kho hàng, nhanh chóng đi đến trước một con đường khẩn cấp.
Không ai ngờ được, gần chỗ bậc thang khẩn cấp còn có một cửa nhỏ loại như rương điện áp, sau khi đẩy cửa đi vào thì thấy bên trong ngoại trừ công tắc nguồn điện, lại còn xuất hiện một con đường hẹp dài.
“Chúng ta nhất định phải chui7vào, đi đến đầu đường bên kia mới được!” Thôi Lệ Châu nói: “Bằng không, bên trong có mấy con đường dẫn ra ngoài! Rất khó biết được bọn họ sẽ đi đường nào!”
Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, sau khi Thôi Lệ Châu đi vào, hắn đi sát sau lưng Thôi Lệ Châu.
Cũng may con đường này không dài, không bao lâu sau bọn họ đã tới một chỗ tương đối rộng rãi. Trước kia nơi này là một bãi đậu xe dưới đất, bây giờ cũng bị bỏ hoang. Trên mặt đất toàn là rác rưởi, hơn nữa còn có mùi khai của nước tiểu rất nồng nặc.
“Chính là chỗ này!” Thôi Lệ Châu chỉ vào bãi đỗ xe phía trước nói: “Mọi người mai phục ngay chỗ9này là tốt nhất! Tôi cam đoan mọi người sẽ có thu hoạch!”
Triệu Ngọc quan sát địa hình một chút rồi mới gật đầu với các cảnh sát khác, mọi người lập tức phân tán ra, tìm kiếm vị trí phục kích.
“Đội trưởng Lý, chúng tôi đã vào chỗ rồi!” Thông qua bộ đàm, Triệu Ngọc thông báo tình huống bên này cho Lý Lạc Vân.
“Được rồi! Chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng! Vậy... Tổ trưởng Triệu, chúng ta... bắt đầu nhé?” Dù sao Triệu Ngọc là tổng chỉ huy cấp cao nhất, Lý Lạc Vân không dám bao biện làm thay, nên vô cùng khách sáo xin chỉ thị một câu.
Triệu Ngọc một lòng muốn phá án, đương nhiên sẽ không so đo những lễ tiết này, nên5sảng khoái nói: “Đội trưởng Lý, mọi chuyện nghe anh hết!”
“Được! Các đơn vị chú ý, hành động!” Lý Lạc Vân cũng không khách sáo, lập tức hạ lệnh tấn công. Các đơn vị nhanh chóng triển khai hành động đột kích ổ trộm cướp.
Có điều, mặc dù hành động đã triển khai, nhưng ở vị trí của Triệu Ngọc thì lại không có động tĩnh gì, bọn họ chỉ có thể ở nơi này kiên nhẫn chờ đợi.
“Anh cảnh sát.” Lúc này, bỗng nhiên Thôi Lệ Châu nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Tôi không biết, chờ một lát liệu có bao nhiêu người chạy ra nữa! Nếu không, anh giúp tôi mở còng tay ra, tôi cũng giúp các anh bắt mấy người nhé?”
“Hừ, nghĩ hay lắm!” Triệu3Ngọc lườm cô ta một cái, nói: “Thế nào, còng tay này mà làm khó được cô sao? Lúc ở trong khách sạn, tay cô ở sau lưng mà cô còn mở được cơ mà!”
“Hừ! Biết rõ còn cố hỏi!” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Đây là còng tay chuyên dụng của đội cảnh sát hình sự, đương nhiên khác với hàng giá rẻ của anh rồi! Nhanh, mở ra cho tôi đi, nơi này nhiều cảnh sát như vậy, tôi còn có thể chạy hay sao?”
“Hả?” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu ngược lại đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc, hắn nhíu mày hỏi: “Đừng nói nữa, có một chuyện này, tôi nghĩ mãi mà không rõ... Lúc ở khách sạn, làm sao cô mở còng tay ra được? Lúc ấy không phải cô không mặc quần áo sao...”
Ý của Triệu Ngọc là, lúc ấy Thôi Lệ Châu vẻn vẹn chỉ mặc đồ ngủ, trên người căn bản không có công cụ để cạy mở còng tay, hơn nữa hai tay của cô ta còn bị bắt chéo sau lưng, làm sao mà mở còng tay ra được?
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới hỏi một câu như vậy, một vị cảnh sát hình sự nào đó phía trước chợt nhắc nhở: “Chú ý, có động tĩnh!”
Vì câu nói này của anh ta, đám người tranh thủ thời gian cúi đầu ẩn nấp.
Nhìn sang chỗ bãi đỗ xe, quả nhiên thấy vài bóng người đang hoảng hốt chạy tới chỗ bọn họ. Chờ sắp đến trước mặt, Triệu Ngọc mới cảm thấy ngoài ý muốn một chút, không ngờ lại có tới bảy tám người trốn từ nơi đó tới!
Nhiều như vậy à?
Triệu Ngọc quay đầu nhìn Thôi Lệ Châu, Thôi Lệ Châu lại đưa hai tay ra trước mặt lần nữa, ý là bây giờ anh có thể mở còng tay ra cho tôi rồi chứ?
Có điều, đương nhiên là Triệu Ngọc không thể mở còng tay cho cô ta, lúc này hắn nâng súng ngắn mà Lý Lạc Vân đưa cho lên, đắc ý liếc cô ta một cái. Ý là, ông đây có súng, cho dù có bao nhiêu người cũng không sợ!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảy tám tên trộm vặt trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt, các cảnh sát hình sự thừa cơ tiến lên, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Thế nhưng, tính cả Triệu Ngọc, bọn họ tổng cộng mới có sáu người, trong lúc hỗn chiến vẫn có kẻ lọt lưới!
Có điều, đối phó mấy tên trộm này, đương nhiên Triệu Ngọc không cần dùng súng ngắn, sau khi hắn xông lên phía trước thì chỉ dùng vài cú đấm đá đã nhẹ nhàng đánh hai tên lọt lưới kia lăn ra mặt đất!
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc đánh người xong quay đầu lại, hắn lại đột nhiên phát hiện, Thôi Lệ Châu biến đâu mất rồi?
Móa!
Con nhóc này...
Triệu Ngọc vội vàng tìm kiếm bốn phía cũng không phát hiện tung tích của cô ta.
Hả?
Bất thường!
Người đâu rồi...
Triệu Ngọc nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người, đành phải tìm kiếm trong bóng tối chỗ bọn họ vừa đứng mai phục. Kết quả, chờ hắn tìm đến góc tường phát ra mùi thối mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra trong đó vẫn còn một con đường thông xuống phía dưới!
Trong con đường đó bóng tối bao phủ, mùi thối thấu trời, có thể là thông tới cống thoát nước!
Bà mẹ mày chứ gấu à... Làm cái gì bây giờ nhỉ?
Trong chốc lát, cuối cùng Triệu Ngọc cũng nhận ra, mọi chuyện trước mắt có vẻ là do Thôi Lệ Châu đã sắp xếp sẵn! Cô ta đã sớm biết ở đây có một con đường thông tới cống thoát nước cho nên mới yêu cầu chặn đường ở chỗ này!
Cô ta... sao lại chạy trốn? Lo lắng Triệu Ngọc này nói không giữ lời, hay là...
Thời gian gấp gáp, Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, vội vàng mở giao diện hệ thống trong đầu ra, muốn thông qua camera đặt trên người cô ta trước đó xem xét một chút.
Kết quả, chờ mở ra xong, hắn mới buồn bực phát hiện, thời gian của máy quay phim tàng hình kia chỉ có mười hai tiếng mà thôi, bây giờ đã hết hạn rồi!
Đáng chết!
Sao mình không sớm chú ý tới điểm này chứ?
Lúc này, các cảnh sát còn đang dây dưa với đám trộm vặt kia, nhưng Triệu Ngọc đâu còn lòng dạ để ý nhiều như vậy, hắn bật đèn pin điện thoại, tranh thủ thời gian vọt vào cống thoát nước.
Trong cống thoát nước không có bất kì ánh sáng nào khác, ngoại trừ nước bẩn thì là mùi thối, gần như không có những vật khác.
Cộc cộc...
Ai ngờ, hắn vừa mới chạy hai bước, thì thình lình nghe thấy ngay phía trước vang lên tiếng động rất nhỏ, hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy vội tới.
Kết quả, khi hắn dùng di động chiếu tới chỗ có tiếng vang, thình lình thấy một cái hàng rào sắt!
Cái hàng rào sắt này chặn đứng cống thoát nước, ngăn cản đường đi của Triệu Ngọc.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Ngọc kinh ngạc nhất là, giờ phút này Thôi Lệ Châu lại đang đứng bên kia hàng rào sắt!
Không thể nào?
Triệu Ngọc mở to mắt, làm sao cô ta vượt qua được? Hắn nhìn kĩ một chút, cái hàng rào sắt này không phải cửa, căn bản không thể bị mở ra!
Chẳng lẽ...
Nhìn xem lan can của hàng rào, Triệu Ngọc nghĩ đến một khả năng khác, chẳng lẽ... Cô ta chui qua sao?
“Anh cảnh sát!” Lúc này, Thôi Lệ Châu đứng một chỗ khá xa ở bên kia, quay đầu lại chào hỏi Triệu Ngọc, sau đó giơ hai tay lên, khẽ cười nói: “Chẳng phải anh muốn biết, tôi mở còng tay ra kiểu gì sao? Nhìn kĩ nhé...”
Theo lời cô ta nói, Triệu Ngọc sợ hãi nhìn thấy, cô ta nâng tay trái của mình lên, dùng sức bóp tay phải mấy cái, khi xương cốt bên tay phải phát ra tiếng tạch tạch thì còng tay kia thuận lợi tróc ra...
Ồ!
Giờ Triệu Ngọc mới hiểu được, hóa ra Thôi Lệ Châu mở còng tay, căn bản không cần dùng công cụ gì cạy! Cô ta... biết súc cốt công!
“Được!” Lý Lạc Vân lập tức phái một tổ cảnh sát hình sự ra cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu.
“Tổ trưởng Triệu, anh vất vả rồi!” Lý Lạc Vân vừa đưa cho Triệu Ngọc một cây súng lục, vừa dặn dò: “Chờ một lát nữa, lúc mọi người đã sẵn sàng thì chúng ta đồng loạt hành động! Anh phải chú ý an toàn của mình đấy!”
Triệu Ngọc nhận súng ngắn, gật đầu nhẹ, sau đó để Thôi Lệ Châu2dẫn đường, dẫn theo mấy cảnh sát hình sự khác đi tới chỗ sâu dưới mặt đất nhà kho.
Chỗ sâu dưới nhà kho hình như đã bị bỏ hoang, khắp nơi đều là kho hàng bị vứt bỏ, ánh đèn cũng lờ mờ, có chỗ thậm chí còn cần dùng đèn chiếu sáng.
Thôi Lệ Châu rất quen thuộc với nơi này nên dẫn bọn Triệu Ngọc đi thẳng qua kho hàng, nhanh chóng đi đến trước một con đường khẩn cấp.
Không ai ngờ được, gần chỗ bậc thang khẩn cấp còn có một cửa nhỏ loại như rương điện áp, sau khi đẩy cửa đi vào thì thấy bên trong ngoại trừ công tắc nguồn điện, lại còn xuất hiện một con đường hẹp dài.
“Chúng ta nhất định phải chui7vào, đi đến đầu đường bên kia mới được!” Thôi Lệ Châu nói: “Bằng không, bên trong có mấy con đường dẫn ra ngoài! Rất khó biết được bọn họ sẽ đi đường nào!”
Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, sau khi Thôi Lệ Châu đi vào, hắn đi sát sau lưng Thôi Lệ Châu.
Cũng may con đường này không dài, không bao lâu sau bọn họ đã tới một chỗ tương đối rộng rãi. Trước kia nơi này là một bãi đậu xe dưới đất, bây giờ cũng bị bỏ hoang. Trên mặt đất toàn là rác rưởi, hơn nữa còn có mùi khai của nước tiểu rất nồng nặc.
“Chính là chỗ này!” Thôi Lệ Châu chỉ vào bãi đỗ xe phía trước nói: “Mọi người mai phục ngay chỗ9này là tốt nhất! Tôi cam đoan mọi người sẽ có thu hoạch!”
Triệu Ngọc quan sát địa hình một chút rồi mới gật đầu với các cảnh sát khác, mọi người lập tức phân tán ra, tìm kiếm vị trí phục kích.
“Đội trưởng Lý, chúng tôi đã vào chỗ rồi!” Thông qua bộ đàm, Triệu Ngọc thông báo tình huống bên này cho Lý Lạc Vân.
“Được rồi! Chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng! Vậy... Tổ trưởng Triệu, chúng ta... bắt đầu nhé?” Dù sao Triệu Ngọc là tổng chỉ huy cấp cao nhất, Lý Lạc Vân không dám bao biện làm thay, nên vô cùng khách sáo xin chỉ thị một câu.
Triệu Ngọc một lòng muốn phá án, đương nhiên sẽ không so đo những lễ tiết này, nên5sảng khoái nói: “Đội trưởng Lý, mọi chuyện nghe anh hết!”
“Được! Các đơn vị chú ý, hành động!” Lý Lạc Vân cũng không khách sáo, lập tức hạ lệnh tấn công. Các đơn vị nhanh chóng triển khai hành động đột kích ổ trộm cướp.
Có điều, mặc dù hành động đã triển khai, nhưng ở vị trí của Triệu Ngọc thì lại không có động tĩnh gì, bọn họ chỉ có thể ở nơi này kiên nhẫn chờ đợi.
“Anh cảnh sát.” Lúc này, bỗng nhiên Thôi Lệ Châu nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Tôi không biết, chờ một lát liệu có bao nhiêu người chạy ra nữa! Nếu không, anh giúp tôi mở còng tay ra, tôi cũng giúp các anh bắt mấy người nhé?”
“Hừ, nghĩ hay lắm!” Triệu3Ngọc lườm cô ta một cái, nói: “Thế nào, còng tay này mà làm khó được cô sao? Lúc ở trong khách sạn, tay cô ở sau lưng mà cô còn mở được cơ mà!”
“Hừ! Biết rõ còn cố hỏi!” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Đây là còng tay chuyên dụng của đội cảnh sát hình sự, đương nhiên khác với hàng giá rẻ của anh rồi! Nhanh, mở ra cho tôi đi, nơi này nhiều cảnh sát như vậy, tôi còn có thể chạy hay sao?”
“Hả?” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu ngược lại đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc, hắn nhíu mày hỏi: “Đừng nói nữa, có một chuyện này, tôi nghĩ mãi mà không rõ... Lúc ở khách sạn, làm sao cô mở còng tay ra được? Lúc ấy không phải cô không mặc quần áo sao...”
Ý của Triệu Ngọc là, lúc ấy Thôi Lệ Châu vẻn vẹn chỉ mặc đồ ngủ, trên người căn bản không có công cụ để cạy mở còng tay, hơn nữa hai tay của cô ta còn bị bắt chéo sau lưng, làm sao mà mở còng tay ra được?
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới hỏi một câu như vậy, một vị cảnh sát hình sự nào đó phía trước chợt nhắc nhở: “Chú ý, có động tĩnh!”
Vì câu nói này của anh ta, đám người tranh thủ thời gian cúi đầu ẩn nấp.
Nhìn sang chỗ bãi đỗ xe, quả nhiên thấy vài bóng người đang hoảng hốt chạy tới chỗ bọn họ. Chờ sắp đến trước mặt, Triệu Ngọc mới cảm thấy ngoài ý muốn một chút, không ngờ lại có tới bảy tám người trốn từ nơi đó tới!
Nhiều như vậy à?
Triệu Ngọc quay đầu nhìn Thôi Lệ Châu, Thôi Lệ Châu lại đưa hai tay ra trước mặt lần nữa, ý là bây giờ anh có thể mở còng tay ra cho tôi rồi chứ?
Có điều, đương nhiên là Triệu Ngọc không thể mở còng tay cho cô ta, lúc này hắn nâng súng ngắn mà Lý Lạc Vân đưa cho lên, đắc ý liếc cô ta một cái. Ý là, ông đây có súng, cho dù có bao nhiêu người cũng không sợ!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảy tám tên trộm vặt trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt, các cảnh sát hình sự thừa cơ tiến lên, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Thế nhưng, tính cả Triệu Ngọc, bọn họ tổng cộng mới có sáu người, trong lúc hỗn chiến vẫn có kẻ lọt lưới!
Có điều, đối phó mấy tên trộm này, đương nhiên Triệu Ngọc không cần dùng súng ngắn, sau khi hắn xông lên phía trước thì chỉ dùng vài cú đấm đá đã nhẹ nhàng đánh hai tên lọt lưới kia lăn ra mặt đất!
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc đánh người xong quay đầu lại, hắn lại đột nhiên phát hiện, Thôi Lệ Châu biến đâu mất rồi?
Móa!
Con nhóc này...
Triệu Ngọc vội vàng tìm kiếm bốn phía cũng không phát hiện tung tích của cô ta.
Hả?
Bất thường!
Người đâu rồi...
Triệu Ngọc nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người, đành phải tìm kiếm trong bóng tối chỗ bọn họ vừa đứng mai phục. Kết quả, chờ hắn tìm đến góc tường phát ra mùi thối mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra trong đó vẫn còn một con đường thông xuống phía dưới!
Trong con đường đó bóng tối bao phủ, mùi thối thấu trời, có thể là thông tới cống thoát nước!
Bà mẹ mày chứ gấu à... Làm cái gì bây giờ nhỉ?
Trong chốc lát, cuối cùng Triệu Ngọc cũng nhận ra, mọi chuyện trước mắt có vẻ là do Thôi Lệ Châu đã sắp xếp sẵn! Cô ta đã sớm biết ở đây có một con đường thông tới cống thoát nước cho nên mới yêu cầu chặn đường ở chỗ này!
Cô ta... sao lại chạy trốn? Lo lắng Triệu Ngọc này nói không giữ lời, hay là...
Thời gian gấp gáp, Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, vội vàng mở giao diện hệ thống trong đầu ra, muốn thông qua camera đặt trên người cô ta trước đó xem xét một chút.
Kết quả, chờ mở ra xong, hắn mới buồn bực phát hiện, thời gian của máy quay phim tàng hình kia chỉ có mười hai tiếng mà thôi, bây giờ đã hết hạn rồi!
Đáng chết!
Sao mình không sớm chú ý tới điểm này chứ?
Lúc này, các cảnh sát còn đang dây dưa với đám trộm vặt kia, nhưng Triệu Ngọc đâu còn lòng dạ để ý nhiều như vậy, hắn bật đèn pin điện thoại, tranh thủ thời gian vọt vào cống thoát nước.
Trong cống thoát nước không có bất kì ánh sáng nào khác, ngoại trừ nước bẩn thì là mùi thối, gần như không có những vật khác.
Cộc cộc...
Ai ngờ, hắn vừa mới chạy hai bước, thì thình lình nghe thấy ngay phía trước vang lên tiếng động rất nhỏ, hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy vội tới.
Kết quả, khi hắn dùng di động chiếu tới chỗ có tiếng vang, thình lình thấy một cái hàng rào sắt!
Cái hàng rào sắt này chặn đứng cống thoát nước, ngăn cản đường đi của Triệu Ngọc.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Ngọc kinh ngạc nhất là, giờ phút này Thôi Lệ Châu lại đang đứng bên kia hàng rào sắt!
Không thể nào?
Triệu Ngọc mở to mắt, làm sao cô ta vượt qua được? Hắn nhìn kĩ một chút, cái hàng rào sắt này không phải cửa, căn bản không thể bị mở ra!
Chẳng lẽ...
Nhìn xem lan can của hàng rào, Triệu Ngọc nghĩ đến một khả năng khác, chẳng lẽ... Cô ta chui qua sao?
“Anh cảnh sát!” Lúc này, Thôi Lệ Châu đứng một chỗ khá xa ở bên kia, quay đầu lại chào hỏi Triệu Ngọc, sau đó giơ hai tay lên, khẽ cười nói: “Chẳng phải anh muốn biết, tôi mở còng tay ra kiểu gì sao? Nhìn kĩ nhé...”
Theo lời cô ta nói, Triệu Ngọc sợ hãi nhìn thấy, cô ta nâng tay trái của mình lên, dùng sức bóp tay phải mấy cái, khi xương cốt bên tay phải phát ra tiếng tạch tạch thì còng tay kia thuận lợi tróc ra...
Ồ!
Giờ Triệu Ngọc mới hiểu được, hóa ra Thôi Lệ Châu mở còng tay, căn bản không cần dùng công cụ gì cạy! Cô ta... biết súc cốt công!
Bình luận facebook