Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-582.html
Chương 582: Còn có tâm trạng tán gái à?
Ai dè ngay lúc Triệu Ngọc sốt ruột đặt câu hỏi thì bên ngoài đột nhiên có một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đi vào. Nhóm người này có thân phận không thấp, bọn họ vừa mới đi vào thì cảnh sát nhân dân đang đứng hai bên để duy trì trật tự nhanh chóng lại gần báo cáo tình huống, nói năng rất là cung kính.
Nhóm cảnh sát này vừa nghe xong liền trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Ngọc, ông cảnh sát đi đầu không chút khách sáo mà hỏi hắn: “Này, cậu đang làm gì đó? Có người nói cậu tự xưng là cảnh sát, thế cậu là người của phân cục nào? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”
“Ông cảnh sát ơi...” Ai ngờ người tài xế lái2xe tải phun nước trước đó đột nhiên xông ra nói với mọi người rằng: “Vốn là xe tải phun nước của tôi đụng trúng xe Van đó, nhưng mà không biết vì sao anh chàng tự xưng là cảnh sát này lại đánh bọn họ một trận, sau đó có hai người không mặc quần áo từ đâu chạy ra rồi lại thêm... rồi có thêm một chiếc xe Van nữa đến, bọn họ còn đánh nhau nữa...”
“Cừ thật, ông được dạy ngữ văn từ lúc còn trong bụng mẹ à?” Mã Lão Đán đứng bên cạnh trêu chọc: “Hèn gì ông phải lái xe tải phun nước cả đời! Có điều... Tôi thật sự nên cảm ơn ông, nếu ông không đụng trúng bọn họ thì hiện tại tôi đã bị bọn họ diệt khẩu rồi...”
“Im miệng!”7Triệu Ngọc quát một tiếng rồi quay đầu nói với những cảnh sát kia rằng: “Tôi là tổ điều tra đặc biệt của trung ương!” Triệu Ngọc lấy thẻ chứng minh từ trong túi ra, nghiêm túc nói về chuyện kỳ lạ này: “Tôi đang điều tra một vụ án! Những người này không chỉ đụng vào ô tô của tôi mà còn muốn bỏ chạy khỏi hiện trường nữa! Tôi tranh luận với bọn họ mà bọn họ lại đột nhiên ra tay đánh người, cho nên tôi mới đánh hết bọn họ!”
“Ừm...” Mấy cảnh sát gãi đầu, ông cảnh sát vừa nãy lại nhếch môi hỏi tiếp: “Có phải là cậu cũng xảy ra tai nạn xe cộ không? Cậu nói thế là có ý gì, sao chúng tôi nghe không hiểu?”
“Mà... Tổ điều tra đặc biệt9của trung ương là cái gì?” Có một cảnh sát nhỏ tuổi cười hỏi: “Danh hàm này nghe thật là đáng sợ! Sao tôi chưa từng nghe nói tới nó? Ha ha...”
Cậu ta vừa cười là những người khác cũng cười theo.
Triệu Ngọc quay đầu liếc cậu cảnh sát nhỏ tuổi đó một cái rồi mới lạnh lùng trả lời: “Không chỉ có danh hàm của tôi là đáng sợ đâu, cậu có tin không? Hay là cậu cho tôi biết danh hàm của cậu thử đi?”
“Cái... Cái gì...” Cậu cảnh sát nhỏ tuổi đó sửng sốt.
“Này, nói cái gì đó?” Ông cảnh sát kia không để ý: “Bây giờ tôi nghi ngờ cậu giả mạo cảnh sát! Cậu theo tôi quay về đồn cảnh sát để giải thích đi!”
Ông ta nói xong liền móc còng tay bên hông5ra.
“Đúng vậy!” Cậu cảnh sát nhỏ tuổi thấy ông cảnh sát kia chống lưng cho mình nên vội vàng cứng giọng nói: “Có người nhìn thấy anh đánh những người này bị thương! Anh đánh người đã là không đúng rồi mà còn dám nói ngang như thế nữa à? Chẳng lẽ anh chạy từ bệnh viện tâm thần ra?”
“Được, được! Tôi không nói ngang...” Triệu Ngọc cười nhặt điện thoại lên, sau đó trực tiếp gọi vào văn phòng của Phó Sở trưởng tỉnh Tấn An: “Này, là thư ký của sở trưởng à? Tôi muốn tìm sở trưởng Trần Kiến Quốc, tôi là Triệu Ngọc của tổ điều tra đặc biệt trung ương, nói với ông ấy như thế là được!”
Mấy cảnh sát thấy Triệu Ngọc lại trực tiếp gọi cho sở của tỉnh liền lập tức3đổi sắc mặt.
“A lô? Sở trưởng Trần à? Tôi là Tiểu Triệu đây, đúng... Tôi còn đang điều tra vụ án ở Tấn Bình này! Nhưng mà có mấy cảnh sát ở đây đang muốn làm phiền tôi!” Triệu Ngọc hỏi ông cảnh sát một câu: “Này, mấy người là người của phân cục nào?”
Lần này ông cảnh sát không dám nói nữa, tất cả mọi người đều yên lặng như tờ.
“Câm à? Nói đi? Phân cục nào?” Triệu Ngọc trợn trừng mắt, mấy cảnh sát kia đột nhiên như bị dọa vậy, sợ run cả người.
“Được! Được!” Triệu Ngọc nói với bên kia xong liền trực tiếp đưa điện thoại cho ông ta: “Nhanh, Sở trưởng Trần tìm ông này!”
“Sở trưởng... Trần...” Cái gáy của ông cảnh sát đã bắt đầu chảy mồ hôi rồi, bọn họ chỉ là cảnh sát bình thường mà thôi, có bao giờ tiếp xúc với nhân vật cấp cao như thế đâu? Ông ta há miệng, run rẩy nhận điện thoại, sau khi nghe thấy lời dạy bảo của Sở trưởng từ đầu bên kia điện thoại thì ông ta lập tức đứng thẳng người dậy, miệng liên tục nói vâng.
Cơ thể ông ta gần như tê liệt sau khi cúp điện thoại.
“Thật... Thật xin lỗi, đồng chí đặc phái viên!” Ông cảnh sát lập tức thay đổi sắc mặt, khom lưng cúi đầu nói với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đúng là có mắt mà như mù, mong ngài đừng trách tội! Nếu có chuyện gì ở đây cần thì ngài cứ việc căn dặn...”
“Cái gì mà đặc phái viên! Tôi không phải là đặc vụ!” Triệu Ngọc hừ lạnh nói: “Là nhân viên điều tra đặc biệt mới đúng chứ? Tôi đã nói tình huống vừa nãy cho các người rồi! Những người này...” Hắn chỉ chỉ vào những tên côn đồ bị mình đánh thảm tới mức không nỡ nhìn rồi nói rằng: “Mấy người này đụng vào xe của tôi rồi tính bỏ chạy, hình như còn là kẻ tình nghi bắt cóc người khác trái pháp luật! Cho nên các người phải bắt hết bọn họ về thẩm vấn!”
“Ha ha, cảnh sát mấy người làm việc thật là xuất sắc!” Triệu Ngọc chế giễu vô cùng thâm độc: “Nhìn thấy không? Vừa nãy rõ ràng là tôi đã bảo với bọn họ rằng tôi là cảnh sát rồi! Thế mà bọn họ còn cầm gậy gộc đánh tôi nữa, tôi không tự vệ có được không? Được không? Được không?”
Giọng nói của Triệu Ngọc càng lúc càng cao, làm cho những cảnh sát kia sợ tới mức rụt cổ, chảy mồ hôi lạnh.
“Được! Được! Ngài nói đúng, nói quá đúng!” Ông cảnh sát nịnh nọt đáp, sau đó ra lệnh cho người dưới quyền mình: “Có nghe thấy chưa? Mang hết tất cả về đồn cảnh sát! Nhất định phải xử lý nghiêm túc đó!”
Lần này không có cảnh sát nào dám lắm miệng nói thêm một câu nữa, bọn họ vội ba chân bốn cẳng móc còng tay ra.
“Thế... Còn tôi thì sao?” Mã Lão Đán năn nỉ Triệu Ngọc: “Anh xem, tôi và bạn gái của tôi đều thành ra như thế này rồi, hay là chúng ta về nhà uống chén trà thảo mộc an ủi trước đi?”
“Đi bà nội gấu nhà cậu!” Triệu Ngọc tức giận gào lại: “Cậu cũng là người trong cuộc, sao có thể không quay về đồn cảnh sát lấy khẩu cung được chứ? Đi!”
...
Hơn mười phút sau, Triệu Ngọc đi theo những cảnh sát kia về tới phân cục địa phương.
Bọn họ còn chưa tới nơi thì lãnh đạo thành phố đã gọi tới trước rồi, ngay sau đó Cục trưởng của phân cục vô cùng coi trọng việc này, thậm chí ông ta còn tự mình đứng trước cửa phân cục đón tiếp.
Triệu Ngọc đắc ý trong lòng, tuy rằng thân phận nhân viên điều tra đặc biệt không có quyền lực thực tế, thế nhưng danh tiếng thật sự là thứ tốt để ra vẻ!
Cục trưởng phân cục đang phê bình mấy cảnh sát kia, sau đó ông ta bày tỏ với Triệu Ngọc rằng sẽ quan tâm đến việc này, ông ta tuyệt đối sẽ trừng phạt những người ngoài vòng pháp luật này một cách nghiêm khắc.
Triệu Ngọc vốn muốn dùng tài ăn nói của mình để đám côn đồ này bồi thường tiền sửa xe, nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện tên Mã Lão Đán tự xưng là có quen biết với Thôi Lệ Châu, thế nên hắn không thể tiếp tục thảnh thơi ra vẻ nữa.
Hắn tự mình tìm Mã Lão Đán để hỏi thăm sau khi cả bọn vừa tới phân cục không lâu.
Dù sao thì thân phận của Mã Lão Đán cũng là đặc biệt nên gã ta cũng chỉ hỏi ba đáp bốn mà thôi, gã ta không dám nói lỡ miệng dù chỉ một câu mà chỉ nhấn mạnh lần nữa rằng cha gã ta đã mất tích mấy ngày trước rồi, không có ai biết ông ta đi đâu.
“Được rồi, nếu cậu không chịu nói thật thì để cho tôi nói đi!” Triệu Ngọc đi thẳng vào chủ đề: “Không phải là các cậu xảy ra chuyện lớn mà là nhóm của các cậu xảy ra chuyện lớn! Thôi Lệ Châu lén lút thực hiện một lần làm ăn lớn, đó là trộm két sắt của một người! Sau đó cha cậu mất tích! Sau đó nữa là các cậu bị cảnh sát thanh tra và tịch thu tài sản ở chợ bán buôn, đám Bàng Dũng đều sa lưới hết rồi. Cuối cùng cậu còn bị người ta trả thù, suýt chút nữa mất mạng luôn, đúng hay không?”
“Trời ạ?” Mã Lão Đán nghe đến choáng váng đầu, gã ta trợn trừng mắt hỏi: “Anh... Anh rốt cuộc là ai? Sao lại biết rõ chuyện của chúng tôi như vậy?”
“Người phụ nữ bị trói cùng cậu là ai?” Triệu Ngọc hỏi như muốn gây sự.
“Đó... là bạn gái của tôi! Mới biết vài ngày thôi!” Mã Lão Đán không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Hai chúng tôi đang nằm ở nhà chơi thì đột nhiên lại bị người của bên tín dụng Hợp Thắng bắt cóc tống tiền! Các anh cũng nhìn thấy đám người đó rồi đó, ngay cả một bộ quần áo cũng không cho chúng tôi mặc! Có phải là thiếu đạo đức quá rồi không?”
“Thế... Tại sao bọn họ lại muốn bắt cậu? Khoan? Chờ một chút...” Triệu Ngọc cau mày quát lên: “Đệch! Cha cậu mất tích, kho hàng bị kiểm tra, người cũng bị bắt hết, thế mà cậu còn có thời gian tán gái nữa à? Cậu... Có phải cậu hơi bị lạc quan rồi không?”
Nhóm cảnh sát này vừa nghe xong liền trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Ngọc, ông cảnh sát đi đầu không chút khách sáo mà hỏi hắn: “Này, cậu đang làm gì đó? Có người nói cậu tự xưng là cảnh sát, thế cậu là người của phân cục nào? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”
“Ông cảnh sát ơi...” Ai ngờ người tài xế lái2xe tải phun nước trước đó đột nhiên xông ra nói với mọi người rằng: “Vốn là xe tải phun nước của tôi đụng trúng xe Van đó, nhưng mà không biết vì sao anh chàng tự xưng là cảnh sát này lại đánh bọn họ một trận, sau đó có hai người không mặc quần áo từ đâu chạy ra rồi lại thêm... rồi có thêm một chiếc xe Van nữa đến, bọn họ còn đánh nhau nữa...”
“Cừ thật, ông được dạy ngữ văn từ lúc còn trong bụng mẹ à?” Mã Lão Đán đứng bên cạnh trêu chọc: “Hèn gì ông phải lái xe tải phun nước cả đời! Có điều... Tôi thật sự nên cảm ơn ông, nếu ông không đụng trúng bọn họ thì hiện tại tôi đã bị bọn họ diệt khẩu rồi...”
“Im miệng!”7Triệu Ngọc quát một tiếng rồi quay đầu nói với những cảnh sát kia rằng: “Tôi là tổ điều tra đặc biệt của trung ương!” Triệu Ngọc lấy thẻ chứng minh từ trong túi ra, nghiêm túc nói về chuyện kỳ lạ này: “Tôi đang điều tra một vụ án! Những người này không chỉ đụng vào ô tô của tôi mà còn muốn bỏ chạy khỏi hiện trường nữa! Tôi tranh luận với bọn họ mà bọn họ lại đột nhiên ra tay đánh người, cho nên tôi mới đánh hết bọn họ!”
“Ừm...” Mấy cảnh sát gãi đầu, ông cảnh sát vừa nãy lại nhếch môi hỏi tiếp: “Có phải là cậu cũng xảy ra tai nạn xe cộ không? Cậu nói thế là có ý gì, sao chúng tôi nghe không hiểu?”
“Mà... Tổ điều tra đặc biệt9của trung ương là cái gì?” Có một cảnh sát nhỏ tuổi cười hỏi: “Danh hàm này nghe thật là đáng sợ! Sao tôi chưa từng nghe nói tới nó? Ha ha...”
Cậu ta vừa cười là những người khác cũng cười theo.
Triệu Ngọc quay đầu liếc cậu cảnh sát nhỏ tuổi đó một cái rồi mới lạnh lùng trả lời: “Không chỉ có danh hàm của tôi là đáng sợ đâu, cậu có tin không? Hay là cậu cho tôi biết danh hàm của cậu thử đi?”
“Cái... Cái gì...” Cậu cảnh sát nhỏ tuổi đó sửng sốt.
“Này, nói cái gì đó?” Ông cảnh sát kia không để ý: “Bây giờ tôi nghi ngờ cậu giả mạo cảnh sát! Cậu theo tôi quay về đồn cảnh sát để giải thích đi!”
Ông ta nói xong liền móc còng tay bên hông5ra.
“Đúng vậy!” Cậu cảnh sát nhỏ tuổi thấy ông cảnh sát kia chống lưng cho mình nên vội vàng cứng giọng nói: “Có người nhìn thấy anh đánh những người này bị thương! Anh đánh người đã là không đúng rồi mà còn dám nói ngang như thế nữa à? Chẳng lẽ anh chạy từ bệnh viện tâm thần ra?”
“Được, được! Tôi không nói ngang...” Triệu Ngọc cười nhặt điện thoại lên, sau đó trực tiếp gọi vào văn phòng của Phó Sở trưởng tỉnh Tấn An: “Này, là thư ký của sở trưởng à? Tôi muốn tìm sở trưởng Trần Kiến Quốc, tôi là Triệu Ngọc của tổ điều tra đặc biệt trung ương, nói với ông ấy như thế là được!”
Mấy cảnh sát thấy Triệu Ngọc lại trực tiếp gọi cho sở của tỉnh liền lập tức3đổi sắc mặt.
“A lô? Sở trưởng Trần à? Tôi là Tiểu Triệu đây, đúng... Tôi còn đang điều tra vụ án ở Tấn Bình này! Nhưng mà có mấy cảnh sát ở đây đang muốn làm phiền tôi!” Triệu Ngọc hỏi ông cảnh sát một câu: “Này, mấy người là người của phân cục nào?”
Lần này ông cảnh sát không dám nói nữa, tất cả mọi người đều yên lặng như tờ.
“Câm à? Nói đi? Phân cục nào?” Triệu Ngọc trợn trừng mắt, mấy cảnh sát kia đột nhiên như bị dọa vậy, sợ run cả người.
“Được! Được!” Triệu Ngọc nói với bên kia xong liền trực tiếp đưa điện thoại cho ông ta: “Nhanh, Sở trưởng Trần tìm ông này!”
“Sở trưởng... Trần...” Cái gáy của ông cảnh sát đã bắt đầu chảy mồ hôi rồi, bọn họ chỉ là cảnh sát bình thường mà thôi, có bao giờ tiếp xúc với nhân vật cấp cao như thế đâu? Ông ta há miệng, run rẩy nhận điện thoại, sau khi nghe thấy lời dạy bảo của Sở trưởng từ đầu bên kia điện thoại thì ông ta lập tức đứng thẳng người dậy, miệng liên tục nói vâng.
Cơ thể ông ta gần như tê liệt sau khi cúp điện thoại.
“Thật... Thật xin lỗi, đồng chí đặc phái viên!” Ông cảnh sát lập tức thay đổi sắc mặt, khom lưng cúi đầu nói với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đúng là có mắt mà như mù, mong ngài đừng trách tội! Nếu có chuyện gì ở đây cần thì ngài cứ việc căn dặn...”
“Cái gì mà đặc phái viên! Tôi không phải là đặc vụ!” Triệu Ngọc hừ lạnh nói: “Là nhân viên điều tra đặc biệt mới đúng chứ? Tôi đã nói tình huống vừa nãy cho các người rồi! Những người này...” Hắn chỉ chỉ vào những tên côn đồ bị mình đánh thảm tới mức không nỡ nhìn rồi nói rằng: “Mấy người này đụng vào xe của tôi rồi tính bỏ chạy, hình như còn là kẻ tình nghi bắt cóc người khác trái pháp luật! Cho nên các người phải bắt hết bọn họ về thẩm vấn!”
“Ha ha, cảnh sát mấy người làm việc thật là xuất sắc!” Triệu Ngọc chế giễu vô cùng thâm độc: “Nhìn thấy không? Vừa nãy rõ ràng là tôi đã bảo với bọn họ rằng tôi là cảnh sát rồi! Thế mà bọn họ còn cầm gậy gộc đánh tôi nữa, tôi không tự vệ có được không? Được không? Được không?”
Giọng nói của Triệu Ngọc càng lúc càng cao, làm cho những cảnh sát kia sợ tới mức rụt cổ, chảy mồ hôi lạnh.
“Được! Được! Ngài nói đúng, nói quá đúng!” Ông cảnh sát nịnh nọt đáp, sau đó ra lệnh cho người dưới quyền mình: “Có nghe thấy chưa? Mang hết tất cả về đồn cảnh sát! Nhất định phải xử lý nghiêm túc đó!”
Lần này không có cảnh sát nào dám lắm miệng nói thêm một câu nữa, bọn họ vội ba chân bốn cẳng móc còng tay ra.
“Thế... Còn tôi thì sao?” Mã Lão Đán năn nỉ Triệu Ngọc: “Anh xem, tôi và bạn gái của tôi đều thành ra như thế này rồi, hay là chúng ta về nhà uống chén trà thảo mộc an ủi trước đi?”
“Đi bà nội gấu nhà cậu!” Triệu Ngọc tức giận gào lại: “Cậu cũng là người trong cuộc, sao có thể không quay về đồn cảnh sát lấy khẩu cung được chứ? Đi!”
...
Hơn mười phút sau, Triệu Ngọc đi theo những cảnh sát kia về tới phân cục địa phương.
Bọn họ còn chưa tới nơi thì lãnh đạo thành phố đã gọi tới trước rồi, ngay sau đó Cục trưởng của phân cục vô cùng coi trọng việc này, thậm chí ông ta còn tự mình đứng trước cửa phân cục đón tiếp.
Triệu Ngọc đắc ý trong lòng, tuy rằng thân phận nhân viên điều tra đặc biệt không có quyền lực thực tế, thế nhưng danh tiếng thật sự là thứ tốt để ra vẻ!
Cục trưởng phân cục đang phê bình mấy cảnh sát kia, sau đó ông ta bày tỏ với Triệu Ngọc rằng sẽ quan tâm đến việc này, ông ta tuyệt đối sẽ trừng phạt những người ngoài vòng pháp luật này một cách nghiêm khắc.
Triệu Ngọc vốn muốn dùng tài ăn nói của mình để đám côn đồ này bồi thường tiền sửa xe, nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện tên Mã Lão Đán tự xưng là có quen biết với Thôi Lệ Châu, thế nên hắn không thể tiếp tục thảnh thơi ra vẻ nữa.
Hắn tự mình tìm Mã Lão Đán để hỏi thăm sau khi cả bọn vừa tới phân cục không lâu.
Dù sao thì thân phận của Mã Lão Đán cũng là đặc biệt nên gã ta cũng chỉ hỏi ba đáp bốn mà thôi, gã ta không dám nói lỡ miệng dù chỉ một câu mà chỉ nhấn mạnh lần nữa rằng cha gã ta đã mất tích mấy ngày trước rồi, không có ai biết ông ta đi đâu.
“Được rồi, nếu cậu không chịu nói thật thì để cho tôi nói đi!” Triệu Ngọc đi thẳng vào chủ đề: “Không phải là các cậu xảy ra chuyện lớn mà là nhóm của các cậu xảy ra chuyện lớn! Thôi Lệ Châu lén lút thực hiện một lần làm ăn lớn, đó là trộm két sắt của một người! Sau đó cha cậu mất tích! Sau đó nữa là các cậu bị cảnh sát thanh tra và tịch thu tài sản ở chợ bán buôn, đám Bàng Dũng đều sa lưới hết rồi. Cuối cùng cậu còn bị người ta trả thù, suýt chút nữa mất mạng luôn, đúng hay không?”
“Trời ạ?” Mã Lão Đán nghe đến choáng váng đầu, gã ta trợn trừng mắt hỏi: “Anh... Anh rốt cuộc là ai? Sao lại biết rõ chuyện của chúng tôi như vậy?”
“Người phụ nữ bị trói cùng cậu là ai?” Triệu Ngọc hỏi như muốn gây sự.
“Đó... là bạn gái của tôi! Mới biết vài ngày thôi!” Mã Lão Đán không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Hai chúng tôi đang nằm ở nhà chơi thì đột nhiên lại bị người của bên tín dụng Hợp Thắng bắt cóc tống tiền! Các anh cũng nhìn thấy đám người đó rồi đó, ngay cả một bộ quần áo cũng không cho chúng tôi mặc! Có phải là thiếu đạo đức quá rồi không?”
“Thế... Tại sao bọn họ lại muốn bắt cậu? Khoan? Chờ một chút...” Triệu Ngọc cau mày quát lên: “Đệch! Cha cậu mất tích, kho hàng bị kiểm tra, người cũng bị bắt hết, thế mà cậu còn có thời gian tán gái nữa à? Cậu... Có phải cậu hơi bị lạc quan rồi không?”
Bình luận facebook