Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-624
Chương 624: Mưu kế của trương lương và thang trèo tường*
“Triệu Ngọc!” Ô Phương Phương trước giờ chưa từng bị xúc phạm như vậy, liền tức giận quát: “Tôi và anh không giống nhau! Anh và Sở trưởng là thân thích, đến kỳ hạn, anh chỉ là đổi bộ phận công tác mà thôi! Nhưng tôi và người của tôi toàn bộ đều phải về quê đi đày! Anh biết về quê đi đày và áo gấm về làng có gì khác nhau không?”
“Con bà nó chứ!” Ai ngờ, Triệu Ngọc càng nghe càng tức giận, lập tức mắng như tát nước: “Mấy bà tám các cô, mẹ nó ai là thân thích của Sở trưởng? Cô có phải đến thời kỳ mãn kinh không? Cô không thấy rõ, bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một con thuyền sao? Chúng ta đều bị cái người tiết lộ cơ mật3kia hại! Lúc này, cô còn giành nguồn tin với tôi, không chia sẻ tư liệu với tôi, có ích lợi gì cho cô không?”
“Hừ! Cô đừng tưởng tôi không biết!” Triệu Ngọc buông tay Ô Phương Phương ra, trách mắng: “Thực ra, sâu tận trong lòng cô không xem chúng tôi ra gì! Cô cảm thấy các cô là đội chuyên án của vụ án đá quý, chúng tôi đều là kẻ lo chuyên bao đồng đúng không? Cô không cảm thấy, cô quá coi thường người khác rồi sao?”
“Phá án? Hừ!” Ô Phương Phương khổ tâm lắc đầu: “Sáu năm rồi, đội chuyên án đã thành lập sáu năm rồi, hiện giờ chỉ là bắt được một tên tâm thần không biết gì, phá án làm sao?”
“Được thôi!” Triệu Ngọc rốt cuộc thả cánh tay đang dồn ép0của hắn ra, không quan tâm nói: “Vậy chúng ta cắt đứt quan hệ, xem xem ai xui xẻo nhất!”
Nói xong, Triệu Ngọc xoay người muốn đi.
“Triệu Ngọc! Anh... anh nghe rõ cho tôi!” Ô Phương Phương thẹn quá hóa giận hét: “Hôm nay, nếu như anh không giao Thôi Lệ Châu cho tôi, tôi... tôi liền...”
Ai ngờ, đang nói, Ô Phương Phương đột nhiên rút khẩu súng từ túi đựng súng, đồng thời chĩa súng vào đầu Triệu Ngọc!
Soạt…
Mọi người đều sợ hãi, ai cũng không ngờ được, Ô Phương Phương này vậy mà lại rút súng ra?
“Nếu như không giao người cho tôi, đừng trách tôi không khách sáo!” Ánh mắt Ô Phương Phương lộ ra sự giận dữ, cánh tay run rẩy.
“Tổ trưởng!” Lần này, cấp dưới của Ô Phương Phương đều sợ hãi, chĩa súng vào5người của mình, đây chính là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Mọi người khuyên can. Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn cũng vô thức lùi về sau vài bước.
“Ha…” Triệu Ngọc đối diện với nòng súng tối om, nhưng lại cười lần nữa: “Ha ha… Đội trưởng Phương Phương thật là khí phách đó! Thế nào, nếu như hôm nay tôi không thả người, cô còn muốn bắn chết tôi sao? Được, làm đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc còn cố ý bước lên đón lấy.
Ô Phương Phương trợn tròn mắt, nhưng thực sự làm ra vẻ muốn bắn.
“Tổ trưởng, đừng làm ẩu!” Các thành viên trong đội của cô ta sợ hãi, ngay lập tức có một chàng trai chạy lên, định ngăn súng của Ô Phương Phương.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đá bay một cú4mạnh, đá chàng trai này qua một bên.
“Anh...” Ô Phương Phương nhìn thấy động tác nhanh nhẹn tàn nhẫn của Triệu Ngọc, liền sợ run cầm cập.
“Nhiễm Đào!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu với Nhiễm Đào, nói to: “Còn nhớ cậu bị đánh như thế nào không? Bây giờ cơ hội trả thù đến rồi, đánh chết mấy người này cho tôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc đá một cú lên, đá bay chàng trai mới nãy một lần nữa.
“Ọe…” Chàng trai đó làm sao có thể chịu đựng được đòn của Triệu Ngọc, liền phun ra ngụm máu tươi.
“Triệu Ngọc, anh… anh…” Ô Phương Phương tiếp tục chĩa súng vào Triệu Ngọc, nhưng toàn thân đã run rẩy.
Lúc này, Nhiễm Đào đã chen vào đám người, đánh nhau một trận với những người khác. Nhiễm Đào xuất thân từ quân9đội, giống như hổ xông vào đàn dê vậy, lập tức đánh người ta đến mức kêu cha gọi mẹ, một vùng thê thảm.
“Triệu Ngọc! A!” Ô Phương Phương mắt thấy cấp dưới chịu nhiều ức hiếp, cũng không kiềm chế được nữa, cuối cùng ném khẩu súng xuống đất lách cách một tiếng.
Sau khi nhìn thấy khẩu súng rơi xuống mặt đất, Triệu Ngọc và Nhiễm Đào lúc này mới dừng tay lại.
“Được! Triệu Ngọc, xem như anh giỏi!” Ô Phương Phương gào lên, chỉ vào mũi Triệu Ngọc quát: “Như vậy đi... Chúng tôi có thể chia sẻ tư liệu với các anh, nhưng mà, các anh phải giao Thôi Lệ Châu cho chúng tôi, thế nào?”
Nghe thấy lời thỏa hiệp của Ô Phương Phương, Triệu Ngọc không trả lời ngay lập tức, mà ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng lục lên, đưa đến tay Ô Phương Phương, sau đó nói: “Thật xin lỗi, đội trưởng Phương Phương, chỉ số IQ của cô thiếu hụt nghiêm trọng, thực sự khiến tôi rất khó để hợp tác với cô!” Triệu Ngọc chỉ vào cánh cổng, lạnh lùng nói: “Nhân lúc tôi chưa tức giận, cút đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc búng tay một cái, lúc này mới dẫn Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn lên lầu, cuối cùng để Ô Phương Phương đứng phơi trong sân.
Ô Phương Phương sớm đã tức giận đến mức mặt xanh lét, môi tái nhợt, nhìn khẩu súng lục trong tay và cấp dưới thương tích đầy mình, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này!
Nhưng mà, ngoài tức giận ra, cô lại không còn cách nào. Trong phút chốc, rốt cuộc cô hiểu ra, vấn đề của bản thân nằm ở đâu rồi! Cô phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là xem thường Triệu Ngọc, xem thường tổ điều tra đặc biệt này.
Đúng là người giận quá mất khôn!
Ô Phương Phương cắn răng nghĩ, lần này, bản thân vì chuyện đến kỳ hạn, hoàn toàn mất khống chế, mới dẫn đến thua trận trước mắt này.
Được!
Triệu Ngọc!
Cô khẽ thì thầm trong lòng: “Ân oán của chúng ta hình thành tại đây, anh đợi đó cho tôi, xem thử ai, mới có thể cười đến cuối cùng!”
Nghĩ đến đây, Ô Phương Phương mới vẫy tay ra hiệu, tức giận đưa các đội viên bị đánh của mình rời đi.
Trong phòng, Ngô Tú Mẫn nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ thấy bọn người Ô Phương Phương rời đi, vội vàng quay đầu lại nói với Triệu Ngọc: “Đi rồi, đi rồi, đội trưởng! Bọn họ đi rồi!”
Trong khi Ngô Tú Mẫn nói chuyện, chỉ nhìn thấy Tăng Khả thở hổn hển và Thôi Lệ Châu cùng xuất hiện ở đầu cầu thang, trong tay Tăng Khả còn ôm một chiếc laptop.
“Thế nào? Làm được chưa?” Triệu Ngọc vội vã hỏi một câu.
“Tất nhiên rồi!” Thôi Lệ Châu khoanh tay cười nói: “Tôi mở cửa xe, cậu ta trộm tư liệu! Hóa ra, cái các anh gọi là tổ điều tra đặc biệt, giống như nghề nghiệp trước đây của chúng tôi làm sao? Chỉ là, các anh nói ra, dường như cao thượng hơn mà thôi!”
Lời của Thôi Lệ Châu nhất thời khiến cho mọi người cười ầm lên!
Ồn ào cả nửa ngày, tất cả đều là mưu kế của Triệu Ngọc! Hắn đã sớm đoán được, bọn người Ô Phương Phương sẽ vì Thôi Lệ Châu mà tìm đến cửa, cho nên đã sắp xếp trước Thôi Lệ Châu và Tăng Khả, để bọn họ nhân lúc lộn xộn đi lên xe đối phương để làm việc tình báo.
Triệu Ngọc biết, bọn người Ô Phương Phương đến Tấn Bình chủ yếu là để đưa phạm nhân về thủ đô, hoàn toàn không có mục đích chân chính. Cho nên, tư liệu của bọn họ nhất định phải mang theo bên mình.
Thôi Lệ Châu là chuyên gia mở khóa, Tăng Khả cũng là cao thủ hacker, hai người hợp sức ra tay, rất nhanh liền thuận lợi có được tư liệu liên quan đến vụ án đá quý.
Hóa ra, ngay từ đầu, Triệu Ngọc cũng không có ý nghĩ hợp tác với Ô Phương Phương này. Tuy đội chuyên án đá quý nắm giữ tư liệu nhiều hơn, nhưng hắn thật lòng không thích con người Ô Phương Phương này!
Cho nên, cho dù Ô Phương Phương đồng ý hợp tác, Triệu Ngọc cũng không hề muốn quan tâm tới cô ta. Bây giờ tư liệu đã trong tay, hắn càng không cần chú ý bọn họ nữa.
“Người phụ nữ này rõ là kẻ điên!” Tuy chuyện quan trọng đã làm xong, nhưng Ngô Tú Mẫn vẫn còn đang canh cánh trong lòng: “Vậy mà dám lấy súng chĩa vào tổ trưởng! Thật hối hận đã không quay phim lại, nếu không, đem đến phòng Hình sự, nhất định khiến cô ta tiêu đời!”
Ái chà?
Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn vừa nói như vậy, Triệu Ngọc lại bỗng nhiên ngẩn người, cân nhắc trong lòng, hình như... không hợp lý? Hắn nhớ, lúc đó, hắn đang muốn cùng Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn về nhà, sau đó Ô Phương Phương mới lấy súng ra!
Cô ta rõ ràng biết mình sẽ không nổ súng, vậy tại sao cô còn muốn rút súng chứ?
Không lẽ...
Tiêu rồi! Triệu Ngọc vội vàng quan sát mọi nơi trong căn phòng, giây tiếp theo, hắn chạy nhanh đến chỗ để chiếc bảng trắng cẩn thận kiểm tra.
“Tăng... Tăng Khả...” Triệu Ngọc giơ hai ngón tay về phía Tăng Khả, Tăng Khả lập tức hiểu ý của hắn, vội vàng lấy video giám sát ra.
Kết quả, mọi người nhanh chóng xem được một cảnh bất ngờ trong video!
Không ngờ, ngay vào lúc bọn họ đang thương lượng với Ô Phương Phương, vậy mà có một người đội khăn trùm đầu lén vào nhà của bọn họ, không những chụp lại tư liệu trên bảng trắng, mà còn quay lại toàn bộ lời khai của Thôi Lệ Châu...
...
Cùng lúc đó, trên xe chỉ huy của Ô Phương Phương, một đội viên tức giận nói với Ô Phương Phương: “Đội trưởng, sao bọn họ có thể đánh người chứ? Sớm biết vậy, nên quay bọn họ lại, đến phòng Hình sự khiếu nại bọn họ!”
“Hừ!” Ô Phương Phương cầm điện thoại, vừa kiểm tra tư liệu trộm được từ chỗ bọn người Triệu Ngọc, vừa hung hăng nói: “Triệu Ngọc, không ngờ chứ gì! Anh có mưu kế lợi hại, tôi có cách đáp trả lại! Tuy không có Thôi Lệ Châu, nhưng cuối cùng, vẫn là tài liệu của tôi đầy đủ nhất!
“Hừ, cậu nhóc, không phải cậu ngông cuồng sao? Vậy chúng ta so tài với nhau, xem thử ai tìm được viên đá quý trước!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Con bà nó chứ!” Ai ngờ, Triệu Ngọc càng nghe càng tức giận, lập tức mắng như tát nước: “Mấy bà tám các cô, mẹ nó ai là thân thích của Sở trưởng? Cô có phải đến thời kỳ mãn kinh không? Cô không thấy rõ, bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một con thuyền sao? Chúng ta đều bị cái người tiết lộ cơ mật3kia hại! Lúc này, cô còn giành nguồn tin với tôi, không chia sẻ tư liệu với tôi, có ích lợi gì cho cô không?”
“Hừ! Cô đừng tưởng tôi không biết!” Triệu Ngọc buông tay Ô Phương Phương ra, trách mắng: “Thực ra, sâu tận trong lòng cô không xem chúng tôi ra gì! Cô cảm thấy các cô là đội chuyên án của vụ án đá quý, chúng tôi đều là kẻ lo chuyên bao đồng đúng không? Cô không cảm thấy, cô quá coi thường người khác rồi sao?”
“Phá án? Hừ!” Ô Phương Phương khổ tâm lắc đầu: “Sáu năm rồi, đội chuyên án đã thành lập sáu năm rồi, hiện giờ chỉ là bắt được một tên tâm thần không biết gì, phá án làm sao?”
“Được thôi!” Triệu Ngọc rốt cuộc thả cánh tay đang dồn ép0của hắn ra, không quan tâm nói: “Vậy chúng ta cắt đứt quan hệ, xem xem ai xui xẻo nhất!”
Nói xong, Triệu Ngọc xoay người muốn đi.
“Triệu Ngọc! Anh... anh nghe rõ cho tôi!” Ô Phương Phương thẹn quá hóa giận hét: “Hôm nay, nếu như anh không giao Thôi Lệ Châu cho tôi, tôi... tôi liền...”
Ai ngờ, đang nói, Ô Phương Phương đột nhiên rút khẩu súng từ túi đựng súng, đồng thời chĩa súng vào đầu Triệu Ngọc!
Soạt…
Mọi người đều sợ hãi, ai cũng không ngờ được, Ô Phương Phương này vậy mà lại rút súng ra?
“Nếu như không giao người cho tôi, đừng trách tôi không khách sáo!” Ánh mắt Ô Phương Phương lộ ra sự giận dữ, cánh tay run rẩy.
“Tổ trưởng!” Lần này, cấp dưới của Ô Phương Phương đều sợ hãi, chĩa súng vào5người của mình, đây chính là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Mọi người khuyên can. Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn cũng vô thức lùi về sau vài bước.
“Ha…” Triệu Ngọc đối diện với nòng súng tối om, nhưng lại cười lần nữa: “Ha ha… Đội trưởng Phương Phương thật là khí phách đó! Thế nào, nếu như hôm nay tôi không thả người, cô còn muốn bắn chết tôi sao? Được, làm đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc còn cố ý bước lên đón lấy.
Ô Phương Phương trợn tròn mắt, nhưng thực sự làm ra vẻ muốn bắn.
“Tổ trưởng, đừng làm ẩu!” Các thành viên trong đội của cô ta sợ hãi, ngay lập tức có một chàng trai chạy lên, định ngăn súng của Ô Phương Phương.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đá bay một cú4mạnh, đá chàng trai này qua một bên.
“Anh...” Ô Phương Phương nhìn thấy động tác nhanh nhẹn tàn nhẫn của Triệu Ngọc, liền sợ run cầm cập.
“Nhiễm Đào!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu với Nhiễm Đào, nói to: “Còn nhớ cậu bị đánh như thế nào không? Bây giờ cơ hội trả thù đến rồi, đánh chết mấy người này cho tôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc đá một cú lên, đá bay chàng trai mới nãy một lần nữa.
“Ọe…” Chàng trai đó làm sao có thể chịu đựng được đòn của Triệu Ngọc, liền phun ra ngụm máu tươi.
“Triệu Ngọc, anh… anh…” Ô Phương Phương tiếp tục chĩa súng vào Triệu Ngọc, nhưng toàn thân đã run rẩy.
Lúc này, Nhiễm Đào đã chen vào đám người, đánh nhau một trận với những người khác. Nhiễm Đào xuất thân từ quân9đội, giống như hổ xông vào đàn dê vậy, lập tức đánh người ta đến mức kêu cha gọi mẹ, một vùng thê thảm.
“Triệu Ngọc! A!” Ô Phương Phương mắt thấy cấp dưới chịu nhiều ức hiếp, cũng không kiềm chế được nữa, cuối cùng ném khẩu súng xuống đất lách cách một tiếng.
Sau khi nhìn thấy khẩu súng rơi xuống mặt đất, Triệu Ngọc và Nhiễm Đào lúc này mới dừng tay lại.
“Được! Triệu Ngọc, xem như anh giỏi!” Ô Phương Phương gào lên, chỉ vào mũi Triệu Ngọc quát: “Như vậy đi... Chúng tôi có thể chia sẻ tư liệu với các anh, nhưng mà, các anh phải giao Thôi Lệ Châu cho chúng tôi, thế nào?”
Nghe thấy lời thỏa hiệp của Ô Phương Phương, Triệu Ngọc không trả lời ngay lập tức, mà ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng lục lên, đưa đến tay Ô Phương Phương, sau đó nói: “Thật xin lỗi, đội trưởng Phương Phương, chỉ số IQ của cô thiếu hụt nghiêm trọng, thực sự khiến tôi rất khó để hợp tác với cô!” Triệu Ngọc chỉ vào cánh cổng, lạnh lùng nói: “Nhân lúc tôi chưa tức giận, cút đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc búng tay một cái, lúc này mới dẫn Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn lên lầu, cuối cùng để Ô Phương Phương đứng phơi trong sân.
Ô Phương Phương sớm đã tức giận đến mức mặt xanh lét, môi tái nhợt, nhìn khẩu súng lục trong tay và cấp dưới thương tích đầy mình, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này!
Nhưng mà, ngoài tức giận ra, cô lại không còn cách nào. Trong phút chốc, rốt cuộc cô hiểu ra, vấn đề của bản thân nằm ở đâu rồi! Cô phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là xem thường Triệu Ngọc, xem thường tổ điều tra đặc biệt này.
Đúng là người giận quá mất khôn!
Ô Phương Phương cắn răng nghĩ, lần này, bản thân vì chuyện đến kỳ hạn, hoàn toàn mất khống chế, mới dẫn đến thua trận trước mắt này.
Được!
Triệu Ngọc!
Cô khẽ thì thầm trong lòng: “Ân oán của chúng ta hình thành tại đây, anh đợi đó cho tôi, xem thử ai, mới có thể cười đến cuối cùng!”
Nghĩ đến đây, Ô Phương Phương mới vẫy tay ra hiệu, tức giận đưa các đội viên bị đánh của mình rời đi.
Trong phòng, Ngô Tú Mẫn nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ thấy bọn người Ô Phương Phương rời đi, vội vàng quay đầu lại nói với Triệu Ngọc: “Đi rồi, đi rồi, đội trưởng! Bọn họ đi rồi!”
Trong khi Ngô Tú Mẫn nói chuyện, chỉ nhìn thấy Tăng Khả thở hổn hển và Thôi Lệ Châu cùng xuất hiện ở đầu cầu thang, trong tay Tăng Khả còn ôm một chiếc laptop.
“Thế nào? Làm được chưa?” Triệu Ngọc vội vã hỏi một câu.
“Tất nhiên rồi!” Thôi Lệ Châu khoanh tay cười nói: “Tôi mở cửa xe, cậu ta trộm tư liệu! Hóa ra, cái các anh gọi là tổ điều tra đặc biệt, giống như nghề nghiệp trước đây của chúng tôi làm sao? Chỉ là, các anh nói ra, dường như cao thượng hơn mà thôi!”
Lời của Thôi Lệ Châu nhất thời khiến cho mọi người cười ầm lên!
Ồn ào cả nửa ngày, tất cả đều là mưu kế của Triệu Ngọc! Hắn đã sớm đoán được, bọn người Ô Phương Phương sẽ vì Thôi Lệ Châu mà tìm đến cửa, cho nên đã sắp xếp trước Thôi Lệ Châu và Tăng Khả, để bọn họ nhân lúc lộn xộn đi lên xe đối phương để làm việc tình báo.
Triệu Ngọc biết, bọn người Ô Phương Phương đến Tấn Bình chủ yếu là để đưa phạm nhân về thủ đô, hoàn toàn không có mục đích chân chính. Cho nên, tư liệu của bọn họ nhất định phải mang theo bên mình.
Thôi Lệ Châu là chuyên gia mở khóa, Tăng Khả cũng là cao thủ hacker, hai người hợp sức ra tay, rất nhanh liền thuận lợi có được tư liệu liên quan đến vụ án đá quý.
Hóa ra, ngay từ đầu, Triệu Ngọc cũng không có ý nghĩ hợp tác với Ô Phương Phương này. Tuy đội chuyên án đá quý nắm giữ tư liệu nhiều hơn, nhưng hắn thật lòng không thích con người Ô Phương Phương này!
Cho nên, cho dù Ô Phương Phương đồng ý hợp tác, Triệu Ngọc cũng không hề muốn quan tâm tới cô ta. Bây giờ tư liệu đã trong tay, hắn càng không cần chú ý bọn họ nữa.
“Người phụ nữ này rõ là kẻ điên!” Tuy chuyện quan trọng đã làm xong, nhưng Ngô Tú Mẫn vẫn còn đang canh cánh trong lòng: “Vậy mà dám lấy súng chĩa vào tổ trưởng! Thật hối hận đã không quay phim lại, nếu không, đem đến phòng Hình sự, nhất định khiến cô ta tiêu đời!”
Ái chà?
Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn vừa nói như vậy, Triệu Ngọc lại bỗng nhiên ngẩn người, cân nhắc trong lòng, hình như... không hợp lý? Hắn nhớ, lúc đó, hắn đang muốn cùng Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn về nhà, sau đó Ô Phương Phương mới lấy súng ra!
Cô ta rõ ràng biết mình sẽ không nổ súng, vậy tại sao cô còn muốn rút súng chứ?
Không lẽ...
Tiêu rồi! Triệu Ngọc vội vàng quan sát mọi nơi trong căn phòng, giây tiếp theo, hắn chạy nhanh đến chỗ để chiếc bảng trắng cẩn thận kiểm tra.
“Tăng... Tăng Khả...” Triệu Ngọc giơ hai ngón tay về phía Tăng Khả, Tăng Khả lập tức hiểu ý của hắn, vội vàng lấy video giám sát ra.
Kết quả, mọi người nhanh chóng xem được một cảnh bất ngờ trong video!
Không ngờ, ngay vào lúc bọn họ đang thương lượng với Ô Phương Phương, vậy mà có một người đội khăn trùm đầu lén vào nhà của bọn họ, không những chụp lại tư liệu trên bảng trắng, mà còn quay lại toàn bộ lời khai của Thôi Lệ Châu...
...
Cùng lúc đó, trên xe chỉ huy của Ô Phương Phương, một đội viên tức giận nói với Ô Phương Phương: “Đội trưởng, sao bọn họ có thể đánh người chứ? Sớm biết vậy, nên quay bọn họ lại, đến phòng Hình sự khiếu nại bọn họ!”
“Hừ!” Ô Phương Phương cầm điện thoại, vừa kiểm tra tư liệu trộm được từ chỗ bọn người Triệu Ngọc, vừa hung hăng nói: “Triệu Ngọc, không ngờ chứ gì! Anh có mưu kế lợi hại, tôi có cách đáp trả lại! Tuy không có Thôi Lệ Châu, nhưng cuối cùng, vẫn là tài liệu của tôi đầy đủ nhất!
“Hừ, cậu nhóc, không phải cậu ngông cuồng sao? Vậy chúng ta so tài với nhau, xem thử ai tìm được viên đá quý trước!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com