Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-625
Chương 625: Vừa ăn cắp vừa la làng?
“Sai! Tôi nào có nói tổ trưởng là lưu manh!” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc đính chính: “Tổ trưởng của chúng ta phải là lưu manh ‘thối’ mới đúng!”
Lời này vừa nói ra liền gây ra một trận cười vang cả căn phòng. Thôi Lệ Châu ở trong góc tối liếc nhìn Triệu Ngọc, trong lòng chẳng biết sao lại dâng lên nỗi lòng thiếu nữ?
Mấy phút sau, mớ tài liệu lấy được từ chỗ Ô Phương Phương đã được in ra. Triệu Ngọc và các thành viên trong đội cẩn thận xem qua một lần.
Hóa ra, đội chuyên án vụ mất trộm đá quý bọn họ thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức trong vụ án này.
Ngoài các tình tiết phá án ra, phạm vi công tác của bọn họ càng3rộng hơn. Bọn họ mở rộng mạng tin tức trong phạm vi thế giới, hễ viên đá “Ngôi sao Tamil” đó xuất hiện lần nữa, bọn họ sẽ là người đầu tiên biết được.
Trong đó, thứ khiến bọn Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ chính là, cho dù là trước khi Ô Phương Phương tiếp nhận, hay là sau khi Ô Phương Phương tiếp nhận, đều đưa một người ra làm nghi phạm số một. Nhưng mà, người này lại hoàn toàn không phải vua trộm Đào Hương!
Tên của kẻ tình nghi này là Akanksha, là một người Ấn Độ. Để tiện cho việc xưng hô, toàn bộ đội chuyên án đều gọi tên tắt là AK!
AK là một thương nhân giàu có đến từ Ấn Độ, công ty da thuộc do ông ta0sáng lập phân bố trên khắp thế giới, là ông trùm nổi tiếng quốc tế hiện nay.
Nhưng mà, ngoài là ông trùm ra, ông ta còn có một thân phận quan trọng khác, chính là chủ nhân của viên đá “Ngôi sao Tamil”!
Đúng vậy, sau khi viên đá quý bị mất cắp, người cảnh sát nghi ngờ đầu tiên chính là người chủ bị mất này, nghi ngờ ông ta thuê người trộm viên đá quý, rồi diễn một màn vừa ăn cướp vừa la làng!
Hóa ra, viên đá “Ngôi sao Tamil” do chiến tranh loạn lạc mà lưu lạc đến châu Âu, là AK dùng giá trên trời mua về trong buổi tiệc bán đấu giá ở châu Âu. Sau khi đấu giá về, ông ta liền biến báu vật quốc gia Ấn5Độ này thành đồ cá nhân của mình.
Từ trước đến nay, do ý nghĩa to lớn của viên đá quý này, phía Ấn Độ luôn hy vọng AK có thể quyên tặng viên đá quý cho quốc gia, nhưng AK không chịu, ông ta cho rằng bản thân đã tốn giá cao, viên đá quý nhất định thuộc quyền sở hữu hợp pháp của ông ta! Đừng nói là quyên tặng, dùng giá ngang ngửa mua về, ông ta cũng không đồng ý.
Đến sau này, công ty của AK vướng vào một vụ kiện tụng, cần ông ta thôi quốc tịch Ấn Độ mới có thể giải quyết được. Kết quả, chính phủ Ấn Độ thấy cơ hội đến, lần nữa đề cập đến việc quyên tặng viên đá quý, muốn lợi dụng tình4cảnh khó khăn của AK để lấy lại viên đá quý.
Vốn dĩ, tất cả mọi người đều cho rằng, AK sẽ lựa chọn của đi thay người, vì tương lai của mình mà từ bỏ viên đá quý.
Nhưng ai ngờ, ngay vào lúc dầu sôi lửa bỏng, viên đá quý vậy mà lại bị người khác trộm đi mất trong một buổi triển lãm ở Trung Quốc! Suy nghĩ đến tình huống xảy ra mất trộm, thực sự không thể không khiến người khác nghi ngờ AK.
Đá quý mất rồi, hơn nữa còn mất ở quốc gia khác, chính phủ Ấn Độ càng không có cách nào dùng nó để ép buộc AK nữa. Mà nếu như thực sự là kế hoạch của AK, như vậy tức là ông ta vừa có thể thoát9khỏi phiền phức, vừa có thể có được viên đá quý, một công đôi việc.
Cũng chính vì tồn tại lớp quan hệ tế nhị như vậy, cho nên ban đầu vụ mất trộm liên quan đến viên đá quý mới có thể dẫn đến sóng gió ngoại giao lớn như thế.
Bên cạnh đó, đội chuyên án hiểu rõ hoàn cảnh ăn hối lộ trong nước, báu vật tiêu chuẩn cao như “Ngôi sao Tamil”, cho dù có người có thể ăn, cũng không dám ăn! Bởi vì ăn của hối lộ này chính là khiêu khích với quyền hành quốc gia, ai cũng không đáng vì thứ này mà tự hủy hoại tương lai.
Vì vậy, phía cảnh sát dĩ nhiên phải liệt AK vào nghi phạm số một, tập trung điều tra.
Nhưng mà, trên bản ghi chép điều tra của Ô Phương Phương đã cho thấy rõ, qua thời gian dài điều tra theo dõi như vậy, không có bất kì dấu hiệu gì cho thấy, AK thực sự tham gia vào vụ trộm cắp này. Hơn nữa, phía cảnh sát từng cử đặc công điều tra qua, bây giờ cơ bản đã chứng thực, viên đá “Ngôi sao Tamil” đó, thực sự không nằm trong tay AK.
Thực ra, không chỉ cảnh sát Trung Quốc, phía Ấn Độ cũng từng cử vô số gián điệp điều tra triệt để AK, nhưng cuối cùng toàn bộ đều trắng tay quay về.
Như vậy, sự việc trở nên càng thú vị hơn!
Nếu như viên đá quý không nằm trong tay AK, cũng không có ở trên người Đào Hương, mà nhiều năm nay cũng không thấy xuất hiện trong giang hồ, như vậy… bây giờ rốt cuộc nó đang ở đâu?
Nếu như viên đá quý thực sự do Đào Hương trộm đi, vậy tại sao cuối cùng lại không ở trên người ông ta? Trong thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lúc đầu tôi có một ý nghĩ…” Thôi Lệ Châu cùng phân tích nói: “Sau khi cha tôi trở về, không những đầu óc có vấn đề, mà tôi còn phát hiện trên người ông ấy có rất nhiều chỗ trầy xước và thâm tím! Cho nên tôi nghi ngờ, rất có thể cha tôi đã gặp phải kẻ phản bội!”
“Chẳng hạn như, người phái cha tôi đi trộm viên đá quý không muốn trả tiền nên muốn giết ông ấy bịt miệng. Sau đó bị cha tôi phát hiện, cho nên ông ấy mới gắng gượng thoát ra được.”
“Tôi từng xem qua phân tích bệnh tình của Đào Hương.” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Xương sọ của ông ta không bị biến hình, cũng không nứt xương, nhưng tổ chức não lại có tổn thương nghiêm trọng không thể phục hồi. Điều này chứng minh, ban đầu não bộ của Đào Hương có thể đã chịu va chạm nghiêm trọng, cũng có thể là rơi từ trên cao xuống, cũng có thể là do con người tạo nên.”
“Tôi cảm thấy, rất có khả năng ông ta đã gặp phải tấn công nghiêm trọng trong lúc bị đuổi giết, hơn nữa, khả năng rơi từ chỗ cao xuống lớn hơn! Vết trầy xước và thâm tím trên người ông ta chính là bị tạo ra lúc rơi xuống!”
“Có lý!” Tăng Khả suy đoán: “Mọi người nói, người truy giết Đào Hương có thể chính là AK không? AK và Đào Hương hợp tác, để Đào Hương giúp trộm viên đá quý của ông ta, sau khi xong việc, AK muốn giết người bịt miệng, dồn Đào Hương nhảy xuống vách núi?”
“Không phải chứ?” Nhiễm Đào vò đầu: “Nếu như AK là chủ thuê giết người bịt miệng, vậy tại sao sau đó ông ta không lấy được viên đá quý? Không lẽ… viên đá quý vẫn còn trên người Đào Hương?”
Nhiễm Đào vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều thoáng sửng sốt, sau đó chuyển tầm nhìn về phía Thôi Lệ Châu.
“Này, nếu như tôi từng thấy qua viên đá quý đó, bây giờ đã không đói rách khốn khổ như vậy rồi!” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ xua tay.
“Thực ra, còn có một vấn đề, chúng ta vẫn chưa suy nghĩ thông suốt!” Lúc này, Triệu Ngọc đi đến trước tấm bảng trắng, nhíu mày nói: “Đào Hương đi trộm đá quý, vốn dĩ là kế hoạch đi mười ngày trở về, nhưng cuối cùng, lại đi hết ba mươi ngày mới trở về, như vậy trong những ngày này, ông ta đã đi đâu?”
“Tôi còn nhớ, sau khi cha tôi rời khỏi, không phải ngày thứ năm thì chính là ngày thứ sáu, trên tivi chiếu việc viên đá quý bị mất trộm.” Thôi Lệ Châu nhớ lại: “Nhưng đợi đến lúc cha tôi về nhà, đã là sau ngày thứ hai mươi rồi, lúc ông ấy trở về cực kì chật vật, quần áo cũng không còn nguyên vẹn nữa!”
“Tôi đã hỏi ông ấy rất nhiều câu hỏi, hỏi ông ấy gặp phải chuyện gì, đã đi đâu, nhưng ông ấy không nói!”
“Tôi cảm thấy, ông ta không nói thì càng có vấn đề!” Ngô Tú Mẫn nghi ngờ nói: “Cho nên, nếu như có thể biết trong hơn hai mươi ngày đó, Đào Hương rốt cuộc đã đi đâu, đã gặp ai, nói không chừng có thể tìm được manh mối gì đó chăng?”
“Buổi triển lãm ở thủ đô, hơn hai mươi ngày, thậm chí ông ta có thể đi khắp cả nước đó.” Tăng Khả bất đắc dĩ nói: “Đào Hương lại là một người không có thân phận, e rằng không có cách tìm ra nữa rồi?”
“Cho nên, đây căn bản là một cái nút chết!” Ngô Tú Mẫn nói: “Chả trách, đội chuyên án sáu năm vẫn chưa điều tra ra tăm tích của viên đá quý!”
“Đừng nản lòng!” Triệu Ngọc vỗ vỗ tay, nói với mọi người: “Không có chuyện gì là tuyệt đối cả! Mọi người có từng nghĩ, tuy Đào Hương được xưng là vua trộm, nhưng cho dù ông ta tài giỏi hơn nữa, mỗi lần buôn bán, cũng đều cần có người trung gian chứ? Tiểu Châu Châu à.” Triệu Ngọc quay qua nói với Thôi Lệ Châu: “Cô đó, cẩn thận nhớ lại xem, ai có khả năng là người trung gian đó? Người này rất có thể đóng giả làm hàng xóm của cô!”
“Này!” Thôi Lệ Châu dùng ánh mắt miệt thị nhìn Triệu Ngọc: “Đừng gọi tôi là Tiểu Châu Châu được không? Nói tôi như phim hoạt hình vậy!”
“Ừm...” Nhiễm Đào nhướng lông mày, sau đó chỉ vào ngực mình nói nhỏ: “Nơi này, mới thực sự rất là phim hoạt hình...”
“Nhiễm Đào, nói cái gì đó? Chú ý cách cư xử!” Ngô Tú Mẫn lập tức cho hắn ta một câu.
“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận nhớ lại xem!” Thôi Lệ Châu trả lời: “Thực ra, thời gian dài như vậy, tôi cũng từng có cảm giác nghi ngờ này! Nhưng cha tôi trước giờ chưa từng nói cho tôi biết, tin tức của ông ấy rốt cuộc là lấy từ đâu! Hơn nữa, trong ấn tượng của tôi, ông ấy thực sự không có bạn bè!”
“Không sao, cô cứ nhớ lại từ từ, một khi nghĩ đến nhân vật khả nghi nào, chúng tôi sẽ điều tra ngay!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như thực sự có một người trung gian như vậy, nói không chừng, hắn ta sẽ biết gì đó!”
“Vậy được... Vậy điều tra từ bà chủ bán cá kia trước đi!” Thôi Lệ Châu nhún vai: “Người này tôi từng gặp qua, là người nói chuyện với cha tôi nhiều nhất!”
“Rõ... Việc này cứ giao cho tôi đi!” Tăng Khả chỉ vào máy tính nói: “Nói một chút về tình hình của bà ta đi, bây giờ tôi liền tìm bà ta...”
“Được! Mọi người làm việc trước đi, tôi phải ra ngoài làm một việc!” Triệu Ngọc chỉ chỉ Thôi Lệ Châu: “Mọi người nhớ chăm sóc Tiểu Châu Châu, tôi luôn cảm thấy, Ô Phương Phương đó có thể quay lại lần nữa! Nhất định phải đề phòng một chút!”
“Đã biết!” Sau khi mọi người đáp lại, Thôi Lệ Châu vội vàng hỏi: “Cảnh sát Triệu, vậy... anh muốn đi đâu vậy?”
“Mấy hôm nay tôi bực tức đầy người, phải tìm một nơi để hạ hỏa...” Sau khi nhìn thấy ánh mắt khác lạ của mọi người, Triệu Ngọc lúc này mới đính chính: “Đùa thôi, chiếc Phaeton của tôi còn ở Cục Cảnh sát mà! Tôi phải đi lái xe về, đi đây...”
Nói xong, lúc này Triệu Ngọc mới bước đi hiên ngang...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lời này vừa nói ra liền gây ra một trận cười vang cả căn phòng. Thôi Lệ Châu ở trong góc tối liếc nhìn Triệu Ngọc, trong lòng chẳng biết sao lại dâng lên nỗi lòng thiếu nữ?
Mấy phút sau, mớ tài liệu lấy được từ chỗ Ô Phương Phương đã được in ra. Triệu Ngọc và các thành viên trong đội cẩn thận xem qua một lần.
Hóa ra, đội chuyên án vụ mất trộm đá quý bọn họ thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức trong vụ án này.
Ngoài các tình tiết phá án ra, phạm vi công tác của bọn họ càng3rộng hơn. Bọn họ mở rộng mạng tin tức trong phạm vi thế giới, hễ viên đá “Ngôi sao Tamil” đó xuất hiện lần nữa, bọn họ sẽ là người đầu tiên biết được.
Trong đó, thứ khiến bọn Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ chính là, cho dù là trước khi Ô Phương Phương tiếp nhận, hay là sau khi Ô Phương Phương tiếp nhận, đều đưa một người ra làm nghi phạm số một. Nhưng mà, người này lại hoàn toàn không phải vua trộm Đào Hương!
Tên của kẻ tình nghi này là Akanksha, là một người Ấn Độ. Để tiện cho việc xưng hô, toàn bộ đội chuyên án đều gọi tên tắt là AK!
AK là một thương nhân giàu có đến từ Ấn Độ, công ty da thuộc do ông ta0sáng lập phân bố trên khắp thế giới, là ông trùm nổi tiếng quốc tế hiện nay.
Nhưng mà, ngoài là ông trùm ra, ông ta còn có một thân phận quan trọng khác, chính là chủ nhân của viên đá “Ngôi sao Tamil”!
Đúng vậy, sau khi viên đá quý bị mất cắp, người cảnh sát nghi ngờ đầu tiên chính là người chủ bị mất này, nghi ngờ ông ta thuê người trộm viên đá quý, rồi diễn một màn vừa ăn cướp vừa la làng!
Hóa ra, viên đá “Ngôi sao Tamil” do chiến tranh loạn lạc mà lưu lạc đến châu Âu, là AK dùng giá trên trời mua về trong buổi tiệc bán đấu giá ở châu Âu. Sau khi đấu giá về, ông ta liền biến báu vật quốc gia Ấn5Độ này thành đồ cá nhân của mình.
Từ trước đến nay, do ý nghĩa to lớn của viên đá quý này, phía Ấn Độ luôn hy vọng AK có thể quyên tặng viên đá quý cho quốc gia, nhưng AK không chịu, ông ta cho rằng bản thân đã tốn giá cao, viên đá quý nhất định thuộc quyền sở hữu hợp pháp của ông ta! Đừng nói là quyên tặng, dùng giá ngang ngửa mua về, ông ta cũng không đồng ý.
Đến sau này, công ty của AK vướng vào một vụ kiện tụng, cần ông ta thôi quốc tịch Ấn Độ mới có thể giải quyết được. Kết quả, chính phủ Ấn Độ thấy cơ hội đến, lần nữa đề cập đến việc quyên tặng viên đá quý, muốn lợi dụng tình4cảnh khó khăn của AK để lấy lại viên đá quý.
Vốn dĩ, tất cả mọi người đều cho rằng, AK sẽ lựa chọn của đi thay người, vì tương lai của mình mà từ bỏ viên đá quý.
Nhưng ai ngờ, ngay vào lúc dầu sôi lửa bỏng, viên đá quý vậy mà lại bị người khác trộm đi mất trong một buổi triển lãm ở Trung Quốc! Suy nghĩ đến tình huống xảy ra mất trộm, thực sự không thể không khiến người khác nghi ngờ AK.
Đá quý mất rồi, hơn nữa còn mất ở quốc gia khác, chính phủ Ấn Độ càng không có cách nào dùng nó để ép buộc AK nữa. Mà nếu như thực sự là kế hoạch của AK, như vậy tức là ông ta vừa có thể thoát9khỏi phiền phức, vừa có thể có được viên đá quý, một công đôi việc.
Cũng chính vì tồn tại lớp quan hệ tế nhị như vậy, cho nên ban đầu vụ mất trộm liên quan đến viên đá quý mới có thể dẫn đến sóng gió ngoại giao lớn như thế.
Bên cạnh đó, đội chuyên án hiểu rõ hoàn cảnh ăn hối lộ trong nước, báu vật tiêu chuẩn cao như “Ngôi sao Tamil”, cho dù có người có thể ăn, cũng không dám ăn! Bởi vì ăn của hối lộ này chính là khiêu khích với quyền hành quốc gia, ai cũng không đáng vì thứ này mà tự hủy hoại tương lai.
Vì vậy, phía cảnh sát dĩ nhiên phải liệt AK vào nghi phạm số một, tập trung điều tra.
Nhưng mà, trên bản ghi chép điều tra của Ô Phương Phương đã cho thấy rõ, qua thời gian dài điều tra theo dõi như vậy, không có bất kì dấu hiệu gì cho thấy, AK thực sự tham gia vào vụ trộm cắp này. Hơn nữa, phía cảnh sát từng cử đặc công điều tra qua, bây giờ cơ bản đã chứng thực, viên đá “Ngôi sao Tamil” đó, thực sự không nằm trong tay AK.
Thực ra, không chỉ cảnh sát Trung Quốc, phía Ấn Độ cũng từng cử vô số gián điệp điều tra triệt để AK, nhưng cuối cùng toàn bộ đều trắng tay quay về.
Như vậy, sự việc trở nên càng thú vị hơn!
Nếu như viên đá quý không nằm trong tay AK, cũng không có ở trên người Đào Hương, mà nhiều năm nay cũng không thấy xuất hiện trong giang hồ, như vậy… bây giờ rốt cuộc nó đang ở đâu?
Nếu như viên đá quý thực sự do Đào Hương trộm đi, vậy tại sao cuối cùng lại không ở trên người ông ta? Trong thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lúc đầu tôi có một ý nghĩ…” Thôi Lệ Châu cùng phân tích nói: “Sau khi cha tôi trở về, không những đầu óc có vấn đề, mà tôi còn phát hiện trên người ông ấy có rất nhiều chỗ trầy xước và thâm tím! Cho nên tôi nghi ngờ, rất có thể cha tôi đã gặp phải kẻ phản bội!”
“Chẳng hạn như, người phái cha tôi đi trộm viên đá quý không muốn trả tiền nên muốn giết ông ấy bịt miệng. Sau đó bị cha tôi phát hiện, cho nên ông ấy mới gắng gượng thoát ra được.”
“Tôi từng xem qua phân tích bệnh tình của Đào Hương.” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Xương sọ của ông ta không bị biến hình, cũng không nứt xương, nhưng tổ chức não lại có tổn thương nghiêm trọng không thể phục hồi. Điều này chứng minh, ban đầu não bộ của Đào Hương có thể đã chịu va chạm nghiêm trọng, cũng có thể là rơi từ trên cao xuống, cũng có thể là do con người tạo nên.”
“Tôi cảm thấy, rất có khả năng ông ta đã gặp phải tấn công nghiêm trọng trong lúc bị đuổi giết, hơn nữa, khả năng rơi từ chỗ cao xuống lớn hơn! Vết trầy xước và thâm tím trên người ông ta chính là bị tạo ra lúc rơi xuống!”
“Có lý!” Tăng Khả suy đoán: “Mọi người nói, người truy giết Đào Hương có thể chính là AK không? AK và Đào Hương hợp tác, để Đào Hương giúp trộm viên đá quý của ông ta, sau khi xong việc, AK muốn giết người bịt miệng, dồn Đào Hương nhảy xuống vách núi?”
“Không phải chứ?” Nhiễm Đào vò đầu: “Nếu như AK là chủ thuê giết người bịt miệng, vậy tại sao sau đó ông ta không lấy được viên đá quý? Không lẽ… viên đá quý vẫn còn trên người Đào Hương?”
Nhiễm Đào vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều thoáng sửng sốt, sau đó chuyển tầm nhìn về phía Thôi Lệ Châu.
“Này, nếu như tôi từng thấy qua viên đá quý đó, bây giờ đã không đói rách khốn khổ như vậy rồi!” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ xua tay.
“Thực ra, còn có một vấn đề, chúng ta vẫn chưa suy nghĩ thông suốt!” Lúc này, Triệu Ngọc đi đến trước tấm bảng trắng, nhíu mày nói: “Đào Hương đi trộm đá quý, vốn dĩ là kế hoạch đi mười ngày trở về, nhưng cuối cùng, lại đi hết ba mươi ngày mới trở về, như vậy trong những ngày này, ông ta đã đi đâu?”
“Tôi còn nhớ, sau khi cha tôi rời khỏi, không phải ngày thứ năm thì chính là ngày thứ sáu, trên tivi chiếu việc viên đá quý bị mất trộm.” Thôi Lệ Châu nhớ lại: “Nhưng đợi đến lúc cha tôi về nhà, đã là sau ngày thứ hai mươi rồi, lúc ông ấy trở về cực kì chật vật, quần áo cũng không còn nguyên vẹn nữa!”
“Tôi đã hỏi ông ấy rất nhiều câu hỏi, hỏi ông ấy gặp phải chuyện gì, đã đi đâu, nhưng ông ấy không nói!”
“Tôi cảm thấy, ông ta không nói thì càng có vấn đề!” Ngô Tú Mẫn nghi ngờ nói: “Cho nên, nếu như có thể biết trong hơn hai mươi ngày đó, Đào Hương rốt cuộc đã đi đâu, đã gặp ai, nói không chừng có thể tìm được manh mối gì đó chăng?”
“Buổi triển lãm ở thủ đô, hơn hai mươi ngày, thậm chí ông ta có thể đi khắp cả nước đó.” Tăng Khả bất đắc dĩ nói: “Đào Hương lại là một người không có thân phận, e rằng không có cách tìm ra nữa rồi?”
“Cho nên, đây căn bản là một cái nút chết!” Ngô Tú Mẫn nói: “Chả trách, đội chuyên án sáu năm vẫn chưa điều tra ra tăm tích của viên đá quý!”
“Đừng nản lòng!” Triệu Ngọc vỗ vỗ tay, nói với mọi người: “Không có chuyện gì là tuyệt đối cả! Mọi người có từng nghĩ, tuy Đào Hương được xưng là vua trộm, nhưng cho dù ông ta tài giỏi hơn nữa, mỗi lần buôn bán, cũng đều cần có người trung gian chứ? Tiểu Châu Châu à.” Triệu Ngọc quay qua nói với Thôi Lệ Châu: “Cô đó, cẩn thận nhớ lại xem, ai có khả năng là người trung gian đó? Người này rất có thể đóng giả làm hàng xóm của cô!”
“Này!” Thôi Lệ Châu dùng ánh mắt miệt thị nhìn Triệu Ngọc: “Đừng gọi tôi là Tiểu Châu Châu được không? Nói tôi như phim hoạt hình vậy!”
“Ừm...” Nhiễm Đào nhướng lông mày, sau đó chỉ vào ngực mình nói nhỏ: “Nơi này, mới thực sự rất là phim hoạt hình...”
“Nhiễm Đào, nói cái gì đó? Chú ý cách cư xử!” Ngô Tú Mẫn lập tức cho hắn ta một câu.
“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận nhớ lại xem!” Thôi Lệ Châu trả lời: “Thực ra, thời gian dài như vậy, tôi cũng từng có cảm giác nghi ngờ này! Nhưng cha tôi trước giờ chưa từng nói cho tôi biết, tin tức của ông ấy rốt cuộc là lấy từ đâu! Hơn nữa, trong ấn tượng của tôi, ông ấy thực sự không có bạn bè!”
“Không sao, cô cứ nhớ lại từ từ, một khi nghĩ đến nhân vật khả nghi nào, chúng tôi sẽ điều tra ngay!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như thực sự có một người trung gian như vậy, nói không chừng, hắn ta sẽ biết gì đó!”
“Vậy được... Vậy điều tra từ bà chủ bán cá kia trước đi!” Thôi Lệ Châu nhún vai: “Người này tôi từng gặp qua, là người nói chuyện với cha tôi nhiều nhất!”
“Rõ... Việc này cứ giao cho tôi đi!” Tăng Khả chỉ vào máy tính nói: “Nói một chút về tình hình của bà ta đi, bây giờ tôi liền tìm bà ta...”
“Được! Mọi người làm việc trước đi, tôi phải ra ngoài làm một việc!” Triệu Ngọc chỉ chỉ Thôi Lệ Châu: “Mọi người nhớ chăm sóc Tiểu Châu Châu, tôi luôn cảm thấy, Ô Phương Phương đó có thể quay lại lần nữa! Nhất định phải đề phòng một chút!”
“Đã biết!” Sau khi mọi người đáp lại, Thôi Lệ Châu vội vàng hỏi: “Cảnh sát Triệu, vậy... anh muốn đi đâu vậy?”
“Mấy hôm nay tôi bực tức đầy người, phải tìm một nơi để hạ hỏa...” Sau khi nhìn thấy ánh mắt khác lạ của mọi người, Triệu Ngọc lúc này mới đính chính: “Đùa thôi, chiếc Phaeton của tôi còn ở Cục Cảnh sát mà! Tôi phải đi lái xe về, đi đây...”
Nói xong, lúc này Triệu Ngọc mới bước đi hiên ngang...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook