Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-623
Chương 623: Còn nói gì tới việc phá án nữa?
Hắn cần phải điều tra, chuyện của Đào Hương xảy ra trong khoảng thời gian trước năm 1998, nhưng lúc đó Thôi Lệ Châu mới hai tuổi mà thôi, bây giờ đã không cách nào tìm hiểu được.
Bởi vậy, Triệu Ngọc càng nghĩ càng cho rằng Thôi Lệ Châu vốn không thể biết chuyện lúc cô ta còn chưa sinh ra, cho nên bây giờ hắn có nói chi tiết hơn nữa với Thôi Lệ Châu thì cũng không có tác dụng với tình tiết vụ án.
“Cảnh sát Triệu, tôi nói cho anh biết một bí mật nhé, có lẽ anh sẽ không tin đâu!” Ai ngờ, sau khi Thôi Lệ Châu đùa giỡn vài câu với Triệu Ngọc, vậy mà ửng đỏ hai gò má nói: “Anh có biết không? Chắc là không như suy nghĩ của anh đâu, đến3giờ tôi chưa có bạn trai lần nào cả!”
“Ừm?” Triệu Ngọc nhíu mày, không hiểu phong tình nói: “Chuyện cô có bạn trai hay không, có liên quan gì tới tôi đâu? Tiểu Châu Châu à, bây giờ tôi đang nghiên cứu thảo luận tình tiết vụ án với cô đó! Cô đừng có nói sang chuyện khác có được không?”
Trong chốc lát, Thôi Lệ Châu như bị đánh một gậy, vẻ mặt uể oải hẳn. Hóa ra trải qua những chuyện trước đó, còn có ân cứu mạng của Triệu Ngọc, những chuyện này đã khiến nữ phi tặc nẩy mầm tình, có thiện cảm với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc là tay cáo già, hắn thậm chí biết, chỉ cần hắn tiến lên thì đêm nay có thể bắt được nữ phi tặc mặt học sinh ngực phụ huynh này. Thế0nhưng, bây giờ Triệu Ngọc thật không có lòng dạ nào nghĩ đến những chuyện nhi nữ tư tình này.
Hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Thôi Lệ Châu tương đối đặc biệt, có vẻ như vốn không có những nhân tố tình tình yêu yêu này.
“Được rồi!” Thôi Lệ Châu cũng là người thông minh, nhanh chóng hiểu ra điều gì đó từ giọng nói của Triệu Ngọc, đành phải tiếp tục kể chuyện của Đào Hương.
Cũng không biết đã nói bao lâu, cả Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đều không chịu nổi nữa, lúc này từng người mới đi về phòng ngủ của mình, ngủ thật say.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Triệu Ngọc là người đầu tiên thức dậy. Sau khi nghĩ sâu xa, tính toán kỹ càng một phen, Triệu Ngọc cảm thấy, mặc dù bây5giờ Đào Hương có hiềm nghi rất lớn, nhưng mà hắn cũng không có chứng cứ xác thực, không thể xác định ông ta chính là hung thủ thật sự của vụ án thi thể nữ không đầu.
Cho nên, Triệu Ngọc lựa chọn lùi lại để làm việc khác, dự định vừa truy tìm manh mối của vụ án viên đá quý bị trộm vừa điều tra về quá khứ của Đào Hương, xem đến cùng ông ta có thể là tên sát thủ biến thái kia hay không?
Bởi vậy, dựa theo kế hoạch ban đầu, trời vừa sáng, Triệu Ngọc đã bật điện thoại di động của mình lên, đồng thời đặt điện thoại di động ở trong vườn trụ sở bí mật của bọn họ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, tám giờ mười lăm phút sáng, một4chiếc xe con màu đen bất thình lình dừng trước cổng trụ sở bí mật. Ô Phương Phương của tổ chuyên án kia dẫn mấy tổ viên của mình xông vào chỗ của bọn người Triệu Ngọc.
“Quá không ra gì! Quá không ra gì!” Người còn chưa tới, Triệu Ngọc đã nghe tiếng Ô Phương Phương kêu gào: “Triệu Ngọc, anh ra đây cho tôi!”
Nghe tiếng Ô Phương Phương gọi, Triệu Ngọc và các tổ viên trong nhóm của hắn lần lượt xuất hiện trong sân.
“Không thể nào?” Ngô Tú Mẫn cau mày nói: “Chúng ta không mở điện thoại, cũng không thông báo cho bất kì ai, làm sao cô ta biết chúng ta ở đây?”
“Đúng đó, chẳng lẽ trong mấy người chúng ta có phản đồ sao?” Tăng Khả nhìn đám người.
“Không.” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại di9động của mình: “Là tôi dẫn bọn họ tới!”
Nói rồi, Triệu Ngọc là người đầu tiên đi ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Ô Phương Phương.
“Triệu Ngọc, nhìn chuyện tốt mà anh làm đi, tôi nhất định phải đi đến chỗ Sở trưởng tố cáo anh, cho anh biết mặt!” Ô Phương Phương vênh mặt hất hàm nói: “Các người lén mang nhân chứng quan trọng của tôi đi! Sau đó còn phái người đến đánh đồng nghiệp của tôi! Chuyện này... chuyện này chuyện này chuyện này còn ra thể thống gì nữa không?”
Triệu Ngọc giương mắt lên nhìn, quả nhiên mắt mấy tên cấp dưới của Ô Phương Phương đều đã bầm tím hết. Xem ra, Nhiễm Đào không nói láo, anh ta đã hung hăng đánh mấy người này một trận ra trò.
“Thức thời thì giao nhân chứng cho tôi ngay lập tức! Sau đó xin lỗi người của tôi! Bằng không... Bằng không...”
Ai ngờ, Ô Phương Phương còn chưa nói hết, Triệu Ngọc đã bước lên trước một bước nghênh đón, vậy mà cho Ô Phương Phương tới một chiêu kabedon* vạn ác!
* Kabedon: là động tác dồn đối phương vào tường, mình thì dùng tay (hoặc chân) vây giữa đối phương và tường.
“Này! Tổ trưởng Phương Phương ơi, cô đang nói gì vậy?” Triệu Ngọc cười đểu nói: “Là cô nói nhầm, hay là do tôi nghe không rõ, rõ ràng cấp trên yêu cầu hai tổ chúng ta hợp tác điều tra mà! Cho nên, việc tôi thẩm vấn nhân chứng có vẻ như là hợp lý hợp pháp đó?”
“Anh... Tách câu lấy nghĩa!” Ô Phương Phương tức giận đến mức ngực kịch liệt trập trùng: “Có ai làm việc như anh không? Đánh người của tôi kia kìa!”
“Ừm...” Nhiễm Đào đang nổi nóng, nghe lời này xong càng tức đến đỏ mắt.
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không đợi Nhiễm Đào phát tác, bước lên trước thêm một bước quát: “Tổ trưởng Phương Phương, chân bà nội gấu nhà cô chứ! Rõ ràng cô đang trả đũa chúng tôi mà! Cô tự xem lại đi, các người tự xem lại đi, các người có còn lương tâm không?”
Vừa nói, Triệu Ngọc vừa bày ra tư thế oan ức thấu trời, chỉ vào Nhiễm Đào nói: “Đồng nghiệp của tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, đi lấy tư liệu vụ án ở chỗ các người mà thôi! Các người không đưa thì thôi, lại còn ra tay đánh người, các người có còn xem anh ta là người không hả?”
“Các người nhìn đi, một tổ viên khỏe mạnh của tôi, lại bị các người đánh đến mức này, tôi còn chưa đòi các người bồi thường tiền, các người lại tìm tới cửa! Đúng là khinh người quá đáng!”
“Anh! Anh... Anh...” Ô Phương Phương tức đến mức máu cũng sôi lên, lớn tiếng chửi mắng: “Triệu Ngọc, anh... Anh khinh người quá đáng!”
“Thật sao? Tôi khinh người quá đáng? Vậy còn cô thì sao?” Lúc nói, Triệu Ngọc cố ý dán mặt lại gần Ô Phương Phương, cười âm hiểm: “Ha ha ha... Lúc tôi khinh người quá đáng cô còn chưa sinh ra đâu! Ô Phương Phương, có phải đầu của cô bị lừa đá không? Không phải cấp trên chỉ hạ lệnh quy định ngày cho một mình cô, cho nên việc phá án tôi cũng có phần, bây giờ cô làm như thế, có phải là quá xem thường chúng tôi không?”
“Đúng đó! Bây giờ chúng ta đang ngồi chung một con thuyền, cho nên chúng tôi có quyền dùng chung tư liệu của các người!” Nhiễm Đào phụ họa theo: “Là các người ra tay đánh người trước cơ mà!”
“Triệu Ngọc!” Mặc dù Ô Phương Phương bị Triệu Ngọc đẩy vào thế bị động, nhưng vẫn không phục, không cam lòng quát lên: “Tôi không giống anh! Anh là họ hàng của Sở trưởng, ngày quy định đến thì anh chỉ cần đổi chỗ làm việc mà thôi! Nhưng chúng tôi thì sao! Tất cả đều phải dẹp đường hồi phủ, phải về quê đi đày hết! Anh có biết không?”
“Thôi bà nội gấu cô đi!” Triệu Ngọc cũng mở miệng mắng to: “Ai mẹ nó là họ hàng của Sở trưởng? Cô bị điên à! Cô còn chưa thấy rõ hả, bây giờ chúng ta đang ngồi chung một con thuyền đó? Cô giành tài nguyên với tôi, không cho chúng tôi dùng chung tư liệu, có lợi gì cho cô?”
“Cô đừng cho là tôi không biết!” Triệu Ngọc chỉ vào đầu Ô Phương Phương nói: “Đơn giản là trong lòng cô xem thường chúng tôi mà thôi! Cô cảm thấy tổ của cô chuyên phụ trách vụ án đá quý mất trộm, còn chúng tôi chỉ là chó tới bắt chuột đúng không? Sao đầu cô không linh hoạt gì hết vậy? Cô có từng nghĩ, lỡ như tôi có thể phá án thật thì sao?”
“Phá án? Hừ!” Ô Phương Phương đắng chát lắc đầu: “Sáu năm, tổ chuyên án thành lập sáu năm, bây giờ chỉ mới bắt được một người bị bệnh thần kinh, còn nói gì tới phá án?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bởi vậy, Triệu Ngọc càng nghĩ càng cho rằng Thôi Lệ Châu vốn không thể biết chuyện lúc cô ta còn chưa sinh ra, cho nên bây giờ hắn có nói chi tiết hơn nữa với Thôi Lệ Châu thì cũng không có tác dụng với tình tiết vụ án.
“Cảnh sát Triệu, tôi nói cho anh biết một bí mật nhé, có lẽ anh sẽ không tin đâu!” Ai ngờ, sau khi Thôi Lệ Châu đùa giỡn vài câu với Triệu Ngọc, vậy mà ửng đỏ hai gò má nói: “Anh có biết không? Chắc là không như suy nghĩ của anh đâu, đến3giờ tôi chưa có bạn trai lần nào cả!”
“Ừm?” Triệu Ngọc nhíu mày, không hiểu phong tình nói: “Chuyện cô có bạn trai hay không, có liên quan gì tới tôi đâu? Tiểu Châu Châu à, bây giờ tôi đang nghiên cứu thảo luận tình tiết vụ án với cô đó! Cô đừng có nói sang chuyện khác có được không?”
Trong chốc lát, Thôi Lệ Châu như bị đánh một gậy, vẻ mặt uể oải hẳn. Hóa ra trải qua những chuyện trước đó, còn có ân cứu mạng của Triệu Ngọc, những chuyện này đã khiến nữ phi tặc nẩy mầm tình, có thiện cảm với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc là tay cáo già, hắn thậm chí biết, chỉ cần hắn tiến lên thì đêm nay có thể bắt được nữ phi tặc mặt học sinh ngực phụ huynh này. Thế0nhưng, bây giờ Triệu Ngọc thật không có lòng dạ nào nghĩ đến những chuyện nhi nữ tư tình này.
Hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Thôi Lệ Châu tương đối đặc biệt, có vẻ như vốn không có những nhân tố tình tình yêu yêu này.
“Được rồi!” Thôi Lệ Châu cũng là người thông minh, nhanh chóng hiểu ra điều gì đó từ giọng nói của Triệu Ngọc, đành phải tiếp tục kể chuyện của Đào Hương.
Cũng không biết đã nói bao lâu, cả Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đều không chịu nổi nữa, lúc này từng người mới đi về phòng ngủ của mình, ngủ thật say.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Triệu Ngọc là người đầu tiên thức dậy. Sau khi nghĩ sâu xa, tính toán kỹ càng một phen, Triệu Ngọc cảm thấy, mặc dù bây5giờ Đào Hương có hiềm nghi rất lớn, nhưng mà hắn cũng không có chứng cứ xác thực, không thể xác định ông ta chính là hung thủ thật sự của vụ án thi thể nữ không đầu.
Cho nên, Triệu Ngọc lựa chọn lùi lại để làm việc khác, dự định vừa truy tìm manh mối của vụ án viên đá quý bị trộm vừa điều tra về quá khứ của Đào Hương, xem đến cùng ông ta có thể là tên sát thủ biến thái kia hay không?
Bởi vậy, dựa theo kế hoạch ban đầu, trời vừa sáng, Triệu Ngọc đã bật điện thoại di động của mình lên, đồng thời đặt điện thoại di động ở trong vườn trụ sở bí mật của bọn họ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, tám giờ mười lăm phút sáng, một4chiếc xe con màu đen bất thình lình dừng trước cổng trụ sở bí mật. Ô Phương Phương của tổ chuyên án kia dẫn mấy tổ viên của mình xông vào chỗ của bọn người Triệu Ngọc.
“Quá không ra gì! Quá không ra gì!” Người còn chưa tới, Triệu Ngọc đã nghe tiếng Ô Phương Phương kêu gào: “Triệu Ngọc, anh ra đây cho tôi!”
Nghe tiếng Ô Phương Phương gọi, Triệu Ngọc và các tổ viên trong nhóm của hắn lần lượt xuất hiện trong sân.
“Không thể nào?” Ngô Tú Mẫn cau mày nói: “Chúng ta không mở điện thoại, cũng không thông báo cho bất kì ai, làm sao cô ta biết chúng ta ở đây?”
“Đúng đó, chẳng lẽ trong mấy người chúng ta có phản đồ sao?” Tăng Khả nhìn đám người.
“Không.” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại di9động của mình: “Là tôi dẫn bọn họ tới!”
Nói rồi, Triệu Ngọc là người đầu tiên đi ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Ô Phương Phương.
“Triệu Ngọc, nhìn chuyện tốt mà anh làm đi, tôi nhất định phải đi đến chỗ Sở trưởng tố cáo anh, cho anh biết mặt!” Ô Phương Phương vênh mặt hất hàm nói: “Các người lén mang nhân chứng quan trọng của tôi đi! Sau đó còn phái người đến đánh đồng nghiệp của tôi! Chuyện này... chuyện này chuyện này chuyện này còn ra thể thống gì nữa không?”
Triệu Ngọc giương mắt lên nhìn, quả nhiên mắt mấy tên cấp dưới của Ô Phương Phương đều đã bầm tím hết. Xem ra, Nhiễm Đào không nói láo, anh ta đã hung hăng đánh mấy người này một trận ra trò.
“Thức thời thì giao nhân chứng cho tôi ngay lập tức! Sau đó xin lỗi người của tôi! Bằng không... Bằng không...”
Ai ngờ, Ô Phương Phương còn chưa nói hết, Triệu Ngọc đã bước lên trước một bước nghênh đón, vậy mà cho Ô Phương Phương tới một chiêu kabedon* vạn ác!
* Kabedon: là động tác dồn đối phương vào tường, mình thì dùng tay (hoặc chân) vây giữa đối phương và tường.
“Này! Tổ trưởng Phương Phương ơi, cô đang nói gì vậy?” Triệu Ngọc cười đểu nói: “Là cô nói nhầm, hay là do tôi nghe không rõ, rõ ràng cấp trên yêu cầu hai tổ chúng ta hợp tác điều tra mà! Cho nên, việc tôi thẩm vấn nhân chứng có vẻ như là hợp lý hợp pháp đó?”
“Anh... Tách câu lấy nghĩa!” Ô Phương Phương tức giận đến mức ngực kịch liệt trập trùng: “Có ai làm việc như anh không? Đánh người của tôi kia kìa!”
“Ừm...” Nhiễm Đào đang nổi nóng, nghe lời này xong càng tức đến đỏ mắt.
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không đợi Nhiễm Đào phát tác, bước lên trước thêm một bước quát: “Tổ trưởng Phương Phương, chân bà nội gấu nhà cô chứ! Rõ ràng cô đang trả đũa chúng tôi mà! Cô tự xem lại đi, các người tự xem lại đi, các người có còn lương tâm không?”
Vừa nói, Triệu Ngọc vừa bày ra tư thế oan ức thấu trời, chỉ vào Nhiễm Đào nói: “Đồng nghiệp của tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, đi lấy tư liệu vụ án ở chỗ các người mà thôi! Các người không đưa thì thôi, lại còn ra tay đánh người, các người có còn xem anh ta là người không hả?”
“Các người nhìn đi, một tổ viên khỏe mạnh của tôi, lại bị các người đánh đến mức này, tôi còn chưa đòi các người bồi thường tiền, các người lại tìm tới cửa! Đúng là khinh người quá đáng!”
“Anh! Anh... Anh...” Ô Phương Phương tức đến mức máu cũng sôi lên, lớn tiếng chửi mắng: “Triệu Ngọc, anh... Anh khinh người quá đáng!”
“Thật sao? Tôi khinh người quá đáng? Vậy còn cô thì sao?” Lúc nói, Triệu Ngọc cố ý dán mặt lại gần Ô Phương Phương, cười âm hiểm: “Ha ha ha... Lúc tôi khinh người quá đáng cô còn chưa sinh ra đâu! Ô Phương Phương, có phải đầu của cô bị lừa đá không? Không phải cấp trên chỉ hạ lệnh quy định ngày cho một mình cô, cho nên việc phá án tôi cũng có phần, bây giờ cô làm như thế, có phải là quá xem thường chúng tôi không?”
“Đúng đó! Bây giờ chúng ta đang ngồi chung một con thuyền, cho nên chúng tôi có quyền dùng chung tư liệu của các người!” Nhiễm Đào phụ họa theo: “Là các người ra tay đánh người trước cơ mà!”
“Triệu Ngọc!” Mặc dù Ô Phương Phương bị Triệu Ngọc đẩy vào thế bị động, nhưng vẫn không phục, không cam lòng quát lên: “Tôi không giống anh! Anh là họ hàng của Sở trưởng, ngày quy định đến thì anh chỉ cần đổi chỗ làm việc mà thôi! Nhưng chúng tôi thì sao! Tất cả đều phải dẹp đường hồi phủ, phải về quê đi đày hết! Anh có biết không?”
“Thôi bà nội gấu cô đi!” Triệu Ngọc cũng mở miệng mắng to: “Ai mẹ nó là họ hàng của Sở trưởng? Cô bị điên à! Cô còn chưa thấy rõ hả, bây giờ chúng ta đang ngồi chung một con thuyền đó? Cô giành tài nguyên với tôi, không cho chúng tôi dùng chung tư liệu, có lợi gì cho cô?”
“Cô đừng cho là tôi không biết!” Triệu Ngọc chỉ vào đầu Ô Phương Phương nói: “Đơn giản là trong lòng cô xem thường chúng tôi mà thôi! Cô cảm thấy tổ của cô chuyên phụ trách vụ án đá quý mất trộm, còn chúng tôi chỉ là chó tới bắt chuột đúng không? Sao đầu cô không linh hoạt gì hết vậy? Cô có từng nghĩ, lỡ như tôi có thể phá án thật thì sao?”
“Phá án? Hừ!” Ô Phương Phương đắng chát lắc đầu: “Sáu năm, tổ chuyên án thành lập sáu năm, bây giờ chỉ mới bắt được một người bị bệnh thần kinh, còn nói gì tới phá án?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook