• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • cuong-tham-638

Chương 638: Lời giải thích hợp lý nhất




73744.png
“Đào Hương?” Mã Văn Lượng suy nghĩ mấy giây, sau đó lấy tay phải che trước ngực, nói thề: “Cảnh sát, ngay cả họ Đào mà tôi cũng chưa từng nghe qua! Tuyệt đối không quen ai như thế cả!”



“Vậy... sau khi đứa con bị mất tích thì đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Ngọc hỏi lại.



“Đúng rồi, họ không báo cảnh sát! Anh ba cũng không phải là không muốn báo án, chỉ là lúc ấy chính anh ấy đang bị cảnh sát điều tra!” Mã Văn Lượng nhớ lại rồi nói: “Cuối cùng, hình như anh ba đi tìm một người bạn tới giúp đỡ, nhưng không bao lâu sau, tôi và anh ba đều vào tù nên không biết chuyện sau này thế nào! Haizz... Tôi nghe nói, sau đó cha mẹ anh ba còn báo án cho con, nhưng cuối cùng vẫn3không tìm thấy tung tích đâu! Không nghĩ tới, mới chớp mắt trôi qua mà Tĩnh Hảo đã lớn thế này rồi...”



Mã Văn Lượng chỉ chỉ vào Thôi Lệ Châu trước mắt, trong lòng có điều muốn nói nhưng lại bởi vì không quá thích hợp, cuối cùng cũng không nói ra.



“Haizz!” Thôi Lệ Châu thở dài, nói: “Nếu như tôi có thể nhớ ra chuyện xảy ra năm hai tuổi thì tốt rồi!”



Lời nói của Thôi Lệ Châu đã vô tình nhắc nhở Triệu Ngọc, Triệu Ngọc vốn có máy tìm lại ký ức, nếu như sử dụng cho Thôi Lệ Châu thì có thể thấy được những chuyện xảy ra với cô ta năm hai tuổi.



Thế nhưng thời gian chỉ có mười phút ngắn ngủi, nếu như lúc ấy Thôi Lệ Châu đang ngủ, vậy cũng coi như là lãng phí một cách vô0ích.



Càng nghĩ, Triệu Ngọc càng cảm thấy, hẳn là nên dùng đạo cụ này ở thời điểm mấu chốt mới tốt.



“Là thế này...” Mã Văn Lượng suy nghĩ một chút, sau đó nói đến chuyện gia đình của Thôi Lệ Châu: “Đừng thấy anh ba Thôi là đơn truyền đời thứ ba, nhưng mà quan hệ giữa anh ấy và cha mẹ cực kỳ không tốt! Bằng không, anh ấy cũng sẽ không ra ngoài xã hội từ khi còn nhỏ như vậy! Tôi còn nghe anh ấy từng nói rằng lúc ấy, anh ấy còn theo người ta học cái này...”



Nói xong, Mã Văn Lượng ra dấu bằng hai ngón tay, làm động tác móc túi!



“Con mẹ nó...” Triệu Ngọc không tự giác nhìn Thôi Lệ Châu một chút, Thôi Lệ Châu cũng đang đỏ cả mặt, trong đầu suy nghĩ đến ba chữ “Gen5di truyền”.



“Không chỉ riêng điều đó…” Mã Văn Lượng vẫn còn tiếp tục: “Chị ba của tôi cũng như vậy, có đôi khi đang uống rượu cùng nhau, hai người bọn họ còn gọi nhau là sư huynh sư muội đấy!”



“Hả?” Triệu Ngọc sững sờ, không nghĩ tới hai người này đều là kẻ trộm vặt? Khó trách Thôi Lệ Châu lại có thiên phú cao như vậy, nhưng mà...



A?



Bỗng dưng, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến một khả năng, vội vàng hỏi: “Mã Văn Lượng, anh gọi Thôi Phương Vũ là anh ba, thế anh có biết tại sao lại gọi là anh ba không? Không phải ông ta là đơn truyền đời thứ ba sao?”



“Hả? Đúng thật nhỉ! À... Có khả năng...” Mã Văn Lượng suy nghĩ rồi nói: “Có phải là hồi học nghệ, anh ấy đứng hàng thứ ba không nhỉ? Dù4sao thì từ lúc tôi biết anh ấy đã gọi là anh ba rồi! Có điều... thật đúng là chưa từng nghe thấy anh ấy đề cập đến anh cả hay anh hai gì cả! Mặc dù chúng tôi gọi anh đấy là anh ba, nhưng anh ấy vẫn luôn là lão đại!”



“Tổ trưởng...” Lúc này, Thôi Lệ Châu dường như nghe ra điều gì đó, vội vàng thấp giọng nói với Triệu Ngọc: “Ý của anh là Đào Hương và cha ruột của tôi là anh em kết nghĩa sao? Đào Hương là anh cả hoặc là anh hai?”



Triệu Ngọc khẽ gật đầu: “Có khả năng là thế, nếu thật sự là sư huynh đệ thì có thể giải thích được tại sao Đào Hương biết cha mẹ của cô, hơn nữa mối quan hệ này cực kỳ sâu xa! Với lại, Đào Hương thân9là vua trộm, có khi nào ông ta chính là người bạn mà cha cô nhờ đi tìm cô hay không?”



“Thực sự có khả năng đó!” Thôi Lệ Châu kinh ngạc nói: “Còn nhớ tấm ảnh kia không? Tôi bị Bạch Lệ Lệ bắt cóc, cha tôi nhờ Đào Hương tìm kiếm, tấm ảnh kia đủ để chứng minh Đào Hương đã tìm được tôi, đồng thời... Đồng thời...”



“Hoàn toàn chính xác!” Triệu Ngọc nói: “Đừng quên, Đào Hương chôn đồ vật ở trong phần mộ của mẹ cô, chứng tỏ ông ta có tình cảm đặc biệt đối với mẹ cô! Mẹ cô chết, Bạch Lệ Lệ có một phần trách nhiệm, cho nên, Đào Hương không chỉ tìm được cô, hơn nữa... còn...”



“Đây chính là động cơ giết người mà mấy người nói sao?” Vẻ mặt của Thôi Lệ Châu có vẻ vô cùng hoảng sợ: “Thế nhưng mà ông ấy có động cơ để giết Bạch Lệ Lệ, vậy những người khác thì sao?”



“Không biết!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Xem ra... Chúng ta cứ đi theo phương hướng này để điều tra xem sao!”



“Còn nữa…” Thôi Lệ Châu lại nói: “Nếu như Đào Hương đã tìm được tôi thì vì sao lại không đưa tôi về chứ? Chẳng lẽ... Ông ấy cố ý bắt tôi đi? Bởi vì tưởng niệm mẹ tôi, cho nên muốn nuôi dưỡng tôi trưởng thành, hay là, muốn chiếm làm của riêng?”



“Cũng không hẳn.” Triệu Ngọc phân tích nói: “Chúng ta hãy chú ý đến mốc thời gian. Cô xem, cô vừa bị Bạch Lệ Lệ bắt cóc không bao lâu thì cha cô cũng đã tham gia tìm! Liệu có phải là, Đào Hương muốn trả cũng không trả được? Mặc dù cô còn ông bà, nhưng cũng chưa từng lui tới, nên Đào Hương cùng cha cô đều không yên lòng?”



“Đúng đúng đúng...” Ai ngờ, Mã Văn Lượng nghe được bọn họ nói chuyện, nhanh chóng xen vào: “Không riêng gì ông bà già không đi nổi, anh ba vốn vì đi buôn lậu mà thiếu không ít nợ, cũng đắc tội không ít người, dù đứa con đi theo ông bà, anh ấy cũng tuyệt đối không yên tâm được!”



“Cho nên đi theo Đào Hương mới là an toàn nhất? Thế nhưng mà...” Thôi Lệ Châu vẫn cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ: “Nhưng mà, vào thời điểm cha tôi qua đời, Bạch Lệ Lệ còn sống mà? Bạch Lệ Lệ vào mùa đông mới bị sát hại mà? Nếu như Đào Hương muốn giết bà ta thì vì sao phải đợi hơn nửa năm mới ra tay chứ?”



“Có thể là bởi vì cần chăm sóc cô, nên không có thời gian lo chuyện báo thù?” Triệu Ngọc suy đoán.



“Không đúng...” Thôi Lệ Châu nhíu chặt lông mày, vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng: “Tổ trưởng, tôi vẫn cảm thấy Đào Hương không phải là hung thủ! Tôi là do một tay ông ấy nuôi nấng, nếu như ông ấy thật sự là một ác ma giết người, làm sao tôi có thể không phát giác ra chứ? Coi như ông ấy bị chứng rối loạn đa nhân cách, thì chí ít tôi cũng có thể... có thể cảm giác được chứ?”



“Thật sao? Cô nhìn dáng vẻ cha cô bây giờ đi, đây còn không phải là rối loạn đa nhân cách sao?” Triệu Ngọc phản bác.



“Chuyện này không giống nhau! Đó là bởi vì đầu ông ấy bị thương nặng, là hội chứng của vết thương, nhưng đó lại là chuyện sau này mới xảy ra!” Thôi Lệ Châu vội vàng nói: “Anh suy nghĩ thật kĩ xem, câu nói mà Đào Hương đã nói có lẽ nào là ông ấy nhắc nhở chúng ta, chính là vì để cho chúng ta thưởng thức một chút sáu cái đầu người trong rương? Nếu như ông ấy thích mẹ của tôi, thì tại sao lại để đầu người trong mộ của bà ấy? Chuyện này căn bản không thể nào xảy ra được!”



“Không...” Triệu Ngọc chán nản lắc đầu nói: “Tiểu Châu Châu à, cô nói hay lắm! Thật sự là nói hay lắm! Nếu như... tất cả sáu người chết này đều cấu kết cùng cha cô thì sao?”



“Hả? Cái gì?” Thôi Lệ Châu bỗng dưng sững sờ tại chỗ.



“Cô còn chưa nhìn ra được à? Đào Hương đang báo thù cho mẹ của cô, giết chết những người phụ nữ đã từng cấu kết với cha ruột của cô rồi chôn cùng đấy!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu như chôn tất cả sáu người cùng ở nơi đó thì hiển nhiên không thể được, cho nên, ông ta liền sử dụng biện pháp cắt đầu! Cứ như vậy, toàn bộ vụ án thi thể nữ không đầu đều được giải thích rõ...”



“Không... Không...” Thôi Lệ Châu bất lực lắc đầu, vẫn không chịu tin tưởng những lời mà Triệu Ngọc nói.



Mặc dù Triệu Ngọc cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn không thể không tiếp tục nói: “Cô có biết vì sao mà từ sau năm 98 trở đi lại không xảy ra vụ án thi thể nữ không đầu nào nữa không? Là bởi vì... Đỗ Mạn Đình đã qua đời rồi! Đào Hương cũng không còn muốn giết người nữa!”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom