Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-636
Chương 636: Hai tin tức
Thật ra, Triệu Ngọc từ xa xôi chạy tới nơi này, hắn cũng không còn cách nào, ai bảo phó bản Kỳ Ngộ mà hắn mở được hôm nay lại chỉ về nơi này chứ?
Hơn nữa, để có thể tiến vào hội trường, Triệu Ngọc cũng đành liều mạng, cuối cùng gần như chỉ dựa vào nắm đấm mà đánh vào!
Giờ phút này, vẫn có mấy bảo vệ đang tìm kiếm hắn trong hội trường kia kìa!
Theo lý thì sau cảnh tượng kinh hồn động phách trong nghĩa địa hôm nay, hắn vốn không nên chạy ngược chạy xuôi. Thế nhưng chính vì vụ án thi thể nữ không đầu xuất hiện bước tiến triển rất lớn nên hắn càng không thể từ bỏ phó3bản Kỳ Ngộ hiếm có này.
Lỡ như hắn có thể tìm ra đầu mối gì ở nơi này thì sao?
Sự cố gắng của Triệu Ngọc đã được khẳng định, nhưng quá trình lại khiến hắn mở rộng tầm mắt. Khi hắn ôm điện thoại, cuối cùng cũng tìm được vị trí xác thực thì thiên hậu Trương Tử Thần trên bục cũng vừa lúc hát xong ca khúc cuối cùng, đang chìm trong sự say sưa, cô ấy tháo dây cột tóc của mình xuống rồi ném về phía đám đông.
Uy lực của phó bản Kỳ Ngộ đã làm hết phận sự ở điểm này, dây cột tóc của siêu sao đúng lúc rơi trúng người Triệu Ngọc, Triệu Ngọc hơi vươn tay bắt chặt0lấy nó!
Sau đó, nhạc hội hoàn toàn tiến vào hồi cuối, Trương Tử Thần và đông đảo diễn viên ngôi sao lên bục, từng người chào tạm biệt khán giả, chuẩn bị chào cảm ơn.
“Này người anh em, người anh em!” Lúc này, có một thằng nhóc đeo kính trông như học sinh chen qua đám đông, chui đến trước mặt Triệu Ngọc rồi vội vàng nói: “Nào, nói cho tôi nick Wechat của anh đi, bây giờ tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho anh! Anh hãy nhường dây cột tóc của Trương Tử Thần cho tôi đi!”
“Không được, không được!” Ai ngờ, cậu ta còn chưa dứt lời, lại có một tên mập đẩy cậu ta ra và nói với Triệu Ngọc: “Tôi5trả hai mươi nghìn, anh bán cho tôi đi! Hôm nay, tôi nhất định phải có dây cột tóc kia!”
“Chết tiệt! Trâu bò đúng không?” Cậu bạn đeo kính mở to mắt, trực tiếp duỗi năm ngón tay ra: “Tôi trả năm mươi nghìn! Cho tôi tài khoản, tôi lập tức chuyển khoản cho anh! Tôi chắc chắn phải có được dây cột tóc của Trương Tử Thần!”
“Sáu mươi nghìn, bên này, bên này này!” Ai ngờ, một giây sau, một nữ sinh mặc áo hồng nhảy ra, từ xa đã la lên về phía Triệu Ngọc: “Tôi trả sáu mươi nghìn, cho tôi! Cho tôi! Tôi muốn...”
“Bảy mươi nghìn... Tôi trả bảy mươi nghìn!”
“...”
Ba người không ngừng tăng giá, tình hình cực kỳ nóng.
Đờ4mờ! Nhìn mấy fan hâm mộ điên cuồng này, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên. Thật lòng thì Triệu Ngọc rất muốn giằng đứt cái dây cột tóc này ngay trước mặt mọi người, để phát tiết sự bực tức nghẹt thở của mình!
Nhưng vừa nghĩ lại thì hắn lại nén xuống. Bởi vì mặc dù bây giờ hắn không thiếu tiền, nhưng lại cần thu hoạch càng nhiều điểm kỳ ngộ càng tốt! Nếu như hắn thô bạo giằng đứt dây cột tóc thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến điểm kỳ ngộ.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đành phải đè nén cơn tức trong đầu, giơ dây cột tóc lên cao cao, hét lớn một tiếng: “Mẹ nó đều nghe kĩ9cho ông! Một tiếng thôi, giá hai trăm nghìn! Có ai muốn mua thì trả tiền tại chỗ! Không ai mua thì tôi sẽ mang đi ngay bây giờ! Tôi đếm ba tiếng, hai trăm nghìn lần thứ nhất... hai trăm nghìn lần thứ hai...”
“Hả? Ở đây này!”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa hô lên thì bị bảo vệ đang tìm kiếm hắn phát hiện ra. Hai tên bảo vệ lập tức vọt tới chỗ hắn, trông như muốn bắt lại!
Nhưng Triệu Ngọc đang chứa một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, lập tức tung một đấm một đá, đánh hai tên bảo vệ bay ra ngoài, lần lượt lăn xuống bậc thang.
“Còn có ai nữa không? Còn có ai nữa không? Không còn thì tôi thu quán đây!” Triệu Ngọc vẫy vẫy dây cột tóc của siêu sao: “Hai trăm nghìn lần thứ ba, lần thứ ba...”
“Được! Tôi muốn, cho tôi!” Cô gái váy hồng cắn răng bất chấp, cuối cùng đấu giá thành công. Triệu Ngọc nhanh chóng lấy giá trên trời hai trăm nghìn đồng, bán dây cột tóc cho cô gái đó.
...
Lần này tới sân vận động, Triệu Ngọc đã lái xe cảnh sát của Cục Cảnh sát Bách Linh, hắn cũng không ngờ dù hắn nói mình có thân phận gì, bảo vệ của buổi hòa nhạc vẫn không chịu cho hắn đi vào, mới khiến hắn giận dữ ra tay đánh người!
Ui chao!
Fan hâm mộ đúng là quá điên cuồng!
Một cái dây cột tóc rách nát vậy mà có thể xào đến hai trăm nghìn! Chuyện này mẹ nó đi chỗ nào nói rõ lý lẽ đây?
Có điều, mặc dù tiền vào tay nhưng Triệu Ngọc lại không vui nổi. Ngược lại, trái tim của hắn vẫn còn chìm trong cảm giác kinh hãi khó có thể ức chế, sáu cái đầu người trong rương kho báu giống như cơn ác mộng khủng khiếp hoàn toàn chiếm cứ suy nghĩ của hắn.
Tại sao lại như vậy?
Cho dù trước đó có cho Triệu Ngọc một trăm lần cơ hội, hắn cũng tuyệt đối không thể đoán đúng! Lúc đầu, có thể tìm ra cái rương từ trong phần mộ của Đỗ Mạn Đình đã coi như thần kỳ rồi! Nhưng ai có thể nghĩ đến, trong rương kia vậy mà lại...
Haizz!
Trong lòng Triệu Ngọc cực kỳ phức tạp, sóng biển cuồn cuộn. Lần này, mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên! Nếu như lúc trên đường sắt cao tốc, hắn mở ra là một quẻ “Khôn” tức là xảy ra chuyện lớn, như vậy chí ít cũng có thể khiến hắn thoáng có chút chuẩn bị.
Thế nhưng quẻ mà hắn mở ra rõ ràng là quẻ “Đoái Cấn”! Hắn luôn tin rằng quẻ “Đoái” đối ứng với tài phú, cho nên thứ trong rương chắc chắn là bảo tàng của Đào Hương!
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, mọi thứ đều sai!
Thứ mà quẻ “Đoái” chỉ không phải là bảo tàng, mà là một cái dây cột tóc!
Xe càng chạy càng nhanh, đầu óc của Triệu Ngọc phảng phất như ngừng hoạt động, lúc chuông điện thoại di động “A anh hùng” vang lên, hắn suýt nữa mất khống chế làm lật xe.
“A lô?” Là nhân viên liên lạc Trần Trác gọi tới: “Triệu Ngọc à, rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải cậu đã nói điều tra vụ án viên đá quý bị trộm sao? Sao bỗng dưng lại toát ra đầu người rồi? Đầu người từ đâu tới thế, chẳng lẽ có liên quan tới vụ án thi thể nữ không đầu sao? Mấy cậu chạy đến Bách Linh làm gì?”
“Anh mẹ nó chậm một chút được không? Ăn phải thuốc súng à?” Hiển nhiên, cảm xúc của Triệu Ngọc sắp mất khống chế, rống lên với Trần Trác: “Không phải tôi đã nói cho anh rồi hay sao? Đào Hương, Đào Hương đâu? Bây giờ ông ta đang ở đâu? Cho dù không phải vụ án thi thể nữ không đầu thì Đào Hương vẫn là một tên tội phạm giết người!”
“Ông ta... Tôi... Tôi có hỏi qua!” Trần Trác ngơ ngẩn vì bị chửi, nói quanh co: “Đào Hương bị Ô Phương Phương bắt đi rồi, đang trên đường áp giải tới thủ đô!”
“Đừng đi thủ đô, trực tiếp giải đến Bách Linh này đi!” Mặc dù Triệu Ngọc hạ giọng thấp xuống nửa âm điệu, nhưng nghe vẫn rất đáng sợ: “Mặc dù ông ta đã bị thần kinh, nhưng mà ông ta đã phạm tội thì nhất định phải bị xét xử!”
“Được, được rồi... Anh mau chóng, mau chóng gửi tài liệu chi tiết cho tôi!” Trần Trác kích động nói: “Tôi đi xin phép thượng cấp! Loạn, loạn, loạn hết cả rồi...”
Vừa mới cúp điện thoại, Tăng Khả lại gọi tới: “Tổ trưởng, tổ trưởng, bọn em đã lên đường sắt cao tốc rồi! Đêm nay là có thể tới nơi, anh trước tiên... trước tiên cứ bình tĩnh đã, đừng có gấp nhé! Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn em cũng ngớ hết cả ra! Anh chờ bọn em nhé, có tin tức gì thì đừng quên nói ngay cho bọn em biết...”
“A... Anh hùng...”
Điện thoại của Tăng Khả vừa cúp thì cảnh sát của Cục Cảnh sát Bách Linh lại gọi điện thoại đến. Lần này, người gọi điện thoại cho Triệu Ngọc chính là vị đội trưởng Tôn nhiệt tình kia.
Bởi vì đầu người xuất hiện ở thành phố Bách Linh cho nên vụ án cũng quy về Cục Cảnh sát Bách Linh xử lý, mà vị đại đội trưởng cảnh sát hình sự này cũng là người đứng mũi chịu sào, trở thành một trong những người phụ trách chủ yếu.
“Lãnh đạo, anh đang ở đâu vậy?” Mặc dù đội trưởng Tôn làm việc tại tuyến đầu, nhưng giờ phút này vẫn bị sáu cái đầu người kia dọa hết hồn, vừa căng thẳng vừa kích động báo cáo cho Triệu Ngọc: “Tôi... Chỗ chúng tôi vừa mới nhận được hai tin tức! Một là Mã Văn Lượng mà anh muốn tìm đã bị chúng tôi tìm được, giờ đang giải về Cục Cảnh sát!”
“Tin thứ hai là, bây giờ chúng tôi đã xét nghiệm ra ADN của hai thi thể trong đó, thông qua so sánh, chúng tôi đã chứng thực hai nạn nhân này đều là nạn nhân của vụ án thi thể nữ không đầu, một người là Tịch Diễm Mai được phát hiện năm 96 tại khu Tấn Lãng; một nạn nhân khác thì được phát hiện vào năm 98 tại Cam Lũng Bạch Lệ Lệ...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hơn nữa, để có thể tiến vào hội trường, Triệu Ngọc cũng đành liều mạng, cuối cùng gần như chỉ dựa vào nắm đấm mà đánh vào!
Giờ phút này, vẫn có mấy bảo vệ đang tìm kiếm hắn trong hội trường kia kìa!
Theo lý thì sau cảnh tượng kinh hồn động phách trong nghĩa địa hôm nay, hắn vốn không nên chạy ngược chạy xuôi. Thế nhưng chính vì vụ án thi thể nữ không đầu xuất hiện bước tiến triển rất lớn nên hắn càng không thể từ bỏ phó3bản Kỳ Ngộ hiếm có này.
Lỡ như hắn có thể tìm ra đầu mối gì ở nơi này thì sao?
Sự cố gắng của Triệu Ngọc đã được khẳng định, nhưng quá trình lại khiến hắn mở rộng tầm mắt. Khi hắn ôm điện thoại, cuối cùng cũng tìm được vị trí xác thực thì thiên hậu Trương Tử Thần trên bục cũng vừa lúc hát xong ca khúc cuối cùng, đang chìm trong sự say sưa, cô ấy tháo dây cột tóc của mình xuống rồi ném về phía đám đông.
Uy lực của phó bản Kỳ Ngộ đã làm hết phận sự ở điểm này, dây cột tóc của siêu sao đúng lúc rơi trúng người Triệu Ngọc, Triệu Ngọc hơi vươn tay bắt chặt0lấy nó!
Sau đó, nhạc hội hoàn toàn tiến vào hồi cuối, Trương Tử Thần và đông đảo diễn viên ngôi sao lên bục, từng người chào tạm biệt khán giả, chuẩn bị chào cảm ơn.
“Này người anh em, người anh em!” Lúc này, có một thằng nhóc đeo kính trông như học sinh chen qua đám đông, chui đến trước mặt Triệu Ngọc rồi vội vàng nói: “Nào, nói cho tôi nick Wechat của anh đi, bây giờ tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho anh! Anh hãy nhường dây cột tóc của Trương Tử Thần cho tôi đi!”
“Không được, không được!” Ai ngờ, cậu ta còn chưa dứt lời, lại có một tên mập đẩy cậu ta ra và nói với Triệu Ngọc: “Tôi5trả hai mươi nghìn, anh bán cho tôi đi! Hôm nay, tôi nhất định phải có dây cột tóc kia!”
“Chết tiệt! Trâu bò đúng không?” Cậu bạn đeo kính mở to mắt, trực tiếp duỗi năm ngón tay ra: “Tôi trả năm mươi nghìn! Cho tôi tài khoản, tôi lập tức chuyển khoản cho anh! Tôi chắc chắn phải có được dây cột tóc của Trương Tử Thần!”
“Sáu mươi nghìn, bên này, bên này này!” Ai ngờ, một giây sau, một nữ sinh mặc áo hồng nhảy ra, từ xa đã la lên về phía Triệu Ngọc: “Tôi trả sáu mươi nghìn, cho tôi! Cho tôi! Tôi muốn...”
“Bảy mươi nghìn... Tôi trả bảy mươi nghìn!”
“...”
Ba người không ngừng tăng giá, tình hình cực kỳ nóng.
Đờ4mờ! Nhìn mấy fan hâm mộ điên cuồng này, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên. Thật lòng thì Triệu Ngọc rất muốn giằng đứt cái dây cột tóc này ngay trước mặt mọi người, để phát tiết sự bực tức nghẹt thở của mình!
Nhưng vừa nghĩ lại thì hắn lại nén xuống. Bởi vì mặc dù bây giờ hắn không thiếu tiền, nhưng lại cần thu hoạch càng nhiều điểm kỳ ngộ càng tốt! Nếu như hắn thô bạo giằng đứt dây cột tóc thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến điểm kỳ ngộ.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đành phải đè nén cơn tức trong đầu, giơ dây cột tóc lên cao cao, hét lớn một tiếng: “Mẹ nó đều nghe kĩ9cho ông! Một tiếng thôi, giá hai trăm nghìn! Có ai muốn mua thì trả tiền tại chỗ! Không ai mua thì tôi sẽ mang đi ngay bây giờ! Tôi đếm ba tiếng, hai trăm nghìn lần thứ nhất... hai trăm nghìn lần thứ hai...”
“Hả? Ở đây này!”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa hô lên thì bị bảo vệ đang tìm kiếm hắn phát hiện ra. Hai tên bảo vệ lập tức vọt tới chỗ hắn, trông như muốn bắt lại!
Nhưng Triệu Ngọc đang chứa một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, lập tức tung một đấm một đá, đánh hai tên bảo vệ bay ra ngoài, lần lượt lăn xuống bậc thang.
“Còn có ai nữa không? Còn có ai nữa không? Không còn thì tôi thu quán đây!” Triệu Ngọc vẫy vẫy dây cột tóc của siêu sao: “Hai trăm nghìn lần thứ ba, lần thứ ba...”
“Được! Tôi muốn, cho tôi!” Cô gái váy hồng cắn răng bất chấp, cuối cùng đấu giá thành công. Triệu Ngọc nhanh chóng lấy giá trên trời hai trăm nghìn đồng, bán dây cột tóc cho cô gái đó.
...
Lần này tới sân vận động, Triệu Ngọc đã lái xe cảnh sát của Cục Cảnh sát Bách Linh, hắn cũng không ngờ dù hắn nói mình có thân phận gì, bảo vệ của buổi hòa nhạc vẫn không chịu cho hắn đi vào, mới khiến hắn giận dữ ra tay đánh người!
Ui chao!
Fan hâm mộ đúng là quá điên cuồng!
Một cái dây cột tóc rách nát vậy mà có thể xào đến hai trăm nghìn! Chuyện này mẹ nó đi chỗ nào nói rõ lý lẽ đây?
Có điều, mặc dù tiền vào tay nhưng Triệu Ngọc lại không vui nổi. Ngược lại, trái tim của hắn vẫn còn chìm trong cảm giác kinh hãi khó có thể ức chế, sáu cái đầu người trong rương kho báu giống như cơn ác mộng khủng khiếp hoàn toàn chiếm cứ suy nghĩ của hắn.
Tại sao lại như vậy?
Cho dù trước đó có cho Triệu Ngọc một trăm lần cơ hội, hắn cũng tuyệt đối không thể đoán đúng! Lúc đầu, có thể tìm ra cái rương từ trong phần mộ của Đỗ Mạn Đình đã coi như thần kỳ rồi! Nhưng ai có thể nghĩ đến, trong rương kia vậy mà lại...
Haizz!
Trong lòng Triệu Ngọc cực kỳ phức tạp, sóng biển cuồn cuộn. Lần này, mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên! Nếu như lúc trên đường sắt cao tốc, hắn mở ra là một quẻ “Khôn” tức là xảy ra chuyện lớn, như vậy chí ít cũng có thể khiến hắn thoáng có chút chuẩn bị.
Thế nhưng quẻ mà hắn mở ra rõ ràng là quẻ “Đoái Cấn”! Hắn luôn tin rằng quẻ “Đoái” đối ứng với tài phú, cho nên thứ trong rương chắc chắn là bảo tàng của Đào Hương!
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, mọi thứ đều sai!
Thứ mà quẻ “Đoái” chỉ không phải là bảo tàng, mà là một cái dây cột tóc!
Xe càng chạy càng nhanh, đầu óc của Triệu Ngọc phảng phất như ngừng hoạt động, lúc chuông điện thoại di động “A anh hùng” vang lên, hắn suýt nữa mất khống chế làm lật xe.
“A lô?” Là nhân viên liên lạc Trần Trác gọi tới: “Triệu Ngọc à, rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải cậu đã nói điều tra vụ án viên đá quý bị trộm sao? Sao bỗng dưng lại toát ra đầu người rồi? Đầu người từ đâu tới thế, chẳng lẽ có liên quan tới vụ án thi thể nữ không đầu sao? Mấy cậu chạy đến Bách Linh làm gì?”
“Anh mẹ nó chậm một chút được không? Ăn phải thuốc súng à?” Hiển nhiên, cảm xúc của Triệu Ngọc sắp mất khống chế, rống lên với Trần Trác: “Không phải tôi đã nói cho anh rồi hay sao? Đào Hương, Đào Hương đâu? Bây giờ ông ta đang ở đâu? Cho dù không phải vụ án thi thể nữ không đầu thì Đào Hương vẫn là một tên tội phạm giết người!”
“Ông ta... Tôi... Tôi có hỏi qua!” Trần Trác ngơ ngẩn vì bị chửi, nói quanh co: “Đào Hương bị Ô Phương Phương bắt đi rồi, đang trên đường áp giải tới thủ đô!”
“Đừng đi thủ đô, trực tiếp giải đến Bách Linh này đi!” Mặc dù Triệu Ngọc hạ giọng thấp xuống nửa âm điệu, nhưng nghe vẫn rất đáng sợ: “Mặc dù ông ta đã bị thần kinh, nhưng mà ông ta đã phạm tội thì nhất định phải bị xét xử!”
“Được, được rồi... Anh mau chóng, mau chóng gửi tài liệu chi tiết cho tôi!” Trần Trác kích động nói: “Tôi đi xin phép thượng cấp! Loạn, loạn, loạn hết cả rồi...”
Vừa mới cúp điện thoại, Tăng Khả lại gọi tới: “Tổ trưởng, tổ trưởng, bọn em đã lên đường sắt cao tốc rồi! Đêm nay là có thể tới nơi, anh trước tiên... trước tiên cứ bình tĩnh đã, đừng có gấp nhé! Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn em cũng ngớ hết cả ra! Anh chờ bọn em nhé, có tin tức gì thì đừng quên nói ngay cho bọn em biết...”
“A... Anh hùng...”
Điện thoại của Tăng Khả vừa cúp thì cảnh sát của Cục Cảnh sát Bách Linh lại gọi điện thoại đến. Lần này, người gọi điện thoại cho Triệu Ngọc chính là vị đội trưởng Tôn nhiệt tình kia.
Bởi vì đầu người xuất hiện ở thành phố Bách Linh cho nên vụ án cũng quy về Cục Cảnh sát Bách Linh xử lý, mà vị đại đội trưởng cảnh sát hình sự này cũng là người đứng mũi chịu sào, trở thành một trong những người phụ trách chủ yếu.
“Lãnh đạo, anh đang ở đâu vậy?” Mặc dù đội trưởng Tôn làm việc tại tuyến đầu, nhưng giờ phút này vẫn bị sáu cái đầu người kia dọa hết hồn, vừa căng thẳng vừa kích động báo cáo cho Triệu Ngọc: “Tôi... Chỗ chúng tôi vừa mới nhận được hai tin tức! Một là Mã Văn Lượng mà anh muốn tìm đã bị chúng tôi tìm được, giờ đang giải về Cục Cảnh sát!”
“Tin thứ hai là, bây giờ chúng tôi đã xét nghiệm ra ADN của hai thi thể trong đó, thông qua so sánh, chúng tôi đã chứng thực hai nạn nhân này đều là nạn nhân của vụ án thi thể nữ không đầu, một người là Tịch Diễm Mai được phát hiện năm 96 tại khu Tấn Lãng; một nạn nhân khác thì được phát hiện vào năm 98 tại Cam Lũng Bạch Lệ Lệ...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook