Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-656
Chương 656: Sư huynh sư đệ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cho đến hôm nay, tuy những cái đầu bị mất đã tìm lại ra được, nhưng vì sự ảnh hưởng của vụ án thi thể nữ không đầu thật sự quá lớn, cảnh sát mãi vẫn không dám công bố với bên ngoài, thậm chí cả người nhà nạn nhân cũng không dám thông báo.
Nhưng mà, vụ án lớn như vậy, cứ tiếp tục che giấu đương nhiên không phải cách tốt nhất. Cảnh sát cần phải cho công chúng và người nhà nạn nhân một đáp án hài lòng!
Vì thế, nếu như tội danh giết người của Đào Hương thành lập, thì mọi thứ đều không giống như bây giờ nữa! Cảnh sát có thể kiêu ngạo tuyên bố với bên ngoài, hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu đã bị bắt, vụ án lớn gây sự chú ý trên toàn quốc cuối cùng cũng3có thể kết án rồi!
Như vậy, vụ án này nhất định sẽ gây nên làn sóng trên toàn quốc, cảnh sát cũng sẽ vì thế mà hãnh diện! Và đến lúc đó ai còn quan tâm Đào Hương này có thật sự là kẻ điên cuồng giết người hay không? Dù sao, ông ta cũng đã bị bệnh thần kinh rồi!
Những suy đoán trên mới là điểm mà Triệu Ngọc thật sự lo lắng nhất! Nếu như vậy, vụ án không thể nào tiếp tục điều tra, hung thủ thật sự cũng có thể mãi mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi!
Cũng tốt!
Nhìn thấy sở trưởng Tiêu không biết gì về thông tin mới nhất của vụ án, Triệu Ngọc mới cảm thấy yên tâm. Xem ra, Sở trưởng Tiêu luôn tập trung vào vụ án viên đá quý và chuyện của Ô Phương Phương, vốn không nghĩ0đến mệnh lệnh tạm dừng của bà, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến Triệu Ngọc!
“Ôi… đây là lỗi của tôi!” Sau khi biết được tình thế nghiêm trọng, Sở trưởng Tiêu vội vàng tự mình kiểm điểm: “Tôi vốn không biết vụ án có sự thay đổi gì cả, còn tưởng rằng vụ án thi thể nữ không đầu chỉ còn thiếu bước báo cáo kết án thôi! Tôi còn tưởng các cậu đi tìm viên đá quý đó chứ!” Sở trưởng Tiêu nóng lòng hỏi: “Vậy… chuyện này còn có thể cứu vãn được hay không? Bây giờ xuất phát, còn kịp hay không đây?”
“Còn được! Còn được!” Triệu Ngọc lau mồ hồi, nói với sở trưởng đại nhân: “May là tôi có dự tính trước, tuy bà đã đưa ra mệnh lệnh, nhưng tôi không nghe theo! Kẻ tình nghi đã bị chúng tôi bắt được5rồi!”
“Ừ… vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Sở trưởng Tiêu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, liền khôi phục sự uy nghiêm trước đây: “Triệu Ngọc, liên quan đến vụ án thi thể nữ không đầu, các cậu nhất định phải điều tra cho rõ ràng, để còn ăn nói với người bị hại nữa! Chúng ta không thể tha cho kẻ xấu, và tuyệt đối không thể đổ tội oan cho một người tốt! Trách nhiệm của Tổng cục Hình sự chúng ta chính là điều tra chân tướng, chúng ta phải làm gương cho toàn bộ các anh em ở các cấp khác nhau!”
Ừm…
Triệu Ngọc vừa gật đầu, trong đầu toàn là hắc tuyến. Hắn sớm đã biết, vị Sở trưởng Tiêu này là xuất thân từ lý luận, đối với công việc ở thực địa mà nói, vốn không phải là người trong nghề gì4cả. Nhưng mà, người ta làm màu thì quả thật cũng có bài bản, người thường không thể học được, chả trách người ta lại làm được lãnh đạo!
Đương nhiên, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy rất vui mừng! Mặc kệ người ta trong nghề hay ngoài nghề, nhưng ít nhất không đổi trắng thành đen, không biết phân biệt đúng sai.
Hơn nữa, đối với cuộc trò chuyện lần này, Triệu Ngọc học được rất nhiều điều, không những biết được nội tình mà nhiều người không biết, hơn nữa còn hiểu được sự công nhận của các lãnh đạo đối với mình, cũng không cần quan tâm lệnh thời hạn gì nữa, đương nhiên đây là một việc tốt rồi.
Sau khi giải trừ được những nỗi lo này, tiếp theo đó, Triệu Ngọc có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc phá vụ án thi thể9nữ không đầu rồi!
Sở trưởng Tiêu đã nói, vụ án này vốn là do tổ điều tra đặc biệt phụ trách, cho nên, bà sẽ mau chóng đưa ra chỉ thị, để tỉnh Nam Giang và Cục Cảnh sát Bách Linh toàn lực phối hợp, tất cả đều phải nghe theo dẫn dắt của Triệu Ngọc, cần phải điều tra vụ án thi thể nữ không đầu đến cùng, không thể để có sai sót!
Triệu Ngọc vừa cung kính cúi chào, trong lòng vừa tự lẩm bẩm: Ha ha, nếu như sớm nói rõ mọi chuyện như vậy, có thể hung thủ thật sự sớm đã bị mình bắt được rồi nhỉ?
Hai mươi phút sau đó, ông chủ cửa hàng đồ ngọc biệt hiệu Phi Thử Cao bị đám người Nhiễm Đào đưa về Cục Cảnh sát.
Tuy Nhiễm Đào muốn lập công, liên tục khoe khoang, nhưng nói đi nói lại, quá trình bắt được Phi Thử Cao này thật sự không quá phức tạp.
Tăng Khả sớm đã định vị được điện thoại của ông ta, phát hiện ông ta đang làm tóc ở tiệm làm tóc nào đó, Nhiễm Đào đi vào ấn ông ta xuống đất, sau đó đeo còng tay vào!
Lúc này, vì để công việc thẩm vấn diễn ra thuận lợi, Triệu Ngọc dẫn Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu cùng đến phòng thẩm vấn, thẩm vấn cùng với hắn.
Ngô Tú Mẫn dù sao cũng là chuyên gia tâm lý, cô ấy có thể thông qua phản ứng của nghi phạm để tiến hành phán đoán bất cứ lúc nào; còn Thôi Lệ Châu không những là nhân vật trong nghề của giới trộm cắp, biết được rất nhiều kỹ xảo pháp môn của bọn họ, hơn nữa còn là người thân của Đào Hương, để cô ta cùng thẩm vấn, thì quá thích hợp rồi còn gì.
Ban đầu, Sở trưởng Tiêu đồng ý cho Ô Phương Phương bắt giữ Thôi Lệ Châu chỉ là vì không muốn để Thôi Lệ Châu giúp tìm viên đá quý mà thôi. Bây giờ nếu như đã không còn quan hệ lợi hại đó, đương nhiên bà cũng sẽ không cấm cản, chỉ ra lệnh một tiếng, Thôi Lệ Châu có thể lại một lần nữa sát cánh cùng với Triệu Ngọc.
Nhưng mà, tuy Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý đánh trận chiến lâu dài rồi, nhưng không ngờ khi thẩm vấn, lại thuận lợi như vậy.
Triệu Ngọc chỉ hứa với Phi Thử Cao, chỉ cần ông ta chịu nói ra sự thật, thì có thể giảm trừ tội danh mang tang vật đi bán, thậm chí là không cần ngồi tù, thì cái gì ông ta cũng nói ra hết!
Thật ra, Phi Thử Cao cũng là người hiểu đạo lý, ông ta biết nếu như cảnh sát đã áp giải mình đến phòng thẩm vấn thì chắc chắn đã nắm bắt được chứng cứ xác thực của ông ta rồi. Cho nên, ngụy biện gì cũng không có ý nghĩa nữa, chi bằng nói ra sự thật cho rồi.
Theo như lời nói của ông ta, ông ta không giết người phóng hỏa, cũng không có phạm tội gì nghiêm trọng! Nếu như khẩu cung của mình có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát, hơn nữa còn có thể giúp mình giảm tội, thì sao lại không làm chứ?
Phi Thử Cao là người có mũi chim ưng dài, đầu hói, như là nhân vật Tọa Sơn Điêu trong “Lâm Hải Tuyết Nguyên”.
Nhìn thấy người này mở miệng, nói ra những lời thành khẩn như vậy, theo bản năng, Triệu Ngọc dường như hiểu ra được hai chuyện:
Chuyện thứ nhất, gã này chắc không liên quan đến vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án viên đá quý. Ông ta có thể bình yên mở cửa hàng bán đồ ngọc trong Bách Linh thì nói rõ trong lòng ông ta không sợ gì cả!
Còn chuyện thứ hai, chắc là gã này rất có thể biết được nội tình quan trọng gì đó! Vì thế, đối với điều kiện mà mình đưa ra, ông ta mới đồng ý nhanh như vậy, nói chuyện lại thản nhiên như vậy. Cho nên, Triệu Ngọc cảm nhận được, gã này chắc là biết được nhiều nội tình lắm, hơn nữa nội tình này lại là cái mà bên cảnh sát đang rất cần!
Triệu Ngọc đoán quả không sai chút nào, Phi Thử Cao mới vừa mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc!
“Năm xưa, sư huynh đệ chúng tôi có sáu người, nhưng mà… tôi và lão ngũ là vào sau!” Giọng nói của Phi Thử Cao vừa sắc bén vừa khàn khàn, nhưng mà giọng điều lại vô cùng thản nhiên bình tĩnh: “Chỉ là được sư phụ gán cho cái tên như vậy thôi, cơ bản chúng tôi vốn không học được bản lĩnh thật sự gì cả! Nhưng mà, bốn người sư huynh trước thì không như chúng tôi rồi! Bọn họ đã học được chân truyền của sư phụ, ha ha…
“Đặc biệt là Đào Hương, tiếng tăm của Đào Hương, ai ai cũng đều biết, là nhân vật như truyền kỳ vậy! Cho nên, tôi luôn luôn nói với người ta ‘Tôi là sư đệ của Đào Hương’, chính là vì làm bộ làm tịch mà thôi! Nhưng thật ra, kỹ thuật của tôi với người ta, quả thật là một trời một vực! Không phải khoa trương, ngón tay của tôi thậm chí còn không bằng đầu ngón chân của ông ta nữa.”
Nghe được những lời này, đám người Triệu Ngọc nhìn nhau, Triệu Ngọc chớp chớp mắt, ra ám hiệu kêu mọi người tiếp tục nghe ông ta nói.
“Lão tam và lão tứ lăn lộn trong giang hồ cũng không tệ, sau này còn trở thành người làm ăn lớn nữa! Hai người họ còn lập gia đình, ngày tháng trôi qua cũng rất vui vẻ! Chỉ là sau này không biết tại sao lại nhà tan cửa nát…” Nói đến đây, cơn nghiện thuốc lá của Phi Thử Cao lại bắt đầu, liền yêu cầu với Triệu Ngọc: “Sếp à, có thể cho tôi điếu thuốc không?”
“Nói rõ mọi chuyện đi, cho ông cả hộp cũng được!” Lời nói của Triệu Ngọc đồng nghĩa với việc không đồng ý.
“Ông nói mau, lão tam, lão tứ tên là gì?” Tuy đã biết được đáp án, nhưng Thôi Lệ Châu vẫn nóng lòng gặng hỏi.
Phi Thử Cao bất đắc dĩ nhún vai, rồi mới trả lời: “Nam tên là Thôi Vũ, à, Thôi Phương Vũ! Nữ tên là Đỗ Mạn Đình! Khi tôi nhập môn, hai người này đã dính như hình như bóng rồi, cho nên, tôi cứ luôn gọi là anh ba, chị tư! Biệt danh của lão ngũ là Lại Đầu, nhập môn sớm hơn tôi vài ngày, nhưng mà, người này là kẻ chết sớm bẩm sinh, bị bệnh chết lâu rồi!”
“Cũng không biết tại sao, sau khi Lại Dầu chết, sư phụ và sư nương cũng lần lượt ra đi, cơ bản sư phụ không dạy tôi được bao nhiêu cả, chúng tôi coi như là tan rã! Từ khi nhập môn cho đến khi họ chết, hình như còn chưa đến nửa năm thì phải?” Phi Thử Cao bất đắc dĩ nói: “Cho nên, thật ra, tôi và Đào Hương vốn không thân thiết mấy, tổng cộng chỉ gặp mặt vài lần, ngay cả mặt ông ta mà tôi còn không nhớ nữa mà! Đào Hương có năng khiếu hơn người, thường hay xuất quỷ nhập thần, lúc đó đã làm ăn lớn rồi, thật khiến tôi ganh tỵ mà! À đúng rồi, đối với lão đại chúng tôi, ông ta cũng có chút giao tình!”
Lão đại?
Nghe đến đây, trong lòng Triệu Ngọc đột nhiên hồi hộp, liền hỏi: “Đào Hương không phải lão đại sao?”
“Đúng rồi.” Phi Thử Cao gật đầu nói: “Đào Hương là lão nhị, bên trên ông ta còn một người nữa – Lão Đại!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng mà, vụ án lớn như vậy, cứ tiếp tục che giấu đương nhiên không phải cách tốt nhất. Cảnh sát cần phải cho công chúng và người nhà nạn nhân một đáp án hài lòng!
Vì thế, nếu như tội danh giết người của Đào Hương thành lập, thì mọi thứ đều không giống như bây giờ nữa! Cảnh sát có thể kiêu ngạo tuyên bố với bên ngoài, hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu đã bị bắt, vụ án lớn gây sự chú ý trên toàn quốc cuối cùng cũng3có thể kết án rồi!
Như vậy, vụ án này nhất định sẽ gây nên làn sóng trên toàn quốc, cảnh sát cũng sẽ vì thế mà hãnh diện! Và đến lúc đó ai còn quan tâm Đào Hương này có thật sự là kẻ điên cuồng giết người hay không? Dù sao, ông ta cũng đã bị bệnh thần kinh rồi!
Những suy đoán trên mới là điểm mà Triệu Ngọc thật sự lo lắng nhất! Nếu như vậy, vụ án không thể nào tiếp tục điều tra, hung thủ thật sự cũng có thể mãi mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi!
Cũng tốt!
Nhìn thấy sở trưởng Tiêu không biết gì về thông tin mới nhất của vụ án, Triệu Ngọc mới cảm thấy yên tâm. Xem ra, Sở trưởng Tiêu luôn tập trung vào vụ án viên đá quý và chuyện của Ô Phương Phương, vốn không nghĩ0đến mệnh lệnh tạm dừng của bà, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến Triệu Ngọc!
“Ôi… đây là lỗi của tôi!” Sau khi biết được tình thế nghiêm trọng, Sở trưởng Tiêu vội vàng tự mình kiểm điểm: “Tôi vốn không biết vụ án có sự thay đổi gì cả, còn tưởng rằng vụ án thi thể nữ không đầu chỉ còn thiếu bước báo cáo kết án thôi! Tôi còn tưởng các cậu đi tìm viên đá quý đó chứ!” Sở trưởng Tiêu nóng lòng hỏi: “Vậy… chuyện này còn có thể cứu vãn được hay không? Bây giờ xuất phát, còn kịp hay không đây?”
“Còn được! Còn được!” Triệu Ngọc lau mồ hồi, nói với sở trưởng đại nhân: “May là tôi có dự tính trước, tuy bà đã đưa ra mệnh lệnh, nhưng tôi không nghe theo! Kẻ tình nghi đã bị chúng tôi bắt được5rồi!”
“Ừ… vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Sở trưởng Tiêu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, liền khôi phục sự uy nghiêm trước đây: “Triệu Ngọc, liên quan đến vụ án thi thể nữ không đầu, các cậu nhất định phải điều tra cho rõ ràng, để còn ăn nói với người bị hại nữa! Chúng ta không thể tha cho kẻ xấu, và tuyệt đối không thể đổ tội oan cho một người tốt! Trách nhiệm của Tổng cục Hình sự chúng ta chính là điều tra chân tướng, chúng ta phải làm gương cho toàn bộ các anh em ở các cấp khác nhau!”
Ừm…
Triệu Ngọc vừa gật đầu, trong đầu toàn là hắc tuyến. Hắn sớm đã biết, vị Sở trưởng Tiêu này là xuất thân từ lý luận, đối với công việc ở thực địa mà nói, vốn không phải là người trong nghề gì4cả. Nhưng mà, người ta làm màu thì quả thật cũng có bài bản, người thường không thể học được, chả trách người ta lại làm được lãnh đạo!
Đương nhiên, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy rất vui mừng! Mặc kệ người ta trong nghề hay ngoài nghề, nhưng ít nhất không đổi trắng thành đen, không biết phân biệt đúng sai.
Hơn nữa, đối với cuộc trò chuyện lần này, Triệu Ngọc học được rất nhiều điều, không những biết được nội tình mà nhiều người không biết, hơn nữa còn hiểu được sự công nhận của các lãnh đạo đối với mình, cũng không cần quan tâm lệnh thời hạn gì nữa, đương nhiên đây là một việc tốt rồi.
Sau khi giải trừ được những nỗi lo này, tiếp theo đó, Triệu Ngọc có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc phá vụ án thi thể9nữ không đầu rồi!
Sở trưởng Tiêu đã nói, vụ án này vốn là do tổ điều tra đặc biệt phụ trách, cho nên, bà sẽ mau chóng đưa ra chỉ thị, để tỉnh Nam Giang và Cục Cảnh sát Bách Linh toàn lực phối hợp, tất cả đều phải nghe theo dẫn dắt của Triệu Ngọc, cần phải điều tra vụ án thi thể nữ không đầu đến cùng, không thể để có sai sót!
Triệu Ngọc vừa cung kính cúi chào, trong lòng vừa tự lẩm bẩm: Ha ha, nếu như sớm nói rõ mọi chuyện như vậy, có thể hung thủ thật sự sớm đã bị mình bắt được rồi nhỉ?
Hai mươi phút sau đó, ông chủ cửa hàng đồ ngọc biệt hiệu Phi Thử Cao bị đám người Nhiễm Đào đưa về Cục Cảnh sát.
Tuy Nhiễm Đào muốn lập công, liên tục khoe khoang, nhưng nói đi nói lại, quá trình bắt được Phi Thử Cao này thật sự không quá phức tạp.
Tăng Khả sớm đã định vị được điện thoại của ông ta, phát hiện ông ta đang làm tóc ở tiệm làm tóc nào đó, Nhiễm Đào đi vào ấn ông ta xuống đất, sau đó đeo còng tay vào!
Lúc này, vì để công việc thẩm vấn diễn ra thuận lợi, Triệu Ngọc dẫn Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu cùng đến phòng thẩm vấn, thẩm vấn cùng với hắn.
Ngô Tú Mẫn dù sao cũng là chuyên gia tâm lý, cô ấy có thể thông qua phản ứng của nghi phạm để tiến hành phán đoán bất cứ lúc nào; còn Thôi Lệ Châu không những là nhân vật trong nghề của giới trộm cắp, biết được rất nhiều kỹ xảo pháp môn của bọn họ, hơn nữa còn là người thân của Đào Hương, để cô ta cùng thẩm vấn, thì quá thích hợp rồi còn gì.
Ban đầu, Sở trưởng Tiêu đồng ý cho Ô Phương Phương bắt giữ Thôi Lệ Châu chỉ là vì không muốn để Thôi Lệ Châu giúp tìm viên đá quý mà thôi. Bây giờ nếu như đã không còn quan hệ lợi hại đó, đương nhiên bà cũng sẽ không cấm cản, chỉ ra lệnh một tiếng, Thôi Lệ Châu có thể lại một lần nữa sát cánh cùng với Triệu Ngọc.
Nhưng mà, tuy Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý đánh trận chiến lâu dài rồi, nhưng không ngờ khi thẩm vấn, lại thuận lợi như vậy.
Triệu Ngọc chỉ hứa với Phi Thử Cao, chỉ cần ông ta chịu nói ra sự thật, thì có thể giảm trừ tội danh mang tang vật đi bán, thậm chí là không cần ngồi tù, thì cái gì ông ta cũng nói ra hết!
Thật ra, Phi Thử Cao cũng là người hiểu đạo lý, ông ta biết nếu như cảnh sát đã áp giải mình đến phòng thẩm vấn thì chắc chắn đã nắm bắt được chứng cứ xác thực của ông ta rồi. Cho nên, ngụy biện gì cũng không có ý nghĩa nữa, chi bằng nói ra sự thật cho rồi.
Theo như lời nói của ông ta, ông ta không giết người phóng hỏa, cũng không có phạm tội gì nghiêm trọng! Nếu như khẩu cung của mình có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát, hơn nữa còn có thể giúp mình giảm tội, thì sao lại không làm chứ?
Phi Thử Cao là người có mũi chim ưng dài, đầu hói, như là nhân vật Tọa Sơn Điêu trong “Lâm Hải Tuyết Nguyên”.
Nhìn thấy người này mở miệng, nói ra những lời thành khẩn như vậy, theo bản năng, Triệu Ngọc dường như hiểu ra được hai chuyện:
Chuyện thứ nhất, gã này chắc không liên quan đến vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án viên đá quý. Ông ta có thể bình yên mở cửa hàng bán đồ ngọc trong Bách Linh thì nói rõ trong lòng ông ta không sợ gì cả!
Còn chuyện thứ hai, chắc là gã này rất có thể biết được nội tình quan trọng gì đó! Vì thế, đối với điều kiện mà mình đưa ra, ông ta mới đồng ý nhanh như vậy, nói chuyện lại thản nhiên như vậy. Cho nên, Triệu Ngọc cảm nhận được, gã này chắc là biết được nhiều nội tình lắm, hơn nữa nội tình này lại là cái mà bên cảnh sát đang rất cần!
Triệu Ngọc đoán quả không sai chút nào, Phi Thử Cao mới vừa mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc!
“Năm xưa, sư huynh đệ chúng tôi có sáu người, nhưng mà… tôi và lão ngũ là vào sau!” Giọng nói của Phi Thử Cao vừa sắc bén vừa khàn khàn, nhưng mà giọng điều lại vô cùng thản nhiên bình tĩnh: “Chỉ là được sư phụ gán cho cái tên như vậy thôi, cơ bản chúng tôi vốn không học được bản lĩnh thật sự gì cả! Nhưng mà, bốn người sư huynh trước thì không như chúng tôi rồi! Bọn họ đã học được chân truyền của sư phụ, ha ha…
“Đặc biệt là Đào Hương, tiếng tăm của Đào Hương, ai ai cũng đều biết, là nhân vật như truyền kỳ vậy! Cho nên, tôi luôn luôn nói với người ta ‘Tôi là sư đệ của Đào Hương’, chính là vì làm bộ làm tịch mà thôi! Nhưng thật ra, kỹ thuật của tôi với người ta, quả thật là một trời một vực! Không phải khoa trương, ngón tay của tôi thậm chí còn không bằng đầu ngón chân của ông ta nữa.”
Nghe được những lời này, đám người Triệu Ngọc nhìn nhau, Triệu Ngọc chớp chớp mắt, ra ám hiệu kêu mọi người tiếp tục nghe ông ta nói.
“Lão tam và lão tứ lăn lộn trong giang hồ cũng không tệ, sau này còn trở thành người làm ăn lớn nữa! Hai người họ còn lập gia đình, ngày tháng trôi qua cũng rất vui vẻ! Chỉ là sau này không biết tại sao lại nhà tan cửa nát…” Nói đến đây, cơn nghiện thuốc lá của Phi Thử Cao lại bắt đầu, liền yêu cầu với Triệu Ngọc: “Sếp à, có thể cho tôi điếu thuốc không?”
“Nói rõ mọi chuyện đi, cho ông cả hộp cũng được!” Lời nói của Triệu Ngọc đồng nghĩa với việc không đồng ý.
“Ông nói mau, lão tam, lão tứ tên là gì?” Tuy đã biết được đáp án, nhưng Thôi Lệ Châu vẫn nóng lòng gặng hỏi.
Phi Thử Cao bất đắc dĩ nhún vai, rồi mới trả lời: “Nam tên là Thôi Vũ, à, Thôi Phương Vũ! Nữ tên là Đỗ Mạn Đình! Khi tôi nhập môn, hai người này đã dính như hình như bóng rồi, cho nên, tôi cứ luôn gọi là anh ba, chị tư! Biệt danh của lão ngũ là Lại Đầu, nhập môn sớm hơn tôi vài ngày, nhưng mà, người này là kẻ chết sớm bẩm sinh, bị bệnh chết lâu rồi!”
“Cũng không biết tại sao, sau khi Lại Dầu chết, sư phụ và sư nương cũng lần lượt ra đi, cơ bản sư phụ không dạy tôi được bao nhiêu cả, chúng tôi coi như là tan rã! Từ khi nhập môn cho đến khi họ chết, hình như còn chưa đến nửa năm thì phải?” Phi Thử Cao bất đắc dĩ nói: “Cho nên, thật ra, tôi và Đào Hương vốn không thân thiết mấy, tổng cộng chỉ gặp mặt vài lần, ngay cả mặt ông ta mà tôi còn không nhớ nữa mà! Đào Hương có năng khiếu hơn người, thường hay xuất quỷ nhập thần, lúc đó đã làm ăn lớn rồi, thật khiến tôi ganh tỵ mà! À đúng rồi, đối với lão đại chúng tôi, ông ta cũng có chút giao tình!”
Lão đại?
Nghe đến đây, trong lòng Triệu Ngọc đột nhiên hồi hộp, liền hỏi: “Đào Hương không phải lão đại sao?”
“Đúng rồi.” Phi Thử Cao gật đầu nói: “Đào Hương là lão nhị, bên trên ông ta còn một người nữa – Lão Đại!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook