Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-658
Chương 658: Nguyên nhân giết người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Nhiễm Đào, tôi bảo đội trưởng Tôn sắp xếp chuyên gia về hình ảnh vẽ hình của Lý Phi ra, đã chuẩn bị đến đâu rồi?” Triệu Ngọc đứng ở trước bảng trắng, hỏi Nhiễm Đào.
“Đã tìm xong rồi, là chuyên gia về hình ảnh giỏi nhất trong Bách Linh bọn họ, đang trên đường đến!” Nhiễm Đào vội vàng nói.
“Ừ…” Triệu Ngọc gật gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú không rời khỏi tấm bảng trắng.
“Lão đại!” Tăng Khả trầm mặc một hồi, nói: “Anh có cảm thấy, miêu tả của Cao Vạn Lâm đối với Lý Phi đó rất giống với hình ảnh tâm lý mà cảnh sát chúng ta trước đây từng làm không? Lần này, có phải chúng ta tìm đúng người rồi không?”
Triệu Ngọc lại khẽ gật đầu. Tăng Khả nói không sai, gương mặt nham hiểm, ánh3mắt lạnh lùng, tuy Cao Vạn Lâm chỉ miêu tả ngắn gọn, nhưng dường như đã đâm vào đúng chỗ yếu!
Nhớ lại lúc trước nghi ngờ Đào Hương, Triệu Ngọc luôn có sự nghi ngờ sâu sắc, cảm thấy Đào Hương với kẻ điên cuồng giết người trong tưởng tượng của hắn có sự chênh lệch rất lớn.
Nhưng mà, lần này lại hoàn toàn khác.
Chỉ cần nghĩ đến sự miêu tả của Phi Thử Cao với Lý Phi đó, Triệu Ngọc càng khẳng định niềm tin này! Gương mặt nham hiểm, ánh mắt lạnh lùng, dường như hắn có thể tận mắt nhìn thấy, hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu như đang đứng trước mặt mình vậy!
Lý Phi!
Lý Phi!
Hung thủ thật sự là ông ta hay sao!?
Nhưng mà… tuy rằng mục tiêu đã dần dần rõ ràng, nhưng vấn0đề khó khăn nhất như một tòa núi lớn hiện ra ở trước mặt Triệu Ngọc!
Lý Phi này bây giờ hiện đang ở đâu nhỉ?
Làm sao mới có thể tìm được ông ta chứ?
Theo như lời khai của Phi Thử Cao, sáu năm trước, sau khi Lý Phi bán bảo tàng của Đào Hương xong, thì không còn xuất hiện nữa! Theo như tình hình lúc đó mà suy đoán, người này chắc chắn đã cao bay xa chạy về quê hương rồi.
Lý Phi giống như Đào Hương, đều là loại người không có thân phận, lại là loại người giỏi về ngụy trang. Cảnh sát truy nã Đào Hương bao nhiêu năm nay cũng không bắt được ông ta, thì đừng nói là Lý Phi này.
Không có hình ảnh, không có vân tay, không có ADN, một người dường như là vô5hình, thì làm sao có thể tìm ông ta đây?
Ây…
Đối diện với cảnh khốn khó trước mặt, Triệu Ngọc không nhịn được thở dài.
Hắn biết, lúc trước sở dĩ vô tình bắt được Đào Hương, chẳng qua là vì hệ thống Kỳ Ngộ sắp xếp một việc ngoài ý muốn. Còn đối với Lý Phi này thì không thể nào thông qua hệ thống mà may mắn tìm được!
Triệu Ngọc hiểu rất rõ hệ thống Kỳ Ngộ, hắn biết, cho dù hắn muốn sử dụng kỳ ngộ đi tìm Lý Phi, cũng phải ít nhất ở cự ly gần với Lý Phi, hoặc là ở cùng một thành phố thì mới được! Cho nên, nếu dựa vào hệ thống thì vốn không thể nào tìm được.
Vậy thì…. Còn còn cách nào khác không?
Có lẽ không có bệnh mà tìm bác sĩ lung tung,4trong lúc hắn đang vắt hết óc suy nghĩ, Triệu Ngọc thậm chí nghĩ lại phó bản Kỳ Ngộ của hắn trong trường trung học số 1 Bách Linh!
Có khi nào, kỳ ngộ đó cũng là hệ thống sắp xếp cho mình để chỉ thị điều gì đó không? Kẻ nhìn trộm đó có khi nào là Lý Phi không? Hay là người có liên quan đến Lý Phi?
Theo nguyên tắc không bỏ qua một manh mối nào, Triệu Ngọc kêu tổ trưởng Tôn phái người đi điều tra chuyện này. Nhưng mà, kết quả điều tra cũng có rất nhanh, kẻ nhìn trộm đó chỉ là một kẻ nhìn trộm mà thôi, vốn không có bất kỳ quan hệ gì với kẻ trộm hết.
Thời gian cứ thể mà trôi dần trôi dần, mới chớp mắt mà đã đến giờ ăn cơm tối.9Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu cuối cùng cũng kết thúc cuộc thẩm vấn Phi Thử Cao, trở về văn phòng làm việc. Tổ trưởng Tôn nhiệt tình chu đáo, phái người mang thức ăn đến cho bọn họ.
Như vậy, Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu có thể vừa dùng bữa, vừa báo cáo đại khái tình hình cho Triệu Ngọc.
Ngô Tú Mẫn nói với Triệu Ngọc, nói cô ấy đã quan sát kỹ lưỡng các động tác nhỏ nhặt của Phi Thử Cao, biểu cảm của người này vô cùng ổn định, không có chút khả nghi nào. Một là người này là cao thủ nói dối, hai là khẩu cung của ông ta nói hoàn toàn đều là thật!
“Tôi cũng đã thử qua rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Phi Thử Cao căn bản không biết ám hiệu bằng tay của cha tôi, cho nên gã đó không thể nào là đồng bọn của cha tôi được!”
“Tổ trưởng, Phi Thử Cao ghi chép lại hết những nơi mà Lý Phi có thể sẽ đi, nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn lắc đầu nói: “Bản thân ông ta cũng nói rồi, khả năng Lý Phi còn ở lại trong thành phố Bách Linh là rất thấp! Trong sáu năm này, ông ta chưa bao giờ nghe ngóng được tin tức của người này!”
“Ừ…” Kết quả này đã nằm trong dự đoán của Triệu Ngọc, nhưng mà, tuy là cơ hội rất xa vời, nhưng cũng không thể bỏ qua manh mối nào, đợi sau khi hình ảnh của Lý Phi làm xong rồi, vẫn cần phải phái người đi điều tra chi tiết thêm.
“Ừ, đúng rồi, còn một chuyện này nữa…” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Trong lúc chúng tôi hỏi kỹ càng hơn, chúng tôi còn biết thêm tin tức liên quan đến Lý Phi, không biết, chuyện này có giúp ích được cho vụ án hay không?”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy chuyện có uẩn khúc!” Thôi Lệ Châu phụ họa.
Thấy Triệu Ngọc gật đầu, Ngô Tú Mẫn mới nói chi tiết: “Là như vậy, khi Phi Thử Cao khai báo lần đầu, tôi liền cảm thấy có chút vấn đề. Đó chính là, liên quan đến khoảng thời gian năm xưa Lý Phi bỏ nhà ra đi có chút mơ hồ, tại sao Lý Phi lại phải bỏ nhà ra đi? Sư nương của ông ta tại sao cũng biến mất theo ông ta? Sau này, sư phụ ông ta lại tại sao cũng chết theo?”
“Cho nên, đối với vấn đề đó, chúng tôi lại hỏi Phi Thử Cao một lần nữa.” Ngô Tú Mẫn dừng lại một hồi nói: “Phi Thử Cao nói như vậy, ông ta nói, liên quan đến chuyện này, thật ra ông ta cũng luôn rất hiếu kỳ. Vì thế, sau này ông ta còn cố tình đi hỏi Thôi Phương Vũ và Đỗ Mạn Đình. Nhưng mà, hai người lại im lặng giữ kín chuyện này, không chịu nói gì cả.”
“Bọn họ càng không nói, Phi Thử Cao lại càng hiếu kỳ. Cho nên, lúc đó ông ta và lão ngũ đoán có hai khả năng xảy ra: Khả năng thứ nhất, là bỏ trốn với nhau, bọn họ nghi ngờ Lý Phi sức lực đang dồi dào có ý với sư nương, sau đó che giấu sư phụ mà bỏ trốn với nhau! Sư phụ tức giận quá mà ngã bệnh rồi mất, vì lo cho sĩ diện, nên mới nói cái gì sư nương sống trong bệnh viện!”
“Khả năng thứ hai, là đã bị giết, bọn họ nghi ngờ, đại sư huynh giết chết sư nương, sau đó bỏ trốn! sau khi sư phụ trở về, đau lòng tột cùng, bệnh cũ tái phát, sau đó đột ngột qua đời!”
“Đối với hai khả năng này, Phi Thử Cao nghĩ cái thứ hai xảy ra cao hơn. Bởi vì, tuổi tác của sư nương bọn họ đã cao rồi, hơn nữa khuôn mặt cũng không xinh đẹp, cho dù Lý Phi có bị mù đi nữa, cũng không lý nào bỏ trốn với bà ta!”
“Nhưng ngược lại, trước khi Phi Thử Cao nhập môn, ông ta nghe được nhiều lời qua tiếng lại rằng vị sư nương đang vào thời mãn kinh có khuynh hướng thích ngược đãi, thường hay bắt nạt ngược đãi bọn Lý Phi và Đào Hương.”
“Sau khi nhập môn, Phi Thử Cao cũng nhiều lần nhìn thấy, trên người Lý Phi có nhiều vết bị bầm và bị sưng không rõ ràng. Do đó, ông ta nghi ngờ Lý Phi không chịu nổi sự tra tấn, cho nên giết chết sư nương, vì thế mới gây ra trận phong ba như vậy!”
“Hả? Ngược đãi?”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc không khỏi chấn động, dường như nghĩ đến điều gì đó rất quan trọng. Hắn vội vàng quay đầu lại, xem lại thân phận của kẻ bị hại thứ sáu trong vụ án thi thể nữ không đầu lần nữa: kẻ bắt cóc, giáo viên nhân dân, ly hôn ly dị, bắt cóc trẻ nhỏ….
Bỗng dưng, hắn đột nhiên giật mình, chỉ vào tấm bảng trắng than thở nói: “Ông trời! Dường như tôi đã hiểu ra điều gì rồi, những người này rốt cuộc là vì cái gì nên mới bị hung thủ giết hại!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đã tìm xong rồi, là chuyên gia về hình ảnh giỏi nhất trong Bách Linh bọn họ, đang trên đường đến!” Nhiễm Đào vội vàng nói.
“Ừ…” Triệu Ngọc gật gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú không rời khỏi tấm bảng trắng.
“Lão đại!” Tăng Khả trầm mặc một hồi, nói: “Anh có cảm thấy, miêu tả của Cao Vạn Lâm đối với Lý Phi đó rất giống với hình ảnh tâm lý mà cảnh sát chúng ta trước đây từng làm không? Lần này, có phải chúng ta tìm đúng người rồi không?”
Triệu Ngọc lại khẽ gật đầu. Tăng Khả nói không sai, gương mặt nham hiểm, ánh3mắt lạnh lùng, tuy Cao Vạn Lâm chỉ miêu tả ngắn gọn, nhưng dường như đã đâm vào đúng chỗ yếu!
Nhớ lại lúc trước nghi ngờ Đào Hương, Triệu Ngọc luôn có sự nghi ngờ sâu sắc, cảm thấy Đào Hương với kẻ điên cuồng giết người trong tưởng tượng của hắn có sự chênh lệch rất lớn.
Nhưng mà, lần này lại hoàn toàn khác.
Chỉ cần nghĩ đến sự miêu tả của Phi Thử Cao với Lý Phi đó, Triệu Ngọc càng khẳng định niềm tin này! Gương mặt nham hiểm, ánh mắt lạnh lùng, dường như hắn có thể tận mắt nhìn thấy, hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu như đang đứng trước mặt mình vậy!
Lý Phi!
Lý Phi!
Hung thủ thật sự là ông ta hay sao!?
Nhưng mà… tuy rằng mục tiêu đã dần dần rõ ràng, nhưng vấn0đề khó khăn nhất như một tòa núi lớn hiện ra ở trước mặt Triệu Ngọc!
Lý Phi này bây giờ hiện đang ở đâu nhỉ?
Làm sao mới có thể tìm được ông ta chứ?
Theo như lời khai của Phi Thử Cao, sáu năm trước, sau khi Lý Phi bán bảo tàng của Đào Hương xong, thì không còn xuất hiện nữa! Theo như tình hình lúc đó mà suy đoán, người này chắc chắn đã cao bay xa chạy về quê hương rồi.
Lý Phi giống như Đào Hương, đều là loại người không có thân phận, lại là loại người giỏi về ngụy trang. Cảnh sát truy nã Đào Hương bao nhiêu năm nay cũng không bắt được ông ta, thì đừng nói là Lý Phi này.
Không có hình ảnh, không có vân tay, không có ADN, một người dường như là vô5hình, thì làm sao có thể tìm ông ta đây?
Ây…
Đối diện với cảnh khốn khó trước mặt, Triệu Ngọc không nhịn được thở dài.
Hắn biết, lúc trước sở dĩ vô tình bắt được Đào Hương, chẳng qua là vì hệ thống Kỳ Ngộ sắp xếp một việc ngoài ý muốn. Còn đối với Lý Phi này thì không thể nào thông qua hệ thống mà may mắn tìm được!
Triệu Ngọc hiểu rất rõ hệ thống Kỳ Ngộ, hắn biết, cho dù hắn muốn sử dụng kỳ ngộ đi tìm Lý Phi, cũng phải ít nhất ở cự ly gần với Lý Phi, hoặc là ở cùng một thành phố thì mới được! Cho nên, nếu dựa vào hệ thống thì vốn không thể nào tìm được.
Vậy thì…. Còn còn cách nào khác không?
Có lẽ không có bệnh mà tìm bác sĩ lung tung,4trong lúc hắn đang vắt hết óc suy nghĩ, Triệu Ngọc thậm chí nghĩ lại phó bản Kỳ Ngộ của hắn trong trường trung học số 1 Bách Linh!
Có khi nào, kỳ ngộ đó cũng là hệ thống sắp xếp cho mình để chỉ thị điều gì đó không? Kẻ nhìn trộm đó có khi nào là Lý Phi không? Hay là người có liên quan đến Lý Phi?
Theo nguyên tắc không bỏ qua một manh mối nào, Triệu Ngọc kêu tổ trưởng Tôn phái người đi điều tra chuyện này. Nhưng mà, kết quả điều tra cũng có rất nhanh, kẻ nhìn trộm đó chỉ là một kẻ nhìn trộm mà thôi, vốn không có bất kỳ quan hệ gì với kẻ trộm hết.
Thời gian cứ thể mà trôi dần trôi dần, mới chớp mắt mà đã đến giờ ăn cơm tối.9Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu cuối cùng cũng kết thúc cuộc thẩm vấn Phi Thử Cao, trở về văn phòng làm việc. Tổ trưởng Tôn nhiệt tình chu đáo, phái người mang thức ăn đến cho bọn họ.
Như vậy, Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu có thể vừa dùng bữa, vừa báo cáo đại khái tình hình cho Triệu Ngọc.
Ngô Tú Mẫn nói với Triệu Ngọc, nói cô ấy đã quan sát kỹ lưỡng các động tác nhỏ nhặt của Phi Thử Cao, biểu cảm của người này vô cùng ổn định, không có chút khả nghi nào. Một là người này là cao thủ nói dối, hai là khẩu cung của ông ta nói hoàn toàn đều là thật!
“Tôi cũng đã thử qua rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Phi Thử Cao căn bản không biết ám hiệu bằng tay của cha tôi, cho nên gã đó không thể nào là đồng bọn của cha tôi được!”
“Tổ trưởng, Phi Thử Cao ghi chép lại hết những nơi mà Lý Phi có thể sẽ đi, nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn lắc đầu nói: “Bản thân ông ta cũng nói rồi, khả năng Lý Phi còn ở lại trong thành phố Bách Linh là rất thấp! Trong sáu năm này, ông ta chưa bao giờ nghe ngóng được tin tức của người này!”
“Ừ…” Kết quả này đã nằm trong dự đoán của Triệu Ngọc, nhưng mà, tuy là cơ hội rất xa vời, nhưng cũng không thể bỏ qua manh mối nào, đợi sau khi hình ảnh của Lý Phi làm xong rồi, vẫn cần phải phái người đi điều tra chi tiết thêm.
“Ừ, đúng rồi, còn một chuyện này nữa…” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Trong lúc chúng tôi hỏi kỹ càng hơn, chúng tôi còn biết thêm tin tức liên quan đến Lý Phi, không biết, chuyện này có giúp ích được cho vụ án hay không?”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy chuyện có uẩn khúc!” Thôi Lệ Châu phụ họa.
Thấy Triệu Ngọc gật đầu, Ngô Tú Mẫn mới nói chi tiết: “Là như vậy, khi Phi Thử Cao khai báo lần đầu, tôi liền cảm thấy có chút vấn đề. Đó chính là, liên quan đến khoảng thời gian năm xưa Lý Phi bỏ nhà ra đi có chút mơ hồ, tại sao Lý Phi lại phải bỏ nhà ra đi? Sư nương của ông ta tại sao cũng biến mất theo ông ta? Sau này, sư phụ ông ta lại tại sao cũng chết theo?”
“Cho nên, đối với vấn đề đó, chúng tôi lại hỏi Phi Thử Cao một lần nữa.” Ngô Tú Mẫn dừng lại một hồi nói: “Phi Thử Cao nói như vậy, ông ta nói, liên quan đến chuyện này, thật ra ông ta cũng luôn rất hiếu kỳ. Vì thế, sau này ông ta còn cố tình đi hỏi Thôi Phương Vũ và Đỗ Mạn Đình. Nhưng mà, hai người lại im lặng giữ kín chuyện này, không chịu nói gì cả.”
“Bọn họ càng không nói, Phi Thử Cao lại càng hiếu kỳ. Cho nên, lúc đó ông ta và lão ngũ đoán có hai khả năng xảy ra: Khả năng thứ nhất, là bỏ trốn với nhau, bọn họ nghi ngờ Lý Phi sức lực đang dồi dào có ý với sư nương, sau đó che giấu sư phụ mà bỏ trốn với nhau! Sư phụ tức giận quá mà ngã bệnh rồi mất, vì lo cho sĩ diện, nên mới nói cái gì sư nương sống trong bệnh viện!”
“Khả năng thứ hai, là đã bị giết, bọn họ nghi ngờ, đại sư huynh giết chết sư nương, sau đó bỏ trốn! sau khi sư phụ trở về, đau lòng tột cùng, bệnh cũ tái phát, sau đó đột ngột qua đời!”
“Đối với hai khả năng này, Phi Thử Cao nghĩ cái thứ hai xảy ra cao hơn. Bởi vì, tuổi tác của sư nương bọn họ đã cao rồi, hơn nữa khuôn mặt cũng không xinh đẹp, cho dù Lý Phi có bị mù đi nữa, cũng không lý nào bỏ trốn với bà ta!”
“Nhưng ngược lại, trước khi Phi Thử Cao nhập môn, ông ta nghe được nhiều lời qua tiếng lại rằng vị sư nương đang vào thời mãn kinh có khuynh hướng thích ngược đãi, thường hay bắt nạt ngược đãi bọn Lý Phi và Đào Hương.”
“Sau khi nhập môn, Phi Thử Cao cũng nhiều lần nhìn thấy, trên người Lý Phi có nhiều vết bị bầm và bị sưng không rõ ràng. Do đó, ông ta nghi ngờ Lý Phi không chịu nổi sự tra tấn, cho nên giết chết sư nương, vì thế mới gây ra trận phong ba như vậy!”
“Hả? Ngược đãi?”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc không khỏi chấn động, dường như nghĩ đến điều gì đó rất quan trọng. Hắn vội vàng quay đầu lại, xem lại thân phận của kẻ bị hại thứ sáu trong vụ án thi thể nữ không đầu lần nữa: kẻ bắt cóc, giáo viên nhân dân, ly hôn ly dị, bắt cóc trẻ nhỏ….
Bỗng dưng, hắn đột nhiên giật mình, chỉ vào tấm bảng trắng than thở nói: “Ông trời! Dường như tôi đã hiểu ra điều gì rồi, những người này rốt cuộc là vì cái gì nên mới bị hung thủ giết hại!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook