Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-686
Chương 686: Âm thầm lo lắng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Từ đầu đến cuối hắn chỉ khó có thể kìm nén được tình cảm nảy sinh đối với hai cô gái, một người là Diêu Giai, người thứ hai là nữ thần Miêu Anh.
Nhưng mà ngay lúc bắt đầu thì Triệu Ngọc thích Diêu Giai bởi vì cô ấy giống với người yêu kiếp trước của hắn. Sau khi tiếp xúc được ít lâu thì hắn đã rất nhanh nhận ra, Diêu Giai trong thế giới này căn bản không phải là cô gái mà mình nhớ nhung kia!
Bởi vậy sau đó một khoảng thời gian, hắn không theo đuổi Diêu Giai nữa, cũng không đối xử với cô bằng cái tâm của ngày trước, dần dần xa lánh.
Mà sau đó thì hắn gặp người hắn ngưỡng mộ trong lòng – Miêu Anh, lúc này đây hắn mới thật sự động chân tình, nhận định rằng Miêu Anh mới là3cô gái ở đầu bên kia của sợi tơ hồng.
Đời mà, thế sự vô thường, làm sao có thể đoán trước được. Lúc đầu, khi Triệu Ngọc muốn theo đuổi Diêu Giai, hắn theo đuổi chẳng ra thế nào, thiếu chút nữa là chữa lợn lành thành lợn què luôn. Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc hết hy vọng, chẳng hiểu sao lại chó ngáp phải ruồi xảy ra một ít tiếp xúc thân mật với Diêu Giai, chính là lúc này Diêu Giai mới bắt đầu có cảm tình với hắn.
Nhất là lúc Diêu Giai thất tình, Triệu Ngọc giúp cô thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn đó cho nên cô vẫn luôn cảm kích Triệu Ngọc, hơn nữa còn manh nha trở thành tình yêu.
Nhưng mà khi đó Triệu Ngọc đã có người đẹp làm bạn, Diêu Giai cũng thấy khó mà lui, không cưỡng cầu gì1nữa.
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ lại xảy ra thay đổi, Miêu Anh rời đi, Triệu Ngọc lại biến thành người cô đơn! Cho nên việc này khiến cho Diêu Giai có một tia hy vọng. Tuy rằng sâu trong lòng, cô biết rằng trong tim Triệu Ngọc chỉ có Miêu Anh mà thôi! Nhưng đối với cô, tình bạn cũng tốt mà tình yêu cũng tốt, cô chỉ muốn nhân cơ hội thử vận may của mình một chút.
Thật ra Diêu Giai cũng không có ác ý gì, cô cảm thấy chỉ cần sống chung một chỗ với Triệu Ngọc sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất thoải mái. Mỗi một lần Triệu Ngọc đều có thể nảy ra được mấy thứ mới mẻ, độc đáo linh tinh khiến cho cô mê mẩn. Dẫu đôi lúc Triệu Ngọc nảy ra vài ý thật hạ lưu thì Diêu3Giai vẫn cứ mê mẩn trong đó, cũng không thật sự lo lắng sẽ xảy ra hậu quả gì.
Song, Triệu Ngọc là một người từng trải, hắn nhìn vô cùng rõ ràng, những câu chuyện tình éo le làm người ta thấy buồn đến đứt ruột đứt gan được diễn trong phim truyền hình, hơn phân nửa số đó đều là do dây dưa dài dòng mà ra cả! Tình yêu có thể khiến con người trở nên mù quáng, có thể khiến con người trở nên tham lam, nghiện ngập, không thể nào rút chân ra khỏi được...
Cho nên Triệu Ngọc cũng không muốn hãm sâu trong đó nên ở trên bàn rượu hắn đã nói trắng ra! Nếu Diêu Giai thật sự cùng hắn đi New Zealand thì cuối cùng kết quả dẫu có ra sao thì cũng sẽ làm tổn thương Diêu Giai vô cùng sâu đậm.
Tìm3được Miêu Anh rồi thì hắn và cô, người có tình với nhau thì sẽ trở nên thân thuộc, Diêu Giai cũng tự nhiên sẽ càng sinh ra cảm giác mất mác. Nhưng nếu như không tìm được Miêu Anh, cứ cho là trong suốt chuyến đi tìm người này, cô ấy và Triệu Ngọc thật sự xảy ra quan hệ, có thể cướp hắn về tay mình thì trong lòng của cô cũng khó chịu, vẫn sinh ra cảm giác tội lỗi, vĩnh viễn không có được sự đối xử công bằng...
Cho nên, nếu đã nhìn thấu kết quả như vậy, ai lại dại dột đi nếm thử đây? Nếu dứt khoát chặt đứt mối quan hệ như vậy, nhìn tuy rằng thật nhẫn tâm nhưng trên thực tế vậy mới tốt cho cả hai người bọn họ. Vậy thì ít nhất là bọn họ còn có thể làm9bạn bè, còn có thể tiếp tục làm mấy chuyện ám muội kia chút chút...
Triệu Ngọc hiểu được, trong lòng Diêu Giai cũng rõ ràng cho nên cô mới có thể nói với Triệu Ngọc rằng mình biết đây là vì Triệu Ngọc muốn tốt cho mình.
Nhưng mà người xinh đẹp bị cự tuyệt kia cũng không có rộng lòng như vậy, tối hôm nay Diêu Giai đã rót cho Triệu Ngọc hơn mười chai bia, đến nỗi Triệu Ngọc đầu óc choáng váng, đi đường thì chân nam đá chân chiêu luôn.
Lúc hắn trở lại phố Thuận Phong thì đã bắt đầu loạng choạng đỡ tường mà đi.
Không ngờ sau khi hắn vặn chìa khóa mở cửa thì lại phát hiện đèn trong nhà hắn sáng trưng từ lúc nào. Sau khi đi vào mới kinh ngạc nhìn trên ghế salon ở phòng khách có bốn người đang ngủ gà ngủ gật: Lý Bối Ni, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lan Bác.
Vừa thấy Triệu Ngọc say khướt trở về, Lý Bối Ni đã nhanh chóng chạy tới chất vấn: “Đàn anh à, sao bây giờ anh mới về? Chúng em đã đợi anh một buổi tối rồi, gọi biết bao cuộc điện thoại mà anh cũng không bắt máy. Anh... Anh uống rượu với ai vậy? Sao lại uống nhiều thế này cơ chứ?”
Lúc hai người nói chuyện thì ba người kia cũng đi tới trước mặt.
“Hửm? Là... Mọi người đấy ư?”
Triệu Ngọc có chút bất ngờ, lần này hắn trở về Tần Sơn lo vụ hộ chiếu, vẫn luôn ít xuất hiện bên ngoài, ngoại trừ Diêu Giai và người nhà, hắn cũng không nói cho ai biết.
Chiều nay lúc làm hộ chiếu, hắn còn cố ý nói cho vị trưởng phòng kia rằng nhất định phải giữ bí mật cho hắn, đừng cho các đồng nghiệp biết hắn đã quay về, hắn cũng không muốn thêm phiền toái cho người khác.
Thật không nghĩ tới hắn vẫn bị đám Lý Bối Ni biết rồi kéo nhau tới nhà chờ hắn.
Trước khi Triệu Ngọc đi tới tổ điều tra đặc biệt để công tác, hắn đã mang chìa khóa nhà giao cho Lý Bối Ni, trong nhà có việc gì thì nhờ cô xử lý hộ.
“Tiểu Triệu Tử, tôi muốn nói với cậu vài câu!” Trương Cảnh Phong lấy thân phận là lão đại mà chặc lưỡi nói: “Mấy người chúng ta đều không phải là người ngoài, tại sao cậu không nói cho chúng tôi một tiếng hả?”
“Đúng vậy đó, anh Ngọc!” Lan Bác nói theo: “Ít nhất thì mấy người chúng em có thể giúp anh bày mưu tính kế, nghĩ ra phương pháp gì đó, anh không thể gánh vác hết tất cả mọi chuyện một mình được!”
“Sao... Mọi người biết hết rồi à?” Triệu Ngọc lắc đầu. “Nhất định là lão Đổng ở bên xuất nhập cảnh nói cho mọi người biết đúng không?”
“Không phải chứ?” Vẫn là con gái cẩn thận hơn, Lý Bối Ni rót cho Triệu Ngọc một ly nước rồi nói: “Nói vậy thì anh đã xin hộ chiếu xong rồi à? Anh thật sự muốn đi New Zealand tìm đội trưởng Miêu sao?”
“Anh Ngọc...” Lan Bác cau mày nói: “Cô y tá tên Diêu Giai kia tìm chúng em trước, nếu không thì làm sao cô ta biết số di động của anh được?”
“Haiz!” Lương Hoan thở dài, cũng không hề lo lắng mà đưa ra ý kiến: “Tiểu Triệu Tử, dục tốc bất đạt, cậu nên ổn định lại đầu óc mới được! Tôi hỏi cậu, cậu đã bao giờ nghĩ cậu liều lĩnh đi tìm Miêu Anh như vậy thì có thể mang lại hậu quả gì hả?”
“Hậu quả... Hậu quả ư...” Triệu Ngọc để cốc nước sang một bên, suy sụp ngồi phịch xuống ghế salon.
Thật ra, lời nói của Lương Hoan đã nói trúng tâm sự của hắn, Triệu Ngọc phá nhiều án lớn như vậy làm sao lại có thể không hiểu được chuyện này chứ.
Nếu ngày trước Miêu Anh rời đi, lỡ đâu cô ấy có cái gì khó nói mà giấu trong lòng, không chừng sự tìm kiếm của Triệu Ngọc hôm nay có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho cô ấy!
Lỡ đâu cô ấy làm gián điệp nằm vùng hay là phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng các thứ thì sự tìm kiếm của Triệu Ngọc không thể nghi ngờ gì nữa sẽ càng làm tăng khả năng bại lộ, làm trì hoãn chuyện lớn của Miêu Anh.
Chính là đối với chấp niệm của bản thân mình, Triệu Ngọc cũng không thèm nghĩ cho kỹ càng chuyện này, hắn chỉ một lòng muốn tìm ra Miêu Anh, chuyện khác cũng không rảnh để mắt tới.
Hơn nữa, hắn quá lo lắng Miêu Anh có thể gặp nguy hiểm cho nên mới ngày đêm muốn tìm được cô!
“Đàn anh, anh cần phải suy nghĩ kĩ một chút!” Lý Bối Ni nói: “Chúng em cũng biết tính tình của anh và cũng biết là chắc chắn không cản được anh rồi! Nhưng mà chúng em hy vọng anh có thể bình tĩnh mà kiềm chế nóng vội, chuyến đi này, anh thật sự muốn đi sao?”
“Anh Ngọc.” Lan Bác nói: “Hôm nay mấy người chúng em qua đây, chỉ để nghe một lời của anh, nếu chủ ý của anh đã quyết rồi thì ngày mai chúng em sẽ đi làm thị thực, cùng đi với anh! Anh ở bên đó không quen, có nhiều anh em vậy còn có thể quan tâm lẫn nhau.”
“Cảm tạ các anh em! Cảm ơn em gái!” Triệu Ngọc cảm kích nói: “Có những lời này của mọi người là đủ rồi! Mọi người yên tâm, Triệu Ngọc tôi là một người có chừng mực! Đến nơi đó tôi sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, tuyệt đối sẽ không xằng bậy...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng mà ngay lúc bắt đầu thì Triệu Ngọc thích Diêu Giai bởi vì cô ấy giống với người yêu kiếp trước của hắn. Sau khi tiếp xúc được ít lâu thì hắn đã rất nhanh nhận ra, Diêu Giai trong thế giới này căn bản không phải là cô gái mà mình nhớ nhung kia!
Bởi vậy sau đó một khoảng thời gian, hắn không theo đuổi Diêu Giai nữa, cũng không đối xử với cô bằng cái tâm của ngày trước, dần dần xa lánh.
Mà sau đó thì hắn gặp người hắn ngưỡng mộ trong lòng – Miêu Anh, lúc này đây hắn mới thật sự động chân tình, nhận định rằng Miêu Anh mới là3cô gái ở đầu bên kia của sợi tơ hồng.
Đời mà, thế sự vô thường, làm sao có thể đoán trước được. Lúc đầu, khi Triệu Ngọc muốn theo đuổi Diêu Giai, hắn theo đuổi chẳng ra thế nào, thiếu chút nữa là chữa lợn lành thành lợn què luôn. Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc hết hy vọng, chẳng hiểu sao lại chó ngáp phải ruồi xảy ra một ít tiếp xúc thân mật với Diêu Giai, chính là lúc này Diêu Giai mới bắt đầu có cảm tình với hắn.
Nhất là lúc Diêu Giai thất tình, Triệu Ngọc giúp cô thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn đó cho nên cô vẫn luôn cảm kích Triệu Ngọc, hơn nữa còn manh nha trở thành tình yêu.
Nhưng mà khi đó Triệu Ngọc đã có người đẹp làm bạn, Diêu Giai cũng thấy khó mà lui, không cưỡng cầu gì1nữa.
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ lại xảy ra thay đổi, Miêu Anh rời đi, Triệu Ngọc lại biến thành người cô đơn! Cho nên việc này khiến cho Diêu Giai có một tia hy vọng. Tuy rằng sâu trong lòng, cô biết rằng trong tim Triệu Ngọc chỉ có Miêu Anh mà thôi! Nhưng đối với cô, tình bạn cũng tốt mà tình yêu cũng tốt, cô chỉ muốn nhân cơ hội thử vận may của mình một chút.
Thật ra Diêu Giai cũng không có ác ý gì, cô cảm thấy chỉ cần sống chung một chỗ với Triệu Ngọc sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất thoải mái. Mỗi một lần Triệu Ngọc đều có thể nảy ra được mấy thứ mới mẻ, độc đáo linh tinh khiến cho cô mê mẩn. Dẫu đôi lúc Triệu Ngọc nảy ra vài ý thật hạ lưu thì Diêu3Giai vẫn cứ mê mẩn trong đó, cũng không thật sự lo lắng sẽ xảy ra hậu quả gì.
Song, Triệu Ngọc là một người từng trải, hắn nhìn vô cùng rõ ràng, những câu chuyện tình éo le làm người ta thấy buồn đến đứt ruột đứt gan được diễn trong phim truyền hình, hơn phân nửa số đó đều là do dây dưa dài dòng mà ra cả! Tình yêu có thể khiến con người trở nên mù quáng, có thể khiến con người trở nên tham lam, nghiện ngập, không thể nào rút chân ra khỏi được...
Cho nên Triệu Ngọc cũng không muốn hãm sâu trong đó nên ở trên bàn rượu hắn đã nói trắng ra! Nếu Diêu Giai thật sự cùng hắn đi New Zealand thì cuối cùng kết quả dẫu có ra sao thì cũng sẽ làm tổn thương Diêu Giai vô cùng sâu đậm.
Tìm3được Miêu Anh rồi thì hắn và cô, người có tình với nhau thì sẽ trở nên thân thuộc, Diêu Giai cũng tự nhiên sẽ càng sinh ra cảm giác mất mác. Nhưng nếu như không tìm được Miêu Anh, cứ cho là trong suốt chuyến đi tìm người này, cô ấy và Triệu Ngọc thật sự xảy ra quan hệ, có thể cướp hắn về tay mình thì trong lòng của cô cũng khó chịu, vẫn sinh ra cảm giác tội lỗi, vĩnh viễn không có được sự đối xử công bằng...
Cho nên, nếu đã nhìn thấu kết quả như vậy, ai lại dại dột đi nếm thử đây? Nếu dứt khoát chặt đứt mối quan hệ như vậy, nhìn tuy rằng thật nhẫn tâm nhưng trên thực tế vậy mới tốt cho cả hai người bọn họ. Vậy thì ít nhất là bọn họ còn có thể làm9bạn bè, còn có thể tiếp tục làm mấy chuyện ám muội kia chút chút...
Triệu Ngọc hiểu được, trong lòng Diêu Giai cũng rõ ràng cho nên cô mới có thể nói với Triệu Ngọc rằng mình biết đây là vì Triệu Ngọc muốn tốt cho mình.
Nhưng mà người xinh đẹp bị cự tuyệt kia cũng không có rộng lòng như vậy, tối hôm nay Diêu Giai đã rót cho Triệu Ngọc hơn mười chai bia, đến nỗi Triệu Ngọc đầu óc choáng váng, đi đường thì chân nam đá chân chiêu luôn.
Lúc hắn trở lại phố Thuận Phong thì đã bắt đầu loạng choạng đỡ tường mà đi.
Không ngờ sau khi hắn vặn chìa khóa mở cửa thì lại phát hiện đèn trong nhà hắn sáng trưng từ lúc nào. Sau khi đi vào mới kinh ngạc nhìn trên ghế salon ở phòng khách có bốn người đang ngủ gà ngủ gật: Lý Bối Ni, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lan Bác.
Vừa thấy Triệu Ngọc say khướt trở về, Lý Bối Ni đã nhanh chóng chạy tới chất vấn: “Đàn anh à, sao bây giờ anh mới về? Chúng em đã đợi anh một buổi tối rồi, gọi biết bao cuộc điện thoại mà anh cũng không bắt máy. Anh... Anh uống rượu với ai vậy? Sao lại uống nhiều thế này cơ chứ?”
Lúc hai người nói chuyện thì ba người kia cũng đi tới trước mặt.
“Hửm? Là... Mọi người đấy ư?”
Triệu Ngọc có chút bất ngờ, lần này hắn trở về Tần Sơn lo vụ hộ chiếu, vẫn luôn ít xuất hiện bên ngoài, ngoại trừ Diêu Giai và người nhà, hắn cũng không nói cho ai biết.
Chiều nay lúc làm hộ chiếu, hắn còn cố ý nói cho vị trưởng phòng kia rằng nhất định phải giữ bí mật cho hắn, đừng cho các đồng nghiệp biết hắn đã quay về, hắn cũng không muốn thêm phiền toái cho người khác.
Thật không nghĩ tới hắn vẫn bị đám Lý Bối Ni biết rồi kéo nhau tới nhà chờ hắn.
Trước khi Triệu Ngọc đi tới tổ điều tra đặc biệt để công tác, hắn đã mang chìa khóa nhà giao cho Lý Bối Ni, trong nhà có việc gì thì nhờ cô xử lý hộ.
“Tiểu Triệu Tử, tôi muốn nói với cậu vài câu!” Trương Cảnh Phong lấy thân phận là lão đại mà chặc lưỡi nói: “Mấy người chúng ta đều không phải là người ngoài, tại sao cậu không nói cho chúng tôi một tiếng hả?”
“Đúng vậy đó, anh Ngọc!” Lan Bác nói theo: “Ít nhất thì mấy người chúng em có thể giúp anh bày mưu tính kế, nghĩ ra phương pháp gì đó, anh không thể gánh vác hết tất cả mọi chuyện một mình được!”
“Sao... Mọi người biết hết rồi à?” Triệu Ngọc lắc đầu. “Nhất định là lão Đổng ở bên xuất nhập cảnh nói cho mọi người biết đúng không?”
“Không phải chứ?” Vẫn là con gái cẩn thận hơn, Lý Bối Ni rót cho Triệu Ngọc một ly nước rồi nói: “Nói vậy thì anh đã xin hộ chiếu xong rồi à? Anh thật sự muốn đi New Zealand tìm đội trưởng Miêu sao?”
“Anh Ngọc...” Lan Bác cau mày nói: “Cô y tá tên Diêu Giai kia tìm chúng em trước, nếu không thì làm sao cô ta biết số di động của anh được?”
“Haiz!” Lương Hoan thở dài, cũng không hề lo lắng mà đưa ra ý kiến: “Tiểu Triệu Tử, dục tốc bất đạt, cậu nên ổn định lại đầu óc mới được! Tôi hỏi cậu, cậu đã bao giờ nghĩ cậu liều lĩnh đi tìm Miêu Anh như vậy thì có thể mang lại hậu quả gì hả?”
“Hậu quả... Hậu quả ư...” Triệu Ngọc để cốc nước sang một bên, suy sụp ngồi phịch xuống ghế salon.
Thật ra, lời nói của Lương Hoan đã nói trúng tâm sự của hắn, Triệu Ngọc phá nhiều án lớn như vậy làm sao lại có thể không hiểu được chuyện này chứ.
Nếu ngày trước Miêu Anh rời đi, lỡ đâu cô ấy có cái gì khó nói mà giấu trong lòng, không chừng sự tìm kiếm của Triệu Ngọc hôm nay có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho cô ấy!
Lỡ đâu cô ấy làm gián điệp nằm vùng hay là phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng các thứ thì sự tìm kiếm của Triệu Ngọc không thể nghi ngờ gì nữa sẽ càng làm tăng khả năng bại lộ, làm trì hoãn chuyện lớn của Miêu Anh.
Chính là đối với chấp niệm của bản thân mình, Triệu Ngọc cũng không thèm nghĩ cho kỹ càng chuyện này, hắn chỉ một lòng muốn tìm ra Miêu Anh, chuyện khác cũng không rảnh để mắt tới.
Hơn nữa, hắn quá lo lắng Miêu Anh có thể gặp nguy hiểm cho nên mới ngày đêm muốn tìm được cô!
“Đàn anh, anh cần phải suy nghĩ kĩ một chút!” Lý Bối Ni nói: “Chúng em cũng biết tính tình của anh và cũng biết là chắc chắn không cản được anh rồi! Nhưng mà chúng em hy vọng anh có thể bình tĩnh mà kiềm chế nóng vội, chuyến đi này, anh thật sự muốn đi sao?”
“Anh Ngọc.” Lan Bác nói: “Hôm nay mấy người chúng em qua đây, chỉ để nghe một lời của anh, nếu chủ ý của anh đã quyết rồi thì ngày mai chúng em sẽ đi làm thị thực, cùng đi với anh! Anh ở bên đó không quen, có nhiều anh em vậy còn có thể quan tâm lẫn nhau.”
“Cảm tạ các anh em! Cảm ơn em gái!” Triệu Ngọc cảm kích nói: “Có những lời này của mọi người là đủ rồi! Mọi người yên tâm, Triệu Ngọc tôi là một người có chừng mực! Đến nơi đó tôi sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, tuyệt đối sẽ không xằng bậy...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com