Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-690
Chương 690: Xem không hiểu quẻ văn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Ối…” Triệu Ngọc giật nảy cả mình, vội dùng ngón tay lay: “Này, cô… Cô, cô, cô làm sao vậy hả? Không phải đã nói là cô sẽ ngủ trên sô pha sao? Này…”
“Oáp…” Tô Kim Muội vẫn còn đang buồn ngủ, ngáp một cái, lười biếng nói: “Đừng làm ồn, người ta vẫn còn muốn ngủ thêm một lúc nữa mà!”
“Thức dậy, thức dậy, thức dậy…” Triệu Ngọc dùng sức lay vài cái, vội vàng vén chăn nhìn đồ ngủ của mình.
Vẫn ổn!
Nhìn thấy mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ, Triệu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Con nhóc này, càng ngày càng kỳ cục, đừng có luôn thử thách định lực của sư phụ có được không vậy hả? Tôi mẹ nó chứ vẫn là đàn ông đấy! Cô như vậy… Dáng vẻ cô như vậy… Hai người chúng3ta dễ nói nhưng không dễ nghe đâu đấy…”
“Hửm?” Tô Kim Muội quay đầu lại, mở to đôi mắt đáng yêu nhìn Triệu Ngọc, lại uể oải nằm xuống tiếp, nói: “Cái chuyện dễ nói này, anh đừng có mẹ nó xem em là phụ nữ không phải là được rồi sao?”
“Cô!? Cứng đầu… Cô… Còn nói lời thô tục… Cô…” Triệu Ngọc tức đến run môi, lần đầu tiên hắn sâu sắc hiểu được đạo lý trò giỏi hơn thầy. Tuy rằng, thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Tô Kim Muội giống như là đã học được toàn bộ những tính cách cool ngầu đặc trưng của mình rồi, dường như là chỉ còn thiếu mỗi câu bà nội gấu nhà nó nữa thôi…
Lúc này, Triệu Ngọc thật sự là hận không thể một phát cởi đồ lót của cô nàng ra,1xử lý cô nàng thật tốt. Nhưng mà, hắn vận khí cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không có cách nào xuống tay được!
Không có cách nào cả, mình cũng không phải là Tiểu Long Nữ, dù sao cũng không thể ra tay với đồ đệ được. Nếu như việc này bị truyền ra ngoài thì quả thật sẽ tổn hại đến danh tiếng của chính mình.
Ai ngờ, giống như là càng béo thì càng thở hổn hển. Sau khi thức dậy, Tô Kim Muội cũng không có chút xa lạ nào, cần đi vệ sinh thì đi vệ sinh, cần tắm rửa thì tắm rửa, thậm chí ngay cả cửa nhà vệ sinh cũng không đóng, đúng là đã làm cho Triệu Ngọc vô cùng tức giận.
Nhưng mà… Đương nhiên Triệu Ngọc không phải thật sự tức giận, mà ngược lại, có một3cô học trò nhỏ đáng yêu, nghịch ngợm lại thông minh, xinh đẹp già mồm cãi nhau với mình cũng rất là giải sầu, rất là dưỡng mắt đấy. Ít nhất là tốt hơn việc lẻ loi hiu quạnh một mình.
Chẳng qua chỉ là… Hắn cẩn thận nhìn tới nhìn lui, thầm oán trách trong lòng Tô Kim Muội không xem ai ra gì, nếu như quần áo của cô bé này dày thêm chút nữa thì tốt, luôn lộ hàng như vậy thì phải làm sao đây chứ? Làm hại ông đây cứ ba phút là lại phải đọc tám lần “Xúc động là ma quỷ!”.
Nhưng mà, đọc thì cứ đọc mà nhìn thì vẫn cứ nhìn. Bởi vì hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, Triệu Ngọc vội ấn mở hệ thống trong đầu, bốc một quẻ.
Lúc mở quẻ, trong3lòng hắn vẫn luôn lặng lẽ đọc Khảm, Khảm, Khảm, Khảm…
Hắn biết, chỉ có liên tục không ngừng mở ra quẻ “Khảm”, mới có thể tìm được Miêu Anh.
Kết quả, hệ thống Kỳ Ngộ quả nhiên rất hiểu ý, mở ra cho hắn một quẻ “Khảm Cấn”.
Chậc chậc…
Tuy rằng quẻ bói chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng Triệu Ngọc lại giống như là có thể nhìn ra được thứ gì đó quan trọng từ trong hai chữ này.
Đầu tiên, quẻ Khảm tất nhiên là rất quan trọng, nhưng mà quẻ “Cấn” theo sát phía sau lại bảo Triệu Ngọc cần phải thận trọng.
Bởi vì, dưới tình huống bình thường “Cấn” đại diện cho sự nghiệp, cho tình tiết vụ án. Nếu như bây giờ Triệu ngọc đã đến New Zealand, vậy thì còn có sự nghiệp hay là vụ án gì cần phải9bàn bạc kia chứ?
Cho nên, đối với Triệu Ngọc, mở ra quẻ “Cấn” này dường như là không có lý cho lắm. Không biết có phải là đang báo hiệu cho việc tìm kiếm Miêu Anh, cần phải giống như là phá án mới được hay không? Hay là… Sẽ có chỗ nào không ổn nữa ư?
Kéo quẻ bói xuống, Triệu Ngọc lại xem phó bản Kỳ Ngộ, phó bản Kỳ Ngộ lần này cũng nhập gia tùy tục. Bây giờ, Triệu Ngọc đã đến Landing Island, vị trí xảy ra phó bản Kỳ Ngộ lần này cũng theo đến Landing Island.
Càng trùng hợp hơn chính là, lần này, Triệu Ngọc thậm chí cũng không cần phải đối chiếu bản đồ. Bởi vì, vị trí mở ra phó bản Kỳ Ngộ vốn chính là vị trí của hắn bây giờ!
Hơi thú vị đấy… Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn, phát hiện phó bản Kỳ Ngộ sẽ xảy ra vào tám giờ rưỡi tối hôm nay. Như vậy… Chỉ cần đến lúc đó có thể trở về phòng trong khách sạn là được rồi sao?
Chẳng lẽ… Triệu Ngọc lại nhìn Tô Kim Muội đang vừa khẽ ngâm một khúc dân ca vừa đánh răng, rửa mặt, than nhẹ trong lòng, chẳng lẽ… Phó bản Kỳ Ngộ hôm nay sẽ liên quan đến cô đồ đệ này sao? Bởi vì mình cuối cùng cũng không chịu được sự cám dỗ của con bé mà sẽ làm gì con bé sao?
Tò mò thì tò mò, đợi chờ vẫn phải đợi chờ, nhưng mà phải tính toán cho tốt trước đã, cũng không thể lại bỏ lỡ nữa. Sau khi rửa mặt xong, Triệu Ngọc đưa Tô Kim Muội đến nhà ăn ăn sáng.
Vốn dĩ, quả thật Triệu Ngọc từng nghĩ sẽ mặc kệ Tô Kim Muội, nhưng mà không còn cách nào cả, ai bảo hắn không biết tiếng Anh kia chứ.
Ai ngờ, bọn họ vừa đến nhà ăn, hướng dẫn viên Hàn Đức Vượng đã chờ ở đấy từ sớm rồi. Nhưng mà, sau khi chào hỏi nhau, Triệu Ngọc lại bất ngờ đuổi anh ta đi.
Hóa ra, do đột nhiên mở ra quẻ “Cấn” nên để cho an toàn, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy là việc tìm kiếm Miêu Anh cần phải tiến hành trong lặng lẽ, không thể để cho quá nhiều người biết đến mới tốt.
Theo như những gì hắn đã dự đoán lúc trước, nếu lỡ như Miêu Anh thật sự có nguy hiểm gì đó, vậy thì việc tìm kiếm của mình rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho cô ấy. Cho nên, bản thân cũng phải cẩn thận làm việc mới được.
Tuy rằng, Hàn Đức Vượng biết Triệu Ngọc lên trên đảo là để tìm người, nhưng Triệu Ngọc lại chưa từng cho anh ta xem ảnh của Miêu Anh, cũng không nói với anh ta rốt cuộc là mình đang tìm ai cả. Bây giờ, nếu như Tô Kim Muội cũng biết nói tiếng Anh, vậy thì đương nhiên là không cần phải để cho Hàn Đức Vượng tham gia vào nữa rồi.
Ngay từ đầu, Hàn Đức Vượng còn lo là Triệu Ngọc muốn sa thải anh ta, bắt đầu cố hết sức giải thích gì đó, cho đến sau khi Triệu Ngọc bảo đảm chắc chắn là sẽ phát tiền lương như thường, lúc này anh ta mới vui vẻ rời đi. Chẳng cần phải làm gì mà cũng kiếm được tiền, đương nhiên là chuyện mà anh ta muốn còn không được nữa là.
Bởi vì trong lòng có việc, Triệu Ngọc đơn giản ăn xong bữa sáng, rời đi cùng với Tô Kim Muội.
Bên ngoài bầu trời quang đãng, không khí tươi mát. Bởi vì là hải đảo nên nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều so với ở Auckland. Buổi sáng ra ngoài còn phải mặc thêm áo khoác bên ngoài áo sơ mi nữa thì mới được.
Quần áo mà Triệu Ngọc và Tô Kim Muội chuẩn bị hoặc là quá dày, hoặc là quá mỏng, đều không thích hợp. Vì thế, Triệu Ngọc dứt khoát tìm một cửa hàng quần áo, mua cho mỗi người một bộ.
Tuy rằng không thể nào so được với những người giàu có chân chính, nhưng dù thế nào đi nữa thì tổng tài sản của Triệu Ngọc cũng có hơn năm trăm triệu. Chuyện thường làm cho hắn phải phiền não nhất chính là không có thời gian để tiêu tiền!
Từ xưa đến nay, hắn vẫn luôn bận rộn với những vụ án, muốn tiêu tiền cũng rất là khó khăn. Vốn dĩ, hắn còn muốn tìm một căn biệt thự nào đó ở Tần Sơn, nhưng cuối cùng tất cả đều bị trì hoãn lại.
Nhưng mà, dù sao thì có tiền cũng là chuyện tốt. Ít nhất, Triệu Ngọc sẽ không phải lo lắng về vấn đề tài chính của mình.
Hai người ra khỏi khách sạn, trực tiếp bắt taxi đến phố mua sắm trong ảnh.
Dựa vào những gì mà y tá Tiểu Ái nói thì con phố đó là phố mua sắm đi bộ lớn nhất của Landing Island, hầu như là tất cả các đoàn du lịch đều sẽ đến đó tự do hoạt động.
Quả nhiên, khi hai người Triệu Ngọc đến nơi, trên phố mua sắm kẻ qua người lại, quả thật là rất náo nhiệt.
Hai người bọn họ vẫn luôn đi dọc theo phố đi bộ về phía trước, nghiêm túc, cẩn thận phân biệt cửa hàng hai bên đường. Chưa được bao lâu thì đã tìm thấy cửa hàng mà Miêu Anh từng xuất hiện.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đó là một tiệm cà phê không lớn, trang trí rất tinh tế. Bên trong cửa hàng ngoại trừ cà phê ra thì còn bán vài loại đồ ngọt và kem.
Chính là ở đây!
Sau khi tiến vào cửa hàng, trong lòng Triệu Ngọc bỗng nhiên trở nên hồi hộp. Chuyện cho đến bây giờ cuối cùng mình cũng đã tìm ra được manh mối chính xác liên quan đến Miêu Anh rồi!
Chỉ không biết là men theo manh mối này thì mình thật sự có thể tìm thấy cô ấy sao?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Oáp…” Tô Kim Muội vẫn còn đang buồn ngủ, ngáp một cái, lười biếng nói: “Đừng làm ồn, người ta vẫn còn muốn ngủ thêm một lúc nữa mà!”
“Thức dậy, thức dậy, thức dậy…” Triệu Ngọc dùng sức lay vài cái, vội vàng vén chăn nhìn đồ ngủ của mình.
Vẫn ổn!
Nhìn thấy mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ, Triệu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Con nhóc này, càng ngày càng kỳ cục, đừng có luôn thử thách định lực của sư phụ có được không vậy hả? Tôi mẹ nó chứ vẫn là đàn ông đấy! Cô như vậy… Dáng vẻ cô như vậy… Hai người chúng3ta dễ nói nhưng không dễ nghe đâu đấy…”
“Hửm?” Tô Kim Muội quay đầu lại, mở to đôi mắt đáng yêu nhìn Triệu Ngọc, lại uể oải nằm xuống tiếp, nói: “Cái chuyện dễ nói này, anh đừng có mẹ nó xem em là phụ nữ không phải là được rồi sao?”
“Cô!? Cứng đầu… Cô… Còn nói lời thô tục… Cô…” Triệu Ngọc tức đến run môi, lần đầu tiên hắn sâu sắc hiểu được đạo lý trò giỏi hơn thầy. Tuy rằng, thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Tô Kim Muội giống như là đã học được toàn bộ những tính cách cool ngầu đặc trưng của mình rồi, dường như là chỉ còn thiếu mỗi câu bà nội gấu nhà nó nữa thôi…
Lúc này, Triệu Ngọc thật sự là hận không thể một phát cởi đồ lót của cô nàng ra,1xử lý cô nàng thật tốt. Nhưng mà, hắn vận khí cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không có cách nào xuống tay được!
Không có cách nào cả, mình cũng không phải là Tiểu Long Nữ, dù sao cũng không thể ra tay với đồ đệ được. Nếu như việc này bị truyền ra ngoài thì quả thật sẽ tổn hại đến danh tiếng của chính mình.
Ai ngờ, giống như là càng béo thì càng thở hổn hển. Sau khi thức dậy, Tô Kim Muội cũng không có chút xa lạ nào, cần đi vệ sinh thì đi vệ sinh, cần tắm rửa thì tắm rửa, thậm chí ngay cả cửa nhà vệ sinh cũng không đóng, đúng là đã làm cho Triệu Ngọc vô cùng tức giận.
Nhưng mà… Đương nhiên Triệu Ngọc không phải thật sự tức giận, mà ngược lại, có một3cô học trò nhỏ đáng yêu, nghịch ngợm lại thông minh, xinh đẹp già mồm cãi nhau với mình cũng rất là giải sầu, rất là dưỡng mắt đấy. Ít nhất là tốt hơn việc lẻ loi hiu quạnh một mình.
Chẳng qua chỉ là… Hắn cẩn thận nhìn tới nhìn lui, thầm oán trách trong lòng Tô Kim Muội không xem ai ra gì, nếu như quần áo của cô bé này dày thêm chút nữa thì tốt, luôn lộ hàng như vậy thì phải làm sao đây chứ? Làm hại ông đây cứ ba phút là lại phải đọc tám lần “Xúc động là ma quỷ!”.
Nhưng mà, đọc thì cứ đọc mà nhìn thì vẫn cứ nhìn. Bởi vì hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, Triệu Ngọc vội ấn mở hệ thống trong đầu, bốc một quẻ.
Lúc mở quẻ, trong3lòng hắn vẫn luôn lặng lẽ đọc Khảm, Khảm, Khảm, Khảm…
Hắn biết, chỉ có liên tục không ngừng mở ra quẻ “Khảm”, mới có thể tìm được Miêu Anh.
Kết quả, hệ thống Kỳ Ngộ quả nhiên rất hiểu ý, mở ra cho hắn một quẻ “Khảm Cấn”.
Chậc chậc…
Tuy rằng quẻ bói chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng Triệu Ngọc lại giống như là có thể nhìn ra được thứ gì đó quan trọng từ trong hai chữ này.
Đầu tiên, quẻ Khảm tất nhiên là rất quan trọng, nhưng mà quẻ “Cấn” theo sát phía sau lại bảo Triệu Ngọc cần phải thận trọng.
Bởi vì, dưới tình huống bình thường “Cấn” đại diện cho sự nghiệp, cho tình tiết vụ án. Nếu như bây giờ Triệu ngọc đã đến New Zealand, vậy thì còn có sự nghiệp hay là vụ án gì cần phải9bàn bạc kia chứ?
Cho nên, đối với Triệu Ngọc, mở ra quẻ “Cấn” này dường như là không có lý cho lắm. Không biết có phải là đang báo hiệu cho việc tìm kiếm Miêu Anh, cần phải giống như là phá án mới được hay không? Hay là… Sẽ có chỗ nào không ổn nữa ư?
Kéo quẻ bói xuống, Triệu Ngọc lại xem phó bản Kỳ Ngộ, phó bản Kỳ Ngộ lần này cũng nhập gia tùy tục. Bây giờ, Triệu Ngọc đã đến Landing Island, vị trí xảy ra phó bản Kỳ Ngộ lần này cũng theo đến Landing Island.
Càng trùng hợp hơn chính là, lần này, Triệu Ngọc thậm chí cũng không cần phải đối chiếu bản đồ. Bởi vì, vị trí mở ra phó bản Kỳ Ngộ vốn chính là vị trí của hắn bây giờ!
Hơi thú vị đấy… Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn, phát hiện phó bản Kỳ Ngộ sẽ xảy ra vào tám giờ rưỡi tối hôm nay. Như vậy… Chỉ cần đến lúc đó có thể trở về phòng trong khách sạn là được rồi sao?
Chẳng lẽ… Triệu Ngọc lại nhìn Tô Kim Muội đang vừa khẽ ngâm một khúc dân ca vừa đánh răng, rửa mặt, than nhẹ trong lòng, chẳng lẽ… Phó bản Kỳ Ngộ hôm nay sẽ liên quan đến cô đồ đệ này sao? Bởi vì mình cuối cùng cũng không chịu được sự cám dỗ của con bé mà sẽ làm gì con bé sao?
Tò mò thì tò mò, đợi chờ vẫn phải đợi chờ, nhưng mà phải tính toán cho tốt trước đã, cũng không thể lại bỏ lỡ nữa. Sau khi rửa mặt xong, Triệu Ngọc đưa Tô Kim Muội đến nhà ăn ăn sáng.
Vốn dĩ, quả thật Triệu Ngọc từng nghĩ sẽ mặc kệ Tô Kim Muội, nhưng mà không còn cách nào cả, ai bảo hắn không biết tiếng Anh kia chứ.
Ai ngờ, bọn họ vừa đến nhà ăn, hướng dẫn viên Hàn Đức Vượng đã chờ ở đấy từ sớm rồi. Nhưng mà, sau khi chào hỏi nhau, Triệu Ngọc lại bất ngờ đuổi anh ta đi.
Hóa ra, do đột nhiên mở ra quẻ “Cấn” nên để cho an toàn, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy là việc tìm kiếm Miêu Anh cần phải tiến hành trong lặng lẽ, không thể để cho quá nhiều người biết đến mới tốt.
Theo như những gì hắn đã dự đoán lúc trước, nếu lỡ như Miêu Anh thật sự có nguy hiểm gì đó, vậy thì việc tìm kiếm của mình rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho cô ấy. Cho nên, bản thân cũng phải cẩn thận làm việc mới được.
Tuy rằng, Hàn Đức Vượng biết Triệu Ngọc lên trên đảo là để tìm người, nhưng Triệu Ngọc lại chưa từng cho anh ta xem ảnh của Miêu Anh, cũng không nói với anh ta rốt cuộc là mình đang tìm ai cả. Bây giờ, nếu như Tô Kim Muội cũng biết nói tiếng Anh, vậy thì đương nhiên là không cần phải để cho Hàn Đức Vượng tham gia vào nữa rồi.
Ngay từ đầu, Hàn Đức Vượng còn lo là Triệu Ngọc muốn sa thải anh ta, bắt đầu cố hết sức giải thích gì đó, cho đến sau khi Triệu Ngọc bảo đảm chắc chắn là sẽ phát tiền lương như thường, lúc này anh ta mới vui vẻ rời đi. Chẳng cần phải làm gì mà cũng kiếm được tiền, đương nhiên là chuyện mà anh ta muốn còn không được nữa là.
Bởi vì trong lòng có việc, Triệu Ngọc đơn giản ăn xong bữa sáng, rời đi cùng với Tô Kim Muội.
Bên ngoài bầu trời quang đãng, không khí tươi mát. Bởi vì là hải đảo nên nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều so với ở Auckland. Buổi sáng ra ngoài còn phải mặc thêm áo khoác bên ngoài áo sơ mi nữa thì mới được.
Quần áo mà Triệu Ngọc và Tô Kim Muội chuẩn bị hoặc là quá dày, hoặc là quá mỏng, đều không thích hợp. Vì thế, Triệu Ngọc dứt khoát tìm một cửa hàng quần áo, mua cho mỗi người một bộ.
Tuy rằng không thể nào so được với những người giàu có chân chính, nhưng dù thế nào đi nữa thì tổng tài sản của Triệu Ngọc cũng có hơn năm trăm triệu. Chuyện thường làm cho hắn phải phiền não nhất chính là không có thời gian để tiêu tiền!
Từ xưa đến nay, hắn vẫn luôn bận rộn với những vụ án, muốn tiêu tiền cũng rất là khó khăn. Vốn dĩ, hắn còn muốn tìm một căn biệt thự nào đó ở Tần Sơn, nhưng cuối cùng tất cả đều bị trì hoãn lại.
Nhưng mà, dù sao thì có tiền cũng là chuyện tốt. Ít nhất, Triệu Ngọc sẽ không phải lo lắng về vấn đề tài chính của mình.
Hai người ra khỏi khách sạn, trực tiếp bắt taxi đến phố mua sắm trong ảnh.
Dựa vào những gì mà y tá Tiểu Ái nói thì con phố đó là phố mua sắm đi bộ lớn nhất của Landing Island, hầu như là tất cả các đoàn du lịch đều sẽ đến đó tự do hoạt động.
Quả nhiên, khi hai người Triệu Ngọc đến nơi, trên phố mua sắm kẻ qua người lại, quả thật là rất náo nhiệt.
Hai người bọn họ vẫn luôn đi dọc theo phố đi bộ về phía trước, nghiêm túc, cẩn thận phân biệt cửa hàng hai bên đường. Chưa được bao lâu thì đã tìm thấy cửa hàng mà Miêu Anh từng xuất hiện.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đó là một tiệm cà phê không lớn, trang trí rất tinh tế. Bên trong cửa hàng ngoại trừ cà phê ra thì còn bán vài loại đồ ngọt và kem.
Chính là ở đây!
Sau khi tiến vào cửa hàng, trong lòng Triệu Ngọc bỗng nhiên trở nên hồi hộp. Chuyện cho đến bây giờ cuối cùng mình cũng đã tìm ra được manh mối chính xác liên quan đến Miêu Anh rồi!
Chỉ không biết là men theo manh mối này thì mình thật sự có thể tìm thấy cô ấy sao?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook