Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-697
Chương 697: Viên đạn kỳ lạ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Kết quả, ngay khi Triệu Ngọc nhào tới Tô Kim Muội thì đám cảnh sát ngoài cửa đã nổ súng!
Pằng pằng pằng...
Những viên đạn áp sát mục tiêu cần bắn bỗng chốc bay xuyên qua cửa phòng bằng gỗ. Trong nháy mắt, đạn bay tứ tung trong phòng, loạn hết cả lên.
Giữa tiếng nổ súng ầm ầm, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, sớm đã mở áo chống đạn tàng hình và mặc vào người.
Nhưng hắn rõ hơn ai hết, phát súng đầu tiên kia bắn từ ngoài ban công vào. Bây giờ rất có thể hắn và Tô Kim Muội đã lâm vào cảnh bị bao vây bốn phía. Nếu chỉ có một phía thì hắn có thể lấy thân mình bảo vệ Tô Kim Muội, nhưng hiện giờ trước sau đều có khả năng nã3đạn, hắn không tài nào bảo đảm sự an toàn cho cô ấy!
Do đó, nhằm đảm bảo Tô Kim Muội được an toàn, hắn đã lấy chiếc áo chống đạn tàng hình quý giá cuối cùng và mặc cho Tô Kim Muội.
Vậy thì trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất cả hai sẽ không lo bị đạn bắn trúng.
Pằng pằng pằng...
Nhưng không ngờ cảnh sát còn mang theo cả súng bắn đạn ghém* cánh cửa phòng yếu ớt sớm đã bị bắn thành hình tổ ong, thậm chí có thể thông qua lỗ thủng nhìn thấy bóng người lay động bên ngoài và tia lửa súng không ngừng lóe lên.
* Súng Shotgun hay còn gọi súng bắn đạn hoa cải, súng bắn đạn ghém... tùy vào loại đạn mà nó bắn ra, là loại súng được thiết1kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai, bắn ra loại đạn là một tập hợp các viên đạn nhỏ như hạt tiêu (chỉ sát thương cao khi dùng ở khoảng cách gần) hay loại đạn đặc và lớn (dùng với khoảng cách xa) đôi khi bên trong có thể là thuốc nổ hay những thứ khác như các chất hóa học... (khi đó nó sẽ gọi là đạn đặc biệt).
“A... A...” Tô Kim Muội chưa từng trải qua tình huống thế này, sớm đã sợ đến mức hồn bay lên trời, kêu khóc nức nở.
Nhưng tiếng khóc của cô ấy cũng không rõ ràng. Tất cả đèn trang trí, sofa, giá áo trong phòng đều bị đạn bắn cho tơi tả, cực kỳ hỗn loạn. Triệu Ngọc mau chóng che chở cho Tô Kim Muội3rồi nương theo ngưỡng cửa, nhằm leo qua phòng khách bên cạnh.
Không được!
Nhìn đạn bay tứ tung trước mắt, đầu óc Triệu Ngọc cũng vội vã xoay chuyển. Hắn cảm thấy người chết trong bồn tắm và viên đạn vừa rồi đã vượt quá phạm vi vu oan hãm hại. Biến cố đột ngột xảy ra cũng không hề ngẫu nhiên!
Cho nên... tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy!
Phát súng thình lình vang lên vừa rồi đã khiến đám cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng ở ngoài nảy sinh hiểu lầm, tưởng mình muốn nổ súng chống lại lệnh bắt giữ. Dưới tình huống như vậy, nếu mình khăng khăng ra ngoài đầu hàng thì sẽ dễ dàng bị ngộ thương hoặc đánh gục.
Tuy bây giờ trên người hắn mặc áo chống đạn, nhưng3chiếc áo cũng có thời gian hạn chế! Huống hồ tình hình bây giờ phức tạp như vậy, Triệu Ngọc cũng không dám chắc đám cảnh sát bên ngoài là bạn hay thù?
Nếu cảnh sát cũng là người xấu, vậy chẳng phải đầu hàng chỉ còn đường chết sao?
Ngoài ra còn một chuyện khiến Triệu Ngọc kinh hãi hơn! Hắn nhớ rất rõ, ngoài ban công vốn không có tòa kiến trúc nào, nhưng viên đạn vừa rồi lại bắn ngang tới!
Vậy... Rốt cuộc viên đạn đó được bắn từ đâu?
Chẳng lẽ là... ngắm bắn tỉa? Viên đạn đó bắn ra từ nơi cực kỳ xa?
Song, Triệu Ngọc ngẫm lại một chút. Tuy bọn họ ở lầu ba nhưng nếu phóng tầm mắt nhìn toàn Landing Island, số tòa nhà cao hơn ba tầng cũng lơ thơ9lác đác kia mà?
Không phải lạ lắm sao?
Kẻ nổ súng là người phương nào?
Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?
Không được!
Tuyệt đối không được!
Sau khi cân nhắc, Triệu Ngọc quyết định phải nắm được quyền chủ động trong tay thì mới ổn! Một khi rơi vào tay cảnh sát, mình chỉ có thể ngồi chờ chết, mặc cho người ta xâm hại!
Nghĩ vậy, hắn hạ quyết tâm. Trước hết là cất chiếc máy tính bảng vốn rơi dưới đất vào trong ba lô, sau đó kéo và che chở Tô Kim Muội chạy thẳng ra ban công.
Hắn biết kẻ địch ngoài ban công rất có thể sẽ bắn lần hai, nhưng bây giờ hắn không lo được nhiều như vậy, phải nhân lúc áo chống đạn tàng hình chưa mất hiệu lực mà mở một đường máu!
Vì thế khi lao ra ban công, hắn không hề do dự mà ôm Tô Kim Muội nhảy thẳng xuống!
Á!!!
Tô Kim Muội sợ tới mức kêu thất thanh, nhưng cô ấy vừa kêu lên một tiếng, cả hai đã rơi vào bể bơi.
Bọt nước văng tung tóe, dưới tác động của gia tốc trọng lực quá lớn, hai người rơi thẳng xuống đáy nước. Triệu Ngọc nào dám ngừng lại, hắn vội vã dốc toàn lực đưa Tô Kim Muội nổi lên mặt nước, bơi về phía bờ.
Ngay khi Triệu Ngọc vừa leo ra khỏi bể nước, tất nhiên trên đỉnh đầu hắn cũng vang lên tiếng kêu la gào thét. Triệu Ngọc ngẩng lên nhìn thì thấy hàng loạt cảnh sát ập vào phòng, hơn nữa có kẻ đã phát hiện họ nhảy lầu nên đứng ngoài ban công cầm súng ngắm về phía họ...
Đệch!
Thấy tình hình này, Triệu Ngọc mau chóng dùng sức kéo Tô Kim Muội lên, gần như là nhấc cả người cô ấy. Thế nhưng, đợi đến khi hai người lên bờ và chạy vào công viên bên cạnh, cảnh sát trên lầu vẫn chưa nổ súng.
Ban đầu, Triệu Ngọc còn tưởng cảnh sát không nổ súng vì muốn bắt sống tù bình, hoặc không đành lòng sát sinh các kiểu.
Nào ngờ hai người mới vọt vào rừng đã chạm trán ba gã cảnh sát phục kích tại đây!
“Don't move!*” Các cảnh sát ào ào giơ súng lục lên rồi vây quanh Triệu Ngọc và Tô Kim Muội.
* Don't move: Không được cử động.
“A!?” Tô Kim Muội sợ quá nên vội giơ hai tay lên, nói với Triệu Ngọc: “Sư phụ... Đừng... Đừng nhúc nhích nữa! Chúng ta... chạy không thoát đâu!”
“Chưa chắc!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Đồ đệ à, có tin sư phụ không?”
“Hộc... hộc...” Tô Kim Muội thở hổn hển. Tuy không hiểu ý Triệu Ngọc nhưng cô ấy vẫn ra sức gật đầu.
“Vậy cô nhắm mắt lại đi!” Triệu Ngọc ra lệnh: “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng mở mắt!”
“Sư phụ, anh...”
“Mau lên!” Triệu Ngọc quát to, Tô Kim Muội đành phải nhắm mắt lại.
Đúng lúc cô ấy vừa nhắm mắt, Triệu Ngọc đã lao mạnh về phía ba gã cảnh sát. Ba gã đó chẳng ngờ được người này không thèm để ý sống chết mà xông lên, nên tất nhiên đã nổ súng vào hắn.
Có lẽ do không muốn đối phương cảm thấy quá ngạc nhiên, trong khi vọt mạnh tới, Triệu Ngọc đã cố ý khom người lách mình, cố hết sức làm mấy động tác né đạn như trong phim điện ảnh.
Trước kia hắn luôn cảm thấy những động tác né đạn này thật máu chó, dẫu tốc độ của người có nhanh hơn nữa cũng không thể nào tránh được cả mớ đạn.
Nhưng bây giờ hắn tin rồi!
Bởi vì sau khi thực hiện những động tác không hợp logic, thậm chí buồn cười thì quả là không có viên đạn nào bắn trúng hắn!
Nói cách khác, dù hắn không mặc áo chống đạn tàng hình cũng chẳng hề bị đạn bắn vào!
Một thoáng ấy, Triệu Ngọc tràn đầy tự tin, hắn còn tưởng mình thật sự luyện được thần công né đạn!
Song, thực tế là động tác của hắn chẳng lợi hại bao nhiêu. Mà bởi vì số vụ án trên Landing Island quá ít, cảnh sát nơi đây cũng mấy năm chưa nhận nhiệm vụ. Đừng nói đến kinh nghiệm chiến đấu ngoài thực tế, đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc xông thẳng tới tìm đường chết, hơn nữa còn làm mấy động tác như mắc bệnh tâm thần, ba gã cảnh sát kia nhìn mà choáng váng. Tuy họ nổ súng theo bản năng nhưng phát nào phát nấy đều bắn trật!
Triệu Ngọc bừng bừng tự tin cũng vô cùng khủng khiếp. Hắn xông thẳng lên như thú dữ, vác một gã lên vai rồi hất bay! Gã cảnh sát đó bị ném ra xa rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, khẩu súng lục lạch cạch không biết đã văng tới nơi nào...
Ngay sau đó, Triệu Ngọc linh hoạt luồn ra sau lưng một gã khác, hơn nữa còn kẹp chặt cổ gã. Cứ như thế, gã cảnh sát còn lại không dám nổ súng vào hắn nữa!
Tuy nhiên không biết gã cảnh sát cuối cùng đã nghĩ thế nào, thấy Triệu Ngọc hung dữ như thế, gã quyết định bịt tai trộm chuông, chĩa họng súng về phía Tô Kim Muội đang nhắm nghiền mắt!
“Con bà nó...”
Triệu Ngọc tung ra một cước, gã cảnh sát kia bỗng chốc bị hắn làm cho ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau như thái giám...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Pằng pằng pằng...
Những viên đạn áp sát mục tiêu cần bắn bỗng chốc bay xuyên qua cửa phòng bằng gỗ. Trong nháy mắt, đạn bay tứ tung trong phòng, loạn hết cả lên.
Giữa tiếng nổ súng ầm ầm, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, sớm đã mở áo chống đạn tàng hình và mặc vào người.
Nhưng hắn rõ hơn ai hết, phát súng đầu tiên kia bắn từ ngoài ban công vào. Bây giờ rất có thể hắn và Tô Kim Muội đã lâm vào cảnh bị bao vây bốn phía. Nếu chỉ có một phía thì hắn có thể lấy thân mình bảo vệ Tô Kim Muội, nhưng hiện giờ trước sau đều có khả năng nã3đạn, hắn không tài nào bảo đảm sự an toàn cho cô ấy!
Do đó, nhằm đảm bảo Tô Kim Muội được an toàn, hắn đã lấy chiếc áo chống đạn tàng hình quý giá cuối cùng và mặc cho Tô Kim Muội.
Vậy thì trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất cả hai sẽ không lo bị đạn bắn trúng.
Pằng pằng pằng...
Nhưng không ngờ cảnh sát còn mang theo cả súng bắn đạn ghém* cánh cửa phòng yếu ớt sớm đã bị bắn thành hình tổ ong, thậm chí có thể thông qua lỗ thủng nhìn thấy bóng người lay động bên ngoài và tia lửa súng không ngừng lóe lên.
* Súng Shotgun hay còn gọi súng bắn đạn hoa cải, súng bắn đạn ghém... tùy vào loại đạn mà nó bắn ra, là loại súng được thiết1kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai, bắn ra loại đạn là một tập hợp các viên đạn nhỏ như hạt tiêu (chỉ sát thương cao khi dùng ở khoảng cách gần) hay loại đạn đặc và lớn (dùng với khoảng cách xa) đôi khi bên trong có thể là thuốc nổ hay những thứ khác như các chất hóa học... (khi đó nó sẽ gọi là đạn đặc biệt).
“A... A...” Tô Kim Muội chưa từng trải qua tình huống thế này, sớm đã sợ đến mức hồn bay lên trời, kêu khóc nức nở.
Nhưng tiếng khóc của cô ấy cũng không rõ ràng. Tất cả đèn trang trí, sofa, giá áo trong phòng đều bị đạn bắn cho tơi tả, cực kỳ hỗn loạn. Triệu Ngọc mau chóng che chở cho Tô Kim Muội3rồi nương theo ngưỡng cửa, nhằm leo qua phòng khách bên cạnh.
Không được!
Nhìn đạn bay tứ tung trước mắt, đầu óc Triệu Ngọc cũng vội vã xoay chuyển. Hắn cảm thấy người chết trong bồn tắm và viên đạn vừa rồi đã vượt quá phạm vi vu oan hãm hại. Biến cố đột ngột xảy ra cũng không hề ngẫu nhiên!
Cho nên... tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy!
Phát súng thình lình vang lên vừa rồi đã khiến đám cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng ở ngoài nảy sinh hiểu lầm, tưởng mình muốn nổ súng chống lại lệnh bắt giữ. Dưới tình huống như vậy, nếu mình khăng khăng ra ngoài đầu hàng thì sẽ dễ dàng bị ngộ thương hoặc đánh gục.
Tuy bây giờ trên người hắn mặc áo chống đạn, nhưng3chiếc áo cũng có thời gian hạn chế! Huống hồ tình hình bây giờ phức tạp như vậy, Triệu Ngọc cũng không dám chắc đám cảnh sát bên ngoài là bạn hay thù?
Nếu cảnh sát cũng là người xấu, vậy chẳng phải đầu hàng chỉ còn đường chết sao?
Ngoài ra còn một chuyện khiến Triệu Ngọc kinh hãi hơn! Hắn nhớ rất rõ, ngoài ban công vốn không có tòa kiến trúc nào, nhưng viên đạn vừa rồi lại bắn ngang tới!
Vậy... Rốt cuộc viên đạn đó được bắn từ đâu?
Chẳng lẽ là... ngắm bắn tỉa? Viên đạn đó bắn ra từ nơi cực kỳ xa?
Song, Triệu Ngọc ngẫm lại một chút. Tuy bọn họ ở lầu ba nhưng nếu phóng tầm mắt nhìn toàn Landing Island, số tòa nhà cao hơn ba tầng cũng lơ thơ9lác đác kia mà?
Không phải lạ lắm sao?
Kẻ nổ súng là người phương nào?
Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?
Không được!
Tuyệt đối không được!
Sau khi cân nhắc, Triệu Ngọc quyết định phải nắm được quyền chủ động trong tay thì mới ổn! Một khi rơi vào tay cảnh sát, mình chỉ có thể ngồi chờ chết, mặc cho người ta xâm hại!
Nghĩ vậy, hắn hạ quyết tâm. Trước hết là cất chiếc máy tính bảng vốn rơi dưới đất vào trong ba lô, sau đó kéo và che chở Tô Kim Muội chạy thẳng ra ban công.
Hắn biết kẻ địch ngoài ban công rất có thể sẽ bắn lần hai, nhưng bây giờ hắn không lo được nhiều như vậy, phải nhân lúc áo chống đạn tàng hình chưa mất hiệu lực mà mở một đường máu!
Vì thế khi lao ra ban công, hắn không hề do dự mà ôm Tô Kim Muội nhảy thẳng xuống!
Á!!!
Tô Kim Muội sợ tới mức kêu thất thanh, nhưng cô ấy vừa kêu lên một tiếng, cả hai đã rơi vào bể bơi.
Bọt nước văng tung tóe, dưới tác động của gia tốc trọng lực quá lớn, hai người rơi thẳng xuống đáy nước. Triệu Ngọc nào dám ngừng lại, hắn vội vã dốc toàn lực đưa Tô Kim Muội nổi lên mặt nước, bơi về phía bờ.
Ngay khi Triệu Ngọc vừa leo ra khỏi bể nước, tất nhiên trên đỉnh đầu hắn cũng vang lên tiếng kêu la gào thét. Triệu Ngọc ngẩng lên nhìn thì thấy hàng loạt cảnh sát ập vào phòng, hơn nữa có kẻ đã phát hiện họ nhảy lầu nên đứng ngoài ban công cầm súng ngắm về phía họ...
Đệch!
Thấy tình hình này, Triệu Ngọc mau chóng dùng sức kéo Tô Kim Muội lên, gần như là nhấc cả người cô ấy. Thế nhưng, đợi đến khi hai người lên bờ và chạy vào công viên bên cạnh, cảnh sát trên lầu vẫn chưa nổ súng.
Ban đầu, Triệu Ngọc còn tưởng cảnh sát không nổ súng vì muốn bắt sống tù bình, hoặc không đành lòng sát sinh các kiểu.
Nào ngờ hai người mới vọt vào rừng đã chạm trán ba gã cảnh sát phục kích tại đây!
“Don't move!*” Các cảnh sát ào ào giơ súng lục lên rồi vây quanh Triệu Ngọc và Tô Kim Muội.
* Don't move: Không được cử động.
“A!?” Tô Kim Muội sợ quá nên vội giơ hai tay lên, nói với Triệu Ngọc: “Sư phụ... Đừng... Đừng nhúc nhích nữa! Chúng ta... chạy không thoát đâu!”
“Chưa chắc!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Đồ đệ à, có tin sư phụ không?”
“Hộc... hộc...” Tô Kim Muội thở hổn hển. Tuy không hiểu ý Triệu Ngọc nhưng cô ấy vẫn ra sức gật đầu.
“Vậy cô nhắm mắt lại đi!” Triệu Ngọc ra lệnh: “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng mở mắt!”
“Sư phụ, anh...”
“Mau lên!” Triệu Ngọc quát to, Tô Kim Muội đành phải nhắm mắt lại.
Đúng lúc cô ấy vừa nhắm mắt, Triệu Ngọc đã lao mạnh về phía ba gã cảnh sát. Ba gã đó chẳng ngờ được người này không thèm để ý sống chết mà xông lên, nên tất nhiên đã nổ súng vào hắn.
Có lẽ do không muốn đối phương cảm thấy quá ngạc nhiên, trong khi vọt mạnh tới, Triệu Ngọc đã cố ý khom người lách mình, cố hết sức làm mấy động tác né đạn như trong phim điện ảnh.
Trước kia hắn luôn cảm thấy những động tác né đạn này thật máu chó, dẫu tốc độ của người có nhanh hơn nữa cũng không thể nào tránh được cả mớ đạn.
Nhưng bây giờ hắn tin rồi!
Bởi vì sau khi thực hiện những động tác không hợp logic, thậm chí buồn cười thì quả là không có viên đạn nào bắn trúng hắn!
Nói cách khác, dù hắn không mặc áo chống đạn tàng hình cũng chẳng hề bị đạn bắn vào!
Một thoáng ấy, Triệu Ngọc tràn đầy tự tin, hắn còn tưởng mình thật sự luyện được thần công né đạn!
Song, thực tế là động tác của hắn chẳng lợi hại bao nhiêu. Mà bởi vì số vụ án trên Landing Island quá ít, cảnh sát nơi đây cũng mấy năm chưa nhận nhiệm vụ. Đừng nói đến kinh nghiệm chiến đấu ngoài thực tế, đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc xông thẳng tới tìm đường chết, hơn nữa còn làm mấy động tác như mắc bệnh tâm thần, ba gã cảnh sát kia nhìn mà choáng váng. Tuy họ nổ súng theo bản năng nhưng phát nào phát nấy đều bắn trật!
Triệu Ngọc bừng bừng tự tin cũng vô cùng khủng khiếp. Hắn xông thẳng lên như thú dữ, vác một gã lên vai rồi hất bay! Gã cảnh sát đó bị ném ra xa rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, khẩu súng lục lạch cạch không biết đã văng tới nơi nào...
Ngay sau đó, Triệu Ngọc linh hoạt luồn ra sau lưng một gã khác, hơn nữa còn kẹp chặt cổ gã. Cứ như thế, gã cảnh sát còn lại không dám nổ súng vào hắn nữa!
Tuy nhiên không biết gã cảnh sát cuối cùng đã nghĩ thế nào, thấy Triệu Ngọc hung dữ như thế, gã quyết định bịt tai trộm chuông, chĩa họng súng về phía Tô Kim Muội đang nhắm nghiền mắt!
“Con bà nó...”
Triệu Ngọc tung ra một cước, gã cảnh sát kia bỗng chốc bị hắn làm cho ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau như thái giám...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com