Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-713
Chương 713: Niềm vui khi tính kế người khác
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ngay sau đó Triệu Ngọc bắn hai phát loạn xạ, hai người này nghe được đương nhiên vô cùng hoảng sợ, đến khi bọn họ nhìn lại bên ngoài một lần nữa thì đã có một chiếc xe cảnh sát cùng với vài cảnh sát cầm súng, theo bản năng ngay lập tức bọn chúng sẽ cho rằng những cảnh sát này đến đây bao vây càn quét bọn chúng!
Mà theo hướng nổ súng của các cảnh sát vào trong cửa hàng, bọn chúng không còn nghi ngờ gì nữa mà lập tức lấy ra vũ khí, bắt đầu đối kháng với cánh cảnh sát.
Bụp bụp bụp!
Súng lục của những người này đều gắn ống giảm thanh, tất cả đạn rời nòng đều3không phát ra tiếng vang.
Mà súng lục của phía cảnh sát cũng rầm rầm bắn tới, vô cùng gắt gao...
Lúc này người trên lầu đang gọi điện thoại kia nghe được động tĩnh liền lập tức lao xuống lầu. Chờ đến lúc sau khi nhìn thấy bọn chúng bị cảnh sát tập kích, gã mau chóng nhấn nút điện thoại, giống như là muốn liên lạc với ai đó. Nhưng mà sau khi nhấn xong gã lại phát hiện điện thoại bỗng nhiên không thể gọi được, thậm chí ngay cả một cột tín hiệu cũng không có!
Thì ra Triệu Ngọc đã sớm tính đến chuyện này, để đề phòng kẻ địch tìm kiếm sự trợ giúp hoặc liên lạc cho nội ứng1thì hắn đã sử dụng thiết bị chặn tín hiệu để chặn hết tín hiệu từ lâu rồi!
Người gọi điện thoại lo lắng nhưng cũng đành phải cùng hai kẻ kia chống trả lại phía cảnh sát.
Cảnh sát Landing Island chưa bao giờ thấy trận chiến lớn như vậy, xuất phát từ bản năng sợ chết, tất cả bọn họ đều núp sau xe, sau đó nhắm vào phía cửa hàng mà nổ súng loạn cả lên, chỉ là có tiếng mà không có miếng, căn bản không bắn trúng ai.
Mà bọn đặc công trong phòng tuy rằng có tay nghề bắn súng tinh tế và chuẩn xác nhưng cũng không có cách nào bắn trúng cảnh sát ở bên ngoài và xông3ra cửa chính được.
Chỉ là, thái độ của cánh cảnh sát không giống như trước, bởi vì ngay từ lúc Triệu Ngọc cướp xe cảnh sát, bọn họ đã gọi cho tổng bộ yêu cầu giúp đỡ, giờ phút này, tất cả cảnh sát ở trên đảo đã cấp tốc chạy tới chỗ này rồi.
Không tới một phút đồng hồ, từ ngã tư đường liền xuất hiện một xe cảnh sát.
Nhìn cảnh sát đến trợ giúp, ba gã đặc công cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, người mang theo va li du lịch kia mở cửa sau rồi chạy ra phía sau của cửa hàng trước.
Sân sau của cửa hàng có một cái cửa hậu, bên ngoài là một con hẻm3không rộng rãi cho lắm, một đầu của ngõ thông với đường lớn, đầu còn lại là đi vào rừng rậm. Đó là con đường bộ dùng để chạy trốn tuyệt vời nhất.
Nhưng mà Triệu Ngọc đã sớm bay tới sân sau chờ từ lâu, nhìn tên kia xách va li, mở cửa muốn tẩu thoát, hắn lập tức bắn chính diện bùm bùm hai phát! Một phát súng bắn trúng bả vai của người này, một phát súng còn lại bắn trúng vào cánh tay của gã.
Rầm bịch bịch...
Cái thùng rơi xuống đất, mà người trúng đạn lại nhanh chóng ôm lấy bả vai rồi quay lại bên trong nhà.
Hừ!
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, thầm nói trong lòng, bây giờ cho9các người nếm thử mùi vị của việc bị nhốt nhé!
Vào giờ phút này, bên ngoài cửa chính của cửa hàng lại ào ào chạy tới vài chiếc xe cảnh sát, giống như mấy cái mà Triệu Ngọc gặp được ở khách sạn. Ngoại trừ súng ngắn giắt bên ngoài thì bọn họ còn mang đến súng Shotgun có giá trị vũ lực lớn hơn nữa! Bụp bụp bụp bụp mà bắn tới chỗ này, nhất thời bắn đến nỗi cả cửa hàng biến dạng luôn!
Hơn nữa đám cảnh sát cũng không ngu ngốc, bọn họ đã chia vài chiếc xe chạy ra con hẻm ở đằng sau cửa hàng nhằm phòng ngừa có người chạy trốn.
Nhìn đến kế hoạch hại người lén lút của mình đã được thực hiện gần như hoàn tất, Triệu Ngọc nhanh chóng khống chế máy bay của mình bay lên trời cao, né chỗ thị phi kia thật xa sau đó kiên nhẫn chờ tình hình tiến triển.
Giờ phút này hắn cảm thấy tâm tình của mình hẳn là giống với tâm tình của gã đàn ông ngoại quốc hãm hại mình lúc trước, gã sử dụng máy bay không người lái xem cuộc vui, còn chính mình lại bay trên không trung lạnh lùng bàng quan nhìn xuống.
Hừ!
Khỏi phải nói, cảm giác này còn vô cùng sảng khoái...
Quả nhiên, trò hay này liền đi tới khúc cao trào rất nhanh, bởi vì hỏa lực ở cửa chính quá dữ dội cho nên ba gã đặc công trong phòng phải lựa chọn cửa sau để phá ra, không lâu sau, đúng là chúng đã cùng nhau vọt ra từ cửa sau!
Triệu Ngọc nhìn xe cảnh sát đánh bọc sườn mới chạy tới đầu hẻm, nếu những người này xông ra e rằng vẫn còn có thể tẩu thoát, vì thế hắn lại nhanh chóng bắn lén từ trên cao xuống.
Song chuyện mà hắn không nghĩ tới chính là sau khi hắn bắn lén xong, vậy mà liên tục xuất hiện vài chuyện bất ngờ:
Chuyện đầu tiên, ngay khi những người này vọt ra ngoài, chưa gì đã có người bung ô ra che, viên đạn của Triệu Ngọc sượt qua phía trên cái ô, thế mà lại không đâm thủng nó!
Ôi má!?
Triệu Ngọc cảm thấy khá là bất ngờ, này... Chuyện này sao lại giống như một cảnh trong phim “Mật vụ Kingsman” vậy, giờ phút này còn lấy ra một cái ô chống đạn?!
Mà chuyện thứ hai ngoài ý muốn là lúc trước Triệu Ngọc chỉ phát hiện có ba người thôi, nhưng hiện tại từ trong cửa hàng lao ra lại rõ ràng là bốn người! Ngoại trừ ba người đàn ông ở bên ngoài còn có thêm một người phụ nữ!
Hừm...
Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới, thời điểm hắn và Tô Kim Muội đi vào cửa hàng, trong đó còn có một bà chủ! Xem ra, người này hẳn là bà chủ ở đây nhỉ?
Nhưng mà...
Máy nhìn xuyên thấu của mình lợi hại như vậy, tại sao lúc trước lại không phát hiện ra cô ả? Vậy lúc đó cô ả trốn ở chỗ nào vậy? Chẳng lẽ... Trong cửa hàng này còn có một chỗ bí mật nào khác sao?
Lúc Triệu Ngọc đang phân vân, chuyện ngoài ý muốn thứ ba lại xuất hiện, phát súng kia của Triệu Ngọc đã bị chắn bởi ô chống đạn của bọn họ, mà bọn đặc công ở dưới ô lại có thể đoán được phương hướng bắn của Triệu Ngọc, cuối cùng hướng về phía hắn đã bắn mà đáp trả.
Cũng may Triệu Ngọc phản ứng nhanh nhạy, vèo một cái bay lên nóc nhà để tránh.
Lúc này bốn người dưới ô đã suy tính sau khi mở ra cánh cửa là sẽ chạy ra bên ngoài của hẻm ngay. Nhưng mà xe cảnh sát từ ngoài hẻm truy đuổi vào, vừa lúc cũng chạy tới chỗ đấy, hai bên vừa giáp mặt nhau đã ngay lập tức nổ súng.
Bụp!
Súng Shotgun của cảnh sát bắn tới, nhất thời bắn trúng một gã đặc công khiến gã ngã rầm xuống đất! Những người khác lập tức nổ súng phản kích, tiếng súng lục đùng đoàng, lúc này mới át đi hỏa lực từ phía cảnh sát.
Haiz!
Cho đến tận lúc này, Triệu Ngọc mới chán nản phát hiện thì ra bên ngoài có một chiếc xe Jeep việt dã màu đen đang đỗ. Nhìn vị trí đỗ của chiếc xe này thì rõ ràng đây chính là xe của bọn chúng.
Giờ phút này, bọn chúng đã mở cửa, ùa vào trong xe, chuẩn bị lái đi. Đặc công bị súng Shotgun bắn trúng cũng bị bọn chúng kéo lên xe.
Đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng của cảnh sát vẫn chưa ngừng lại, nhưng cảnh sát rõ ràng rất sợ hãi nên chỉ nổ súng một cách bừa bãi, thậm chí ngay cả chiếc xe Jeep lớn như vậy cũng chưa bắn trúng phát nào.
Đoàng đoàng đoàng!
Dĩ nhiên bọn đặc công đã nóng lòng nóng dạ, sắp lái xe đi.
Chậc chậc chậc...
Triệu Ngọc liên tục chậc lưỡi, trong lòng nóng như lửa đốt, nếu bọn đặc công kia lái xe chạy đi thì chỉ sợ kế hoạch của hắn sẽ đi tong cả. Làm sao bây giờ? Tại sao mình lại không để ý đến chiếc xe này chứ, nếu sớm phá hỏng lốp xe của nó hoặc bịt ống bô xe lại thì chắc đã không xảy ra chuyện này.
Ai ngờ trong lúc Triệu Ngọc đang sốt ruột nghĩ biện pháp thì hắn lại chợt phát hiện xe Jeep của bọn đặc công kia tuy rằng đã nổ máy nhưng vẫn chưa lái đi, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Lúc này cảnh sát mới nắm lấy cơ hội, một lần nữa chĩa họng súng vào chiếc xe Jeep, bùm bùm mà bóp cò. Sau khi súng Shotgun bắn tới, ngay tức khắc khiến kính thủy tinh sau xe việt dã bể nát...
Trong xe, bọn đặc công lại một lần nữa nổ súng bắn trả, đang bắn thì bỗng nhiên có một tên từ cửa sổ chui ra rồi ném vào hướng xe cảnh sát một cục màu đen không rõ.
Bà mẹ nó, lựu đạn?!
Lúc Triệu Ngọc kinh hãi, lựu đạn đương nhiên đã rơi xuống đất, trong nháy mắt, nó nổ mạnh dưới gầm xe, “đùng” một tiếng, cứ thế mà hất một cái xe cảnh sát lộn ngược ra sau cộng thêm quay một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi rơi ầm xuống đất. Trong nháy mắt, bờ tường cũng bị đổ sụp, náo loạn ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn...
Nhìn hỏa lực của cảnh sát biến mất, cửa chiếc xe việt đó mở ra đầy mạnh bạo, ả nữ đặc công kia một tay vịn lấy trần xe, một tay duỗi dài ra, cầm một cái điều khiển từ xa gì đó trong tay, vừa nhìn cửa hàng vừa dồn sức nhấn xuống...
Vấn đề là ả ta nhấn lâu đến cỡ nào thì cửa hàng vẫn không xảy ra một thay đổi gì!
Ôi...
Triệu Ngọc cuối cùng hiểu ra ả ta muốn kích nổ từ xa bom trong cửa hàng để thổi bay cái cửa hàng đó, tức là muốn dùng cách này để hủy đi chứng cứ!
Ồ ha ha... Triệu Ngọc đứng trên nóc nhà cười lạnh trong lòng, may mắn là mình có dự kiến trước, nên đã dùng thiết bị chặn tín hiệu bao phủ nơi này rồi!
Hừ, cô cứ liều mạng nhấn đi, để tôi xem cô còn có năng lực gì nữa!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mà theo hướng nổ súng của các cảnh sát vào trong cửa hàng, bọn chúng không còn nghi ngờ gì nữa mà lập tức lấy ra vũ khí, bắt đầu đối kháng với cánh cảnh sát.
Bụp bụp bụp!
Súng lục của những người này đều gắn ống giảm thanh, tất cả đạn rời nòng đều3không phát ra tiếng vang.
Mà súng lục của phía cảnh sát cũng rầm rầm bắn tới, vô cùng gắt gao...
Lúc này người trên lầu đang gọi điện thoại kia nghe được động tĩnh liền lập tức lao xuống lầu. Chờ đến lúc sau khi nhìn thấy bọn chúng bị cảnh sát tập kích, gã mau chóng nhấn nút điện thoại, giống như là muốn liên lạc với ai đó. Nhưng mà sau khi nhấn xong gã lại phát hiện điện thoại bỗng nhiên không thể gọi được, thậm chí ngay cả một cột tín hiệu cũng không có!
Thì ra Triệu Ngọc đã sớm tính đến chuyện này, để đề phòng kẻ địch tìm kiếm sự trợ giúp hoặc liên lạc cho nội ứng1thì hắn đã sử dụng thiết bị chặn tín hiệu để chặn hết tín hiệu từ lâu rồi!
Người gọi điện thoại lo lắng nhưng cũng đành phải cùng hai kẻ kia chống trả lại phía cảnh sát.
Cảnh sát Landing Island chưa bao giờ thấy trận chiến lớn như vậy, xuất phát từ bản năng sợ chết, tất cả bọn họ đều núp sau xe, sau đó nhắm vào phía cửa hàng mà nổ súng loạn cả lên, chỉ là có tiếng mà không có miếng, căn bản không bắn trúng ai.
Mà bọn đặc công trong phòng tuy rằng có tay nghề bắn súng tinh tế và chuẩn xác nhưng cũng không có cách nào bắn trúng cảnh sát ở bên ngoài và xông3ra cửa chính được.
Chỉ là, thái độ của cánh cảnh sát không giống như trước, bởi vì ngay từ lúc Triệu Ngọc cướp xe cảnh sát, bọn họ đã gọi cho tổng bộ yêu cầu giúp đỡ, giờ phút này, tất cả cảnh sát ở trên đảo đã cấp tốc chạy tới chỗ này rồi.
Không tới một phút đồng hồ, từ ngã tư đường liền xuất hiện một xe cảnh sát.
Nhìn cảnh sát đến trợ giúp, ba gã đặc công cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, người mang theo va li du lịch kia mở cửa sau rồi chạy ra phía sau của cửa hàng trước.
Sân sau của cửa hàng có một cái cửa hậu, bên ngoài là một con hẻm3không rộng rãi cho lắm, một đầu của ngõ thông với đường lớn, đầu còn lại là đi vào rừng rậm. Đó là con đường bộ dùng để chạy trốn tuyệt vời nhất.
Nhưng mà Triệu Ngọc đã sớm bay tới sân sau chờ từ lâu, nhìn tên kia xách va li, mở cửa muốn tẩu thoát, hắn lập tức bắn chính diện bùm bùm hai phát! Một phát súng bắn trúng bả vai của người này, một phát súng còn lại bắn trúng vào cánh tay của gã.
Rầm bịch bịch...
Cái thùng rơi xuống đất, mà người trúng đạn lại nhanh chóng ôm lấy bả vai rồi quay lại bên trong nhà.
Hừ!
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, thầm nói trong lòng, bây giờ cho9các người nếm thử mùi vị của việc bị nhốt nhé!
Vào giờ phút này, bên ngoài cửa chính của cửa hàng lại ào ào chạy tới vài chiếc xe cảnh sát, giống như mấy cái mà Triệu Ngọc gặp được ở khách sạn. Ngoại trừ súng ngắn giắt bên ngoài thì bọn họ còn mang đến súng Shotgun có giá trị vũ lực lớn hơn nữa! Bụp bụp bụp bụp mà bắn tới chỗ này, nhất thời bắn đến nỗi cả cửa hàng biến dạng luôn!
Hơn nữa đám cảnh sát cũng không ngu ngốc, bọn họ đã chia vài chiếc xe chạy ra con hẻm ở đằng sau cửa hàng nhằm phòng ngừa có người chạy trốn.
Nhìn đến kế hoạch hại người lén lút của mình đã được thực hiện gần như hoàn tất, Triệu Ngọc nhanh chóng khống chế máy bay của mình bay lên trời cao, né chỗ thị phi kia thật xa sau đó kiên nhẫn chờ tình hình tiến triển.
Giờ phút này hắn cảm thấy tâm tình của mình hẳn là giống với tâm tình của gã đàn ông ngoại quốc hãm hại mình lúc trước, gã sử dụng máy bay không người lái xem cuộc vui, còn chính mình lại bay trên không trung lạnh lùng bàng quan nhìn xuống.
Hừ!
Khỏi phải nói, cảm giác này còn vô cùng sảng khoái...
Quả nhiên, trò hay này liền đi tới khúc cao trào rất nhanh, bởi vì hỏa lực ở cửa chính quá dữ dội cho nên ba gã đặc công trong phòng phải lựa chọn cửa sau để phá ra, không lâu sau, đúng là chúng đã cùng nhau vọt ra từ cửa sau!
Triệu Ngọc nhìn xe cảnh sát đánh bọc sườn mới chạy tới đầu hẻm, nếu những người này xông ra e rằng vẫn còn có thể tẩu thoát, vì thế hắn lại nhanh chóng bắn lén từ trên cao xuống.
Song chuyện mà hắn không nghĩ tới chính là sau khi hắn bắn lén xong, vậy mà liên tục xuất hiện vài chuyện bất ngờ:
Chuyện đầu tiên, ngay khi những người này vọt ra ngoài, chưa gì đã có người bung ô ra che, viên đạn của Triệu Ngọc sượt qua phía trên cái ô, thế mà lại không đâm thủng nó!
Ôi má!?
Triệu Ngọc cảm thấy khá là bất ngờ, này... Chuyện này sao lại giống như một cảnh trong phim “Mật vụ Kingsman” vậy, giờ phút này còn lấy ra một cái ô chống đạn?!
Mà chuyện thứ hai ngoài ý muốn là lúc trước Triệu Ngọc chỉ phát hiện có ba người thôi, nhưng hiện tại từ trong cửa hàng lao ra lại rõ ràng là bốn người! Ngoại trừ ba người đàn ông ở bên ngoài còn có thêm một người phụ nữ!
Hừm...
Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới, thời điểm hắn và Tô Kim Muội đi vào cửa hàng, trong đó còn có một bà chủ! Xem ra, người này hẳn là bà chủ ở đây nhỉ?
Nhưng mà...
Máy nhìn xuyên thấu của mình lợi hại như vậy, tại sao lúc trước lại không phát hiện ra cô ả? Vậy lúc đó cô ả trốn ở chỗ nào vậy? Chẳng lẽ... Trong cửa hàng này còn có một chỗ bí mật nào khác sao?
Lúc Triệu Ngọc đang phân vân, chuyện ngoài ý muốn thứ ba lại xuất hiện, phát súng kia của Triệu Ngọc đã bị chắn bởi ô chống đạn của bọn họ, mà bọn đặc công ở dưới ô lại có thể đoán được phương hướng bắn của Triệu Ngọc, cuối cùng hướng về phía hắn đã bắn mà đáp trả.
Cũng may Triệu Ngọc phản ứng nhanh nhạy, vèo một cái bay lên nóc nhà để tránh.
Lúc này bốn người dưới ô đã suy tính sau khi mở ra cánh cửa là sẽ chạy ra bên ngoài của hẻm ngay. Nhưng mà xe cảnh sát từ ngoài hẻm truy đuổi vào, vừa lúc cũng chạy tới chỗ đấy, hai bên vừa giáp mặt nhau đã ngay lập tức nổ súng.
Bụp!
Súng Shotgun của cảnh sát bắn tới, nhất thời bắn trúng một gã đặc công khiến gã ngã rầm xuống đất! Những người khác lập tức nổ súng phản kích, tiếng súng lục đùng đoàng, lúc này mới át đi hỏa lực từ phía cảnh sát.
Haiz!
Cho đến tận lúc này, Triệu Ngọc mới chán nản phát hiện thì ra bên ngoài có một chiếc xe Jeep việt dã màu đen đang đỗ. Nhìn vị trí đỗ của chiếc xe này thì rõ ràng đây chính là xe của bọn chúng.
Giờ phút này, bọn chúng đã mở cửa, ùa vào trong xe, chuẩn bị lái đi. Đặc công bị súng Shotgun bắn trúng cũng bị bọn chúng kéo lên xe.
Đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng của cảnh sát vẫn chưa ngừng lại, nhưng cảnh sát rõ ràng rất sợ hãi nên chỉ nổ súng một cách bừa bãi, thậm chí ngay cả chiếc xe Jeep lớn như vậy cũng chưa bắn trúng phát nào.
Đoàng đoàng đoàng!
Dĩ nhiên bọn đặc công đã nóng lòng nóng dạ, sắp lái xe đi.
Chậc chậc chậc...
Triệu Ngọc liên tục chậc lưỡi, trong lòng nóng như lửa đốt, nếu bọn đặc công kia lái xe chạy đi thì chỉ sợ kế hoạch của hắn sẽ đi tong cả. Làm sao bây giờ? Tại sao mình lại không để ý đến chiếc xe này chứ, nếu sớm phá hỏng lốp xe của nó hoặc bịt ống bô xe lại thì chắc đã không xảy ra chuyện này.
Ai ngờ trong lúc Triệu Ngọc đang sốt ruột nghĩ biện pháp thì hắn lại chợt phát hiện xe Jeep của bọn đặc công kia tuy rằng đã nổ máy nhưng vẫn chưa lái đi, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Lúc này cảnh sát mới nắm lấy cơ hội, một lần nữa chĩa họng súng vào chiếc xe Jeep, bùm bùm mà bóp cò. Sau khi súng Shotgun bắn tới, ngay tức khắc khiến kính thủy tinh sau xe việt dã bể nát...
Trong xe, bọn đặc công lại một lần nữa nổ súng bắn trả, đang bắn thì bỗng nhiên có một tên từ cửa sổ chui ra rồi ném vào hướng xe cảnh sát một cục màu đen không rõ.
Bà mẹ nó, lựu đạn?!
Lúc Triệu Ngọc kinh hãi, lựu đạn đương nhiên đã rơi xuống đất, trong nháy mắt, nó nổ mạnh dưới gầm xe, “đùng” một tiếng, cứ thế mà hất một cái xe cảnh sát lộn ngược ra sau cộng thêm quay một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi rơi ầm xuống đất. Trong nháy mắt, bờ tường cũng bị đổ sụp, náo loạn ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn...
Nhìn hỏa lực của cảnh sát biến mất, cửa chiếc xe việt đó mở ra đầy mạnh bạo, ả nữ đặc công kia một tay vịn lấy trần xe, một tay duỗi dài ra, cầm một cái điều khiển từ xa gì đó trong tay, vừa nhìn cửa hàng vừa dồn sức nhấn xuống...
Vấn đề là ả ta nhấn lâu đến cỡ nào thì cửa hàng vẫn không xảy ra một thay đổi gì!
Ôi...
Triệu Ngọc cuối cùng hiểu ra ả ta muốn kích nổ từ xa bom trong cửa hàng để thổi bay cái cửa hàng đó, tức là muốn dùng cách này để hủy đi chứng cứ!
Ồ ha ha... Triệu Ngọc đứng trên nóc nhà cười lạnh trong lòng, may mắn là mình có dự kiến trước, nên đã dùng thiết bị chặn tín hiệu bao phủ nơi này rồi!
Hừ, cô cứ liều mạng nhấn đi, để tôi xem cô còn có năng lực gì nữa!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook