Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-715
Chương 715: Muốn chết cũng không được
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vấn đề là Triệu Ngọc đang truy bắt kẻ địch, làm gì có tâm tư đi nghe cảnh báo chứ? Giờ phút này hắn đã gần đuổi tới phía trên của ô tô, cảm thấy thời gian gấp rút nên hắn liền nâng súng Shotgun lên, bay thẳng đến trên ghế lái của xe cảnh sát mà nã một phát súng.
Phụt...
Súng Shotgun bắn ra một viên đạn có uy lực mạnh mẽ, thoáng cái đã phá vỡ kính thủy tinh bên cạnh ghế lái, thậm chí Triệu Ngọc còn có thể nghe được ở bên trong, giọng ả đặc công kia bị đau mà á lên một tiếng.
Nhưng mà ả ta hiển nhiên không bị dính đòn chí mạng gì, lập tức nhô người lên ngắm Triệu Ngọc mà bóp cò. Nhưng mà khi ả ta thấy rõ Triệu Ngọc đang bay trên3không trung bằng da bằng thịt, không khỏi ngây người một lúc.
Mặc cho ai cũng chưa từng thấy qua chuyện không thể tưởng tượng nổi như này, lúc Triệu Ngọc ở phía trước hét lớn: “Bỏ quả lựu đạn kia xuống!”. Nữ đặc công kia thật ra nghe được giọng của Triệu Ngọc, nhưng mà lúc đó hắn đang đứng ở trên cao, hơn nữa chỗ đó một mảng tối đen, ả ta căn bản không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra mà chỉ cho là trên nóc nhà có bố trí người mai phục mà thôi.
Giờ phút này ả lại rõ ràng nhìn thấy Triệu Ngọc như vậy, không những thế mà hắn còn đang bay trên không trung, cả người không ngơ ra mới là lạ.
Triệu Ngọc cũng không để ý lắm, thấy ả đặc công kia lộ diện liền1nhanh chóng bắn một phát. Nhưng mà ả ta phản ứng vô cùng nhanh nhạy, trong giây phút Triệu Ngọc nổ súng, ả ta lại quẹo tay lái một cái, lái chiếc xe về hướng của Triệu Ngọc. Kết quả là một súng này của Triệu Ngọc bắn ra, tất cả đều bắn vào trên mui xe, thậm chí còn bắn bể nát cửa sổ thủy tinh trên đầu xe luôn!
Sau khi bắn xong một phát súng này, ả đặc công kia lại một lần nữa xuyên qua kẽ hở, “pằng pằng” bắn hai phát về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc thật sự không đợi nổi, mắt nhìn thấy hắn sẽ đúng giờ mà rơi xuống cho nên hắn tranh thủ thời gian dồn toàn bộ sức lực mà vọt mạnh một cái, vậy mà từ chỗ cửa sổ thoáng trên nóc xe chui3tọt vào trong.
“Đi chết đi!”
Triệu Ngọc vừa tiến vào trong xe đã bất chấp xoay người, đầu tiên xoay nòng súng, định bắn một phát súng vào ả đặc công kia. Nhưng không may, súng Shotgun đã hết đạn!
Bà mẹ nó!
Triệu Ngọc lạch cạch bóp cò vài cái nhưng mà súng kia vẫn không phát ra tiếng động.
Ả đặc công kia tuy rằng bị Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ nhưng vẫn xuất phát từ bản năng thả cánh tay ra, chĩa họng súng về phía Triệu Ngọc.
“Bà nội gấu nhà mày chứ!” Thời điểm quan trọng như vậy nên Triệu Ngọc coi súng trở thành cái gậy, cứ thế đập thẳng vào cánh tay của ả đặc công, vừa lúc đập phải chỗ đau của ả ta.
“Á!” Ả đặc công bị ăn đau, họng súng liền lệch qua nửa tấc, cò súng3đã muốn bóp xuống nhưng súng lục cũng lạch cạch vang lên hai tiếng.
Ôi…
Ầm ĩ một hồi lâu thì súng của ả cũng không còn một viên đạn nào.
Lần này Triệu Ngọc như trút được gánh nặng, vội vàng trở người, sau đó dùng súng Shotgun đập về phía ả mấy phát. Không ngờ lúc này ả đặc công kia dường như đã chuẩn bị cái gì đó, vậy mà ả lại lấy súng của mình trực tiếp quăng vào mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cúi đầu né đi, súng Shotgun thì bị ả đàn bà kia cướp. Kế tiếp, hai người nhổ một bãi nước bọt, Triệu Ngọc vốn định bổ nhào qua ép ả ta dừng xe lại rồi nói sau, nhưng vừa nghĩ tới kỹ xảo giết người chuyên nghiệp của ả, hắn có chút cảm giác kiêng kị nên cũng9không tùy tiện bổ nhào qua.
Ả đặc công này quả nhiên lợi hại, kéo kéo vài cái liền phát hiện ra sức lực của mình không bằng Triệu Ngọc, thế nên ả ta bẻ tay lái, lái xe theo đường dích dắc. Hắn không có cách nào ngồi vững vàng được nên cuối cùng cũng phải bỏ qua việc đoạt lại súng Shotgun.
Nhưng mà tuy rằng súng bị cướp đi nhưng Triệu Ngọc lại có cách của riêng mình. Đã đi tới một bước này thì hắn cũng không đau lòng về vụ tiêu hao đạo cụ nữa, nhanh chóng quăng ra một viên đạn hôi tàng hình.
Trong nháy mắt, mùi hôi ào ào phóng ra, phút chốc tràn ngập bên trong xe, tuy rằng cửa kính thủy tinh đã vỡ rồi nhưng uy lực của mùi hôi thật sự quá lớn, chưa tới vài giây đã khiến người ta gay mũi, mở mắt không nổi.
Đương nhiên Triệu Ngọc không có ngu như thế, sau khi phóng đạn hôi, hắn đã sớm sử dụng một bình ô xi tàng hình. Nhưng mà lúc này Triệu Ngọc thế mà lại tính sai, bình ô xi tàng hình cũng không ngăn được sức mạnh của mùi hôi, tuy rằng hắn vẫn có thể hô hấp bình thường nhưng nước mắt chảy ròng ròng, bị kích thích vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà ả nữ đặc công kia còn bị kích thích nặng nề hơn nữa, mùi hôi này không có màu sắc nên vô tình ngửi được khiến ả không biết là chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh chóng đã ho khan không ngừng, nước mắt chảy ròng...
Một lúc sau ả mới phát hiện có vấn đề, lúc này mới vội vàng thò đầu ra khỏi xe, nhưng ngay cả khi làm thế thì mùi hôi vẫn như cũ bám theo ả, căn bản không biết tránh ở chỗ nào cho phải.
Cuối cùng ả đặc công thật sự là chịu không nổi nữa mới tóm lấy va li du lịch bên cạnh rồi nhảy ra khỏi xe!
Xe cảnh sát không có người điều khiển lao thẳng tới cây đại thụ, Triệu Ngọc phản ứng cũng không chậm, vừa mới thấy ả ta nhảy ra khỏi xe thì chính hắn cũng theo sau mà nhảy xuống!
Lăn qua lăn lại...
Lăn lông lốc...
Hai người lần lượt nhảy xuống xe, ngã nhào từ trên đường lớn rồi lăn tới bên cạnh mấy gốc cây. Xe cảnh sát “rầm” một tiếng đâm vào thân cây, tất cả động cơ đều bốc khói mù mịt...
“Khụ khụ... Khụ khụ...” Ả đặc công kia ho khan, gần như ho muốn rơi cả phổi ra ngoài, nước mắt chảy ròng ròng đến nỗi không nhìn thấy đường.
Đương nhiên Triệu Ngọc so với ả ta thì tốt hơn nhiều, ít ra hắn không ho khan. Nhưng mà vừa nãy nhảy khỏi xe rồi rơi xuống cũng hơi mạnh khiến hắn váng hết cả đầu, nhất thời cũng không thể trở lại trạng thái bình thường.
Bởi vì ở gần thành phố và đường quốc lộ, rừng rậm ở đây và rừng rậm lúc trước không giống nhau, nơi đây có thể nhờ vào ánh sáng yếu ớt chiếu từ thành phố đến mà mờ mờ ảo ảo nhìn được một số thứ chứ không phải tối đen như mực.
Cho nên cuối cùng ả đặc công kia cũng có thể mở to mắt, sau khi thấy rõ Triệu Ngọc thì lại bỗng dưng chấn động, trong miệng phun ra ào ạt một đống lớn tiếng Anh gì đó.
“Hừ hừ hừ...” Triệu Ngọc mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, kẻ tám lạng người nửa cân, rốt cuộc cô cũng biết rồi sao? Ha ha ha...”
Đương nhiên Triệu Ngọc hoàn toàn không hiểu ả ta đang nói cái gì, chỉ là nhìn ra qua vẻ mặt kinh ngạc của ả, ả chắc chắn nhận ra hắn, biết hắn là ai!
Phỏng chừng ả nhất định sẽ vô cùng giật mình, không nghĩ tới một con mồi như Triệu Ngọc thế mà lại xoay vòng vòng một đám dân chuyên nghiệp như bọn chúng giống như một con dế!
“Được rồi, không cần cảm ơn tôi!” Triệu Ngọc vừa nói đùa vừa đi tới trước mặt ả đặc công kia, cười nói: “Gọi tôi tiếng ông nội thì ngày hôm nay tôi tha mạng chó cho cô!”
“Phụt...” Không biết ả đàn bà kia có nghe hiểu mình nói gì hay không, không ngờ ả đã tức giận đến cùng cực, ngoại trừ phun một bãi nước miếng còn lầm rà lầm rầm mắng vài câu chợ búa.
“Mẹ nó, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!?” Triệu Ngọc vén tay áo lên đi vài bước về phía trước. Cánh tay của ả đặc công kia đã bị trúng đạn, cả người đẫm máu, không còn sức chiến đấu đáng kể gì nữa. Vì thế hắn đi tới chỗ va li hành lý kia, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong là cái gì.
Không ngờ, ả đặc công kia lại hét lên một tiếng điên cuồng, đánh thẳng về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cũng không sợ ả, rất nhanh, hai người quay người đánh nhau. Nhưng mà ả đặc công kia đã mệt mỏi, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Ngọc, hai ba lần ăn phải một quyền nặng nề của hắn thì miệng liền phun máu tươi.
“Hừ...” Triệu Ngọc lau vết máu trên nắm tay, nói với ả kia: “Muốn hãm hại ông đây sao, mấy người còn chưa đủ trình đâu! Thức thời thì mau nói cho tôi biết rốt cuộc cô gái Thái Lan kia xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tại sao các người muốn hãm hại chúng tôi? Tại sao lại muốn giết chết hướng dẫn viên du lịch Hàn Đức Vượng? Nói mau!”
Nói xong Triệu Ngọc đi lên phía trước, muốn táo bạo bức cung nhưng thật không nghĩ tới ả đàn bà kia lại nhổ một ngụm máu tươi về phía Triệu Ngọc, sau đó thừa lúc hắn tránh né mà vô cùng nhanh chóng lấy ra từ túi một thứ gì đó, nhét vào miệng.
Tiếp theo, ả ta dùng sức cắn xuống, ánh mắt lườm hắn đầy khinh thường...
Hả?!
Mẹ nó...
Triệu Ngọc phản ứng cũng không chậm, ngay lập tức liền hiểu được người này là đang muốn tự sát!
Hừ!
Gặp gỡ ông nội Triệu đây coi như cô ả xong đời rồi, muốn chết cũng đâu có dễ dàng như vậy, này thì chết này...
Nói xong Triệu Ngọc liền sử dụng một viên huyết thanh vạn năng của mình lên người ả đàn bà này...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Phụt...
Súng Shotgun bắn ra một viên đạn có uy lực mạnh mẽ, thoáng cái đã phá vỡ kính thủy tinh bên cạnh ghế lái, thậm chí Triệu Ngọc còn có thể nghe được ở bên trong, giọng ả đặc công kia bị đau mà á lên một tiếng.
Nhưng mà ả ta hiển nhiên không bị dính đòn chí mạng gì, lập tức nhô người lên ngắm Triệu Ngọc mà bóp cò. Nhưng mà khi ả ta thấy rõ Triệu Ngọc đang bay trên3không trung bằng da bằng thịt, không khỏi ngây người một lúc.
Mặc cho ai cũng chưa từng thấy qua chuyện không thể tưởng tượng nổi như này, lúc Triệu Ngọc ở phía trước hét lớn: “Bỏ quả lựu đạn kia xuống!”. Nữ đặc công kia thật ra nghe được giọng của Triệu Ngọc, nhưng mà lúc đó hắn đang đứng ở trên cao, hơn nữa chỗ đó một mảng tối đen, ả ta căn bản không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra mà chỉ cho là trên nóc nhà có bố trí người mai phục mà thôi.
Giờ phút này ả lại rõ ràng nhìn thấy Triệu Ngọc như vậy, không những thế mà hắn còn đang bay trên không trung, cả người không ngơ ra mới là lạ.
Triệu Ngọc cũng không để ý lắm, thấy ả đặc công kia lộ diện liền1nhanh chóng bắn một phát. Nhưng mà ả ta phản ứng vô cùng nhanh nhạy, trong giây phút Triệu Ngọc nổ súng, ả ta lại quẹo tay lái một cái, lái chiếc xe về hướng của Triệu Ngọc. Kết quả là một súng này của Triệu Ngọc bắn ra, tất cả đều bắn vào trên mui xe, thậm chí còn bắn bể nát cửa sổ thủy tinh trên đầu xe luôn!
Sau khi bắn xong một phát súng này, ả đặc công kia lại một lần nữa xuyên qua kẽ hở, “pằng pằng” bắn hai phát về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc thật sự không đợi nổi, mắt nhìn thấy hắn sẽ đúng giờ mà rơi xuống cho nên hắn tranh thủ thời gian dồn toàn bộ sức lực mà vọt mạnh một cái, vậy mà từ chỗ cửa sổ thoáng trên nóc xe chui3tọt vào trong.
“Đi chết đi!”
Triệu Ngọc vừa tiến vào trong xe đã bất chấp xoay người, đầu tiên xoay nòng súng, định bắn một phát súng vào ả đặc công kia. Nhưng không may, súng Shotgun đã hết đạn!
Bà mẹ nó!
Triệu Ngọc lạch cạch bóp cò vài cái nhưng mà súng kia vẫn không phát ra tiếng động.
Ả đặc công kia tuy rằng bị Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ nhưng vẫn xuất phát từ bản năng thả cánh tay ra, chĩa họng súng về phía Triệu Ngọc.
“Bà nội gấu nhà mày chứ!” Thời điểm quan trọng như vậy nên Triệu Ngọc coi súng trở thành cái gậy, cứ thế đập thẳng vào cánh tay của ả đặc công, vừa lúc đập phải chỗ đau của ả ta.
“Á!” Ả đặc công bị ăn đau, họng súng liền lệch qua nửa tấc, cò súng3đã muốn bóp xuống nhưng súng lục cũng lạch cạch vang lên hai tiếng.
Ôi…
Ầm ĩ một hồi lâu thì súng của ả cũng không còn một viên đạn nào.
Lần này Triệu Ngọc như trút được gánh nặng, vội vàng trở người, sau đó dùng súng Shotgun đập về phía ả mấy phát. Không ngờ lúc này ả đặc công kia dường như đã chuẩn bị cái gì đó, vậy mà ả lại lấy súng của mình trực tiếp quăng vào mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cúi đầu né đi, súng Shotgun thì bị ả đàn bà kia cướp. Kế tiếp, hai người nhổ một bãi nước bọt, Triệu Ngọc vốn định bổ nhào qua ép ả ta dừng xe lại rồi nói sau, nhưng vừa nghĩ tới kỹ xảo giết người chuyên nghiệp của ả, hắn có chút cảm giác kiêng kị nên cũng9không tùy tiện bổ nhào qua.
Ả đặc công này quả nhiên lợi hại, kéo kéo vài cái liền phát hiện ra sức lực của mình không bằng Triệu Ngọc, thế nên ả ta bẻ tay lái, lái xe theo đường dích dắc. Hắn không có cách nào ngồi vững vàng được nên cuối cùng cũng phải bỏ qua việc đoạt lại súng Shotgun.
Nhưng mà tuy rằng súng bị cướp đi nhưng Triệu Ngọc lại có cách của riêng mình. Đã đi tới một bước này thì hắn cũng không đau lòng về vụ tiêu hao đạo cụ nữa, nhanh chóng quăng ra một viên đạn hôi tàng hình.
Trong nháy mắt, mùi hôi ào ào phóng ra, phút chốc tràn ngập bên trong xe, tuy rằng cửa kính thủy tinh đã vỡ rồi nhưng uy lực của mùi hôi thật sự quá lớn, chưa tới vài giây đã khiến người ta gay mũi, mở mắt không nổi.
Đương nhiên Triệu Ngọc không có ngu như thế, sau khi phóng đạn hôi, hắn đã sớm sử dụng một bình ô xi tàng hình. Nhưng mà lúc này Triệu Ngọc thế mà lại tính sai, bình ô xi tàng hình cũng không ngăn được sức mạnh của mùi hôi, tuy rằng hắn vẫn có thể hô hấp bình thường nhưng nước mắt chảy ròng ròng, bị kích thích vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà ả nữ đặc công kia còn bị kích thích nặng nề hơn nữa, mùi hôi này không có màu sắc nên vô tình ngửi được khiến ả không biết là chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh chóng đã ho khan không ngừng, nước mắt chảy ròng...
Một lúc sau ả mới phát hiện có vấn đề, lúc này mới vội vàng thò đầu ra khỏi xe, nhưng ngay cả khi làm thế thì mùi hôi vẫn như cũ bám theo ả, căn bản không biết tránh ở chỗ nào cho phải.
Cuối cùng ả đặc công thật sự là chịu không nổi nữa mới tóm lấy va li du lịch bên cạnh rồi nhảy ra khỏi xe!
Xe cảnh sát không có người điều khiển lao thẳng tới cây đại thụ, Triệu Ngọc phản ứng cũng không chậm, vừa mới thấy ả ta nhảy ra khỏi xe thì chính hắn cũng theo sau mà nhảy xuống!
Lăn qua lăn lại...
Lăn lông lốc...
Hai người lần lượt nhảy xuống xe, ngã nhào từ trên đường lớn rồi lăn tới bên cạnh mấy gốc cây. Xe cảnh sát “rầm” một tiếng đâm vào thân cây, tất cả động cơ đều bốc khói mù mịt...
“Khụ khụ... Khụ khụ...” Ả đặc công kia ho khan, gần như ho muốn rơi cả phổi ra ngoài, nước mắt chảy ròng ròng đến nỗi không nhìn thấy đường.
Đương nhiên Triệu Ngọc so với ả ta thì tốt hơn nhiều, ít ra hắn không ho khan. Nhưng mà vừa nãy nhảy khỏi xe rồi rơi xuống cũng hơi mạnh khiến hắn váng hết cả đầu, nhất thời cũng không thể trở lại trạng thái bình thường.
Bởi vì ở gần thành phố và đường quốc lộ, rừng rậm ở đây và rừng rậm lúc trước không giống nhau, nơi đây có thể nhờ vào ánh sáng yếu ớt chiếu từ thành phố đến mà mờ mờ ảo ảo nhìn được một số thứ chứ không phải tối đen như mực.
Cho nên cuối cùng ả đặc công kia cũng có thể mở to mắt, sau khi thấy rõ Triệu Ngọc thì lại bỗng dưng chấn động, trong miệng phun ra ào ạt một đống lớn tiếng Anh gì đó.
“Hừ hừ hừ...” Triệu Ngọc mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, kẻ tám lạng người nửa cân, rốt cuộc cô cũng biết rồi sao? Ha ha ha...”
Đương nhiên Triệu Ngọc hoàn toàn không hiểu ả ta đang nói cái gì, chỉ là nhìn ra qua vẻ mặt kinh ngạc của ả, ả chắc chắn nhận ra hắn, biết hắn là ai!
Phỏng chừng ả nhất định sẽ vô cùng giật mình, không nghĩ tới một con mồi như Triệu Ngọc thế mà lại xoay vòng vòng một đám dân chuyên nghiệp như bọn chúng giống như một con dế!
“Được rồi, không cần cảm ơn tôi!” Triệu Ngọc vừa nói đùa vừa đi tới trước mặt ả đặc công kia, cười nói: “Gọi tôi tiếng ông nội thì ngày hôm nay tôi tha mạng chó cho cô!”
“Phụt...” Không biết ả đàn bà kia có nghe hiểu mình nói gì hay không, không ngờ ả đã tức giận đến cùng cực, ngoại trừ phun một bãi nước miếng còn lầm rà lầm rầm mắng vài câu chợ búa.
“Mẹ nó, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!?” Triệu Ngọc vén tay áo lên đi vài bước về phía trước. Cánh tay của ả đặc công kia đã bị trúng đạn, cả người đẫm máu, không còn sức chiến đấu đáng kể gì nữa. Vì thế hắn đi tới chỗ va li hành lý kia, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong là cái gì.
Không ngờ, ả đặc công kia lại hét lên một tiếng điên cuồng, đánh thẳng về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cũng không sợ ả, rất nhanh, hai người quay người đánh nhau. Nhưng mà ả đặc công kia đã mệt mỏi, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Ngọc, hai ba lần ăn phải một quyền nặng nề của hắn thì miệng liền phun máu tươi.
“Hừ...” Triệu Ngọc lau vết máu trên nắm tay, nói với ả kia: “Muốn hãm hại ông đây sao, mấy người còn chưa đủ trình đâu! Thức thời thì mau nói cho tôi biết rốt cuộc cô gái Thái Lan kia xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tại sao các người muốn hãm hại chúng tôi? Tại sao lại muốn giết chết hướng dẫn viên du lịch Hàn Đức Vượng? Nói mau!”
Nói xong Triệu Ngọc đi lên phía trước, muốn táo bạo bức cung nhưng thật không nghĩ tới ả đàn bà kia lại nhổ một ngụm máu tươi về phía Triệu Ngọc, sau đó thừa lúc hắn tránh né mà vô cùng nhanh chóng lấy ra từ túi một thứ gì đó, nhét vào miệng.
Tiếp theo, ả ta dùng sức cắn xuống, ánh mắt lườm hắn đầy khinh thường...
Hả?!
Mẹ nó...
Triệu Ngọc phản ứng cũng không chậm, ngay lập tức liền hiểu được người này là đang muốn tự sát!
Hừ!
Gặp gỡ ông nội Triệu đây coi như cô ả xong đời rồi, muốn chết cũng đâu có dễ dàng như vậy, này thì chết này...
Nói xong Triệu Ngọc liền sử dụng một viên huyết thanh vạn năng của mình lên người ả đàn bà này...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook