Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-733
Chương 733: Người mất tích
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói xong, Đậu Tự Lực lấy điện thoại của mình ra kiểm tra rồi nói: “Xem ra, chắc là vẫn còn sống! Nếu như đã chết thì tôi phải nhận được tin từ sớm rồi!”
“Khang Nhạc Minh!” Tăng Khả dựa theo tư liệu tra được giải thích: “Người này cũng là người có tài năng về mọi mặt, nhân viên quản lý, ánh sáng, âm thanh, trợ lý quay phim, thậm chí đóng vai phụ gì đó, hầu như đều đã làm qua! Năm nay 28 tuổi...”
“Rừng phòng hộ chắn gió có xa không?” Lời của Triệu Ngọc tuy là câu hỏi, nhưng ý lại là khẳng định.
Đậu Tự Lực khá lanh lợi cơ trí, lập tức gật đầu nói: “Không xa... nhưng cũng không gần! Từ vườn hoa đi thẳng về hướng Bắc, lúc chúng tôi đi tìm vào ban ngày thì đi mất mười3phút. Nếu như đi nhanh hơn chút thì cũng phải mất năm phút mới đến!”
Tuy lời nói của Đậu Tự Lực có hơi mâu thuẫn, nhưng nhóm người Triệu Ngọc vẫn hiểu được. Ý của anh ta là nếu như đi đường bình thường thì khoảng cách tất nhiên không tính là xa. Nhưng nếu như hung thủ cõng một người cao to còn sống đi thì không thể gọi là gần được!
Lúc đi đến rừng phòng hộ chắn gió, mọi người không ai nói gì. Đỗ Tự Lực bật đèn pin trong tay để dẫn đường, vừa đắm chìm vào điếu thuốc lá giá rẻ của anh ta. Mà nhóm người Triệu Ngọc thì ai cũng đều đang suy đoán về vụ án khiến người khác khiếp sợ mà lại có chút kỳ quái này.
Muốn đến rừng phòng hộ chắn gió phía Bắc thì còn1phải đi qua một vùng đất trũng gồ ghề ẩm ướt, trời tối đường trơn, mọi người không thể nào đi nhanh được, gần như mất khoảng mười lăm phút mới đến được hiện trường.
Không ngờ, đã đến giờ này rồi mà nơi này vẫn có cảnh sát chuyên nghiệp đang tìm kiếm manh mối mà hung thủ có thể để lại.
Thấy đội trưởng Đậu dẫn người đến, những người này gần như đều đoán được thân phận của nhóm người Triệu Ngọc, tất nhiên càng ra sức làm việc.
“Đúng là thực sự không gần!” Tăng Khả thở hổn hển nói: “Nếu như hung án xảy ra vào tối hôm qua, vậy thì hung thủ thật sự bận rộn! Hơn nữa, ở đây đen như mực, đường lại khó đi, hung thủ bị bệnh thần kinh sao? Muốn giết người thì sao phải đi xa như6vậy làm gì?”
Triệu Ngọc cũng thắc mắc như vậy, vùng đất trũng mà bọn họ vừa đi qua cực kỳ khó đi, nếu như hung thủ cõng thêm một người thì rõ ràng rất khó.
Tăng Khả nói cũng đúng, cho dù muốn giết người ở địa điểm khác nhau, vậy giết trong vùng đất trũng vẫn còn hơn là lặn lội đường xa đến rừng cây!
Chẳng lẽ... hung thủ giết người còn có chấp niệm gì sao? Cũng có thể là giống như hai người sống sót, hung thủ hoàn toàn không muốn lấy mạng người đó, mà là cố ý gây ra vết thương nặng?
Nhưng… hung thủ đâm người đó mấy nhát, có chết người hay không, thực sự nắm chắc được sao?
Chậc chậc…
Ngay lúc Triệu Ngọc tặc lưỡi, Đậu Tự Lực đã dẫn mọi người đến hiện trường gây án, trên mặt đất vương4vãi đầy vết máu, nhất định là người bị thương nặng kia để lại.
Nhóm người Triệu Ngọc khám nghiệm hiện trường và môi trường xung quanh thật kỹ càng, lúc này, Triệu Ngọc mới đứng dậy hỏi Đậu Tự Lực: “Được rồi, như vậy chỉ còn lại một người!”
“Đúng vậy, chúng tôi vẫn chưa tìm ra!” Đậu Tự Lực trả lời: “Công ty điện ảnh và truyền hình đã xác nhận đoàn làm phim trên đảo tổng cộng có mười người, còn thiếu một người chưa tìm thấy đâu, họ nói là… một nam diễn viên trẻ!”
“Đúng, tên của anh ta là Quách Nhất Hàng.” Tăng Khả nói: “Năm nay 27 tuổi, nói là nam diễn viên phụ, nhưng trong bộ phim bọn họ quay, phần diễn của anh ta hoàn toàn không quan trọng!”
“Điện thoại đã định vị rồi, nhưng không có phản ứng!” Đậu3Tự Lực nói tiếp: “Tôi đoán, hoặc người này là hung thủ giết người, hoặc là … lành ít dữ nhiều rồi!”
“Tôi thấy, xác suất thứ hai lớn hơn!” Tăng Khả nói: “Nam diễn viên này mới vào đoàn làm phim, có thể có thù hận sâu đến đâu chứ? Hung thủ đã sử dụng nhiều thủ đoạn giết người như vậy, tôi thấy… tình hình của người này chắc không được lạc quan cho lắm!”
“Ban ngày, chúng tôi đã dẫn chó cứu hộ chuyên nghiệp đi lục soát khắp hòn đảo rồi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì!” Đậu Tự Lực nói: “Cho nên các vị lãnh đạo đã cử đội thợ lặn đến đây! Nếu như người này cũng bị hại thì nói không chừng...”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Đậu Tự Lực đột nhiên reo lên.
Trùng hợp là điện thoại của anh ta vừa reo, điện thoại của Triệu Ngọc cũng reo lên như góp vui vậy.
“A lô... Xin chào...”
“A lô... Xin chào...”
Vừa mở miệng, hai người gần như nói y hệt nhau, khiến Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn nhíu mày lại.
“Ồ... Thế à? Thế thì tốt quá, tôi sẽ liên hệ với Khoa Giám định để họ qua đó ngay, cậu nhanh chóng gửi vị trí cụ thể qua cho tôi!” Đậu Tự Lực lớn tiếng nói qua điện thoại: “Nhớ rõ, người của Khoa Giám định chưa đến thì các cậu không được đụng chạm lung tung đâu đấy...”
“Hả? Tôi biết, thế nào rồi?” Nội dung cuộc điện thoại bên này của Triệu Ngọc dường như có hơi khác với Đậu Tự Lực: “Vậy sao? Là viết trên người à? Người nào? À... À... Được rồi, được rồi, cậu đã vất vả rồi... Tôi sẽ đợi...”
Trùng hợp là hai người gần như buông điện thoại xuống cùng lúc.
Đậu Tự Lực khó nén kích động mà nói trước: “Đoàn làm phim vốn dĩ đã thuê một chiếc ca nô, cung cấp cho họ đi lại. Hai người sống sót nói rằng trước khi bọn họ xảy ra chuyện, chiếc ca nô đó đã đỗ ở bến tàu của đảo Vĩnh Tiến, nhưng sau khi xảy ra chuyện thì không thấy nữa!
“Bây giờ, các đồng nghiệp của tôi đã tìm được chiếc ca nô đó ở bên bờ biển Khúc Lương rồi!” Đậu Tự Lực nói nhanh: “Tôi sẽ bảo người của Khoa Giám định qua đó lấy chứng cứ ngay, còn cử người đi kiểm tra camera của các con đường thuộc khu vực ven biển nữa! Người lái thuyền đi rất có khả năng chính là hung thủ!”
“Như vậy... còn anh?” Tăng Khả vội hỏi Triệu Ngọc một câu.
Tích tích...
Ai ngờ, điện thoại của Triệu Ngọc lại reo lên, hắn vội vàng mở điện thoại, nói với mọi người: “Một người phụ tá của Cao Phát Tài vừa nói cho tôi biết, bọn họ đã phát hiện ra trên cổ của một thi thể có một chuỗi ký hiệu! Ký hiệu này được viết bằng bút dạ, rất có khả năng là manh mối mà hung thủ lưu lại!”
“Ồ! Thi thể, manh mối?” Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn kinh hãi, gần như đồng thanh hỏi: “Là thi thể nào? Ký hiệu gì?”
“Chính là người phụ nữ bị chết đuối!” Nói xong, Triệu Ngọc cho bọn họ xem bức ảnh trong điện thoại, thấy trong bức ảnh là một chuỗi ký hiệu vừa có chữ số vừa có chữ cái tiếng Anh!
“Hả? Không phải chứ?” Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn chỉ liếc nhìn một cái liền nhận ra nguồn gốc ký hiệu đó, kinh ngạc nói: “Gì đây? C16H16N4O8S, đây là công thức phân tử của Cefuroxim mà!”
Cái gì!?
Cefuroxim?
Triệu Ngọc không nhịn được thốt ra bốn chữ: “Cái quỷ gì thế?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Khang Nhạc Minh!” Tăng Khả dựa theo tư liệu tra được giải thích: “Người này cũng là người có tài năng về mọi mặt, nhân viên quản lý, ánh sáng, âm thanh, trợ lý quay phim, thậm chí đóng vai phụ gì đó, hầu như đều đã làm qua! Năm nay 28 tuổi...”
“Rừng phòng hộ chắn gió có xa không?” Lời của Triệu Ngọc tuy là câu hỏi, nhưng ý lại là khẳng định.
Đậu Tự Lực khá lanh lợi cơ trí, lập tức gật đầu nói: “Không xa... nhưng cũng không gần! Từ vườn hoa đi thẳng về hướng Bắc, lúc chúng tôi đi tìm vào ban ngày thì đi mất mười3phút. Nếu như đi nhanh hơn chút thì cũng phải mất năm phút mới đến!”
Tuy lời nói của Đậu Tự Lực có hơi mâu thuẫn, nhưng nhóm người Triệu Ngọc vẫn hiểu được. Ý của anh ta là nếu như đi đường bình thường thì khoảng cách tất nhiên không tính là xa. Nhưng nếu như hung thủ cõng một người cao to còn sống đi thì không thể gọi là gần được!
Lúc đi đến rừng phòng hộ chắn gió, mọi người không ai nói gì. Đỗ Tự Lực bật đèn pin trong tay để dẫn đường, vừa đắm chìm vào điếu thuốc lá giá rẻ của anh ta. Mà nhóm người Triệu Ngọc thì ai cũng đều đang suy đoán về vụ án khiến người khác khiếp sợ mà lại có chút kỳ quái này.
Muốn đến rừng phòng hộ chắn gió phía Bắc thì còn1phải đi qua một vùng đất trũng gồ ghề ẩm ướt, trời tối đường trơn, mọi người không thể nào đi nhanh được, gần như mất khoảng mười lăm phút mới đến được hiện trường.
Không ngờ, đã đến giờ này rồi mà nơi này vẫn có cảnh sát chuyên nghiệp đang tìm kiếm manh mối mà hung thủ có thể để lại.
Thấy đội trưởng Đậu dẫn người đến, những người này gần như đều đoán được thân phận của nhóm người Triệu Ngọc, tất nhiên càng ra sức làm việc.
“Đúng là thực sự không gần!” Tăng Khả thở hổn hển nói: “Nếu như hung án xảy ra vào tối hôm qua, vậy thì hung thủ thật sự bận rộn! Hơn nữa, ở đây đen như mực, đường lại khó đi, hung thủ bị bệnh thần kinh sao? Muốn giết người thì sao phải đi xa như6vậy làm gì?”
Triệu Ngọc cũng thắc mắc như vậy, vùng đất trũng mà bọn họ vừa đi qua cực kỳ khó đi, nếu như hung thủ cõng thêm một người thì rõ ràng rất khó.
Tăng Khả nói cũng đúng, cho dù muốn giết người ở địa điểm khác nhau, vậy giết trong vùng đất trũng vẫn còn hơn là lặn lội đường xa đến rừng cây!
Chẳng lẽ... hung thủ giết người còn có chấp niệm gì sao? Cũng có thể là giống như hai người sống sót, hung thủ hoàn toàn không muốn lấy mạng người đó, mà là cố ý gây ra vết thương nặng?
Nhưng… hung thủ đâm người đó mấy nhát, có chết người hay không, thực sự nắm chắc được sao?
Chậc chậc…
Ngay lúc Triệu Ngọc tặc lưỡi, Đậu Tự Lực đã dẫn mọi người đến hiện trường gây án, trên mặt đất vương4vãi đầy vết máu, nhất định là người bị thương nặng kia để lại.
Nhóm người Triệu Ngọc khám nghiệm hiện trường và môi trường xung quanh thật kỹ càng, lúc này, Triệu Ngọc mới đứng dậy hỏi Đậu Tự Lực: “Được rồi, như vậy chỉ còn lại một người!”
“Đúng vậy, chúng tôi vẫn chưa tìm ra!” Đậu Tự Lực trả lời: “Công ty điện ảnh và truyền hình đã xác nhận đoàn làm phim trên đảo tổng cộng có mười người, còn thiếu một người chưa tìm thấy đâu, họ nói là… một nam diễn viên trẻ!”
“Đúng, tên của anh ta là Quách Nhất Hàng.” Tăng Khả nói: “Năm nay 27 tuổi, nói là nam diễn viên phụ, nhưng trong bộ phim bọn họ quay, phần diễn của anh ta hoàn toàn không quan trọng!”
“Điện thoại đã định vị rồi, nhưng không có phản ứng!” Đậu3Tự Lực nói tiếp: “Tôi đoán, hoặc người này là hung thủ giết người, hoặc là … lành ít dữ nhiều rồi!”
“Tôi thấy, xác suất thứ hai lớn hơn!” Tăng Khả nói: “Nam diễn viên này mới vào đoàn làm phim, có thể có thù hận sâu đến đâu chứ? Hung thủ đã sử dụng nhiều thủ đoạn giết người như vậy, tôi thấy… tình hình của người này chắc không được lạc quan cho lắm!”
“Ban ngày, chúng tôi đã dẫn chó cứu hộ chuyên nghiệp đi lục soát khắp hòn đảo rồi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì!” Đậu Tự Lực nói: “Cho nên các vị lãnh đạo đã cử đội thợ lặn đến đây! Nếu như người này cũng bị hại thì nói không chừng...”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Đậu Tự Lực đột nhiên reo lên.
Trùng hợp là điện thoại của anh ta vừa reo, điện thoại của Triệu Ngọc cũng reo lên như góp vui vậy.
“A lô... Xin chào...”
“A lô... Xin chào...”
Vừa mở miệng, hai người gần như nói y hệt nhau, khiến Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn nhíu mày lại.
“Ồ... Thế à? Thế thì tốt quá, tôi sẽ liên hệ với Khoa Giám định để họ qua đó ngay, cậu nhanh chóng gửi vị trí cụ thể qua cho tôi!” Đậu Tự Lực lớn tiếng nói qua điện thoại: “Nhớ rõ, người của Khoa Giám định chưa đến thì các cậu không được đụng chạm lung tung đâu đấy...”
“Hả? Tôi biết, thế nào rồi?” Nội dung cuộc điện thoại bên này của Triệu Ngọc dường như có hơi khác với Đậu Tự Lực: “Vậy sao? Là viết trên người à? Người nào? À... À... Được rồi, được rồi, cậu đã vất vả rồi... Tôi sẽ đợi...”
Trùng hợp là hai người gần như buông điện thoại xuống cùng lúc.
Đậu Tự Lực khó nén kích động mà nói trước: “Đoàn làm phim vốn dĩ đã thuê một chiếc ca nô, cung cấp cho họ đi lại. Hai người sống sót nói rằng trước khi bọn họ xảy ra chuyện, chiếc ca nô đó đã đỗ ở bến tàu của đảo Vĩnh Tiến, nhưng sau khi xảy ra chuyện thì không thấy nữa!
“Bây giờ, các đồng nghiệp của tôi đã tìm được chiếc ca nô đó ở bên bờ biển Khúc Lương rồi!” Đậu Tự Lực nói nhanh: “Tôi sẽ bảo người của Khoa Giám định qua đó lấy chứng cứ ngay, còn cử người đi kiểm tra camera của các con đường thuộc khu vực ven biển nữa! Người lái thuyền đi rất có khả năng chính là hung thủ!”
“Như vậy... còn anh?” Tăng Khả vội hỏi Triệu Ngọc một câu.
Tích tích...
Ai ngờ, điện thoại của Triệu Ngọc lại reo lên, hắn vội vàng mở điện thoại, nói với mọi người: “Một người phụ tá của Cao Phát Tài vừa nói cho tôi biết, bọn họ đã phát hiện ra trên cổ của một thi thể có một chuỗi ký hiệu! Ký hiệu này được viết bằng bút dạ, rất có khả năng là manh mối mà hung thủ lưu lại!”
“Ồ! Thi thể, manh mối?” Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn kinh hãi, gần như đồng thanh hỏi: “Là thi thể nào? Ký hiệu gì?”
“Chính là người phụ nữ bị chết đuối!” Nói xong, Triệu Ngọc cho bọn họ xem bức ảnh trong điện thoại, thấy trong bức ảnh là một chuỗi ký hiệu vừa có chữ số vừa có chữ cái tiếng Anh!
“Hả? Không phải chứ?” Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn chỉ liếc nhìn một cái liền nhận ra nguồn gốc ký hiệu đó, kinh ngạc nói: “Gì đây? C16H16N4O8S, đây là công thức phân tử của Cefuroxim mà!”
Cái gì!?
Cefuroxim?
Triệu Ngọc không nhịn được thốt ra bốn chữ: “Cái quỷ gì thế?”