Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-742
Chương 742: Chân tướng tẻ nhạt vô vị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không biết nữa, nhưng mà tôi không tìm được giấy chứng tử của cô ấy! Còn hồ sơ bệnh án theo dõi...” Tăng Khả tìm thử trong máy vi tính rồi nói: “Ừm... Trong sổ sách ghi chép nằm viện viết là không bao lâu sau thì cô ấy đã xuất viện rồi, chỉ ở chưa đến một tháng. Chắc là... không phải bị thương rất nặng nhỉ?”
“Để tôi xem...” Dường như Ngô Tú Mẫn đã nhìn thấy được cái gì, gấp gáp giành lấy con chuột của Tăng Khả rồi mở ra mấy phần hồ sơ bệnh lý của bệnh viện ra. Không lâu sau, cô ấy tìm được một thông tin quan trọng, vội vàng nói với mọi người: “Nhìn này! Kiều Như Tuyết có bệnh dị ứng da,3trong phần lời dặn của bác sĩ có đặc biệt chú thích là dị ứng với Cephalosporin! Nói cách khác... có thể Kiều Như Tuyết bị dị ứng với thuốc Cephalosporin.”
“Hả?” Nghe thấy lời này, mọi người chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
“Vậy là...” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Hung thủ đã để lại công thức phân tử của Cefuroxime trên cổ của thợ trang điểm Tần Hảo, có phải đang muốn nói rằng Tần Hảo đã sử dụng Cefuroxime để hãm hại Kiều Như Tuyết?”
“Bởi vì trên mặt Kiều Như Tuyết nổi mụn nên đã bỏ lỡ vai nữ chính của ‘Cô gái chuyển phát nhanh điên cuồng’!” Lý Thiến nói: “Như vậy xem ra, đây có thể là một âm mưu!”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Thợ trang điểm1đã bỏ bột Cefuroxime vào đồ trang điểm của Kiều Như Tuyết khiến cô ấy bị dị ứng, mặt mày sưng đỏ, không thể không bỏ quay phim. Đoàn làm phim liền chọn người mới kia!”
“Trời ạ!” Trương Dũng ngạc nhiên mà nuốt nước miếng, bi thảm lên tiếng: “Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng trách Kiều Như Tuyết nổi giận như thế!”
“Hừ! Lão Trương, ông ở trong giới giải trí lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu sao? Chuyện này không đơn giản chỉ là đổi nhân vật thôi đâu...” Trong mắt Lý Thiến lộ ra một nỗi bi thương không giải thích được, lắc đầu nói: “Suy nghĩ về con số 255 đi! Nếu như số 255 đại biểu cho hai triệu năm trăm năm mươi nghìn6tiền tài trợ, vậy thì... khoản tài trợ này từ đâu tới? Một đạo diễn hạng ba, một kịch bản rẻ tiền, cho dù là Xa Hành làm quảng cáo thì không phải ai cũng có thể tự dưng ném đi bao nhiêu tiền như vậy được!”
“Ừm?” Cuối cùng thì Tăng Khả cũng hiểu ra, chỉ vào Lý Thiến mà nói: “Số 255 được viết trên màn hình bảo vệ điện thoại di động của đạo diễn Tiền Tiến, ý của cô muốn nói là Tiền Tiến vì muốn kéo được khoản tiền đầu tư hai triệu năm trăm năm mươi nghìn đó mà bày kế khiến Kiều Như Tuyết phải đi khỏi đoàn làm phim... Trời ạ, làm vậy cũng ác độc quá rồi đấy? Ông ta còn là người4nữa không?”
“Thật ra thì... loại chuyện này rất thường gặp.” Lý Thiến thờ ơ nói: “Nếu như chỉ cần hầu một người lên giường mà có thể giải quyết thì cũng coi như tốt lắm rồi!”
“Cô...” Tăng Khả tức giận đến mức siết chặt nắm đấm.
“Mấu chốt là...” Lý Thiến lại bổ sung: “Nếu như khoản tài trợ này thật sự là Kiều Như Tuyết dựa vào nhan sắc để lấy được, vậy thì Tiền Tiến không nên dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đá Kiều Như Tuyết ra ngoài. Đây mới là điều đáng hận nhất. Nếu như tôi mà gặp phải chuyện như vậy, tôi cũng sẽ hận đến mức chỉ muốn dùng dao đâm thẳng vào tim ông ta!”
“Có thật là như vậy không?” Tăng Khả3thở dài nói: “Kiều Như Tuyết có thể lựa chọn sử dụng luật pháp để tố cáo bọn họ mà?”
“Ha, cậu quá ngây thơ rồi!” Lý Thiến cười nói: “Chẳng lẽ loại chuyện quy tắc ngầm này còn có giấy tờ hợp đồng gì sao? Làm sao mà tố cáo được chứ? Chẳng lẽ muốn Kiều Như Tuyết ở trước mặt mọi người thừa nhận rằng mình vì cần tiền mà giao dịch thân xác sao?”
“Chuyện này...” Tăng Khả tức giận đến mức môi tái xanh lại.
“Tôi sẽ kể chuyện tàn khốc hơn cho cậu nghe!” Lý Thiến chỉ vào máy tính xách tay phía trước rồi nói: “Hung thủ đưa đoạn phim quay lén của quay phim ra ánh sáng, gã ta muốn nói cho chúng ta cái gì chứ?”
“Cái... cái gì...” Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Quan hệ của đạo diễn và quay phim mập mờ, rất có thể bọn họ cùng một phe. Có lẽ Trương Thành Công đã chụp được hình ảnh hoặc quay được đoạn phim bất nhã của Kiều Như Tuyết từ lâu và lợi dụng nó để uy hiếp cô ấy. Dưới tình huống như vậy, nếu không cắn răng nuốt hận vào bụng thì còn có thể làm sao chứ?”
“Thế này... thế này thì đâu còn là người nữa!” Tăng Khả kích động mắng: “Cái gì mà làm phim giải trí chứ, có khác gì một bọn tội phạm cực kỳ đáng giận đâu! Bọn chúng... bọn chúng...”
Tăng Khả vốn muốn nói: “Bọn chúng đều đáng chết.” Nhưng lời này lại không thích hợp nói ra từ trong miệng của một cảnh sát nhân dân.
“Ôi!” Trương Dũng thở dài rồi cũng không nói được câu nào.
“Nói vậy thì...” Ngô Tú Mẫn nói: “Quách Nhất Hàng giết những người đó là vì muốn báo thù cho Kiều Như Tuyết? Quách Nhất Hàng có phải là bạn trai của Kiều Như Tuyết không? Hoặc là bọn họ đã từng yêu đương?”
“Chuyện này... không tra ra được. Phải tìm bạn học của bọn họ để hỏi mới biết.” Trải qua cơn giận vừa rồi, Tăng Khả nói gần như lẩm bẩm.
“Nhưng mà, mọi người tuyệt đối đừng quên...” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhắc nhở: “Tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, đâu có chứng cứ chính xác, cũng rất có thể là hung thủ cố ý gạt chúng ta!”
“Đúng, đúng đấy!” Tăng Khả định thần lại và nói: “Chúng ta còn chưa biết quan hệ của những người khác với Kiều Như Tuyết. Ví dụ như Khang Nhạc Minh, ‘mẹ’ Khang Nhạc Minh và Kiều Như Tuyết có quan hệ hay không?”
“Việc này... có, có đấy!” Ai ngờ, Trương Dũng vốn không lên tiếng hồi lâu bỗng mở miệng: “Trước kia lúc ăn cơm, tôi thường xuyên nghe Khang Nhạc Minh nhắc tới rằng Kiều Như Tuyết chính là do anh ta đào tạo ra. Tôi đoán chắc là anh ta đã giới thiệu Kiều Như Tuyết cho đạo diễn Tiền Tiến!”
“Phải rồi!” Lý Thiến vỗ tay một cái nói: “Đúng là oan có đầu, nợ có chủ. Xem ra Quách Nhất Hàng cùng chúng tôi đến hòn đảo độc lập này quay phim là đã có chuẩn bị kỹ càng từ sớm rồi! Thật không ngờ, một người trông vô hại như vậy lại có thể...”
“Còn có diễn viên Tạ Hạo và biên kịch Thái Kim Đạt nữa!” Tăng Khả nói: “Hai người này và Kiều Như Tuyết có quan hệ gì? Để tôi kiểm tra kĩ lại một chút...”
“Tạ Hạo thường xuyên ức hiếp diễn viên nữ mới đến.” Lý Thiến đoán: “Có phải Kiều Như Tuyết cũng là một trong những người bị hại không?”
“Thế biên kịch kia thì sao?” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Biên kịch thì thường xuyên thêm kịch bản, có phải ép buộc thêm màn diễn cho người khác, dùng việc này để chèn ép Kiều Như Tuyết?”
“Việc này... không khó tra lắm, chờ tôi một lát.” Tăng Khả nhanh chóng gõ bàn phím, chỉ chốc lát sau đã tìm được câu trả lời: “Là ‘Long Cung’ của năm 2010! Chi phí sản xuất lớn, nhưng mà cuối cùng lại thua lỗ đến mức không thể thu hồi vốn ban đầu, công ty cũng thất bại. Trong bộ phim này, Tạ Hạo và Kiều Như Tuyết đều có vai diễn, mà biên kịch trùng hợp chính là Thái Kim Đạt. Từ đó về sau, Thái Kim Đạt cũng thất bại hoàn toàn!”
“Vậy... cậu xem bên trong có nói gì về cảnh nóng của Tạ Hạo và Kiều Như Tuyết không?” Lý Thiến hỏi: “Rất có thể, người tên Tạ Hạo này đã ra tay với Kiều Như Tuyết!”
“Cái này... phải từ từ tìm, không được thì chỉ có thể tải về thôi!” Tăng Khả lắc đầu.
“Tôi đoán chắc chắn là Thái Kim Đạt và Tạ Hạo lại giở trò xấu xa gì rồi!” Lý Thiến nói khẳng định một câu.
“Đúng vậy... Sự việc đã rất rõ ràng rồi. Tiếp theo thì phải xem đội trưởng Đậu có bắt được Quách Nhất Hàng hay không...”
Cứ như thế, mọi người tôi một câu, anh một câu mà thảo luận bàn tán.
Tuy nhiên, nhìn mọi người đang thảo luận, chân mày của Triệu Ngọc dường như vẫn không có ý định giãn ra.
Hắn nhớ trong sổ bìa da màu vàng của đội trưởng Kim có một câu nói là: Chân tướng thường hay tẻ nhạt vô vị. Ý là nói chân tướng của tình tiết vụ án trong cuộc sống thường đều rất bình thường và đơn giản, chứ không đến mức chấn động giống như trong phim ảnh!
Vụ án trước mắt rất có thể chỉ là xuất phát từ ham muốn cá nhân của bản thân Quách Nhất Hàng. Vì báo thù cho Kiều Như Tuyết mà cố ý giết người, có lẽ vụ án chỉ đơn giản rõ ràng như vậy mà thôi.
Nhưng...
Dù sao Triệu Ngọc cũng là tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, hắn phải suy nghĩ sâu xa hơn người khác, cần phải có năng lực nhìn tổng quát toàn cục mới được.
Lúc này, khi hắn đứng trên một độ cao nhất định, sau khi cẩn thận nhìn lại vụ án mưu sát trên đảo biệt lập này, hắn chợt ý thức được một vấn đề cực kỳ quan trọng! Đó chính là:
Nếu như nói rằng Quách Nhất Hàng thật sự báo thù vì Kiều Như Tuyết vậy thì tại sao lại trùng hợp như vậy? Tất cả kẻ thù của anh ta đều tập hợp trên hòn đảo hoang vu này?
Là sự trùng hợp đơn thuần hay trong đó vẫn tồn tại một âm mưu sâu hơn?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Để tôi xem...” Dường như Ngô Tú Mẫn đã nhìn thấy được cái gì, gấp gáp giành lấy con chuột của Tăng Khả rồi mở ra mấy phần hồ sơ bệnh lý của bệnh viện ra. Không lâu sau, cô ấy tìm được một thông tin quan trọng, vội vàng nói với mọi người: “Nhìn này! Kiều Như Tuyết có bệnh dị ứng da,3trong phần lời dặn của bác sĩ có đặc biệt chú thích là dị ứng với Cephalosporin! Nói cách khác... có thể Kiều Như Tuyết bị dị ứng với thuốc Cephalosporin.”
“Hả?” Nghe thấy lời này, mọi người chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
“Vậy là...” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Hung thủ đã để lại công thức phân tử của Cefuroxime trên cổ của thợ trang điểm Tần Hảo, có phải đang muốn nói rằng Tần Hảo đã sử dụng Cefuroxime để hãm hại Kiều Như Tuyết?”
“Bởi vì trên mặt Kiều Như Tuyết nổi mụn nên đã bỏ lỡ vai nữ chính của ‘Cô gái chuyển phát nhanh điên cuồng’!” Lý Thiến nói: “Như vậy xem ra, đây có thể là một âm mưu!”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Thợ trang điểm1đã bỏ bột Cefuroxime vào đồ trang điểm của Kiều Như Tuyết khiến cô ấy bị dị ứng, mặt mày sưng đỏ, không thể không bỏ quay phim. Đoàn làm phim liền chọn người mới kia!”
“Trời ạ!” Trương Dũng ngạc nhiên mà nuốt nước miếng, bi thảm lên tiếng: “Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng trách Kiều Như Tuyết nổi giận như thế!”
“Hừ! Lão Trương, ông ở trong giới giải trí lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu sao? Chuyện này không đơn giản chỉ là đổi nhân vật thôi đâu...” Trong mắt Lý Thiến lộ ra một nỗi bi thương không giải thích được, lắc đầu nói: “Suy nghĩ về con số 255 đi! Nếu như số 255 đại biểu cho hai triệu năm trăm năm mươi nghìn6tiền tài trợ, vậy thì... khoản tài trợ này từ đâu tới? Một đạo diễn hạng ba, một kịch bản rẻ tiền, cho dù là Xa Hành làm quảng cáo thì không phải ai cũng có thể tự dưng ném đi bao nhiêu tiền như vậy được!”
“Ừm?” Cuối cùng thì Tăng Khả cũng hiểu ra, chỉ vào Lý Thiến mà nói: “Số 255 được viết trên màn hình bảo vệ điện thoại di động của đạo diễn Tiền Tiến, ý của cô muốn nói là Tiền Tiến vì muốn kéo được khoản tiền đầu tư hai triệu năm trăm năm mươi nghìn đó mà bày kế khiến Kiều Như Tuyết phải đi khỏi đoàn làm phim... Trời ạ, làm vậy cũng ác độc quá rồi đấy? Ông ta còn là người4nữa không?”
“Thật ra thì... loại chuyện này rất thường gặp.” Lý Thiến thờ ơ nói: “Nếu như chỉ cần hầu một người lên giường mà có thể giải quyết thì cũng coi như tốt lắm rồi!”
“Cô...” Tăng Khả tức giận đến mức siết chặt nắm đấm.
“Mấu chốt là...” Lý Thiến lại bổ sung: “Nếu như khoản tài trợ này thật sự là Kiều Như Tuyết dựa vào nhan sắc để lấy được, vậy thì Tiền Tiến không nên dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đá Kiều Như Tuyết ra ngoài. Đây mới là điều đáng hận nhất. Nếu như tôi mà gặp phải chuyện như vậy, tôi cũng sẽ hận đến mức chỉ muốn dùng dao đâm thẳng vào tim ông ta!”
“Có thật là như vậy không?” Tăng Khả3thở dài nói: “Kiều Như Tuyết có thể lựa chọn sử dụng luật pháp để tố cáo bọn họ mà?”
“Ha, cậu quá ngây thơ rồi!” Lý Thiến cười nói: “Chẳng lẽ loại chuyện quy tắc ngầm này còn có giấy tờ hợp đồng gì sao? Làm sao mà tố cáo được chứ? Chẳng lẽ muốn Kiều Như Tuyết ở trước mặt mọi người thừa nhận rằng mình vì cần tiền mà giao dịch thân xác sao?”
“Chuyện này...” Tăng Khả tức giận đến mức môi tái xanh lại.
“Tôi sẽ kể chuyện tàn khốc hơn cho cậu nghe!” Lý Thiến chỉ vào máy tính xách tay phía trước rồi nói: “Hung thủ đưa đoạn phim quay lén của quay phim ra ánh sáng, gã ta muốn nói cho chúng ta cái gì chứ?”
“Cái... cái gì...” Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Quan hệ của đạo diễn và quay phim mập mờ, rất có thể bọn họ cùng một phe. Có lẽ Trương Thành Công đã chụp được hình ảnh hoặc quay được đoạn phim bất nhã của Kiều Như Tuyết từ lâu và lợi dụng nó để uy hiếp cô ấy. Dưới tình huống như vậy, nếu không cắn răng nuốt hận vào bụng thì còn có thể làm sao chứ?”
“Thế này... thế này thì đâu còn là người nữa!” Tăng Khả kích động mắng: “Cái gì mà làm phim giải trí chứ, có khác gì một bọn tội phạm cực kỳ đáng giận đâu! Bọn chúng... bọn chúng...”
Tăng Khả vốn muốn nói: “Bọn chúng đều đáng chết.” Nhưng lời này lại không thích hợp nói ra từ trong miệng của một cảnh sát nhân dân.
“Ôi!” Trương Dũng thở dài rồi cũng không nói được câu nào.
“Nói vậy thì...” Ngô Tú Mẫn nói: “Quách Nhất Hàng giết những người đó là vì muốn báo thù cho Kiều Như Tuyết? Quách Nhất Hàng có phải là bạn trai của Kiều Như Tuyết không? Hoặc là bọn họ đã từng yêu đương?”
“Chuyện này... không tra ra được. Phải tìm bạn học của bọn họ để hỏi mới biết.” Trải qua cơn giận vừa rồi, Tăng Khả nói gần như lẩm bẩm.
“Nhưng mà, mọi người tuyệt đối đừng quên...” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhắc nhở: “Tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, đâu có chứng cứ chính xác, cũng rất có thể là hung thủ cố ý gạt chúng ta!”
“Đúng, đúng đấy!” Tăng Khả định thần lại và nói: “Chúng ta còn chưa biết quan hệ của những người khác với Kiều Như Tuyết. Ví dụ như Khang Nhạc Minh, ‘mẹ’ Khang Nhạc Minh và Kiều Như Tuyết có quan hệ hay không?”
“Việc này... có, có đấy!” Ai ngờ, Trương Dũng vốn không lên tiếng hồi lâu bỗng mở miệng: “Trước kia lúc ăn cơm, tôi thường xuyên nghe Khang Nhạc Minh nhắc tới rằng Kiều Như Tuyết chính là do anh ta đào tạo ra. Tôi đoán chắc là anh ta đã giới thiệu Kiều Như Tuyết cho đạo diễn Tiền Tiến!”
“Phải rồi!” Lý Thiến vỗ tay một cái nói: “Đúng là oan có đầu, nợ có chủ. Xem ra Quách Nhất Hàng cùng chúng tôi đến hòn đảo độc lập này quay phim là đã có chuẩn bị kỹ càng từ sớm rồi! Thật không ngờ, một người trông vô hại như vậy lại có thể...”
“Còn có diễn viên Tạ Hạo và biên kịch Thái Kim Đạt nữa!” Tăng Khả nói: “Hai người này và Kiều Như Tuyết có quan hệ gì? Để tôi kiểm tra kĩ lại một chút...”
“Tạ Hạo thường xuyên ức hiếp diễn viên nữ mới đến.” Lý Thiến đoán: “Có phải Kiều Như Tuyết cũng là một trong những người bị hại không?”
“Thế biên kịch kia thì sao?” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Biên kịch thì thường xuyên thêm kịch bản, có phải ép buộc thêm màn diễn cho người khác, dùng việc này để chèn ép Kiều Như Tuyết?”
“Việc này... không khó tra lắm, chờ tôi một lát.” Tăng Khả nhanh chóng gõ bàn phím, chỉ chốc lát sau đã tìm được câu trả lời: “Là ‘Long Cung’ của năm 2010! Chi phí sản xuất lớn, nhưng mà cuối cùng lại thua lỗ đến mức không thể thu hồi vốn ban đầu, công ty cũng thất bại. Trong bộ phim này, Tạ Hạo và Kiều Như Tuyết đều có vai diễn, mà biên kịch trùng hợp chính là Thái Kim Đạt. Từ đó về sau, Thái Kim Đạt cũng thất bại hoàn toàn!”
“Vậy... cậu xem bên trong có nói gì về cảnh nóng của Tạ Hạo và Kiều Như Tuyết không?” Lý Thiến hỏi: “Rất có thể, người tên Tạ Hạo này đã ra tay với Kiều Như Tuyết!”
“Cái này... phải từ từ tìm, không được thì chỉ có thể tải về thôi!” Tăng Khả lắc đầu.
“Tôi đoán chắc chắn là Thái Kim Đạt và Tạ Hạo lại giở trò xấu xa gì rồi!” Lý Thiến nói khẳng định một câu.
“Đúng vậy... Sự việc đã rất rõ ràng rồi. Tiếp theo thì phải xem đội trưởng Đậu có bắt được Quách Nhất Hàng hay không...”
Cứ như thế, mọi người tôi một câu, anh một câu mà thảo luận bàn tán.
Tuy nhiên, nhìn mọi người đang thảo luận, chân mày của Triệu Ngọc dường như vẫn không có ý định giãn ra.
Hắn nhớ trong sổ bìa da màu vàng của đội trưởng Kim có một câu nói là: Chân tướng thường hay tẻ nhạt vô vị. Ý là nói chân tướng của tình tiết vụ án trong cuộc sống thường đều rất bình thường và đơn giản, chứ không đến mức chấn động giống như trong phim ảnh!
Vụ án trước mắt rất có thể chỉ là xuất phát từ ham muốn cá nhân của bản thân Quách Nhất Hàng. Vì báo thù cho Kiều Như Tuyết mà cố ý giết người, có lẽ vụ án chỉ đơn giản rõ ràng như vậy mà thôi.
Nhưng...
Dù sao Triệu Ngọc cũng là tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, hắn phải suy nghĩ sâu xa hơn người khác, cần phải có năng lực nhìn tổng quát toàn cục mới được.
Lúc này, khi hắn đứng trên một độ cao nhất định, sau khi cẩn thận nhìn lại vụ án mưu sát trên đảo biệt lập này, hắn chợt ý thức được một vấn đề cực kỳ quan trọng! Đó chính là:
Nếu như nói rằng Quách Nhất Hàng thật sự báo thù vì Kiều Như Tuyết vậy thì tại sao lại trùng hợp như vậy? Tất cả kẻ thù của anh ta đều tập hợp trên hòn đảo hoang vu này?
Là sự trùng hợp đơn thuần hay trong đó vẫn tồn tại một âm mưu sâu hơn?