• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

  • cuong-tham-748

Chương 748: Tôi ở trường đua ngựa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
75913.png

Xem ảnh 2
75913_2.png
“Ừm... cái này...” Lúc này, Tăng Khả mới hiểu ý của Triệu Ngọc.



“Cũng có thể là tạo ra cùng một loại tai nạn, đẩy tất cả xuống nước, ngụy tạo thành hiện trường tập thể chết đuối bỏ mạng, có phải càng có sức thuyết phục hơn không?” Triệu Ngọc vặn mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi lại nói: “Nếu như là vì tiền bảo hiểm thì sao còn phải để lại một người sống sót chứ? Tại sao phải để lại manh mối trên thi thể nạn nhân?”



“Để lại manh mối, để lại nhân chứng, khiến mọi người đều cho rằng hung thủ chính là Quách Nhất Hàng, vậy dù có kiện tụng thì công ty bảo hiểm vẫn có3biện pháp chỉ ra Quách Nhất Hàng chính là hung thủ, rồi dựa vào đó mà chứng minh đây là một vụ mưu sát, từ chối không bồi thường! Cứ như vậy thì há chẳng phải Cao Bằng đã tự lấy đá đập chân mình sao?”



“À...” Chân mày Tăng Khả nhíu chặt lại, cậu ta vẫn còn đang tiếp tục tiêu hóa lời giải thích của Triệu Ngọc. Triệu Ngọc nói không phải không có lý, tuy đã từng có không ít trường hợp tạo dựng án mạng giả để đòi tiền bảo hiểm, nhưng đều phải thành lập trên nguyên tắc đó là một cái chết ngoài ý muốn, nhưng vụ án giết người trên hòn đảo hoang biệt lập này rõ1ràng là một vụ mưu sát!



Có điều, Tăng Khả vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Tổ trưởng, dù Cao Bằng không liên quan đến vụ án mưu sát này nhưng chúng ta vẫn phải tra xét ông ta mới được, may ra còn có thể tra được những manh mối khác nữa?”



“Tăng Khả, tôi biết...” Triệu Ngọc vỗ vỗ bả vai Tăng Khả: “Cậu thấy chướng mắt Cao Bằng, coi ông ta là một kẻ bại hoại, là rác rưởi! Nhưng mà loại người rác rưởi như ông ta lại không thể nào gây ra được một vụ án giết người tinh tế tỉ mỉ như vậy đâu! Cậu điều tra thì điều tra, nhưng không nên đặt tình cảm cá6nhân vào trong đó, trên thế giới có rất nhiều loại người ti tiện bỉ ổi, chỉ ham muốn ích lợi cho bản thân, cậu vẫn nên giữ cho lòng mình bằng phẳng thì hơn!”



Lời nói của Triệu Ngọc đã chạm vào đáy lòng Tăng Khả, lúc này, cậu ta mới lặng lẽ gật đầu một cái.



Đồng thời, đội trưởng Đậu và Cục trưởng Vương Thành Cương đã xách một túi cơm hộp lớn tới trước mặt hai người Triệu Ngọc. Cục trưởng Vương nói: “Các vị lãnh đạo đã vất vả rồi, mau tới nếm thử cơm chiên hải sản đặc sản địa phương chúng tôi đi! Cơm chiên chính tông đấy, mau tới đây...”



Còn chưa mở hộp cơm ra, mọi người4đã có thể ngửi thấy một mùi thơm khiến cho dạ dày nhanh chóng mở toang ra.



Tăng Khả vội vàng nhận lấy túi cơm hộp, Đậu Tự Lực nhân cơ hội này tiến lên, báo cáo tình huống với Triệu Ngọc: “Lãnh đạo, nhân viên điều tra mà chúng tôi phái đến Triều Hải đã gửi tin tức về, trước mắt chưa tìm thấy dấu hiệu Quách Nhất Hàng đã về nhà, chúng tôi cũng đã bố trí canh phòng nghiêm ngặt! Chỉ cần cậu ta vừa xuất hiện, chúng tôi sẽ bắt cậu ta lại ngay lập tức!”



Triệu Ngọc gật đầu một cái, thuận miệng hỏi một câu: “Vậy còn... Kiều Như Tuyết? Chẳng phải nhà cô ta cũng ở Triều Hải3sao?”



“À...” Đội trưởng Đậu im lặng một chút, lúc sau mới hơi khẩn trương nói: “Chúng tôi cũng đã phái người sang đó, nhưng mà cả nhà Kiều Như Tuyết đã dọn đến nơi khác sinh sống rồi, các cảnh sát điều tra đang ra sức tìm kiếm!”



“Hả? Dọn nhà?” Nghe thấy tin tức này, Triệu Ngọc mơ hồ cảm giác được chuyện gì đó, vội hỏi: “Vậy... rốt cuộc Kiều Như Tuyết thế nào rồi? Rốt cuộc còn sống hay đã chết?”



“À, chuyện này, chúng tôi đã đến hỏi bệnh viện mà Kiều Như Tuyết đến chữa bệnh năm đó.” Đội trưởng Đậu nói: “Thật sự là Kiều Như Tuyết đã nhảy lầu nhưng vẫn không chết! Bác sĩ nói cô gái này mạng lớn, nhảy từ tầng năm xuống nhưng chỉ nằm viện một tháng đã xuất viện rồi! Chỉ bị gãy xương rất nhỏ và chấn động não cấp độ nhẹ mà thôi, không có vấn đề gì lớn!”



“Lời đồn đãi nhảm nhí có thể giết chết người mà! Hàng xóm xung quanh nói có thể chính bởi vì chuyện nhảy lầu này mà cả nhà họ mới dọn đi nơi khác! Có điều, anh cứ yên tâm, chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra, chỉ cần Kiều Như Tuyết còn sống thì chắc chắn sẽ biết được tung tích của cô ta nhanh thôi!”



Đang lúc nói chuyện, Triệu Ngọc cũng đã đi tới trước phòng làm việc tạm thời của mình, đội trưởng Đậu vẫn cung kính theo sau lưng Triệu Ngọc, tiếp tục báo cáo với hắn: “Lãnh đạo, đội người nhái* đã bắt đầu làm việc rồi, anh có chỉ định gì về phạm vi lục soát không? Có thể khiến họ tìm kiếm trọng điểm!”



* Đội người nhái: là lực lượng đặc nhiệm chuyên trách đánh dưới nước. Nhiệm vụ của họ là tập kích vào các căn cứ hải quân hay tàu bè của địch từ dưới nước.



Triệu Ngọc lắc đầu, hắn cũng không có quá nhiều kỳ vọng với chuyện lục soát dưới nước, liền quay lại hỏi: “Vậy còn... camera giám sát thì thế nào rồi? Có phát hiện được mục tiêu nào khả nghi không?”



Triệu Ngọc vừa nói chuyện vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, cùng mọi người đi vào.



“Vẫn không có!” Đậu Tự Lực bất đắc dĩ đáp: “Chúng tôi đã vô cùng cẩn thận kiểm tra các băng ghi hình ở vùng biển phụ cận, mặc dù có phát hiện mấy người nhưng tất cả đều qua vòng thẩm tra, hoàn toàn không có vấn đề gì! Hơn nữa... diện tích bãi biển lân cận quá rộng lớn, nếu như hung thủ không đi ra quốc lộ thì rất khó bị ống kính bắt được!”



“Được rồi, lát nữa, anh giao những băng ghi hình kia cho Tăng Khả xử lý!” Triệu Ngọc dặn một câu xong, hắn cũng cảm thấy hơi đói cho nên nhận lấy một hộp cơm rồi chuẩn bị mở ra ăn.



“Ừm... chúng tôi đã phát lệnh truy nã rồi!” Đậu Tự Lực chuẩn bị cho Triệu Ngọc một đôi đũa mới nói: “Nhất định Quách Nhất Hàng sẽ không chạy thoát được đâu!”



Triệu Ngọc nhận lấy đôi đũa, nói một tiếng cảm ơn, nhưng suy nghĩ trong lòng lại hoàn toàn ngược lại. Hắn cảm thấy khả năng tìm được Quách Nhất hàng không cao, có khi cậu ta đã bị thủ phạm sau màn diệt khẩu rồi cũng nên!



Trong lúc ăn cơm, đội trưởng Đậu lại hỏi thăm chuyện của Cao Bằng và tiền bồi thường của công ty bảo hiểm, sau khi biết tình huống cụ thể, mặc dù cũng đồng ý với cái nhìn của Triệu Ngọc nhưng đội trưởng Đậu vẫn tỏ vẻ sẽ phái thêm người đi tra xét chuyện này, xem xem có còn ẩn tình gì bên trong hay không?



Dù cho cơm chiên hải sản có mùi vị ngon đến thế nào nhưng vì được mang từ đất liền ra tới đây nên đã sớm lạnh ngắt rồi, cho nên Triệu Ngọc chỉ ăn qua loa rồi lại đứng trước bảng trắng, bắt đầu suy nghĩ về vụ án.



Lúc này, Tăng Khả lại tới báo cáo, nói rằng pháp y Cao cũng đã cố ý tới bệnh viện kiểm tra lại vết thương của Khang Nhạc Minh. Cuối cùng thông qua so sánh chứng minh, hung khí giết chết Tạ Hạo cùng với vết thương trên người Khang Nhạc Minh hẳn là cùng một loại, là một con dao ngắn dài khoảng mười phân!



Đầu bếp Trương Dũng nói, ông ta có một con dao gọt trái cây rất phù hợp với miêu tả, hơn nữa sau khi án mạng xảy ra thì vẫn chưa tìm được nó. Như vậy thì xem ra, con dao gọt trái cây này rất có thể chính là hung khí gây án của hung thủ.



Không ngờ, Tăng Khả vừa mới báo cáo xong tình huống thì điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, hắn mở ra xem, là Nhiễm Đào gọi tới.



Mới vừa bắt điện thoại, Triệu Ngọc đã nghe thấy một trận tiếng vó ngựa vù vù!



“Lão đại à, vụ án được tra đến đâu rồi? Đã tìm được hung thủ chưa?” Giọng nói của Nhiễm Đào rất lớn: “Bây giờ tôi đang ở thành phố Kim Hải đây! Anh có nghe thấy không? Tôi đang ở bên trong trường đua ngựa đấy!”



Gâu gâu...



Trong điện thoại, Triệu Ngọc còn nghe thấy tiếng sủa của Đại Hanh nữa, cho nên hắn vội vàng hỏi: “Nhiễm Đào, chẳng phải tôi đã bảo cậu đi đến Nam Giang sao? Sao lại chạy đến Kim Hải rồi?”



“Anh nghe tôi nói đã, lão đại!” Nhiễm Đào cười ha hả nói: “Chẳng phải anh bảo tôi đi điều tra chuyện của Quách Nhất Hàng và Kiều Như Tuyết sao? Là thế này, bây giờ tôi đang ở bên cạnh Kiều Như Tuyết đây! Anh nghe nè... Kiều Như Tuyết đang cưỡi ngựa! Kỹ năng cưỡi ngựa vô cùng giỏi luôn! Đúng rồi, tôi lại nói cho anh thêm một bí mật nữa, con ngựa mà cô ta đang cưỡi là do chính cô ta bỏ tiền ra mua đấy, siêu đắt...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom