Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-73.txt
Chương 73: NHIỆM VỤ KHẨN CẤP
“Chủ chín tớ một, quy tắc giang hồ!” Trong một góc yên tĩnh ở hẻm Ngọc Khê, Triệu Ngọc đang phổ biến quy tắc giang hồ của hắn cho đám côn đồ biết. “Tôi là chủ, còn các2cậu là người làm, vì vậy xét theo lẽ thường thì tôi lấy 9 phần, các cậu hưởng 1 phần!”.
“Nhưng do đây là lần hợp tác đầu tiên, thông thường sẽ có giá ưu đãi. Vì vậy để8biểu thị thành ý của tôi, tôi đồng ý chia cho các cậu hai phần. À ở đây có khoảng hơn 170 nghìn, 20% chính là 34 nghìn.” Triệu Ngọc móc từ trong túi ra năm xấp tiền6giấy rồi nói tiếp với vẻ nghiêm túc: “Ở đây có 50 nghìn, các cậu có 5 người, cũng dễ chia thôi! Phần dư ra thì xem như cho anh em nhậu đi! Các cậu xem... có ý3kiến gì không?”
Đám côn đồ này đã bị ngây người từ lâu rồi, bọn chúng vốn tưởng rằng mình sẽ bị đánh một trận bầm dập. Ai biết được là tay cảnh sát ác ma này không những5không đánh người mà còn chia tiền cho chúng nữa! Đây chẳng phải chính là miếng bánh rơi từ trên trời xuống sao, sao lại không đồng ý được chứ?
“Nhiều, nhiều quá rồi! Lần trước anh đã trả 10 nghìn, sáng nay lại cho thêm 2 nghìn.” Tên tóc vàng lên tiếng cám ơn, “Hay là anh cứ cầm về một ít đi! Thật sự là đã trả quá nhiều rồi!”.
“Đúng vậy!” Đám côn đồ đứng bên cạnh vừa lè lưỡi liếm môi vừa lên tiếng phụ hoạ, “Hay là trả 30 nghìn thôi là đủ rồi! Chúng em cũng đâu có làm được việc gì đâu!”.
“Đừng có phí lời!” Mặt Triệu Ngọc tối sầm lại: “Bảo các cậu nhận thì nhận đi. Tôi không ngại nói cho các cậu biết, nếu sau này các cậu chịu đi theo tôi, cơ hội thế này nhiều vô kể, bảo đảm tốt hơn nhiều so với việc các cậu cướp giật trong hẻm!”.
“Vâng vâng!” Tên tóc vàng vội đáp lời: “Chúng em thật sự đã gặp được quý nhân rồi! Sau này tụi em sẽ đi theo đại ca anh, có chuyện gì anh cứ gọi tụi em! Dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không sao!”.
“Đúng! Đại ca, mong anh nhận một lạy của tụi em!” Vừa nói bọn chúng vừa định quỳ xuống thật.
Triệu Ngọc vội ngăn chúng lại, quát lên: “Được rồi, đừng có làm mấy thứ vô bổ này, kiếm được tiền rồi mới có tư cách nói nghĩa khí. Đi theo tôi, bảo đảm các cậu sẽ không chịu thiệt!”.
“Nhưng mà nói đi phải nói lại, cái tên nhà giàu đó cũng không phải người hiền lành gì, nếu như hắn cố tình muốn điều tra, chắc chắn sẽ tra ra được các cậu! Vì vậy, trong tuần tới, tốt nhất là các cậu nên đi chơi xa một chuyến, hoặc có quê thì về quê, tạm thời đừng hoạt động ở khu vực này nữa, đợi qua quãng thời gian nhạy cảm này rồi hẵng quay về!”
“Vâng! Tụi em nghe theo lời đại ca!” Đám côn đồ gật đầu lia lịa.
“Đồ ngốc.” Triệu Ngọc dùng tiền đập vào đầu tên tóc vàng: “Tôi là cảnh sát, sau này dù ở trước mặt ai cũng không được nói là chúng ta quen biết nhau, hiểu chưa? Còn đại ca nữa, chê tôi sống lâu hả?”.
“À... Vâng vâng!” Tên tóc vàng hiểu ra vấn đề, lên tiếng tiếp: “Vậy tụi em vẫn gọi anh là cảnh sát nhé, đại ca?”.
Bốp!
Thấy tên tóc vàng lại bị đập vào đầu lần nữa, ai nấy đều bật cười ha hả. Sau đó dưới sự chỉ huy của Triệu Ngọc, bọn họ chia tiền xong rồi giải tán tại chỗ.
Trên đường về, Triệu Ngọc cứ luôn nghĩ về chuyện của Diêu Giai.
Không biết tại sao, giây phút đó, chấp niệm theo đuổi người tình cũ trong lòng hắn không còn kiên định như trước nữa. Không phải do tên nhà giàu đó nhảy ra kiếm chuyện, cũng không phải do Diêu Giai nói rằng mình đã có bạn trai, mà là do Triệu Ngọc cảm thấy, Diêu Giai ở thế giới này với Diêu Giai mà mình quen biết có sự khác biệt rất lớn về tính cách.
Diêu Giai đã từng yêu nhau thắm thiết với Triệu Ngọc vốn thuộc dạng người hào sảng, dám yêu dám hận. Chỉ cần việc mình nhận định là đúng thì sẽ bất chấp tất cả làm đến cùng. Ở bên cạnh cô, Triệu Ngọc có cảm giác như được tiếp thêm niềm phấn khởi, sống rất vui vẻ.
Nhưng cô y tá trưởng tên Diêu Giai kia lại trái ngược hoàn toàn. Có thể nhìn ra được rằng, Diêu Giai này thích sự yên tĩnh, không thích náo nhiệt, hơi có khí chất của thiên kim tiểu thư. Tuy rằng cô ấy rất xinh đẹp, đoan trang nhã nhặn, thế gian hiếm có, nhưng Triệu Ngọc lại không có hứng thú gì với những cô gái thuộc dạng thiên kim tiểu thư như thế.
Vì vậy, hắn dần nghi ngờ về chấp niệm theo đuổi Diêu Giai của mình. Có phải lựa chọn của mình vốn là sai lầm? Cô gái tên Diêu Giai này vốn không phải Diêu Giai mà mình luôn nhớ mong, cũng giống như Triệu Ngọc bây giờ cũng chẳng phải là cảnh sát Triệu Ngọc trước đây vậy?
Triệu Ngọc mang theo loại cảm giác mâu thuẫn này đi gửi tiền trước rồi mới về Cục Cảnh sát.
Bây giờ đã là hơn 4 giờ chiều rồi. Vừa mới bước vào cửa phòng làm việc tổ A, Triệu Ngọc liền nhìn thấy cảnh tượng mọi người đều đang vô cùng vội vã.
Các cảnh sát điều tra chạy đôn chạy đáo, điện thoại reo liên tục.
Ủa?
Sao vậy?
Triệu Ngọc nhìn về phía bảng trắng, chỉ thấy trên đó dán đầy tài liệu, vậy chắc chắn là Đội Trọng án lại nhận được một vụ án mới!
Hắn đi đến trước bảng trắng và đứng xem. Chỉ thấy giữa đống hình có một tấm ảnh chụp thi thể trông khá ghê rợn, thi thể phồng lên, da trắng bệch, gần như không thể nhìn ra dáng vẻ của con người nữa!
Có một dòng chữ được ghi ở phía bên phải tấm hình: Thi thể chìm trong hồ chứa nước Tần Sơn.
À...
Triệu Ngọc nhớ ra rồi, hôm đó trưởng khoa Vương Phi bên khoa Giám định có nói là, có một thi thể được phát hiện ở hồ chứa nước Tần Sơn. Xem ra, sau khi pháp y tiến hành giải phẫu xác xong, họ đã xác định được đây là một vụ án giết người, vì vậy bắt đầu lập hồ sơ và điều tra!
Vụ án thi thể ở hồ chứa nước Tần Sơn!
Có chút thú vị đấy!
Triệu Ngọc nhìn lên những manh mối ghi trên bảng trắng, trong lòng vui vẻ suy nghĩ, hi hi... Cơ hội cho mình kiếm tiền đến rồi! Hung thủ à, cho dù mày có đốt hương bái Phật cũng vô dụng, gặp phải cảnh sát điều tra tài ba Triệu Ngọc tao đây, bảo đảm mày sẽ không thoát được đâu. Ở̉ nhà tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn đợi tao đến bắt mày đi, ha ha...
“Ngọc à! Cuối cùng cậu cũng về rồi!” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, tổ trưởng tạm thời của tổ A – Bành Hân vội cầm theo một xấp tài liệu đi đến đây: “Có phải tên nhóc cậu có ý định chống đối tổ trưởng tạm thời là tôi không? Ngày đầu tiên tôi đi làm thì cậu chơi trò mất tích? Tôi không phải là Lưu Trường Hổ, nếu thật sự chọc giận chị đây, chị sẽ đánh dấu chuyên cần cậu thật đấy!”.
“Thật ngại quá, xin lỗi!” Triệu Ngọc biết Bành Hân đang nói đùa nên vội gãi đầu giả ngốc: “Hôm nay em đến bệnh viện thăm cô hai, sẵn tiện còn kiếm được hơn 100 nghìn này!”.
“Đừng có nói nhảm nữa!” Bành Hân làm sao có thể tin lời Triệu Ngọc chứ, chị ta chỉ về phía bàn làm việc ở phía xa xa kia rồi nói: “Trên Cục phát cho chúng ta loại di động mới nhất, của cậu để ở chỗ Lý Bối Ni, nhớ phải đọc kĩ hướng dẫn sử dụng đấy. Đây không phải chuyện đùa đâu, nhất định phải nắm được hết toàn bộ chức năng của di động trong thời gian ngắn nhất. À...”.
Bành Hân vừa nói vừa đưa cho Triệu Ngọc một tờ đơn: “Đây là thỏa thuận bảo mật, mau kí tên vào đi! Sau này đừng có nói với tôi là di động không có tín hiệu hoặc là không nhận được tin nhắn gì đó! Việc sử dụng di động đã được liệt vào trong nội quy, nếu vi phạm, không những sẽ bị kỷ luật, thậm chí còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nữa!”.
“À... Được!” Triệu Ngọc cầm bút lên kí tên với vẻ bất cần. Sau khi kí tên xong, hắn vội chỉ về phía bảng trắng và hỏi: “Chị đại, có phải có vụ án mới không? Vụ án thi thể ở hồ chứa nước Tần Sơn, cái tên này nghe oai quá. Sao, có gì cần em điều tra không?”.
“Hừm... Cái này à!” Bành Hân chẹp miệng, lên tiếng nói với vẻ khó xử: “Ngọc à, cậu khoan hãy quan tâm đến vụ án lần này, chị còn một nhiệm vụ khẩn cấp giao cho cậu đây!”.
“Chủ chín tớ một, quy tắc giang hồ!” Trong một góc yên tĩnh ở hẻm Ngọc Khê, Triệu Ngọc đang phổ biến quy tắc giang hồ của hắn cho đám côn đồ biết. “Tôi là chủ, còn các2cậu là người làm, vì vậy xét theo lẽ thường thì tôi lấy 9 phần, các cậu hưởng 1 phần!”.
“Nhưng do đây là lần hợp tác đầu tiên, thông thường sẽ có giá ưu đãi. Vì vậy để8biểu thị thành ý của tôi, tôi đồng ý chia cho các cậu hai phần. À ở đây có khoảng hơn 170 nghìn, 20% chính là 34 nghìn.” Triệu Ngọc móc từ trong túi ra năm xấp tiền6giấy rồi nói tiếp với vẻ nghiêm túc: “Ở đây có 50 nghìn, các cậu có 5 người, cũng dễ chia thôi! Phần dư ra thì xem như cho anh em nhậu đi! Các cậu xem... có ý3kiến gì không?”
Đám côn đồ này đã bị ngây người từ lâu rồi, bọn chúng vốn tưởng rằng mình sẽ bị đánh một trận bầm dập. Ai biết được là tay cảnh sát ác ma này không những5không đánh người mà còn chia tiền cho chúng nữa! Đây chẳng phải chính là miếng bánh rơi từ trên trời xuống sao, sao lại không đồng ý được chứ?
“Nhiều, nhiều quá rồi! Lần trước anh đã trả 10 nghìn, sáng nay lại cho thêm 2 nghìn.” Tên tóc vàng lên tiếng cám ơn, “Hay là anh cứ cầm về một ít đi! Thật sự là đã trả quá nhiều rồi!”.
“Đúng vậy!” Đám côn đồ đứng bên cạnh vừa lè lưỡi liếm môi vừa lên tiếng phụ hoạ, “Hay là trả 30 nghìn thôi là đủ rồi! Chúng em cũng đâu có làm được việc gì đâu!”.
“Đừng có phí lời!” Mặt Triệu Ngọc tối sầm lại: “Bảo các cậu nhận thì nhận đi. Tôi không ngại nói cho các cậu biết, nếu sau này các cậu chịu đi theo tôi, cơ hội thế này nhiều vô kể, bảo đảm tốt hơn nhiều so với việc các cậu cướp giật trong hẻm!”.
“Vâng vâng!” Tên tóc vàng vội đáp lời: “Chúng em thật sự đã gặp được quý nhân rồi! Sau này tụi em sẽ đi theo đại ca anh, có chuyện gì anh cứ gọi tụi em! Dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không sao!”.
“Đúng! Đại ca, mong anh nhận một lạy của tụi em!” Vừa nói bọn chúng vừa định quỳ xuống thật.
Triệu Ngọc vội ngăn chúng lại, quát lên: “Được rồi, đừng có làm mấy thứ vô bổ này, kiếm được tiền rồi mới có tư cách nói nghĩa khí. Đi theo tôi, bảo đảm các cậu sẽ không chịu thiệt!”.
“Nhưng mà nói đi phải nói lại, cái tên nhà giàu đó cũng không phải người hiền lành gì, nếu như hắn cố tình muốn điều tra, chắc chắn sẽ tra ra được các cậu! Vì vậy, trong tuần tới, tốt nhất là các cậu nên đi chơi xa một chuyến, hoặc có quê thì về quê, tạm thời đừng hoạt động ở khu vực này nữa, đợi qua quãng thời gian nhạy cảm này rồi hẵng quay về!”
“Vâng! Tụi em nghe theo lời đại ca!” Đám côn đồ gật đầu lia lịa.
“Đồ ngốc.” Triệu Ngọc dùng tiền đập vào đầu tên tóc vàng: “Tôi là cảnh sát, sau này dù ở trước mặt ai cũng không được nói là chúng ta quen biết nhau, hiểu chưa? Còn đại ca nữa, chê tôi sống lâu hả?”.
“À... Vâng vâng!” Tên tóc vàng hiểu ra vấn đề, lên tiếng tiếp: “Vậy tụi em vẫn gọi anh là cảnh sát nhé, đại ca?”.
Bốp!
Thấy tên tóc vàng lại bị đập vào đầu lần nữa, ai nấy đều bật cười ha hả. Sau đó dưới sự chỉ huy của Triệu Ngọc, bọn họ chia tiền xong rồi giải tán tại chỗ.
Trên đường về, Triệu Ngọc cứ luôn nghĩ về chuyện của Diêu Giai.
Không biết tại sao, giây phút đó, chấp niệm theo đuổi người tình cũ trong lòng hắn không còn kiên định như trước nữa. Không phải do tên nhà giàu đó nhảy ra kiếm chuyện, cũng không phải do Diêu Giai nói rằng mình đã có bạn trai, mà là do Triệu Ngọc cảm thấy, Diêu Giai ở thế giới này với Diêu Giai mà mình quen biết có sự khác biệt rất lớn về tính cách.
Diêu Giai đã từng yêu nhau thắm thiết với Triệu Ngọc vốn thuộc dạng người hào sảng, dám yêu dám hận. Chỉ cần việc mình nhận định là đúng thì sẽ bất chấp tất cả làm đến cùng. Ở bên cạnh cô, Triệu Ngọc có cảm giác như được tiếp thêm niềm phấn khởi, sống rất vui vẻ.
Nhưng cô y tá trưởng tên Diêu Giai kia lại trái ngược hoàn toàn. Có thể nhìn ra được rằng, Diêu Giai này thích sự yên tĩnh, không thích náo nhiệt, hơi có khí chất của thiên kim tiểu thư. Tuy rằng cô ấy rất xinh đẹp, đoan trang nhã nhặn, thế gian hiếm có, nhưng Triệu Ngọc lại không có hứng thú gì với những cô gái thuộc dạng thiên kim tiểu thư như thế.
Vì vậy, hắn dần nghi ngờ về chấp niệm theo đuổi Diêu Giai của mình. Có phải lựa chọn của mình vốn là sai lầm? Cô gái tên Diêu Giai này vốn không phải Diêu Giai mà mình luôn nhớ mong, cũng giống như Triệu Ngọc bây giờ cũng chẳng phải là cảnh sát Triệu Ngọc trước đây vậy?
Triệu Ngọc mang theo loại cảm giác mâu thuẫn này đi gửi tiền trước rồi mới về Cục Cảnh sát.
Bây giờ đã là hơn 4 giờ chiều rồi. Vừa mới bước vào cửa phòng làm việc tổ A, Triệu Ngọc liền nhìn thấy cảnh tượng mọi người đều đang vô cùng vội vã.
Các cảnh sát điều tra chạy đôn chạy đáo, điện thoại reo liên tục.
Ủa?
Sao vậy?
Triệu Ngọc nhìn về phía bảng trắng, chỉ thấy trên đó dán đầy tài liệu, vậy chắc chắn là Đội Trọng án lại nhận được một vụ án mới!
Hắn đi đến trước bảng trắng và đứng xem. Chỉ thấy giữa đống hình có một tấm ảnh chụp thi thể trông khá ghê rợn, thi thể phồng lên, da trắng bệch, gần như không thể nhìn ra dáng vẻ của con người nữa!
Có một dòng chữ được ghi ở phía bên phải tấm hình: Thi thể chìm trong hồ chứa nước Tần Sơn.
À...
Triệu Ngọc nhớ ra rồi, hôm đó trưởng khoa Vương Phi bên khoa Giám định có nói là, có một thi thể được phát hiện ở hồ chứa nước Tần Sơn. Xem ra, sau khi pháp y tiến hành giải phẫu xác xong, họ đã xác định được đây là một vụ án giết người, vì vậy bắt đầu lập hồ sơ và điều tra!
Vụ án thi thể ở hồ chứa nước Tần Sơn!
Có chút thú vị đấy!
Triệu Ngọc nhìn lên những manh mối ghi trên bảng trắng, trong lòng vui vẻ suy nghĩ, hi hi... Cơ hội cho mình kiếm tiền đến rồi! Hung thủ à, cho dù mày có đốt hương bái Phật cũng vô dụng, gặp phải cảnh sát điều tra tài ba Triệu Ngọc tao đây, bảo đảm mày sẽ không thoát được đâu. Ở̉ nhà tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn đợi tao đến bắt mày đi, ha ha...
“Ngọc à! Cuối cùng cậu cũng về rồi!” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, tổ trưởng tạm thời của tổ A – Bành Hân vội cầm theo một xấp tài liệu đi đến đây: “Có phải tên nhóc cậu có ý định chống đối tổ trưởng tạm thời là tôi không? Ngày đầu tiên tôi đi làm thì cậu chơi trò mất tích? Tôi không phải là Lưu Trường Hổ, nếu thật sự chọc giận chị đây, chị sẽ đánh dấu chuyên cần cậu thật đấy!”.
“Thật ngại quá, xin lỗi!” Triệu Ngọc biết Bành Hân đang nói đùa nên vội gãi đầu giả ngốc: “Hôm nay em đến bệnh viện thăm cô hai, sẵn tiện còn kiếm được hơn 100 nghìn này!”.
“Đừng có nói nhảm nữa!” Bành Hân làm sao có thể tin lời Triệu Ngọc chứ, chị ta chỉ về phía bàn làm việc ở phía xa xa kia rồi nói: “Trên Cục phát cho chúng ta loại di động mới nhất, của cậu để ở chỗ Lý Bối Ni, nhớ phải đọc kĩ hướng dẫn sử dụng đấy. Đây không phải chuyện đùa đâu, nhất định phải nắm được hết toàn bộ chức năng của di động trong thời gian ngắn nhất. À...”.
Bành Hân vừa nói vừa đưa cho Triệu Ngọc một tờ đơn: “Đây là thỏa thuận bảo mật, mau kí tên vào đi! Sau này đừng có nói với tôi là di động không có tín hiệu hoặc là không nhận được tin nhắn gì đó! Việc sử dụng di động đã được liệt vào trong nội quy, nếu vi phạm, không những sẽ bị kỷ luật, thậm chí còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nữa!”.
“À... Được!” Triệu Ngọc cầm bút lên kí tên với vẻ bất cần. Sau khi kí tên xong, hắn vội chỉ về phía bảng trắng và hỏi: “Chị đại, có phải có vụ án mới không? Vụ án thi thể ở hồ chứa nước Tần Sơn, cái tên này nghe oai quá. Sao, có gì cần em điều tra không?”.
“Hừm... Cái này à!” Bành Hân chẹp miệng, lên tiếng nói với vẻ khó xử: “Ngọc à, cậu khoan hãy quan tâm đến vụ án lần này, chị còn một nhiệm vụ khẩn cấp giao cho cậu đây!”.