Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-74.txt
Chương 74: XÁC NỮ Ở HỒ CHỨA NƯỚC
“Chị đại!” Triệu Ngọc cầm tờ thông báo tập huấn trên tay, trừng to mắt hỏi Bành Hân: “Chị nói thật cho em biết, đây có phải do lão Lưu Trường Hổ kia gây ra2không? Lão ta lại muốn chơi xỏ em đúng không?”.
“Muốn chết à?” Chẳng ngờ rằng, Bành Hân còn giận dữ hơn cả Triệu Ngọc, câu chữ bắn ra nhanh như súng AK: “Đây là hoạt8động tập huấn cán bộ cảnh vụ cốt cán cấp thành phố! Mỗi phân cục chỉ cử 3 người tham gia thôi, có muốn giành cũng chưa chắc được đâu! Cậu còn nói là hại6cậu? Lại còn Lưu Trường Hổ?”.
“Cậu có biết vì một suất này mà chị đây đã tốn biết bao công sức không hả? Ban đầu suất tập huấn này vốn là phân cho lão Mao,3nhưng lão Mao đã thành như thế rồi, làm sao đi được? Cấp trên định phân suất này cho các phòng ban khác, sau đó chị điên tiết lên, nói là nếu không phân suất5tập huấn này cho tổ A, chị sẽ không làm tổ trưởng tạm thời nữa, vì vậy bọn họ mới chịu nhường đấy, có biết không hả?”
“Cậu không thấy thôi, lúc chị đề nghị trao suất tập huấn này cho cậu, mặt Lưu Trường Hổ nhăn như khỉ cắn phải ớt, cứ phản đối liên tục! Ông ta nói là cậu mới được nhận vào, làm sao có thể để một tên nhóc như cậu đi tập huấn được?”
“Sau đó chị đây cãi nhau với ông ta, nói là hai vụ án lớn đều do tiểu Triệu cậu phá được, nếu giao suất tập huấn này cho người khác thì ai phục? Nói mãi một hồi mới chịu sửa lại tên trên tờ thông báo thành tên cậu đấy!”
“Cậu lại còn nghĩ đến việc ai đó chơi xỏ cậu? Má nó! Cậu không thấy có lỗi với chị đây à? Đúng thật là chó cắn Lã Động Tân, sớm biết như thế, tôi tốn công tốn sức làm gì chứ?”
Triệu Ngọc không những đã hiểu ra mọi chuyện, đồng thời cũng đã nhớ lại một vài thông tin. Thì ra hoạt động tập huấn cán bộ cốt cán quả thật là một món hời, chỉ có những người từng tham gia lớp tập huấn mới có đủ tư cách để được bình chọn là cảnh sát điều tra ưu tú của năm.
Mỗi năm, vì để có thể tham gia lớp tập huấn này, những cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án hầu như đều phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, có người còn phải nhờ vào mối quan hệ hoặc tặng quà cáp nữa.
Năm nay mình vừa được nhận vào, theo lí mà nói thì dù thế nào cũng không đến lượt mình đâu! Nhưng Bành Hân đã giành được một suất tập huấn quý báu như thế cho mình, vậy còn có gì dám nói chứ?
“Hì hì...” Triệu Ngọc vội cười ngượng: “Chị đại đừng giận, em đây đang nói đùa mà! Như vậy đi, tối nay em khao, chị dẫn theo anh rể và cháu đến, chúng ta cùng đi ăn lẩu dê Đông Lai Thuận được không?”.
“Xí xí, đừng có mà giở trò này!” Bành Hân liếc xéo Triệu Ngọc: “Cậu biết chị đang điều tra án nên mới nói như thế phải không? Với lại chỉ một nồi lẩu dê mà đã muốn chị tha cho rồi à? Cậu có biết bên tổ B sắp xếp cho ai không? Là tên tiểu tử Lan Bác đó! Cha dượng của cậu ta chính là trưởng khoa Khoa Tài chính Cục Cảnh sát thành phố đó! Hừ, nếu không có Bành Hân tôi chống lưng cho cậu, cho dù cậu có phá mười vụ án lớn cũng chẳng được tham gia tập huấn đâu!”.
“Vâng vâng, em biết chị đại giỏi mà!” Triệu Ngọc vội gật đầu lia lịa: “Chị đại muốn tốt cho em! Chị đại có tình có nghĩa! Tấm lòng này của chị, em đã ghi nhớ trong lòng rồi, nếu như sau này chồng chị thật sự bỏ chị, em nhất định sẽ tìm một người khác tốt hơn cho chị!”.
“Xí!” Bành Hân đưa tay đẩy Triệu Ngọc ra, cười lớn ha hả. Nghe được lời này của Triệu Ngọc, mọi người đều đồng loạt bật cười vui vẻ.
“Nhưng, nói đi phải nói lại,” Bành Hân lại lên tiếng, “nếu như không có biểu hiện xuất sắc của cậu trước đó, vụ án xác chết ở hồ chứa nước cũng sẽ không đến lượt tổ A điều tra đâu. Lần này dù thế nào chúng ta cũng phải phá được án, đừng để những người bên tổ B chê cười!”.
“Đúng! Chị đại nói rất đúng!” Có một cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng: “Cũng đến lúc phải nỗ lực rồi!”.
“Đúng vậy!”
“Cố lên!”
Trong thoáng chốc, sĩ khí của các cảnh sát điều tra tổ A hừng hực hơn bao giờ hết, niềm tin cũng trở nên vững vàng hơn.
“Ngọc à, vụ án lần này cứ yên tâm giao cho chúng tôi!” Trước khi đi, Bành Hân lại dặn dò thêm một câu: “Lần tập huấn này rất quan trọng, các phân cục cảnh sát đều ngấm ngầm ganh đua với nhau đấy. Cậu phải biểu hiện cho tốt, đừng có làm mất mặt Cục Cảnh sát Dung Dương chúng ta! Nếu không, chị đây chẳng còn biết phải giấu mặt vào đâu nữa!”.
“Chị yên tâm!” Triệu Ngọc cầm chặt tờ thông báo trên tay rồi đứng chào kiểu cảnh sát: “Em bảo đảm sẽ dụ hết các cô cảnh sát của các phân cục khác lên giường mình!”.
Các cảnh sát điều tra bật cười ha hả, chỉ có một mình Lý Bối Ni tối sầm mặt lại, biểu cảm căng thẳng.
Sau khi nói chuyện với Bành Hân xong, Triệu Ngọc vội chạy đến chỗ Lý Bối Ni để nhận điện thoại. Điều khiến hắn bất ngờ là, cái điện thoại được phát cho hắn trông rất bình thường, trên đó chỉ ghi hiệu Huawei, không có điểm gì đặc biệt cả.
Lý Bối Ni nói với hắn là những chiếc điện thoại này được thiết kế đặc biệt cho cảnh sát điều tra của Đội Trọng án. Sở dĩ phải thiết kế theo kiểu dáng và nhãn hiệu bình thường, chính là để cho các cảnh sát điều tra dễ nguỵ trang hơn.
Thật ra, chức năng của những chiếc điện thoại này đều khá hiện đại. Ngoại trừ những chức năng như định vị, bảo mật ra, còn được cài đặt thêm những phần mềm công nghệ cao để tiện cho việc tra án và truyền thông tin, dung lượng vô hạn, lên mạng mọi lúc mọi nơi, ngoài ra còn có dung lượng bộ nhớ lớn, hoàn toàn chẳng kém cạnh gì so với một chiếc máy tính xịn nhất.
Triệu Ngọc vốn định mua một chiếc điện thoại, lúc này được nhận miễn phí, tiết kiệm được tiền mua điện thoại, thì đương nhiên sẽ cảm thấy trong lòng vui như nở hoa rồi!
Sau đó, Lý Bối Ni bèn dựa theo hướng dẫn sử dụng, giới thiệu cho Triệu Ngọc một vài chức năng chủ yếu của điện thoại.
Triệu Ngọc phát hiện, hôm nay Lý Bối Ni có gì đó khác so với mọi ngày, chẳng những trang điểm lại còn tô cả son, trông rất xinh đẹp. Lúc đang giải thích cho Triệu Ngọc cách sử dụng, cô gái cứ luôn lén nhìn hắn, cơ thể còn không ngừng đung đưa, trông có vẻ như đang khá là hồi hộp.
Lúc này, Triệu Ngọc dường như đã ý thức được điều gì, trong lòng thầm chuẩn bị sẵn. Vì vậy, khi Lý Bối Ni giới thiệu xong, đột nhiên nhắc đến việc có một bộ phim hay mới công chiếu ngoài rạp, Triệu Ngọc quyết định đổi chủ đề một cách dứt khoát.
“Bối Ni à, hay em nói cho anh biết về tình hình vụ án xác chết ở hồ chứa nước đi!” Hắn chỉ về phía bảng trắng: “Buổi họp phân tích vụ án hôm nay, anh lại không tham gia. Cái điện thoại cùi bắp này của anh thật...”.
“Đàn anh!” Lý Bối Ni lắc đầu với vẻ bất lực: “Những lời em nói nãy giờ đều uổng công cả. Anh xem thử điện thoại anh đi, thông tin vụ án đều có trong điện thoại hết đấy.”.
Sau khi nói xong, Lý Bối Ni phồng má lên, ôm một chồng tài liệu, đi ra khỏi bàn làm việc của mình.
“Ủa? Đi đâu vậy? Tan ca sao?” Triệu Ngọc ngạc nhiên.
“Em đi nộp tài liệu ở phòng Tài liệu!” Lý Bối Ni quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Ngọc: “Hừ, chúng ta đều là cảnh sát điều tra, nếu sau này không muốn đi xem phim với em thì cứ nói thẳng, đừng viện lí do gì cả!”.
Sau khi nói xong, Lý Bối Ni bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
“Hở? Phim gì cơ? Thật không hiểu em đang nói gì?” Người ta đã đi khỏi rồi, nhưng Triệu Ngọc vẫn giả bộ tỏ vẻ ngây thơ, không hiểu gì cả.
Haiz!
Nhìn bóng lưng của Lý Bối Ni, Triệu Ngọc bỗng thở dài một hơi.
Hắn thật sự không có cảm giác gì với cô gái này cả. Tuy rằng cô ấy rất trọng nghĩa khí, đối xử với mình rất tốt, nhưng xét về mặt tuổi tác, tính cách và cả ngoại hình thì đều không phải mẫu người yêu mà Triệu Ngọc thích.
Triệu Ngọc chỉ xem cô ấy như một đứa em gái, tình cảm mà hắn cảm nhận được trên người cô ấy chỉ có tình thân mà thôi!
Về mặt tình cảm, Triệu Ngọc luôn rất thẳng thắn, thích tức là thích, không thích tức là không thích. Vì vậy, hắn cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Lý Bối Ni thì tốt hơn, một khi cứ dây dưa kéo dài thì sẽ dẫn đến nhiều hậu quả khôn lường, không tốt cho cả đôi bên.
Năng lực tiếp thu của Triệu Ngọc cũng khá tốt, sau khi nghe Lý Bối Ni giới thiệu xong, hắn gần như đã hiểu rõ về chức năng của chiếc điện thoại mới này. Hắn nhấn nhấn mấy cái trên màn hình, rất nhanh đã tìm được thông tin về vụ án xác chết ở hồ chứa nước.
Tấm hình đầu tiên chính là chụp cái xác trắng bệch, phồng rộp kia. Điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ chính là, đó lại là một cái xác... nữ!
“Chị đại!” Triệu Ngọc cầm tờ thông báo tập huấn trên tay, trừng to mắt hỏi Bành Hân: “Chị nói thật cho em biết, đây có phải do lão Lưu Trường Hổ kia gây ra2không? Lão ta lại muốn chơi xỏ em đúng không?”.
“Muốn chết à?” Chẳng ngờ rằng, Bành Hân còn giận dữ hơn cả Triệu Ngọc, câu chữ bắn ra nhanh như súng AK: “Đây là hoạt8động tập huấn cán bộ cảnh vụ cốt cán cấp thành phố! Mỗi phân cục chỉ cử 3 người tham gia thôi, có muốn giành cũng chưa chắc được đâu! Cậu còn nói là hại6cậu? Lại còn Lưu Trường Hổ?”.
“Cậu có biết vì một suất này mà chị đây đã tốn biết bao công sức không hả? Ban đầu suất tập huấn này vốn là phân cho lão Mao,3nhưng lão Mao đã thành như thế rồi, làm sao đi được? Cấp trên định phân suất này cho các phòng ban khác, sau đó chị điên tiết lên, nói là nếu không phân suất5tập huấn này cho tổ A, chị sẽ không làm tổ trưởng tạm thời nữa, vì vậy bọn họ mới chịu nhường đấy, có biết không hả?”
“Cậu không thấy thôi, lúc chị đề nghị trao suất tập huấn này cho cậu, mặt Lưu Trường Hổ nhăn như khỉ cắn phải ớt, cứ phản đối liên tục! Ông ta nói là cậu mới được nhận vào, làm sao có thể để một tên nhóc như cậu đi tập huấn được?”
“Sau đó chị đây cãi nhau với ông ta, nói là hai vụ án lớn đều do tiểu Triệu cậu phá được, nếu giao suất tập huấn này cho người khác thì ai phục? Nói mãi một hồi mới chịu sửa lại tên trên tờ thông báo thành tên cậu đấy!”
“Cậu lại còn nghĩ đến việc ai đó chơi xỏ cậu? Má nó! Cậu không thấy có lỗi với chị đây à? Đúng thật là chó cắn Lã Động Tân, sớm biết như thế, tôi tốn công tốn sức làm gì chứ?”
Triệu Ngọc không những đã hiểu ra mọi chuyện, đồng thời cũng đã nhớ lại một vài thông tin. Thì ra hoạt động tập huấn cán bộ cốt cán quả thật là một món hời, chỉ có những người từng tham gia lớp tập huấn mới có đủ tư cách để được bình chọn là cảnh sát điều tra ưu tú của năm.
Mỗi năm, vì để có thể tham gia lớp tập huấn này, những cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án hầu như đều phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, có người còn phải nhờ vào mối quan hệ hoặc tặng quà cáp nữa.
Năm nay mình vừa được nhận vào, theo lí mà nói thì dù thế nào cũng không đến lượt mình đâu! Nhưng Bành Hân đã giành được một suất tập huấn quý báu như thế cho mình, vậy còn có gì dám nói chứ?
“Hì hì...” Triệu Ngọc vội cười ngượng: “Chị đại đừng giận, em đây đang nói đùa mà! Như vậy đi, tối nay em khao, chị dẫn theo anh rể và cháu đến, chúng ta cùng đi ăn lẩu dê Đông Lai Thuận được không?”.
“Xí xí, đừng có mà giở trò này!” Bành Hân liếc xéo Triệu Ngọc: “Cậu biết chị đang điều tra án nên mới nói như thế phải không? Với lại chỉ một nồi lẩu dê mà đã muốn chị tha cho rồi à? Cậu có biết bên tổ B sắp xếp cho ai không? Là tên tiểu tử Lan Bác đó! Cha dượng của cậu ta chính là trưởng khoa Khoa Tài chính Cục Cảnh sát thành phố đó! Hừ, nếu không có Bành Hân tôi chống lưng cho cậu, cho dù cậu có phá mười vụ án lớn cũng chẳng được tham gia tập huấn đâu!”.
“Vâng vâng, em biết chị đại giỏi mà!” Triệu Ngọc vội gật đầu lia lịa: “Chị đại muốn tốt cho em! Chị đại có tình có nghĩa! Tấm lòng này của chị, em đã ghi nhớ trong lòng rồi, nếu như sau này chồng chị thật sự bỏ chị, em nhất định sẽ tìm một người khác tốt hơn cho chị!”.
“Xí!” Bành Hân đưa tay đẩy Triệu Ngọc ra, cười lớn ha hả. Nghe được lời này của Triệu Ngọc, mọi người đều đồng loạt bật cười vui vẻ.
“Nhưng, nói đi phải nói lại,” Bành Hân lại lên tiếng, “nếu như không có biểu hiện xuất sắc của cậu trước đó, vụ án xác chết ở hồ chứa nước cũng sẽ không đến lượt tổ A điều tra đâu. Lần này dù thế nào chúng ta cũng phải phá được án, đừng để những người bên tổ B chê cười!”.
“Đúng! Chị đại nói rất đúng!” Có một cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng: “Cũng đến lúc phải nỗ lực rồi!”.
“Đúng vậy!”
“Cố lên!”
Trong thoáng chốc, sĩ khí của các cảnh sát điều tra tổ A hừng hực hơn bao giờ hết, niềm tin cũng trở nên vững vàng hơn.
“Ngọc à, vụ án lần này cứ yên tâm giao cho chúng tôi!” Trước khi đi, Bành Hân lại dặn dò thêm một câu: “Lần tập huấn này rất quan trọng, các phân cục cảnh sát đều ngấm ngầm ganh đua với nhau đấy. Cậu phải biểu hiện cho tốt, đừng có làm mất mặt Cục Cảnh sát Dung Dương chúng ta! Nếu không, chị đây chẳng còn biết phải giấu mặt vào đâu nữa!”.
“Chị yên tâm!” Triệu Ngọc cầm chặt tờ thông báo trên tay rồi đứng chào kiểu cảnh sát: “Em bảo đảm sẽ dụ hết các cô cảnh sát của các phân cục khác lên giường mình!”.
Các cảnh sát điều tra bật cười ha hả, chỉ có một mình Lý Bối Ni tối sầm mặt lại, biểu cảm căng thẳng.
Sau khi nói chuyện với Bành Hân xong, Triệu Ngọc vội chạy đến chỗ Lý Bối Ni để nhận điện thoại. Điều khiến hắn bất ngờ là, cái điện thoại được phát cho hắn trông rất bình thường, trên đó chỉ ghi hiệu Huawei, không có điểm gì đặc biệt cả.
Lý Bối Ni nói với hắn là những chiếc điện thoại này được thiết kế đặc biệt cho cảnh sát điều tra của Đội Trọng án. Sở dĩ phải thiết kế theo kiểu dáng và nhãn hiệu bình thường, chính là để cho các cảnh sát điều tra dễ nguỵ trang hơn.
Thật ra, chức năng của những chiếc điện thoại này đều khá hiện đại. Ngoại trừ những chức năng như định vị, bảo mật ra, còn được cài đặt thêm những phần mềm công nghệ cao để tiện cho việc tra án và truyền thông tin, dung lượng vô hạn, lên mạng mọi lúc mọi nơi, ngoài ra còn có dung lượng bộ nhớ lớn, hoàn toàn chẳng kém cạnh gì so với một chiếc máy tính xịn nhất.
Triệu Ngọc vốn định mua một chiếc điện thoại, lúc này được nhận miễn phí, tiết kiệm được tiền mua điện thoại, thì đương nhiên sẽ cảm thấy trong lòng vui như nở hoa rồi!
Sau đó, Lý Bối Ni bèn dựa theo hướng dẫn sử dụng, giới thiệu cho Triệu Ngọc một vài chức năng chủ yếu của điện thoại.
Triệu Ngọc phát hiện, hôm nay Lý Bối Ni có gì đó khác so với mọi ngày, chẳng những trang điểm lại còn tô cả son, trông rất xinh đẹp. Lúc đang giải thích cho Triệu Ngọc cách sử dụng, cô gái cứ luôn lén nhìn hắn, cơ thể còn không ngừng đung đưa, trông có vẻ như đang khá là hồi hộp.
Lúc này, Triệu Ngọc dường như đã ý thức được điều gì, trong lòng thầm chuẩn bị sẵn. Vì vậy, khi Lý Bối Ni giới thiệu xong, đột nhiên nhắc đến việc có một bộ phim hay mới công chiếu ngoài rạp, Triệu Ngọc quyết định đổi chủ đề một cách dứt khoát.
“Bối Ni à, hay em nói cho anh biết về tình hình vụ án xác chết ở hồ chứa nước đi!” Hắn chỉ về phía bảng trắng: “Buổi họp phân tích vụ án hôm nay, anh lại không tham gia. Cái điện thoại cùi bắp này của anh thật...”.
“Đàn anh!” Lý Bối Ni lắc đầu với vẻ bất lực: “Những lời em nói nãy giờ đều uổng công cả. Anh xem thử điện thoại anh đi, thông tin vụ án đều có trong điện thoại hết đấy.”.
Sau khi nói xong, Lý Bối Ni phồng má lên, ôm một chồng tài liệu, đi ra khỏi bàn làm việc của mình.
“Ủa? Đi đâu vậy? Tan ca sao?” Triệu Ngọc ngạc nhiên.
“Em đi nộp tài liệu ở phòng Tài liệu!” Lý Bối Ni quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Ngọc: “Hừ, chúng ta đều là cảnh sát điều tra, nếu sau này không muốn đi xem phim với em thì cứ nói thẳng, đừng viện lí do gì cả!”.
Sau khi nói xong, Lý Bối Ni bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
“Hở? Phim gì cơ? Thật không hiểu em đang nói gì?” Người ta đã đi khỏi rồi, nhưng Triệu Ngọc vẫn giả bộ tỏ vẻ ngây thơ, không hiểu gì cả.
Haiz!
Nhìn bóng lưng của Lý Bối Ni, Triệu Ngọc bỗng thở dài một hơi.
Hắn thật sự không có cảm giác gì với cô gái này cả. Tuy rằng cô ấy rất trọng nghĩa khí, đối xử với mình rất tốt, nhưng xét về mặt tuổi tác, tính cách và cả ngoại hình thì đều không phải mẫu người yêu mà Triệu Ngọc thích.
Triệu Ngọc chỉ xem cô ấy như một đứa em gái, tình cảm mà hắn cảm nhận được trên người cô ấy chỉ có tình thân mà thôi!
Về mặt tình cảm, Triệu Ngọc luôn rất thẳng thắn, thích tức là thích, không thích tức là không thích. Vì vậy, hắn cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Lý Bối Ni thì tốt hơn, một khi cứ dây dưa kéo dài thì sẽ dẫn đến nhiều hậu quả khôn lường, không tốt cho cả đôi bên.
Năng lực tiếp thu của Triệu Ngọc cũng khá tốt, sau khi nghe Lý Bối Ni giới thiệu xong, hắn gần như đã hiểu rõ về chức năng của chiếc điện thoại mới này. Hắn nhấn nhấn mấy cái trên màn hình, rất nhanh đã tìm được thông tin về vụ án xác chết ở hồ chứa nước.
Tấm hình đầu tiên chính là chụp cái xác trắng bệch, phồng rộp kia. Điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ chính là, đó lại là một cái xác... nữ!
Bình luận facebook