Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-76.txt
Chương 76: ĐAM MÊ BỊ LÃNG QUÊN
Đối tượng tham gia tập huấn lần này chủ yếu là những cảnh sát điều tra của các sở cảnh sát ở thành phố Tần Sơn.
Kì tập huấn được phân thành khóa lí thuyết và thực hành. Khóa lí thuyết chủ yếu cung cấp những lí luận về kỹ thuật điều tra tiên tiến trong và ngoài nước cho2cảnh sát, còn khóa thực hành thì tập trung vào việc nâng cao kĩ năng, để tiến hành điều tra án được tốt hơn.
Lần tập huấn này kéo dài 5 ngày, giảng viên đứng lớp đều là những giáo sư nổi tiếng trong nước và cả một số cảnh sát điều tra tài ba có kinh nghiệm phong phú.8Người đến tham gia lần tập huấn hầu hết đều là những cảnh sát điều tra ưu tú của các sở, mỗi một sở cảnh sát chỉ có ba suất.
Lần này, người đại diện cho phân cục khu Dung Dương tham gia tập huấn, ngoài Triệu Ngọc bên tổ A và cậu chàng con ông cháu cha Lan Bác6bên tổ B ra, còn một một nhân viên vật chứng bên khoa Giám định nữa, người này tên là Hồ Bân.
Trường Cảnh sát sắp xếp cho các thành viên tập huấn phòng ba người, cả ba người họ lại đều là nam, đương nhiên sẽ ở chung với nhau rồi. Lan Bác và Hồ Bân đều nhỏ tuổi3hơn Triệu Ngọc, cả hai người này tuy có gia cảnh không hề tệ nhưng tính tình lại rất hoà nhã, cứ luôn miệng gọi anh Ngọc anh Ngọc, ở chung với nhau rất vui vẻ.
Ngày đầu tiên, tranh thủ lúc trường quản lí chưa nghiêm ngặt, cả ba người họ trốn đi uống rượu ở một nhà hàng5gần đó.
Lan Bác nói rằng, bố cậu ta là fan cuồng của Stallone(1), lại vừa hay nhà họ Lan, vì vậy mới đặt cho cậu ta cái tên Lan Bác này! Thế nhưng cậu ta lại trông rất ốm yếu, nên nhìn chẳng giống Lan Bác mà như Lan Tinh Linh thì đúng hơn!
(1)Lan Bác là tên nhân vật chính trong bộ phim First Blood của đạo diễn Stallone, là một vị anh hùng dũng mãnh.
Hồ Bân lại trái ngược hoàn toàn với Lan Bác, cơ thể cậu ta cao to cường tráng, lại không đeo kính, nhìn vào trông giống như một cảnh sát điều tra dũng mãnh vậy. Tuy nhiên công việc của cậu ta lại đòi hỏi sự tỉ mỉ. Cậu ta chủ yếu phụ trách thu thập vật chứng ở hiện trường và cả việc phân tích, xét nghiệm sau đó nữa.
Vừa nghe Hồ Bân nhắc đến công việc, Triệu Ngọc liền bắt đầu hỏi thăm cậu ta về trưởng khoa Vương Phi - cái người vừa tài giỏi vừa xinh đẹp kia, muốn thử tìm hiểu xem cô ấy có tin đồn hay bí mật gì không?
Hồ Bân bỗng trở nên căng thẳng khi nhắc đến vị trưởng khoa Vương này. Tin đồn gì thì cậu ta không biết, nhưng trưởng khoa Vương của bọn họ là một người rất cuồng công việc, làm việc rất tỉ mỉ, không cho phép có bất cứ sai sót gì xảy ra. Vì vậy, đám cấp dưới như bọn họ, mỗi ngày đều tập trung làm việc, sợ rằng sẽ sơ xuất gì đó.
Sau khi nghe được lời giới thiệu của Hồ Bân, Triệu Ngọc mới hiểu ra rằng, thì ra người ta lên được chức trưởng khoa hoàn toàn là nhờ vào năng lực của chính mình. Lúc trước khi nhìn thấy một cô trưởng khoa xinh đẹp như thế, hắn còn tưởng là trong đấy có quy tắc ngầm gì đó chứ!
Sau khi bắt đầu tập huấn, Triệu Ngọc vốn định học tập cho thật tốt, một là để nâng cao khả năng phá án của mình, hai là để đáp lại ý tốt của Bành Hân.
Tuy nhiên hắn chỉ ngồi nghe giảng một buổi sáng thôi thì đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Khi nghe về những cái như là tâm lí học tội phạm, khoa học công nghệ hình sự v.v, Triệu Ngọc cảm thấy như đang ngồi nghe sách trời vậy, không hiểu gì cả.
Đến buổi chiều, khi học các môn lí luận chính trị như giá trị quan của cảnh viên v.v, Triệu Ngọc càng trông giống như Tôn Ngộ Không bị đeo vòng kim cô vào đầu, giảng viên đứng trên bục giảng bài cũng giống như Đường Tăng đang niệm chú vậy, khiến cho đầu hắn đau đến phát khóc!
Triệu Ngọc liền viện cớ đi toilet, bỏ trốn mất dạng.
Đến ngày thứ hai, khi nhìn thấy trên thời khoá biểu ghi những môn như là công nghệ thông tin cảnh sát, tình báo cảnh sát v.v, hắn liền nhờ Lan Bác điểm danh giùm, còn bản thân mình thì nằm trong kí túc xá ngủ!
Ngày thứ ba, hắn vẫn chứng nào tật nấy, suốt ngày ôm lấy điện thoại của mình, có khi thì lướt wechat, có khi thì chơi game. Khoảng thời gian lười biếng ấy cũng khá là thoải mái tự tại.
Nhưng mà, qua mấy hôm nay, Triệu Ngọc đã có nhận thức sâu hơn về hệ thống Kỳ Ngộ của mình. Ba hôm nay, ngày nào hắn cũng khởi động hệ thống đúng giờ, nhưng do bản thân ở lì trong kí túc xá, không gặp phải chuyện gì cả nên độ hoàn thành của cả ba hôm cộng lại, còn chưa được 15% nữa.
Từ đó thấy được, chẳng có miếng bánh nào đột nhiên rơi từ trên trời xuống cả, cho dù hắn có được hệ thống Kỳ Ngộ, nhưng nếu không cố gắng phối hợp thì cũng chả có tác dụng gì.
Ngoài ra còn có một điều nữa, trước đây Triệu Ngọc từng lo lắng, không biết việc khởi động hệ thống Kỳ Ngộ có liên quan gì đến gói thuốc lá hắn lấy được từ chỗ tài xế taxi không? Một khi hút hết gói thuốc đó, thì sẽ không thể khởi động hệ thống Kỳ Ngộ được nữa.
Chính vì như thế, từ trước đến giờ, Triệu Ngọc luôn bảo quản gói thuốc đó rất kỹ. Mỗi lần khi cần khởi động hệ thống, hắn chỉ châm lên hút một hơi rồi lập tức dụi tắt đi, để dành lần sau xài tiếp.
Nhưng gần đây hắn đã phát hiện là, việc khởi động hệ thống Kỳ Ngộ không có liên quan gì đến gói thuốc đó cả, thậm chí không cần dùng đến thuốc nữa. Ví dụ như sáng sớm hôm qua, hắn chỉ mới hắt xì một cái rõ to thôi, thì hệ thống Kỳ Ngộ đã khởi động lên rồi!
Từ đó rút ra được rằng, cách khởi động hệ thống chung quy vẫn có liên quan đến bản thân hắn, hút thuốc chỉ là một cách nhanh gọn hơn thôi!
Tuy rằng mấy hôm nay độ hoàn thành nhiệm vụ không được cao lắm nên không nhận được phần thưởng, nhưng Triệu Ngọc lại được nghỉ ngơi đầy đủ, ung dung tự tại. Hắn cảm thấy không gặp phải chuyện gì cũng không hẳn là một việc xấu, vừa hay bản thân có thể sử dụng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi nhiều hơn, không phải cứ suốt ngày sống trong căng thẳng, khẩn trương nữa!
Đợi đến khi hắn nghỉ ngơi xong rồi tiếp tục cố gắng, chẳng phải sẽ đạt được hiệu quả cao hơn sao?
Tuy mỗi ngày đều trôi qua trong an nhàn thoải mái, nhưng trong lòng Triệu Ngọc vẫn còn nhớ đến vụ án xác chết ở hồ chứa nước đó. Hắn thường xuyên liên lạc với đám người Lý Bối Ni, luôn luôn theo dõi tình hình vụ án.
Các cảnh sát điều tra bên tổ A dốc hết toàn lực. Trải qua mấy ngày điều tra, bọn họ gần như đã đến được với chân tướng vụ án, đồng thời đã xác định được đối tượng tình nghi.
Thì ra, kịch bản của vụ án xác chết ở hồ chứa nước này rất bình thường, không có điểm mới gì cả. Cô gái hầu rượu tên Bàng An Ni kia vì kiếm tiền nên đi thả thính khắp nơi, cuối cùng làm quen được với một nhân viên làm việc ở Cục Khoa học kĩ thuật, hai người họ dính nhau thắm thiết mặn nồng!
Người nhân viên đó có gia đình có sự nghiệp, đương nhiên không thể công khai việc ngoại tình này rồi. Nhưng Bàng An Ni không hài lòng với thực trạng trước mắt, cứ luôn ép anh ta phải ly hôn rồi cưới mình!
Hai người giằng co qua lại, cuối cùng người nhân viên kia nổi giận giết chết Bàng An Ni, sau đó vứt xác xuống hồ chứa nước Tần Sơn.
Tình tiết vụ án rất đơn giản, trong quá trình điều tra cũng không gặp phải khó khăn gì. Nhưng mà, có một điều oái ăm là lúc họ phá án đã quên mất một chi tiết, đó chính là tay nhân viên này có một đam mê rất đặc biệt. Chính vì cái đam mê này mà đến nay, vụ án xác chết chìm này vẫn chưa kết án được.
Hóa ra tay nhân viên này vốn là một vận động viên parkour(2) nghiệp dư!
(2)Parkour: vượt chướng ngại, là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động, bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể.
Hôm đó, các cảnh sát điều tra tổ A đến Cục Khoa học kĩ thuật bắt người, cũng đã còng tay anh ta lại rồi, nhưng thật không ngờ rằng người này lại đột nhiên phản kháng, sau đó vừa chạy vừa nhảy, chui vào giữa đám đông và chạy mất.
Các cảnh sát bất ngờ, vội chạy đuổi theo bắt người. Lúc đó trông giống như đang đóng phim vậy, năm sáu cảnh sát đuổi theo tên tội phạm suốt cả đoạn đường, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ lại phía sau!
Không bắt được nghi phạm thì sẽ không thể kết án được. Vả lại tên tội phạm còn chạy thoát được trong tình huống lúng túng như thế, bây giờ đừng nói chi đến nở mày nở mặt, thậm chí còn bị biến thành trò cười cho người khác nữa. Điều này đã khiến cho Bành Hân nổi giận, bây giờ đang điều động toàn bộ người trong tổ dốc hết toàn lực đuổi bắt tội phạm!
Haizz!
Khi nhận được tin này, trong lòng Triệu Ngọc cũng cảm thấy khá bực bội. Nếu như mình không đến tham gia lớp tập huấn quái quỷ này, nói không chừng mình đã bắt được tên tội phạm từ lâu rồi, lại còn được nhận thêm tiền thưởng nữa chứ!
Đối tượng tham gia tập huấn lần này chủ yếu là những cảnh sát điều tra của các sở cảnh sát ở thành phố Tần Sơn.
Kì tập huấn được phân thành khóa lí thuyết và thực hành. Khóa lí thuyết chủ yếu cung cấp những lí luận về kỹ thuật điều tra tiên tiến trong và ngoài nước cho2cảnh sát, còn khóa thực hành thì tập trung vào việc nâng cao kĩ năng, để tiến hành điều tra án được tốt hơn.
Lần tập huấn này kéo dài 5 ngày, giảng viên đứng lớp đều là những giáo sư nổi tiếng trong nước và cả một số cảnh sát điều tra tài ba có kinh nghiệm phong phú.8Người đến tham gia lần tập huấn hầu hết đều là những cảnh sát điều tra ưu tú của các sở, mỗi một sở cảnh sát chỉ có ba suất.
Lần này, người đại diện cho phân cục khu Dung Dương tham gia tập huấn, ngoài Triệu Ngọc bên tổ A và cậu chàng con ông cháu cha Lan Bác6bên tổ B ra, còn một một nhân viên vật chứng bên khoa Giám định nữa, người này tên là Hồ Bân.
Trường Cảnh sát sắp xếp cho các thành viên tập huấn phòng ba người, cả ba người họ lại đều là nam, đương nhiên sẽ ở chung với nhau rồi. Lan Bác và Hồ Bân đều nhỏ tuổi3hơn Triệu Ngọc, cả hai người này tuy có gia cảnh không hề tệ nhưng tính tình lại rất hoà nhã, cứ luôn miệng gọi anh Ngọc anh Ngọc, ở chung với nhau rất vui vẻ.
Ngày đầu tiên, tranh thủ lúc trường quản lí chưa nghiêm ngặt, cả ba người họ trốn đi uống rượu ở một nhà hàng5gần đó.
Lan Bác nói rằng, bố cậu ta là fan cuồng của Stallone(1), lại vừa hay nhà họ Lan, vì vậy mới đặt cho cậu ta cái tên Lan Bác này! Thế nhưng cậu ta lại trông rất ốm yếu, nên nhìn chẳng giống Lan Bác mà như Lan Tinh Linh thì đúng hơn!
(1)Lan Bác là tên nhân vật chính trong bộ phim First Blood của đạo diễn Stallone, là một vị anh hùng dũng mãnh.
Hồ Bân lại trái ngược hoàn toàn với Lan Bác, cơ thể cậu ta cao to cường tráng, lại không đeo kính, nhìn vào trông giống như một cảnh sát điều tra dũng mãnh vậy. Tuy nhiên công việc của cậu ta lại đòi hỏi sự tỉ mỉ. Cậu ta chủ yếu phụ trách thu thập vật chứng ở hiện trường và cả việc phân tích, xét nghiệm sau đó nữa.
Vừa nghe Hồ Bân nhắc đến công việc, Triệu Ngọc liền bắt đầu hỏi thăm cậu ta về trưởng khoa Vương Phi - cái người vừa tài giỏi vừa xinh đẹp kia, muốn thử tìm hiểu xem cô ấy có tin đồn hay bí mật gì không?
Hồ Bân bỗng trở nên căng thẳng khi nhắc đến vị trưởng khoa Vương này. Tin đồn gì thì cậu ta không biết, nhưng trưởng khoa Vương của bọn họ là một người rất cuồng công việc, làm việc rất tỉ mỉ, không cho phép có bất cứ sai sót gì xảy ra. Vì vậy, đám cấp dưới như bọn họ, mỗi ngày đều tập trung làm việc, sợ rằng sẽ sơ xuất gì đó.
Sau khi nghe được lời giới thiệu của Hồ Bân, Triệu Ngọc mới hiểu ra rằng, thì ra người ta lên được chức trưởng khoa hoàn toàn là nhờ vào năng lực của chính mình. Lúc trước khi nhìn thấy một cô trưởng khoa xinh đẹp như thế, hắn còn tưởng là trong đấy có quy tắc ngầm gì đó chứ!
Sau khi bắt đầu tập huấn, Triệu Ngọc vốn định học tập cho thật tốt, một là để nâng cao khả năng phá án của mình, hai là để đáp lại ý tốt của Bành Hân.
Tuy nhiên hắn chỉ ngồi nghe giảng một buổi sáng thôi thì đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Khi nghe về những cái như là tâm lí học tội phạm, khoa học công nghệ hình sự v.v, Triệu Ngọc cảm thấy như đang ngồi nghe sách trời vậy, không hiểu gì cả.
Đến buổi chiều, khi học các môn lí luận chính trị như giá trị quan của cảnh viên v.v, Triệu Ngọc càng trông giống như Tôn Ngộ Không bị đeo vòng kim cô vào đầu, giảng viên đứng trên bục giảng bài cũng giống như Đường Tăng đang niệm chú vậy, khiến cho đầu hắn đau đến phát khóc!
Triệu Ngọc liền viện cớ đi toilet, bỏ trốn mất dạng.
Đến ngày thứ hai, khi nhìn thấy trên thời khoá biểu ghi những môn như là công nghệ thông tin cảnh sát, tình báo cảnh sát v.v, hắn liền nhờ Lan Bác điểm danh giùm, còn bản thân mình thì nằm trong kí túc xá ngủ!
Ngày thứ ba, hắn vẫn chứng nào tật nấy, suốt ngày ôm lấy điện thoại của mình, có khi thì lướt wechat, có khi thì chơi game. Khoảng thời gian lười biếng ấy cũng khá là thoải mái tự tại.
Nhưng mà, qua mấy hôm nay, Triệu Ngọc đã có nhận thức sâu hơn về hệ thống Kỳ Ngộ của mình. Ba hôm nay, ngày nào hắn cũng khởi động hệ thống đúng giờ, nhưng do bản thân ở lì trong kí túc xá, không gặp phải chuyện gì cả nên độ hoàn thành của cả ba hôm cộng lại, còn chưa được 15% nữa.
Từ đó thấy được, chẳng có miếng bánh nào đột nhiên rơi từ trên trời xuống cả, cho dù hắn có được hệ thống Kỳ Ngộ, nhưng nếu không cố gắng phối hợp thì cũng chả có tác dụng gì.
Ngoài ra còn có một điều nữa, trước đây Triệu Ngọc từng lo lắng, không biết việc khởi động hệ thống Kỳ Ngộ có liên quan gì đến gói thuốc lá hắn lấy được từ chỗ tài xế taxi không? Một khi hút hết gói thuốc đó, thì sẽ không thể khởi động hệ thống Kỳ Ngộ được nữa.
Chính vì như thế, từ trước đến giờ, Triệu Ngọc luôn bảo quản gói thuốc đó rất kỹ. Mỗi lần khi cần khởi động hệ thống, hắn chỉ châm lên hút một hơi rồi lập tức dụi tắt đi, để dành lần sau xài tiếp.
Nhưng gần đây hắn đã phát hiện là, việc khởi động hệ thống Kỳ Ngộ không có liên quan gì đến gói thuốc đó cả, thậm chí không cần dùng đến thuốc nữa. Ví dụ như sáng sớm hôm qua, hắn chỉ mới hắt xì một cái rõ to thôi, thì hệ thống Kỳ Ngộ đã khởi động lên rồi!
Từ đó rút ra được rằng, cách khởi động hệ thống chung quy vẫn có liên quan đến bản thân hắn, hút thuốc chỉ là một cách nhanh gọn hơn thôi!
Tuy rằng mấy hôm nay độ hoàn thành nhiệm vụ không được cao lắm nên không nhận được phần thưởng, nhưng Triệu Ngọc lại được nghỉ ngơi đầy đủ, ung dung tự tại. Hắn cảm thấy không gặp phải chuyện gì cũng không hẳn là một việc xấu, vừa hay bản thân có thể sử dụng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi nhiều hơn, không phải cứ suốt ngày sống trong căng thẳng, khẩn trương nữa!
Đợi đến khi hắn nghỉ ngơi xong rồi tiếp tục cố gắng, chẳng phải sẽ đạt được hiệu quả cao hơn sao?
Tuy mỗi ngày đều trôi qua trong an nhàn thoải mái, nhưng trong lòng Triệu Ngọc vẫn còn nhớ đến vụ án xác chết ở hồ chứa nước đó. Hắn thường xuyên liên lạc với đám người Lý Bối Ni, luôn luôn theo dõi tình hình vụ án.
Các cảnh sát điều tra bên tổ A dốc hết toàn lực. Trải qua mấy ngày điều tra, bọn họ gần như đã đến được với chân tướng vụ án, đồng thời đã xác định được đối tượng tình nghi.
Thì ra, kịch bản của vụ án xác chết ở hồ chứa nước này rất bình thường, không có điểm mới gì cả. Cô gái hầu rượu tên Bàng An Ni kia vì kiếm tiền nên đi thả thính khắp nơi, cuối cùng làm quen được với một nhân viên làm việc ở Cục Khoa học kĩ thuật, hai người họ dính nhau thắm thiết mặn nồng!
Người nhân viên đó có gia đình có sự nghiệp, đương nhiên không thể công khai việc ngoại tình này rồi. Nhưng Bàng An Ni không hài lòng với thực trạng trước mắt, cứ luôn ép anh ta phải ly hôn rồi cưới mình!
Hai người giằng co qua lại, cuối cùng người nhân viên kia nổi giận giết chết Bàng An Ni, sau đó vứt xác xuống hồ chứa nước Tần Sơn.
Tình tiết vụ án rất đơn giản, trong quá trình điều tra cũng không gặp phải khó khăn gì. Nhưng mà, có một điều oái ăm là lúc họ phá án đã quên mất một chi tiết, đó chính là tay nhân viên này có một đam mê rất đặc biệt. Chính vì cái đam mê này mà đến nay, vụ án xác chết chìm này vẫn chưa kết án được.
Hóa ra tay nhân viên này vốn là một vận động viên parkour(2) nghiệp dư!
(2)Parkour: vượt chướng ngại, là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động, bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể.
Hôm đó, các cảnh sát điều tra tổ A đến Cục Khoa học kĩ thuật bắt người, cũng đã còng tay anh ta lại rồi, nhưng thật không ngờ rằng người này lại đột nhiên phản kháng, sau đó vừa chạy vừa nhảy, chui vào giữa đám đông và chạy mất.
Các cảnh sát bất ngờ, vội chạy đuổi theo bắt người. Lúc đó trông giống như đang đóng phim vậy, năm sáu cảnh sát đuổi theo tên tội phạm suốt cả đoạn đường, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ lại phía sau!
Không bắt được nghi phạm thì sẽ không thể kết án được. Vả lại tên tội phạm còn chạy thoát được trong tình huống lúng túng như thế, bây giờ đừng nói chi đến nở mày nở mặt, thậm chí còn bị biến thành trò cười cho người khác nữa. Điều này đã khiến cho Bành Hân nổi giận, bây giờ đang điều động toàn bộ người trong tổ dốc hết toàn lực đuổi bắt tội phạm!
Haizz!
Khi nhận được tin này, trong lòng Triệu Ngọc cũng cảm thấy khá bực bội. Nếu như mình không đến tham gia lớp tập huấn quái quỷ này, nói không chừng mình đã bắt được tên tội phạm từ lâu rồi, lại còn được nhận thêm tiền thưởng nữa chứ!
Bình luận facebook