Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-802
Chương 802: Ra mắt cha vợ
Đại ca hệ thống ơi... Triệu Ngọc vừa định chửi đổng, nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến hệ thống? Đừng quên rằng khi ở quán lẩu gà, là mình đã cố ý khiêu khích gây chuyện với người ta trước! Không chừng, ý của hệ thống ban đầu là muốn hắn kết bạn với cha vợ trước, đồng thời để lại ấn tượng tốt cho cha vợ!
Lần này thì hay rồi... Ấn tượng tốt không có, ngược lại còn đánh nhau!
Tiêu rồi!
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Triệu Ngọc nhanh chóng chuyển động, hiện ra vô số cách giải quyết, nhưng dù hắn vắt hết óc thì cũng chỉ có thể cho ra một kết luận duy nhất, xem ra hôm nay hắn dữ nhiều lành ít rồi!
“Không phải chứ? Triệu Ngọc, này!” Thấy Triệu Ngọc ngẩn người, Miêu Anh3mất hứng đấm hắn một cái.
“Hả?” Triệu Ngọc như người mới tỉnh khỏi cơn mơ, lúc này mới cố gắng ôm quyền chào, miệng lẩm bẩm: “Ông cụ... À à... Chào bác trai! Chào bác gái!”
Bởi vì vừa rồi ngừng lại mấy giây nên không khí có phần xấu hổ. Mẹ Miêu Khôn khỏi nghiêm mặt lại, có vẻ như ấn tượng đầu tiên của bà đối với người sắp thành con rể mình không hài lòng lắm.
“Hửm?” Dù gì thì Miêu Anh cũng từng làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, lập tức nhận ra vấn đề, vội vàng chỉ vào hai người mà hỏi: “Cha? Triệu Ngọc? Hai người... quen nhau à?”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc có vẻ xấu hổ và khó xử, không biết nên trả lời thế nào. Tình hình bây giờ, hắn nói thật cũng không được, mà hiển nhiên nói dối càng1không thích hợp.
“Hừ! Nói đùa gì vậy, làm sao mà cha quen cậu ta được?” Ai ngờ, cha Miêu lại lạnh nhạt cười một tiếng, hào phóng vươn tay ra với Triệu Ngọc mà hào sảng nói: “Tổ trưởng Triệu, lần đầu gặp mặt, chào cậu nhé!”
Hả?
Triệu Ngọc hơi sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt cha Miêu vẫn chưa hoàn toàn hết sưng! Đủ để thấy cái tát lần trước nặng tay đến nhường nào!
Thế mà... Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy vô cùng bất ngờ, không rõ vì sao cha Miêu lại phải giả vờ không biết hắn?
Theo lý mà nói thì... Lúc này, hẳn là cha Miêu đã sớm xông lên đánh mình túi bụi! Cho dù không đánh thì cũng phải vạch trần bộ mặt lưu manh của mình ngay trước mặt Miêu Anh mới đúng!
Nhưng vì sao ông ta lại không8làm rõ chuyện này vậy nhỉ?
Sợ mất mặt? Hay là... ông có điều gì khó nói?
“Này! Triệu Ngọc!” Lần này, tiểu thư Miêu càng tức giận hơn, tung một chiêu Đại Lực Kim Cương Chỉ vào đầu của hắn: “Anh có bị gì không vậy? Đầu óc của anh bị úng nước hay là bị trúng tà hả?”
“À... À...” Triệu Ngọc giật mình một cái, vội vàng vươn tay ra bắt tay cha Miêu một cái, miệng còn đang tìm cớ theo bản năng: “Cháu... cháu chỉ là quá bất ngờ, bác trai trẻ tuổi quá đi mất! À, còn có bác gái nữa...”
Hắn vội vàng quay qua xu nịnh mẹ Miêu: “Cháu có chút không thể tin được, còn tưởng rằng hai bác là anh chị của Miêu Anh nữa chứ! Ừm... Chẳng lẽ hai bác chưa đầy mười tám tuổi mà đã có con rồi à?”
Phốc...
Lúc9Triệu Ngọc nói chuyện, bên cạnh cổng có người đang ngửa cổ uống nước, nghe thấy lời này thì phun ra hết.
“Này, anh nói lung tung cái gì thế?” Miêu Anh trừng mắt.
“Ừm...” Sắc mặt mẹ Miêu cũng càng thêm khó coi.
“Ha ha ha... Quá khen!” Cha Miêu lại nhiệt tình hiền hoà, đầu tiên là nhẹ nhàng bắt tay Triệu Ngọc rồi nói: “Tôi đã nghe Anh Anh nói rồi, chúc mừng tổ trưởng Triệu liên tục phá được mấy vụ án lớn nhé! Thật không ngờ, tuổi còn trẻ mà đã xuất sắc đến thế, thực sự hiếm có, hiếm có! Ha ha ha...”
Cha Miêu cố ý nhấn mạnh hai chữ “hiếm có” như đang ngầm nhắc lại ân oán của bọn họ lúc trước vậy.
“Ngài quá khen rồi, sau này cháu còn phải học tập bác trai nhiều...” Triệu Ngọc cũng không có cách nào,7chỉ có thể dựa vào tình hình mà cố gắng pha trò.
Nhưng mà, hắn vừa mới nói xong lời này thì bỗng dưng giật mình một cái.
Hỏng rồi!
Hắn chợt thấy xe của nhóm Nhiễm Đào đã đến rồi! Nếu như để cho bọn họ nhìn thấy cha Miêu thì dù có muốn giấu cũng khó!
Nghĩ đến điểm này, Triệu Ngọc vội vàng liều lĩnh chạy ra ngoài.
“Triệu Ngọc? Anh...” Miêu Anh sắp phát điên rồi.
“Anh đi... đi vệ sinh, không chờ kịp nữa rồi!”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã vọt tới cửa, vừa lúc đụng phải nhóm Nhiễm Đào vừa mới xuống xe.
“Tổ trưởng... anh sao thế?” Nhiễm Đào thấy sắc mặt Triệu Ngọc trắng bệch, nhất thời vô sỉ nói một câu đáng đánh đòn: “Cho dù con dâu có xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ! Yên tâm, còn có chúng tôi nữa mà! Hì hì hì...”
“Có cái bà nội cậu!” Triệu Ngọc vội vàng ấn anh ta vào cửa xe, sau đó vội vàng dặn dò mấy thành viên trong tổ: “Nghe cho kĩ đây, mẹ nó ai cũng không được nhắc lại chuyện nồi lẩu gà! Hiểu chưa?”
“Hả? Cái gì?” Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý của hắn.
Thế nhưng Triệu Ngọc chỉ nói một câu mà Miêu Anh đã đuổi tới nơi, đồng thời còn la lớn: “Triệu Ngọc, nhà vệ sinh ở bên trong mà!”
Sau khi nhìn thấy Miêu Anh, mọi người nhanh nhẹn cúi chào, đồng thanh gọi “Phó tổ trưởng”!
“Sau này, chúng ta đều là người một nhà cả!” Miêu Anh vội vàng khoát tay: “Cứ gọi tôi là Miêu Anh là được rồi! Nào, để tôi giới thiệu cho mọi người...”
Nói xong, Miêu Anh dẫn đám người tới trước mặt cha mẹ Miêu mà vui sướng giới thiệu hai bên.
Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả cũng từng là người trong cuộc trong vụ lẩu gà, lúc này chợt nhận ra cha của Miêu Anh chính là người đàn ông trung niên kia thì lập tức choáng váng. Nhiễm Đào thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt cha Miêu...
“Đạo đức đâu!” Triệu Ngọc vội vàng véo lưng Nhiễm Đào một cái, khiển trách: “Chào bác trai đi chứ? Sao mà chẳng có chút lễ phép nào vậy?”
Nghe thấy Triệu Ngọc nhắc nhở, lúc này cả bọn mới hiểu ra câu nói của hắn, nhanh nhẹn đồng thanh chào bác trai bác gái, sau đó đứng ở một bên không nói gì nữa!
Không khí lại trở nên xấu hổ lần nữa...
Lúc này, may mà trước cửa lại có vài vị khách tới, cha mẹ Miêu mới khoát tay ra hiệu một chút, sau đó tiến lên nghênh đón.
Phù...
Cả bọn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người giống như mất hết sức lực vậy.
“Mọi người... thế này là bị làm sao?” Miêu Anh nhíu mày: “Chẳng lẽ... cha mẹ của tôi lại đáng sợ đến vậy à?”
“Ừm...” Cả đám hai mặt nhìn nhau, rồi tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Triệu Ngọc.
“Phải đấy?” Triệu Ngọc lại giả vờ chẳng hiểu gì mà chống nạnh phụ họa: “Hỏi anh chị đấy! Làm cái trò gì vậy?”
Thấy Triệu Ngọc vô sỉ như thế, bọn họ thậm chí chỉ muốn chết ngay lập tức. Có điều, dù sao bọn họ cũng biết rõ bản tính của Triệu Ngọc, Tăng Khả vội vàng cứu hắn khỏi bị sượng mặt mà nói: “Không phải, chỉ là chúng tôi chưa từng thấy ngôi nhà nào lớn như thế cả, ai cũng kinh ngạc đến mức ngây người!”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Nhiễm Đào phụ họa: “Sếp đúng là tốt số, vậy là sắp được gả vào nhà giàu rồi!”
“Rồi rồi, đi, tranh thủ thời gian đi dạo quanh đi!” Triệu Ngọc đẩy Nhiễm Đào ra, sau đó kéo lấy cánh tay Miêu Anh mà nói: “Anh phải đi xem phòng cưới của chúng ta mới được!”
Nói xong, Triệu Ngọc vội vàng kéo Miêu Anh đi, nhưng hắn vừa mới chạy được hai bước thì lại nghe thấy tiếng nói ngây thơ của Thôi Lệ châu vang lên sau lưng: “Nồi lẩu gà nghĩa là sao?”
Lời còn chưa dứt, Nhiễm Đào đã lập tức chui lên, trực tiếp bịt miệng của cô ta lại...
“Này, Triệu Ngọc!” Sau khi hai người Triệu Miêu tới chỗ không người, Miêu Anh dùng một tay đè Triệu Ngọc lên tường và nói: “Nói thật đi, có phải anh đã giấu giếm em việc gì không?”
“Anh... anh thì có thể giấu em chuyện gì chứ? Ha ha...” Dù sao Triệu Ngọc cũng là một thiên tài nói dối, vừa mới nói một nửa thì lập tức nảy ra ý hay, trịnh trọng hỏi ngược lại: “Miêu Anh à! Anh lo lắng cái gì, chẳng lẽ em không biết thật sao?”
“Hả?” Chỉ một câu, quả nhiên khiến Miêu Anh ngẩn ra: “Anh có ý gì?”
“Hừ! Anh có ý gì?” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Miêu Anh, sau đó hùng hồn nói: “Cha em làm không đúng rồi!”
Lần này thì hay rồi... Ấn tượng tốt không có, ngược lại còn đánh nhau!
Tiêu rồi!
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Triệu Ngọc nhanh chóng chuyển động, hiện ra vô số cách giải quyết, nhưng dù hắn vắt hết óc thì cũng chỉ có thể cho ra một kết luận duy nhất, xem ra hôm nay hắn dữ nhiều lành ít rồi!
“Không phải chứ? Triệu Ngọc, này!” Thấy Triệu Ngọc ngẩn người, Miêu Anh3mất hứng đấm hắn một cái.
“Hả?” Triệu Ngọc như người mới tỉnh khỏi cơn mơ, lúc này mới cố gắng ôm quyền chào, miệng lẩm bẩm: “Ông cụ... À à... Chào bác trai! Chào bác gái!”
Bởi vì vừa rồi ngừng lại mấy giây nên không khí có phần xấu hổ. Mẹ Miêu Khôn khỏi nghiêm mặt lại, có vẻ như ấn tượng đầu tiên của bà đối với người sắp thành con rể mình không hài lòng lắm.
“Hửm?” Dù gì thì Miêu Anh cũng từng làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, lập tức nhận ra vấn đề, vội vàng chỉ vào hai người mà hỏi: “Cha? Triệu Ngọc? Hai người... quen nhau à?”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc có vẻ xấu hổ và khó xử, không biết nên trả lời thế nào. Tình hình bây giờ, hắn nói thật cũng không được, mà hiển nhiên nói dối càng1không thích hợp.
“Hừ! Nói đùa gì vậy, làm sao mà cha quen cậu ta được?” Ai ngờ, cha Miêu lại lạnh nhạt cười một tiếng, hào phóng vươn tay ra với Triệu Ngọc mà hào sảng nói: “Tổ trưởng Triệu, lần đầu gặp mặt, chào cậu nhé!”
Hả?
Triệu Ngọc hơi sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt cha Miêu vẫn chưa hoàn toàn hết sưng! Đủ để thấy cái tát lần trước nặng tay đến nhường nào!
Thế mà... Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy vô cùng bất ngờ, không rõ vì sao cha Miêu lại phải giả vờ không biết hắn?
Theo lý mà nói thì... Lúc này, hẳn là cha Miêu đã sớm xông lên đánh mình túi bụi! Cho dù không đánh thì cũng phải vạch trần bộ mặt lưu manh của mình ngay trước mặt Miêu Anh mới đúng!
Nhưng vì sao ông ta lại không8làm rõ chuyện này vậy nhỉ?
Sợ mất mặt? Hay là... ông có điều gì khó nói?
“Này! Triệu Ngọc!” Lần này, tiểu thư Miêu càng tức giận hơn, tung một chiêu Đại Lực Kim Cương Chỉ vào đầu của hắn: “Anh có bị gì không vậy? Đầu óc của anh bị úng nước hay là bị trúng tà hả?”
“À... À...” Triệu Ngọc giật mình một cái, vội vàng vươn tay ra bắt tay cha Miêu một cái, miệng còn đang tìm cớ theo bản năng: “Cháu... cháu chỉ là quá bất ngờ, bác trai trẻ tuổi quá đi mất! À, còn có bác gái nữa...”
Hắn vội vàng quay qua xu nịnh mẹ Miêu: “Cháu có chút không thể tin được, còn tưởng rằng hai bác là anh chị của Miêu Anh nữa chứ! Ừm... Chẳng lẽ hai bác chưa đầy mười tám tuổi mà đã có con rồi à?”
Phốc...
Lúc9Triệu Ngọc nói chuyện, bên cạnh cổng có người đang ngửa cổ uống nước, nghe thấy lời này thì phun ra hết.
“Này, anh nói lung tung cái gì thế?” Miêu Anh trừng mắt.
“Ừm...” Sắc mặt mẹ Miêu cũng càng thêm khó coi.
“Ha ha ha... Quá khen!” Cha Miêu lại nhiệt tình hiền hoà, đầu tiên là nhẹ nhàng bắt tay Triệu Ngọc rồi nói: “Tôi đã nghe Anh Anh nói rồi, chúc mừng tổ trưởng Triệu liên tục phá được mấy vụ án lớn nhé! Thật không ngờ, tuổi còn trẻ mà đã xuất sắc đến thế, thực sự hiếm có, hiếm có! Ha ha ha...”
Cha Miêu cố ý nhấn mạnh hai chữ “hiếm có” như đang ngầm nhắc lại ân oán của bọn họ lúc trước vậy.
“Ngài quá khen rồi, sau này cháu còn phải học tập bác trai nhiều...” Triệu Ngọc cũng không có cách nào,7chỉ có thể dựa vào tình hình mà cố gắng pha trò.
Nhưng mà, hắn vừa mới nói xong lời này thì bỗng dưng giật mình một cái.
Hỏng rồi!
Hắn chợt thấy xe của nhóm Nhiễm Đào đã đến rồi! Nếu như để cho bọn họ nhìn thấy cha Miêu thì dù có muốn giấu cũng khó!
Nghĩ đến điểm này, Triệu Ngọc vội vàng liều lĩnh chạy ra ngoài.
“Triệu Ngọc? Anh...” Miêu Anh sắp phát điên rồi.
“Anh đi... đi vệ sinh, không chờ kịp nữa rồi!”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã vọt tới cửa, vừa lúc đụng phải nhóm Nhiễm Đào vừa mới xuống xe.
“Tổ trưởng... anh sao thế?” Nhiễm Đào thấy sắc mặt Triệu Ngọc trắng bệch, nhất thời vô sỉ nói một câu đáng đánh đòn: “Cho dù con dâu có xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ! Yên tâm, còn có chúng tôi nữa mà! Hì hì hì...”
“Có cái bà nội cậu!” Triệu Ngọc vội vàng ấn anh ta vào cửa xe, sau đó vội vàng dặn dò mấy thành viên trong tổ: “Nghe cho kĩ đây, mẹ nó ai cũng không được nhắc lại chuyện nồi lẩu gà! Hiểu chưa?”
“Hả? Cái gì?” Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý của hắn.
Thế nhưng Triệu Ngọc chỉ nói một câu mà Miêu Anh đã đuổi tới nơi, đồng thời còn la lớn: “Triệu Ngọc, nhà vệ sinh ở bên trong mà!”
Sau khi nhìn thấy Miêu Anh, mọi người nhanh nhẹn cúi chào, đồng thanh gọi “Phó tổ trưởng”!
“Sau này, chúng ta đều là người một nhà cả!” Miêu Anh vội vàng khoát tay: “Cứ gọi tôi là Miêu Anh là được rồi! Nào, để tôi giới thiệu cho mọi người...”
Nói xong, Miêu Anh dẫn đám người tới trước mặt cha mẹ Miêu mà vui sướng giới thiệu hai bên.
Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả cũng từng là người trong cuộc trong vụ lẩu gà, lúc này chợt nhận ra cha của Miêu Anh chính là người đàn ông trung niên kia thì lập tức choáng váng. Nhiễm Đào thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt cha Miêu...
“Đạo đức đâu!” Triệu Ngọc vội vàng véo lưng Nhiễm Đào một cái, khiển trách: “Chào bác trai đi chứ? Sao mà chẳng có chút lễ phép nào vậy?”
Nghe thấy Triệu Ngọc nhắc nhở, lúc này cả bọn mới hiểu ra câu nói của hắn, nhanh nhẹn đồng thanh chào bác trai bác gái, sau đó đứng ở một bên không nói gì nữa!
Không khí lại trở nên xấu hổ lần nữa...
Lúc này, may mà trước cửa lại có vài vị khách tới, cha mẹ Miêu mới khoát tay ra hiệu một chút, sau đó tiến lên nghênh đón.
Phù...
Cả bọn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người giống như mất hết sức lực vậy.
“Mọi người... thế này là bị làm sao?” Miêu Anh nhíu mày: “Chẳng lẽ... cha mẹ của tôi lại đáng sợ đến vậy à?”
“Ừm...” Cả đám hai mặt nhìn nhau, rồi tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Triệu Ngọc.
“Phải đấy?” Triệu Ngọc lại giả vờ chẳng hiểu gì mà chống nạnh phụ họa: “Hỏi anh chị đấy! Làm cái trò gì vậy?”
Thấy Triệu Ngọc vô sỉ như thế, bọn họ thậm chí chỉ muốn chết ngay lập tức. Có điều, dù sao bọn họ cũng biết rõ bản tính của Triệu Ngọc, Tăng Khả vội vàng cứu hắn khỏi bị sượng mặt mà nói: “Không phải, chỉ là chúng tôi chưa từng thấy ngôi nhà nào lớn như thế cả, ai cũng kinh ngạc đến mức ngây người!”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Nhiễm Đào phụ họa: “Sếp đúng là tốt số, vậy là sắp được gả vào nhà giàu rồi!”
“Rồi rồi, đi, tranh thủ thời gian đi dạo quanh đi!” Triệu Ngọc đẩy Nhiễm Đào ra, sau đó kéo lấy cánh tay Miêu Anh mà nói: “Anh phải đi xem phòng cưới của chúng ta mới được!”
Nói xong, Triệu Ngọc vội vàng kéo Miêu Anh đi, nhưng hắn vừa mới chạy được hai bước thì lại nghe thấy tiếng nói ngây thơ của Thôi Lệ châu vang lên sau lưng: “Nồi lẩu gà nghĩa là sao?”
Lời còn chưa dứt, Nhiễm Đào đã lập tức chui lên, trực tiếp bịt miệng của cô ta lại...
“Này, Triệu Ngọc!” Sau khi hai người Triệu Miêu tới chỗ không người, Miêu Anh dùng một tay đè Triệu Ngọc lên tường và nói: “Nói thật đi, có phải anh đã giấu giếm em việc gì không?”
“Anh... anh thì có thể giấu em chuyện gì chứ? Ha ha...” Dù sao Triệu Ngọc cũng là một thiên tài nói dối, vừa mới nói một nửa thì lập tức nảy ra ý hay, trịnh trọng hỏi ngược lại: “Miêu Anh à! Anh lo lắng cái gì, chẳng lẽ em không biết thật sao?”
“Hả?” Chỉ một câu, quả nhiên khiến Miêu Anh ngẩn ra: “Anh có ý gì?”
“Hừ! Anh có ý gì?” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Miêu Anh, sau đó hùng hồn nói: “Cha em làm không đúng rồi!”
Bình luận facebook