Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-828
Chương 828: Tôi muốn đổi đội
“Vâng! Có điều, chắc là không có vấn đề đâu đâu!” Tăng Khả nói. “Trương Tỉnh Như là nhân viên tín dụng ngân hàng, dựa vào tính chất công việc này thì sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Còn nữa, người vừa rồi nói rất đúng, nếu cô ấy muốn tự sát thì chỉ cần tự sát là xong, vì sao còn muốn đổ tội cho chồng yêu nữa chứ?”
“Hừ...” Lần này đến lượt Triệu Ngọc thở dài.
Trước đó, hắn đã hỏi qua Trương Tỉnh Phong rằng Trương Tỉnh Như hoặc Hàn Khoan có dấu hiệu ngoại tình hay có tin đồn nào đó hoặc là có người bạn khác giới nào đặc biệt không?
Nhưng mà Trương Tỉnh Phong khẳng định chắc chắn3rằng chuyện này không có khả năng! Hai vợ chồng Hàn Khoan kết hôn đã hai mươi năm nhưng vẫn chưa hề có bất kỳ lời đồn đãi nào.
Nếu dựa vào lời của Trương Tỉnh Phòng thì Hàn Khoan chính là một người trầm lặng, vô vị điển hình, không hút thuốc lá, không uống rượu, không cờ bạc, cũng không trồng hoa nuôi cá nuôi chim. Ngày thường, ông ta chỉ biết giam mình trong phòng mà viết lách, người như vậy thì đi đâu để ngoại tình?
Còn Trương Tỉnh Như, tuy rằng có tiếp xúc với nhiều người nhưng sinh hoạt cá nhân cũng rất có chừng mực, chưa bao giờ để xảy ra lời đồn đãi không hay nào..
Chậc chậc...
Thấy trên bảng1trắng đã có thêm nhiều thông tin, Triệu Ngọc cũng cảm thấy vụ án này khá mới lạ. Hắn rất muốn biết rốt cuộc chân tướng đằng sau vụ án này như thế nào?
Sau đó, những cảnh sát có mặt tại hiện trường vụ án hôm đó cũng tới đúng giờ, Triệu Ngọc và Tăng Khả hỏi lại tình hình cụ thể chi tiết tại hiện trường vụ án một lần nữa.
Lần này, những cảnh sát đó cũng thuật lại giống như những gì mà Trương Tỉnh Phong đã nói, điều này giúp Triệu Ngọc có thể hiểu rõ tình hình tại hiện trường vụ án khi ấy.
Sau đó, tất cả những vật chứng và cả báo cáo khám nghiệm tử thi v.v... cũng được8chuyển tới cho bọn họ. Trong đó tất nhiên bao gồm cả điện thoại di động của ba người Trương Tỉnh Phong, Trương Tỉnh Như và Hàn Khoan.
Thẳng tới lúc này, Triệu Ngọc mới thấy được bức ảnh chụp cổ tay bị cắt trong di động. Bức ảnh đã được chuyên gia giám định kiểm tra, cánh tay trên bức ảnh đúng là tay của Trương Tỉnh Như. Hơn nữa, bức ảnh đúng là được di động của Trương Tỉnh Như chụp lại, sau đó gửi cho Trương Tỉnh Phong.
Trong nhật ký cuộc gọi trên di động của vợ chồng Hàn Khoan có cuộc gọi nhỡ của Trương Tỉnh Phong, chứng minh rằng sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, Trương Tỉnh Phong quả thực9đã gọi điện cho bọn họ nhưng không ai bắt máy.
“Tăng Khả...” Triệu Ngọc đưa ba chiếc di động cho Tăng Khả và dặn. “Cậu điều tra di động của bọn họ đi! Nhất là danh bạ điện thoại và bạn bè của họ, xem xem có đối tượng nào khả nghi không?”
“Vâng...”
Ai ngờ, Tăng Khả vừa nhận lấy điện thoại xong thì cửa văn phòng đã bị mở ra.
Thôi Lệ Châu đi từ bên ngoài vào với vẻ mặt tức tối, vừa mới qua cửa đã oán trách Triệu Ngọc. “Tổ trưởng à, anh mau mau quản bà vợ nhà anh đi! Tính tình chị ta cũng thật ghê gớm, cái gì cũng nhằm vào tôi, bắt tôi chạy đi làm cái này cái7kia! Có phải chị ta cố ý muốn hành tôi không? Tôi mặc kệ...” Nói xong, Thôi Lệ Châu tức giận ngồi xuống cái ghế trước tấm bảng trắng. “Tôi muốn đi theo anh, tôi không chịu nổi tính hống hách của chị ta đâu, lúc nào cũng hô to gọi nhỏ với tôi! Anh mau điều tôi về với đội của anh đi!”
“Cô kia! Nói cái shit gì đấy?” Tất nhiên là Triệu Ngọc đứng về phe vợ mình, ngay lập tức nghiêm mặt dạy dỗ. “Tiểu Thôi à, tuy rằng cô là người mới nhưng cũng phải phục tùng mệnh lệnh chứ! Ai hành cô? Phó tổ trưởng Miêu cũng chỉ vì công việc mà thôi, cô có biết không? Cô không thể lấy thái độ trộm cướp trước kia của cô ra mà làm việc được! Tôi cảnh cáo cô, bây giờ quay lại làm việc ngay cho tôi, bằng không...”
“Bằng không thì tôi sẽ nói ra chuyện anh đã cởi quần áo tôi lúc ở Tấn Bình ra!” Thôi Lệ Châu ngửa đầu, lơ đãng nói. “Anh chẳng những cởi quần áo của tôi mà còn túm cổ chân tôi, vồ vập lấy tôi, nhìn hết cả người tôi nữa!”
Bịch bịch...
Nghe những lời này, Tăng Khả còn chưa kịp ngồi vững thì đã kéo theo cả cái ghế dựa mà ngã xuống đất...
“Cô...” Triệu Ngọc trợn mắt trách mắng. “Đúng là phản rồi! Cô kia! Học cái gì không học lại học bản lĩnh chơi xấu của tôi à? Tôi đã nói qua với cô rất nhiều lần rồi, hiện tại tôi đã cải tà quy chính, chúng ta phải làm người chính trực, cô có hiểu không?”
“Tôi còn nhớ...” Thôi Lệ Châu lấy tay chỉ nhẹ vào môi, nhớ lại. “Hai ta còn ở chung một phòng khách sạn, ngủ chung giường, tắm cùng nhau... hình như anh còn chạm qua chỗ này của tôi không chỉ một, hai lần đâu...”
Thôi Lệ Châu chỉ tay vào ngực mình. Tăng Khả vất vả lắm mới đứng lên được lại ngã ngồi xuống lần thứ hai...
“Mẹ kiếp, con bà nó!” Triệu Ngọc lập tức nổi nóng, đè thấp giọng quát Thôi Lệ Châu. “Được rồi! Coi như cô lợi hại! Vậy thì cô tạm thời sang đội của tôi, tôi phải đả thông lại công tác tư tưởng cho cô mới được!”
“Hì hì hì...” Thôi Lệ Châu cười xấu xa, vừa lòng nói. “Thế thì còn nghe được! Tôi chỉ theo anh, chỉ phục tùng một mình anh thôi! Ừm...” Lúc nói chuyện, Thôi Lệ Châu thấy tư liệu trên bảng trắng, vội vàng chỉ vào một chỗ rồi hỏi. “Tổ trưởng, đây là có ý gì? Vì sao phải viết hai chữ ‘phòng kín’ này thế?”
Triệu Ngọc vẫn còn giữ vẻ mặt căm hận mà nhìn Thôi Lệ Châu chằm chằm, căn bản không muốn trả lời.
“À… cửa phòng bị khóa ở bên trong cho nên vụ án của Hàn Khoan thuộc vào loại vụ án giết người trong phòng kín!” Tăng Khả đứng dậy, nhanh chóng trả lời.
“À... Nói như vậy thì Hàn Khoan chắc chắn là kẻ giết người rồi đúng không? Vậy ông ta còn kêu oan cái gì nữa?” Thôi Lệ Châu nhìn chăm chú vào những tư liệu trên bảng trắng, sau một lúc suy tư, cô ta nói với vẻ không chắc chắn. “Đúng rồi... cửa phòng nhà ông ta... có gắn mắt mèo ở cửa không?”
“Hả? Cô hỏi cái này làm gì?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Có, có!” Tăng Khả vội vàng đưa một tập tài liệu cho Thôi Lệ Châu xem, trên tài liệu có bức ảnh chụp cửa phòng mà cảnh sát đã chụp.
“À..” Thôi Lệ Châu nhìn chăm chú, nói. “Là thế này, tôi biết một cách mở khóa qua mắt mèo! Tương tự nguyên lý ấy, hung thủ cũng có thể khóa cửa từ bên trong qua mắt mèo gắn ở cửa! Sau khi khóa xong, chỉ cần lắp lại mắt mèo thì sẽ không lưu lại dấu vết gì cả!”
“Ồ?” Triệu Ngọc bất ngờ. “Nói cách khác, căn phòng kín có khả năng chỉ là ngụy tạo?”
“Chuyện này đơn giản!” Thôi Lệ Châu cười nói. “Đưa tôi đến hiện trường xem xét, nếu có kẻ giở mánh khóe trên mắt thần ở cửa, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra! Còn nữa, cửa sổ trên mái nhà, ống dẫn, thậm chí là cửa sổ, tất cả đều có thể bị người ta giở trò, những chi tiết này đều phải kiểm tra kĩ!”
“Lợi hại, lợi hại...” Tăng Khả lau mồ hôi lạnh trên đầu, lén lút nhìn Triệu Ngọc, chỉ thấy Triệu Ngọc cũng đang lau đầy mồ hôi!
“Tôi đã nói rồi, tôi vẫn nên cùng một đội với tổ trưởng mới được!” Thôi Lệ Châu thoải mái mỉm cười. “Chị Miêu mạnh mẽ quá, cục cưng sẽ bị nội thương mất...”
“Mẹ nó...” Nghe được lời này, Tăng Khả lại ngã lần thứ ba...
“Hừ...” Lần này đến lượt Triệu Ngọc thở dài.
Trước đó, hắn đã hỏi qua Trương Tỉnh Phong rằng Trương Tỉnh Như hoặc Hàn Khoan có dấu hiệu ngoại tình hay có tin đồn nào đó hoặc là có người bạn khác giới nào đặc biệt không?
Nhưng mà Trương Tỉnh Phong khẳng định chắc chắn3rằng chuyện này không có khả năng! Hai vợ chồng Hàn Khoan kết hôn đã hai mươi năm nhưng vẫn chưa hề có bất kỳ lời đồn đãi nào.
Nếu dựa vào lời của Trương Tỉnh Phòng thì Hàn Khoan chính là một người trầm lặng, vô vị điển hình, không hút thuốc lá, không uống rượu, không cờ bạc, cũng không trồng hoa nuôi cá nuôi chim. Ngày thường, ông ta chỉ biết giam mình trong phòng mà viết lách, người như vậy thì đi đâu để ngoại tình?
Còn Trương Tỉnh Như, tuy rằng có tiếp xúc với nhiều người nhưng sinh hoạt cá nhân cũng rất có chừng mực, chưa bao giờ để xảy ra lời đồn đãi không hay nào..
Chậc chậc...
Thấy trên bảng1trắng đã có thêm nhiều thông tin, Triệu Ngọc cũng cảm thấy vụ án này khá mới lạ. Hắn rất muốn biết rốt cuộc chân tướng đằng sau vụ án này như thế nào?
Sau đó, những cảnh sát có mặt tại hiện trường vụ án hôm đó cũng tới đúng giờ, Triệu Ngọc và Tăng Khả hỏi lại tình hình cụ thể chi tiết tại hiện trường vụ án một lần nữa.
Lần này, những cảnh sát đó cũng thuật lại giống như những gì mà Trương Tỉnh Phong đã nói, điều này giúp Triệu Ngọc có thể hiểu rõ tình hình tại hiện trường vụ án khi ấy.
Sau đó, tất cả những vật chứng và cả báo cáo khám nghiệm tử thi v.v... cũng được8chuyển tới cho bọn họ. Trong đó tất nhiên bao gồm cả điện thoại di động của ba người Trương Tỉnh Phong, Trương Tỉnh Như và Hàn Khoan.
Thẳng tới lúc này, Triệu Ngọc mới thấy được bức ảnh chụp cổ tay bị cắt trong di động. Bức ảnh đã được chuyên gia giám định kiểm tra, cánh tay trên bức ảnh đúng là tay của Trương Tỉnh Như. Hơn nữa, bức ảnh đúng là được di động của Trương Tỉnh Như chụp lại, sau đó gửi cho Trương Tỉnh Phong.
Trong nhật ký cuộc gọi trên di động của vợ chồng Hàn Khoan có cuộc gọi nhỡ của Trương Tỉnh Phong, chứng minh rằng sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, Trương Tỉnh Phong quả thực9đã gọi điện cho bọn họ nhưng không ai bắt máy.
“Tăng Khả...” Triệu Ngọc đưa ba chiếc di động cho Tăng Khả và dặn. “Cậu điều tra di động của bọn họ đi! Nhất là danh bạ điện thoại và bạn bè của họ, xem xem có đối tượng nào khả nghi không?”
“Vâng...”
Ai ngờ, Tăng Khả vừa nhận lấy điện thoại xong thì cửa văn phòng đã bị mở ra.
Thôi Lệ Châu đi từ bên ngoài vào với vẻ mặt tức tối, vừa mới qua cửa đã oán trách Triệu Ngọc. “Tổ trưởng à, anh mau mau quản bà vợ nhà anh đi! Tính tình chị ta cũng thật ghê gớm, cái gì cũng nhằm vào tôi, bắt tôi chạy đi làm cái này cái7kia! Có phải chị ta cố ý muốn hành tôi không? Tôi mặc kệ...” Nói xong, Thôi Lệ Châu tức giận ngồi xuống cái ghế trước tấm bảng trắng. “Tôi muốn đi theo anh, tôi không chịu nổi tính hống hách của chị ta đâu, lúc nào cũng hô to gọi nhỏ với tôi! Anh mau điều tôi về với đội của anh đi!”
“Cô kia! Nói cái shit gì đấy?” Tất nhiên là Triệu Ngọc đứng về phe vợ mình, ngay lập tức nghiêm mặt dạy dỗ. “Tiểu Thôi à, tuy rằng cô là người mới nhưng cũng phải phục tùng mệnh lệnh chứ! Ai hành cô? Phó tổ trưởng Miêu cũng chỉ vì công việc mà thôi, cô có biết không? Cô không thể lấy thái độ trộm cướp trước kia của cô ra mà làm việc được! Tôi cảnh cáo cô, bây giờ quay lại làm việc ngay cho tôi, bằng không...”
“Bằng không thì tôi sẽ nói ra chuyện anh đã cởi quần áo tôi lúc ở Tấn Bình ra!” Thôi Lệ Châu ngửa đầu, lơ đãng nói. “Anh chẳng những cởi quần áo của tôi mà còn túm cổ chân tôi, vồ vập lấy tôi, nhìn hết cả người tôi nữa!”
Bịch bịch...
Nghe những lời này, Tăng Khả còn chưa kịp ngồi vững thì đã kéo theo cả cái ghế dựa mà ngã xuống đất...
“Cô...” Triệu Ngọc trợn mắt trách mắng. “Đúng là phản rồi! Cô kia! Học cái gì không học lại học bản lĩnh chơi xấu của tôi à? Tôi đã nói qua với cô rất nhiều lần rồi, hiện tại tôi đã cải tà quy chính, chúng ta phải làm người chính trực, cô có hiểu không?”
“Tôi còn nhớ...” Thôi Lệ Châu lấy tay chỉ nhẹ vào môi, nhớ lại. “Hai ta còn ở chung một phòng khách sạn, ngủ chung giường, tắm cùng nhau... hình như anh còn chạm qua chỗ này của tôi không chỉ một, hai lần đâu...”
Thôi Lệ Châu chỉ tay vào ngực mình. Tăng Khả vất vả lắm mới đứng lên được lại ngã ngồi xuống lần thứ hai...
“Mẹ kiếp, con bà nó!” Triệu Ngọc lập tức nổi nóng, đè thấp giọng quát Thôi Lệ Châu. “Được rồi! Coi như cô lợi hại! Vậy thì cô tạm thời sang đội của tôi, tôi phải đả thông lại công tác tư tưởng cho cô mới được!”
“Hì hì hì...” Thôi Lệ Châu cười xấu xa, vừa lòng nói. “Thế thì còn nghe được! Tôi chỉ theo anh, chỉ phục tùng một mình anh thôi! Ừm...” Lúc nói chuyện, Thôi Lệ Châu thấy tư liệu trên bảng trắng, vội vàng chỉ vào một chỗ rồi hỏi. “Tổ trưởng, đây là có ý gì? Vì sao phải viết hai chữ ‘phòng kín’ này thế?”
Triệu Ngọc vẫn còn giữ vẻ mặt căm hận mà nhìn Thôi Lệ Châu chằm chằm, căn bản không muốn trả lời.
“À… cửa phòng bị khóa ở bên trong cho nên vụ án của Hàn Khoan thuộc vào loại vụ án giết người trong phòng kín!” Tăng Khả đứng dậy, nhanh chóng trả lời.
“À... Nói như vậy thì Hàn Khoan chắc chắn là kẻ giết người rồi đúng không? Vậy ông ta còn kêu oan cái gì nữa?” Thôi Lệ Châu nhìn chăm chú vào những tư liệu trên bảng trắng, sau một lúc suy tư, cô ta nói với vẻ không chắc chắn. “Đúng rồi... cửa phòng nhà ông ta... có gắn mắt mèo ở cửa không?”
“Hả? Cô hỏi cái này làm gì?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Có, có!” Tăng Khả vội vàng đưa một tập tài liệu cho Thôi Lệ Châu xem, trên tài liệu có bức ảnh chụp cửa phòng mà cảnh sát đã chụp.
“À..” Thôi Lệ Châu nhìn chăm chú, nói. “Là thế này, tôi biết một cách mở khóa qua mắt mèo! Tương tự nguyên lý ấy, hung thủ cũng có thể khóa cửa từ bên trong qua mắt mèo gắn ở cửa! Sau khi khóa xong, chỉ cần lắp lại mắt mèo thì sẽ không lưu lại dấu vết gì cả!”
“Ồ?” Triệu Ngọc bất ngờ. “Nói cách khác, căn phòng kín có khả năng chỉ là ngụy tạo?”
“Chuyện này đơn giản!” Thôi Lệ Châu cười nói. “Đưa tôi đến hiện trường xem xét, nếu có kẻ giở mánh khóe trên mắt thần ở cửa, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra! Còn nữa, cửa sổ trên mái nhà, ống dẫn, thậm chí là cửa sổ, tất cả đều có thể bị người ta giở trò, những chi tiết này đều phải kiểm tra kĩ!”
“Lợi hại, lợi hại...” Tăng Khả lau mồ hôi lạnh trên đầu, lén lút nhìn Triệu Ngọc, chỉ thấy Triệu Ngọc cũng đang lau đầy mồ hôi!
“Tôi đã nói rồi, tôi vẫn nên cùng một đội với tổ trưởng mới được!” Thôi Lệ Châu thoải mái mỉm cười. “Chị Miêu mạnh mẽ quá, cục cưng sẽ bị nội thương mất...”
“Mẹ nó...” Nghe được lời này, Tăng Khả lại ngã lần thứ ba...