• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (1 Viewer)

  • chap-829

Chương 829: Thân phận của người chết




78505.png

78505_2.png
“Nhưng mà kể từ đó, hiện trường tự tử mà hung thủ tỉ mỉ tính toán đã không thể thực hiện được nữa! Trên cầu dao, ổ điện, trong phòng và cả trên thân thể nạn nhân nữa, tất cả đều để lại dấu vết, rất rõ ràng rằng đây không phải là vụ tự tử!”



“Vậy... lý lịch của nạn nhân thì sao?” Triệu Ngọc hỏi.



“Là một người nuôi lợn, tên là Tôn gì gì đó, tôi không nhớ nữa!” Thôi Lệ Châu nói thẳng. “Các mối quan hệ xã giao của người này không được tốt lắm, hắn ta thường xuyên đánh bạc, nợ nần, còn có cả tiền án nữa. Hơn nữa, trong nhà cũng không có nhiều thân thích, thậm chí còn không có ai báo nạn nhân bị mất tích cả! Cuối cùng phải nhờ kiểm tra vân tay mới3tìm ra được danh tính.”



“Còn nữa, hiện trường vụ án là căn phòng kia cũng không hề liên quan gì đến nạn nhân, chủ nhà chuyên sửa chữa ô tô, không sống ở Hoàng Kim rất nhiều năm rồi, cho nên đang tính bán căn nhà đó đi!” Thôi Lệ Châu giới thiệu. “Ai ngờ, khi bên môi giới đưa khách hàng tới xem phòng thì lại nhận được một ‘giải thưởng’ lớn như thế!”



“Ừm... cửa phòng...”



Triệu Ngọc còn chưa hỏi xong, Thôi Lệ Châu đã hiểu ngay, lên tiếng trả lời. “Khóa phòng bị cạy, chắc là do hung thủ cạy khóa đi vào!”



“Nếu... căn phòng kia không có liên quan gì với người chết...”



Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Thôi Lệ Châu đã tiếp lời. “Vậy thì có thể có liên quan đến hung thủ! Những lời này của anh giống hệt1chị Miêu Anh, ngay cả giọng điệu cũng giống nhau! Anh yên tâm đi, chị ta đã phái người đi điều tra rồi!”



“Vậy... những vụ án khác thì sao?” Triệu ngọc lại hỏi. “Móc nối lại với nhau chưa?”



“Cũng gần xong rồi!” Thôi Lệ Châu nói. “Phỏng chừng không bao lâu nữa, chị Miêu Anh sẽ tới đây để tập hợp tư liệu, vì thế, anh vẫn nên chuẩn bị cho chị ta mấy tấm bảng trắng đi!”



“Vậy... cô biết những gì thì nói cho tôi nghe đi...” Triệu Ngọc vươn ngón tay ngoắc ngoắc Thôi Lệ Châu. “Có lẽ hai vụ án này căn bản không thể điều tra tách rời được đâu!”



“Được...” Thôi Lệ Châu nhớ lại một chút rồi nói. “Trước mắt, thông tin của bốn nạn nhân đã được sửa sang lại, ngoại trừ người phụ nữ bị treo cổ8ra thì những người còn lại đều là nam giới. Còn bọn họ có quan hệ gì với nhau hay không thì chị Miêu Anh đang điều tra rồi!”



“Thứ tự chết của bọn họ cũng giống như trong tiểu thuyết của Hàn Khoan, khoảng cách thời gian không cố định nhưng tổng thể thì cách nhau khoảng nửa tháng. Tình huống xấu là ngoại trừ nạn nhân chết vì bị điện giật ra thì thi thể của những người khác đều không còn nữa. Hơn nữa, vì rất nhiều lý do mà người nhà không truy cứu nên cũng không khám nghiệm tử thi, tất cả đều bị cho là tự sát, bị xử lý qua loa, đại khái.”



“Hàn Khoan từng nói...” Tăng Khả nói. “Hung thủ trong tiểu thuyết của ông ta là một người cha có con gái tự tử do bị9bắt nạt ở trường. Vậy kẻ sát nhân trong hiện thực này liệu có phải cũng là một người cùng cảnh ngộ như thế không?”



“Chuyện này thì không cần phải lo đâu, chị Miêu Anh đã nghĩ tới điểm này rồi!” Thôi Lệ Châu nói. “Tuy rằng thành phố Hoàng Kim có tỷ lệ tự sát tương đối cao nhưng việc học sinh tự tử lại không phổ biến! Chị ta cũng đã cử người đi điều tra rồi, hơn nữa chị ta cũng muốn bảo Tăng Khả kiểm tra trong hệ thống xem sao!”



“OK! Chuyện này không khó gì!” Tăng Khả ngồi ở bên cạnh máy tính, bắt đầu chuẩn bị làm việc.



“Có điều, chị Miêu Anh nói rằng chị ta không quá xem trọng những manh mối này...” Thôi Lệ Châu dừng một chút rồi nói. “Bởi vì, bốn người chết đều7có độ tuổi khác nhau. Nếu tất cả bọn họ đều bắt nạt cùng một người khi ở trường thì ít nhất bọn họ phải học chung một trường, không thì ít nhất bọn họ cũng phải cùng lứa tuổi mới được!”



“Cũng đúng...”



Triệu Ngọc vừa nói đến đây thì điện thoại di động của hắn vang lên, là Miêu Anh gọi đến.



“Triệu Ngọc, bây giờ em đang tới hiện trường!” Miêu Anh hăng hái nói. “Trong vụ án điện giật chết người này, hung thủ đã để lại rất nhiều manh mối, em phải nhanh chóng qua đó xem sao!”



“Không phải chứ? Cần gì em phải bạt mạng như thế!” Triệu Ngọc tỏ ra quan tâm. “Cùng lắm thì anh nhường em một chút là được chứ gì!”



“Hừ! Có giỏi thì anh lại thắng em lần nữa xem?” Miêu Anh không phục, sau đó mới nói. “Đúng rồi, mau đưa con nhóc mà anh đã tuyển vào đội về đi! Cô ta chẳng khác gì anh năm đó cả, cứ như cùng một khuôn khắc ra ấy! Kiểu bất tuân giống như thế thì em không dạy dỗ nổi đâu, trả lại cho anh đấy!”



“Cái đó gọi là kiệt ngạo bất tuân mà?” Triệu Ngọc bĩu môi. “Được rồi, em nhớ mặc thêm quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh. Nếu cảm thấy có gì bất thường thì nhất định phải nói với anh đấy! Anh nghi ngờ hai vụ án này có liên hệ sâu xa với nhau...”



“Được rồi, đừng dài dòng nữa!” Miêu Anh chỉ nói một câu rồi trực tiếp ngắt điện thoại.



“Hừ! Thấy chưa?” Thôi Lệ Châu khiêu khích nói. “Còn muốn dạy dỗ hai chúng ta nữa cơ đấy! Anh làm tổ trưởng kiểu gì đấy? Kiểu sư tử cái như thế này thì chỉ có một chữ: không chịu khuất phục!”



“Ồ? Tai cô thính quá nhỉ? Xuống địa ngục luôn đi!” Triệu Ngọc ném qua một tập tài liệu trong tay mà mắng. “Con nhóc này, đừng có ở đấy mà làm loạn nữa! Tôi nói cho cô biết, nếu vụ án này mà cô không biểu hiện cho tốt thì lúc về, tôi sẽ tống cô vào lại tù đấy, không bao giờ dùng cô nữa đâu!”



“Không chịu khuất phục?” Tăng Khả bấm ngón tay đếm. “Hình như... đâu phải chỉ có một chữ?”



“Được rồi đại ca, chị em tôi phục anh rồi, tôi không còn gì để nói với anh nữa!” Thôi Lệ Châu xắn tay áo, bắt đầu nhặt những tài liệu vừa rơi xuống đất. “Về vụ án này thì anh cứ cho tôi một ân huệ đi! Ngày mai sau khi kiểm tra hiện trường, tôi sẽ dạo qua mấy con phố ngầm ở Hoàng Kim xem xem có thể nghe ngóng được chút tin tức gì không!”



“Còn nữa, lúc trước, tôi cũng gần như là đã từng học ở Hoàng Kim, ở đây tổng cộng cũng chỉ có mấy trường thôi, nếu muốn nghe ngóng tin tức gì thì chỉ có tôi mới làm được!”



“Ừm...” Thấy thái độ nghiêm túc của Thôi Lệ Châu, lúc này Triệu Ngọc mới hạ hỏa mà nói. “Thế cũng được, nhớ kĩ, đại ca này đã rửa tay chậu vàng rồi, cô cũng không thể phóng túng được! Chúng ta nhất định phải làm một người chính trực!”



Vừa dứt lời, Triệu Ngọc lại giật nảy mình, kinh ngạc nói. “Ủa, từ khi nào mà tôi lại lải nhải lắm lời thế này? Hành vi phóng túng nghĩa là sao chứ?”



Thấy Triệu Ngọc kinh ngạc, Thôi Lệ Châu và Tăng Khả thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống đất, trên đầu đầy vạch đen…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom