Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-87.txt
Chương 87: ĐÒI NỢ HAY TRẢ THÙ
Sau khi anh chàng mặt đỏ kia xông lên đứng trước cửa phòng riêng, tiếng hát bên trong cũng đột nhiên dừng lại.
Anh chàng mặt đỏ này mặc một bộ âu phục phẳng phiu, cao khoảng 1m85, thân hình cao to, vạm vỡ. Anh ta xuất hiện đã đứng chắn hết cả cái cửa lớn của gian phòng.
Tuy nhiên,2dù đám lưu manh trong phòng ngơ ra một lúc, nhưng ỷ đông người nên bọn chúng cũng ào ào đứng dậy, cầm chai rượu lên, trông bộ dạng có vẻ như nhất định phải cho tên mặt đỏ này nếm đòn mới được.
Không được!!
Triệu Ngọc cuống quýt nhảy cẫng lên, thấy cơ hội tốt để thể hiện mình8sắp bị người ta cướp mất, sao hắn còn ngồi im được nữa. Hắn vội chạy tới bên cạnh anh chàng mặt đỏ, lắc mông một cái đẩy anh ta qua một bên, chiếm được một chỗ đứng ngay trước cửa phòng.
“Tôi nói này ông bạn, ông lo ăn thịt dê của ông đi được không?” Triệu Ngọc quát6thẳng vào mặt anh chàng mặt đỏ trước, “Ông nói xem, ông xen vào chuyện này làm gì hả? Tốt hơn hết là để tôi xử lý!”.
“Cậu!?” Anh chàng mặt đỏ kinh ngạc, chỉ vào mặt Triệu Ngọc, sau đó lại chỉ vào đám lưu manh kia, nói lớn, “Ồ… thì ra… thì ra các người cùng một hội3với nhau?”.
Anh ta vừa nói xong, ông bà chủ và thực khách đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
“Bà nội nhà nó chứ!” Triệu Ngọc sắp bị tức điên lên rồi, lập tức rút thẻ cảnh sát ra quát lớn, “Tôi là cảnh sát! Nhìn cho kỹ đi, đội cảnh sát điều tra trọng án! Chuyện này đương5nhiên sẽ do tôi xử lý. Đi đi đi, ông là cái thá gì hả? Cút sang một bên đi!”.
Vừa nhìn thấy thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc, đám lưu manh vốn định hành động lỗ mãng kia kinh ngạc, vội bỏ chai rượu trong tay xuống.
“Cái gì? Tôi là cái thá gì á?” Ai ngờ, anh chàng mặt đỏ không chịu thua, cũng lập tức rút một tấm thẻ cảnh sát ra từ trong túi áo, nói, “Tôi cũng là cảnh sát! Sao lại không được quản chuyện này?”.
“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc, cảm giác đầu óc hơi quay cuồng. Chuyện gì thế này? Mình khó khăn lắm mới tìm được cơ hội thể hiện, sao lại mọc ra một ông cảnh sát tới giành đất diễn thế này hả?
“Được rồi, được rồi, ông mới ăn no xong, đừng để tí nữa ói ra hết!” Triệu Ngọc nhỏ nhẹ, “Chuyện này cứ để tôi lo, được không?” Dứt lời, hắn siết chặt nắm đấm kêu lên răng rắc, khiến bọn lưu manh kia lo sợ rụt cổ.
“Vậy sao được chứ?” Không ngờ anh chàng mặt đỏ kia không chịu nhường, “Là một cảnh sát, gặp phải chuyện gây hại cho lợi ích của nhân dân như thế này, sao tôi có thể đứng nhìn được chứ? Hơn nữa, lúc nãy tôi đứng ra trước, cho nên chuyện này phải do tôi xử lý!”.
“Ơ hay? Con người ông sao lại vô lý như vậy hả? Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, là bổn phận của tất cả mọi người mới đúng chứ!” Triệu Ngọc bắt đầu xắn tay áo lên, “Hay thế này đi, chúng ta oẳn tù tì đi, ai thắng thì người đó giải quyết, được không?”.
“Này, ông là cảnh sát đó hả?” Anh chàng mặt đỏ bĩu môi, “Lại còn oẳn tù tì nữa chứ? Oẳn tù tì thì mất mặt quá, có giỏi thì chúng ta thi vật tay...”.
Hai người họ cứ mỗi người một câu cãi qua cãi lại, còn đám lưu manh kia thì ngơ cả người. Đột nhiên từ đâu chui ra hai ông cảnh sát, hơn nữa lại còn giành nhau xử lý bọn chúng giống như giành trả tiền vậy, ai mà ngồi im nổi chứ?
Tên đầu sỏ thấy vậy liền vẫy tay, đám lưu manh kia lập tức cúi đầu khom lưng chuồn ra ngoài. Trong đó, một phụ nữ ăn mặc quyến rũ móc tiền từ trong túi áo ra, nhét vào tay ông chủ rồi nói lí nhí “Không cần thối, không cần thối đâu...”.
“Này?” Triệu Ngọc đang tranh cãi với anh chàng mặt đỏ, đột nhiên nhìn thấy bọn lưu manh định bỏ trốn thì vội la lên, “Các người... Các người khoan hãy đi được không? Uống thêm lát nữa, uống thêm lát nữa đi!? Chúng tôi sẽ kết thúc nhanh thôi... Này...”
Triệu Ngọc càng nói thì đám lưu manh chạy càng nhanh, chớp mắt đã biến mất khỏi quán ăn.
Ai da!
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc bực bội trong lòng, một cơ hội thể hiện tốt như vậy, lại bị gã mặt đỏ này phá hỏng hết rồi!
“Hừ! Coi như các người biết điều!”
Anh chàng mặt đỏ thì lại tỏ ra hài lòng, móc ví ra trả tiền ăn cho chủ quán. Chủ quán cảm ơn còn không kịp nữa ấy chứ, vội nói không cần trả, nhưng anh ta lại rất chính trực, rút ngay 200 tệ ra nhét vào tay ông chủ, cũng không cho ông ấy thối lại tiền thừa. Sau đó, anh ta quay sang gật đầu với Diêu Giai rồi mới hiên ngang đẩy cửa, sải bước đi ra ngoài.
Bỗng chốc, trên người anh chàng mặt đỏ ấy bắn ra ánh hào quang, thân hình cao to vạm vỡ, nổi bật chói mắt, rất nhiều thực khách không kiềm được mà vỗ tay tán thưởng anh ta.
Có điều, ngay lúc anh chàng ấy đẩy cửa đi ra, Triệu Ngọc lại muốn nhào tới đá vào mông anh ta.
Hừ!
Tên khốn chết tiệt!
Hắn chửi thầm trong bụng, làm hỏng chuyện tốt của ông, ông… ông nguyền rủa mày!
Mặc dù kế hoạch thể hiện mình của Triệu Ngọc tan thành mây khói rồi, nhưng Diêu Giai vẫn hết lời khen ngợi tinh thần hành hiệp trượng nghĩa của hắn, liên tục khen hắn không hổ danh là cảnh sát nhân dân ưu tú. Cứ như vậy, hai người còn nói tới chuyện cưỡi lạc đà đuổi theo kẻ xấu ở hẻm Ngọc Khê, vừa nói vừa cười, vô cùng vui vẻ.
Ăn xong, sau khi tạm biệt Diêu Giai, Triệu Ngọc lập tức quay lại xe rồi mau chóng gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong, nhờ anh ta điều tra tất tần tật về Tạng Kiệt!
Nếu như không có Triệu Ngọc dũng cảm phá được vụ án chặt tay, e là kết cục của Trương Cảnh Phong còn tồi tệ hơn cả Lương Hoan nữa. Bởi vậy đương nhiên anh ta sẽ nghe răm rắp nghe theo lời Triệu Ngọc, trở thành thuộc hạ trung thành của hắn rồi.
Trương Cảnh Phong là cao thủ trong việc tìm người, lại là người thuộc phòng điều tra án mất tích, muốn điều tra thông tin của một người, thì dễ như trở bàn tay. Anh ta vừa nghe, liền đảm bảo trước 4h sẽ gửi tất cả những thông tin về Tạng Kiệt đến điện thoại của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cười ha hả cảm ơn người anh em, nói xong việc sẽ mời anh ta đi đánh bi-a!
Trương Cảnh Phong nghe đến chữ “đánh bi-a” thì cả người kích động, vội nói không cần khách sáo, mời tôi ăn bữa cơm đơn giản còn hơn. Hai người cười ha hả rồi tắt điện thoại.
Trong lòng Triệu Ngọc đầy mong đợi, chỉ hy vọng tên Tạng Kiệt này chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, có vậy thì ông đây mới có cơ hội thả câu Diêu Giai được.
Bây giờ, nhiệm vụ của Triệu Ngọc là dốc sức điều tra vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân vào 10 năm trước, được phép không cần về Cục Cảnh sát điểm danh.
Lúc này, hắn ngồi trong xe cảnh sát, trong lòng cảm thấy mông lung, không biết bước tiếp theo phải làm gì?
Trong lúc nhàn rỗi không có gì làm, hắn lại lật hồ sơ vụ án thảm sát kia ra, rồi ngồi ở ghế lái chăm chú xem hồ sơ.
Người chết là Vu Chí Căn, 10 năm trước bị người ta chém nhiều nhát dao dẫn tới tử vong tại nhà! Thời gian xảy ra vụ án là vào khoảng hơn 8h tối, hơn nữa hôm đó trời mưa to, thời tiết rất xấu, tầm nhìn bị hạn chế, cho nên lúc xảy ra án mạng không có ai chú ý tới.
Khu chung cư Phú Dân không có ban quản lý, cũng không có camera. Theo hồ sơ điều tra, cảnh sát phụ trách vụ án năm đó chỉ nhìn thấy một bóng người lờ mờ ở một giao lộ bên ngoài khu chung cư Phú Dân.
Bóng người đó đi ngang qua giao lộ ngay trong thời gian xảy ra vụ án, hơn nữa hành động vội vã.
Tuy nhiên, do kỹ thuật thu hình của 10 năm trước còn chưa hoàn thiện, cộng thêm vấn đề thời tiết hôm đó có mưa to sấm chớp, cho nên bóng người ấy khá mờ. Ngoài dáng người thô kệch ra, thì không nhìn ra được gì nữa cả.
Hơn nữa, giao lộ đó cách nhà của nạn nhân một đoạn, không thể xác định được người này có phải là nghi phạm gây án hay không!
Xem tiếp những tư liệu khác, hiện trường nạn nhân bị sát hại vô cùng ghê rợn. Nạn nhân bị chém hơn 40 nhát dao, khắp nơi trong phòng đều đầy vết máu, trên tường còn có cả dòng chữ được viết bằng máu tươi “nợ tiền trả tiền, nợ máu đền máu”. Và nó, được viết bằng chính máu của nạn nhân.
Cũng có nghĩa là sau khi hung thủ giết chết Vu Chí Căn, thì đã dùng máu của chính gã ta để viết dòng chữ kia!
Chậc chậc…
Đọc tới đây, Triệu Ngọc không khỏi lắc đầu. Đúng như những gì hắn nói trước đó, nếu như hung thủ muốn đòi nợ thì không cần phải giết người tàn nhẫn như vậy.
Nhưng nếu là muốn báo thù, thì huyết thư được để lại nên có gì đó liên quan tới việc báo thù mới đúng chứ, viết nợ tiền trả tiền thì lại càng không hợp lý. Dòng chữ bằng máu trên tường, rõ ràng là hành động vẽ rắn thêm chân, làm chuyện dư thừa.
Vậy thì…
Có thể là gì chứ?
Sau khi anh chàng mặt đỏ kia xông lên đứng trước cửa phòng riêng, tiếng hát bên trong cũng đột nhiên dừng lại.
Anh chàng mặt đỏ này mặc một bộ âu phục phẳng phiu, cao khoảng 1m85, thân hình cao to, vạm vỡ. Anh ta xuất hiện đã đứng chắn hết cả cái cửa lớn của gian phòng.
Tuy nhiên,2dù đám lưu manh trong phòng ngơ ra một lúc, nhưng ỷ đông người nên bọn chúng cũng ào ào đứng dậy, cầm chai rượu lên, trông bộ dạng có vẻ như nhất định phải cho tên mặt đỏ này nếm đòn mới được.
Không được!!
Triệu Ngọc cuống quýt nhảy cẫng lên, thấy cơ hội tốt để thể hiện mình8sắp bị người ta cướp mất, sao hắn còn ngồi im được nữa. Hắn vội chạy tới bên cạnh anh chàng mặt đỏ, lắc mông một cái đẩy anh ta qua một bên, chiếm được một chỗ đứng ngay trước cửa phòng.
“Tôi nói này ông bạn, ông lo ăn thịt dê của ông đi được không?” Triệu Ngọc quát6thẳng vào mặt anh chàng mặt đỏ trước, “Ông nói xem, ông xen vào chuyện này làm gì hả? Tốt hơn hết là để tôi xử lý!”.
“Cậu!?” Anh chàng mặt đỏ kinh ngạc, chỉ vào mặt Triệu Ngọc, sau đó lại chỉ vào đám lưu manh kia, nói lớn, “Ồ… thì ra… thì ra các người cùng một hội3với nhau?”.
Anh ta vừa nói xong, ông bà chủ và thực khách đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
“Bà nội nhà nó chứ!” Triệu Ngọc sắp bị tức điên lên rồi, lập tức rút thẻ cảnh sát ra quát lớn, “Tôi là cảnh sát! Nhìn cho kỹ đi, đội cảnh sát điều tra trọng án! Chuyện này đương5nhiên sẽ do tôi xử lý. Đi đi đi, ông là cái thá gì hả? Cút sang một bên đi!”.
Vừa nhìn thấy thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc, đám lưu manh vốn định hành động lỗ mãng kia kinh ngạc, vội bỏ chai rượu trong tay xuống.
“Cái gì? Tôi là cái thá gì á?” Ai ngờ, anh chàng mặt đỏ không chịu thua, cũng lập tức rút một tấm thẻ cảnh sát ra từ trong túi áo, nói, “Tôi cũng là cảnh sát! Sao lại không được quản chuyện này?”.
“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc, cảm giác đầu óc hơi quay cuồng. Chuyện gì thế này? Mình khó khăn lắm mới tìm được cơ hội thể hiện, sao lại mọc ra một ông cảnh sát tới giành đất diễn thế này hả?
“Được rồi, được rồi, ông mới ăn no xong, đừng để tí nữa ói ra hết!” Triệu Ngọc nhỏ nhẹ, “Chuyện này cứ để tôi lo, được không?” Dứt lời, hắn siết chặt nắm đấm kêu lên răng rắc, khiến bọn lưu manh kia lo sợ rụt cổ.
“Vậy sao được chứ?” Không ngờ anh chàng mặt đỏ kia không chịu nhường, “Là một cảnh sát, gặp phải chuyện gây hại cho lợi ích của nhân dân như thế này, sao tôi có thể đứng nhìn được chứ? Hơn nữa, lúc nãy tôi đứng ra trước, cho nên chuyện này phải do tôi xử lý!”.
“Ơ hay? Con người ông sao lại vô lý như vậy hả? Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, là bổn phận của tất cả mọi người mới đúng chứ!” Triệu Ngọc bắt đầu xắn tay áo lên, “Hay thế này đi, chúng ta oẳn tù tì đi, ai thắng thì người đó giải quyết, được không?”.
“Này, ông là cảnh sát đó hả?” Anh chàng mặt đỏ bĩu môi, “Lại còn oẳn tù tì nữa chứ? Oẳn tù tì thì mất mặt quá, có giỏi thì chúng ta thi vật tay...”.
Hai người họ cứ mỗi người một câu cãi qua cãi lại, còn đám lưu manh kia thì ngơ cả người. Đột nhiên từ đâu chui ra hai ông cảnh sát, hơn nữa lại còn giành nhau xử lý bọn chúng giống như giành trả tiền vậy, ai mà ngồi im nổi chứ?
Tên đầu sỏ thấy vậy liền vẫy tay, đám lưu manh kia lập tức cúi đầu khom lưng chuồn ra ngoài. Trong đó, một phụ nữ ăn mặc quyến rũ móc tiền từ trong túi áo ra, nhét vào tay ông chủ rồi nói lí nhí “Không cần thối, không cần thối đâu...”.
“Này?” Triệu Ngọc đang tranh cãi với anh chàng mặt đỏ, đột nhiên nhìn thấy bọn lưu manh định bỏ trốn thì vội la lên, “Các người... Các người khoan hãy đi được không? Uống thêm lát nữa, uống thêm lát nữa đi!? Chúng tôi sẽ kết thúc nhanh thôi... Này...”
Triệu Ngọc càng nói thì đám lưu manh chạy càng nhanh, chớp mắt đã biến mất khỏi quán ăn.
Ai da!
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc bực bội trong lòng, một cơ hội thể hiện tốt như vậy, lại bị gã mặt đỏ này phá hỏng hết rồi!
“Hừ! Coi như các người biết điều!”
Anh chàng mặt đỏ thì lại tỏ ra hài lòng, móc ví ra trả tiền ăn cho chủ quán. Chủ quán cảm ơn còn không kịp nữa ấy chứ, vội nói không cần trả, nhưng anh ta lại rất chính trực, rút ngay 200 tệ ra nhét vào tay ông chủ, cũng không cho ông ấy thối lại tiền thừa. Sau đó, anh ta quay sang gật đầu với Diêu Giai rồi mới hiên ngang đẩy cửa, sải bước đi ra ngoài.
Bỗng chốc, trên người anh chàng mặt đỏ ấy bắn ra ánh hào quang, thân hình cao to vạm vỡ, nổi bật chói mắt, rất nhiều thực khách không kiềm được mà vỗ tay tán thưởng anh ta.
Có điều, ngay lúc anh chàng ấy đẩy cửa đi ra, Triệu Ngọc lại muốn nhào tới đá vào mông anh ta.
Hừ!
Tên khốn chết tiệt!
Hắn chửi thầm trong bụng, làm hỏng chuyện tốt của ông, ông… ông nguyền rủa mày!
Mặc dù kế hoạch thể hiện mình của Triệu Ngọc tan thành mây khói rồi, nhưng Diêu Giai vẫn hết lời khen ngợi tinh thần hành hiệp trượng nghĩa của hắn, liên tục khen hắn không hổ danh là cảnh sát nhân dân ưu tú. Cứ như vậy, hai người còn nói tới chuyện cưỡi lạc đà đuổi theo kẻ xấu ở hẻm Ngọc Khê, vừa nói vừa cười, vô cùng vui vẻ.
Ăn xong, sau khi tạm biệt Diêu Giai, Triệu Ngọc lập tức quay lại xe rồi mau chóng gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong, nhờ anh ta điều tra tất tần tật về Tạng Kiệt!
Nếu như không có Triệu Ngọc dũng cảm phá được vụ án chặt tay, e là kết cục của Trương Cảnh Phong còn tồi tệ hơn cả Lương Hoan nữa. Bởi vậy đương nhiên anh ta sẽ nghe răm rắp nghe theo lời Triệu Ngọc, trở thành thuộc hạ trung thành của hắn rồi.
Trương Cảnh Phong là cao thủ trong việc tìm người, lại là người thuộc phòng điều tra án mất tích, muốn điều tra thông tin của một người, thì dễ như trở bàn tay. Anh ta vừa nghe, liền đảm bảo trước 4h sẽ gửi tất cả những thông tin về Tạng Kiệt đến điện thoại của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cười ha hả cảm ơn người anh em, nói xong việc sẽ mời anh ta đi đánh bi-a!
Trương Cảnh Phong nghe đến chữ “đánh bi-a” thì cả người kích động, vội nói không cần khách sáo, mời tôi ăn bữa cơm đơn giản còn hơn. Hai người cười ha hả rồi tắt điện thoại.
Trong lòng Triệu Ngọc đầy mong đợi, chỉ hy vọng tên Tạng Kiệt này chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, có vậy thì ông đây mới có cơ hội thả câu Diêu Giai được.
Bây giờ, nhiệm vụ của Triệu Ngọc là dốc sức điều tra vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân vào 10 năm trước, được phép không cần về Cục Cảnh sát điểm danh.
Lúc này, hắn ngồi trong xe cảnh sát, trong lòng cảm thấy mông lung, không biết bước tiếp theo phải làm gì?
Trong lúc nhàn rỗi không có gì làm, hắn lại lật hồ sơ vụ án thảm sát kia ra, rồi ngồi ở ghế lái chăm chú xem hồ sơ.
Người chết là Vu Chí Căn, 10 năm trước bị người ta chém nhiều nhát dao dẫn tới tử vong tại nhà! Thời gian xảy ra vụ án là vào khoảng hơn 8h tối, hơn nữa hôm đó trời mưa to, thời tiết rất xấu, tầm nhìn bị hạn chế, cho nên lúc xảy ra án mạng không có ai chú ý tới.
Khu chung cư Phú Dân không có ban quản lý, cũng không có camera. Theo hồ sơ điều tra, cảnh sát phụ trách vụ án năm đó chỉ nhìn thấy một bóng người lờ mờ ở một giao lộ bên ngoài khu chung cư Phú Dân.
Bóng người đó đi ngang qua giao lộ ngay trong thời gian xảy ra vụ án, hơn nữa hành động vội vã.
Tuy nhiên, do kỹ thuật thu hình của 10 năm trước còn chưa hoàn thiện, cộng thêm vấn đề thời tiết hôm đó có mưa to sấm chớp, cho nên bóng người ấy khá mờ. Ngoài dáng người thô kệch ra, thì không nhìn ra được gì nữa cả.
Hơn nữa, giao lộ đó cách nhà của nạn nhân một đoạn, không thể xác định được người này có phải là nghi phạm gây án hay không!
Xem tiếp những tư liệu khác, hiện trường nạn nhân bị sát hại vô cùng ghê rợn. Nạn nhân bị chém hơn 40 nhát dao, khắp nơi trong phòng đều đầy vết máu, trên tường còn có cả dòng chữ được viết bằng máu tươi “nợ tiền trả tiền, nợ máu đền máu”. Và nó, được viết bằng chính máu của nạn nhân.
Cũng có nghĩa là sau khi hung thủ giết chết Vu Chí Căn, thì đã dùng máu của chính gã ta để viết dòng chữ kia!
Chậc chậc…
Đọc tới đây, Triệu Ngọc không khỏi lắc đầu. Đúng như những gì hắn nói trước đó, nếu như hung thủ muốn đòi nợ thì không cần phải giết người tàn nhẫn như vậy.
Nhưng nếu là muốn báo thù, thì huyết thư được để lại nên có gì đó liên quan tới việc báo thù mới đúng chứ, viết nợ tiền trả tiền thì lại càng không hợp lý. Dòng chữ bằng máu trên tường, rõ ràng là hành động vẽ rắn thêm chân, làm chuyện dư thừa.
Vậy thì…
Có thể là gì chứ?
Bình luận facebook