Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-85.txt
Chương 85: HÃY LÀM THEO CẢM GIÁC
Diêu Giai!?
Không phải chứ?
Sao cô ấy lại gọi điện thoại cho mình?
Triệu Ngọc còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, cả nửa hồi chuông sau mới bấm nút nghe. Vốn dĩ, hắn nghĩ rằng tên Hách Gia Tuấn lại tới quấy rối Diêu Giai nên cô gọi đến cầu cứu. Không ngờ, câu đầu tiên Diêu Giai nói lại là mời Triệu Ngọc ăn trưa cùng cô.
Không phải chứ?
Triệu Ngọc mừng như bắt2được vàng, không thể ngờ được rằng người đẹp mà hắn ngày đêm mong nhớ lại chủ động hẹn hắn? Hắn bất ngờ, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, mất cả buổi mới bình tĩnh lại.
Sau khi hỏi địa chỉ rõ ràng, Triệu Ngọc vội vàng lao nhanh như bay tới trước cửa một quán lẩu ở đường Đông Dương.
Quán lẩu này tên là Lục Hợp Cư, là một quán8ăn có từ 30 năm trước. Quán có hai tầng, đã khá cũ, sắp thành đồ cổ luôn rồi. Gạch ngói bám đầy rêu xanh, mặt tường lốm đốm, hằn dấu vết thời gian.
Tuy nhiên, do mùi vị rất đặc trưng, cho nên quán lẩu vẫn ăn nên làm ra, khách tới đầy quán, ngay cả đi ăn lúc giữa trưa cũng cần phải đặt chỗ trước.
Lúc Triệu Ngọc tới, Diêu Giai6đã ngồi trong quán chờ được một lúc lâu. Muốn đặt trong phòng riêng thì phải có 6 người trở lên, họ chỉ có 2 người, nên đành phải ngồi ở sảnh lớn.
“Xin lỗi anh nha, cảnh sát Triệu!” Thấy xung quanh ồn ào, Diêu Giai nói với vẻ ngại ngùng: “Lần đầu mời anh ăn cơm, lại chọn chỗ này, quả thật hơi thất lễ.”.
“Không sao, không sao!” Triệu Ngọc đúng3là được đối xử tốt quá đâm ra lo lắng, chân tay luống cuống. Hắn vốn định rót trà cho Diêu Giai, nhưng suýt chút nữa thì làm đổ trà lên người cô.
“Cảnh sát Triệu, anh tới đây ăn lần nào chưa?” Diêu Giai vừa bày chén đũa ra cho Triệu Ngọc vừa hỏi.
Triệu Ngọc lắc đầu. Trước kia hắn thường tới khu vực này đập phá, nhưng trước giờ chưa từng5vào quán lẩu này.
“Vậy lần này anh được tới rồi. Mặc dù trông bề ngoài quán không ra sao, nhưng mùi vị món ăn rất tuyệt vời đấy! Lát nữa anh nếm thử xem, thịt dê đều là loại tươi ngon nhất đó!” Diêu Giai đột nhiên bật cười, vô cùng rạng rỡ, khiến cho Triệu Ngọc ngẩn ngơ thất thần.
Mặc dù chỗ này hơi cũ kỹ và mộc mạc, người lui tới ồn ào, nhưng lại càng làm toát lên vẻ đẹp thoát tục và khí chất hơn người của Diêu Giai.
“Anh ơi!” Diêu Giai gọi nhân viên phục vụ, “Cho 2 đĩa thịt dê, hai chai bia với một món ăn phụ!” Nói xong cô quay sang cười với Triệu Ngọc: “Hồi nhỏ tôi sống ở gần khu này, cho nên có nhiều kỷ niệm lắm! Anh xem...”.
Cô chỉ sang vách tường ở bên cạnh cầu thang, ở đó có treo một tấm biển quảng cáo, nhưng mà tấm biển quảng cáo đó đã bị hun khói, bám đầy dầu mỡ, ngoài 5 chữ “Hãy làm theo cảm giác” ra, còn lại hầu như không nhìn ra được là gì!
“Hãy làm theo cảm giác!” Diêu Giai phấn khởi nói, “Đây là một bài hát xưa lắm rồi, anh có biết không? Ca sĩ hát bài hát là từng ăn ở lẩu dê ở quán này đấy! Cô ấy tên là... tên là gì ấy nhỉ...”.
Trong lúc Diêu Giai nhớ lại, bàn bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng: “Tô Thụy! Hãy làm theo cảm giác, hãy nắm chặt tay tôi! He he...”.
Triệu Ngọc và Diêu Giai đều quay đầu lại, nhìn thấy bàn bên cạnh có một anh chàng mặt đỏ, trên người mặc một bộ âu phục. Người này chỉ có một đặc điểm đó chính là mặt đỏ, đỏ như trang điểm vậy. Thú vị hơn là anh ta không đi cùng ai cả, chỉ ngồi ăn lẩu một mình.
“Đúng đúng đúng...” Diêu Giai gật đầu.
“Thật trùng hợp, hồi nhỏ tôi cũng sống ở gần đây. Cũng là vì... để được ăn lẩu dê ở đây nên mới chăm chỉ học hành đó!” Người mặt đỏ cười nói, “Bây giờ chỉ cần về tới Tần Sơn, thì việc đầu tiên là tới đây ăn một bữa đã, he he...”.
Diêu Giai cũng cười lại cho phải phép.
“À, đúng rồi!” Anh chàng mặt đỏ lại nói thêm một câu, “Nhà tôi ở thôn Dược Vương, còn cô thì sao?”.
“Ôi, thôn Dược Vương à, tôi biết chỗ đó, ở gần nhà tôi lắm! Nhà tôi ở Tiểu Đồn!” Diêu Giai tỏ ra phấn khích.
Lúc này, anh chàng mặt đỏ còn định bắt chuyện tiếp, nhưng bị Triệu Ngọc chặn lại.
“Này!” Triệu Ngọc thầm nói trong bụng, như vậy mà coi được sao? Khó khăn lắm tôi mới được người ta mời đi ăn, ông là cái thá gì chứ? Mặt hắn sa sầm, quát anh chàng kia, “Anh lo ăn của anh đi! Đâu ra lắm lời nhảm nhí thế? Người ta cũng có hỏi anh đâu, anh bắt chuyện cái gì chứ?”.
“Cậu?” Anh chàng mặt đỏ chưa từng gặp phải người ăn nói xấc láo như vậy, nhưng thầm nghĩ vì một câu nói mà gây gổ thì không đáng, đành phải quay đầu tự ăn thịt dê của mình.
“Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai bĩu môi, “Người ta cũng không có ác ý gì, anh làm gì mà hung dữ vậy!”.
“Này, câu này không đúng nha!” Triệu Ngọc làm nói với giọng điệu hù dọa, “Tôi làm gì chứ? Cô xem cái người này, một mình đi ăn lẩu lê, mặt thì đỏ như Quan Công, lại còn vừa nghe thấy gái đẹp nói chuyện là lân la bắt chuyện! Chắc chắn không phải là loại người tốt đẹp gì! Diêu Giai à, cô xinh đẹp như vậy, phải cẩn thận hơn mới được!”.
Nghe thấy Triệu Ngọc khen thẳng thừng như vậy, Diêu Giai ngượng đỏ mặt, nhưng cô lại sợ những lời Triệu Ngọc vừa nói bị anh chàng mặt đỏ kia nghe được, nên càng lộ ra vẻ căng thẳng.
Cũng may, bởi vì xung quanh ồn ào, anh chàng mặt đỏ không nghe thấy lời phỉ báng của Triệu Ngọc.
Bởi vì có hệ thống Kỳ Ngộ, hơn nữa Triệu Ngọc cũng không phải là không có ý gì, nên từ lúc Diêu Giai nói muốn mời hắn ăn cơm thì hắn đã cảm thấy, chuyện này có phần kỳ ngộ nào đó.
Vì vậy, sau khi vào Lục Hợp Cư, hắn vẫn luôn suy nghĩ có khi nào trong này sẽ xuất hiện manh mối có liên quan tới vụ án giết người dã man kia không? Giống như lúc trước, khi phá vụ án chặt tay, vô tình đi vào trong hội trường biểu diễn ca nhạc vậy đó.
Nhưng mà, vị trí của quán lẩu này cách khu chung cư Phú Dân quá xa, hơn nữa quẻ bói của ngày hôm này cũng không có chữ “Cấn” đại diện cho công việc, cho nên hắn nghĩ, thôi cứ yên tâm mà ăn uống cùng Diêu Giai đi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa.
“Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc, “Thật ra… tôi nên mời anh từ lâu rồi. Lần trước nếu không nhờ anh giúp tôi giật lại cái túi, thì tôi đã bị tổn thất nặng! Còn nữa, lúc trong bệnh viện, nếu như không có anh thì tôi cũng không biết làm thế nào để xử lý chuyện của Hách Gia Tuấn nữa.”.
“Không có gì, tôi là cảnh sát mà! Chuyện phận sự nên làm thôi!” Triệu Ngọc rất giỏi tự dát vàng lên mặt mình.
Lúc nói chuyện, lẩu, thịt dê, món ăn phụ đều được nhân viên phục vụ mang lên bàn, hai người tự pha nước chấm, bắt đầu ăn.
“Thực ra, không giấu gì anh...” Ai ngờ, mới ăn được vài miếng, Diêu Giai đột nhiên đỏ mặt ngượng ngùng, lên tiếng, “Trong túi của tôi không có gì đáng giá cả, nhưng đó là cái túi do bạn trai tôi tặng... nên... vô cùng quý giá với tôi. Nếu như bị người ta cướp mất, thì thật sự tôi không biết phải làm sao cả!”.
Vừa nghe thấy hai tiếng “bạn trai” nhạy cảm, miếng thịt Triệu Ngọc đang gắp rớt lại vào trong nồi.
Chậc chậc...
Không ngờ, Diêu Giai lại có bạn trai thật!
Chuyện này... không vui chút nào...
“Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dường như có chuyện gì khó nói.
“Sao thế?” Triệu Ngọc hỏi.
“Thật ra... lần này mời anh tới... còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp một chút...” Diêu Giai đỏ mặt, cúi đầu.
“À?” Triệu Ngọc bất chợt hiểu ra, vòng vo cả buổi, thì ra Diêu Giai mời hắn đi ăn là có ý đồ khác! Nhưng mà người ta đã nói tới vậy rồi, sao mình lại không bày tỏ thái độ được chứ. Hắn trả lời không chút do dự, “Không sao, cô nói đi! Chỉ cần tôi giúp được thì tuyệt đối không từ chối!”.
“Vậy thật cảm ơn anh!” Sau khi cảm ơn xong, Diêu Giai lại tỏ ra rầu rĩ, “Thật ra là thế này, tôi muốn nhờ anh điều tra giúp... bạn trai của tôi! Không biết có được không?”.
Diêu Giai!?
Không phải chứ?
Sao cô ấy lại gọi điện thoại cho mình?
Triệu Ngọc còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, cả nửa hồi chuông sau mới bấm nút nghe. Vốn dĩ, hắn nghĩ rằng tên Hách Gia Tuấn lại tới quấy rối Diêu Giai nên cô gọi đến cầu cứu. Không ngờ, câu đầu tiên Diêu Giai nói lại là mời Triệu Ngọc ăn trưa cùng cô.
Không phải chứ?
Triệu Ngọc mừng như bắt2được vàng, không thể ngờ được rằng người đẹp mà hắn ngày đêm mong nhớ lại chủ động hẹn hắn? Hắn bất ngờ, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, mất cả buổi mới bình tĩnh lại.
Sau khi hỏi địa chỉ rõ ràng, Triệu Ngọc vội vàng lao nhanh như bay tới trước cửa một quán lẩu ở đường Đông Dương.
Quán lẩu này tên là Lục Hợp Cư, là một quán8ăn có từ 30 năm trước. Quán có hai tầng, đã khá cũ, sắp thành đồ cổ luôn rồi. Gạch ngói bám đầy rêu xanh, mặt tường lốm đốm, hằn dấu vết thời gian.
Tuy nhiên, do mùi vị rất đặc trưng, cho nên quán lẩu vẫn ăn nên làm ra, khách tới đầy quán, ngay cả đi ăn lúc giữa trưa cũng cần phải đặt chỗ trước.
Lúc Triệu Ngọc tới, Diêu Giai6đã ngồi trong quán chờ được một lúc lâu. Muốn đặt trong phòng riêng thì phải có 6 người trở lên, họ chỉ có 2 người, nên đành phải ngồi ở sảnh lớn.
“Xin lỗi anh nha, cảnh sát Triệu!” Thấy xung quanh ồn ào, Diêu Giai nói với vẻ ngại ngùng: “Lần đầu mời anh ăn cơm, lại chọn chỗ này, quả thật hơi thất lễ.”.
“Không sao, không sao!” Triệu Ngọc đúng3là được đối xử tốt quá đâm ra lo lắng, chân tay luống cuống. Hắn vốn định rót trà cho Diêu Giai, nhưng suýt chút nữa thì làm đổ trà lên người cô.
“Cảnh sát Triệu, anh tới đây ăn lần nào chưa?” Diêu Giai vừa bày chén đũa ra cho Triệu Ngọc vừa hỏi.
Triệu Ngọc lắc đầu. Trước kia hắn thường tới khu vực này đập phá, nhưng trước giờ chưa từng5vào quán lẩu này.
“Vậy lần này anh được tới rồi. Mặc dù trông bề ngoài quán không ra sao, nhưng mùi vị món ăn rất tuyệt vời đấy! Lát nữa anh nếm thử xem, thịt dê đều là loại tươi ngon nhất đó!” Diêu Giai đột nhiên bật cười, vô cùng rạng rỡ, khiến cho Triệu Ngọc ngẩn ngơ thất thần.
Mặc dù chỗ này hơi cũ kỹ và mộc mạc, người lui tới ồn ào, nhưng lại càng làm toát lên vẻ đẹp thoát tục và khí chất hơn người của Diêu Giai.
“Anh ơi!” Diêu Giai gọi nhân viên phục vụ, “Cho 2 đĩa thịt dê, hai chai bia với một món ăn phụ!” Nói xong cô quay sang cười với Triệu Ngọc: “Hồi nhỏ tôi sống ở gần khu này, cho nên có nhiều kỷ niệm lắm! Anh xem...”.
Cô chỉ sang vách tường ở bên cạnh cầu thang, ở đó có treo một tấm biển quảng cáo, nhưng mà tấm biển quảng cáo đó đã bị hun khói, bám đầy dầu mỡ, ngoài 5 chữ “Hãy làm theo cảm giác” ra, còn lại hầu như không nhìn ra được là gì!
“Hãy làm theo cảm giác!” Diêu Giai phấn khởi nói, “Đây là một bài hát xưa lắm rồi, anh có biết không? Ca sĩ hát bài hát là từng ăn ở lẩu dê ở quán này đấy! Cô ấy tên là... tên là gì ấy nhỉ...”.
Trong lúc Diêu Giai nhớ lại, bàn bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng: “Tô Thụy! Hãy làm theo cảm giác, hãy nắm chặt tay tôi! He he...”.
Triệu Ngọc và Diêu Giai đều quay đầu lại, nhìn thấy bàn bên cạnh có một anh chàng mặt đỏ, trên người mặc một bộ âu phục. Người này chỉ có một đặc điểm đó chính là mặt đỏ, đỏ như trang điểm vậy. Thú vị hơn là anh ta không đi cùng ai cả, chỉ ngồi ăn lẩu một mình.
“Đúng đúng đúng...” Diêu Giai gật đầu.
“Thật trùng hợp, hồi nhỏ tôi cũng sống ở gần đây. Cũng là vì... để được ăn lẩu dê ở đây nên mới chăm chỉ học hành đó!” Người mặt đỏ cười nói, “Bây giờ chỉ cần về tới Tần Sơn, thì việc đầu tiên là tới đây ăn một bữa đã, he he...”.
Diêu Giai cũng cười lại cho phải phép.
“À, đúng rồi!” Anh chàng mặt đỏ lại nói thêm một câu, “Nhà tôi ở thôn Dược Vương, còn cô thì sao?”.
“Ôi, thôn Dược Vương à, tôi biết chỗ đó, ở gần nhà tôi lắm! Nhà tôi ở Tiểu Đồn!” Diêu Giai tỏ ra phấn khích.
Lúc này, anh chàng mặt đỏ còn định bắt chuyện tiếp, nhưng bị Triệu Ngọc chặn lại.
“Này!” Triệu Ngọc thầm nói trong bụng, như vậy mà coi được sao? Khó khăn lắm tôi mới được người ta mời đi ăn, ông là cái thá gì chứ? Mặt hắn sa sầm, quát anh chàng kia, “Anh lo ăn của anh đi! Đâu ra lắm lời nhảm nhí thế? Người ta cũng có hỏi anh đâu, anh bắt chuyện cái gì chứ?”.
“Cậu?” Anh chàng mặt đỏ chưa từng gặp phải người ăn nói xấc láo như vậy, nhưng thầm nghĩ vì một câu nói mà gây gổ thì không đáng, đành phải quay đầu tự ăn thịt dê của mình.
“Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai bĩu môi, “Người ta cũng không có ác ý gì, anh làm gì mà hung dữ vậy!”.
“Này, câu này không đúng nha!” Triệu Ngọc làm nói với giọng điệu hù dọa, “Tôi làm gì chứ? Cô xem cái người này, một mình đi ăn lẩu lê, mặt thì đỏ như Quan Công, lại còn vừa nghe thấy gái đẹp nói chuyện là lân la bắt chuyện! Chắc chắn không phải là loại người tốt đẹp gì! Diêu Giai à, cô xinh đẹp như vậy, phải cẩn thận hơn mới được!”.
Nghe thấy Triệu Ngọc khen thẳng thừng như vậy, Diêu Giai ngượng đỏ mặt, nhưng cô lại sợ những lời Triệu Ngọc vừa nói bị anh chàng mặt đỏ kia nghe được, nên càng lộ ra vẻ căng thẳng.
Cũng may, bởi vì xung quanh ồn ào, anh chàng mặt đỏ không nghe thấy lời phỉ báng của Triệu Ngọc.
Bởi vì có hệ thống Kỳ Ngộ, hơn nữa Triệu Ngọc cũng không phải là không có ý gì, nên từ lúc Diêu Giai nói muốn mời hắn ăn cơm thì hắn đã cảm thấy, chuyện này có phần kỳ ngộ nào đó.
Vì vậy, sau khi vào Lục Hợp Cư, hắn vẫn luôn suy nghĩ có khi nào trong này sẽ xuất hiện manh mối có liên quan tới vụ án giết người dã man kia không? Giống như lúc trước, khi phá vụ án chặt tay, vô tình đi vào trong hội trường biểu diễn ca nhạc vậy đó.
Nhưng mà, vị trí của quán lẩu này cách khu chung cư Phú Dân quá xa, hơn nữa quẻ bói của ngày hôm này cũng không có chữ “Cấn” đại diện cho công việc, cho nên hắn nghĩ, thôi cứ yên tâm mà ăn uống cùng Diêu Giai đi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa.
“Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc, “Thật ra… tôi nên mời anh từ lâu rồi. Lần trước nếu không nhờ anh giúp tôi giật lại cái túi, thì tôi đã bị tổn thất nặng! Còn nữa, lúc trong bệnh viện, nếu như không có anh thì tôi cũng không biết làm thế nào để xử lý chuyện của Hách Gia Tuấn nữa.”.
“Không có gì, tôi là cảnh sát mà! Chuyện phận sự nên làm thôi!” Triệu Ngọc rất giỏi tự dát vàng lên mặt mình.
Lúc nói chuyện, lẩu, thịt dê, món ăn phụ đều được nhân viên phục vụ mang lên bàn, hai người tự pha nước chấm, bắt đầu ăn.
“Thực ra, không giấu gì anh...” Ai ngờ, mới ăn được vài miếng, Diêu Giai đột nhiên đỏ mặt ngượng ngùng, lên tiếng, “Trong túi của tôi không có gì đáng giá cả, nhưng đó là cái túi do bạn trai tôi tặng... nên... vô cùng quý giá với tôi. Nếu như bị người ta cướp mất, thì thật sự tôi không biết phải làm sao cả!”.
Vừa nghe thấy hai tiếng “bạn trai” nhạy cảm, miếng thịt Triệu Ngọc đang gắp rớt lại vào trong nồi.
Chậc chậc...
Không ngờ, Diêu Giai lại có bạn trai thật!
Chuyện này... không vui chút nào...
“Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dường như có chuyện gì khó nói.
“Sao thế?” Triệu Ngọc hỏi.
“Thật ra... lần này mời anh tới... còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp một chút...” Diêu Giai đỏ mặt, cúi đầu.
“À?” Triệu Ngọc bất chợt hiểu ra, vòng vo cả buổi, thì ra Diêu Giai mời hắn đi ăn là có ý đồ khác! Nhưng mà người ta đã nói tới vậy rồi, sao mình lại không bày tỏ thái độ được chứ. Hắn trả lời không chút do dự, “Không sao, cô nói đi! Chỉ cần tôi giúp được thì tuyệt đối không từ chối!”.
“Vậy thật cảm ơn anh!” Sau khi cảm ơn xong, Diêu Giai lại tỏ ra rầu rĩ, “Thật ra là thế này, tôi muốn nhờ anh điều tra giúp... bạn trai của tôi! Không biết có được không?”.
Bình luận facebook