Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-912
Chương 912: Đồ không trộm được
“Nói ra mới biết đấy!” Thấy Triệu Ngọc mặc quần áo ác ma vào, Thôi Lệ Châu trừng đôi3 mắt to tròn đáng yêu và nói: “Đúng là trông đáng sợ quá! Nếu như không phải tên ác3 ma này chống gậy thì tôi thật sự đã bị dọa giật mình rồi!”
“Đúng... Đúng đ2ấy!” Nhiễm Đào lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nếu như mặc lúc nửa đêm, không bị hù chế8t đã là tốt lắm rồi!”
“Để em, để em...” Tăng Khả hiểu rõ phong cách của Tri9ệu Ngọc, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu thì cậu ta ngay lập tức nằm xuống mặt đất lạnh như băng, giả vờ làm một người bị hại đã bất tỉnh.
Mấy giây sau, cậu ta ra vẻ mơ màng tỉnh lại, sau đó bất thình lình quay đầu nhìn lại.
“Á!” Sau khi thấy Triệu Ngọc trông bộ quần áo ác ma thì cả người Tăng Khả run rẩy, cậu ta nói: “Tổ... tổ trưởng... Phản ứng đầu tiên của em là muốn chạy ngay lập tức!”
Nói xong, mọi người nhìn ra sau lưng Tăng Khả, nơi đó đúng là nơi mà nạn nhân đã rơi xuống năm đó.
Ừm...
Mặc dù đeo mặt nạ nhưng xuyên thấu qua vị trí ánh mắt trên bộ đồ ác ma, Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt. Chỉ có điều, vì vị trí lỗ mũi không được thông cho nên hắn cảm thấy hô hấp hơi nặng nề, còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của mình.
Hắn thử duỗi cánh tay ra, giật giật cổ, sau đó lại bước lên phía trước vài bước, kết quả, thông qua ánh mắt và sắc mặt của các thành viên trong tổ thì hắn có thể nhận thấy rõ sự sợ hãi của từng người.
“Sếp à, bây giờ, xem ra Hàn Khoan chắc chắn chính là hung thủ rồi!” Nhiễm Đào nói: “Nhưng... chúng ta vẫn chưa tìm được chứng cứ mà? Anh nói xem... chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Lời nói của Nhiễm Đào cũng là câu hỏi mà Triệu Ngọc đang tự hỏi bản thân mình. Đừng thấy kết quả chỉ có một hung thủ, nhưng vụ án này lại khó khăn hơn bất kỳ vụ án nào mà hắn từng xử lý trong quá khứ!
Bởi vì bọn họ không có chứng cứ!
Chẳng trách từ đầu đến cuối, Hàn Khoan lại không hề tỏ ra sợ hãi. Đương nhiên là ông ta biết rất rõ rằng vụ án ác ma đã xảy ra nhiều năm rồi, chắc chắn cảnh sát sẽ không tìm được gì hết! Không có chứng cứ, dù cảnh sát khăng khăng như thế nào nhưng cuối cùng vẫn không thể bắt được ông ta!
...
Đúng vậy!
Bây giờ, các thành viên trong tổ vốn biết rõ ác ma là do mình giả trang mà còn sợ hãi như vậy, nếu là những nạn nhân năm đó thì sao mà có thể chịu đựng nổi?
“Người bị hại đã tỉnh lại trên mặt đất!” Tăng Khả ngồi dưới đất, chỉ vào Triệu Ngọc mà nói: “Nhìn từ góc độ này thì ác ma gây nên một cảm giác như đang lao xuống, cho nên nạn nhân sẽ sinh ra ảo giác rằng ác ma đang vọt về phía mình, vì thế, theo bản năng, bọn họ chỉ cần có thể cử động thì đương nhiên sẽ lựa chọn chạy trốn theo hướng ngược lại rồi!”
“Cuối cùng, bọn họ mà chạy thì chẳng khác nào hoàn thành ý định của ác ma!” Thôi Lệ Châu chỉ chỉ xung quanh tầng lầu: “Bọn họ vốn không thể phân biệt rõ được đâu là đất bằng, đâu là tầng cao!”
“Ừm...” Triệu Ngọc cảm thấy hơi bức bối, phải tháo mặt nạ ác ma nặng nề xuống, giọng nặng trĩu nói: “Nhân chứng tận mắt nhìn thấy còn nhắc tới ánh lửa màu xanh kinh khủng nữa, xem ra... bộ quần áo ác ma nhìn thì đơn giản nhưng thực sự lại rất sâu xa! Từ đó cho thấy, hung thủ ắt hẳn rất hiểu tâm lý của mọi người, cho nên mới dám to gan gây án như vậy...”
Năm giờ chiều, đoàn người Triệu Ngọc quay trở về phòng làm việc ở Cục Cảnh sát Bắc Thiên, mặc dù tìm thấy mối liên hệ giữa “11 cách giết” và vụ án ác ma, nhưng đại thể là vẫn tay không mà về.
Trước đó, Miêu Anh đã giao nhiệm vụ thẩm vấn cho Ngô Tú Mẫn, yêu cầu chị ấy phải lập tức phái nhân viên chuyên nghiệp, thay nhau thẩm vấn Hàn Khoan liên tục, gây áp lực trong thời gian dài, tranh thủ khiến Hàn Khoan tự mình mở miệng.
Nhưng mà y như dự liệu của Triệu Ngọc, dù sao Hàn Khoan cũng là một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám, hiểu quy trình thẩm vấn của cảnh sát như lòng bàn tay, cho dù không có luật sư ở đây thì ông ta cũng biết nên đối đáp như thế nào.
Lúc đầu, ông ta không chịu khai báo gì cả; càng về sau, ông ta ngậm miệng trầm mặc luôn, không hề nói câu nào! Mà đến cuối cùng, ông ta còn giở trò giả vờ bị bệnh, tuyên bố tim mình không khỏe, cần phải nghỉ ngơi…
“Cho nên...” Giờ phút này, khi mọi người đang ngồi cạnh nhau để bàn bạc về vụ án, Miêu Anh chỉ vào tấm bảng trắng chứa đầy tư liệu, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Bước kế tiếp, chúng ta chỉ có một chuyện, đó chính là lấy chứng cứ bằng cách nào!? Làm sao mới có thể chứng minh Hàn Khoan là hung thủ của vụ án ác ma và vụ án giết vợ!”
Mặc dù mục đích rất rõ ràng, nhưng tất cả các thành viên trong tổ lại không thể nào phấn chấn lên được, bởi vì ai cũng biết việc lấy chứng cứ khó khăn biết bao nhiêu!?
Nếu như thật sự có thể tìm được chứng cứ thì e rằng tổ điều tra đặc biệt số 03 đã kết thúc vụ án này từ lâu rồi! Có thể tưởng tượng được, hơn mười năm trước, cảnh sát còn chưa có biện pháp phá vụ án thì hôm nay sẽ càng khó khăn đến thế nào đây?
Nhớ lại lúc đó, sở dĩ có thể phá được vụ án lớn ở Miên Lĩnh là bởi vì hung thủ Hách Cương đã để lại nhân chứng quan trọng! Phá được vụ án thi thể giấu ở ngân hàng là bởi vì Cầu Tân Dương bị bắt tại hiện trường! Mà vụ án thi thể nữ không đầu tiếng tăm lừng lẫy, chính là bởi vì tâm lý của hung thủ Lý Phi đã sụp đổ!
Nhưng mà vụ án ác ma Hàn Khoan lại không giống những vụ án kia, tâm lý của tên này tinh tế, làm việc bình tĩnh tỉnh táo, chẳng những hiểu quy trình phá án của cảnh sát mà phòng tuyến tâm lý cũng bền chắc, không dễ gãy!
Đối với kẻ như vậy, nếu muốn đánh bại ông ta thì nhất định phải tìm được chứng cứ để đánh đổ ông ta mới được! Nhưng mà... loại chứng cứ này... có thật sự tồn tại không?
“Ừm... Nếu như... Nếu như...” Đối mặt với tinh thần sa sút của mọi người, Thôi Lệ Châu cắn môi nói: “Nếu như đào những thi thể của nạn nhân năm đó lên thì sao?”
“What!?” Nhiễm Đào kinh ngạc: “Đào thi thể lên làm gì?”
“Không phải mọi người đã nói sở dĩ ban đầu không phá được đều là bởi vì trang thiết bị lạc hậu sao?” Thôi Lệ Châu giải thích: “Nếu công nghệ hiện giờ đã tiên tiến thì đào thi thể lên, kiểm tra xem có biểu bì da của Hàn Khoan hay không?”
“Không được!” Trương Bồi Bồi nói: “Xảy ra lâu quá rồi, không thể chiết ra được đâu!”
“Năm đó, các vụ án xảy ra đều vào mùa đông, hung thủ mặc quần áo ác ma, nạn nhân đương nhiên cũng mặc quần áo dày!” Miêu Anh nói: “Dù năm đó có công nghệ hiện giờ thì cũng chưa chắc có thể lấy được cái gì từ trên người nạn nhân! Huống chi, đa số thi thể của nạn nhân đều đã bị đem đi hỏa táng cả rồi!”
“Vậy giờ phải làm sao đây?” Thôi Lệ Châu lo lắng nói: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Khoan được phán vô tội rồi thả ra thôi sao?”
Nghe được câu hỏi của Thôi Lệ Châu, không một ai đang có mặt có thể đưa ra câu trả lời.
“Ài...” Thôi Lệ Châu không nhịn được mà thở dài, nụ cười thê thảm hiện lên trên khuôn mặt: “Trước kia cha tôi đã hỏi tôi, có thứ gì trên thế giới này mà ông ấy không trộm được chứ? Tôi cũng nói với ông ấy, thời gian nè, thanh xuân nè, tình thân nè... Ha ha... Xem ra, bây giờ còn có thêm một điều nữa! Dù ông ấy có bản lĩnh cao hơn nữa thì cũng không trộm được chứng cứ buộc tội một người!”
“Chứng cứ không trộm được...” Miêu Anh nghiền ngẫm lắc lắc đầu, nói với mọi người: “Mọi người nói xem, nếu như Hàn Khoan thật sự là vì Trương Tỉnh Như phát hiện ra quần áo ác ma của ông ta mà bị giết người diệt khẩu, thì... quần áo ác ma thật của ông ta... liệu có khi nào đã...”
“Không thể nào!” Hiểu được suy nghĩ của Miêu Anh, Triệu Ngọc nói: “Hàn Khoan cẩn thận như vậy, không tiếc giết cả người vợ chung gối của mình, chẳng lẽ lại không vứt bỏ được bộ quần áo ác ma sao? Hẳn là nó đã bị ông ta xử lý từ lâu rồi!”
“Vậy thì... hẳn là bộ quần áo ác ma này là được may thủ công nhỉ?” Miêu Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Chúng ta có thể điều tra theo con đường này không? Điều tra nguồn gốc nguyên vật liệu của bộ quần áo ác ma?”
“Người của chúng tôi đang làm rồi!” Trương Bồi Bồi vội nói: “Có điều... nguyên vật liệu thì dễ phân tích, nhưng nếu như nguyên vật liệu thuộc loại chung chung thì rất khó để xác định...”
Lúc mọi người đang có mặt tại đây bàn bạc về vụ án thì phía Triệu Ngọc lại chợt xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Giao diện hệ thống trong đầu chợt lóe, hắn bỗng dưng phát hiện, hệ thống vừa thông báo Kỳ Ngộ kết thúc sớm!
Sao có thể?
Dưới sự kinh ngạc, Triệu Ngọc mở hệ thống ra nhìn, thấy quẻ “Càn Cấn” hôm nay của hắn đã hoàn thành, hắn nhận được mức độ hoàn thành là 169%, ngoại trừ lấy được máy chỉnh xương tàng hình ra thì hắn còn nhận được năm đạo cụ khác.
Nhưng mà, nhìn tất cả những gì đang hiển thị trên giao diện hệ thống, Triệu Ngọc lại cảm thấy hoang mang!
Bây giờ mới chưa tới năm giờ chiều mà thôi, tại sao mà quẻ “Càn Cấn” hôm nay có thể kết thúc qua loa như vậy được chứ? Chẳng lẽ... hắn đã bỏ sót cái gì rồi sao? Hoặc là đã làm sai điều gì?
Hay là... điều này có nghĩa...
Trong lúc bất ngờ, một dự cảm chẳng lành chợt nảy sinh trong lòng Triệu Ngọc...
“Nói ra mới biết đấy!” Thấy Triệu Ngọc mặc quần áo ác ma vào, Thôi Lệ Châu trừng đôi3 mắt to tròn đáng yêu và nói: “Đúng là trông đáng sợ quá! Nếu như không phải tên ác3 ma này chống gậy thì tôi thật sự đã bị dọa giật mình rồi!”
“Đúng... Đúng đ2ấy!” Nhiễm Đào lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nếu như mặc lúc nửa đêm, không bị hù chế8t đã là tốt lắm rồi!”
“Để em, để em...” Tăng Khả hiểu rõ phong cách của Tri9ệu Ngọc, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu thì cậu ta ngay lập tức nằm xuống mặt đất lạnh như băng, giả vờ làm một người bị hại đã bất tỉnh.
Mấy giây sau, cậu ta ra vẻ mơ màng tỉnh lại, sau đó bất thình lình quay đầu nhìn lại.
“Á!” Sau khi thấy Triệu Ngọc trông bộ quần áo ác ma thì cả người Tăng Khả run rẩy, cậu ta nói: “Tổ... tổ trưởng... Phản ứng đầu tiên của em là muốn chạy ngay lập tức!”
Nói xong, mọi người nhìn ra sau lưng Tăng Khả, nơi đó đúng là nơi mà nạn nhân đã rơi xuống năm đó.
Ừm...
Mặc dù đeo mặt nạ nhưng xuyên thấu qua vị trí ánh mắt trên bộ đồ ác ma, Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt. Chỉ có điều, vì vị trí lỗ mũi không được thông cho nên hắn cảm thấy hô hấp hơi nặng nề, còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của mình.
Hắn thử duỗi cánh tay ra, giật giật cổ, sau đó lại bước lên phía trước vài bước, kết quả, thông qua ánh mắt và sắc mặt của các thành viên trong tổ thì hắn có thể nhận thấy rõ sự sợ hãi của từng người.
“Sếp à, bây giờ, xem ra Hàn Khoan chắc chắn chính là hung thủ rồi!” Nhiễm Đào nói: “Nhưng... chúng ta vẫn chưa tìm được chứng cứ mà? Anh nói xem... chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Lời nói của Nhiễm Đào cũng là câu hỏi mà Triệu Ngọc đang tự hỏi bản thân mình. Đừng thấy kết quả chỉ có một hung thủ, nhưng vụ án này lại khó khăn hơn bất kỳ vụ án nào mà hắn từng xử lý trong quá khứ!
Bởi vì bọn họ không có chứng cứ!
Chẳng trách từ đầu đến cuối, Hàn Khoan lại không hề tỏ ra sợ hãi. Đương nhiên là ông ta biết rất rõ rằng vụ án ác ma đã xảy ra nhiều năm rồi, chắc chắn cảnh sát sẽ không tìm được gì hết! Không có chứng cứ, dù cảnh sát khăng khăng như thế nào nhưng cuối cùng vẫn không thể bắt được ông ta!
...
Đúng vậy!
Bây giờ, các thành viên trong tổ vốn biết rõ ác ma là do mình giả trang mà còn sợ hãi như vậy, nếu là những nạn nhân năm đó thì sao mà có thể chịu đựng nổi?
“Người bị hại đã tỉnh lại trên mặt đất!” Tăng Khả ngồi dưới đất, chỉ vào Triệu Ngọc mà nói: “Nhìn từ góc độ này thì ác ma gây nên một cảm giác như đang lao xuống, cho nên nạn nhân sẽ sinh ra ảo giác rằng ác ma đang vọt về phía mình, vì thế, theo bản năng, bọn họ chỉ cần có thể cử động thì đương nhiên sẽ lựa chọn chạy trốn theo hướng ngược lại rồi!”
“Cuối cùng, bọn họ mà chạy thì chẳng khác nào hoàn thành ý định của ác ma!” Thôi Lệ Châu chỉ chỉ xung quanh tầng lầu: “Bọn họ vốn không thể phân biệt rõ được đâu là đất bằng, đâu là tầng cao!”
“Ừm...” Triệu Ngọc cảm thấy hơi bức bối, phải tháo mặt nạ ác ma nặng nề xuống, giọng nặng trĩu nói: “Nhân chứng tận mắt nhìn thấy còn nhắc tới ánh lửa màu xanh kinh khủng nữa, xem ra... bộ quần áo ác ma nhìn thì đơn giản nhưng thực sự lại rất sâu xa! Từ đó cho thấy, hung thủ ắt hẳn rất hiểu tâm lý của mọi người, cho nên mới dám to gan gây án như vậy...”
Năm giờ chiều, đoàn người Triệu Ngọc quay trở về phòng làm việc ở Cục Cảnh sát Bắc Thiên, mặc dù tìm thấy mối liên hệ giữa “11 cách giết” và vụ án ác ma, nhưng đại thể là vẫn tay không mà về.
Trước đó, Miêu Anh đã giao nhiệm vụ thẩm vấn cho Ngô Tú Mẫn, yêu cầu chị ấy phải lập tức phái nhân viên chuyên nghiệp, thay nhau thẩm vấn Hàn Khoan liên tục, gây áp lực trong thời gian dài, tranh thủ khiến Hàn Khoan tự mình mở miệng.
Nhưng mà y như dự liệu của Triệu Ngọc, dù sao Hàn Khoan cũng là một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám, hiểu quy trình thẩm vấn của cảnh sát như lòng bàn tay, cho dù không có luật sư ở đây thì ông ta cũng biết nên đối đáp như thế nào.
Lúc đầu, ông ta không chịu khai báo gì cả; càng về sau, ông ta ngậm miệng trầm mặc luôn, không hề nói câu nào! Mà đến cuối cùng, ông ta còn giở trò giả vờ bị bệnh, tuyên bố tim mình không khỏe, cần phải nghỉ ngơi…
“Cho nên...” Giờ phút này, khi mọi người đang ngồi cạnh nhau để bàn bạc về vụ án, Miêu Anh chỉ vào tấm bảng trắng chứa đầy tư liệu, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Bước kế tiếp, chúng ta chỉ có một chuyện, đó chính là lấy chứng cứ bằng cách nào!? Làm sao mới có thể chứng minh Hàn Khoan là hung thủ của vụ án ác ma và vụ án giết vợ!”
Mặc dù mục đích rất rõ ràng, nhưng tất cả các thành viên trong tổ lại không thể nào phấn chấn lên được, bởi vì ai cũng biết việc lấy chứng cứ khó khăn biết bao nhiêu!?
Nếu như thật sự có thể tìm được chứng cứ thì e rằng tổ điều tra đặc biệt số 03 đã kết thúc vụ án này từ lâu rồi! Có thể tưởng tượng được, hơn mười năm trước, cảnh sát còn chưa có biện pháp phá vụ án thì hôm nay sẽ càng khó khăn đến thế nào đây?
Nhớ lại lúc đó, sở dĩ có thể phá được vụ án lớn ở Miên Lĩnh là bởi vì hung thủ Hách Cương đã để lại nhân chứng quan trọng! Phá được vụ án thi thể giấu ở ngân hàng là bởi vì Cầu Tân Dương bị bắt tại hiện trường! Mà vụ án thi thể nữ không đầu tiếng tăm lừng lẫy, chính là bởi vì tâm lý của hung thủ Lý Phi đã sụp đổ!
Nhưng mà vụ án ác ma Hàn Khoan lại không giống những vụ án kia, tâm lý của tên này tinh tế, làm việc bình tĩnh tỉnh táo, chẳng những hiểu quy trình phá án của cảnh sát mà phòng tuyến tâm lý cũng bền chắc, không dễ gãy!
Đối với kẻ như vậy, nếu muốn đánh bại ông ta thì nhất định phải tìm được chứng cứ để đánh đổ ông ta mới được! Nhưng mà... loại chứng cứ này... có thật sự tồn tại không?
“Ừm... Nếu như... Nếu như...” Đối mặt với tinh thần sa sút của mọi người, Thôi Lệ Châu cắn môi nói: “Nếu như đào những thi thể của nạn nhân năm đó lên thì sao?”
“What!?” Nhiễm Đào kinh ngạc: “Đào thi thể lên làm gì?”
“Không phải mọi người đã nói sở dĩ ban đầu không phá được đều là bởi vì trang thiết bị lạc hậu sao?” Thôi Lệ Châu giải thích: “Nếu công nghệ hiện giờ đã tiên tiến thì đào thi thể lên, kiểm tra xem có biểu bì da của Hàn Khoan hay không?”
“Không được!” Trương Bồi Bồi nói: “Xảy ra lâu quá rồi, không thể chiết ra được đâu!”
“Năm đó, các vụ án xảy ra đều vào mùa đông, hung thủ mặc quần áo ác ma, nạn nhân đương nhiên cũng mặc quần áo dày!” Miêu Anh nói: “Dù năm đó có công nghệ hiện giờ thì cũng chưa chắc có thể lấy được cái gì từ trên người nạn nhân! Huống chi, đa số thi thể của nạn nhân đều đã bị đem đi hỏa táng cả rồi!”
“Vậy giờ phải làm sao đây?” Thôi Lệ Châu lo lắng nói: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Khoan được phán vô tội rồi thả ra thôi sao?”
Nghe được câu hỏi của Thôi Lệ Châu, không một ai đang có mặt có thể đưa ra câu trả lời.
“Ài...” Thôi Lệ Châu không nhịn được mà thở dài, nụ cười thê thảm hiện lên trên khuôn mặt: “Trước kia cha tôi đã hỏi tôi, có thứ gì trên thế giới này mà ông ấy không trộm được chứ? Tôi cũng nói với ông ấy, thời gian nè, thanh xuân nè, tình thân nè... Ha ha... Xem ra, bây giờ còn có thêm một điều nữa! Dù ông ấy có bản lĩnh cao hơn nữa thì cũng không trộm được chứng cứ buộc tội một người!”
“Chứng cứ không trộm được...” Miêu Anh nghiền ngẫm lắc lắc đầu, nói với mọi người: “Mọi người nói xem, nếu như Hàn Khoan thật sự là vì Trương Tỉnh Như phát hiện ra quần áo ác ma của ông ta mà bị giết người diệt khẩu, thì... quần áo ác ma thật của ông ta... liệu có khi nào đã...”
“Không thể nào!” Hiểu được suy nghĩ của Miêu Anh, Triệu Ngọc nói: “Hàn Khoan cẩn thận như vậy, không tiếc giết cả người vợ chung gối của mình, chẳng lẽ lại không vứt bỏ được bộ quần áo ác ma sao? Hẳn là nó đã bị ông ta xử lý từ lâu rồi!”
“Vậy thì... hẳn là bộ quần áo ác ma này là được may thủ công nhỉ?” Miêu Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Chúng ta có thể điều tra theo con đường này không? Điều tra nguồn gốc nguyên vật liệu của bộ quần áo ác ma?”
“Người của chúng tôi đang làm rồi!” Trương Bồi Bồi vội nói: “Có điều... nguyên vật liệu thì dễ phân tích, nhưng nếu như nguyên vật liệu thuộc loại chung chung thì rất khó để xác định...”
Lúc mọi người đang có mặt tại đây bàn bạc về vụ án thì phía Triệu Ngọc lại chợt xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Giao diện hệ thống trong đầu chợt lóe, hắn bỗng dưng phát hiện, hệ thống vừa thông báo Kỳ Ngộ kết thúc sớm!
Sao có thể?
Dưới sự kinh ngạc, Triệu Ngọc mở hệ thống ra nhìn, thấy quẻ “Càn Cấn” hôm nay của hắn đã hoàn thành, hắn nhận được mức độ hoàn thành là 169%, ngoại trừ lấy được máy chỉnh xương tàng hình ra thì hắn còn nhận được năm đạo cụ khác.
Nhưng mà, nhìn tất cả những gì đang hiển thị trên giao diện hệ thống, Triệu Ngọc lại cảm thấy hoang mang!
Bây giờ mới chưa tới năm giờ chiều mà thôi, tại sao mà quẻ “Càn Cấn” hôm nay có thể kết thúc qua loa như vậy được chứ? Chẳng lẽ... hắn đã bỏ sót cái gì rồi sao? Hoặc là đã làm sai điều gì?
Hay là... điều này có nghĩa...
Trong lúc bất ngờ, một dự cảm chẳng lành chợt nảy sinh trong lòng Triệu Ngọc...