• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (4 Viewers)

  • cuong-tham-913

Chương 913: Bất lực




Trong phòng khách sạn, Triệu Ngọc đột nhiên mở choàng hai mắt ra, ngồi bật dậ3y từ trên giường!



Phù phù...



Hắn thở hổn hển, hoảng sợ nhìn 3căn phòng, mồ hôi chảy xuống trên gương mặt, tim cũng đập thình thịch.

<2br>Rào...



Có tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng vệ sinh, một g8iây sau, một bóng người quen thuộc từ nơi đó đi ra.




Tôi...

Lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ tới, sở dĩ hôm qua hắn đột nhiên bị kiệt sức là vì thuốc khôi phục tàng hình bị mất hiệu lực, hắn vốn đã phải trải qua một ca phẫu thuật rồi, sau đó lại không ngừng tra án ba ngày hai đêm, cả thể lực và tinh thần thực sự đều không thể chống đỡ nổi nữa.

Vừa nghĩ tới đạo cụ, hắn lập tức nhớ tới việc kết thúc của kỳ ngộ ngày hôm qua cùng với những đạo cụ đạt được.

Hắn vội tìm kiếm trong đầu, nhưng lại phát hiện trong lúc mê man hôm qua, hắn đã vô tình sử dụng dụng cụ chỉnh xương tàng hình, còn tiêu cả 300 điểm tích lũy để cường hóa nữa.

À...

Hắn sờ nhẹ lên cái chân bị thương của mình, phát hiện mắt cá chân phía dưới lớp thạch cao đã có thể nghe theo điều khiển của mình rồi. Cứ đà này thì phần xương bị gãy đã gần như lành lặn rồi.

Chỉ có điều...

“Lệ Châu... Vụ án thế nào rồi? Có tiến triển gì chưa?” Triệu Ngọc vội hỏi Thôi Lệ Châu.

Lúc này, Thôi Lệ Châu đã rót một cốc nước đưa cho Triệu Ngọc, sau đó lắc đầu nói: “Chị Miêu đã phái người điều tra gia đình người bị hại để thử xem có thể tìm được gì hay không... còn chuyện khác, ài!”

“Vô dụng thôi!” Triệu Ngọc cũng lắc đầu: “Trên quyển sổ da màu vàng đã viết rất rõ ràng, tổ điều tra đặc biệt số 03 đã đi tìm từ lâu rồi! Nếu như có chứng cứ thì đã không giống như hôm nay! Không được... Tôi phải đi xem thế nào mới được...”

“Á! Làm tôi giật9 hết cả mình! Sếp, anh đã tỉnh ngủ rồi à!” Thôi Lệ Châu bước nhanh từ phòng vệ sinh tới, miệng lẩm bẩm: “Anh đã ngủ mười mấy tiếng rồi đấy! Nếu như anh còn ngủ li bì nữa thì bọn tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện thật đấy...”

“Lệ... Lệ Châu...” Triệu Ngọc cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng, cuối cùng mới nhớ tới một vài chuyện. Ngày hôm qua... ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mụ mị, sức lực dường như bị rút cạn, Miêu Anh thấy vậy, liền cùng nhóm Nhiễm Đào đưa hắn về phòng khách sạn.

Lại không ngờ rằng, ngủ một giấc này...

Hắn vội nhìn đồng hồ đeo tay, giờ đã là giữa trưa rồi!

“Ngày hôm qua, chị Miêu đã chăm sóc anh cả đêm đấy, sáng nay còn phải đi phân chia công việc nữa, cho nên mới bảo tôi ở lại trông anh!” Thôi Lệ Châu giải thích: “Sếp này, anh đừng liều mạng quá được không? Anh như vậy đáng sợ lắm, ngày hôm qua đã làm chị Miêu rất lo lắng đấy! May mà lúc ở Diệu Danh, anh cũng đã bị như thế một lần rồi, với lại, cũng có một bác sĩ luôn đi theo để khám cho anh, nói rằng anh không sao cả, chỉ là vất vả quá độ...”

“Được rồi, được rồi! Anh đủ rồi đấy!” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên nổi giận: “Sếp ơi, anh hãy thử nhìn dáng vẻ của anh bây giờ đi, anh không thể nghỉ ngơi cho thật khỏe à? Phá án quan trọng nhưng sức khỏe của bản thân mình vẫn quan trọng hơn mà?”



“Chắc anh đói bụng rồi, giờ tôi sẽ đi lấy thức ăn cho anh, ngay cả cơm tối qua mà anh cũng chưa ăn kia kìa! À... còn nữa, tôi phải nhắn tin cho chị Miêu cái đã, bảo rằng anh đã tỉnh rồi, không thì... bọn họ sẽ không yên tâm nổi đâu!”



Nói xong, Thôi Lệ Châu đã lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.



Triệu Ngọc lại nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, đột nhiên lại nghĩ tới một việc quan trọng khác… quẻ văn!



Chết tiệt!



Bây giờ đã gần trưa rồi, thế mà mình vẫn chưa mở quẻ văn ra! Hiện giờ ở thời điểm này, quẻ văn khá là quan trọng... quan trọng... ừm...



Không ngờ, khi Triệu Ngọc bấm giao diện hệ thống, sau khi mở một quẻ mới thì cả người bỗng sững sờ.



Hai chữ to xuất hiện chính giữa quẻ văn, chính là: “Tốn Đoái”!



Hả!?



Tại sao lại có thể như vậy...



Triệu Ngọc nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn lại lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng của quẻ Cấn đâu.



Đáng chết!



Trong lòng hắn giật thót, lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra, điều mà mình lo lắng hôm qua quả nhiên đã linh nghiệm!



Vốn dĩ hôm qua, khi hệ thống bỗng nhiên tuyên bố kỳ ngộ kết thúc, Triệu Ngọc đã cảm thấy không ổn rồi. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, nếu quẻ Càn mà xuất hiện thì thời gian phá án sẽ kéo dài rất lâu mới có thể kết thúc, không thể chấm dứt sớm được.



Trong chuyện này... chắc chắn còn bí ẩn nào đó nữa...



Ban đầu, hắn nghi ngờ là mình đã phán đoán sai hướng rồi, cho nên kỳ ngộ mới kết thúc sớm như vậy. Nhưng mà dù sao thì ngày hôm qua cũng là một quẻ “Càn Cấn”, nếu như mình thật sự sai thì tại sao vẫn đạt được độ hoàn thành cao là 169%?



Quẻ Càn là quẻ ghép, ngẫm lại cả ngày hôm qua xem, có thể tương ứng với kỳ ngộ của quẻ Càn đơn giản là sự tiếp đãi long trọng của cảnh sát Bắc Thiên, coi như là “Chấn”; nhận được quà tặng từ người khác, tạm thời coi là “Đoái”; sờ tay của một nữ cục trưởng, cũng được xem là “Khảm”; gặp lại nhóm Nhiễm Đào, Tăng Khả, có thể được tính là “Ly”...



Vì vậy, sự thật rất rõ ràng rằng nếu chỉ nói riêng về quẻ “Càn” thì thật sự không thực tế, mình không có lý do gì đạt được độ hoàn thành cao như vậy.



Cho nên, hẳn là con số 169% của mình đạt được nhờ quẻ “Cấn”, nói cách khác, phương hướng tra án của mình ắt hẳn không hề sai lầm, hung thủ vụ án ác ma chắc chắn là Hàn Khoan!



Chỉ có điều... Quẻ văn lại kết thúc rất sớm, điều này có nghĩa gì?



Có phải hệ thống cũng đang nhắc nhở mình: Đúng! Bạn đã tìm đúng người, Hàn Khoan chính là hung thủ! Nhưng mà, dù bạn biết rõ ông ta là hung thủ nhưng vẫn không hề có biện pháp nào buộc tội ông ta!?



Chính là bởi vì mình không thể tìm được chứng cứ để buộc Hàn Khoan nhận tội, không thể kết án, cho nên hệ thống mới kết thúc sớm, cho nên hôm nay không mở ra được quẻ “Cấn” nào!?



Nếu quả thật là như vậy...



Trong phút chốc, Triệu Ngọc liền cảm thấy sốt ruột, nếu như ngay cả hệ thống cũng không có cách nào, vậy... còn có thể làm gì nữa đây? Chẳng lẽ cuối cùng, thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Khoan được phán vô tội, thả ra, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?



Nếu hung thủ thật sự là ông ta, tính cả Lão Qua trước đây và Trương Tỉnh Như sau này, thêm cả vụ án ác ma khủng khiếp này nữa thì tổng cộng đã giết chết mười một người rồi!!?



Sao lại có thể...



Đúng! Đúng rồi!



Vào giờ phút này, Triệu Ngọc lại chợt nhớ tới phó bản Kỳ Ngộ, mặc dù hôm nay mở ra được quẻ “Tốn Đoái”, nhưng hắn còn có một hy vọng, đó chính là phó bản Kỳ Ngộ.



Chết tiệt!



Bây giờ đã là buổi trưa rồi, không lẽ mình đã bỏ lỡ kỳ ngộ rồi?



Vừa nghĩ tới đây, hắn liền kiểm tra phó bản Kỳ Ngộ, phát hiện kỳ ngộ sẽ xảy ra vào mười hai giờ rưỡi, từ giờ đến lúc đó còn chưa tới hai mươi phút.



Khoảng cách...



May quá...



Thông qua bản đồ trên điện thoại di động, hắn cẩn thận xác nhận thì phát hiện nơi Kỳ Ngộ xảy ra cách hắn không xa, hơn nữa, trên bản đồ còn thể hiện rõ rằng nơi đó chính là quán cơm Tây nổi tiếng.



“Tiểu Thôi!” Triệu Ngọc thấy Thôi Lệ Châu đang định gọi điện thoại cho phòng ăn thì vội ngăn cô ta lại: “Đồ ăn của khách sạn không ngon đâu, toàn là đồ ăn nguội thôi! Bây giờ tôi muốn đi ăn cơm Tây, tôi biết có một quán ăn ngon lắm, mau gọi người đi cho tôi, chúng ta đi thôi!”



“À... Ừm... Chuyện này... được rồi...” Thôi Lệ Châu lại bị suy nghĩ bất chợt của Triệu Ngọc làm cho rối bời, một hồi lâu sau mới hỏi: “Vậy... nhóm chị Miêu và Nhiễm Đào thì sao?”



“Đừng để ý tới bọn họ!” Đương nhiên là Triệu Ngọc không muốn có nhiều người biết ý định của mình, cho nên vội vã xua tay nói: “Bọn họ không thích ăn cơm Tây đâu! Mau lên đi, lần này, tôi mời cô ăn một bữa nhé!”



“Ừm... Được... Được rồi...” Lúc này, Thôi Lệ Châu mới ngây thơ đặt điện thoại xuống.



...



Hai mươi phút sau, Triệu Ngọc được một đội cảnh sát địa phương hộ tống tới quán cơm Tây - nơi sắp xảy ra kỳ ngộ.



Mặc dù chân đã đỡ hơn nhiều, nhưng Triệu Ngọc vẫn không dám cậy mạnh, vẫn ngồi yên trên xe lăn, được Thôi Lệ Châu đẩy đi, cùng nhau tiến vào quán ăn.



Tất cả nhân viên cảnh sát đều mặc thường phục, ngoài nhiệm vụ tiếp đãi Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu ra, bọn họ còn phải bảo vệ sự an toàn cho hai người nữa. Vì vậy, bọn họ cũng vào quán ăn, nhưng ngồi ở bàn khác, vừa có thể bảo vệ bọn họ chu đáo, vừa có thể đảm bảo sự riêng tư của bọn họ, vô cùng chuyên nghiệp.



Dĩ nhiên là tâm trí của Triệu Ngọc không đặt vào chuyện ăn cơm, mục đích chủ yếu nhất của hắn vẫn là phải xem phó bản Kỳ Ngộ có cho hắn ý kiến, nhắc nhở gì quan trọng hay không?



Kết quả, vừa nhìn thoáng qua mục tiêu thì Triệu Ngọc đã biết phó bản Kỳ Ngộ hôm nay sẽ như thế nào rồi!



Nhưng mà... mặc dù Kỳ Ngộ đang ở trước mắt, nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy thất vọng, sự mù mịt lập tức bao phủ trong lòng, không thể nào phủi đi được...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom