Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-914
Chương 914: Cố chấp
Trên một bàn ăn bên cạnh cửa sổ của quán cơm Tây, một đôi sinh3 viên nam nữ đang ngồi đối diện nhau, vừa thưởng thức món ăn 3ngon, vừa vui vẻ cười nói với nhau.
Triệu Ngọc chỉ li2ếc qua đã nhận ra cô nữ sinh trong đó chính là con gái của ch8ú họ thứ ba của hắn, cũng coi như là em gái họ của mình.
9
Mặc dù quan hệ khá xa, nhưng chú họ thứ ba vẫn khá thân thiết với gia đình mình, Triệu Ngọc cũng nghe nói cô em gái bà con này học đại học ở tỉnh Kim Nguyên, không ngờ giờ lại ở Bắc Thiên.
Khi vừa nhìn thấy cô em gái họ này, tâm tình của Triệu Ngọc tất nhiên có vẻ thất vọng. Bởi vì, hôm nay hắn đã mở được quẻ “Tốn Đoái”, Tốn tượng trưng cho tình thân, nếu gặp được em họ thì phương hướng mà phó bản Kỳ Ngộ chỉ dẫn đã rất rõ ràng rồi, vốn không hề liên quan tới vụ án!
Có điều, mặc dù trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng vì muốn xác thực dụng ý của phó bản Kỳ Ngộ, cho nên Triệu Ngọc vẫn điều khiển xe lăn lên trước, chào hỏi cô em họ này.
Chuyện thứ hai chính là, khi tin nhắn vừa được gửi tới thì hệ thống Kỳ Ngộ cũng kết thúc, hắn nhận được độ hoàn thành là 149% và được hai đạo cụ.
Thôi xong!
Ngay tại khoảnh khắc đó, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy rét lạnh. Từ lúc mở quẻ tới bây giờ còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà lại kết thúc qua loa như vậy, chắc chắn đã nói rõ rằng trên phương diện điều tra vụ án ác ma, hệ thống hoàn toàn bất lực!
Hệ thống...
Hiện thực tàn khốc, cuối cùng cũng khiến Triệu Ngọc giật mình hiểu rõ. Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, mỗi một lần tới thời khắc mấu chốt để phá án thì hệ thống luôn cung cấp một ít trợ giúp cho mình, từ đó giúp mình phá được mấy vụ án lớn liên tiếp, thành tích nổi bật.
Thanh niên quát to một tiếng, thấy Triệu Ngọc ngồi xe lăn thì không kiềm chế nổi cơn giận dữ, vớ lấy ly rượu đỏ, định xông tới đánh lại.
Kết quả, gã mới vừa đứng lên thì phát hiện ra đã có mấy khẩu súng lục đang chĩa về phía mình, gã ngay lập tức bị dọa sợ, hai tay vội ôm đầu, ngồi xổm dưới đất.
Chuyện sau đó thì hầu như vẫn theo trình tự cơ bản: Các nhân viên cảnh sát trừng trị nghi phạm bằng pháp luật; sau khi em họ biết được bộ mặt thực sự của thanh niên, cô ấy cực kỳ hoảng sợ, tất nhiên là liên tục cảm ơn người anh họ Triệu Ngọc. Sau đó cũng theo nhân viên cảnh sát về Cục Cảnh sát lấy lời khai; rồi sau đó, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu mới ăn được một bữa cơm no...
Tuy nhiên, bụng thì được lấp đầy, nhưng tâm tình Triệu Ngọc lại càng ngày càng tệ. Hắn vừa mới nghỉ ngơi ăn cơm trưa xong thì lại xảy ra hai chuyện khiến hắn buồn bực.
Chuyện thứ nhất là hắn nhận được một tin nhắn chuyển tiền, để khen thưởng biểu hiện xuất sắc của hắn trong vụ án thi thể nữ không đầu nên Cục Cảnh sát Tần Sơn đã thưởng cho hắn một trăm nghìn, bây giờ đã gửi vào tài khoản rồi.
Chẳng mấy chốc thì cô ấy cũng nhận ra Triệu Ngọc, vừa mừng vừa sợ, tất nhiên hai bên đều chuyện trò thân thiết. Mà trong lúc trao đổi, em họ cũng giới thiệu người thanh niên kia cho Triệu Ngọc, nói rằng cậu thanh niên này là người bạn mà cô ấy vừa quen.
Không ngờ, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, hình như cậu thanh niên kia có vẻ khá căng thẳng, nói năng không được tự nhiên, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ.
Triệu Ngọc đã làm gì? Còn chưa nói câu nào, hắn đã phát hiện ra người này có vấn đề, cậu thanh niên tránh né ánh mắt của hắn, trán đổ mồ hôi, nơi cổ áo rộng còn thấp thoáng nhìn thấy hình xăm...
Sau đó, Triệu Ngọc dùng máy tìm kiếm tàng hình tra thử thì mới phát hiện tên này lại dính dáng tới mấy vụ lừa bịp trong trường học, đồng thời đang bị cảnh sát truy nã, chính là một tên lừa đảo chuyên ra tay với nữ sinh, lừa tiền lại lừa tình!
Vì vậy, Triệu Ngọc không nói hai lời, ngay lập tức tạt ly cà phê trên bàn vào mặt gã, đánh gã tới nỗi trên khuôn mặt tràn ngập cà phê phải cộng thêm đôi mắt tím bầm!
Từ vụ án chặt tay ban đầu cho tới vụ án giết người trên đảo biệt lập sau này, dù cho vụ án có khó khăn, phức tạp bao nhiêu, lờ mờ khó phân biệt bao nhiêu thì mình lúc nào cũng có thể giải quyết dễ dàng, biết rõ được chân tướng!
Nhưng vụ án ác ma lần này lại không giống tất cả những vụ án ấy... Mặc dù mình có phong tỏa được hung thủ, nhưng lại thua ở chỗ không có chứng cứ!
Khiến Triệu Ngọc cảm thấy hệ thống đang dùng hành động của mình để chứng tỏ rằng trên đời này, không phải vụ án nào cũng có thể giải quyết bằng một kỳ ngộ nho nhỏ!
Ài!
Triệu Ngọc thất vọng, trừ vụ án ra, đa phần là đến từ nội tâm của mình, bởi vì đến tận bây giờ, hắn mới hiểu rõ một chuyện: Bao lâu nay, sự tự tin về trình độ phá án của mình thực ra thì đa số đều nhờ từ hệ thống cả!
Hắn cảm thấy, nếu như không có hệ thống Kỳ Ngộ thì hắn không thể trở thành thần thám như ngày hôm nay! Nhớ lại lúc đầu, nếu như hệ thống không giúp hắn trùng hợp bắt được hung thủ Cường Tiêm của vụ án dùi cui điện, thì e rằng bây giờ, hắn đã rời khỏi đội cảnh sát, biến thành một tên côn đồ cắc ké đần độn vô tri rồi! Nếu như không có hệ thống, có lẽ... hắn chẳng là gì cả...
Càng nghĩ như vậy, Triệu Ngọc lại càng lún sâu vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế được... Hình như đây là lần đầu tiên sau khi chuyển kiếp, hắn cảm thấy tràn ngập thất bại! Mà trước lúc này, dù là gặp phải chuyện khó khăn gì, hay bất kỳ nguy hiểm nào, hắn vẫn chưa bao giờ phải thật sự nhíu mày...
Cứ thế, trong cảm giác mất mát và thất bại này, sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Ngọc quyết định không trở về Cục Cảnh sát để làm việc với các thành viên trong tổ, mà chỉ kiếm cớ choáng đầu để trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng mà dưới tâm tình như vậy, hắn sao có thể nghỉ ngơi cho tốt được? Chỉ biết nằm trên giường, tâm trạng chán ngán, không làm được gì cả...
Cả một buổi chiều, hắn chẳng suy nghĩ gì cả, cũng không làm gì cả, nhưng cũng không ném ra được gì cả.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra trong những ngày qua vẫn không thể dằn xuống mà cứ hiện lên trước mắt hắn: Hồi đầu điều tra phá vụ án Miên Lĩnh, mình đã oai hùng tài hoa tới mức nào? Trong vụ án Kim Phật, mình đã thập tử nhất sinh, hôn môi ước hẹn với Miêu Anh? Còn nữa, vụ án chặt tay... Vụ án giết người trong nhà trọ... Vụ án thi thể giấu trong ngân hàng... Vụ án giết người thần tốc... Vụ án thi thể nữ không đầu...
Trong khi điều tra từng vụ từng vụ án, mình không ngừng tiếp xúc sự đời, không ngừng trưởng thành, từ một viên cảnh sát phổ thông nho nhỏ, cuối cùng đã chín chắn thành một tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt như bây giờ...
Ài?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên lại có lĩnh hội mới, ừm... hình như.... hình như... ngoài sự trợ giúp của hệ thống ra thì những vụ án này cũng đâu thể nào thiếu được sự cố gắng của mình đúng không!?
Đúng vậy...
Sau khi bỗng nhiên nhận ra được điểm này, một tia sáng vốn biến mất đã lâu bỗng hiện ra trong mắt hắn.
Đúng!
Ông đây thừa nhận, mỗi một lần phá án quả thật không thể thiếu gợi ý của hệ thống, nhưng nếu như không có sự cần cù cố gắng gấp trăm lần người thường thì e rằng cũng đâu thể đạt được thành công như bây giờ, chẳng phải sao!?
Bây giờ... chỉ mới thất bại một lần mà thôi, sao lại có thể vì hệ thống không thể trợ giúp mà dễ dàng buông xuôi như vậy được?
Vả lại, chuyện hệ thống không gợi ý có lẽ còn có nguyên nhân khác, mà nếu như mình buông xuôi thì thật sự không còn cơ hội nữa!
Một ngày, hai ngày... Ít nhất còn năm ngày nữa là tới ngày thả Hàn Khoan ra nhỉ?
Triệu Ngọc à Triệu Ngọc, có phải mày bị ngốc rồi hay không? Chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi mà đã khiến mày hoang mang rồi sao?
Triệu Ngọc lớn tiếng oán giận bản thân mình: Mày là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đấy, nếu ngay cả mày cũng chán nản buông xuôi như vậy thì đội ngũ của mày phải làm sao đây? Cam chịu số phận đâu phải là phong cách của mày, Hàn Khoan có thể là một siêu ác ma đã hại chết mười một mạng người, mày phải nghĩ biện pháp làm rõ chân tướng, trả lại công bằng cho những người đã chết kia mới đúng...
Nghĩ đến đây, cuối cùng Triệu Ngọc mới phấn chấn lên, hắn không kịp sửa sang quần áo lại đã vội cầm điện thoại di động lên gọi cho Miêu Anh.
“A lô...” Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói mệt mỏi của Miêu Anh từ trong điện thoại bất ngờ truyền ra: “Sao vậy anh yêu, anh thấy khỏe lên chút nào chưa? Còn đau đầu nữa không, có cần em tìm bác sĩ cho anh không?”
“Miêu Miêu... Nghe này!” Triệu Ngọc siết chặt điện thoại di động, kích động nói: “Em mau liên lạc với Cục Cảnh sát Bắc Thiên, bảo bọn họ dốc hết khả năng, tổ chức lực lượng cảnh sát nhiều nhất để tới phòng làm việc họp ngay, anh muốn giao nhiệm vụ cho bọn họ!”
“Hả?” Miêu Anh hơi sửng sốt, vội hỏi: “Triệu Ngọc... Anh muốn làm gì?”
“Mau làm theo những gì anh nói!” Triệu Ngọc không cho cô cơ hội cãi lại mà tiếp tục ra lệnh: “Ngoài ra, bảo Thôi Lệ Châu liên lạc với cảnh sát Diệu Danh, bảo bọn họ giao toàn bộ tài liệu thời đi học của Hàn Khoan cho anh! Bao gồm cả tên trộm Khương Khoa nữa...”
“Còn nữa, bảo Ngô Tú Mẫn gửi toàn bộ tài liệu liên quan tới Hàn Khoan cho anh: Tài liệu cá nhân, video thẩm vấn, cả những bản thảo mà ông ta đã viết lúc trước, cùng với tất cả bài đăng của ông ta nữa, gửi hết cho anh, không thể thiếu thứ gì, anh phải xem hết!” Triệu Ngọc kiên quyết, dứt khoát nói: “Hừ, ông đây sẽ liều mạng với Hàn Khoan, anh không tin ông ta lại hoàn hảo đến nỗi không có một chút sơ hở nào!”
Trên một bàn ăn bên cạnh cửa sổ của quán cơm Tây, một đôi sinh3 viên nam nữ đang ngồi đối diện nhau, vừa thưởng thức món ăn 3ngon, vừa vui vẻ cười nói với nhau.
Triệu Ngọc chỉ li2ếc qua đã nhận ra cô nữ sinh trong đó chính là con gái của ch8ú họ thứ ba của hắn, cũng coi như là em gái họ của mình.
9
Mặc dù quan hệ khá xa, nhưng chú họ thứ ba vẫn khá thân thiết với gia đình mình, Triệu Ngọc cũng nghe nói cô em gái bà con này học đại học ở tỉnh Kim Nguyên, không ngờ giờ lại ở Bắc Thiên.
Khi vừa nhìn thấy cô em gái họ này, tâm tình của Triệu Ngọc tất nhiên có vẻ thất vọng. Bởi vì, hôm nay hắn đã mở được quẻ “Tốn Đoái”, Tốn tượng trưng cho tình thân, nếu gặp được em họ thì phương hướng mà phó bản Kỳ Ngộ chỉ dẫn đã rất rõ ràng rồi, vốn không hề liên quan tới vụ án!
Có điều, mặc dù trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng vì muốn xác thực dụng ý của phó bản Kỳ Ngộ, cho nên Triệu Ngọc vẫn điều khiển xe lăn lên trước, chào hỏi cô em họ này.
Chuyện thứ hai chính là, khi tin nhắn vừa được gửi tới thì hệ thống Kỳ Ngộ cũng kết thúc, hắn nhận được độ hoàn thành là 149% và được hai đạo cụ.
Thôi xong!
Ngay tại khoảnh khắc đó, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy rét lạnh. Từ lúc mở quẻ tới bây giờ còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà lại kết thúc qua loa như vậy, chắc chắn đã nói rõ rằng trên phương diện điều tra vụ án ác ma, hệ thống hoàn toàn bất lực!
Hệ thống...
Hiện thực tàn khốc, cuối cùng cũng khiến Triệu Ngọc giật mình hiểu rõ. Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, mỗi một lần tới thời khắc mấu chốt để phá án thì hệ thống luôn cung cấp một ít trợ giúp cho mình, từ đó giúp mình phá được mấy vụ án lớn liên tiếp, thành tích nổi bật.
Thanh niên quát to một tiếng, thấy Triệu Ngọc ngồi xe lăn thì không kiềm chế nổi cơn giận dữ, vớ lấy ly rượu đỏ, định xông tới đánh lại.
Kết quả, gã mới vừa đứng lên thì phát hiện ra đã có mấy khẩu súng lục đang chĩa về phía mình, gã ngay lập tức bị dọa sợ, hai tay vội ôm đầu, ngồi xổm dưới đất.
Chuyện sau đó thì hầu như vẫn theo trình tự cơ bản: Các nhân viên cảnh sát trừng trị nghi phạm bằng pháp luật; sau khi em họ biết được bộ mặt thực sự của thanh niên, cô ấy cực kỳ hoảng sợ, tất nhiên là liên tục cảm ơn người anh họ Triệu Ngọc. Sau đó cũng theo nhân viên cảnh sát về Cục Cảnh sát lấy lời khai; rồi sau đó, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu mới ăn được một bữa cơm no...
Tuy nhiên, bụng thì được lấp đầy, nhưng tâm tình Triệu Ngọc lại càng ngày càng tệ. Hắn vừa mới nghỉ ngơi ăn cơm trưa xong thì lại xảy ra hai chuyện khiến hắn buồn bực.
Chuyện thứ nhất là hắn nhận được một tin nhắn chuyển tiền, để khen thưởng biểu hiện xuất sắc của hắn trong vụ án thi thể nữ không đầu nên Cục Cảnh sát Tần Sơn đã thưởng cho hắn một trăm nghìn, bây giờ đã gửi vào tài khoản rồi.
Chẳng mấy chốc thì cô ấy cũng nhận ra Triệu Ngọc, vừa mừng vừa sợ, tất nhiên hai bên đều chuyện trò thân thiết. Mà trong lúc trao đổi, em họ cũng giới thiệu người thanh niên kia cho Triệu Ngọc, nói rằng cậu thanh niên này là người bạn mà cô ấy vừa quen.
Không ngờ, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, hình như cậu thanh niên kia có vẻ khá căng thẳng, nói năng không được tự nhiên, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ.
Triệu Ngọc đã làm gì? Còn chưa nói câu nào, hắn đã phát hiện ra người này có vấn đề, cậu thanh niên tránh né ánh mắt của hắn, trán đổ mồ hôi, nơi cổ áo rộng còn thấp thoáng nhìn thấy hình xăm...
Sau đó, Triệu Ngọc dùng máy tìm kiếm tàng hình tra thử thì mới phát hiện tên này lại dính dáng tới mấy vụ lừa bịp trong trường học, đồng thời đang bị cảnh sát truy nã, chính là một tên lừa đảo chuyên ra tay với nữ sinh, lừa tiền lại lừa tình!
Vì vậy, Triệu Ngọc không nói hai lời, ngay lập tức tạt ly cà phê trên bàn vào mặt gã, đánh gã tới nỗi trên khuôn mặt tràn ngập cà phê phải cộng thêm đôi mắt tím bầm!
Từ vụ án chặt tay ban đầu cho tới vụ án giết người trên đảo biệt lập sau này, dù cho vụ án có khó khăn, phức tạp bao nhiêu, lờ mờ khó phân biệt bao nhiêu thì mình lúc nào cũng có thể giải quyết dễ dàng, biết rõ được chân tướng!
Nhưng vụ án ác ma lần này lại không giống tất cả những vụ án ấy... Mặc dù mình có phong tỏa được hung thủ, nhưng lại thua ở chỗ không có chứng cứ!
Khiến Triệu Ngọc cảm thấy hệ thống đang dùng hành động của mình để chứng tỏ rằng trên đời này, không phải vụ án nào cũng có thể giải quyết bằng một kỳ ngộ nho nhỏ!
Ài!
Triệu Ngọc thất vọng, trừ vụ án ra, đa phần là đến từ nội tâm của mình, bởi vì đến tận bây giờ, hắn mới hiểu rõ một chuyện: Bao lâu nay, sự tự tin về trình độ phá án của mình thực ra thì đa số đều nhờ từ hệ thống cả!
Hắn cảm thấy, nếu như không có hệ thống Kỳ Ngộ thì hắn không thể trở thành thần thám như ngày hôm nay! Nhớ lại lúc đầu, nếu như hệ thống không giúp hắn trùng hợp bắt được hung thủ Cường Tiêm của vụ án dùi cui điện, thì e rằng bây giờ, hắn đã rời khỏi đội cảnh sát, biến thành một tên côn đồ cắc ké đần độn vô tri rồi! Nếu như không có hệ thống, có lẽ... hắn chẳng là gì cả...
Càng nghĩ như vậy, Triệu Ngọc lại càng lún sâu vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế được... Hình như đây là lần đầu tiên sau khi chuyển kiếp, hắn cảm thấy tràn ngập thất bại! Mà trước lúc này, dù là gặp phải chuyện khó khăn gì, hay bất kỳ nguy hiểm nào, hắn vẫn chưa bao giờ phải thật sự nhíu mày...
Cứ thế, trong cảm giác mất mát và thất bại này, sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Ngọc quyết định không trở về Cục Cảnh sát để làm việc với các thành viên trong tổ, mà chỉ kiếm cớ choáng đầu để trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng mà dưới tâm tình như vậy, hắn sao có thể nghỉ ngơi cho tốt được? Chỉ biết nằm trên giường, tâm trạng chán ngán, không làm được gì cả...
Cả một buổi chiều, hắn chẳng suy nghĩ gì cả, cũng không làm gì cả, nhưng cũng không ném ra được gì cả.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra trong những ngày qua vẫn không thể dằn xuống mà cứ hiện lên trước mắt hắn: Hồi đầu điều tra phá vụ án Miên Lĩnh, mình đã oai hùng tài hoa tới mức nào? Trong vụ án Kim Phật, mình đã thập tử nhất sinh, hôn môi ước hẹn với Miêu Anh? Còn nữa, vụ án chặt tay... Vụ án giết người trong nhà trọ... Vụ án thi thể giấu trong ngân hàng... Vụ án giết người thần tốc... Vụ án thi thể nữ không đầu...
Trong khi điều tra từng vụ từng vụ án, mình không ngừng tiếp xúc sự đời, không ngừng trưởng thành, từ một viên cảnh sát phổ thông nho nhỏ, cuối cùng đã chín chắn thành một tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt như bây giờ...
Ài?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên lại có lĩnh hội mới, ừm... hình như.... hình như... ngoài sự trợ giúp của hệ thống ra thì những vụ án này cũng đâu thể nào thiếu được sự cố gắng của mình đúng không!?
Đúng vậy...
Sau khi bỗng nhiên nhận ra được điểm này, một tia sáng vốn biến mất đã lâu bỗng hiện ra trong mắt hắn.
Đúng!
Ông đây thừa nhận, mỗi một lần phá án quả thật không thể thiếu gợi ý của hệ thống, nhưng nếu như không có sự cần cù cố gắng gấp trăm lần người thường thì e rằng cũng đâu thể đạt được thành công như bây giờ, chẳng phải sao!?
Bây giờ... chỉ mới thất bại một lần mà thôi, sao lại có thể vì hệ thống không thể trợ giúp mà dễ dàng buông xuôi như vậy được?
Vả lại, chuyện hệ thống không gợi ý có lẽ còn có nguyên nhân khác, mà nếu như mình buông xuôi thì thật sự không còn cơ hội nữa!
Một ngày, hai ngày... Ít nhất còn năm ngày nữa là tới ngày thả Hàn Khoan ra nhỉ?
Triệu Ngọc à Triệu Ngọc, có phải mày bị ngốc rồi hay không? Chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi mà đã khiến mày hoang mang rồi sao?
Triệu Ngọc lớn tiếng oán giận bản thân mình: Mày là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đấy, nếu ngay cả mày cũng chán nản buông xuôi như vậy thì đội ngũ của mày phải làm sao đây? Cam chịu số phận đâu phải là phong cách của mày, Hàn Khoan có thể là một siêu ác ma đã hại chết mười một mạng người, mày phải nghĩ biện pháp làm rõ chân tướng, trả lại công bằng cho những người đã chết kia mới đúng...
Nghĩ đến đây, cuối cùng Triệu Ngọc mới phấn chấn lên, hắn không kịp sửa sang quần áo lại đã vội cầm điện thoại di động lên gọi cho Miêu Anh.
“A lô...” Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói mệt mỏi của Miêu Anh từ trong điện thoại bất ngờ truyền ra: “Sao vậy anh yêu, anh thấy khỏe lên chút nào chưa? Còn đau đầu nữa không, có cần em tìm bác sĩ cho anh không?”
“Miêu Miêu... Nghe này!” Triệu Ngọc siết chặt điện thoại di động, kích động nói: “Em mau liên lạc với Cục Cảnh sát Bắc Thiên, bảo bọn họ dốc hết khả năng, tổ chức lực lượng cảnh sát nhiều nhất để tới phòng làm việc họp ngay, anh muốn giao nhiệm vụ cho bọn họ!”
“Hả?” Miêu Anh hơi sửng sốt, vội hỏi: “Triệu Ngọc... Anh muốn làm gì?”
“Mau làm theo những gì anh nói!” Triệu Ngọc không cho cô cơ hội cãi lại mà tiếp tục ra lệnh: “Ngoài ra, bảo Thôi Lệ Châu liên lạc với cảnh sát Diệu Danh, bảo bọn họ giao toàn bộ tài liệu thời đi học của Hàn Khoan cho anh! Bao gồm cả tên trộm Khương Khoa nữa...”
“Còn nữa, bảo Ngô Tú Mẫn gửi toàn bộ tài liệu liên quan tới Hàn Khoan cho anh: Tài liệu cá nhân, video thẩm vấn, cả những bản thảo mà ông ta đã viết lúc trước, cùng với tất cả bài đăng của ông ta nữa, gửi hết cho anh, không thể thiếu thứ gì, anh phải xem hết!” Triệu Ngọc kiên quyết, dứt khoát nói: “Hừ, ông đây sẽ liều mạng với Hàn Khoan, anh không tin ông ta lại hoàn hảo đến nỗi không có một chút sơ hở nào!”
Bình luận facebook