Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-957
Chương 957: Truy đuổi người thần bí
Nhanh quá!
Trong rừng cây nhỏ bên bờ sông, Triệu Ngọc vừa 3mặc lại quần áo ướt của mình, vừa cảm nhận quỹ tích di động của t3ín hiệu theo dõi Khương Khoa.
Chỉ trong mười mấy phút ngắ2n ngủi, Khương Khoa đã di chuyển cách xa hơn mười cây số. Hơn nữa8, sau khi qua cầu thì hắn ta chuyển hướng sang phía Tây, khoảng c9ách với Triệu Ngọc càng lúc càng lớn.
Không được!
Cho dù có thể bắt Khương Khoa về nhưng vẫn không có cách nào bắt được người thần bí.
Hơn nữa, đạo tặc Khương Khoa dù sao cũng đã bị hắn tự mình mang ra khỏi trại tạm giam, cho nên bây giờ thân phận của Triệu Ngọc không phải là cảnh sát, không phải tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, mà là một tên tội phạm truy nã hàng thật giá thật!
Trong lúc hắn bí mật lần theo dấu vết của Khương Khoa và người thần bí, còn phải trốn tránh cảnh sát khắp nơi nữa...
Ngay lúc trái lo phải nghĩ, Triệu Ngọc đã nhanh chóng bò lên trên gò núi, đi vào thị trấn nhỏ bên bờ sông. Lúc này vẫn còn là buổi sáng sớm, người đi đường trên thị trấn thưa thớt, hơn nữa còn bị bao phủ một tầng sương mù.
Để tránh cảnh sát lần ra tung tích của mình, sau khi tiến vào thị trấn, Triệu Ngọc đã sử dụng một chiếc máy phản camera.
Triệu Ngọc vội vã chạy ra ngoài rừng cây, mặc dù máy theo dõi tàng hình của hắn có thể duy trì đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, không lo không đuổi kịp Khương Khoa.
Nhưng mà trên đường Khương Khoa chạy trốn, rất có khả năng hắn ta sẽ liên hệ hoặc là gặp người thần bí kia. Cho nên, mình nhất định phải mau chóng đuổi kịp, luôn luôn giám sát hắn ta mới được.
Bên ngoài rừng cây nhỏ là đồi núi, có một thị trấn không lớn. Triệu Ngọc quan sát bốn phía thì phát hiện đây là địa phương gần nhất có thể kiếm được thứ mà hắn cần.
Bây giờ, hắn cần nhất là ba thứ: Ô tô, điện thoại và quần áo khô.
Có điều, vì kế hoạch giả chết nên lúc này hắn đương nhiên không thể liên lạc với đội cảnh sát, cũng không thể bại lộ thân phận trước bất kỳ ai. Bởi vì hắn không biết rõ thế lực người thần bí lớn đến mức nào, một khi cảnh sát biết Triệu Ngọc còn sống, không chừng người thần bí cũng có thể nhận được tin tức, nếu vậy thì kế hoạch của mình sẽ thất bại hoàn toàn!
Làm thế thì các thiết bị giám sát gần đó không thể nào ghi lại được hình ảnh của hắn.
Triệu Ngọc tìm kiếm dọc theo các ngõ nhỏ của thị trấn, mặc dù nhìn thấy mấy chiếc ô tô nhưng đều không mấy hài lòng. Trong đầu hắn có máy thăm dò tàng hình, nó thậm chí có thể dò xét ra những chiếc xe này có thiết bị cảnh báo hay có thiết bị định vị hay không.
Cuối cùng, hắn đi quanh thị trấn rất lâu mới tìm được một chiếc ô tô thích hợp, đó là một chiếc xe tải nhãn hiệu Wuling Hongguang màu bạc trắng, trong xe có chứa rất nhiều thùng carton, hắn còn có thể nhìn thấy quần áo đầy màu sắc rực rỡ trong thùng.
Không tệ...
Triệu Ngọc đảo quanh ô tô một vòng, dựa vào vết bánh xe và lớp tro bụi trên thân xe thì hẳn là chiếc xe này đã rất lâu không khởi động. Trên xe có treo các vật trang trí mừng năm mới có hình chữ Phúc, chứng minh rằng rất có thể chủ xe đã về nhà ăn Tết, sẽ không trở lại trong thời gian ngắn.
Mặt khác, loại xe này thuộc kiểu đại trà, lái ra ngoài cũng có thể giảm bớt độ chú ý. Hơn nữa, trong xe còn chứa nhiều quần áo như vậy, mình cũng tiết kiệm được thời gian, không phải đi nơi khác tìm quần áo...
Thế là sau khi xác định được mục tiêu, Triệu Ngọc nhanh chóng hành động. Để tiết kiệm thời gian, hắn phải mặc kệ việc lãng phí đạo cụ, lập tức sử dụng hai chiếc chìa khóa vạn năng, một cái dùng để mở cửa xe, một cái dùng để khởi động!
Sau khi đồng hồ đo sáng lên, Triệu Ngọc thấy mình khá may mắn, bình xăng vẫn còn đầy ắp.
Triệu Ngọc không kịp thay quần áo, nhanh chóng lái xe van lên đường lớn.
Mặc dù hắn có mang theo máy phản camera, nhưng nếu không cường hóa thì không thể áp dụng lên xe van được. Triệu Ngọc chỉ có thể hy vọng rằng cảnh sát chỉ coi đây là vụ trộm xe bình thường, không liên tưởng tới sự mất tích của hắn; hoặc là chủ xe tạm thời không phát hiện xe bị mất.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, hắn chỉ có thể sử dụng tạm thời chiếc xe van này. Khi hắn đuổi theo gần đến nơi thì phải đổi xe khác mới được.
Ngay sau khi lái xe rời khỏi thị trấn, Triệu Ngọc tiện tay tìm kiếm trong thùng quần áo, muốn lấy một bộ quần áo thích hợp để mặc vào.
Ai ngờ, trong thùng quần áo toàn là áo quần diễn xuất loè loẹt, đa số đều là loại quần áo đặc thù thường mặc trong các câu lạc bộ đêm hoặc trong trung tâm tắm rửa, trong đó còn có rất nhiều quần áo nhảy múa gợi cảm diêm dúa, vải vóc ít đến mức đáng thương!
Bà nó...
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn thử, không ngờ mình lại trộm một chiếc xe chứa đạo cụ của đoàn nhân viên câu lạc bộ đêm! Có điều... Cảm thấy quần áo ướt trên người càng ngày càng khó chịu, hắn vẫn phải tìm một bộ quần áo nào đó để mặc vào trước rồi nói sau!
Thế là, hắn dừng chiếc xe lại bên đường, sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cái quần xanh hồng đan xen, còn có một chiếc áo ca rô mang nơ như chuột Mickey để mặc.
Sau khi nhìn thấy bề ngoài của mình qua gương chiếu hậu, hắn thiếu chút nữa đã nôn ra!
Đúng là tạo nghiệt rồi! Thật không ngờ, Triệu đại thần thám này mà lại biến thành dáng vẻ của Triệu Thời Thượng rồi!
Thôi được rồi, cứ như vậy đi!
Có quần áo mặc còn tốt hơn là cởi trần...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại khởi động ô tô, nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà Khương Khoa đã chạy trốn...
Khương Khoa cũng vô cùng gian xảo, tín hiệu của hắn ta loanh quanh bên ngoài thành phố Diệu Danh mấy vòng rồi cuối cùng mới chạy về phía Đông! Quỹ tích di chuyển này quả thực khiến người ta không đoán ra nổi, Triệu Ngọc hoài nghi, rất có khả năng là hắn ta đã đổi sang một loại phương tiện giao thông khác rồi.
Thử nghĩ xem nào, người thần bí đã muốn nổ tung chiếc xe bảo trì Thiên Võng và Triệu Ngọc luôn, như vậy thì nhất định gã sẽ chuẩn bị cho Khương Khoa một phương tiện giao thông khác...
Có điều... Hừ hừ! Trong lòng Triệu Ngọc cười lạnh, dù người thần bí và Khương Khoa thông minh thế nào đi chăng nữa, các người vĩnh viễn không dò xét ra được máy theo dõi của tôi, cũng vĩnh viễn không thể cắt đuôi được tôi đâu!
Tôi ngược lại muốn xem xem, hang ổ của các người rốt cuộc là ở đâu? Người thần bí đến cùng là thần thánh phương nào? Ha ha... Nói không chừng, sẽ còn thu hoạch được điều gì đặc biệt nữa đây!
Triệu Ngọc tăng tốc độ xe, liên tục đuổi theo tín hiệu.
Thế nhưng mặc dù hắn sốt ruột muốn nhanh chóng đuổi kịp Khương Khoa, nhưng vẫn còn một chuyện mà hắn không thể không nhanh chóng hoàn thành, đó là phải nhanh chóng tìm ra một cái điện thoại!
Điện thoại là vật vô cùng quan trọng với hắn, lỡ như hắn tìm được cứ điểm của Khương Khoa và người thần bí thì dù sao cũng phải thông báo cho tổng bộ chứ?
Hơn nữa, bây giờ hắn còn có hai việc gấp cần dùng di động để xử lý. Một là để nghe ngóng tình hình của Khương Hiểu Tình, một chuyện khác là mau chóng liên hệ với Miêu Anh.
Triệu Ngọc biết, phía Miêu Anh chắc chắn đã biết chuyện hắn giúp Khương Khoa vượt ngục, mặc dù Miêu Anh tin tưởng hắn, nhưng chắc chắn cô cũng sẽ vô cùng sốt ruột, lo lắng cho sự an nguy của hắn. Cho nên, cho dù có giấu giếm cả đội cảnh sát đi nữa thì nhất định phải để Miêu Anh biết tình hình của mình.
Có Miêu Anh âm thầm phối hợp thì mới có thể khiến việc bắt tội phạm đạt được hiệu quả tốt nhất.
Điện thoại...
Điện thoại...
Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì xe đã đến huyện thành nào đó trực thuộc Diệu Danh, mặc dù mới là mùng bảy Tết, nhưng có không ít cửa hàng điện thoại ven đường đã mở cửa.
Về việc mình có thể kiếm được điện thoại hay không, không phải chuyện khó với Triệu Ngọc, bởi vì... hắn có mang theo ví tiền!
Sau khi dừng xe lại, hắn tìm đại một cửa hàng điện thoại, lập tức cầm tiền đi vào mua điện thoại di động.
Chủ cửa hàng khi nhìn thấy quần áo của Triệu Ngọc thì nhất thời kinh ngạc đến mức sững sờ!
Chỉ thấy cả áo và quần của Triệu Ngọc đều nhỏ hơn một size, không cài được cúc áo sơ mi nên đành phải mở hẳn ra; nơ chuột Mickey cứ thế đeo trên cổ, muốn bao nhiêu khác thường có bấy nhiêu khác thường; một chiếc quần xanh hồng vốn yên lành lại biến thành quần chín phân, để lộ hết cả mắt cá chân của Triệu Ngọc ra; lại nhìn xuống dưới chân, giày da vẫn đang không ngừng nhỏ nước ra ngoài...
Có điều, tạo hình khác người của Triệu Ngọc ngược lại đã giảm bớt không ít phiền phức cho hắn. Khi hắn nói rằng mình muốn mua một chiếc điện thoại không cần đăng ký bằng tên thật mà vẫn có thể gọi điện thoại, hơn nữa còn có thể vào mạng, chủ cửa hàng cũng không lằng nhằng với hắn mà nhanh chóng chuẩn bị sẵn điện thoại và sim điện thoại cho hắn!
Thật ra, loại điện thoại “đen” không cần đăng ký bằng chứng minh này là phạm pháp, chủ tiệm điện thoại chỉ bán cho khách quen. Nhưng mà vừa nhìn thấy tạo hình này của Triệu Ngọc, anh ta không dám không bán cho hắn! Chẳng những bán, hơn nữa còn không dám cố tình nâng giá.
Cuối cùng, vừa điện thoại vừa sim, Triệu Ngọc chỉ tốn 800 đồng là xong! Sau khi giúp hắn sắp xếp gọn gàng xong, anh chủ còn tặng kèm một cái tai nghe nữa...
Trở lại xe, Triệu Ngọc vừa lái xe, vừa gọi cuộc điện thoại đầu tiên ra ngoài, bây giờ, hắn muốn xác định xem Khương Hiểu Tình đã an toàn chưa?
Có điều, hắn lại không thể trực tiếp gọi cho Khương Hiểu Tình hoặc là đám người Khương Đại Phong, thậm chí ngay cả mấy đồng nghiệp bên Tần Sơn cũng không thể gọi. Người thần bí lợi hại như vậy, nói không chừng sẽ có cách nghe lén, chỉ cần hắn vừa gọi điện thoại qua thì có khả năng sẽ bị bại lộ, mất nhiều hơn được.
Cho nên... Chỉ có gọi điện thoại vào máy của hắn, mới là an toàn nhất.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc tra số điện thoại của trường trung học Tần Sơn trên mạng, sau đó gọi điện thoại cho quản lý trường học.
“A lô, xin chào! Tôi là phụ huynh của em...” Triệu Ngọc hỏi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi, trường học chúng ta hôm nay có lớp nào đang học không? Nhất là lớp mười... À... À...”
Nghe thấy đối phương trả lời, Triệu Ngọc không nhịn mỉm cười, thở dài: “À... Nói như vậy là các em mùng Tám mới khai giảng à? Hôm nay trong trường học vốn không có học sinh nào cả! Ha ha...”
Triệu Ngọc mặt thì mỉm cười, trong lòng lại “thăm hỏi” mười tám đời tổ tông người thần bí mấy lần...
Nhanh quá!
Trong rừng cây nhỏ bên bờ sông, Triệu Ngọc vừa 3mặc lại quần áo ướt của mình, vừa cảm nhận quỹ tích di động của t3ín hiệu theo dõi Khương Khoa.
Chỉ trong mười mấy phút ngắ2n ngủi, Khương Khoa đã di chuyển cách xa hơn mười cây số. Hơn nữa8, sau khi qua cầu thì hắn ta chuyển hướng sang phía Tây, khoảng c9ách với Triệu Ngọc càng lúc càng lớn.
Không được!
Cho dù có thể bắt Khương Khoa về nhưng vẫn không có cách nào bắt được người thần bí.
Hơn nữa, đạo tặc Khương Khoa dù sao cũng đã bị hắn tự mình mang ra khỏi trại tạm giam, cho nên bây giờ thân phận của Triệu Ngọc không phải là cảnh sát, không phải tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, mà là một tên tội phạm truy nã hàng thật giá thật!
Trong lúc hắn bí mật lần theo dấu vết của Khương Khoa và người thần bí, còn phải trốn tránh cảnh sát khắp nơi nữa...
Ngay lúc trái lo phải nghĩ, Triệu Ngọc đã nhanh chóng bò lên trên gò núi, đi vào thị trấn nhỏ bên bờ sông. Lúc này vẫn còn là buổi sáng sớm, người đi đường trên thị trấn thưa thớt, hơn nữa còn bị bao phủ một tầng sương mù.
Để tránh cảnh sát lần ra tung tích của mình, sau khi tiến vào thị trấn, Triệu Ngọc đã sử dụng một chiếc máy phản camera.
Triệu Ngọc vội vã chạy ra ngoài rừng cây, mặc dù máy theo dõi tàng hình của hắn có thể duy trì đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, không lo không đuổi kịp Khương Khoa.
Nhưng mà trên đường Khương Khoa chạy trốn, rất có khả năng hắn ta sẽ liên hệ hoặc là gặp người thần bí kia. Cho nên, mình nhất định phải mau chóng đuổi kịp, luôn luôn giám sát hắn ta mới được.
Bên ngoài rừng cây nhỏ là đồi núi, có một thị trấn không lớn. Triệu Ngọc quan sát bốn phía thì phát hiện đây là địa phương gần nhất có thể kiếm được thứ mà hắn cần.
Bây giờ, hắn cần nhất là ba thứ: Ô tô, điện thoại và quần áo khô.
Có điều, vì kế hoạch giả chết nên lúc này hắn đương nhiên không thể liên lạc với đội cảnh sát, cũng không thể bại lộ thân phận trước bất kỳ ai. Bởi vì hắn không biết rõ thế lực người thần bí lớn đến mức nào, một khi cảnh sát biết Triệu Ngọc còn sống, không chừng người thần bí cũng có thể nhận được tin tức, nếu vậy thì kế hoạch của mình sẽ thất bại hoàn toàn!
Làm thế thì các thiết bị giám sát gần đó không thể nào ghi lại được hình ảnh của hắn.
Triệu Ngọc tìm kiếm dọc theo các ngõ nhỏ của thị trấn, mặc dù nhìn thấy mấy chiếc ô tô nhưng đều không mấy hài lòng. Trong đầu hắn có máy thăm dò tàng hình, nó thậm chí có thể dò xét ra những chiếc xe này có thiết bị cảnh báo hay có thiết bị định vị hay không.
Cuối cùng, hắn đi quanh thị trấn rất lâu mới tìm được một chiếc ô tô thích hợp, đó là một chiếc xe tải nhãn hiệu Wuling Hongguang màu bạc trắng, trong xe có chứa rất nhiều thùng carton, hắn còn có thể nhìn thấy quần áo đầy màu sắc rực rỡ trong thùng.
Không tệ...
Triệu Ngọc đảo quanh ô tô một vòng, dựa vào vết bánh xe và lớp tro bụi trên thân xe thì hẳn là chiếc xe này đã rất lâu không khởi động. Trên xe có treo các vật trang trí mừng năm mới có hình chữ Phúc, chứng minh rằng rất có thể chủ xe đã về nhà ăn Tết, sẽ không trở lại trong thời gian ngắn.
Mặt khác, loại xe này thuộc kiểu đại trà, lái ra ngoài cũng có thể giảm bớt độ chú ý. Hơn nữa, trong xe còn chứa nhiều quần áo như vậy, mình cũng tiết kiệm được thời gian, không phải đi nơi khác tìm quần áo...
Thế là sau khi xác định được mục tiêu, Triệu Ngọc nhanh chóng hành động. Để tiết kiệm thời gian, hắn phải mặc kệ việc lãng phí đạo cụ, lập tức sử dụng hai chiếc chìa khóa vạn năng, một cái dùng để mở cửa xe, một cái dùng để khởi động!
Sau khi đồng hồ đo sáng lên, Triệu Ngọc thấy mình khá may mắn, bình xăng vẫn còn đầy ắp.
Triệu Ngọc không kịp thay quần áo, nhanh chóng lái xe van lên đường lớn.
Mặc dù hắn có mang theo máy phản camera, nhưng nếu không cường hóa thì không thể áp dụng lên xe van được. Triệu Ngọc chỉ có thể hy vọng rằng cảnh sát chỉ coi đây là vụ trộm xe bình thường, không liên tưởng tới sự mất tích của hắn; hoặc là chủ xe tạm thời không phát hiện xe bị mất.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, hắn chỉ có thể sử dụng tạm thời chiếc xe van này. Khi hắn đuổi theo gần đến nơi thì phải đổi xe khác mới được.
Ngay sau khi lái xe rời khỏi thị trấn, Triệu Ngọc tiện tay tìm kiếm trong thùng quần áo, muốn lấy một bộ quần áo thích hợp để mặc vào.
Ai ngờ, trong thùng quần áo toàn là áo quần diễn xuất loè loẹt, đa số đều là loại quần áo đặc thù thường mặc trong các câu lạc bộ đêm hoặc trong trung tâm tắm rửa, trong đó còn có rất nhiều quần áo nhảy múa gợi cảm diêm dúa, vải vóc ít đến mức đáng thương!
Bà nó...
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn thử, không ngờ mình lại trộm một chiếc xe chứa đạo cụ của đoàn nhân viên câu lạc bộ đêm! Có điều... Cảm thấy quần áo ướt trên người càng ngày càng khó chịu, hắn vẫn phải tìm một bộ quần áo nào đó để mặc vào trước rồi nói sau!
Thế là, hắn dừng chiếc xe lại bên đường, sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cái quần xanh hồng đan xen, còn có một chiếc áo ca rô mang nơ như chuột Mickey để mặc.
Sau khi nhìn thấy bề ngoài của mình qua gương chiếu hậu, hắn thiếu chút nữa đã nôn ra!
Đúng là tạo nghiệt rồi! Thật không ngờ, Triệu đại thần thám này mà lại biến thành dáng vẻ của Triệu Thời Thượng rồi!
Thôi được rồi, cứ như vậy đi!
Có quần áo mặc còn tốt hơn là cởi trần...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại khởi động ô tô, nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà Khương Khoa đã chạy trốn...
Khương Khoa cũng vô cùng gian xảo, tín hiệu của hắn ta loanh quanh bên ngoài thành phố Diệu Danh mấy vòng rồi cuối cùng mới chạy về phía Đông! Quỹ tích di chuyển này quả thực khiến người ta không đoán ra nổi, Triệu Ngọc hoài nghi, rất có khả năng là hắn ta đã đổi sang một loại phương tiện giao thông khác rồi.
Thử nghĩ xem nào, người thần bí đã muốn nổ tung chiếc xe bảo trì Thiên Võng và Triệu Ngọc luôn, như vậy thì nhất định gã sẽ chuẩn bị cho Khương Khoa một phương tiện giao thông khác...
Có điều... Hừ hừ! Trong lòng Triệu Ngọc cười lạnh, dù người thần bí và Khương Khoa thông minh thế nào đi chăng nữa, các người vĩnh viễn không dò xét ra được máy theo dõi của tôi, cũng vĩnh viễn không thể cắt đuôi được tôi đâu!
Tôi ngược lại muốn xem xem, hang ổ của các người rốt cuộc là ở đâu? Người thần bí đến cùng là thần thánh phương nào? Ha ha... Nói không chừng, sẽ còn thu hoạch được điều gì đặc biệt nữa đây!
Triệu Ngọc tăng tốc độ xe, liên tục đuổi theo tín hiệu.
Thế nhưng mặc dù hắn sốt ruột muốn nhanh chóng đuổi kịp Khương Khoa, nhưng vẫn còn một chuyện mà hắn không thể không nhanh chóng hoàn thành, đó là phải nhanh chóng tìm ra một cái điện thoại!
Điện thoại là vật vô cùng quan trọng với hắn, lỡ như hắn tìm được cứ điểm của Khương Khoa và người thần bí thì dù sao cũng phải thông báo cho tổng bộ chứ?
Hơn nữa, bây giờ hắn còn có hai việc gấp cần dùng di động để xử lý. Một là để nghe ngóng tình hình của Khương Hiểu Tình, một chuyện khác là mau chóng liên hệ với Miêu Anh.
Triệu Ngọc biết, phía Miêu Anh chắc chắn đã biết chuyện hắn giúp Khương Khoa vượt ngục, mặc dù Miêu Anh tin tưởng hắn, nhưng chắc chắn cô cũng sẽ vô cùng sốt ruột, lo lắng cho sự an nguy của hắn. Cho nên, cho dù có giấu giếm cả đội cảnh sát đi nữa thì nhất định phải để Miêu Anh biết tình hình của mình.
Có Miêu Anh âm thầm phối hợp thì mới có thể khiến việc bắt tội phạm đạt được hiệu quả tốt nhất.
Điện thoại...
Điện thoại...
Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì xe đã đến huyện thành nào đó trực thuộc Diệu Danh, mặc dù mới là mùng bảy Tết, nhưng có không ít cửa hàng điện thoại ven đường đã mở cửa.
Về việc mình có thể kiếm được điện thoại hay không, không phải chuyện khó với Triệu Ngọc, bởi vì... hắn có mang theo ví tiền!
Sau khi dừng xe lại, hắn tìm đại một cửa hàng điện thoại, lập tức cầm tiền đi vào mua điện thoại di động.
Chủ cửa hàng khi nhìn thấy quần áo của Triệu Ngọc thì nhất thời kinh ngạc đến mức sững sờ!
Chỉ thấy cả áo và quần của Triệu Ngọc đều nhỏ hơn một size, không cài được cúc áo sơ mi nên đành phải mở hẳn ra; nơ chuột Mickey cứ thế đeo trên cổ, muốn bao nhiêu khác thường có bấy nhiêu khác thường; một chiếc quần xanh hồng vốn yên lành lại biến thành quần chín phân, để lộ hết cả mắt cá chân của Triệu Ngọc ra; lại nhìn xuống dưới chân, giày da vẫn đang không ngừng nhỏ nước ra ngoài...
Có điều, tạo hình khác người của Triệu Ngọc ngược lại đã giảm bớt không ít phiền phức cho hắn. Khi hắn nói rằng mình muốn mua một chiếc điện thoại không cần đăng ký bằng tên thật mà vẫn có thể gọi điện thoại, hơn nữa còn có thể vào mạng, chủ cửa hàng cũng không lằng nhằng với hắn mà nhanh chóng chuẩn bị sẵn điện thoại và sim điện thoại cho hắn!
Thật ra, loại điện thoại “đen” không cần đăng ký bằng chứng minh này là phạm pháp, chủ tiệm điện thoại chỉ bán cho khách quen. Nhưng mà vừa nhìn thấy tạo hình này của Triệu Ngọc, anh ta không dám không bán cho hắn! Chẳng những bán, hơn nữa còn không dám cố tình nâng giá.
Cuối cùng, vừa điện thoại vừa sim, Triệu Ngọc chỉ tốn 800 đồng là xong! Sau khi giúp hắn sắp xếp gọn gàng xong, anh chủ còn tặng kèm một cái tai nghe nữa...
Trở lại xe, Triệu Ngọc vừa lái xe, vừa gọi cuộc điện thoại đầu tiên ra ngoài, bây giờ, hắn muốn xác định xem Khương Hiểu Tình đã an toàn chưa?
Có điều, hắn lại không thể trực tiếp gọi cho Khương Hiểu Tình hoặc là đám người Khương Đại Phong, thậm chí ngay cả mấy đồng nghiệp bên Tần Sơn cũng không thể gọi. Người thần bí lợi hại như vậy, nói không chừng sẽ có cách nghe lén, chỉ cần hắn vừa gọi điện thoại qua thì có khả năng sẽ bị bại lộ, mất nhiều hơn được.
Cho nên... Chỉ có gọi điện thoại vào máy của hắn, mới là an toàn nhất.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc tra số điện thoại của trường trung học Tần Sơn trên mạng, sau đó gọi điện thoại cho quản lý trường học.
“A lô, xin chào! Tôi là phụ huynh của em...” Triệu Ngọc hỏi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi, trường học chúng ta hôm nay có lớp nào đang học không? Nhất là lớp mười... À... À...”
Nghe thấy đối phương trả lời, Triệu Ngọc không nhịn mỉm cười, thở dài: “À... Nói như vậy là các em mùng Tám mới khai giảng à? Hôm nay trong trường học vốn không có học sinh nào cả! Ha ha...”
Triệu Ngọc mặt thì mỉm cười, trong lòng lại “thăm hỏi” mười tám đời tổ tông người thần bí mấy lần...