Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-958
Chương 958: Kế trúng kế điên cuồng
Quả nhiên là mùng Tám!
Hỏi thăm xong, mãi cho đến 3lúc này, Triệu Ngọc mới biết tất các trường trung học chỗ3 Khương Hiểu Tình phải đến mùng Tám mới khai giảng! Hôm n2ay mới mùng Bảy, cho nên sáng sớm hôm nay, Khương Hiểu Tì8nh vốn không hề có tiết tự học trong trường!
Mặt khác, thông qua việc nói bóng nói gió, Triệu Ngọc còn hỏi thăm kỹ càng những chuyện xung quanh chuyện vách tường chỗ treo chữ bị bắn thủng ấy. Người phụ trách của phía nhà trường nói cho hắn biết, trong dòng chữ “Thành người bác ái” thì chỗ chữ “người” đúng là bị rơi mất một góc, chuyện này xảy ra đột ngột vào kỳ thi năm trước.
Ha ha...
Triệu Ngọc không nhịn được mỉm cười cảm thán một lúc, người thần bí này đúng là kẻ tài cao, nên gan cũng lớn, chẳng những tâm tư cẩn thận mà lá gan cũng to lạ thường! Không ngờ gã chỉ cần một đoạn video đã được ghi sẵn mà đã cứu được đạo tặc Khương Khoa từ trong trại tạm giam vốn được đề phòng sâm nghiêm ra ngoài, đúng là thủ đoạn tài tình, thế gian hiếm thấy!
Người thần bí đã sớm đoán được Khương Hiểu Tình sẽ trở thành tử huyệt của hắn, chỉ cần hắn nhìn thấy đoạn video uy hiếp sinh mệnh con gái nuôi của hắn thì nhất định hắn sẽ bị lừa bịp.
Có điều... Thật ra... Sự thật cũng không hoàn toàn là như thế. Thật ra, ngay khi Triệu Ngọc vừa nhìn thấy đoạn video mà người thần bí gửi tới thì hắn đã nhận ra có điều gì đó rất không hợp lý!
Chỉ có điều, lúc ấy, chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn không có thời gian xem xét, phân tích cẩn thận. Bằng không thì có lẽ khi đó, hắn có thể nhận ra sơ hở.
Về sau, mãi cho đến lúc chạy đến cây cầu bắc qua sông Hồng Minh, khi Triệu Ngọc yêu cầu người thần bí rằng hắn muốn tay bắn tỉa bắn vỡ cửa sổ của phòng học, dọa tất cả mọi người phải chạy ra thì hắn mới hoài nghi về tính chân thật của video.
Lúc ấy, tốc độ nói chuyện của người thần bí cùng với Khương Hiểu Tình trong video giám sát rõ ràng không khớp, bọn họ đàm phán kịch liệt như vậy nhưng ống kính đang nhắm ngay Khương Hiểu Tình lại không hề có chút biến hóa nào.
Khi đó, Triệu Ngọc đã suy đoán rằng có khả năng video và người thần bí là tách ra gửi. Nói cách khác, mặc dù người thần bí dùng Khương Hiểu Tình để uy hiếp hắn, nhưng bản thân gã không nhất thiết phải ở Tần Sơn.
Thế nhưng sau đó, hắn lại liên tưởng đến lúc ăn Tết, đối với học sinh vừa mới lên lớp mười mà nói, khai giảng vào mùng Bảy có phải hơi sớm không?
Bởi vậy, hắn lại nghĩ tới việc có khả năng video không phải được quay trực tiếp!
Chỉ là, hoài nghi thì hoài nghi, nhưng Triệu Ngọc vẫn không dám có chút sơ suất nào. Hơn nữa, cho dù video đã được thu sẵn từ trước nhưng vẫn có khả năng kẻ xấu đang ẩn núp ngay bên cạnh Khương Hiểu Tình, có thể gây uy hiếp trí mạng với cô bé bất cứ lúc nào.
Cho nên, nghĩ trước nghĩ sau, Triệu Ngọc vẫn không dám mạo hiểm!
Thật ra, khi ở trên đường vượt ngục thì Triệu Ngọc đã tính toán kỹ lưỡng không chỉ một lần. Con át chủ bài lớn nhất của mình, không thể nghi ngờ chính là những đạo cụ hệ thống lợi hại kia, cho nên nếu muốn giải quyết nguy cơ lần này thì nhất định phải phát huy tối đa tác dụng của các đạo cụ.
Lúc trước, Hàn Khoan từng tung ra chiêu “muốn bắt thì phải thả” với hắn, như vậy thì tại sao hắn lại không dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” với Khương Khoa nhỉ?
Dù sao thì hắn có máy theo dõi vô cùng lợi hại, sao phải sợ hắn ta chạy thoát chứ? Bởi vậy, vào lúc đó, Triệu Ngọc đã tính toán sẽ thả Khương Khoa đi.
Cuối cùng, khi người thần bí lần lượt gửi ảnh bạn bè của Triệu Ngọc qua cho hắn xem, đáy lòng hắn chấn động không nhỏ!
Lúc này, hắn mới ý thức được, chỉ hủy quả bom của người thần bí thôi thì vẫn chưa thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Rõ ràng người thần bí đã bóp được điểm trí mạng của hắn, bởi vì cái gọi là địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, dù cho Triệu Ngọc tránh được một kiếp là Khương Hiểu Tình, nhưng các bạn bè thân thích khác thì phải làm sao bây giờ? Chỉ cần người thần bí thích thì gã có thể lại tìm một người ra đe dọa hoặc uy hiếp hắn!
Loại nguy hiểm này vốn khó lòng phòng bị, Triệu Ngọc không thể nào bảo vệ tất cả bạn bè người thân của mình được. Cho nên, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể tương kế tựu kế, diễn trọn vở kịch nhảy sông tự sát!
Đúng như lời người thần bí nói, chỉ khi Triệu Ngọc chết rồi thì người thân và bạn bè của hắn mới thực sự được an toàn.
Nếu người thần bí một lòng muốn hắn chết, vậy hắn cứ dứt khoát “chết” cho xong!
Triệu Ngọc cũng không thiếu sự cẩn thận, hắn lo người thần bí thấy hắn dễ dàng nhảy sông mà hoài nghi, cho nên mới cố ý nhảy một nửa lại không dám nhảy nữa, dẫn dụ Khương Khoa chạy lên đẩy hắn xuống.
Làm thế thì người thần bí và Khương Khoa mới hoàn toàn tin rằng Triệu Ngọc đã chết, bọn chúng không những sẽ không tiếp tục uy hiếp bạn bè người thân của Triệu Ngọc nữa mà còn thả lỏng cảnh giác.
Mà khi Triệu Ngọc bơi lên bờ, khởi tử hoàn sinh thì vị trí của hai bên sẽ bất thình lình bị đảo ngược, biến thành địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối!
Sau đó, nhiệm vụ của Triệu Ngọc sẽ trở nên vô cùng rõ ràng, sau khi Khương Khoa vượt ngục thì chắc chắn sẽ tụ họp với người thần bí. Cho nên, chỉ cần hắn truy đuổi theo tín hiệu của Khương Khoa thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra người thần bí âm hiểm xảo trá kia, tung một mẻ hốt gọn bọn chúng!
Hừ...
Người thần bí, cứ chờ đi nhé, xem xem giữa hai chúng ta, rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc giẫm mạnh chân ga, tăng tốc độ xe lên, đuổi theo Khương Khoa.
Đương nhiên, trên đường truy đuổi, Triệu Ngọc còn có một chuyện quan trọng khác, hắn nhất định phải mau chóng liên lạc với Miêu Anh, phải kể cụ thể tình huống hiện tại cho cô biết để tránh nữ thần phải lo lắng. Hơn nữa, trước lúc bắt được người thần bí thì hắn còn có rất nhiều công việc tương quan cần Miêu Anh bố trí sắp xếp.
Về chuyện liên hệ với Miêu Anh như thế nào, đương nhiên hắn không thể đường hoàng mà gọi điện thoại được. Mặc dù hắn không tin mánh khoé của người thần bí thông thiên, ngay cả điện thoại của điều tra viên đặc biệt cũng có thể nghe lén. Nhưng để bảo đảm ngộ nhỡ, hắn vẫn phải dùng biện pháp ổn thỏa nhất mới được.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng soạn lại sự việc Khương Khoa vượt ngục từ đầu đến cuối, tình hình của mình và cả các công việc bố trí sau này vào một mail mã hóa, sau đó gửi đến một email nặc danh.
Email này là do Miêu Anh cung cấp cho hắn lúc Triệu Ngọc trùng phùng với Miêu Anh tại New Zealand. Bởi vì tình huống của Miêu Anh đặc biệt, cho nên lúc ấy, bọn họ chỉ có thể thông qua hòm thư này để liên hệ với nhau.
Miêu Anh nói rằng hòm thư này có một cách truyền tín hiệu đặc biệt, mấy cao thủ hacker kia không thể lần ra nên cũng không phá giải được, vô cùng an toàn.
Lúc ấy, hai người từng có hẹn ước, sau này một khi xuất hiện tình trạng khẩn cấp thì hòm thư này sẽ là cách liên lạc giữa hai người họ. Cho nên, Triệu Ngọc xác định, lúc Miêu Anh biết tin tức hắn đã mất tích thì nhất định sẽ nghĩ đến hòm thư này. Mật mã của hòm thư cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Trong bức thư, ngoài việc nói rõ tình huống cụ thể cho Miêu Anh ra thì Triệu Ngọc còn đặc biệt dặn dò cô vài chuyện:
Thứ nhất, bí mật hắn còn sống chỉ có hai người họ biết, không thể nói cho bất kỳ ai, ngay cả người nhà của Triệu Ngọc cũng không được. Hơn nữa, Miêu Anh nhất định phải giả vờ vô cùng lo lắng, tốt nhất còn phải lập tức đi máy bay đến Diệu Danh để điều tra...
Thứ hai, hắn muốn Miêu Anh thông báo với Tổng cục Hình sự và Cục Cảnh sát Diệu Danh, phong tỏa mọi tin tức. Dù là chuyện Khương Khoa vượt ngục hay Triệu Ngọc mất tích, tuyệt đối không được lộ ra ngoài một chữ.
Thứ ba, Triệu Ngọc nhấn mạnh với Miêu Anh rằng tuyệt đối không dùng bất kỳ cách thức bảo vệ nào cho Khương Hiểu Tình, Diêu Giai và các bạn bè thân thích khác. Bởi vì một khi để người thần bí nhận ra cảnh sát đang cố ý bảo vệ những người này thì có thể gã sẽ phỏng đoán được hắn vẫn còn sống!
Thứ tư, Triệu Ngọc yêu cầu Miêu Anh bảo đám người Ngô Tú Mẫn và Nhiễm Đào tiếp tục điều tra vụ án Ô Phương Phương bị hại và vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp mười ba năm trước. Mặc dù người thần bí và hai vụ án này có quan hệ mật thiết, nhưng chưa chắc gã đã là hung thủ. Cho nên, vụ án nên điều tra thì vẫn phải tiếp tục điều tra!
Cuối cùng, Triệu Ngọc còn yêu cầu Miêu Anh sau khi đến Diệu Danh phải điều tra kĩ tên quản ngục có điện thoại di động S9 kia, điện thoại di động của anh ta từng bị người khác động vào, nói không chừng sẽ để lại đầu mối nào đó.
Đương nhiên, về bãi đỗ xe trong tòa nhà màu đỏ và chiếc xe van ngụy trang thành xe bảo trì Thiên Võng, hắn cho rằng dù người thần bí có tài giỏi cỡ nào cũng không thể làm đến mức thiên y vô phùng được, nếu như điều tra kĩ thì chắc chắn sẽ có dấu vết để lần theo.
Chậc chậc...
Người thần bí... đúng là rất thần bí nhỉ?
Ngay lúc Triệu Ngọc soạn thư để gửi cho Miêu Anh, thuật lại toàn bộ sự việc khi vượt ngục, hắn lại nghĩ tới rất nhiều chi tiết. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy những chi tiết này dường như đang che giấu điều gì đó rất quan trọng.
Đầu tiên, lúc Khương Khoa biết được có người muốn Triệu Ngọc giúp hắn ta vượt ngục, phản ứng của hắn ta có vẻ vô cùng bất ngờ, chẳng những không mừng rỡ hay hưng phấn mà thậm chí còn lộ ra một chút sợ hãi. Chẳng lẽ... quan hệ giữa Khương Khoa và người thần bí không phải là anh em nghĩa khí bình thường? Trong chuyện này, có khi nào còn ẩn chứa điều gì sâu xa hay không?
Tiếp theo, Khương Khoa không cẩn thận nói đến tên của Ô Phương Phương, điều này đủ để chứng minh rằng hắn ta có quen biết Ô Phương Phương. Cho nên, về ảnh nóng giường chiếu kia, trong lòng hắn ta chắc cũng biết rõ!
Chỉ là... Sau khi Khương Khoa nhìn thấy ảnh chụp thì phản ứng của hắn ta lại không kinh ngạc như Triệu Ngọc nghĩ, như vậy... Có phải tình cảm gút mắc giữa hắn ta và Ô Phương Phương vốn chẳng liên quan gì tới vụ án không?
Mặt khác, còn có một điểm nữa cũng khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu, đó chính là giọng nói và ngữ điệu của người thần bí.
Lúc gã nói chuyện, thường thường sẽ tách rời, chậm nhịp, đôi khi còn đọc rõ từng chữ, lúc lại không rõ. Triệu Ngọc hoài nghi, giọng nói của người thần bí chắc là đã trải qua xử lý, có thể gã đã dùng phần mềm thay đổi giọng nói nào đó.
Hơn nữa, cách nói chuyện khó hình dung kia của người thần bí cũng khiến hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Gã đã từng phát ra thán từ hì hì ha ha, giọng điệu từ đầu đến cuối luôn mang một chút mềm dịu.
Chẳng lẽ... người thần bí này căn bản không phải là đàn ông!?
Quả nhiên là mùng Tám!
Hỏi thăm xong, mãi cho đến 3lúc này, Triệu Ngọc mới biết tất các trường trung học chỗ3 Khương Hiểu Tình phải đến mùng Tám mới khai giảng! Hôm n2ay mới mùng Bảy, cho nên sáng sớm hôm nay, Khương Hiểu Tì8nh vốn không hề có tiết tự học trong trường!
Mặt khác, thông qua việc nói bóng nói gió, Triệu Ngọc còn hỏi thăm kỹ càng những chuyện xung quanh chuyện vách tường chỗ treo chữ bị bắn thủng ấy. Người phụ trách của phía nhà trường nói cho hắn biết, trong dòng chữ “Thành người bác ái” thì chỗ chữ “người” đúng là bị rơi mất một góc, chuyện này xảy ra đột ngột vào kỳ thi năm trước.
Ha ha...
Triệu Ngọc không nhịn được mỉm cười cảm thán một lúc, người thần bí này đúng là kẻ tài cao, nên gan cũng lớn, chẳng những tâm tư cẩn thận mà lá gan cũng to lạ thường! Không ngờ gã chỉ cần một đoạn video đã được ghi sẵn mà đã cứu được đạo tặc Khương Khoa từ trong trại tạm giam vốn được đề phòng sâm nghiêm ra ngoài, đúng là thủ đoạn tài tình, thế gian hiếm thấy!
Người thần bí đã sớm đoán được Khương Hiểu Tình sẽ trở thành tử huyệt của hắn, chỉ cần hắn nhìn thấy đoạn video uy hiếp sinh mệnh con gái nuôi của hắn thì nhất định hắn sẽ bị lừa bịp.
Có điều... Thật ra... Sự thật cũng không hoàn toàn là như thế. Thật ra, ngay khi Triệu Ngọc vừa nhìn thấy đoạn video mà người thần bí gửi tới thì hắn đã nhận ra có điều gì đó rất không hợp lý!
Chỉ có điều, lúc ấy, chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn không có thời gian xem xét, phân tích cẩn thận. Bằng không thì có lẽ khi đó, hắn có thể nhận ra sơ hở.
Về sau, mãi cho đến lúc chạy đến cây cầu bắc qua sông Hồng Minh, khi Triệu Ngọc yêu cầu người thần bí rằng hắn muốn tay bắn tỉa bắn vỡ cửa sổ của phòng học, dọa tất cả mọi người phải chạy ra thì hắn mới hoài nghi về tính chân thật của video.
Lúc ấy, tốc độ nói chuyện của người thần bí cùng với Khương Hiểu Tình trong video giám sát rõ ràng không khớp, bọn họ đàm phán kịch liệt như vậy nhưng ống kính đang nhắm ngay Khương Hiểu Tình lại không hề có chút biến hóa nào.
Khi đó, Triệu Ngọc đã suy đoán rằng có khả năng video và người thần bí là tách ra gửi. Nói cách khác, mặc dù người thần bí dùng Khương Hiểu Tình để uy hiếp hắn, nhưng bản thân gã không nhất thiết phải ở Tần Sơn.
Thế nhưng sau đó, hắn lại liên tưởng đến lúc ăn Tết, đối với học sinh vừa mới lên lớp mười mà nói, khai giảng vào mùng Bảy có phải hơi sớm không?
Bởi vậy, hắn lại nghĩ tới việc có khả năng video không phải được quay trực tiếp!
Chỉ là, hoài nghi thì hoài nghi, nhưng Triệu Ngọc vẫn không dám có chút sơ suất nào. Hơn nữa, cho dù video đã được thu sẵn từ trước nhưng vẫn có khả năng kẻ xấu đang ẩn núp ngay bên cạnh Khương Hiểu Tình, có thể gây uy hiếp trí mạng với cô bé bất cứ lúc nào.
Cho nên, nghĩ trước nghĩ sau, Triệu Ngọc vẫn không dám mạo hiểm!
Thật ra, khi ở trên đường vượt ngục thì Triệu Ngọc đã tính toán kỹ lưỡng không chỉ một lần. Con át chủ bài lớn nhất của mình, không thể nghi ngờ chính là những đạo cụ hệ thống lợi hại kia, cho nên nếu muốn giải quyết nguy cơ lần này thì nhất định phải phát huy tối đa tác dụng của các đạo cụ.
Lúc trước, Hàn Khoan từng tung ra chiêu “muốn bắt thì phải thả” với hắn, như vậy thì tại sao hắn lại không dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” với Khương Khoa nhỉ?
Dù sao thì hắn có máy theo dõi vô cùng lợi hại, sao phải sợ hắn ta chạy thoát chứ? Bởi vậy, vào lúc đó, Triệu Ngọc đã tính toán sẽ thả Khương Khoa đi.
Cuối cùng, khi người thần bí lần lượt gửi ảnh bạn bè của Triệu Ngọc qua cho hắn xem, đáy lòng hắn chấn động không nhỏ!
Lúc này, hắn mới ý thức được, chỉ hủy quả bom của người thần bí thôi thì vẫn chưa thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Rõ ràng người thần bí đã bóp được điểm trí mạng của hắn, bởi vì cái gọi là địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, dù cho Triệu Ngọc tránh được một kiếp là Khương Hiểu Tình, nhưng các bạn bè thân thích khác thì phải làm sao bây giờ? Chỉ cần người thần bí thích thì gã có thể lại tìm một người ra đe dọa hoặc uy hiếp hắn!
Loại nguy hiểm này vốn khó lòng phòng bị, Triệu Ngọc không thể nào bảo vệ tất cả bạn bè người thân của mình được. Cho nên, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể tương kế tựu kế, diễn trọn vở kịch nhảy sông tự sát!
Đúng như lời người thần bí nói, chỉ khi Triệu Ngọc chết rồi thì người thân và bạn bè của hắn mới thực sự được an toàn.
Nếu người thần bí một lòng muốn hắn chết, vậy hắn cứ dứt khoát “chết” cho xong!
Triệu Ngọc cũng không thiếu sự cẩn thận, hắn lo người thần bí thấy hắn dễ dàng nhảy sông mà hoài nghi, cho nên mới cố ý nhảy một nửa lại không dám nhảy nữa, dẫn dụ Khương Khoa chạy lên đẩy hắn xuống.
Làm thế thì người thần bí và Khương Khoa mới hoàn toàn tin rằng Triệu Ngọc đã chết, bọn chúng không những sẽ không tiếp tục uy hiếp bạn bè người thân của Triệu Ngọc nữa mà còn thả lỏng cảnh giác.
Mà khi Triệu Ngọc bơi lên bờ, khởi tử hoàn sinh thì vị trí của hai bên sẽ bất thình lình bị đảo ngược, biến thành địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối!
Sau đó, nhiệm vụ của Triệu Ngọc sẽ trở nên vô cùng rõ ràng, sau khi Khương Khoa vượt ngục thì chắc chắn sẽ tụ họp với người thần bí. Cho nên, chỉ cần hắn truy đuổi theo tín hiệu của Khương Khoa thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra người thần bí âm hiểm xảo trá kia, tung một mẻ hốt gọn bọn chúng!
Hừ...
Người thần bí, cứ chờ đi nhé, xem xem giữa hai chúng ta, rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc giẫm mạnh chân ga, tăng tốc độ xe lên, đuổi theo Khương Khoa.
Đương nhiên, trên đường truy đuổi, Triệu Ngọc còn có một chuyện quan trọng khác, hắn nhất định phải mau chóng liên lạc với Miêu Anh, phải kể cụ thể tình huống hiện tại cho cô biết để tránh nữ thần phải lo lắng. Hơn nữa, trước lúc bắt được người thần bí thì hắn còn có rất nhiều công việc tương quan cần Miêu Anh bố trí sắp xếp.
Về chuyện liên hệ với Miêu Anh như thế nào, đương nhiên hắn không thể đường hoàng mà gọi điện thoại được. Mặc dù hắn không tin mánh khoé của người thần bí thông thiên, ngay cả điện thoại của điều tra viên đặc biệt cũng có thể nghe lén. Nhưng để bảo đảm ngộ nhỡ, hắn vẫn phải dùng biện pháp ổn thỏa nhất mới được.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng soạn lại sự việc Khương Khoa vượt ngục từ đầu đến cuối, tình hình của mình và cả các công việc bố trí sau này vào một mail mã hóa, sau đó gửi đến một email nặc danh.
Email này là do Miêu Anh cung cấp cho hắn lúc Triệu Ngọc trùng phùng với Miêu Anh tại New Zealand. Bởi vì tình huống của Miêu Anh đặc biệt, cho nên lúc ấy, bọn họ chỉ có thể thông qua hòm thư này để liên hệ với nhau.
Miêu Anh nói rằng hòm thư này có một cách truyền tín hiệu đặc biệt, mấy cao thủ hacker kia không thể lần ra nên cũng không phá giải được, vô cùng an toàn.
Lúc ấy, hai người từng có hẹn ước, sau này một khi xuất hiện tình trạng khẩn cấp thì hòm thư này sẽ là cách liên lạc giữa hai người họ. Cho nên, Triệu Ngọc xác định, lúc Miêu Anh biết tin tức hắn đã mất tích thì nhất định sẽ nghĩ đến hòm thư này. Mật mã của hòm thư cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Trong bức thư, ngoài việc nói rõ tình huống cụ thể cho Miêu Anh ra thì Triệu Ngọc còn đặc biệt dặn dò cô vài chuyện:
Thứ nhất, bí mật hắn còn sống chỉ có hai người họ biết, không thể nói cho bất kỳ ai, ngay cả người nhà của Triệu Ngọc cũng không được. Hơn nữa, Miêu Anh nhất định phải giả vờ vô cùng lo lắng, tốt nhất còn phải lập tức đi máy bay đến Diệu Danh để điều tra...
Thứ hai, hắn muốn Miêu Anh thông báo với Tổng cục Hình sự và Cục Cảnh sát Diệu Danh, phong tỏa mọi tin tức. Dù là chuyện Khương Khoa vượt ngục hay Triệu Ngọc mất tích, tuyệt đối không được lộ ra ngoài một chữ.
Thứ ba, Triệu Ngọc nhấn mạnh với Miêu Anh rằng tuyệt đối không dùng bất kỳ cách thức bảo vệ nào cho Khương Hiểu Tình, Diêu Giai và các bạn bè thân thích khác. Bởi vì một khi để người thần bí nhận ra cảnh sát đang cố ý bảo vệ những người này thì có thể gã sẽ phỏng đoán được hắn vẫn còn sống!
Thứ tư, Triệu Ngọc yêu cầu Miêu Anh bảo đám người Ngô Tú Mẫn và Nhiễm Đào tiếp tục điều tra vụ án Ô Phương Phương bị hại và vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp mười ba năm trước. Mặc dù người thần bí và hai vụ án này có quan hệ mật thiết, nhưng chưa chắc gã đã là hung thủ. Cho nên, vụ án nên điều tra thì vẫn phải tiếp tục điều tra!
Cuối cùng, Triệu Ngọc còn yêu cầu Miêu Anh sau khi đến Diệu Danh phải điều tra kĩ tên quản ngục có điện thoại di động S9 kia, điện thoại di động của anh ta từng bị người khác động vào, nói không chừng sẽ để lại đầu mối nào đó.
Đương nhiên, về bãi đỗ xe trong tòa nhà màu đỏ và chiếc xe van ngụy trang thành xe bảo trì Thiên Võng, hắn cho rằng dù người thần bí có tài giỏi cỡ nào cũng không thể làm đến mức thiên y vô phùng được, nếu như điều tra kĩ thì chắc chắn sẽ có dấu vết để lần theo.
Chậc chậc...
Người thần bí... đúng là rất thần bí nhỉ?
Ngay lúc Triệu Ngọc soạn thư để gửi cho Miêu Anh, thuật lại toàn bộ sự việc khi vượt ngục, hắn lại nghĩ tới rất nhiều chi tiết. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy những chi tiết này dường như đang che giấu điều gì đó rất quan trọng.
Đầu tiên, lúc Khương Khoa biết được có người muốn Triệu Ngọc giúp hắn ta vượt ngục, phản ứng của hắn ta có vẻ vô cùng bất ngờ, chẳng những không mừng rỡ hay hưng phấn mà thậm chí còn lộ ra một chút sợ hãi. Chẳng lẽ... quan hệ giữa Khương Khoa và người thần bí không phải là anh em nghĩa khí bình thường? Trong chuyện này, có khi nào còn ẩn chứa điều gì sâu xa hay không?
Tiếp theo, Khương Khoa không cẩn thận nói đến tên của Ô Phương Phương, điều này đủ để chứng minh rằng hắn ta có quen biết Ô Phương Phương. Cho nên, về ảnh nóng giường chiếu kia, trong lòng hắn ta chắc cũng biết rõ!
Chỉ là... Sau khi Khương Khoa nhìn thấy ảnh chụp thì phản ứng của hắn ta lại không kinh ngạc như Triệu Ngọc nghĩ, như vậy... Có phải tình cảm gút mắc giữa hắn ta và Ô Phương Phương vốn chẳng liên quan gì tới vụ án không?
Mặt khác, còn có một điểm nữa cũng khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu, đó chính là giọng nói và ngữ điệu của người thần bí.
Lúc gã nói chuyện, thường thường sẽ tách rời, chậm nhịp, đôi khi còn đọc rõ từng chữ, lúc lại không rõ. Triệu Ngọc hoài nghi, giọng nói của người thần bí chắc là đã trải qua xử lý, có thể gã đã dùng phần mềm thay đổi giọng nói nào đó.
Hơn nữa, cách nói chuyện khó hình dung kia của người thần bí cũng khiến hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Gã đã từng phát ra thán từ hì hì ha ha, giọng điệu từ đầu đến cuối luôn mang một chút mềm dịu.
Chẳng lẽ... người thần bí này căn bản không phải là đàn ông!?
Bình luận facebook