Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-959
Chương 959: Nhân tài đông đúc
Bà nội gấu nhà nó chứ!
Lại rẽ nữ3a à!
Nhìn vào tín hiệu theo dõi3 trong đầu, Triệu Ngọc không nhịn được 2mắng một câu.
Khương Khoa thực 8sự quá gian xảo, hắn ta đã lượn một vòn9g lớn quanh thành phố Diệu Danh, vốn dĩ xe đang chạy về hướng Tây Bắc, nhưng bây giờ lại quay ngược về hướng Đông Nam!
Càng suy đoán như thế, Triệu Ngọc càng cảm thấy tò mò, rất muốn biết người thần bí này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Triệu Ngọc hiểu rất rõ trình tự truy tìm của cảnh sát, hắn biết bây giờ nhất định không thể đi ra đường lớn, càng không thể đi trên đường cao tốc, những nơi đó chắc chắn đã thiết lập trạm kiểm soát, kiểm tra nghiêm ngặt.
Thế nhưng điều khiến hắn tò mò nhất chính là tín hiệu của Khương Khoa lại hoàn toàn trái ngược với mình, hắn ta đang đi theo con đường chính, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến thần kỳ!
Xem ra người thần bí luôn xét nét từ chuyện lớn đến nhỏ đã sắp xếp xong phương pháp chạy trốn cho Khương Khoa, chắc chắn cũng đã ngụy trang gì đó.
Khương Khoa có thể thản nhiên đi trên con đường lớn, nhưng Triệu Ngọc lại không dám mạo hiểm, hắn chỉ có thể qua lại trên từng con đường nhỏ nông thôn, mới có thể tránh được sự kiểm tra của cảnh sát. Nếu cứ như vậy, chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian hơn, khoảng cách với Khương Khoa cũng càng lúc càng lớn.
Đương nhiên, hắn ta làm như vậy, ngoại trừ sự gian trá của bản thân hắn ta, đây cũng có thể là sự sắp xếp cố ý của người thần bí. Cho nên Triệu Ngọc càng muốn đuổi kịp Khương Khoa, xem thử hiện tại hắn ta có phải đã gặp mặt với người thần bí rồi không?
Thật ra, muốn đuổi kịp Khương Khoa thì Triệu Ngọc còn có một biện pháp vô cùng dễ, đó chính là quay về theo đường cũ, từ trung tâm thành phố đi qua khu vực thành thị Diệu Danh, như vậy là có thể chặn ngay trước mặt Khương Khoa.
Nhưng mà, làm như vậy thì vô cùng mạo hiểm, sau khi Khương Khoa vượt ngục, cỏ cây trong thành phố Diệu Danh đều là binh lính, các trạm gác trên đường chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cho nên Triệu Ngọc chỉ có thể đuổi theo con đường mà Khương Khoa đi qua mới là cách ổn thỏa hơn. Điều tệ hơn nữa là Triệu Ngọc không thể lái xe với tốc độ quá nhanh để tránh gây sự chú ý cho cảnh sát.
Ôi chao...
Khi nhìn thấy tín hiệu của Khương Khoa dần dần đi về hướng Đông, Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu rõ một điều, hóa ra người thần bí lắp bom lên chiếc xe ngụy trang bảo trì Thiên Võng kia, cũng có nhiều dụng ý!
Trước tiên, dùng bom để nổ chết Triệu Ngọc, có thể diệt trừ tai họa về sau;
Tiếp theo, xe ô tô phát nổ trên cây cầu lớn ở sông Hồng Minh, vì lý do an toàn cảnh sát nhất định sẽ phong tỏa cây cầu đó, ngăn chặn giao thông, như vậy, Khương Khoa sẽ có thể dễ dàng chạy thoát;
Cuối cùng, sau khi xe ô tô nổ cũng sẽ gây sự nhầm lẫn cho cảnh sát tưởng rằng Khương Khoa đã chạy về phía Tây Bắc, mà hoàn toàn không nghĩ ra hắn ta lại đi theo hướng ngược lại.
Tất cả mọi chuyện đều hoàn hảo không một tì vết, dụng ý sâu xa. Khiến Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy người thần bí không chỉ đơn thuần là kẻ tỉ mỉ cẩn thận nữa, người này chắc chắn có hội chứng ép buộc phạm tội, mỗi một chi tiết nhỏ đều phải đã tốt nay còn muốn tốt hơn.
Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, tình hình bỗng nhiên lại thay đổi. Triệu Ngọc phát hiện ra tín hiệu của Khương Khoa đang dừng tại một chỗ, không tiếp tục di chuyển nữa.
Hả?
Không phải chứ?
Tại sao lại không ra bài theo kịch bản vậy? Theo kinh nghiệm của Triệu Ngọc giờ phút này đáng lẽ phải là thời gian vàng để đào phạm chạy thoát. Phải chạy càng xa càng tốt, nhưng Khương Khoa lại dừng ở chỗ cách đó chừng một trăm năm mươi cây số, nơi đó thậm chí còn chưa ra khỏi phạm vi quản hạt của thành phố Diệu Danh, đột nhiên hắn ta dừng lại không chạy trốn nữa... Lại muốn làm gì?
Má!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc không khỏi lo lắng, tên này không phải muốn sử dụng các loại phương tiện giao thông cao cấp như ngồi máy bay hoặc đường sắt cao tốc chứ? Nếu vậy thì không thể đuổi kịp hắn ta, ta đây thật sự bị chơi khăm rồi!
Sau khi bật bản đồ trên điện thoại để quan sát, nỗi lo của Triệu Ngọc ngày càng nặng hơn. Chỉ thấy tín hiệu của Khương Khoa đang dừng tại một nơi tên là huyện Dương Hải. Huyện Dương Hải là huyện thành nằm ở cuối phía Đông của Diệu Danh, gần với biển Đông, bến tàu tụ tập, nếu như Khương Khoa lên thuyền đi ra ngoài biển thì đúng là chuyện gay go rồi...
Trong lúc lo lắng, Triệu Ngọc đã tăng thêm tốc độ, vội vã đuổi theo đến huyện Dương Hải. Cũng may, dù hắn có chạy xuyên qua các ngõ hẻm nhưng cũng không đến trễ mấy so với Khương Khoa, vừa qua mười hai giờ trưa thì hắn đã đặt chân đến thị trấn của huyện Dương Hải.
Bởi vì cách Diệu Danh quá xa, nơi này không hề có quản lý giao thông nên Triệu Ngọc đã lái xe chạy thẳng vào trong thị trấn, đi thẳng về phía tín hiệu của Khương Khoa.
Không ngờ rằng, tín hiệu của Khương Khoa vẫn cách bờ biển một khoảng nhất định, hơn nữa sau khi hắn ta dừng lại thì luôn dừng tại một chỗ không hề di chuyển.
Tên này... Có phải đang chờ đợi gì ở nơi đó hay không?
Triệu Ngọc cảm thấy tò mò, không dám tiếp tục tốn thời gian nữa, nhanh chóng lái xe đến gần nơi có tín hiệu của Khương Khoa.
Không phải chứ?
Chỉ thấy tín hiệu của Khương Khoa lại truyền ra từ một siêu thị hải sản lớn.
Siêu thị này không phải là dạng siêu thị bình thường, gần sát đường là tòa cao ốc siêu thị cao bốn tầng lầu, đằng sau tòa nhà là nhà máy gia công sản phẩm hải sản với diện tích cực lớn!
Khương Khoa... Lại trốn trong này sao?
Triệu Ngọc nhìn vào vẻ ngoài của siêu thị lớn, trong lòng nổi lên vô vàn nghi vấn, siêu thị quy mô lớn như này không phải người bình thường mở nổi. Khương Khoa dám trốn ở chỗ này, chắc chắn là có mối quan hệ không phải dạng thường với ông chủ ở đây.
Nếu vậy... Ông chủ ở đây, có phải là người thần bí kia hay không?
Đúng rồi!
Mình có mang theo công cụ tìm kiếm lớn mạnh bên mình, sao không dò tìm thông tin xem ông chủ của siêu thị này rốt cuộc là người nào?
Vì vậy, Triệu Ngọc liền sử dụng một công cụ tìm kiếm, tìm tòi tất cả mọi thông tin về siêu thị này.
Theo thông tin cho thấy siêu thị hải sản này là doanh nghiệp chuyên kinh doanh cho khách du lịch là chính.
Hóa ra, từ huyện Dương Hải đi thêm vài cây số nữa về phía Đông là phim trường quốc tế Hải Đô nổi tiếng. Phim trường này không chỉ cho các công ty giải trí quay phim truyền hình điện ảnh, mà còn là một điểm du lịch vô cùng nổi tiếng, mỗi khi đến mùa du lịch thì số lượng du khách đến đây ngắm cảnh là vô tận.
Theo làn sóng du lịch, ông chủ này mới mở siêu thị hải sản lớn, bởi vì quy mô của siêu thị rất lớn, tự sản xuất tự tiêu thụ, giá cả rẻ, phần trăm cho bên hướng dẫn viên du lịch cũng cao, cho nên lợi nhuận vô cùng phong phú và trở thành doanh nghiệp đứng nhất nhì trong huyện.
Theo thông tin có giới thiệu ông chủ siêu thị này tên là Điền Húc Đông, là người địa phương Diệu Danh, năm nay ba mươi lăm tuổi.
Bởi vì trên công cụ tìm kiếm chủ yếu là điều tra thông tin của siêu thị, phần giới thiệu về ông chủ vô cùng ngắn gọn. Triệu Ngọc buộc phải sử dụng thêm công cụ tìm kiếm khác nữa, lúc này hắn mới tìm ra được thông tin chi tiết của Điền Húc Đông.
Kết quả, Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua thì trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Trên thông tin tìm kiếm có ghi rõ ràng, Điền Húc Đông tên thật là Điền Húc, là công nhân ngành dầu mỏ tốt nghiệp từ trường Kỹ thuật Dầu mỏ Diệu Danh!
Đệch!
Triệu Ngọc không khỏi líu lưỡi thán phục. Không ngờ rằng, đột nhiên xuất hiện người của trường dạy nghề Thạch Du, người này cũng ba mươi lăm tuổi, bằng tuổi với Khương Khoa, lẽ nào hắn ta chẳng những là bạn học của Khương Khoa, không chừng còn ở cùng chung một ký túc xá!
Bà nội gấu nhà nó chứ, ký túc xá của bọn họ đúng là nhiều nhân tài mà! Có phải có thể lọt vào danh sách các ký túc xá nổi tiếng nhất trên toàn quốc không?
Có điều... Triệu Ngọc suy nghĩ lại, dường như đã hiểu ra vài điều. Điền Húc này có tình trạng tương đối giống với Thôi Tiểu Long.
Trước khi Khương Khoa chưa cướp xe hàng thuốc lá, Thôi Tiểu Long là ông chủ của cửa hàng xe, thân phận rất đàng hoàng. Điền Húc này cũng giống như vậy, thân phận thật của hắn ta cũng chỉ là ông chủ của siêu thị mà thôi.
Xem ra, người thật sự lợi hại trong ký túc xá chỉ có hai người là Khương Khoa và Hàn Khoan. Thôi Tiểu Long và Điền Húc chẳng qua là nhờ có mối quan hệ hợp nhau với Khương Khoa nên mới đi theo Khương Khoa để được thơm lây mà thôi.
Chắc hẳn Khương Khoa vì muốn rửa tiền, nên mới lôi Thôi Tiểu Long và Điền Húc vào cuộc, nếu như không có sự giúp đỡ của Khương Khoa, hai người này rất có thể chỉ là công nhân dầu mỏ bình thường!
Cho nên...
Điền Húc này giống như cấp dưới hỗ trợ cho Khương Khoa, chứ không phải là người thần bí siêu lợi hại kia!
Triệu Ngọc cẩn thận xem thông tin của Điền Húc, người này sinh ra và lớn lên ở Diệu Danh, kinh nghiệm sống cũng vô cùng đơn giản, chắc là không có liên quan gì với vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp. Mặt khác, phong cách làm việc của hắn ta cũng khác một trời một vực với người thần bí luôn yêu cầu mọi việc hoàn hảo.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc ngồi trong xe van, vừa ý vị sâu xa nhìn bảng hiệu to lớn của siêu thị hải sản, vừa nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo trong kế hoạch, không biết mình nên làm như thế nào mới có thể điều tra ra được thân phận của người thần bí?
Bà nội gấu nhà nó chứ!
Lại rẽ nữ3a à!
Nhìn vào tín hiệu theo dõi3 trong đầu, Triệu Ngọc không nhịn được 2mắng một câu.
Khương Khoa thực 8sự quá gian xảo, hắn ta đã lượn một vòn9g lớn quanh thành phố Diệu Danh, vốn dĩ xe đang chạy về hướng Tây Bắc, nhưng bây giờ lại quay ngược về hướng Đông Nam!
Càng suy đoán như thế, Triệu Ngọc càng cảm thấy tò mò, rất muốn biết người thần bí này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Triệu Ngọc hiểu rất rõ trình tự truy tìm của cảnh sát, hắn biết bây giờ nhất định không thể đi ra đường lớn, càng không thể đi trên đường cao tốc, những nơi đó chắc chắn đã thiết lập trạm kiểm soát, kiểm tra nghiêm ngặt.
Thế nhưng điều khiến hắn tò mò nhất chính là tín hiệu của Khương Khoa lại hoàn toàn trái ngược với mình, hắn ta đang đi theo con đường chính, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến thần kỳ!
Xem ra người thần bí luôn xét nét từ chuyện lớn đến nhỏ đã sắp xếp xong phương pháp chạy trốn cho Khương Khoa, chắc chắn cũng đã ngụy trang gì đó.
Khương Khoa có thể thản nhiên đi trên con đường lớn, nhưng Triệu Ngọc lại không dám mạo hiểm, hắn chỉ có thể qua lại trên từng con đường nhỏ nông thôn, mới có thể tránh được sự kiểm tra của cảnh sát. Nếu cứ như vậy, chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian hơn, khoảng cách với Khương Khoa cũng càng lúc càng lớn.
Đương nhiên, hắn ta làm như vậy, ngoại trừ sự gian trá của bản thân hắn ta, đây cũng có thể là sự sắp xếp cố ý của người thần bí. Cho nên Triệu Ngọc càng muốn đuổi kịp Khương Khoa, xem thử hiện tại hắn ta có phải đã gặp mặt với người thần bí rồi không?
Thật ra, muốn đuổi kịp Khương Khoa thì Triệu Ngọc còn có một biện pháp vô cùng dễ, đó chính là quay về theo đường cũ, từ trung tâm thành phố đi qua khu vực thành thị Diệu Danh, như vậy là có thể chặn ngay trước mặt Khương Khoa.
Nhưng mà, làm như vậy thì vô cùng mạo hiểm, sau khi Khương Khoa vượt ngục, cỏ cây trong thành phố Diệu Danh đều là binh lính, các trạm gác trên đường chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cho nên Triệu Ngọc chỉ có thể đuổi theo con đường mà Khương Khoa đi qua mới là cách ổn thỏa hơn. Điều tệ hơn nữa là Triệu Ngọc không thể lái xe với tốc độ quá nhanh để tránh gây sự chú ý cho cảnh sát.
Ôi chao...
Khi nhìn thấy tín hiệu của Khương Khoa dần dần đi về hướng Đông, Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu rõ một điều, hóa ra người thần bí lắp bom lên chiếc xe ngụy trang bảo trì Thiên Võng kia, cũng có nhiều dụng ý!
Trước tiên, dùng bom để nổ chết Triệu Ngọc, có thể diệt trừ tai họa về sau;
Tiếp theo, xe ô tô phát nổ trên cây cầu lớn ở sông Hồng Minh, vì lý do an toàn cảnh sát nhất định sẽ phong tỏa cây cầu đó, ngăn chặn giao thông, như vậy, Khương Khoa sẽ có thể dễ dàng chạy thoát;
Cuối cùng, sau khi xe ô tô nổ cũng sẽ gây sự nhầm lẫn cho cảnh sát tưởng rằng Khương Khoa đã chạy về phía Tây Bắc, mà hoàn toàn không nghĩ ra hắn ta lại đi theo hướng ngược lại.
Tất cả mọi chuyện đều hoàn hảo không một tì vết, dụng ý sâu xa. Khiến Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy người thần bí không chỉ đơn thuần là kẻ tỉ mỉ cẩn thận nữa, người này chắc chắn có hội chứng ép buộc phạm tội, mỗi một chi tiết nhỏ đều phải đã tốt nay còn muốn tốt hơn.
Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, tình hình bỗng nhiên lại thay đổi. Triệu Ngọc phát hiện ra tín hiệu của Khương Khoa đang dừng tại một chỗ, không tiếp tục di chuyển nữa.
Hả?
Không phải chứ?
Tại sao lại không ra bài theo kịch bản vậy? Theo kinh nghiệm của Triệu Ngọc giờ phút này đáng lẽ phải là thời gian vàng để đào phạm chạy thoát. Phải chạy càng xa càng tốt, nhưng Khương Khoa lại dừng ở chỗ cách đó chừng một trăm năm mươi cây số, nơi đó thậm chí còn chưa ra khỏi phạm vi quản hạt của thành phố Diệu Danh, đột nhiên hắn ta dừng lại không chạy trốn nữa... Lại muốn làm gì?
Má!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc không khỏi lo lắng, tên này không phải muốn sử dụng các loại phương tiện giao thông cao cấp như ngồi máy bay hoặc đường sắt cao tốc chứ? Nếu vậy thì không thể đuổi kịp hắn ta, ta đây thật sự bị chơi khăm rồi!
Sau khi bật bản đồ trên điện thoại để quan sát, nỗi lo của Triệu Ngọc ngày càng nặng hơn. Chỉ thấy tín hiệu của Khương Khoa đang dừng tại một nơi tên là huyện Dương Hải. Huyện Dương Hải là huyện thành nằm ở cuối phía Đông của Diệu Danh, gần với biển Đông, bến tàu tụ tập, nếu như Khương Khoa lên thuyền đi ra ngoài biển thì đúng là chuyện gay go rồi...
Trong lúc lo lắng, Triệu Ngọc đã tăng thêm tốc độ, vội vã đuổi theo đến huyện Dương Hải. Cũng may, dù hắn có chạy xuyên qua các ngõ hẻm nhưng cũng không đến trễ mấy so với Khương Khoa, vừa qua mười hai giờ trưa thì hắn đã đặt chân đến thị trấn của huyện Dương Hải.
Bởi vì cách Diệu Danh quá xa, nơi này không hề có quản lý giao thông nên Triệu Ngọc đã lái xe chạy thẳng vào trong thị trấn, đi thẳng về phía tín hiệu của Khương Khoa.
Không ngờ rằng, tín hiệu của Khương Khoa vẫn cách bờ biển một khoảng nhất định, hơn nữa sau khi hắn ta dừng lại thì luôn dừng tại một chỗ không hề di chuyển.
Tên này... Có phải đang chờ đợi gì ở nơi đó hay không?
Triệu Ngọc cảm thấy tò mò, không dám tiếp tục tốn thời gian nữa, nhanh chóng lái xe đến gần nơi có tín hiệu của Khương Khoa.
Không phải chứ?
Chỉ thấy tín hiệu của Khương Khoa lại truyền ra từ một siêu thị hải sản lớn.
Siêu thị này không phải là dạng siêu thị bình thường, gần sát đường là tòa cao ốc siêu thị cao bốn tầng lầu, đằng sau tòa nhà là nhà máy gia công sản phẩm hải sản với diện tích cực lớn!
Khương Khoa... Lại trốn trong này sao?
Triệu Ngọc nhìn vào vẻ ngoài của siêu thị lớn, trong lòng nổi lên vô vàn nghi vấn, siêu thị quy mô lớn như này không phải người bình thường mở nổi. Khương Khoa dám trốn ở chỗ này, chắc chắn là có mối quan hệ không phải dạng thường với ông chủ ở đây.
Nếu vậy... Ông chủ ở đây, có phải là người thần bí kia hay không?
Đúng rồi!
Mình có mang theo công cụ tìm kiếm lớn mạnh bên mình, sao không dò tìm thông tin xem ông chủ của siêu thị này rốt cuộc là người nào?
Vì vậy, Triệu Ngọc liền sử dụng một công cụ tìm kiếm, tìm tòi tất cả mọi thông tin về siêu thị này.
Theo thông tin cho thấy siêu thị hải sản này là doanh nghiệp chuyên kinh doanh cho khách du lịch là chính.
Hóa ra, từ huyện Dương Hải đi thêm vài cây số nữa về phía Đông là phim trường quốc tế Hải Đô nổi tiếng. Phim trường này không chỉ cho các công ty giải trí quay phim truyền hình điện ảnh, mà còn là một điểm du lịch vô cùng nổi tiếng, mỗi khi đến mùa du lịch thì số lượng du khách đến đây ngắm cảnh là vô tận.
Theo làn sóng du lịch, ông chủ này mới mở siêu thị hải sản lớn, bởi vì quy mô của siêu thị rất lớn, tự sản xuất tự tiêu thụ, giá cả rẻ, phần trăm cho bên hướng dẫn viên du lịch cũng cao, cho nên lợi nhuận vô cùng phong phú và trở thành doanh nghiệp đứng nhất nhì trong huyện.
Theo thông tin có giới thiệu ông chủ siêu thị này tên là Điền Húc Đông, là người địa phương Diệu Danh, năm nay ba mươi lăm tuổi.
Bởi vì trên công cụ tìm kiếm chủ yếu là điều tra thông tin của siêu thị, phần giới thiệu về ông chủ vô cùng ngắn gọn. Triệu Ngọc buộc phải sử dụng thêm công cụ tìm kiếm khác nữa, lúc này hắn mới tìm ra được thông tin chi tiết của Điền Húc Đông.
Kết quả, Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua thì trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Trên thông tin tìm kiếm có ghi rõ ràng, Điền Húc Đông tên thật là Điền Húc, là công nhân ngành dầu mỏ tốt nghiệp từ trường Kỹ thuật Dầu mỏ Diệu Danh!
Đệch!
Triệu Ngọc không khỏi líu lưỡi thán phục. Không ngờ rằng, đột nhiên xuất hiện người của trường dạy nghề Thạch Du, người này cũng ba mươi lăm tuổi, bằng tuổi với Khương Khoa, lẽ nào hắn ta chẳng những là bạn học của Khương Khoa, không chừng còn ở cùng chung một ký túc xá!
Bà nội gấu nhà nó chứ, ký túc xá của bọn họ đúng là nhiều nhân tài mà! Có phải có thể lọt vào danh sách các ký túc xá nổi tiếng nhất trên toàn quốc không?
Có điều... Triệu Ngọc suy nghĩ lại, dường như đã hiểu ra vài điều. Điền Húc này có tình trạng tương đối giống với Thôi Tiểu Long.
Trước khi Khương Khoa chưa cướp xe hàng thuốc lá, Thôi Tiểu Long là ông chủ của cửa hàng xe, thân phận rất đàng hoàng. Điền Húc này cũng giống như vậy, thân phận thật của hắn ta cũng chỉ là ông chủ của siêu thị mà thôi.
Xem ra, người thật sự lợi hại trong ký túc xá chỉ có hai người là Khương Khoa và Hàn Khoan. Thôi Tiểu Long và Điền Húc chẳng qua là nhờ có mối quan hệ hợp nhau với Khương Khoa nên mới đi theo Khương Khoa để được thơm lây mà thôi.
Chắc hẳn Khương Khoa vì muốn rửa tiền, nên mới lôi Thôi Tiểu Long và Điền Húc vào cuộc, nếu như không có sự giúp đỡ của Khương Khoa, hai người này rất có thể chỉ là công nhân dầu mỏ bình thường!
Cho nên...
Điền Húc này giống như cấp dưới hỗ trợ cho Khương Khoa, chứ không phải là người thần bí siêu lợi hại kia!
Triệu Ngọc cẩn thận xem thông tin của Điền Húc, người này sinh ra và lớn lên ở Diệu Danh, kinh nghiệm sống cũng vô cùng đơn giản, chắc là không có liên quan gì với vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp. Mặt khác, phong cách làm việc của hắn ta cũng khác một trời một vực với người thần bí luôn yêu cầu mọi việc hoàn hảo.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc ngồi trong xe van, vừa ý vị sâu xa nhìn bảng hiệu to lớn của siêu thị hải sản, vừa nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo trong kế hoạch, không biết mình nên làm như thế nào mới có thể điều tra ra được thân phận của người thần bí?
Bình luận facebook