Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-960
Chương 960: Lặng lẽ truy kích
Thật ra từ lúc dự định thả Khương K3hoa đi, Triệu Ngọc không phải khôn3g muốn dùng cùng lúc cả hai máy th2eo dõi tàng hình và máy nghe trộm 8trên người hắn ta.
Bởi vì 9làm như vậy, chẳng những hắn có thể biết được động tĩnh của Khương Khoa, hơn nữa còn có thể nghe lén được nhất cử nhất động của hắn ta ngay lập tức, nắm bắt được thông tin chính xác nhất.
Nhưng mà, đáng tiếc là trong các đạo cụ của hệ thống đã lâu không mở được hai đạo cụ này rồi, như máy phát hiện nói dối tàng hình lúc trước, tìm cả trong mục lục đạo cụ cũng không tìm thấy.
Chẳng những hai món đạo cụ này không còn tăm hơi, ngay cả máy theo dõi tàng hình cũng vô cùng khan hiếm, cái mà bây giờ Triệu Ngọc sử dụng trên người Khương Khoa cũng là hàng tồn kho lúc trước, đoán không chừng sau khi dùng hết thì sau này sẽ rất khó mở lại được nữa.
Đầu tiên, hắn tìm một chiếc mũ màu vàng rực từ trong túi đạo cụ của đoàn biểu diễn, sau đó dùng một chiếc khăn lụa màu hồng quấn lấy mặt mình. Như vậy, cho dù có bị người khác nhìn thấy cũng không đến nỗi nhìn rõ cả khuôn mặt.
Tiếp theo, hắn chuyển điện thoại di động về chế độ yên lặng, để tránh làm hỏng chuyện trong thời khắc quan trọng.
Cuối cùng để bảo đảm không xảy ra sơ suất, hắn còn sử dụng máy thăm dò sinh mạng. Như vậy, hắn có thể thăm dò dấu hiệu hoạt động của sinh mạng, tránh được việc bị người khác phát hiện.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn mới nhét cây súng ngắn vào túi quần, sau đó vịn vào cây cột điện leo qua bức tường rào, đi vào trong khu vực nhà xưởng.
Trong nhà xưởng vô cùng yên tĩnh, bởi vì hắn có mang theo máy thăm dò tàng hình bên mình, nên Triệu Ngọc có thể biết rõ nơi nào có gắn camera và phạm vi giám sát của chúng.
Thế là hắn lái xe van chạy vòng ra khu vực nhà máy ở phía sau. Bức tường bao quanh nhà máy không cao, Triệu Ngọc cho rằng mình chui vào từ nơi này tương đối an toàn.
Theo lý thuyết, hắn đang làm một chuyện vô cùng bí mật, không nên mặc bộ trang phục chói mắt lên trên người mới phải.
Nhưng vì thời gian gấp rút, hắn lo nếu mình đi vào quá trễ, sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng liên quan đến người thần bí. Do vậy, trong tình huống bất đắc dĩ này hắn chỉ có thể mặc bộ trang phục màu sắc lòe loẹt này đi mạo hiểm.
Nhưng cũng may, khu vực gần nhà máy là khu nhà xưởng hoang vắng, bây giờ lại là thời gian nghỉ Tết xung quanh không có một bóng người, rất thuận tiện cho hành động của hắn.
Trước khi lên đường, Triệu Ngọc đỗ xe van ở một vị trí khá kín đáo, sau đó bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị.
Không biết là hệ thống cho rằng sự tồn tại của những này đạo cụ này là bug, hay là đang cố gắng gia tăng độ khó cho việc phá án của Triệu Ngọc. Nói tóm lại, bây giờ Triệu Ngọc chỉ có thể biết được vị trí chính xác của Khương Khoa. Nếu muốn biết hiện tại hắn ta rốt cuộc đang làm gì thì chỉ có tự mình lẻn vào xem mới biết được.
Như vậy... Giờ thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mà chui vào đó nhỉ?
Triệu Ngọc ở bên ngoài quan sát tình hình của siêu thị hải sản, bây giờ đang là thời gian nghỉ Tết, bất kể là siêu thị ở mặt trước hay là nhà máy ở phía sau đều đang đóng cửa, không nhìn thấy một bóng người.
Ngoại trừ biết Khương Khoa đang ở trong siêu thị ra thì Triệu Ngọc không biết bên trong có bao nhiêu đồng bọn của hắn ta, có vũ khí hay không và tình hình bố trí camera giám sát như thế nào.
Cho nên Triệu Ngọc ở trong xe suy nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy mình đi vào từ cửa chính là chuyện không thể nào.
Có điều... Máy thăm dò tàng hình chỉ hoạt động trong phạm vi hai mươi mét vuông, hơn nữa trong nhà xưởng có rất nhiều khu vực rộng mênh mông đã vượt khỏi khoảng cách an toàn, Triệu Ngọc lo lắng rằng còn có camera nằm ngoài phạm vi của máy thăm dò, cho nên lại sử dụng một thêm một máy phản camera nữa.
Thông qua tích lũy trong thời gian dài, Triệu Ngọc đã góp nhặt được hơn mười cái máy phản camera, dù có sử dụng cũng không cảm thấy đau lòng.
Có đạo cụ này rồi hắn không còn lo lắng sẽ bị lọt vào màn ảnh camera nữa.
Thế là hắn bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng tiến sát vào tòa nhà siêu thị. Nhưng khi hắn sắp đến dưới lầu siêu thị, bỗng nhiên lại phát hiện ra một vấn đề.
Giữa tòa nhà và nhà xưởng có một bãi đỗ xe quy mô không nhỏ, nếu như Triệu Ngọc muốn đi vào trong tòa nhà thì phải đi xuyên qua bãi đỗ xe. Nhưng mà hiện trên tòa nhà đều đang lắp đặt thủy tinh phản quang, hắn không cách nào biết được trên lầu có người nào đang quan sát bãi đỗ xe hay không.
Bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, hắn lại ăn mặc như một tên ninja Naruto, nếu xuyên qua như vậy thì có phần hơi mạo hiểm.
Bây giờ đang trong thời khắc quan trọng, Triệu Ngọc không muốn mạo hiểm một chút nào, một khi bị Khương Khoa phát hiện ra biến động nhỏ nào thì toàn bộ kế hoạch rất có thể sẽ tan thành mây khói.
Cho nên Triệu Ngọc nhìn lại số áo tàng hình ít ỏi của mình, cuối cùng vẫn cố chịu đựng mà lấy ra sử dụng.
Không còn cách nào khác, thời kỳ đặc biệt thì phải đối đãi đặc biệt, mặc dù dùng áo tàng hình có vẻ hơi xa xỉ một chút, nhưng nếu có thể làm rõ thân phận của người thần bí thì cũng coi như đáng đồng tiền!
Thật ra, tuy áo tàng hình rất lợi hại, nhưng vẫn còn tồn tại một số nhược điểm nhất định, đó chính là hiệu quả sẽ không được tốt lắm nếu sử dụng vào ban ngày.
Áo tàng hình không thể lợi hại đến mức khiến hắn tàng hình mà người khác hoàn toàn không nhìn thấy, nó chỉ lợi dụng khúc xạ ánh sáng khiến người khác sản sinh ra ảo giác nhất định mà thôi, nếu như ánh sáng chói chang hoặc khi di chuyển tương đối nhanh thì vẫn có thể bị người khác phát hiện ra.
Cho nên dù Triệu Ngọc có mặc áo tàng hình vào người vẫn không dám chạy nhanh, mà phải áp sát vào tường rón rén di chuyển đến một phía của tòa nhà.
Kết quả khi hắn vừa mới đến dưới lầu thì không khỏi thương tiếc. Hóa ra, theo phạm vi thăm dò của máy thăm dò sinh mạng thì hắn phát hiện ra trên tòa nhà không có bất kỳ phản ứng sinh mạng nào truyền đến, đừng nói có người tuần tra, thậm chí ngay cả con chó con mèo nhỏ cũng không có!
Chậc chậc...
Lãng phí vô ích một cái áo tàng hình, đúng là đau lòng. Nhưng mà, thừa lúc tác dụng của áo tàng hình còn chưa biến mất, hắn tranh thủ thời gian dùng chìa khóa vạn năng mở cửa chống trộm của tòa nhà, tiến vào bên trong siêu thị.
Ai ngờ, cửa chống trộm là một con đường sơ tán khẩn cấp, đằng sau gần nhất là sảnh rộng lớn của siêu thị, Triệu Ngọc đã đi thẳng vào bên trong siêu thị.
Vừa mới tiến vào bên trong thì Triệu Ngọc đã ngửi thấy mùi hải sản, chỉ thấy trong sảnh rộng lớn của siêu thị chất đầy các loại hải sản rực rỡ muôn màu, ngửi thôi đã có cảm giác thèm thuồng.
Đương nhiên Triệu Ngọc đến đây không phải để dạo siêu thị, hắn đi xuyên qua siêu thị đến gần vị trí của Khương Khoa. Nhìn từ độ cao thì chắc là Khương Khoa cũng đang ở lầu một, có điều là hắn ta đang ở bên đầu kia của siêu thị, hoàn toàn trái ngược với Triệu Ngọc.
Không lâu sau, máy thăm dò sinh mạng của Triệu Ngọc đã có phản ứng, sau khi so sánh với tín hiệu thì Triệu Ngọc có thể xác định người mà máy thăm dò phát hiện ra chính là Khương Khoa!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc không tránh khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng trên máy thăm dò sinh mạng chỉ hiển thị có một mình Khương Khoa mà thôi, cả một tòa nhà rộng lớn không còn một người nào khác!
Chậc chậc...
Hơi không hợp tình lý cho lắm... Triệu Ngọc cắn răng, theo lẽ thường thì một cái siêu thị lớn như thế cho dù là nghỉ Tết, cũng cần phải giữ lại mấy chú bảo vệ để canh giữ chứ phải không? Sao lại không có một ai cả?
Khương Khoa... Khương Khoa đang làm gì ở đây?
Với nỗi tò mò mãnh liệt, Triệu Ngọc đã đi đến một lối vào khác của siêu thị. Bây giờ hắn có tổng cộng hơn ba mươi cái chìa khóa vạn năng, việc mở cửa đương nhiên không tốn chút sức lực nào.
Chẳng qua là bây giờ hắn đã cách Khương Khoa rất gần, lo sợ rằng nếu tùy tiện mở cửa, sẽ kinh động đến hắn ta.
Ầm...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang do dự thì trong bãi đỗ xe vừa rồi bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô.
Hả?
Có người tới đây hả?
Triệu Ngọc mau chóng chạy đến bên cửa sổ siêu thị để nhìn, ai ngờ ngoài việc nghe thấy được tiếng ô tô vang lên, thì tín hiệu của Khương Khoa cũng nhanh chóng di chuyển, rất rõ ràng rằng hắn ta cũng đang di chuyển đến vị trí cửa sổ!
Đệch!
Sau khi nhìn rõ tín hiệu của Khương Khoa, Triệu Ngọc mới nhận ra khoảng cách lúc này giữa hắn và Khương Khoa, chỉ cách có một bức tường mà thôi!
Rất rõ ràng rằng vị trí lối vào siêu thị chắc là có một căn phòng nhỏ và Khương Khoa đang trốn trong căn phòng nhỏ này.
Chuyện này. . .
Triệu Ngọc đang đắm chìm trong suy nghĩ thì thấy chiếc xe ô tô bên ngoài đã dừng ngay cửa chính của siêu thị. Thông qua cửa sổ chật hẹp, Triệu Ngọc có thể thấy đó là chiếc Audi A8 màu đen.
Sau tiếng mở cửa xe ầm ầm thì trên xe có hai người đàn ông bước xuống, một người chạc tuổi trung niên mặc áo vest mang giày da đeo mắt kính; một người khác thì để đầu đinh mặc đồng phục bảo vệ.
Bởi vì Triệu Ngọc đã từng xem qua ảnh nên hắn vừa nhìn thì đã có thể nhận ra ngay, người đeo kính này chính là ông chủ của siêu thị - Điền Húc Đông.
Thật ra từ lúc dự định thả Khương K3hoa đi, Triệu Ngọc không phải khôn3g muốn dùng cùng lúc cả hai máy th2eo dõi tàng hình và máy nghe trộm 8trên người hắn ta.
Bởi vì 9làm như vậy, chẳng những hắn có thể biết được động tĩnh của Khương Khoa, hơn nữa còn có thể nghe lén được nhất cử nhất động của hắn ta ngay lập tức, nắm bắt được thông tin chính xác nhất.
Nhưng mà, đáng tiếc là trong các đạo cụ của hệ thống đã lâu không mở được hai đạo cụ này rồi, như máy phát hiện nói dối tàng hình lúc trước, tìm cả trong mục lục đạo cụ cũng không tìm thấy.
Chẳng những hai món đạo cụ này không còn tăm hơi, ngay cả máy theo dõi tàng hình cũng vô cùng khan hiếm, cái mà bây giờ Triệu Ngọc sử dụng trên người Khương Khoa cũng là hàng tồn kho lúc trước, đoán không chừng sau khi dùng hết thì sau này sẽ rất khó mở lại được nữa.
Đầu tiên, hắn tìm một chiếc mũ màu vàng rực từ trong túi đạo cụ của đoàn biểu diễn, sau đó dùng một chiếc khăn lụa màu hồng quấn lấy mặt mình. Như vậy, cho dù có bị người khác nhìn thấy cũng không đến nỗi nhìn rõ cả khuôn mặt.
Tiếp theo, hắn chuyển điện thoại di động về chế độ yên lặng, để tránh làm hỏng chuyện trong thời khắc quan trọng.
Cuối cùng để bảo đảm không xảy ra sơ suất, hắn còn sử dụng máy thăm dò sinh mạng. Như vậy, hắn có thể thăm dò dấu hiệu hoạt động của sinh mạng, tránh được việc bị người khác phát hiện.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn mới nhét cây súng ngắn vào túi quần, sau đó vịn vào cây cột điện leo qua bức tường rào, đi vào trong khu vực nhà xưởng.
Trong nhà xưởng vô cùng yên tĩnh, bởi vì hắn có mang theo máy thăm dò tàng hình bên mình, nên Triệu Ngọc có thể biết rõ nơi nào có gắn camera và phạm vi giám sát của chúng.
Thế là hắn lái xe van chạy vòng ra khu vực nhà máy ở phía sau. Bức tường bao quanh nhà máy không cao, Triệu Ngọc cho rằng mình chui vào từ nơi này tương đối an toàn.
Theo lý thuyết, hắn đang làm một chuyện vô cùng bí mật, không nên mặc bộ trang phục chói mắt lên trên người mới phải.
Nhưng vì thời gian gấp rút, hắn lo nếu mình đi vào quá trễ, sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng liên quan đến người thần bí. Do vậy, trong tình huống bất đắc dĩ này hắn chỉ có thể mặc bộ trang phục màu sắc lòe loẹt này đi mạo hiểm.
Nhưng cũng may, khu vực gần nhà máy là khu nhà xưởng hoang vắng, bây giờ lại là thời gian nghỉ Tết xung quanh không có một bóng người, rất thuận tiện cho hành động của hắn.
Trước khi lên đường, Triệu Ngọc đỗ xe van ở một vị trí khá kín đáo, sau đó bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị.
Không biết là hệ thống cho rằng sự tồn tại của những này đạo cụ này là bug, hay là đang cố gắng gia tăng độ khó cho việc phá án của Triệu Ngọc. Nói tóm lại, bây giờ Triệu Ngọc chỉ có thể biết được vị trí chính xác của Khương Khoa. Nếu muốn biết hiện tại hắn ta rốt cuộc đang làm gì thì chỉ có tự mình lẻn vào xem mới biết được.
Như vậy... Giờ thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mà chui vào đó nhỉ?
Triệu Ngọc ở bên ngoài quan sát tình hình của siêu thị hải sản, bây giờ đang là thời gian nghỉ Tết, bất kể là siêu thị ở mặt trước hay là nhà máy ở phía sau đều đang đóng cửa, không nhìn thấy một bóng người.
Ngoại trừ biết Khương Khoa đang ở trong siêu thị ra thì Triệu Ngọc không biết bên trong có bao nhiêu đồng bọn của hắn ta, có vũ khí hay không và tình hình bố trí camera giám sát như thế nào.
Cho nên Triệu Ngọc ở trong xe suy nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy mình đi vào từ cửa chính là chuyện không thể nào.
Có điều... Máy thăm dò tàng hình chỉ hoạt động trong phạm vi hai mươi mét vuông, hơn nữa trong nhà xưởng có rất nhiều khu vực rộng mênh mông đã vượt khỏi khoảng cách an toàn, Triệu Ngọc lo lắng rằng còn có camera nằm ngoài phạm vi của máy thăm dò, cho nên lại sử dụng một thêm một máy phản camera nữa.
Thông qua tích lũy trong thời gian dài, Triệu Ngọc đã góp nhặt được hơn mười cái máy phản camera, dù có sử dụng cũng không cảm thấy đau lòng.
Có đạo cụ này rồi hắn không còn lo lắng sẽ bị lọt vào màn ảnh camera nữa.
Thế là hắn bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng tiến sát vào tòa nhà siêu thị. Nhưng khi hắn sắp đến dưới lầu siêu thị, bỗng nhiên lại phát hiện ra một vấn đề.
Giữa tòa nhà và nhà xưởng có một bãi đỗ xe quy mô không nhỏ, nếu như Triệu Ngọc muốn đi vào trong tòa nhà thì phải đi xuyên qua bãi đỗ xe. Nhưng mà hiện trên tòa nhà đều đang lắp đặt thủy tinh phản quang, hắn không cách nào biết được trên lầu có người nào đang quan sát bãi đỗ xe hay không.
Bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, hắn lại ăn mặc như một tên ninja Naruto, nếu xuyên qua như vậy thì có phần hơi mạo hiểm.
Bây giờ đang trong thời khắc quan trọng, Triệu Ngọc không muốn mạo hiểm một chút nào, một khi bị Khương Khoa phát hiện ra biến động nhỏ nào thì toàn bộ kế hoạch rất có thể sẽ tan thành mây khói.
Cho nên Triệu Ngọc nhìn lại số áo tàng hình ít ỏi của mình, cuối cùng vẫn cố chịu đựng mà lấy ra sử dụng.
Không còn cách nào khác, thời kỳ đặc biệt thì phải đối đãi đặc biệt, mặc dù dùng áo tàng hình có vẻ hơi xa xỉ một chút, nhưng nếu có thể làm rõ thân phận của người thần bí thì cũng coi như đáng đồng tiền!
Thật ra, tuy áo tàng hình rất lợi hại, nhưng vẫn còn tồn tại một số nhược điểm nhất định, đó chính là hiệu quả sẽ không được tốt lắm nếu sử dụng vào ban ngày.
Áo tàng hình không thể lợi hại đến mức khiến hắn tàng hình mà người khác hoàn toàn không nhìn thấy, nó chỉ lợi dụng khúc xạ ánh sáng khiến người khác sản sinh ra ảo giác nhất định mà thôi, nếu như ánh sáng chói chang hoặc khi di chuyển tương đối nhanh thì vẫn có thể bị người khác phát hiện ra.
Cho nên dù Triệu Ngọc có mặc áo tàng hình vào người vẫn không dám chạy nhanh, mà phải áp sát vào tường rón rén di chuyển đến một phía của tòa nhà.
Kết quả khi hắn vừa mới đến dưới lầu thì không khỏi thương tiếc. Hóa ra, theo phạm vi thăm dò của máy thăm dò sinh mạng thì hắn phát hiện ra trên tòa nhà không có bất kỳ phản ứng sinh mạng nào truyền đến, đừng nói có người tuần tra, thậm chí ngay cả con chó con mèo nhỏ cũng không có!
Chậc chậc...
Lãng phí vô ích một cái áo tàng hình, đúng là đau lòng. Nhưng mà, thừa lúc tác dụng của áo tàng hình còn chưa biến mất, hắn tranh thủ thời gian dùng chìa khóa vạn năng mở cửa chống trộm của tòa nhà, tiến vào bên trong siêu thị.
Ai ngờ, cửa chống trộm là một con đường sơ tán khẩn cấp, đằng sau gần nhất là sảnh rộng lớn của siêu thị, Triệu Ngọc đã đi thẳng vào bên trong siêu thị.
Vừa mới tiến vào bên trong thì Triệu Ngọc đã ngửi thấy mùi hải sản, chỉ thấy trong sảnh rộng lớn của siêu thị chất đầy các loại hải sản rực rỡ muôn màu, ngửi thôi đã có cảm giác thèm thuồng.
Đương nhiên Triệu Ngọc đến đây không phải để dạo siêu thị, hắn đi xuyên qua siêu thị đến gần vị trí của Khương Khoa. Nhìn từ độ cao thì chắc là Khương Khoa cũng đang ở lầu một, có điều là hắn ta đang ở bên đầu kia của siêu thị, hoàn toàn trái ngược với Triệu Ngọc.
Không lâu sau, máy thăm dò sinh mạng của Triệu Ngọc đã có phản ứng, sau khi so sánh với tín hiệu thì Triệu Ngọc có thể xác định người mà máy thăm dò phát hiện ra chính là Khương Khoa!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc không tránh khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng trên máy thăm dò sinh mạng chỉ hiển thị có một mình Khương Khoa mà thôi, cả một tòa nhà rộng lớn không còn một người nào khác!
Chậc chậc...
Hơi không hợp tình lý cho lắm... Triệu Ngọc cắn răng, theo lẽ thường thì một cái siêu thị lớn như thế cho dù là nghỉ Tết, cũng cần phải giữ lại mấy chú bảo vệ để canh giữ chứ phải không? Sao lại không có một ai cả?
Khương Khoa... Khương Khoa đang làm gì ở đây?
Với nỗi tò mò mãnh liệt, Triệu Ngọc đã đi đến một lối vào khác của siêu thị. Bây giờ hắn có tổng cộng hơn ba mươi cái chìa khóa vạn năng, việc mở cửa đương nhiên không tốn chút sức lực nào.
Chẳng qua là bây giờ hắn đã cách Khương Khoa rất gần, lo sợ rằng nếu tùy tiện mở cửa, sẽ kinh động đến hắn ta.
Ầm...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang do dự thì trong bãi đỗ xe vừa rồi bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô.
Hả?
Có người tới đây hả?
Triệu Ngọc mau chóng chạy đến bên cửa sổ siêu thị để nhìn, ai ngờ ngoài việc nghe thấy được tiếng ô tô vang lên, thì tín hiệu của Khương Khoa cũng nhanh chóng di chuyển, rất rõ ràng rằng hắn ta cũng đang di chuyển đến vị trí cửa sổ!
Đệch!
Sau khi nhìn rõ tín hiệu của Khương Khoa, Triệu Ngọc mới nhận ra khoảng cách lúc này giữa hắn và Khương Khoa, chỉ cách có một bức tường mà thôi!
Rất rõ ràng rằng vị trí lối vào siêu thị chắc là có một căn phòng nhỏ và Khương Khoa đang trốn trong căn phòng nhỏ này.
Chuyện này. . .
Triệu Ngọc đang đắm chìm trong suy nghĩ thì thấy chiếc xe ô tô bên ngoài đã dừng ngay cửa chính của siêu thị. Thông qua cửa sổ chật hẹp, Triệu Ngọc có thể thấy đó là chiếc Audi A8 màu đen.
Sau tiếng mở cửa xe ầm ầm thì trên xe có hai người đàn ông bước xuống, một người chạc tuổi trung niên mặc áo vest mang giày da đeo mắt kính; một người khác thì để đầu đinh mặc đồng phục bảo vệ.
Bởi vì Triệu Ngọc đã từng xem qua ảnh nên hắn vừa nhìn thì đã có thể nhận ra ngay, người đeo kính này chính là ông chủ của siêu thị - Điền Húc Đông.