Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 598
Chương 598: Bảy bóng người
Vạn vật trên thế gian, mỗi người một vẻ, không ai cao quý hơn ai, cũng không ai bần tiện hơn ai.
Võ công của bạn cao, nhưng biết đâu bạn lại sợ dao thái rau.
Thân là võ giả, nếu cho rằng mình có võ công cao cường thì có thể áp chế hết thảy mọi người, đó chính là sai vô cùng, sai đến mức không hợp lẽ thường, sai đến mức khoa trương, sai một cách ngu xuẩn.
Tiếng bạt tay vang lên không biết bao nhiêu lần.
Không biết bao nhiêu cái tát đã đánh xuống.
Rốt cuộc…
Khi chiếc lá khô cuối cùng rơi trên mặt đất thì tiếng bạt tay cũng ngừng lại.
Diệp Lâm đánh đến mức tay đỏ cả lên, trong tình huống cố sức khống chế khí kình để có thể trút giận một cách thoải mái nhất, cái giá phải trả đương nhiên là… tay sưng đỏ lên, nhưng đổi lại… là cảm giác vui sướng khó tả từ sâu trong lòng.
Ông ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt lão hòa thượng.
Vô số dấu bàn tay in trên mặt lão hòa thượng, mặt ông ta bị đánh đến đỏ bừng, mắt thường có thể thấy được, từ khóe miệng kéo dài đến hàm dưới đã sưng vù lên.
Vết thương quanh miệng đau đớn tựa như có hàng ngàn con kiến đang không ngừng cắn xé, tiêm nọc độc vào từng dây thần kinh.
Ngứa!
Và đau nhức.
Đan xen vào nhau!
Cằm lão hòa thượng tràn đầy máu tươi, vừa đột phá cảnh giới đã bị đánh thành đầu heo như thế này, trong hàng võ giả phong Thánh tại Hoa Hạ, có lẽ ông ta là thảm nhất rồi. Vì lẽ đó, cảm giác nhục nhã đến mức tận cùng không ngừng lan tràn khắp toàn thân ông ta.
Lão hòa thượng nổi giận!
Vô cùng phẫn nộ!
“Sao hả? Không nói được à”, Diệp Lâm từ trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt tí hi của lão hòa thượng long lên sòng sọc: “Thú vị lắm hả?”
“Ông không định giết tiểu tăng à?”
“Tát vào mặt người khác hệt như một tên lưu manh ở thế tục, đây là phong cách của Võ Thánh à?”
Bắt đầu từ chữ đầu tiên, cảm giác uất ức trong giọng nói của ông ta ngày một dày đặc hơn.
Diệp Lâm mỉm cười, sau đó cúi người, kề sát mặt lão hòa thượng.
Tiếp đó, ông ta chậm rãi nói ra một cách lạnh lùng: “Ừm!”
“Thì sao hả?”
“Ông… làm được gì?”
“Bốp!”
Vừa nói xong, Diệp Lâm duỗi mạnh chân, đôi giày vải số 43 của thủ đô nện thẳng vào ngực lão hòa thượng.
Bị ấn chữ “Triền” trói buộc toàn thân khiến ông ta không cách nào tránh né được.
Lại một cước hung hăng đá vào người ông ta.
Một cước này hệt như một dấu chấm hết, Diệp Lâm vận dụng toàn bộ khí kình.
Cùng với tiếng nổ vang trời, một cước kia cũng chấn cho ấn chữ “Triền” nổ tung.
Kế đó…
Lão hòa thượng bị đạp bay ra ngoài.
Từ trước người Diệp Lâm bay thẳng vào bên trong Phật đường.
Đụng gãy hai cây cột đá, đụng nát vách tường vững chắc, cuối cùng rơi xuống Phật trận lúc trước trong Phật đường.
“Răng rắc!”
Sàn nhà dưới thân ông ta vỡ nát.
Trong phút chốc, tất cả các hòa thượng và đệ tử ẩn nấp trong Phật đường đều lộ vẻ kinh hãi.
“Sư thúc!”
“Sư thúc tổ!”
“Thầy…”
Nhất thời, tất cả hòa thượng chùa Hàn Sơn đều muốn xông lên xem xét thương thế của lão hòa thượng.
Bọn họ hoảng hốt.
Nhưng thực chất, sâu bên trong chính là sợ hãi.
Hiện tại, mọi người là châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu như chết, không chỉ một người, mà là một đám…
Với tình cảnh của chùa Hàn Sơn hiện tại, chỉ có một người có thể bảo vệ được cho bọn họ, đó chính là lão hòa thượng.
Một khi ông ta ngã xuống, thử hỏi ai sẽ đứng ra bảo vệ cho chùa Hàn Sơn?
Không có ai cả!
Kết cục của bọn họ chính là… trả một cái giá đắt cho những gì mà bọn họ đã làm.
Chết!
“Đừng đến đây!”
Nhưng ngay khi bọn họ định chạy đến thì tiếng quát lạnh lùng của lão hòa thượng vang lên giữa không trung.
Tất cả đồng loạt dừng lại.
Vẻ mặt sững sờ, tiếp theo đó, trong mắt bọn họ tràn đầy vui mừng cùng phấn khởi.
Không chết!
Ông ta còn sống.
Lão hòa thượng còn sống.
Đúng vậy!
Còn sống!
Chịu một cước toàn lực của cường giả phong Thánh tầng bảy mà không chết, kết quả như vậy quả thực vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng ngẫm lại, dường như chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao ông ta cũng là thiên tài trăm năm khó gặp của chùa Hàn Sơn, là đệ tử mạnh nhất của vị cường giả phong Vương trong tháp Trấn Yêu kia, sao có thể chết đơn giản như vậy được?
Lão hòa thượng run rẩy bò dậy từ trên mặt đất.
Mặt ông ta sưng đỏ.
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Tất cả lui xuống cho ta!”
Lão hòa thượng giơ tay lau máu tươi rỉ ra ở khóe miệng.
“Thầy…”, Tứ Thánh Tử muốn nói gì đó, nhưng không đợi bọn họ lên tiếng, lão hòa thượng đã giận dữ quát: “Lui ra, không nghe à?”
“Vâng!”
Tứ Thánh Tử gật đầu, vội lùi ra xa 50m, dẫn mọi người chạy đến góc khuất trong Phật đường.
Đây là trận chiến của cường giả phong Thánh!
Võ giả từ Thánh Kình trở xuống tham gia vào đều chỉ là con sâu cái kiến.
Lúc này, trong Phật đường, những khay trầm hương bên trong lư hương đang tỏa khói xanh, ba bức tượng Phật Kim Cang chiếm giữ ba hướng Đông, Tây, Bắc. Một bức hai tay bắt lan hoa chỉ, một phần mặt bị che khuất, để lộ vai trần, một bức mắt trợn trừng, mênh mông như biển cả, chắp tay trước ngực, bức còn lại cầm thước, vân vê Phật ấn, nhắm mắt, đầu ngẩng cao, tựa như thoát khỏi thế tục, bất kể chúng sinh, một mình bước đi trên con đường thuộc về mình.
Trong Phật đường, lão hòa thượng đứng trước sàn nhà vỡ nát, thân thể lảo đảo, ông ta nhìn chằm chằm ra cửa, ngay vị trí hai cây cột đá bị cú va chạm lúc nãy tông gãy, Diệp Lâm đang từ từ tiến về phía ông ta.
Sát ý của Diệp Lâm không hề giảm: “Da dày thật, ông đây rất thích, dày như vậy có thể đấm thêm hai đấm nữa!”
“Hai đấm…”
Hai chữ nhẹ tênh kia tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, lại như viên đá cuối cùng va vào con đập sắp vỡ, vừa dứt lời, cảm giác nhục nhã tích tụ trong lòng lão hòa thượng lập tức bùng nổ.
“Diệp Lâm, trong mắt ông, tiểu tăng chỉ xứng hai đấm nữa thôi sao?”
Diệp Lâm: “Không phải à?”
“Ha ha!”
Lão hòa thượng bật cười, cười một cách uất ức.
Ông ta giơ hai cánh tay đang đau đớn từng hồi lên, vung vẩy trước ngực, từ từ… chắp tay lại!
“Bộp!”
Hai bàn tay chạm vào nhau, khẽ phát ra âm thanh.
Ngay lập tức, luồng khí trong Phật đường có sự biến đổi lớn.
Ba bức tượng Phật Kim Cang sau lưng lão hòa thượng dường như sống lại, trông rất sống động.
Kế đó, khí kình trên người ông ta thay đổi.
“Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma”, Diệp Lâm híp mắt: “Ồ, cuối cùng cũng tập trung rồi à?”
Lão hòa thượng: “Không tập trung không được, là do ông ép tiểu tăng, chùa Hàn Sơn đã nhường nhịn ông đủ rồi, cũng đã thể hiện đủ thành ý, nhưng ông lại nhiều lần cắn chặt không buông, cắn chặt không buông”.
“Tiểu tăng… chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó!”
“Ngẫm lại, trận chiến ở vùng ngoại ô thủ đô lần đó, tiểu tăng hóa thành Ma, đấm một đấm vào ngực ông Mặc, không biết ông Diệp Lâm đây… có đỡ nổi không!”
Mặc Bạch!
Một đấm thẳng vào ngực… Mặc Bạch!
Một câu lập tức khiến bầu không khí xung quanh hừng hực lửa giận.
“Ông… muốn chết!”
Vù!
Chân nhoáng lên một cái, Diệp Lâm di chuyển.
Trong phút chốc đã đến trước mặt lão hòa thượng.
Ông ta giơ nắm đấm lên, hung hăng đập xuống đầu lão hòa thượng.
“Coong!”
Ngay sau đó, một màn khó tin diễn ra trước mắt.
Khi nắm đấm của Diệp Lâm sắp rơi xuống đầu lão thòa thượng, một thanh kiếm dài mảnh và trắng như tuyết từ cách đó 100m bay vọt tới theo chiều ngang, vẽ ra một đường vòng cung hai nhịp, trong thời gian một hơi thở đã đến ngay trên đỉnh đầu lão hòa thượng, dùng thân kiếm dẻo dai chống đỡ một đấm kia của Diệp Lâm.
Diệp Lâm: “…”
“Kiếm…”
Đằng sau, bảy bóng người nối đuôi nhau tiến lên núi.
Đó là bảy luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ của cường giả phong Thánh.
Cũng chính là bảy người đã từng bị Diệp Lâm dùng một đấm đánh bay mười lăm năm trước.
Sau lưng có tiếng người vang lên:
“Diệp Lâm!”
“Đối thủ của ông… không chỉ có một!”
“Đừng có hấp tấp dùng toàn lực kiểu đó, chúng tôi đã đợi ông mười lăm năm rồi, trận chiến này… nghẹn lâu như vậy, cho nên, nhất định phải đánh một trận thật hoành tráng mới được!”
“Đúng đó, Thiên Sơn Kiếm Phái của tôi đợi quả đấm này của ông không biết bao nhiêu năm tháng rồi, vừa khéo, mượn máu của ông để khai quang!”
“…”
Cường giả phong Thánh của bảy tông môn lớn thuộc Giang Hồ Truyền Thừa… đ
----------------------------
Vạn vật trên thế gian, mỗi người một vẻ, không ai cao quý hơn ai, cũng không ai bần tiện hơn ai.
Võ công của bạn cao, nhưng biết đâu bạn lại sợ dao thái rau.
Thân là võ giả, nếu cho rằng mình có võ công cao cường thì có thể áp chế hết thảy mọi người, đó chính là sai vô cùng, sai đến mức không hợp lẽ thường, sai đến mức khoa trương, sai một cách ngu xuẩn.
Tiếng bạt tay vang lên không biết bao nhiêu lần.
Không biết bao nhiêu cái tát đã đánh xuống.
Rốt cuộc…
Khi chiếc lá khô cuối cùng rơi trên mặt đất thì tiếng bạt tay cũng ngừng lại.
Diệp Lâm đánh đến mức tay đỏ cả lên, trong tình huống cố sức khống chế khí kình để có thể trút giận một cách thoải mái nhất, cái giá phải trả đương nhiên là… tay sưng đỏ lên, nhưng đổi lại… là cảm giác vui sướng khó tả từ sâu trong lòng.
Ông ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt lão hòa thượng.
Vô số dấu bàn tay in trên mặt lão hòa thượng, mặt ông ta bị đánh đến đỏ bừng, mắt thường có thể thấy được, từ khóe miệng kéo dài đến hàm dưới đã sưng vù lên.
Vết thương quanh miệng đau đớn tựa như có hàng ngàn con kiến đang không ngừng cắn xé, tiêm nọc độc vào từng dây thần kinh.
Ngứa!
Và đau nhức.
Đan xen vào nhau!
Cằm lão hòa thượng tràn đầy máu tươi, vừa đột phá cảnh giới đã bị đánh thành đầu heo như thế này, trong hàng võ giả phong Thánh tại Hoa Hạ, có lẽ ông ta là thảm nhất rồi. Vì lẽ đó, cảm giác nhục nhã đến mức tận cùng không ngừng lan tràn khắp toàn thân ông ta.
Lão hòa thượng nổi giận!
Vô cùng phẫn nộ!
“Sao hả? Không nói được à”, Diệp Lâm từ trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt tí hi của lão hòa thượng long lên sòng sọc: “Thú vị lắm hả?”
“Ông không định giết tiểu tăng à?”
“Tát vào mặt người khác hệt như một tên lưu manh ở thế tục, đây là phong cách của Võ Thánh à?”
Bắt đầu từ chữ đầu tiên, cảm giác uất ức trong giọng nói của ông ta ngày một dày đặc hơn.
Diệp Lâm mỉm cười, sau đó cúi người, kề sát mặt lão hòa thượng.
Tiếp đó, ông ta chậm rãi nói ra một cách lạnh lùng: “Ừm!”
“Thì sao hả?”
“Ông… làm được gì?”
“Bốp!”
Vừa nói xong, Diệp Lâm duỗi mạnh chân, đôi giày vải số 43 của thủ đô nện thẳng vào ngực lão hòa thượng.
Bị ấn chữ “Triền” trói buộc toàn thân khiến ông ta không cách nào tránh né được.
Lại một cước hung hăng đá vào người ông ta.
Một cước này hệt như một dấu chấm hết, Diệp Lâm vận dụng toàn bộ khí kình.
Cùng với tiếng nổ vang trời, một cước kia cũng chấn cho ấn chữ “Triền” nổ tung.
Kế đó…
Lão hòa thượng bị đạp bay ra ngoài.
Từ trước người Diệp Lâm bay thẳng vào bên trong Phật đường.
Đụng gãy hai cây cột đá, đụng nát vách tường vững chắc, cuối cùng rơi xuống Phật trận lúc trước trong Phật đường.
“Răng rắc!”
Sàn nhà dưới thân ông ta vỡ nát.
Trong phút chốc, tất cả các hòa thượng và đệ tử ẩn nấp trong Phật đường đều lộ vẻ kinh hãi.
“Sư thúc!”
“Sư thúc tổ!”
“Thầy…”
Nhất thời, tất cả hòa thượng chùa Hàn Sơn đều muốn xông lên xem xét thương thế của lão hòa thượng.
Bọn họ hoảng hốt.
Nhưng thực chất, sâu bên trong chính là sợ hãi.
Hiện tại, mọi người là châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu như chết, không chỉ một người, mà là một đám…
Với tình cảnh của chùa Hàn Sơn hiện tại, chỉ có một người có thể bảo vệ được cho bọn họ, đó chính là lão hòa thượng.
Một khi ông ta ngã xuống, thử hỏi ai sẽ đứng ra bảo vệ cho chùa Hàn Sơn?
Không có ai cả!
Kết cục của bọn họ chính là… trả một cái giá đắt cho những gì mà bọn họ đã làm.
Chết!
“Đừng đến đây!”
Nhưng ngay khi bọn họ định chạy đến thì tiếng quát lạnh lùng của lão hòa thượng vang lên giữa không trung.
Tất cả đồng loạt dừng lại.
Vẻ mặt sững sờ, tiếp theo đó, trong mắt bọn họ tràn đầy vui mừng cùng phấn khởi.
Không chết!
Ông ta còn sống.
Lão hòa thượng còn sống.
Đúng vậy!
Còn sống!
Chịu một cước toàn lực của cường giả phong Thánh tầng bảy mà không chết, kết quả như vậy quả thực vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng ngẫm lại, dường như chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao ông ta cũng là thiên tài trăm năm khó gặp của chùa Hàn Sơn, là đệ tử mạnh nhất của vị cường giả phong Vương trong tháp Trấn Yêu kia, sao có thể chết đơn giản như vậy được?
Lão hòa thượng run rẩy bò dậy từ trên mặt đất.
Mặt ông ta sưng đỏ.
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Tất cả lui xuống cho ta!”
Lão hòa thượng giơ tay lau máu tươi rỉ ra ở khóe miệng.
“Thầy…”, Tứ Thánh Tử muốn nói gì đó, nhưng không đợi bọn họ lên tiếng, lão hòa thượng đã giận dữ quát: “Lui ra, không nghe à?”
“Vâng!”
Tứ Thánh Tử gật đầu, vội lùi ra xa 50m, dẫn mọi người chạy đến góc khuất trong Phật đường.
Đây là trận chiến của cường giả phong Thánh!
Võ giả từ Thánh Kình trở xuống tham gia vào đều chỉ là con sâu cái kiến.
Lúc này, trong Phật đường, những khay trầm hương bên trong lư hương đang tỏa khói xanh, ba bức tượng Phật Kim Cang chiếm giữ ba hướng Đông, Tây, Bắc. Một bức hai tay bắt lan hoa chỉ, một phần mặt bị che khuất, để lộ vai trần, một bức mắt trợn trừng, mênh mông như biển cả, chắp tay trước ngực, bức còn lại cầm thước, vân vê Phật ấn, nhắm mắt, đầu ngẩng cao, tựa như thoát khỏi thế tục, bất kể chúng sinh, một mình bước đi trên con đường thuộc về mình.
Trong Phật đường, lão hòa thượng đứng trước sàn nhà vỡ nát, thân thể lảo đảo, ông ta nhìn chằm chằm ra cửa, ngay vị trí hai cây cột đá bị cú va chạm lúc nãy tông gãy, Diệp Lâm đang từ từ tiến về phía ông ta.
Sát ý của Diệp Lâm không hề giảm: “Da dày thật, ông đây rất thích, dày như vậy có thể đấm thêm hai đấm nữa!”
“Hai đấm…”
Hai chữ nhẹ tênh kia tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, lại như viên đá cuối cùng va vào con đập sắp vỡ, vừa dứt lời, cảm giác nhục nhã tích tụ trong lòng lão hòa thượng lập tức bùng nổ.
“Diệp Lâm, trong mắt ông, tiểu tăng chỉ xứng hai đấm nữa thôi sao?”
Diệp Lâm: “Không phải à?”
“Ha ha!”
Lão hòa thượng bật cười, cười một cách uất ức.
Ông ta giơ hai cánh tay đang đau đớn từng hồi lên, vung vẩy trước ngực, từ từ… chắp tay lại!
“Bộp!”
Hai bàn tay chạm vào nhau, khẽ phát ra âm thanh.
Ngay lập tức, luồng khí trong Phật đường có sự biến đổi lớn.
Ba bức tượng Phật Kim Cang sau lưng lão hòa thượng dường như sống lại, trông rất sống động.
Kế đó, khí kình trên người ông ta thay đổi.
“Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma”, Diệp Lâm híp mắt: “Ồ, cuối cùng cũng tập trung rồi à?”
Lão hòa thượng: “Không tập trung không được, là do ông ép tiểu tăng, chùa Hàn Sơn đã nhường nhịn ông đủ rồi, cũng đã thể hiện đủ thành ý, nhưng ông lại nhiều lần cắn chặt không buông, cắn chặt không buông”.
“Tiểu tăng… chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó!”
“Ngẫm lại, trận chiến ở vùng ngoại ô thủ đô lần đó, tiểu tăng hóa thành Ma, đấm một đấm vào ngực ông Mặc, không biết ông Diệp Lâm đây… có đỡ nổi không!”
Mặc Bạch!
Một đấm thẳng vào ngực… Mặc Bạch!
Một câu lập tức khiến bầu không khí xung quanh hừng hực lửa giận.
“Ông… muốn chết!”
Vù!
Chân nhoáng lên một cái, Diệp Lâm di chuyển.
Trong phút chốc đã đến trước mặt lão hòa thượng.
Ông ta giơ nắm đấm lên, hung hăng đập xuống đầu lão hòa thượng.
“Coong!”
Ngay sau đó, một màn khó tin diễn ra trước mắt.
Khi nắm đấm của Diệp Lâm sắp rơi xuống đầu lão thòa thượng, một thanh kiếm dài mảnh và trắng như tuyết từ cách đó 100m bay vọt tới theo chiều ngang, vẽ ra một đường vòng cung hai nhịp, trong thời gian một hơi thở đã đến ngay trên đỉnh đầu lão hòa thượng, dùng thân kiếm dẻo dai chống đỡ một đấm kia của Diệp Lâm.
Diệp Lâm: “…”
“Kiếm…”
Đằng sau, bảy bóng người nối đuôi nhau tiến lên núi.
Đó là bảy luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ của cường giả phong Thánh.
Cũng chính là bảy người đã từng bị Diệp Lâm dùng một đấm đánh bay mười lăm năm trước.
Sau lưng có tiếng người vang lên:
“Diệp Lâm!”
“Đối thủ của ông… không chỉ có một!”
“Đừng có hấp tấp dùng toàn lực kiểu đó, chúng tôi đã đợi ông mười lăm năm rồi, trận chiến này… nghẹn lâu như vậy, cho nên, nhất định phải đánh một trận thật hoành tráng mới được!”
“Đúng đó, Thiên Sơn Kiếm Phái của tôi đợi quả đấm này của ông không biết bao nhiêu năm tháng rồi, vừa khéo, mượn máu của ông để khai quang!”
“…”
Cường giả phong Thánh của bảy tông môn lớn thuộc Giang Hồ Truyền Thừa… đ
----------------------------
Bình luận facebook