Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 600
Chương 600: Võ thánh đấu pháp(1)
“Một quyền”.
Diệp Lâm bay ngược lại, cơ thể khom xuống hết cỡ như một chiếc thuyền rách bị sóng biển đánh lật ngược hướng vào Kim Phật.
“Ầm!’
Tiếng da thịt va chạm vào kim loại vang lên trong không trung, Diệp Lâm ngã trên mặt đất.
Một đối một, ông ta đứng thứ nhất.
Nhưng một người đấu với nhiều người, đặc biệt là trong tình huống kĩ năng cá nhân đối đầu với kĩ năng tập thể thì 99% sẽ xuất hiện khả năng bị đè bẹp.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán theo tư duy trò chơi trong tình cảnh Diệp Lâm phải đối mặt.
Nhưng trong cuộc sống, không phải người xưa đã từng nói một câu sao?
“Cuộc sống giống như trò chơi!”
Có thua, cũng có thắng!
Nắm đấm của lão hòa thượng đánh vào trán Diệp Lâm, đòn tấn công dùng hết sức lực của ông ta nhờ thuật pháp của lão phu nhân ở Nga Mi giúp sức liền thành công bù đắp những thiếu sót về mặt tốc độ, Diệp Lâm từ đòn tấn công chí mạng đó nắm lấy cơ hội phản công trước.
Cách thức chiến đấu này thực sự rất bỉ ổi, nói từ góc độ chính đạo và công bằng thì không một ai cảm thấy đấu tay đôi như vậy sẽ chiếm ưu thế và công bằng!
Nhưng...
Thật lòng, những quy tắc của thế đạo mãi mãi chỉ ràng buộc được kẻ yếu, trong mắt những nhân vật lớn vốn đã rời xa chính đạo và công bằng, hơn nữa còn có thực lực nhất định thì những quy tắc này chẳng có ý nghĩa gì!
Bọn họ muốn đạp đổ thì sẽ đạp đổ.
Những điều này trong thế giới của bọn họ được thay thế bằng bốn chữ...hô mưa gọi gió.
Muốn giết người liền giết người.
Càng chưa kể là kẻ địch đã có thù 15 năm!
Đối với bảy người phong thánh này mà nói, Diệp Lâm chính là kẻ địch cả đời này phải giết!
Máu tươi chầm chậm chảy xuống theo khóe miệng Diệp Lâm, đòn đánh hiểm hóc như vậy sẽ gây ra nguy hiểm chết người đối với bất kì người phong thánh nào, Diệp Lâm cũng vậy.
Nhưng nếu cứ thua như vậy thì ông ta không gọi là Diệp Lâm!
Ho khan.
Ho ra máu tươi.
Siêu vẹo đứng lên từ mặt đất.
Sau đó, Diệp Lâm ngẩng đầu lên trong ánh mắt lạnh lẽo và ngập tràn sát ý của mọi người, sau lưng không một ai, trước mặt lại toàn là kẻ địch.
Mỗi một nhà sư của chùa Hàn Sơn đều như sài lang hổ báo đứng ở đằng xa, hận không thể giết chết Diệp Lâm ngay tức khắc, can thiệp vào những xung đột trong cuộc sống con người sẽ thường dấy lên lòng thù hận cao nhất.
Ánh mắt của các nhà sư lúc này chính là lời giải thích tốt nhất.
Lão hòa thường thu lại nắm đấm, không vội tấn công tiếp.
Bảy người phong thánh của giang hồ truyền thừa dường như đã biết trước kết cục chiến thắng, vội vàng đi vào Phật Đường, đứng bên cạnh lão hòa thượng.
Mỗi người bọn họ đại diện cho một phái của giang hồ truyền thừa.
Thiên Sơn.
Nga Mi.
V.v...
Bọn họ cứ đứng như vậy, ánh mắt nhìn Diệp Lâm như nhìn một người chết.
Hệt như đang ghi nhớ bộ dạng thảm hại trước khi chết của ông ta.
Lão hòa thượng chắp hai tay, cả người ông ta toát ra hơi thở chết chóc, khóe miệng vẽ ra một nụ cười: “Đây là quyền đầu tiên tiểu tăng đánh trúng ông Diệp, đạ tạ chưởng môn Nga Mi tương trợ”.
Lão phu nhân mặc áo đạo sĩ trắng, cây phất trần gác trên cánh tay, gương mặt bình tĩnh, giọng điệu cực kì khiêu khích, nói: “Cảm thấy thế nào?”
Chưởng môn Thiên Sơn: “Đây cũng là câu hỏi bản thánh muốn hỏi, hủy đi bội kiếm của bản thánh, một đấm này vẫn chưa đủ đâu”.
Lão hòa thượng gật đầu cười, nhìn Diệp Lâm.
Nhìn chằm chằm Kim Phật.
Tiếp đó nói ra ba chữ.
“Rất thoải mái!”
Hừ!
Lúc này, một tiếng cười khinh bỉ vang lên.
Một đàn kiến tưởng rằng chạm được trái dưa của đám ruồi thì có thể bay lên trời.
Trong mắt Diệp Lâm là như vậy.
Cho nên, ông ta thả lỏng cổ, đưa tay áo lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo.
Vẫn là hai chữ đó!
“Chỉ?”
“Vậy?”
Soạt!
Hai chữ thốt ra, mặt cả tám người đều biến sắc.
Diệp Lâm coi như không nhìn thấy, từ từ giơ tay chỉnh lại chiếc mũ trên đỉnh đầu.
Nguyên tắc vốn có không thể nào thay đổi được, đó là hành động đặc biệt chứng minh bản thân sống trong thế giới là độc nhất vô nhị.
Người già rồi.
Cũng trở nên xấu xí rồi.
Nhưng lúc đánh nhau thì nhất định không thể đánh mất khuôn phép.
Ánh mắt Diệp Lâm dừng lại trên người lão phu nhân Nga Mi: “Ngưng thuật của Nga Mi quả thật có uy lực nhất định, có thể ngưng đọng thời gian trong thời gian ngắn, thật sự rất mạnh. Nhưng thuật pháp chung quy vẫn là thuật pháp, thuật của bà...”
Nói đến đây, Diệp Lâm dừng lại chốc lát, giơ ngón tay cái về phía bà ta rồi xoay 180 độ ở giữa không trung, dùng sức chọc mạnh xuống.
“Rác rưởi!”
“...”
Lão phu nhân trừng mắt, một cỗ tức giận nổ tung trong lòng.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu này không phải chỉ nói chơi.
Bà ta không nhiều lời mà trực tiếp giơ cây phất trần lên trước trán, hét lớn một tiếng.
“Cùng lên đi!”
“Giết ông ta!”
“Được”.
Bảy người đồng loạt hô lên.
Giây tiếp theo, bọn họ đều hành động.
Bọn họ hiểu rất rõ thực lực của Diệp Lâm, 15 năm trước như vậy, 15 năm sau cũng như vậy, sỉ nhục nhất thời còn có thể nhưng nếu như ngạo mạn quá mức thì sẽ gây ra bi kịch.
Vô số ví dụ về những tiền bối luôn gượng ép trước khi giết người mà bị giết ngược lại, đây đều là những kinh nghiệm quý giá, cho nên tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm tương tự.
Bọn họ đã hành động.
Căn bản không muốn cho Diệp Lâm thời gian hít thở.
Lão hòa thượng không ngừng biến đổi giữa hai trạng thái Phật và Ma đến trước mặt Diệp Lâm đầu tiên, tốc độ của ông ta cực nhanh.
Ông ta giơ nắm đấm lên, chọn cách thức cũ tấn công Diệp Lâm để khởi đầu trận chiến.
Cùng lúc này, lão phu nhân Nga Mi lùi ra ngoài năm mét, ở khoảng cách xa nhất bắt đầu thuật ấn, “Ngưng thuật” lại như hoa sen nở rộ kéo tới.
Một người tấn công, một người tương trợ.
Năm người còn lại đồng loạt xông lên.
Thế trận tráng lệ thế này mang tới cho người xem cảm giác đè ép tột cùng.
Nhưng...vậy thì thế nào?
Trong không gian hư ảo, ánh mắt Diệp Lâm sáng ngời, ông ta nhìn thấy hoa sen thuật nở rộ, một cỗ khí kình kì lạ ập tới. Lần trước trúng chiêu đó là bởi vì không kịp phản ứng, nhưng để rơi vào con đường cũ lần nữa thì quả thật có chút ngu ngốc!
Cũng không phải là câu cá bờ hồ!
Nghĩ vậy, một tay Diệp Lâm tức tốc kết ấn: “Ấn chữ “Trấn”...chắn!”
Ầm!
Bốn cỗ khí kình bộc phát khỏi cơ thể hình thành bốn lá chắn chắn ở trước sau trái phải của ông ta.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, nắm đấm của lão hòa thượng đánh mạnh vào ấn chữ “Trấn”.
Nắm đấm bị cản trở không cách nào tiến vào được.
Đổi công thành thủ, chiêu thức đã thay đổi.
Nếu thuật pháp của bạn đủ để kéo dài thời gian, vậy thì nên lựa chọn phòng thủ!
Đây là biện pháp đơn giản nhất, cũng là biện pháp hiệu quả nhất.
Lão hòa thượng nhướng mày chế giễu: “Đường đường là Võ thánh mà lại bắt đầu học tiểu tăng làm rùa rụt đầu?”
“Chưa xong đâu!”
“Cái gì?”
Ngay lúc lão hòa thượng vừa nói hết lời.
Ấn chữ “Trấn” dưới nắm đấm đột nhiên biến thành vô số cây song, trong nháy mắt ôm trọn một cánh tay của lão hòa thượng.
“Không hay!”, lão hòa thượng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
Nhưng bây giờ mới phản ứng lại, đã không còn kịp nữa rồi.
Ông ta nhanh chóng nhìn về trước, trên thủ ấn vốn đang kết ấn chữ “Trấn” của Diệp Lâm, ngón tay đột nhiên thay đổi sang một ấn khác!
“Ấn chữ “Phược”...trói!”
“Án...sát!”
Trói sát!
Ấn chồng ấn!
Lời vừa thốt ra, vô số cây song đã có trước đó trở thành một loạt con dao sắc nhọn đâm thẳng vào cánh tay của lão hòa thượng.
Hỏng rồi!
Lão hòa thượng biến sắc: “Nhanh đến giúp tôi!”
“Đến đây”.
Chưởng môn Thiên Sơn giận dữ, hai ngón tay kết ấn, hai mảnh kiếm gãy nằm trên đất bay lên không trung cùng với tốc độ nhanh tạo nên một tiếng gầm, bay về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm mặt không cảm xúc, đối mặt với đoản kiếm đang bay tới, bước chân ông ta vụt qua, lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.
Một người phong thánh nhanh chóng dừng lại, hét về phía lão phu nhân Nga Mi: “Cẩn thận!”
----------------------------
“Một quyền”.
Diệp Lâm bay ngược lại, cơ thể khom xuống hết cỡ như một chiếc thuyền rách bị sóng biển đánh lật ngược hướng vào Kim Phật.
“Ầm!’
Tiếng da thịt va chạm vào kim loại vang lên trong không trung, Diệp Lâm ngã trên mặt đất.
Một đối một, ông ta đứng thứ nhất.
Nhưng một người đấu với nhiều người, đặc biệt là trong tình huống kĩ năng cá nhân đối đầu với kĩ năng tập thể thì 99% sẽ xuất hiện khả năng bị đè bẹp.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán theo tư duy trò chơi trong tình cảnh Diệp Lâm phải đối mặt.
Nhưng trong cuộc sống, không phải người xưa đã từng nói một câu sao?
“Cuộc sống giống như trò chơi!”
Có thua, cũng có thắng!
Nắm đấm của lão hòa thượng đánh vào trán Diệp Lâm, đòn tấn công dùng hết sức lực của ông ta nhờ thuật pháp của lão phu nhân ở Nga Mi giúp sức liền thành công bù đắp những thiếu sót về mặt tốc độ, Diệp Lâm từ đòn tấn công chí mạng đó nắm lấy cơ hội phản công trước.
Cách thức chiến đấu này thực sự rất bỉ ổi, nói từ góc độ chính đạo và công bằng thì không một ai cảm thấy đấu tay đôi như vậy sẽ chiếm ưu thế và công bằng!
Nhưng...
Thật lòng, những quy tắc của thế đạo mãi mãi chỉ ràng buộc được kẻ yếu, trong mắt những nhân vật lớn vốn đã rời xa chính đạo và công bằng, hơn nữa còn có thực lực nhất định thì những quy tắc này chẳng có ý nghĩa gì!
Bọn họ muốn đạp đổ thì sẽ đạp đổ.
Những điều này trong thế giới của bọn họ được thay thế bằng bốn chữ...hô mưa gọi gió.
Muốn giết người liền giết người.
Càng chưa kể là kẻ địch đã có thù 15 năm!
Đối với bảy người phong thánh này mà nói, Diệp Lâm chính là kẻ địch cả đời này phải giết!
Máu tươi chầm chậm chảy xuống theo khóe miệng Diệp Lâm, đòn đánh hiểm hóc như vậy sẽ gây ra nguy hiểm chết người đối với bất kì người phong thánh nào, Diệp Lâm cũng vậy.
Nhưng nếu cứ thua như vậy thì ông ta không gọi là Diệp Lâm!
Ho khan.
Ho ra máu tươi.
Siêu vẹo đứng lên từ mặt đất.
Sau đó, Diệp Lâm ngẩng đầu lên trong ánh mắt lạnh lẽo và ngập tràn sát ý của mọi người, sau lưng không một ai, trước mặt lại toàn là kẻ địch.
Mỗi một nhà sư của chùa Hàn Sơn đều như sài lang hổ báo đứng ở đằng xa, hận không thể giết chết Diệp Lâm ngay tức khắc, can thiệp vào những xung đột trong cuộc sống con người sẽ thường dấy lên lòng thù hận cao nhất.
Ánh mắt của các nhà sư lúc này chính là lời giải thích tốt nhất.
Lão hòa thường thu lại nắm đấm, không vội tấn công tiếp.
Bảy người phong thánh của giang hồ truyền thừa dường như đã biết trước kết cục chiến thắng, vội vàng đi vào Phật Đường, đứng bên cạnh lão hòa thượng.
Mỗi người bọn họ đại diện cho một phái của giang hồ truyền thừa.
Thiên Sơn.
Nga Mi.
V.v...
Bọn họ cứ đứng như vậy, ánh mắt nhìn Diệp Lâm như nhìn một người chết.
Hệt như đang ghi nhớ bộ dạng thảm hại trước khi chết của ông ta.
Lão hòa thượng chắp hai tay, cả người ông ta toát ra hơi thở chết chóc, khóe miệng vẽ ra một nụ cười: “Đây là quyền đầu tiên tiểu tăng đánh trúng ông Diệp, đạ tạ chưởng môn Nga Mi tương trợ”.
Lão phu nhân mặc áo đạo sĩ trắng, cây phất trần gác trên cánh tay, gương mặt bình tĩnh, giọng điệu cực kì khiêu khích, nói: “Cảm thấy thế nào?”
Chưởng môn Thiên Sơn: “Đây cũng là câu hỏi bản thánh muốn hỏi, hủy đi bội kiếm của bản thánh, một đấm này vẫn chưa đủ đâu”.
Lão hòa thượng gật đầu cười, nhìn Diệp Lâm.
Nhìn chằm chằm Kim Phật.
Tiếp đó nói ra ba chữ.
“Rất thoải mái!”
Hừ!
Lúc này, một tiếng cười khinh bỉ vang lên.
Một đàn kiến tưởng rằng chạm được trái dưa của đám ruồi thì có thể bay lên trời.
Trong mắt Diệp Lâm là như vậy.
Cho nên, ông ta thả lỏng cổ, đưa tay áo lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo.
Vẫn là hai chữ đó!
“Chỉ?”
“Vậy?”
Soạt!
Hai chữ thốt ra, mặt cả tám người đều biến sắc.
Diệp Lâm coi như không nhìn thấy, từ từ giơ tay chỉnh lại chiếc mũ trên đỉnh đầu.
Nguyên tắc vốn có không thể nào thay đổi được, đó là hành động đặc biệt chứng minh bản thân sống trong thế giới là độc nhất vô nhị.
Người già rồi.
Cũng trở nên xấu xí rồi.
Nhưng lúc đánh nhau thì nhất định không thể đánh mất khuôn phép.
Ánh mắt Diệp Lâm dừng lại trên người lão phu nhân Nga Mi: “Ngưng thuật của Nga Mi quả thật có uy lực nhất định, có thể ngưng đọng thời gian trong thời gian ngắn, thật sự rất mạnh. Nhưng thuật pháp chung quy vẫn là thuật pháp, thuật của bà...”
Nói đến đây, Diệp Lâm dừng lại chốc lát, giơ ngón tay cái về phía bà ta rồi xoay 180 độ ở giữa không trung, dùng sức chọc mạnh xuống.
“Rác rưởi!”
“...”
Lão phu nhân trừng mắt, một cỗ tức giận nổ tung trong lòng.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu này không phải chỉ nói chơi.
Bà ta không nhiều lời mà trực tiếp giơ cây phất trần lên trước trán, hét lớn một tiếng.
“Cùng lên đi!”
“Giết ông ta!”
“Được”.
Bảy người đồng loạt hô lên.
Giây tiếp theo, bọn họ đều hành động.
Bọn họ hiểu rất rõ thực lực của Diệp Lâm, 15 năm trước như vậy, 15 năm sau cũng như vậy, sỉ nhục nhất thời còn có thể nhưng nếu như ngạo mạn quá mức thì sẽ gây ra bi kịch.
Vô số ví dụ về những tiền bối luôn gượng ép trước khi giết người mà bị giết ngược lại, đây đều là những kinh nghiệm quý giá, cho nên tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm tương tự.
Bọn họ đã hành động.
Căn bản không muốn cho Diệp Lâm thời gian hít thở.
Lão hòa thượng không ngừng biến đổi giữa hai trạng thái Phật và Ma đến trước mặt Diệp Lâm đầu tiên, tốc độ của ông ta cực nhanh.
Ông ta giơ nắm đấm lên, chọn cách thức cũ tấn công Diệp Lâm để khởi đầu trận chiến.
Cùng lúc này, lão phu nhân Nga Mi lùi ra ngoài năm mét, ở khoảng cách xa nhất bắt đầu thuật ấn, “Ngưng thuật” lại như hoa sen nở rộ kéo tới.
Một người tấn công, một người tương trợ.
Năm người còn lại đồng loạt xông lên.
Thế trận tráng lệ thế này mang tới cho người xem cảm giác đè ép tột cùng.
Nhưng...vậy thì thế nào?
Trong không gian hư ảo, ánh mắt Diệp Lâm sáng ngời, ông ta nhìn thấy hoa sen thuật nở rộ, một cỗ khí kình kì lạ ập tới. Lần trước trúng chiêu đó là bởi vì không kịp phản ứng, nhưng để rơi vào con đường cũ lần nữa thì quả thật có chút ngu ngốc!
Cũng không phải là câu cá bờ hồ!
Nghĩ vậy, một tay Diệp Lâm tức tốc kết ấn: “Ấn chữ “Trấn”...chắn!”
Ầm!
Bốn cỗ khí kình bộc phát khỏi cơ thể hình thành bốn lá chắn chắn ở trước sau trái phải của ông ta.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, nắm đấm của lão hòa thượng đánh mạnh vào ấn chữ “Trấn”.
Nắm đấm bị cản trở không cách nào tiến vào được.
Đổi công thành thủ, chiêu thức đã thay đổi.
Nếu thuật pháp của bạn đủ để kéo dài thời gian, vậy thì nên lựa chọn phòng thủ!
Đây là biện pháp đơn giản nhất, cũng là biện pháp hiệu quả nhất.
Lão hòa thượng nhướng mày chế giễu: “Đường đường là Võ thánh mà lại bắt đầu học tiểu tăng làm rùa rụt đầu?”
“Chưa xong đâu!”
“Cái gì?”
Ngay lúc lão hòa thượng vừa nói hết lời.
Ấn chữ “Trấn” dưới nắm đấm đột nhiên biến thành vô số cây song, trong nháy mắt ôm trọn một cánh tay của lão hòa thượng.
“Không hay!”, lão hòa thượng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
Nhưng bây giờ mới phản ứng lại, đã không còn kịp nữa rồi.
Ông ta nhanh chóng nhìn về trước, trên thủ ấn vốn đang kết ấn chữ “Trấn” của Diệp Lâm, ngón tay đột nhiên thay đổi sang một ấn khác!
“Ấn chữ “Phược”...trói!”
“Án...sát!”
Trói sát!
Ấn chồng ấn!
Lời vừa thốt ra, vô số cây song đã có trước đó trở thành một loạt con dao sắc nhọn đâm thẳng vào cánh tay của lão hòa thượng.
Hỏng rồi!
Lão hòa thượng biến sắc: “Nhanh đến giúp tôi!”
“Đến đây”.
Chưởng môn Thiên Sơn giận dữ, hai ngón tay kết ấn, hai mảnh kiếm gãy nằm trên đất bay lên không trung cùng với tốc độ nhanh tạo nên một tiếng gầm, bay về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm mặt không cảm xúc, đối mặt với đoản kiếm đang bay tới, bước chân ông ta vụt qua, lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.
Một người phong thánh nhanh chóng dừng lại, hét về phía lão phu nhân Nga Mi: “Cẩn thận!”
----------------------------
Bình luận facebook