Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 860: Võ Thánh Diệp Lâm có đến không
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị giọng nói của ông lão đó hấp dẫn.
Hai tiếng nực cười.
Cậu nói ngông cuồng đến lạ.
Khiến tất cả mọi người đang ngồi ở đây thầm nghĩ không ổn rồi.
Hứa Long được quản gia dẫn tới đây vừa nghe thấy cái tên Vu Kiệt thì lập tức giật mình đứng yên tại chỗ!
Tên Vu Kiệt đó…
Chẳng phải là tên tình nhân mà Hứa Thu chị hắn nói hay sao?
Tên đó… Sao tên đó lại có thể xuất hiện từ miệng của ông lão có thân phận cao quý đó?
Rốt cuộc tên khốn đó là ai?
Hứa Long không phải là tên ngốc, mấy năm nay hắn đã thực hiện không biết bao nhiêu giao dịch trong bóng tối với nhà họ Thường, trong lòng cũng biết rõ nhà họ Thường quyền lực đến thế nào, không hề nói điêu tí nào, chỉ cần người nhà họ Thường muốn thì vị trí nắm quyền lớn nhất Lạc Thành này phải đổi người cũng chỉ là chuyện trong vòng một phút.
Một gia tộc có thể một tay che trời như thế cũng thường xem trọng những nguyên tắc liên quan đến vai vế, nhất là thứ tự chỗ ngồi trên bàn cơm, đó là nổi bật nhất.
Hứa Long chưa từng nhìn thấy ông lão đó, nhà họ Thường không có người này, thế mà bây giờ người đó lại ngồi vào vị trí vốn thuộc về ông cụ Thường, hơn nữa ông cụ Thường còn đứng bên cạnh săn sóc như người hầu, đủ để chứng tỏ rằng lai lịch và địa vị của người này còn cao hơn nhà họ Thường vài bậc.
Nhưng người như thế lại nhắc tới Vu Kiệt?
Hứa Long ngơ ngác!
Hắn biết núi cao còn có núi cao hơn và vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vì thế hắn bắt đầu nghi nờ về thân phận thật sự của Vu Kiệt?
Tên đó thật sự chỉ là một tên tình nhân đến từ vùng thôn quê như lời Hứa Thu nói ư?
Một tên đến từ nông thôn lại có thể xuất hiện từ miệng ông lão bí ẩn với quyền thế ngập trời thế này ư?
Hay, Vu Kiệt đó là một người hoàn toàn khác?
Hứa Long còn chưa kịp phản ứng thì bốn ông lão khác nghe thấy giọng của chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái thì đều nhíu mày.
Vu Kiệt nhận được cuộc điện thoại này cũng nói lên hai điều.
Thứ nhất, tin tức mà phái Nga Mi cung cấp không phải là giả, Vu Kiệt thật sự đã từ Luân Thành đến Lạc Thành, tuy không rõ anh đã đến bằng cách nào, nhưng giọng điệu và cách nói năng của anh họ sẽ không nhầm.
Thứ hai, những đệ tử được năm phái cử đến núi Trường Mao để tìm kiếm tung tích Vu Kiệt cũng đã xảy ra chuyện.
Nhận ra hai điều đó, sắc mặt của cả năm chưởng môn đều trở nên khó coi.
Năm phái đều là những môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ truyền thừa.
Thái Cực Kiếm.
Thiên Sơn Kiếm.
Bắc Chân Môn
Dược Vương Cốc.
Cùng với Bắc Hải Tông.
Trong đó, hai kiếm phá lớn nhất chính là danh môn tiếng tăm lừng lẫy trong võ giới Hoa Hạ, tổ tiên đều xuất hiện Phong Vương Giả vượt qua lôi kiếp, còn ba tông còn lại thì có tuyệt thế truyền thừa, chẳng một phái nào không phải là truyền thừa mạnh nhất.
Thế mà bây giờ, đệ tự của năm môn phái lớn, tổng cộng hai mươi người lại chết trong tay Vu Kiệt.
Đệ tử thân truyền của Võ Thánh Diệp Lâm!
Nghĩ tới nỗi nhục nhã mà Diệp Lâm đã cho họ vào nhiều năm trước, cùng với bộ dạng chạy bán sống bán chết của họ trên chùa Hàn Sơn, cộng với mối thù hiện tại, ba ngọn lửa giận cùng gộp vào làm một, dù có chạm đến cảnh giới Phong Thánh thì năm người họ cũng không thể kiềm chế được ngọn lửa giận trong lòng.
“Đúng là, đáng chết!”
“Thật ngông cuồng, quá ngông cuồng!”
“Đúng vậy, nếu bổn tọa không tự tay giết chết hắn thì cũng uổng là Thánh Giả!”
“Phải nói là nếu như không giết tên đó thì sau này ắt sẽ thành họa”.
“…”
Không biết qua bao lâu, những người khác ngồi bên cạnh chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái đều lên tiếng nói to.
Thấy bọn họ khắc khẩu với nhau, Mộ Doãn Thiện bỗng cảm thấy những điều kiện mình đưa ra vẫn còn hơi ít, tên Vu Kiệt này còn có trọng lượng hơn bà ta nghĩ.
Bà ta cười cười: “Năm vị chưởng môn đừng tức giận, nếu đã xác định được Vu Kiệt đó ở Lạc Thành thì có thế nào tên đó cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta được, tôi đã cử một lượng cao thủ lớn đến canh giữ ở những cửa khẩu quan trọng của Lạc Thành rồi”.
“Trước mắt, tên đó chỉ là một con cá trong nồi chờ năm người tới bắt mà thôi, trước đó, chi bằng chúng ta cứ nói về chuyện hợp tác đã nhé?”
Là chưởng môn vừa nhậm chức của phái Nga Mi, bàn về tu vi thì bà ta hoàn toàn không có tư cách, chỉ có năm Phong Thánh Giả đủ tư cách ngồi cùng bàn nói chuyện với nhau, nhưng nhắc đến thế lực sau lưng thì bà ta lại có cái tư cách đó!
Xuất thân từ nhà họ Mộ là gia tộc truyền thừa hàng đầu, Mộ Doãn Thiện được đưa lên nhậm chức chưởng môn phái Nga Mi, ngoài việc trong phái chẳng có một người nào khác thích hợp hơn thì có một phần hỗ trợ của nhà họ Mộ.
Nhà họ Mộ làm thế cũng chỉ để tối đa hóa những lợi ích về sau. Đọc nhanh tại Vietwriter
Mộ Doãn Thiện chính là cô cả duy nhất của gia tộc này, nắm giữ nguyên tắc trong tay.
Cũng vì thế nên năm Phong Thánh Giả không dám khinh thường sự tồn tại của bà ta.
Nghe thế, chưởng môn Thiên Sơn cười lạnh: “Chưởng môn Mộ à, một bộ tuyệt học của mỗi môn phái, há miệng cũng khá to đấy, không biết nhà họ Mộ có thể ăn nổi không?”
Mộ Doãn Thiện mỉm cười: “Cái đó thì không phiền chưởng môn phải quan tâm, đến lúc đó, suy cho cùng thì môn phái của năm vị chưởng môn cũng có trăm ngàn tuyệt học, chẳng thiếu một bộ đó đâu mà!”
“Nói thật, tôi thấy hơi mệt rồi đó! Dù sao thì năm vị cũng biết rõ giá trị của Vu Kiệt, đó là đệ tử của Võ Thánh, còn là tôn thái tử của nhà họ Quý giàu có bậc nhất thủ đô, một khi tên đó trốn về thủ đê thì năm người sẽ gặp phải áp lực…”
Đoạn sau của câu nói đó, Mộ Doãn Thiện không nói.
Ánh mắt cũng đã đủ để nói lên rằng: Chắc tôi không cần phải nhiều lời!
Bà ta nói xong thì năm chưởng môn cũng biết rõ, Vu Kiệt đã nói ra những lời đó trong điện thoại, đủ để nói lên sự tức giận của anh, nếu không thể giết chết anh ở Lạc Thành này, để anh chạy mất, khi đó dù là thế tục hay Quốc Phái đều sẽ tạo cho bọn họ thứ áp lực mà họ rất khó để gánh nổi.
Chỉ mỗi Võ Thánh Diệp Lâm thôi là đủ để bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi.
Nghĩ đến đó, chưởng môn Thiên Sơn không muốn sĩ diện thêm nữa: “Sao cô có thể chắc chắn được rằng tên đó sẽ không trốn mất? Chúng tôi giao dịch với cô thì cũng phải có bảo đảm chứ đúng không!”
“Trước mắt năm người chúng tôi cùng hành động thế này, dù đã dùng những mối quan hệ cá nhân để che giấu hành tung, nhưng với quyền lực của Quốc Phái thì chẳng mấy chốc họ sẽ phát hiện ra hành tung của chúng tôi, đến lúc đó bọn họ điều tra đến Lạc Thành và tìm thấy Vu Kiệt thì phải làm sao?”
“Dù sao bây giờ không ai có thể bảo đảm được, tên đó là liên lạc với Quốc Phái, thời gian còn lại cho chúng ta rất ít”.
“Chưởng môn Mộ, sao cô có thể bảo đảm được tên đó sẽ tìm tới chúng ta trong vòng hai tiếng đồng hồ?”
Bọn họ không phải tên ngốc.
Đồng ý giao dịch dễ dàng như thế không phải là chuyện mà mấy lão cáo già đã sắp hơn một trăm tuổi có thể làm được.
Biết Vu Kiệt đang ở đây là một chuyện.
Thế nhưng ai trong bọn họ có thể bảo đảm rằng Vu Kiệt thật sự sẽ tìm đến tận cửa như lời anh nói trong điện thoại?
Khi ông ta vừa mới đặt ra câu hỏi đó.
Thì như để chứng thực nỗi lo lắng đó.
Ngoài cửa, một đệ tử cầm kiếm vọt vào với tốc độ nhanh nhất, đứng trước mặt chưởng môn Thiên Sơn.
“Không ổn rồi, chưởng môn!”
“Nói”.
Mí mắt chưởng môn Thiên Sơn trở nên nặng nề.
Đệ tử chắp tay đáp: “Vừa mới nhận được tin tức, Quốc Phái đã cử bốn Phong Thánh Giả lên đường tới Lạc Thành”.
“Cái gì?”
Lời vừa dứt, năm Phong Thánh Giả lập tức đứng bật dậy!
Sắc mặt đó có thể dùng bốn chữ để miêu tả… Giật mình hoảng hốt!
Chưởng môn Thiên Sơn lập tức hỏi: “Võ Thánh Diệp Lâm có đến không?”
…
Hai tiếng nực cười.
Cậu nói ngông cuồng đến lạ.
Khiến tất cả mọi người đang ngồi ở đây thầm nghĩ không ổn rồi.
Hứa Long được quản gia dẫn tới đây vừa nghe thấy cái tên Vu Kiệt thì lập tức giật mình đứng yên tại chỗ!
Tên Vu Kiệt đó…
Chẳng phải là tên tình nhân mà Hứa Thu chị hắn nói hay sao?
Tên đó… Sao tên đó lại có thể xuất hiện từ miệng của ông lão có thân phận cao quý đó?
Rốt cuộc tên khốn đó là ai?
Hứa Long không phải là tên ngốc, mấy năm nay hắn đã thực hiện không biết bao nhiêu giao dịch trong bóng tối với nhà họ Thường, trong lòng cũng biết rõ nhà họ Thường quyền lực đến thế nào, không hề nói điêu tí nào, chỉ cần người nhà họ Thường muốn thì vị trí nắm quyền lớn nhất Lạc Thành này phải đổi người cũng chỉ là chuyện trong vòng một phút.
Một gia tộc có thể một tay che trời như thế cũng thường xem trọng những nguyên tắc liên quan đến vai vế, nhất là thứ tự chỗ ngồi trên bàn cơm, đó là nổi bật nhất.
Hứa Long chưa từng nhìn thấy ông lão đó, nhà họ Thường không có người này, thế mà bây giờ người đó lại ngồi vào vị trí vốn thuộc về ông cụ Thường, hơn nữa ông cụ Thường còn đứng bên cạnh săn sóc như người hầu, đủ để chứng tỏ rằng lai lịch và địa vị của người này còn cao hơn nhà họ Thường vài bậc.
Nhưng người như thế lại nhắc tới Vu Kiệt?
Hứa Long ngơ ngác!
Hắn biết núi cao còn có núi cao hơn và vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vì thế hắn bắt đầu nghi nờ về thân phận thật sự của Vu Kiệt?
Tên đó thật sự chỉ là một tên tình nhân đến từ vùng thôn quê như lời Hứa Thu nói ư?
Một tên đến từ nông thôn lại có thể xuất hiện từ miệng ông lão bí ẩn với quyền thế ngập trời thế này ư?
Hay, Vu Kiệt đó là một người hoàn toàn khác?
Hứa Long còn chưa kịp phản ứng thì bốn ông lão khác nghe thấy giọng của chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái thì đều nhíu mày.
Vu Kiệt nhận được cuộc điện thoại này cũng nói lên hai điều.
Thứ nhất, tin tức mà phái Nga Mi cung cấp không phải là giả, Vu Kiệt thật sự đã từ Luân Thành đến Lạc Thành, tuy không rõ anh đã đến bằng cách nào, nhưng giọng điệu và cách nói năng của anh họ sẽ không nhầm.
Thứ hai, những đệ tử được năm phái cử đến núi Trường Mao để tìm kiếm tung tích Vu Kiệt cũng đã xảy ra chuyện.
Nhận ra hai điều đó, sắc mặt của cả năm chưởng môn đều trở nên khó coi.
Năm phái đều là những môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ truyền thừa.
Thái Cực Kiếm.
Thiên Sơn Kiếm.
Bắc Chân Môn
Dược Vương Cốc.
Cùng với Bắc Hải Tông.
Trong đó, hai kiếm phá lớn nhất chính là danh môn tiếng tăm lừng lẫy trong võ giới Hoa Hạ, tổ tiên đều xuất hiện Phong Vương Giả vượt qua lôi kiếp, còn ba tông còn lại thì có tuyệt thế truyền thừa, chẳng một phái nào không phải là truyền thừa mạnh nhất.
Thế mà bây giờ, đệ tự của năm môn phái lớn, tổng cộng hai mươi người lại chết trong tay Vu Kiệt.
Đệ tử thân truyền của Võ Thánh Diệp Lâm!
Nghĩ tới nỗi nhục nhã mà Diệp Lâm đã cho họ vào nhiều năm trước, cùng với bộ dạng chạy bán sống bán chết của họ trên chùa Hàn Sơn, cộng với mối thù hiện tại, ba ngọn lửa giận cùng gộp vào làm một, dù có chạm đến cảnh giới Phong Thánh thì năm người họ cũng không thể kiềm chế được ngọn lửa giận trong lòng.
“Đúng là, đáng chết!”
“Thật ngông cuồng, quá ngông cuồng!”
“Đúng vậy, nếu bổn tọa không tự tay giết chết hắn thì cũng uổng là Thánh Giả!”
“Phải nói là nếu như không giết tên đó thì sau này ắt sẽ thành họa”.
“…”
Không biết qua bao lâu, những người khác ngồi bên cạnh chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái đều lên tiếng nói to.
Thấy bọn họ khắc khẩu với nhau, Mộ Doãn Thiện bỗng cảm thấy những điều kiện mình đưa ra vẫn còn hơi ít, tên Vu Kiệt này còn có trọng lượng hơn bà ta nghĩ.
Bà ta cười cười: “Năm vị chưởng môn đừng tức giận, nếu đã xác định được Vu Kiệt đó ở Lạc Thành thì có thế nào tên đó cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta được, tôi đã cử một lượng cao thủ lớn đến canh giữ ở những cửa khẩu quan trọng của Lạc Thành rồi”.
“Trước mắt, tên đó chỉ là một con cá trong nồi chờ năm người tới bắt mà thôi, trước đó, chi bằng chúng ta cứ nói về chuyện hợp tác đã nhé?”
Là chưởng môn vừa nhậm chức của phái Nga Mi, bàn về tu vi thì bà ta hoàn toàn không có tư cách, chỉ có năm Phong Thánh Giả đủ tư cách ngồi cùng bàn nói chuyện với nhau, nhưng nhắc đến thế lực sau lưng thì bà ta lại có cái tư cách đó!
Xuất thân từ nhà họ Mộ là gia tộc truyền thừa hàng đầu, Mộ Doãn Thiện được đưa lên nhậm chức chưởng môn phái Nga Mi, ngoài việc trong phái chẳng có một người nào khác thích hợp hơn thì có một phần hỗ trợ của nhà họ Mộ.
Nhà họ Mộ làm thế cũng chỉ để tối đa hóa những lợi ích về sau. Đọc nhanh tại Vietwriter
Mộ Doãn Thiện chính là cô cả duy nhất của gia tộc này, nắm giữ nguyên tắc trong tay.
Cũng vì thế nên năm Phong Thánh Giả không dám khinh thường sự tồn tại của bà ta.
Nghe thế, chưởng môn Thiên Sơn cười lạnh: “Chưởng môn Mộ à, một bộ tuyệt học của mỗi môn phái, há miệng cũng khá to đấy, không biết nhà họ Mộ có thể ăn nổi không?”
Mộ Doãn Thiện mỉm cười: “Cái đó thì không phiền chưởng môn phải quan tâm, đến lúc đó, suy cho cùng thì môn phái của năm vị chưởng môn cũng có trăm ngàn tuyệt học, chẳng thiếu một bộ đó đâu mà!”
“Nói thật, tôi thấy hơi mệt rồi đó! Dù sao thì năm vị cũng biết rõ giá trị của Vu Kiệt, đó là đệ tử của Võ Thánh, còn là tôn thái tử của nhà họ Quý giàu có bậc nhất thủ đô, một khi tên đó trốn về thủ đê thì năm người sẽ gặp phải áp lực…”
Đoạn sau của câu nói đó, Mộ Doãn Thiện không nói.
Ánh mắt cũng đã đủ để nói lên rằng: Chắc tôi không cần phải nhiều lời!
Bà ta nói xong thì năm chưởng môn cũng biết rõ, Vu Kiệt đã nói ra những lời đó trong điện thoại, đủ để nói lên sự tức giận của anh, nếu không thể giết chết anh ở Lạc Thành này, để anh chạy mất, khi đó dù là thế tục hay Quốc Phái đều sẽ tạo cho bọn họ thứ áp lực mà họ rất khó để gánh nổi.
Chỉ mỗi Võ Thánh Diệp Lâm thôi là đủ để bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi.
Nghĩ đến đó, chưởng môn Thiên Sơn không muốn sĩ diện thêm nữa: “Sao cô có thể chắc chắn được rằng tên đó sẽ không trốn mất? Chúng tôi giao dịch với cô thì cũng phải có bảo đảm chứ đúng không!”
“Trước mắt năm người chúng tôi cùng hành động thế này, dù đã dùng những mối quan hệ cá nhân để che giấu hành tung, nhưng với quyền lực của Quốc Phái thì chẳng mấy chốc họ sẽ phát hiện ra hành tung của chúng tôi, đến lúc đó bọn họ điều tra đến Lạc Thành và tìm thấy Vu Kiệt thì phải làm sao?”
“Dù sao bây giờ không ai có thể bảo đảm được, tên đó là liên lạc với Quốc Phái, thời gian còn lại cho chúng ta rất ít”.
“Chưởng môn Mộ, sao cô có thể bảo đảm được tên đó sẽ tìm tới chúng ta trong vòng hai tiếng đồng hồ?”
Bọn họ không phải tên ngốc.
Đồng ý giao dịch dễ dàng như thế không phải là chuyện mà mấy lão cáo già đã sắp hơn một trăm tuổi có thể làm được.
Biết Vu Kiệt đang ở đây là một chuyện.
Thế nhưng ai trong bọn họ có thể bảo đảm rằng Vu Kiệt thật sự sẽ tìm đến tận cửa như lời anh nói trong điện thoại?
Khi ông ta vừa mới đặt ra câu hỏi đó.
Thì như để chứng thực nỗi lo lắng đó.
Ngoài cửa, một đệ tử cầm kiếm vọt vào với tốc độ nhanh nhất, đứng trước mặt chưởng môn Thiên Sơn.
“Không ổn rồi, chưởng môn!”
“Nói”.
Mí mắt chưởng môn Thiên Sơn trở nên nặng nề.
Đệ tử chắp tay đáp: “Vừa mới nhận được tin tức, Quốc Phái đã cử bốn Phong Thánh Giả lên đường tới Lạc Thành”.
“Cái gì?”
Lời vừa dứt, năm Phong Thánh Giả lập tức đứng bật dậy!
Sắc mặt đó có thể dùng bốn chữ để miêu tả… Giật mình hoảng hốt!
Chưởng môn Thiên Sơn lập tức hỏi: “Võ Thánh Diệp Lâm có đến không?”
…