Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 861: Người sắp chết
Người của Quốc Phái đến.
Nghe thấy tin tức đó, mọi người lập tức xôn xao.
Tất cả những người có thể đứng ở đây, ai không phải là đối thủ một mất một còn với Quốc Phái.
Giang hồ truyền thừa.
Gia tộc truyền thừa.
Tất cả những chuyện mà hai truyền thừa lớn đã làm trước khi Quốc Phái xuất hiện thì có lẽ trong lòng họ đều biết, một khi mang ra điều tra lại, theo quy định của Quốc Phái dặt ra, tất cả đều phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất, cả Phong Thánh Giả cũng không phải là ngoại lệ, căn cứ vào điểm này, tất cả bọn họ đều đứng về phía đối lập với Quốc Phái.
Ngoài mặt, có vẻ họ đang chung sống hòa bình với nhau, nhưng trong bóng tối lại âm thầm tranh cao thấp, chẳng có ai thật sự nghe lời một người nào, cũng không ai phục ai, nhưng sau chuyện chùa Hàn Sơn, từ một góc độ nào đó mà nói thì sự cân bằng ấy đã bị phá vỡ.
Người xưa có câu: Thế giới của võ giới nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng nói phức tạp thì nó cũng phức tạp, chỉ cần có được sức mạnh tuyệt đối, thì tất cả mọi nguyên tắc của thế giới này đều hóa thành mây khói, Võ Thánh Diệp Lâm xuất hiện khiến thực lực của hai truyền thừa lớn và Quốc Phái chênh lệch nghiêm trọng.
Chỉ có một mình Diệp Lâm thôi, nhưng hai truyền thừa lớn vẫn không thể tìm được một tên Phong Thánh Giả nào có thể đối kháng lại, trên chùa Hàn Sơn, bảy Phong Thánh Giả mạnh mẽ muốn dồn Diệp Lâm vào chỗ chết nhưng chẳng được gì, bây giờ lại có thêm một người có thiên phú không thua kém gì Diệp Lâm, thậm chí còn hơn ông ta, còn là đệ tử thân truyền của ông ta là Vu Kiệt, nếu không giết chết tên đó, dù là gia tộc truyền thừa hay gia tộc truyền thừa gì thì cũng sẽ đến một ngày bị Quốc Phái cắn nuốt mà thôi.
Thế nên, bọn họ muốn giết Vu Kiệt.
Nhưng bây giờ, người của Quốc Phái đã đến đây rồi, làm sao giết được đây?
Những người trước mặt nghe thế, phản ứng đầu tiên chính là hỏi xem Diệp Lâm có tới hay không.
Giết Vu Kiệt rất quan trọng!
Nhưng giữ mạng lại quan trọng hơn!
Đệ tử vào báo cáo tin tức run hết cả da đầu, chắp tay đáp: “Tạm thời vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì, bây giờ vẫn chưa biết ai là Phong Thánh Giả được cử đến Lạc Thành, vẫn đang điều tra hành tung của bọn họ”.
“Vẫn còn điều tra ư?”
Chưởng môn Bắc Chân Môn lơ đãng nhìn về phía võ giả đó, lạnh giọng nói: “Từ thủ đô đến Lạc Thành chỉ bay mất bốn tiếng, bọn họ xuất phát từ khi nào?”
Đệ tử nọ đáp: “Nửa tiếng trước, hình như thế”.
Nhận được đáp án, mọi người đều nhìn nhau.
“Nói cách khác, thời gian cho chúng ta hành động ở Lạc Thành chỉ còn ba tiếng rưỡi, trong thời gian ngắn như thế, có thể tìm thấy Vu Kiệt không?”
Chưởng môn Thiên Sơn phân tích tình huống xong thì nhìn sang Mộ Doãn Thiện hỏi.
Trước mắt người của Quốc Phái vẫn chưa tới, mặc kệ Diệp Lâm có đi cùng với đám người đó hay không thì bọn họ cũng phải rời khỏi đây trước khi người của Quốc Phái tìm tới.
Bởi vì…
Bọn họ không thể để cho người của Quốc Phái nắm thêm một nhược điểm nào nữa.
Mộ Doãn Thiện nhíu mày, không còn nụ cười tươi tắn ban nãy.
Với Quốc Phái, bà ta cũng có một sự kiêng kị nhất định, bà ta cũng không ngờ Quốc Phái lại lấy được tin tức nhanh đến thế, bây giờ, đối mặt với ánh mắt của mọi người, Mộ Doãn Thiện hơi nhụt chí.
Nếu Quốc Phái không nhận được tin tức, cho bà ta đủ thời gian thì tìm được Vu Kiệt không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng bây giờ, ba tiếng rưỡi, làm sao tìm đây?
Bà ta nhanh chóng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Khi bà ta đang cảm thấy lo lắng không sao tả được, thì bỗng nhiên trong đám người có giọng nói vang lên.
“Có thể tìm được!”
“Nhất định có thể tìm được!”
“Tên đó, chắc chắn sẽ chủ động dâng đến tận cửa”.
Nhìn theo hướng giọng nói cất lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm quản gia nhà họ Thường.
Gia chủ nhà họ Thường lạnh lùng nhìn: “Càn rỡ, ông Long, nói lung tung cẩn thận bị phạt đấy”.
Quản gia già cười hà hà, nháy mắt.
Hứa Long lập tức hiểu ý, vác bao tải chứa Ngô Tiểu Phàm lên, theo quản gia đi tới, mãi đến khi đứng trước mặt Mộ Doãn Thiện và những chưởng môn kia mới dừng lại.
Quản gia già bảo Hứa Long lùi lại phía sau, sau đó lập tức nói với chưởng môn Thiên Sơn và Mộ Doãn Thiện nói: “Hai vị chưởng môn, ngại quá, vì là tin tốt đến quá đúng lúc nên làm phiền mọi người”.
Chưởng Môn Thiên Sơn híp mắt lại: “Những lời ông vừa nói là thật ư?”
“Ông nói tên Vu Kiệt đó nhất định sẽ tự dâng mình đến cửa? Có gì bảo đảm không?”
Quản gia vội vàng chỉ vào bao tải, ngồi xổm xuống kéo khóa ra.
Khi mọi người nhìn thấy một cô gái đang nằm trong đó thì sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, lại khó hiểu, gia chủ nhà họ Thường thì trực tiếp trợn tròn mắt, không chờ bọn họ kịp phản ứng thì đã nghe quản gia giải thích.
“Hai vị chưởng môn à, cô gái này tên là Ngô Tiểu Phàm, chính là cô cả của nhà họ Ngô, gia tộc hạng hai của Lạc Thành, tuy là thân phận đó không quan trọng, nhưng cô ta và ông nội Ngô Lãnh chính là hai người đã cứu tên Vu Kiệt đó lên ở thôn nhỏ dưới chân núi Trường Mao”.
“Hôm qua vô tình nghe các vị chưởng môn đang bàn luận về chuyện này nên tôi đã lén cử người điều tra, không ngờ tôi đang định báo cáo với các vị chưởng môn thì đã có người đưa cô ta đến tận cửa”.
“Chắc các vị cũng biết tên Vu Kiệt đó là người nổi tiếng nhân nghĩa, Ngô Tiểu Phàm là ân nhân cứu mạng, chắc chắn tên đó sẽ không mặc kệ, trước mắt cô ta đang nằm trong tay chúng ta, tên đó chạy đến tận cửa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
“Thế thì…”
Những lời tiếp theo, ông ta không nói nữa.
Dù sao lời đã nói đến thế rồi mà vẫn không biết phải làm gì, chỉ có thể nói rằng đầu óc bọn họ có vấn đề.
Đám Phong Thánh Giả này không phải tên ngốc, tất cả đều luyện đến cảnh giới này rồi, khả năng nghe hiểu sẽ hơn người thường rất nhiều, lão quản gia chỉ cần nói vài câu là bọn họ đã hiểu được.
Giữ Ngô Tiểu Phàm, uy hiếp Vu Kiệt.
Đó chính là cách đơn giản và thô bạo nhất.
Cũng là cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Đọc nhanh tại Vietwriter
Vu Kiệt không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Thế nên anh nhất định sẽ đến!
“Được, được, làm rất tốt!”
Vừa nói xong, chưởng môn Thiên Sơn lập tức cười to, vẻ mặt thích thú.
Mộ Doãn Thiên cười khẽ, nháy mắt với ông cụ Thường, sau đó nhìn về phía chưởng môn Thiên Sơn: “Đã có thứ bảo đảm rồi, chưởng môn Thiên Sơn, giao dịch của chúng ta thì sao?”
“Đồng ý!”
Chưởng môn Thiên Sơn lập tức đồng ý không hề do dự: “Sau khi giết Vu Kiệt, chưởng môn Thiên Sơn sẽ chủ động gửi một quyển tuyệt học tới”.
“Bắc Chân Môn sẽ không nuốt lời”.
“Dược Vương Cốc cũng không ngoại lệ!”
“…”
Còn lại hai danh môn, chẳng có gì bất ngờ khi tất cả đều đồng ý.
Có Ngô Tiểu Phàm.
Bọn họ không sợ Vu Kiệt sẽ chạy mất!
Chẳng những không chạy, mà còn… Chủ động chạy đến tận cửa!
Từ đó, giết Vu Kiệt trước khi đám người Quốc Phái kịp đến Lạc Thành còn chẳng phải là chuyện đơn giản ư?
Ông cụ Thường nhìn chằm chằm lão quản gia và Hứa Long: “Hai người cùng ra ngoài làm việc của mình đi, làm rất tốt, có thưởng!”
“Cảm ơn ông”.
“Cảm ơn ông”.
Dứt lời, lão quan gia kéo tay Hứa Long, lập tức rời đi.
Sau khi họ đi xa, cuối cùng Hứa Long cũng không thể nhịn nổi sự tò mò, nhìn lão quản gia hỏi: “Lão quản gia, rốt cuộc tên Vu Kiệt đó là ai thế?”
Quản gia dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Cậu muốn biết hả?”
Hứa Long gật đầu thật mạnh: “Muốn, tất nhiên là muốn rồi!”
Nghe lời mấy người đó nói đến tận lúc này, Hứa Long tò mò về thân phận của Vu Kiệt không sao tả được.
Nếu không nhận được đáp án, hắn sẽ phát điên mất.
Tên có thể một mình đánh hết hai trăm đàn em của hắn trong quán bar rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Thế nhưng một giây sau đó, lão quản gia lại hất cằm, cực kỳ ngạo mạn.
“Thật ra tôi cũng không biết, nhưng ai cần biết tên đó là ai!”
“Nó cũng đã là một… Người sắp chết rồi!"
“Người chết, thì chẳng cần phải biết tên làm gì!”
Nghe thấy tin tức đó, mọi người lập tức xôn xao.
Tất cả những người có thể đứng ở đây, ai không phải là đối thủ một mất một còn với Quốc Phái.
Giang hồ truyền thừa.
Gia tộc truyền thừa.
Tất cả những chuyện mà hai truyền thừa lớn đã làm trước khi Quốc Phái xuất hiện thì có lẽ trong lòng họ đều biết, một khi mang ra điều tra lại, theo quy định của Quốc Phái dặt ra, tất cả đều phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất, cả Phong Thánh Giả cũng không phải là ngoại lệ, căn cứ vào điểm này, tất cả bọn họ đều đứng về phía đối lập với Quốc Phái.
Ngoài mặt, có vẻ họ đang chung sống hòa bình với nhau, nhưng trong bóng tối lại âm thầm tranh cao thấp, chẳng có ai thật sự nghe lời một người nào, cũng không ai phục ai, nhưng sau chuyện chùa Hàn Sơn, từ một góc độ nào đó mà nói thì sự cân bằng ấy đã bị phá vỡ.
Người xưa có câu: Thế giới của võ giới nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng nói phức tạp thì nó cũng phức tạp, chỉ cần có được sức mạnh tuyệt đối, thì tất cả mọi nguyên tắc của thế giới này đều hóa thành mây khói, Võ Thánh Diệp Lâm xuất hiện khiến thực lực của hai truyền thừa lớn và Quốc Phái chênh lệch nghiêm trọng.
Chỉ có một mình Diệp Lâm thôi, nhưng hai truyền thừa lớn vẫn không thể tìm được một tên Phong Thánh Giả nào có thể đối kháng lại, trên chùa Hàn Sơn, bảy Phong Thánh Giả mạnh mẽ muốn dồn Diệp Lâm vào chỗ chết nhưng chẳng được gì, bây giờ lại có thêm một người có thiên phú không thua kém gì Diệp Lâm, thậm chí còn hơn ông ta, còn là đệ tử thân truyền của ông ta là Vu Kiệt, nếu không giết chết tên đó, dù là gia tộc truyền thừa hay gia tộc truyền thừa gì thì cũng sẽ đến một ngày bị Quốc Phái cắn nuốt mà thôi.
Thế nên, bọn họ muốn giết Vu Kiệt.
Nhưng bây giờ, người của Quốc Phái đã đến đây rồi, làm sao giết được đây?
Những người trước mặt nghe thế, phản ứng đầu tiên chính là hỏi xem Diệp Lâm có tới hay không.
Giết Vu Kiệt rất quan trọng!
Nhưng giữ mạng lại quan trọng hơn!
Đệ tử vào báo cáo tin tức run hết cả da đầu, chắp tay đáp: “Tạm thời vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì, bây giờ vẫn chưa biết ai là Phong Thánh Giả được cử đến Lạc Thành, vẫn đang điều tra hành tung của bọn họ”.
“Vẫn còn điều tra ư?”
Chưởng môn Bắc Chân Môn lơ đãng nhìn về phía võ giả đó, lạnh giọng nói: “Từ thủ đô đến Lạc Thành chỉ bay mất bốn tiếng, bọn họ xuất phát từ khi nào?”
Đệ tử nọ đáp: “Nửa tiếng trước, hình như thế”.
Nhận được đáp án, mọi người đều nhìn nhau.
“Nói cách khác, thời gian cho chúng ta hành động ở Lạc Thành chỉ còn ba tiếng rưỡi, trong thời gian ngắn như thế, có thể tìm thấy Vu Kiệt không?”
Chưởng môn Thiên Sơn phân tích tình huống xong thì nhìn sang Mộ Doãn Thiện hỏi.
Trước mắt người của Quốc Phái vẫn chưa tới, mặc kệ Diệp Lâm có đi cùng với đám người đó hay không thì bọn họ cũng phải rời khỏi đây trước khi người của Quốc Phái tìm tới.
Bởi vì…
Bọn họ không thể để cho người của Quốc Phái nắm thêm một nhược điểm nào nữa.
Mộ Doãn Thiện nhíu mày, không còn nụ cười tươi tắn ban nãy.
Với Quốc Phái, bà ta cũng có một sự kiêng kị nhất định, bà ta cũng không ngờ Quốc Phái lại lấy được tin tức nhanh đến thế, bây giờ, đối mặt với ánh mắt của mọi người, Mộ Doãn Thiện hơi nhụt chí.
Nếu Quốc Phái không nhận được tin tức, cho bà ta đủ thời gian thì tìm được Vu Kiệt không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng bây giờ, ba tiếng rưỡi, làm sao tìm đây?
Bà ta nhanh chóng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Khi bà ta đang cảm thấy lo lắng không sao tả được, thì bỗng nhiên trong đám người có giọng nói vang lên.
“Có thể tìm được!”
“Nhất định có thể tìm được!”
“Tên đó, chắc chắn sẽ chủ động dâng đến tận cửa”.
Nhìn theo hướng giọng nói cất lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm quản gia nhà họ Thường.
Gia chủ nhà họ Thường lạnh lùng nhìn: “Càn rỡ, ông Long, nói lung tung cẩn thận bị phạt đấy”.
Quản gia già cười hà hà, nháy mắt.
Hứa Long lập tức hiểu ý, vác bao tải chứa Ngô Tiểu Phàm lên, theo quản gia đi tới, mãi đến khi đứng trước mặt Mộ Doãn Thiện và những chưởng môn kia mới dừng lại.
Quản gia già bảo Hứa Long lùi lại phía sau, sau đó lập tức nói với chưởng môn Thiên Sơn và Mộ Doãn Thiện nói: “Hai vị chưởng môn, ngại quá, vì là tin tốt đến quá đúng lúc nên làm phiền mọi người”.
Chưởng Môn Thiên Sơn híp mắt lại: “Những lời ông vừa nói là thật ư?”
“Ông nói tên Vu Kiệt đó nhất định sẽ tự dâng mình đến cửa? Có gì bảo đảm không?”
Quản gia vội vàng chỉ vào bao tải, ngồi xổm xuống kéo khóa ra.
Khi mọi người nhìn thấy một cô gái đang nằm trong đó thì sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, lại khó hiểu, gia chủ nhà họ Thường thì trực tiếp trợn tròn mắt, không chờ bọn họ kịp phản ứng thì đã nghe quản gia giải thích.
“Hai vị chưởng môn à, cô gái này tên là Ngô Tiểu Phàm, chính là cô cả của nhà họ Ngô, gia tộc hạng hai của Lạc Thành, tuy là thân phận đó không quan trọng, nhưng cô ta và ông nội Ngô Lãnh chính là hai người đã cứu tên Vu Kiệt đó lên ở thôn nhỏ dưới chân núi Trường Mao”.
“Hôm qua vô tình nghe các vị chưởng môn đang bàn luận về chuyện này nên tôi đã lén cử người điều tra, không ngờ tôi đang định báo cáo với các vị chưởng môn thì đã có người đưa cô ta đến tận cửa”.
“Chắc các vị cũng biết tên Vu Kiệt đó là người nổi tiếng nhân nghĩa, Ngô Tiểu Phàm là ân nhân cứu mạng, chắc chắn tên đó sẽ không mặc kệ, trước mắt cô ta đang nằm trong tay chúng ta, tên đó chạy đến tận cửa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
“Thế thì…”
Những lời tiếp theo, ông ta không nói nữa.
Dù sao lời đã nói đến thế rồi mà vẫn không biết phải làm gì, chỉ có thể nói rằng đầu óc bọn họ có vấn đề.
Đám Phong Thánh Giả này không phải tên ngốc, tất cả đều luyện đến cảnh giới này rồi, khả năng nghe hiểu sẽ hơn người thường rất nhiều, lão quản gia chỉ cần nói vài câu là bọn họ đã hiểu được.
Giữ Ngô Tiểu Phàm, uy hiếp Vu Kiệt.
Đó chính là cách đơn giản và thô bạo nhất.
Cũng là cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Đọc nhanh tại Vietwriter
Vu Kiệt không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Thế nên anh nhất định sẽ đến!
“Được, được, làm rất tốt!”
Vừa nói xong, chưởng môn Thiên Sơn lập tức cười to, vẻ mặt thích thú.
Mộ Doãn Thiên cười khẽ, nháy mắt với ông cụ Thường, sau đó nhìn về phía chưởng môn Thiên Sơn: “Đã có thứ bảo đảm rồi, chưởng môn Thiên Sơn, giao dịch của chúng ta thì sao?”
“Đồng ý!”
Chưởng môn Thiên Sơn lập tức đồng ý không hề do dự: “Sau khi giết Vu Kiệt, chưởng môn Thiên Sơn sẽ chủ động gửi một quyển tuyệt học tới”.
“Bắc Chân Môn sẽ không nuốt lời”.
“Dược Vương Cốc cũng không ngoại lệ!”
“…”
Còn lại hai danh môn, chẳng có gì bất ngờ khi tất cả đều đồng ý.
Có Ngô Tiểu Phàm.
Bọn họ không sợ Vu Kiệt sẽ chạy mất!
Chẳng những không chạy, mà còn… Chủ động chạy đến tận cửa!
Từ đó, giết Vu Kiệt trước khi đám người Quốc Phái kịp đến Lạc Thành còn chẳng phải là chuyện đơn giản ư?
Ông cụ Thường nhìn chằm chằm lão quản gia và Hứa Long: “Hai người cùng ra ngoài làm việc của mình đi, làm rất tốt, có thưởng!”
“Cảm ơn ông”.
“Cảm ơn ông”.
Dứt lời, lão quan gia kéo tay Hứa Long, lập tức rời đi.
Sau khi họ đi xa, cuối cùng Hứa Long cũng không thể nhịn nổi sự tò mò, nhìn lão quản gia hỏi: “Lão quản gia, rốt cuộc tên Vu Kiệt đó là ai thế?”
Quản gia dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Cậu muốn biết hả?”
Hứa Long gật đầu thật mạnh: “Muốn, tất nhiên là muốn rồi!”
Nghe lời mấy người đó nói đến tận lúc này, Hứa Long tò mò về thân phận của Vu Kiệt không sao tả được.
Nếu không nhận được đáp án, hắn sẽ phát điên mất.
Tên có thể một mình đánh hết hai trăm đàn em của hắn trong quán bar rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Thế nhưng một giây sau đó, lão quản gia lại hất cằm, cực kỳ ngạo mạn.
“Thật ra tôi cũng không biết, nhưng ai cần biết tên đó là ai!”
“Nó cũng đã là một… Người sắp chết rồi!"
“Người chết, thì chẳng cần phải biết tên làm gì!”
Bình luận facebook