• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (5 Viewers)

  • Chương 862: Lạc Thành chấn động – 1

Thời gian không phải là quá sớm.

Mưa gió cũng không quá dữ dội.

Người ngoài ngã tư đường cũng không quá nhiều.

Hôm nay, cũng không quá lạnh.

Thiếu niên không biết vị sầu bi, muốn lên một tầng, rời lại lên thêm một tầng nữa, lại nói trời thu lạnh lẽo.

Thêm một chữ, bớt một chữ, sai một chữ, đúng một chữ.

Tất cả đều không thể ảnh hưởng tới hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn nơi ngã tư đường.

Khoảng nửa tiếng sau, Vu Kiệt bước vào khuôn viên nhà họ Thường cách ngã tư đường này không xa, dường như xung quanh đã bị ai đó cố tình đuổi người nên chẳng thấy bóng dáng một ai.

Cửa hàng quần áo xa xỉ đã bị một sợi thép dài khóa chặt, bên trong không thể nhìn tới.

Hàng quán ăn uống luôn ăn nên làm ra bỗng nhiên không còn mùi khói lửa nữa.

Cả bãi đỗ xe cũng chẳng thấy bóng dáng chiếc xe nào.

Bọn họ đều đi rồi.

Rời khỏi đó.

Bị người ta cố tình đuổi khỏi khu vực này.

Bởi vì nó sắp bị nguy hiểm bao trùm.

Sẽ có máu.

Lướt qua một ngã tư đường vắng lặng, Vu Kiệt than thở về sự buồn cười của thành phố này, ở đây, luật pháp đều bị giẫm đạp, nơi phồn hoa náo nhiệt nhất cũng có thể trở nên vắng lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi người thực hiện mệnh lệnh tốt như thế, rất khó để tưởng tượng được kẻ ngồi tít trên cao với quyền lực trong tay rốt cuộc đã làm thế nào.

Anh đi tới, con dao bổ củi trong tay nhỏ máu xuống đất.

Xe chở anh đến đây là do tổ chức Đệ Nhất sắp xếp.

Trong ánh mắt anh chẳng có chút đồng tình thương hại nào, lại buồn cười vì thế gian này bi ai.

Năm Phong Thánh Giả đến từ giang hồ truyền thường theo ông cụ Thường đến nhà họ Thường, đám đệ tử của bọn họ thì đã bỏ mạng ở sau núi Trường Mao, chôn cùng với hơn hai trăm cư dân đã mất.

Thế nhưng hai mươi mạng, làm sao đủ để đền hai trăm mạng cơ chứ?

Không thể!

“Két…”

Cùng với tiếng lốp xe ma sát với mặt đường đầy chói tai vì thắng gấp, trên chiếc xe màu đen, hai thành viên tổ chức Đệ Nhất chạy tới với tốc độ nhanh nhất.

Trong tay một người chính là khẩu súng bắn tỉa màu đen quen thuộc.

“Lang Vương, thật sự không chờ thủ lĩnh đến à? Cứ tùy tiện tới đó thế này, họ có năm Phong Thánh Giả, đối đầu với họ hoàn toàn không có xác suất thành công”.

“Đúng đó, Lang Vương, sau tai nạn máy bay Luân Thành, khó lắm anh mới giữ được cái mạng này, ông cụ Lý, thủ lĩnh, bố anh, cùng với rất nhiều người tìm anh đến nỗi phát điên lên được, nếu anh cứ đi chịu chết thế này, nhỡ đâu… Nhỡ đâu…”

Hai người đi tới trước mặt Vu Kiệt, vẫn là lý do đó để khuyên nhủ anh, dù xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của anh, hay phân tích về thực lực hai bên thì bọn họ vẫn nghĩ chạy tới đòi lại công bằng thế này là cực kỳ sai lầm.

Đây có thể nói là chẳng khác gì đi chịu chết.

Dù trong lòng họ đã quyết định sẽ theo Vu Kiệt đi tới đây thì điều đó cũng không thể ngăn cản họ nói ra ý kiến của mình.

Nghe lời họ nói, Vu Kiệt giơ tay: “Đồ của tôi đã được mang tới chưa?”

Ngón tay của anh khiến một người trong đó nhíu mày.

Bọn họ biết cách thủ thế đó có nghĩa là gì.

Tôi đã quyết rồi!

Lang Vương nổi giận, máu và xác trải dài!

Dù là chiến đấu năm năm trước anh vượt biên giết chết ba mươi người, hay là hành động thanh trừ gia tộc Rothschild và tàn dư của Địa Ma một tháng trước, đều nói rõ ý chí của anh.

Bây giờ, dù phải đối mặt với đội hình năm Phong Thánh Giả cực kỳ mạnh mẽ, thì anh cũng đã quyết định rồi.

Vì vậy, hết cách rồi!

Đứng đó do dự một lúc lâu, người cầm súng bắn tỉa cực kỳ không tình nguyện đưa khẩu súng đã làm bạn với anh nhiều năm cho anh, đó là khẩu súng họ tìm được bên hồ sau núi Trường Mao, bây giờ xem như… Vật đã về với chủ.

Cao Tinh Thư vẫn mang màu sơn sáng bóng loáng của nó, chẳng hề phai mờ, anh vung tay lên, những đoạn hồi ức như thước phim lướt qua trong đầu anh, hết đoạn này đến đoạn khác.

Có lẽ trận chiến này, không có đường về!

Có lẽ trận chiến này, có nghĩa là tử vong!

Có lẽ…

Vu Kiệt chẳng biết gì cả, anh chỉ cần biết một điều đó là điều anh muốn, anh sẽ đi làm.

Đúng là anh có thể chờ!

Vì an toàn tính mạng, chờ đợi người có thể uy hiếp đến năm Phong Thánh Giả đến đây, sau đó lại gây chuyện với họ!

Nhưng những linh hồn đã chết có thể chờ được không?

Nếu năm Phong Thánh Giả đó trốn mất thì phải làm sao bây giờ?

Già trẻ, lớn bé, phụ nữ trẻ con chết ngay cửa nhà bọn họ, mối thù đó, phải báo thế nào đây?

Không thể chờ được!

Vu Kiệt vung súng bắn tỉa lên, nhận đạn từ tay thành viên tổ chức, nhét vào trong ngực, sau đó nhìn chằm chằm vào bán kính mấy cây số trước mặt, khu nhà với đình đài lầu các cao cao.

“Tôi hiểu ý của hai người, nhưng thái độ của tôi vẫn không thay đổi, tôi rất cảm ơn vì hai người đã mạo hiểm tính mạng của mình để điều tra hành tung năm Phong Thánh Giả này cho tôi”.

“Dù sao thì thành phố này cũng đã không còn nằm trong sự quản lý của luật pháp nữa rồi, chẳng khác gì một thành phố bỏ hoang”.

“Ân tình đó, tôi sẽ không quên, nếu tôi có thể sống sót trở về, tôi sẽ mời hai người bữa cơm!”

“Nhưng bây giờ muốn tôi đi thì đó là chuyện không thể”.

“Người ta đã tạo sẵn một bãi chiến trường không một bóng người rộng cả mấy cây số thế này, thành ý như thế, tôi cũng ngại khi không chịu nhận!”

“Hai người, đi đi!”

“Tôi, đi đây!”

Dứt lời, Vu Kiệt cầm Cao Tinh Thư, lướt qua trước mặt hai người, sau đó, bước chân anh chợt nhấc lên, khi giọt mưa rơi xuống mặt đất thì anh đã không còn ở đó.

Vu Kiệt… Hành động rồi!

Hai người vội vàng quay đầu tìm kiếm khắp nơi nhưng sau khi không thấy được bóng dáng Vu Kiệt, họ bèn nhìn nhau, ánh mắt ghi hai chữ nguy hiểm.

Bọn họ ngước đầu lên, bầu trời đổ mưa lớn.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, một người hỏi.

“Không biết, nhưng chắc chắn chúng ta không thể đi, chúng ta gánh vác trách nhiệm liên lạc với thủ lĩnh, bọn họ vẫn còn trên máy bay, ông Nam cũng ở trên máy bay, nếu bây giờ chạy theo, với mấy thứ võ mèo quào của chúng ta, chỉ có thể thành vật hi sinh, gây thêm phiền phức cho Lang Vương”.

Người còn lại nghiêm túc phân tích, nói.

Càng là lúc khẩn cấp nhất thì lại càng phải giữ bình tĩnh.

Bởi vì lý trí mới là thứ tốt nhất để một người chiến thắng được nghịch cảnh.

“Thế thì anh hãy tìm một điểm cao ẩn nấp, theo dõi tình hình trong đó thật chặt chẽ”.

“Còn hai tiếng nữa là thủ lĩnh đến nơi, tôi ra sân bay chờ, thủ lĩnh vừa đáp xuống, tôi sẽ dẫn đến đây ngay”.

“Được!”

“…”

Nói xong, hai người bèn chia nhau đi.

Nhưng…

Khi bọn họ vừa mới phân công hành động xong thì một cuộc gọi bỗng nhiên đổ chuông từ điện thoại trong túi một người.

Hai người cùng dừng lại, nhíu mày.

Một người vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy dãy số bảy bảy bảy bảy thì lập tức khiếp sợ nghệt mặt ra!

“Đây… Đây là…”

Người đó không dám chần chừ, vội vàng nhận rồi đặt điện thoại lên tai.

“Tút!”

Sau đó, tiếng bước chân hành quân cực kỳ nghiêm chỉnh vang lên ở đầu dây bên kia cùng tiếng hô hào.

Và họ lại nghe thấy giọng nói cực kỳ mạnh mẽ và vang dội của một người đàn ông!

“Xin cho, tôi là tổng phụ trách quân đội Lạc Thành khu Nam Tam Tứ”.

“Mười phút trước tôi nhận được tin nhắn từ thủ lĩnh các người, nói đã tìm được Lang Vương, mong các người có thể báo cụ thể vị trí!”

“Chúng tôi nhận lệnh Lưu Mặc Sinh, bảo vệ Lang Vương!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom