Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 863: Lạc Thành chấn động - 2
Khi thành viên của tổ chức Đệ Nhất nhận được cuộc điện thoại này.
Thì bấy giờ, trong văn phòng trên tầng cao nhất của trụ sở cảnh sát nằm ngay trung tâm Lạc Thành, người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát ngồi trên chiếc ghế da thật, bắt chéo chân hút xì gà vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang trên đường ập đến.
Trương Sĩ Đào thích thú quan sát Kim Phật trọng tay, dưới ánh sáng trắng chói mắt của ánh đèn, Kim Phật tỏa ra hào quang vàng óng ánh, so sánh với thời tiết âm u ngoài cửa sổ thì có vẻ khá là chói mắt.
Dù là tay nghề của người khắc Kim Phật hay phí tổn thì Kim Phật cũng là báu vật vô giá, không có hai, ba triệu thì chẳng thể cầm nổi, thế mà trong mắt những người trong xã hội thượng lưu kia thì con số như trên trời ấy cũng chỉ là số tiền tiêu vặt dùng để tặng lễ cho người ta mà thôi.
Tất nhiên, trong mắt Trương Sĩ Đào thì nó có thể được xem như bảo bối gia truyền.
Càng xem, hắn ta lại càng thấy thích.
“Chậc chậc chậc…”
Quan sát một lát, Trương Sĩ Đào lại than thở: “Cậu ấm nhà họ Thường vẫn vung tay rất mạnh, món quà đắt đỏ thế này chỉ để đổi một tên lưu manh được thả ra ngoài, lời rồi, lời rồi, lời to rồi”.
Nói xong, Trương Sĩ Đào cười ha hả, tiếng cười đó như tên béo vừa mới ăn một bữa no.
Không no làm sao được?
Kim Phật năm triệu đấy!
Năm triệu!
Ở cái Lạc Thành khỉ ho cò gáy, còn chẳng được xem là thành phố hạng ba, số tiền đó đủ để mua được căn biệt thự sang trọng nhất, diện tích hơn năm trăm mét vuông cũng là chuyện thường.
Vả lại, với Trương Sĩ Đào mà nói thì đó cũng là con số trên trời, tuy hắn ta đã lên đến vị trí này, nhưng nói thật lòng tiền lương còn chẳng bằng nhân viên lập trình đi viết số liệu bên ngoài, ở Lạc Thành có thể vờ làm kẻ giàu có, nhưng một khi đến thành phố lớn như thủ đô Giang Thành này nọ thì chỉ là con dế nhúi, chẳng đáng để vào mắt.
Còn tên xã hội đen Hứa Long đó!
Trong mắt Trương Sĩ Đào chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi có thể tiện tay bóp chết bất kỳ lúc nào mà thôi, dù hắn ta không biết quan hệ của Hứa Long và nhà họ Thường, nhưng lại thích Kim Phật năm triệu.
Thả, thì cứ thả thôi!
Ai cần biết cái thằng đó gây ra chuyện gì.
Lợi ích của bản thân mới là quan trọng nhất.
Trương Sĩ Đào nghĩ thế.
“Chồng à, chúng ta bán Kim Phật này đi, tốn nhiều tiền để mua về như thế, nếu bán đi thì chắc chắn sẽ đáng giá hơn nhiều”.
Đúng lúc đó, một cô gái mặc tây trang nằm trong lòng Trương Sĩ Đào nghiêng nửa người lên nhìn cằm hắn ta, ánh mắt ngượng ngùng đề nghị.
Dáng người cô gái đó khá cao, khoảng một mét bảy lăm, đã được xem là cao trong số các cô gái, thêm bộ tây trang vừa người kia khiến sự quyến rũ của cô ta được thể hiện đầy đủ.
Nghe thấy giọng nói như có thể hòa tan cả xương cốt ấy, lòng Trương Sĩ Đào cứ mềm nhũn, hắn vỗ tay, ánh mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống người ta, miệng hé khẽ, rất muốn… Làm một chút, hắn ta nở nụ cười đáng khinh.
“Bảo bối của anh, em đừng gấp gáp thế, ánh mắt của chúng ta cũng không thể thiển cận như vậy, Hứa Long vừa được thả ra thì anh đã đem thứ này đi bán, tài khoản bỗng có một đống tiền, rất dễ bị người ta nắm thóp nhé”.
“So với tiền mặt thì Kim Phật vẫn tốt hơn, dễ bảo quản, có thể tăng giá trị, đến một ngày nào đó, giá vàng tăng vọt, chồng sẽ dẫn em tới một thành phố lớn mua căn biệt thự, đến lúc đó chúng ta muốn làm gì thì làm, chẳng cần phải lén lút nữa…Ha ha ha…”
Nói xong, Trương Sĩ Đào đầu hói đặt Kim Phật trong tay xuống, giữ lấy cô gái trong lòng.
“Ai da, đáng ghét”.
Cô gái nghĩ một đằng nói một nẻo, trông có vẻ như đang phản kháng, thật ra lại đang phối hợp để lão già này sờ mó.
Lén lút.
Suy cho cùng vẫn là mạo hiểm.
Trương Sĩ Đào là người có gia đình, vợ ở nhà hoa tàn ít bướm, nhìn đã thấy buồn nôn rồi thì làm sao bằng sinh viên đại học vừa ra trường.
Hai người lăn lộn một phen.
Kéo lại.
Cởi ra.
Ôm lấy.
Nằm xuống.
Đè lên.
Đang chuẩn bị đến bước quan trọng nhất thì.
“Ting ting ting…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cực kỳ không đúng lúc, ngắt ngang hành động của hai người.
“Điện thoại, điện thoại, chồng, anh nghe trước đã”.
“Mẹ, ai dám phá chuyện tốt của ông đây thế, đúng là mất hết hứng mà, má!”
Trương Sĩ Đào hết cách, bèn đứng dậy lấy điện thoại, khoác thêm áo đi tới trước cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc.
“Alo, tôi là Trương Sĩ Đào!”
“Tôi là Cảnh Phong!”
Xoẹt!
Vài chữ.
Một cái tên.
Chỉ một cái tên đã khiến sắc mặt Trương Sĩ Đào thay đổi trong nháy mắt, giọng đang muốn nổi giận lập tức yếu đi như mèo con.
“Cảnh… Tổng giám Cảnh… Là ông à!”
“Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi tổng giám Cảnh, không nhấc máy ngay được, ngại quá”.
“Ông bớt giận!”
Ôi mẹ ơi, trên Lạc Thành, một trong chín ngọn núi của khu Nam Tam Tứ, ông lớn nắm trong tay quyền to chức trọng Cảnh Phong đích thân gọi điện thoại cho hắn ta.
Trương Sĩ Đào ngơ ngác!
Hắn ta không ngờ.
“Trương Sĩ Đào cậu cũng nóng tính thật đấy, sao, tôi gọi điện thoại giờ này là quấy rầy chuyện tốt của cậu phải không?”, Cảnh Phong lạnh nhạt nói.
“Không, không, không có, không hề có!”, Trương Sĩ Đào vã mồ hôi lạnh đáp: “Tổng giám Cảnh, ông nói cái gì thế, tôi luôn nghe mệnh lệnh của ông, vì nước vì dân, tất cả đều vì sự phát triển của Lạc Thành”.
Cảnh Phong hừ khẽ: “Dẹp đi! Trương Sĩ Đào nhà cậu mà có lòng thế thì trên bàn tôi mỗi tháng đã chẳng có cả chồng giấy dân kí tên lên án rồi!” Đọc nhanh tại Vietwriter
“Trương Sĩ Đào, tôi mặc kệ việc cậu triển khai công tác ở Lạc Thành thế nào, tôi cũng chẳng muốn biết, bây giờ có một việc cực kỳ quan trọng cậu phải làm tốt cho tôi, gia chủ nhà họ Yến đang trên đường đến Lạc Thành”.
“Ngoài gia chủ nhà họ Yến thì vài thế lực lớn cũng bay từ thủ đô bên kia đến, việc bọn họ đến đây có liên quan đến người tôi muốn cậu tìm”.
“Nếu cậu làm hỏng chuyện, ha ha, đừng nói là cậu, cả tôi cũng thân bại danh liệt đấy cậu hiểu chưa?”
“Cái gì?”
Khoảnh khắc đó, Trương Sĩ Đào nghe thấy giọng điệu nặng nề đó thì lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tôi hiểu rồi, ông cứ dặn dò, ông muốn tôi tìm ai, tôi nhất định sẽ tìm cho bằng được”.
“Được, đấy là cậu nói nhé!”
Cảnh Phong lập tức bảo: “Theo tin tức tôi nhận được thì có một người tên là Vu Kiệt, sáng nay bị cấp dưới của cậu ở Lạc Thành cầm lệnh bắt giữ tới dẫn đi, nói là liên quan đến vụ án cưỡng bức cô gái nào đó, bị cậu bắt về điều tra. Lập tức tìm cho bằng được người đó cho tôi rồi bảo vệ cho cẩn thận”.
“Hả? Vu Kiệt?”
Trương Sĩ Đào nói theo bản năng: “Tổng… Tổng giám Cảnh có nhầm không, hôm nay chúng tôi không hề đưa ra một lệnh bắt giữ nào cả, cũng không nhận được vụ án cưỡng bức nào!”
“Ông có nhầm không, ông chắc chắn là do chúng tôi bắt người đi ư?”
“Lầm hả, không thể lầm được, gia chủ nhà họ Yến đã nói với tôi chính xác là như thế, bị người của cậu bắt đi mà cậu còn không biết hả?”
“Chẳng lẽ có người giả mạo người của đồn cảnh sát đi bắt người?”
“Chờ đã!”
Cảnh Phong vừa nói xong câu đó thì Trương Sĩ Đào lập tức ý thức được điều gì đó.
Giả mạo người của đồn cảnh sát!
Giả mạo!
Giả mạo?
Không… Không thể nào!
Chẳng lẽ là thằng ranh Hứa Long đó… Bắt người!
Trương Sĩ Đào lập tức giật mình đứng nghệt mặt ra!
Hắn ta vội vàng trả lời: “Tổng giám Cảnh, hình như tôi biết rồi, ông cứ yên tâm, nửa tiếng, không không, mười phút, trong vòng mười phút, tôi bảo đảm sẽ tìm được người ông muốn tìm!”
Thì bấy giờ, trong văn phòng trên tầng cao nhất của trụ sở cảnh sát nằm ngay trung tâm Lạc Thành, người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát ngồi trên chiếc ghế da thật, bắt chéo chân hút xì gà vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang trên đường ập đến.
Trương Sĩ Đào thích thú quan sát Kim Phật trọng tay, dưới ánh sáng trắng chói mắt của ánh đèn, Kim Phật tỏa ra hào quang vàng óng ánh, so sánh với thời tiết âm u ngoài cửa sổ thì có vẻ khá là chói mắt.
Dù là tay nghề của người khắc Kim Phật hay phí tổn thì Kim Phật cũng là báu vật vô giá, không có hai, ba triệu thì chẳng thể cầm nổi, thế mà trong mắt những người trong xã hội thượng lưu kia thì con số như trên trời ấy cũng chỉ là số tiền tiêu vặt dùng để tặng lễ cho người ta mà thôi.
Tất nhiên, trong mắt Trương Sĩ Đào thì nó có thể được xem như bảo bối gia truyền.
Càng xem, hắn ta lại càng thấy thích.
“Chậc chậc chậc…”
Quan sát một lát, Trương Sĩ Đào lại than thở: “Cậu ấm nhà họ Thường vẫn vung tay rất mạnh, món quà đắt đỏ thế này chỉ để đổi một tên lưu manh được thả ra ngoài, lời rồi, lời rồi, lời to rồi”.
Nói xong, Trương Sĩ Đào cười ha hả, tiếng cười đó như tên béo vừa mới ăn một bữa no.
Không no làm sao được?
Kim Phật năm triệu đấy!
Năm triệu!
Ở cái Lạc Thành khỉ ho cò gáy, còn chẳng được xem là thành phố hạng ba, số tiền đó đủ để mua được căn biệt thự sang trọng nhất, diện tích hơn năm trăm mét vuông cũng là chuyện thường.
Vả lại, với Trương Sĩ Đào mà nói thì đó cũng là con số trên trời, tuy hắn ta đã lên đến vị trí này, nhưng nói thật lòng tiền lương còn chẳng bằng nhân viên lập trình đi viết số liệu bên ngoài, ở Lạc Thành có thể vờ làm kẻ giàu có, nhưng một khi đến thành phố lớn như thủ đô Giang Thành này nọ thì chỉ là con dế nhúi, chẳng đáng để vào mắt.
Còn tên xã hội đen Hứa Long đó!
Trong mắt Trương Sĩ Đào chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi có thể tiện tay bóp chết bất kỳ lúc nào mà thôi, dù hắn ta không biết quan hệ của Hứa Long và nhà họ Thường, nhưng lại thích Kim Phật năm triệu.
Thả, thì cứ thả thôi!
Ai cần biết cái thằng đó gây ra chuyện gì.
Lợi ích của bản thân mới là quan trọng nhất.
Trương Sĩ Đào nghĩ thế.
“Chồng à, chúng ta bán Kim Phật này đi, tốn nhiều tiền để mua về như thế, nếu bán đi thì chắc chắn sẽ đáng giá hơn nhiều”.
Đúng lúc đó, một cô gái mặc tây trang nằm trong lòng Trương Sĩ Đào nghiêng nửa người lên nhìn cằm hắn ta, ánh mắt ngượng ngùng đề nghị.
Dáng người cô gái đó khá cao, khoảng một mét bảy lăm, đã được xem là cao trong số các cô gái, thêm bộ tây trang vừa người kia khiến sự quyến rũ của cô ta được thể hiện đầy đủ.
Nghe thấy giọng nói như có thể hòa tan cả xương cốt ấy, lòng Trương Sĩ Đào cứ mềm nhũn, hắn vỗ tay, ánh mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống người ta, miệng hé khẽ, rất muốn… Làm một chút, hắn ta nở nụ cười đáng khinh.
“Bảo bối của anh, em đừng gấp gáp thế, ánh mắt của chúng ta cũng không thể thiển cận như vậy, Hứa Long vừa được thả ra thì anh đã đem thứ này đi bán, tài khoản bỗng có một đống tiền, rất dễ bị người ta nắm thóp nhé”.
“So với tiền mặt thì Kim Phật vẫn tốt hơn, dễ bảo quản, có thể tăng giá trị, đến một ngày nào đó, giá vàng tăng vọt, chồng sẽ dẫn em tới một thành phố lớn mua căn biệt thự, đến lúc đó chúng ta muốn làm gì thì làm, chẳng cần phải lén lút nữa…Ha ha ha…”
Nói xong, Trương Sĩ Đào đầu hói đặt Kim Phật trong tay xuống, giữ lấy cô gái trong lòng.
“Ai da, đáng ghét”.
Cô gái nghĩ một đằng nói một nẻo, trông có vẻ như đang phản kháng, thật ra lại đang phối hợp để lão già này sờ mó.
Lén lút.
Suy cho cùng vẫn là mạo hiểm.
Trương Sĩ Đào là người có gia đình, vợ ở nhà hoa tàn ít bướm, nhìn đã thấy buồn nôn rồi thì làm sao bằng sinh viên đại học vừa ra trường.
Hai người lăn lộn một phen.
Kéo lại.
Cởi ra.
Ôm lấy.
Nằm xuống.
Đè lên.
Đang chuẩn bị đến bước quan trọng nhất thì.
“Ting ting ting…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cực kỳ không đúng lúc, ngắt ngang hành động của hai người.
“Điện thoại, điện thoại, chồng, anh nghe trước đã”.
“Mẹ, ai dám phá chuyện tốt của ông đây thế, đúng là mất hết hứng mà, má!”
Trương Sĩ Đào hết cách, bèn đứng dậy lấy điện thoại, khoác thêm áo đi tới trước cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc.
“Alo, tôi là Trương Sĩ Đào!”
“Tôi là Cảnh Phong!”
Xoẹt!
Vài chữ.
Một cái tên.
Chỉ một cái tên đã khiến sắc mặt Trương Sĩ Đào thay đổi trong nháy mắt, giọng đang muốn nổi giận lập tức yếu đi như mèo con.
“Cảnh… Tổng giám Cảnh… Là ông à!”
“Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi tổng giám Cảnh, không nhấc máy ngay được, ngại quá”.
“Ông bớt giận!”
Ôi mẹ ơi, trên Lạc Thành, một trong chín ngọn núi của khu Nam Tam Tứ, ông lớn nắm trong tay quyền to chức trọng Cảnh Phong đích thân gọi điện thoại cho hắn ta.
Trương Sĩ Đào ngơ ngác!
Hắn ta không ngờ.
“Trương Sĩ Đào cậu cũng nóng tính thật đấy, sao, tôi gọi điện thoại giờ này là quấy rầy chuyện tốt của cậu phải không?”, Cảnh Phong lạnh nhạt nói.
“Không, không, không có, không hề có!”, Trương Sĩ Đào vã mồ hôi lạnh đáp: “Tổng giám Cảnh, ông nói cái gì thế, tôi luôn nghe mệnh lệnh của ông, vì nước vì dân, tất cả đều vì sự phát triển của Lạc Thành”.
Cảnh Phong hừ khẽ: “Dẹp đi! Trương Sĩ Đào nhà cậu mà có lòng thế thì trên bàn tôi mỗi tháng đã chẳng có cả chồng giấy dân kí tên lên án rồi!” Đọc nhanh tại Vietwriter
“Trương Sĩ Đào, tôi mặc kệ việc cậu triển khai công tác ở Lạc Thành thế nào, tôi cũng chẳng muốn biết, bây giờ có một việc cực kỳ quan trọng cậu phải làm tốt cho tôi, gia chủ nhà họ Yến đang trên đường đến Lạc Thành”.
“Ngoài gia chủ nhà họ Yến thì vài thế lực lớn cũng bay từ thủ đô bên kia đến, việc bọn họ đến đây có liên quan đến người tôi muốn cậu tìm”.
“Nếu cậu làm hỏng chuyện, ha ha, đừng nói là cậu, cả tôi cũng thân bại danh liệt đấy cậu hiểu chưa?”
“Cái gì?”
Khoảnh khắc đó, Trương Sĩ Đào nghe thấy giọng điệu nặng nề đó thì lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tôi hiểu rồi, ông cứ dặn dò, ông muốn tôi tìm ai, tôi nhất định sẽ tìm cho bằng được”.
“Được, đấy là cậu nói nhé!”
Cảnh Phong lập tức bảo: “Theo tin tức tôi nhận được thì có một người tên là Vu Kiệt, sáng nay bị cấp dưới của cậu ở Lạc Thành cầm lệnh bắt giữ tới dẫn đi, nói là liên quan đến vụ án cưỡng bức cô gái nào đó, bị cậu bắt về điều tra. Lập tức tìm cho bằng được người đó cho tôi rồi bảo vệ cho cẩn thận”.
“Hả? Vu Kiệt?”
Trương Sĩ Đào nói theo bản năng: “Tổng… Tổng giám Cảnh có nhầm không, hôm nay chúng tôi không hề đưa ra một lệnh bắt giữ nào cả, cũng không nhận được vụ án cưỡng bức nào!”
“Ông có nhầm không, ông chắc chắn là do chúng tôi bắt người đi ư?”
“Lầm hả, không thể lầm được, gia chủ nhà họ Yến đã nói với tôi chính xác là như thế, bị người của cậu bắt đi mà cậu còn không biết hả?”
“Chẳng lẽ có người giả mạo người của đồn cảnh sát đi bắt người?”
“Chờ đã!”
Cảnh Phong vừa nói xong câu đó thì Trương Sĩ Đào lập tức ý thức được điều gì đó.
Giả mạo người của đồn cảnh sát!
Giả mạo!
Giả mạo?
Không… Không thể nào!
Chẳng lẽ là thằng ranh Hứa Long đó… Bắt người!
Trương Sĩ Đào lập tức giật mình đứng nghệt mặt ra!
Hắn ta vội vàng trả lời: “Tổng giám Cảnh, hình như tôi biết rồi, ông cứ yên tâm, nửa tiếng, không không, mười phút, trong vòng mười phút, tôi bảo đảm sẽ tìm được người ông muốn tìm!”