Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 899: Tôi muốn hắn chết
Cửa sổ phòng bệnh mở ra một khe hở, từng cơn gió mang theo luồng không khí tươi mát sau cơn mưa nhẹ nhàng len lỏi vào phòng.
Tuy nhiên, lúc này không hề có một chút ánh sáng nào.
Tôn thái tử nhà họ Yến đứng cạnh cửa sổ, mặt hắn ta tối sầm, ánh mắt độc ác nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt.
Dao găm trong tay hắn ta lóe lên tia sáng lạnh âm u, mùi máu tươi trên lưỡi dao thoang thoảng trong không khí.
Chắc hẳn con dao găm này đã giết rất nhiều người rồi.
Yến Thái không ra tay, cứ lẳng lặng đứng nhìn Vu Kiệt.
Bên cạnh, Lưu Bát bị hơi thở lạnh lùng phát ra từ người thanh niên này dọa sợ.
Hắn ta đã trải qua không ít phong ba, sao có thể không nhìn ra được tôn thái tử nhà họ Yến… là một kẻ biến thái chứ?
Thậm chí, Lưu Bát có hơi lui về sao một chút, hắn ta sợ tên này sẽ làm mình bị thương.
“Cậu Yến, chúng ta nên ra tay nhanh một chút, đây chính là Vu Kiệt, đừng để đêm dài lắm mộng…”, Lưu Bát thúc giục.
Yến Thái chẳng chút để tâm, hắn ta nhếch miệng cười trào phúng.
“Vu Kiệt?”
“Vu Kiệt thì sao hả?”
Yến Thái lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Bát, lên tiếng dò hỏi.
Bị Yến Thái nhìn như vậy, Lưu Bát cảm giác toàn thân không được tự nhiên, cứ như có gai nhọn đâm vào da thịt, hắn ta cúi đầu không dám lên tiếng.
Lúc này, Yến Thái mới một lần nữa quay sang nhìn Vu Kiệt, trong mắt hắn ta ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Độc ác, tàn nhẫn, bất mãn, ghê tởm, căm hận, ganh ghét.
Hắn ta bất giác siết chặt con dao găm trong tay.
“Hắn là Vu Kiệt, cũng là một người bình thường mà thôi, anh xem đi, không phải hắn đang nằm trên giường bệnh hay sao?”
“Nếu như tôi đâm hắn một nhát, hắn cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ đau đớn, cũng sẽ… chết”.
“Anh sợ một kẻ như vậy à? Tôi thật không hiểu nổi”.
Giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu của Yến Thái từ từ vang lên trong phòng.
Lưu Bát nghe mà nổi da gà, có cảm giác như không phải đang nói với hắn ta.
Hắn ta nhìn khắp bốn phía, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên quái đản.
Chẳng lẽ trong phòng còn có người khác?
Hắn ta không khỏi nuốt nước miếng, tóc gáy dựng đứng lên, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Yến Thái vẫn đứng yên tại chỗ, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Vẻ mặt khinh miệt của hắn ta bỗng trở nên nghiêm túc hơn, trong đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện tơ máu.
“Tôi thật sự không hiểu… thật sự…”
“Tại sao lại có nhiều người e sợ hắn như vậy? Anh thấy hắn mạnh mẽ chỗ nào hả?”
“Tại sao ông ta luôn cảm thấy mày quan trọng hơn?”
“Thứ rác rưởi như mày cũng dám so với tao à? Mày ngu lắm, biết không hả?”
Sắc mặt Yến Thái trở nên dữ tợn, thái độ cũng ngày càng kích động, dao găm trong tay không ngừng run lên.
Hắn ta đang hưng phấn, nhưng cũng có chút gì đó sợ hãi.
Trong đầu Yến Thái lần lượt xuất hiện những hình ảnh trong qua khứ, hắn ta đứng sững tại chỗ, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống.
“Ha ha ha ha ha…”
“Từ nhỏ ông đã xem thường tôi, chưa từng nhìn tôi một cái, chẳng lẽ tôi không phải con ông à?”
“Cái tên mà ông luôn tán thưởng chẳng phải bây giờ chỉ có thể nằm đó, chờ tôi đâm chết hắn ta bất cứ lúc nào sao?”
“Hắn là tôn thái tử nhà họ Lý thì đã sao, là con của ân nhân thì sao chứ? Ai mà không biết hắn chỉ là một nên nông dân quê mùa?”
“Ngươi như vậy mà cũng dám so với tôi ư? Tại sao tôi làm gì cũng không bằng hắn hả?”
Thái dương Lưu Bát rịn mồ hôi, hắn ta bắt đầu thở gấp.
Ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Yến Thái, sau đó lại nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt hắn ta, trong lòng Lưu Bát có hơi hoang mang.
Hắn ta đang nói chuyện với ai vậy?
Rốt cuộc người quen của cậu Thượng Quan sao thế này?
Cái này… khác nào bệnh tâm thần!
Lúc này, suy nghĩ của Yến Thái đã quay trở về hiện tại, hắn ta lại lần nữa nhìn về phía Vu Kiệt.
Mặt anh tái nhợt, không có một chút máu.
Khóe miệng Yến Thái nhếch lên, nở một nụ cười đắc ý.
Hắn ta từ từ giơ tay lên, ngắm nghía dao găm trong tay.
Cứ như đang tỉ mỉ quan sát một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Con dao găm này đã giết rất nhiều người, lúc này đây, cuối cùng nó cũng có thể giết một người, một người đó khiến bố tôi phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác”.
“Tôi không thể làm nên chuyện lớn ư? Hừ! Bây giờ tôi sẽ làm chuyện lớn cho ông ta xem, tôi sẽ khiến nhà họ Lý phải sụp đổ”.
“Thậm chí tôi có thể khiến cục diện của bốn gia tộc tại thủ đô hoàn toàn thay đổi!”
Yến Thái vô cùng kích động, ánh mắt đột ngột chuyển hướng, từng tia sáng trong mắt lóe lên, nhìn chòng chọc về phía Vu Kiệt.
Hắn ta rất háo hức được giết người, và cũng rất quen với việc này.
Khi còn bé, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của bố mà hắn ta đã giải phẫu chim sẻ trước mặt ông.
Lúc đó, hắn ta đã dùng đôi bàn tay đẫm máu để cầm chim sẻ đến cho gia chủ nhà họ Yến xem.
Nhưng thứ đó không hấp dẫn sự chú ý của bố, mà còn khiến ông chán ghét hắn ta hơn.
Tuy nhiên, bây giờ thì khác, đây không phải chim sẻ, cũng không phải người bình thường.
Mà là tôn thái tử nhà họ Lý.
Gió bên ngoài cửa sổ lại lần nữa ùa vào hành lang, khiến bức rèm có hơi lay động.
Lúc này, Yến Long Sơn cảm thấy có hơi lạnh, không khỏi kéo áo khoác kín hơn.
Ông ta bước vào một căn phòng, trong đó có hai người đang ngồi.
Mạc Vãn Phong của tổ chức Đệ Nhất và Hướng Thiên Lĩnh của tổ Báo.
Người đàn ông đứng đầu bộ 34 này vừa bước vào, chưa kịp nói gì đã lên tiếng hỏi: “Tình trạng của Vu Kiệt thế nào rồi?”
“Tạm thời không chết được, trên người cũng không có vết thương chí mạng, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh”.
Mạc Vãn Phong nhíu mày nói.
“Bác sĩ nói mất máu quá nhiều nên tạm thời hôn mê, bọn họ cũng không chắc khi nào sẽ tỉnh”.
Vẻ mặt của Hướng Thiên Lĩnh cũng rất nặng nề.
Yến Long Sơn thở dài một hơi: “Nếu tạm thời không chết thì có lẽ không sao đâu!”
“Đợi Y Thánh Mặc Bạch đến, chắc chắn có thể cứu được cậu ta!”
Tảng đá đè nặng trong tim Yến Long Sơn rốt cuộc cũng biến mất, trông ông ta thả lỏng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, sắc mặt vẫn lạnh lùng, lại lần nữa hỏi: “Hai người có biết được chân tướng chuyện này không?”
Mạc Vãn Phong khẽ gật đầu, đồng thời cũng tỏ vẻ tức giận, bắt đầu thuật lại mọi chuyện.
Ông ta nhận được tin Vu Kiệt được ông cháu nhà họ Ngô cứu giúp, sau đó cậu ta bị bắt đi bởi một đám người giả mạo nhân viên chấp pháp.
Kế đó, Ngô Lãnh bị người ta chém bị thương, Vu Kiệt ra tay cứu trị, rồi còn báo thù thay ông ta, vì tha cho một người phụ nữ mà hành tung của cậu ta bị bại lộ.
Tiếp theo đó là tin tức người của Giang Hồ Truyền Thừa ra tay tàn sát một thôn chỉ vì muốn có được manh mối về Vu Kiệt, biết chuyện, Vu Kiệt lập tức đuổi giết đám người kia.
Nhà họ Thường bắt cóc Ngô Tiểu Phàm, dùng cô làm mồi nhử để ép buộc Vu Kiệt xuất hiện.
Năm tên cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đến Lạc Thành với ý đồ giết chết Vu Kiệt.
Nhưng cuối cùng lại bị Vu Kiệt giết sạch.
Toàn bộ chân tướng của việc này vô cùng phức tạp và lạ thường.
Sau khi biết rõ tất cả những việc đã xảy ra, Yến Long Sơn tức giận không thôi.
“Đám người này đúng là mất nhân tính, xem mạng người như cỏ rác!”
“Xem ra phải có một lần đại thanh tẩy nữa rồi!”
Ông ta cắn răng, nhấn mạnh từng chữ.
Lạc Thành xảy ra chuyện như vậy, với tư cách là người đứng đầu bộ 34, ông ta phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Tuy nơi này chỉ là một thành phố hạng ba xa xôi, nhưng nó vẫn thuộc lãnh thổ Hoa Hạ!
“Năm tên cường giả phong Thánh kia đã bị giết, hiện tại Giang Hồ Truyền Thừa vẫn chưa có động thái gì!”
Mạc Vãn Phong nói một cách nghiêm túc: “Tuy nhiên, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ”.
“Đến thì sao? Dám bước vào địa phận do tôi quản lý, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ có đi mà không có về”.
Yến Long Sơn còn đang lo không có chỗ để trút giận, hiện tại ông ta cũng không biết nên lấy lại công bằng cho ân nhân như thế nào.
“Đúng rồi, cái cô gái Ngô Tiểu Phàm mà ông vừa nhắc đến bây giờ sao rồi?”
Yến Long Sơn hỏi.
“Bị bỏng nhẹ, tuy nhiên cũng không có gì đáng ngại, may mắn là trời đổ mưa, coi như ông trời đã cứu cô ấy!”
Mạc Vãn Phong xúc động nói.
Yến Long Sơn lại tỏ vẻ châm chọc: “Nếu như ông trời thương xót thì đã không để xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
“Mạng của 140 người ở núi Trường Mao cũng là mạng!”
Chuyện lớn như vậy xảy ra trong địa phận do ông ta quản lý, chắc chắn phải đưa ra lời giải thích hợp lý mới được.
Đúng lúc này…
“Gia chủ! Có điện thoại của phu nhân!”
Trợ lý của gia chủ nhà họ Yến cầm điện thoại đến.
Tuy nhiên, lúc này không hề có một chút ánh sáng nào.
Tôn thái tử nhà họ Yến đứng cạnh cửa sổ, mặt hắn ta tối sầm, ánh mắt độc ác nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt.
Dao găm trong tay hắn ta lóe lên tia sáng lạnh âm u, mùi máu tươi trên lưỡi dao thoang thoảng trong không khí.
Chắc hẳn con dao găm này đã giết rất nhiều người rồi.
Yến Thái không ra tay, cứ lẳng lặng đứng nhìn Vu Kiệt.
Bên cạnh, Lưu Bát bị hơi thở lạnh lùng phát ra từ người thanh niên này dọa sợ.
Hắn ta đã trải qua không ít phong ba, sao có thể không nhìn ra được tôn thái tử nhà họ Yến… là một kẻ biến thái chứ?
Thậm chí, Lưu Bát có hơi lui về sao một chút, hắn ta sợ tên này sẽ làm mình bị thương.
“Cậu Yến, chúng ta nên ra tay nhanh một chút, đây chính là Vu Kiệt, đừng để đêm dài lắm mộng…”, Lưu Bát thúc giục.
Yến Thái chẳng chút để tâm, hắn ta nhếch miệng cười trào phúng.
“Vu Kiệt?”
“Vu Kiệt thì sao hả?”
Yến Thái lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Bát, lên tiếng dò hỏi.
Bị Yến Thái nhìn như vậy, Lưu Bát cảm giác toàn thân không được tự nhiên, cứ như có gai nhọn đâm vào da thịt, hắn ta cúi đầu không dám lên tiếng.
Lúc này, Yến Thái mới một lần nữa quay sang nhìn Vu Kiệt, trong mắt hắn ta ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Độc ác, tàn nhẫn, bất mãn, ghê tởm, căm hận, ganh ghét.
Hắn ta bất giác siết chặt con dao găm trong tay.
“Hắn là Vu Kiệt, cũng là một người bình thường mà thôi, anh xem đi, không phải hắn đang nằm trên giường bệnh hay sao?”
“Nếu như tôi đâm hắn một nhát, hắn cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ đau đớn, cũng sẽ… chết”.
“Anh sợ một kẻ như vậy à? Tôi thật không hiểu nổi”.
Giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu của Yến Thái từ từ vang lên trong phòng.
Lưu Bát nghe mà nổi da gà, có cảm giác như không phải đang nói với hắn ta.
Hắn ta nhìn khắp bốn phía, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên quái đản.
Chẳng lẽ trong phòng còn có người khác?
Hắn ta không khỏi nuốt nước miếng, tóc gáy dựng đứng lên, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Yến Thái vẫn đứng yên tại chỗ, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Vẻ mặt khinh miệt của hắn ta bỗng trở nên nghiêm túc hơn, trong đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện tơ máu.
“Tôi thật sự không hiểu… thật sự…”
“Tại sao lại có nhiều người e sợ hắn như vậy? Anh thấy hắn mạnh mẽ chỗ nào hả?”
“Tại sao ông ta luôn cảm thấy mày quan trọng hơn?”
“Thứ rác rưởi như mày cũng dám so với tao à? Mày ngu lắm, biết không hả?”
Sắc mặt Yến Thái trở nên dữ tợn, thái độ cũng ngày càng kích động, dao găm trong tay không ngừng run lên.
Hắn ta đang hưng phấn, nhưng cũng có chút gì đó sợ hãi.
Trong đầu Yến Thái lần lượt xuất hiện những hình ảnh trong qua khứ, hắn ta đứng sững tại chỗ, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống.
“Ha ha ha ha ha…”
“Từ nhỏ ông đã xem thường tôi, chưa từng nhìn tôi một cái, chẳng lẽ tôi không phải con ông à?”
“Cái tên mà ông luôn tán thưởng chẳng phải bây giờ chỉ có thể nằm đó, chờ tôi đâm chết hắn ta bất cứ lúc nào sao?”
“Hắn là tôn thái tử nhà họ Lý thì đã sao, là con của ân nhân thì sao chứ? Ai mà không biết hắn chỉ là một nên nông dân quê mùa?”
“Ngươi như vậy mà cũng dám so với tôi ư? Tại sao tôi làm gì cũng không bằng hắn hả?”
Thái dương Lưu Bát rịn mồ hôi, hắn ta bắt đầu thở gấp.
Ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Yến Thái, sau đó lại nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt hắn ta, trong lòng Lưu Bát có hơi hoang mang.
Hắn ta đang nói chuyện với ai vậy?
Rốt cuộc người quen của cậu Thượng Quan sao thế này?
Cái này… khác nào bệnh tâm thần!
Lúc này, suy nghĩ của Yến Thái đã quay trở về hiện tại, hắn ta lại lần nữa nhìn về phía Vu Kiệt.
Mặt anh tái nhợt, không có một chút máu.
Khóe miệng Yến Thái nhếch lên, nở một nụ cười đắc ý.
Hắn ta từ từ giơ tay lên, ngắm nghía dao găm trong tay.
Cứ như đang tỉ mỉ quan sát một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Con dao găm này đã giết rất nhiều người, lúc này đây, cuối cùng nó cũng có thể giết một người, một người đó khiến bố tôi phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác”.
“Tôi không thể làm nên chuyện lớn ư? Hừ! Bây giờ tôi sẽ làm chuyện lớn cho ông ta xem, tôi sẽ khiến nhà họ Lý phải sụp đổ”.
“Thậm chí tôi có thể khiến cục diện của bốn gia tộc tại thủ đô hoàn toàn thay đổi!”
Yến Thái vô cùng kích động, ánh mắt đột ngột chuyển hướng, từng tia sáng trong mắt lóe lên, nhìn chòng chọc về phía Vu Kiệt.
Hắn ta rất háo hức được giết người, và cũng rất quen với việc này.
Khi còn bé, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của bố mà hắn ta đã giải phẫu chim sẻ trước mặt ông.
Lúc đó, hắn ta đã dùng đôi bàn tay đẫm máu để cầm chim sẻ đến cho gia chủ nhà họ Yến xem.
Nhưng thứ đó không hấp dẫn sự chú ý của bố, mà còn khiến ông chán ghét hắn ta hơn.
Tuy nhiên, bây giờ thì khác, đây không phải chim sẻ, cũng không phải người bình thường.
Mà là tôn thái tử nhà họ Lý.
Gió bên ngoài cửa sổ lại lần nữa ùa vào hành lang, khiến bức rèm có hơi lay động.
Lúc này, Yến Long Sơn cảm thấy có hơi lạnh, không khỏi kéo áo khoác kín hơn.
Ông ta bước vào một căn phòng, trong đó có hai người đang ngồi.
Mạc Vãn Phong của tổ chức Đệ Nhất và Hướng Thiên Lĩnh của tổ Báo.
Người đàn ông đứng đầu bộ 34 này vừa bước vào, chưa kịp nói gì đã lên tiếng hỏi: “Tình trạng của Vu Kiệt thế nào rồi?”
“Tạm thời không chết được, trên người cũng không có vết thương chí mạng, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh”.
Mạc Vãn Phong nhíu mày nói.
“Bác sĩ nói mất máu quá nhiều nên tạm thời hôn mê, bọn họ cũng không chắc khi nào sẽ tỉnh”.
Vẻ mặt của Hướng Thiên Lĩnh cũng rất nặng nề.
Yến Long Sơn thở dài một hơi: “Nếu tạm thời không chết thì có lẽ không sao đâu!”
“Đợi Y Thánh Mặc Bạch đến, chắc chắn có thể cứu được cậu ta!”
Tảng đá đè nặng trong tim Yến Long Sơn rốt cuộc cũng biến mất, trông ông ta thả lỏng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, sắc mặt vẫn lạnh lùng, lại lần nữa hỏi: “Hai người có biết được chân tướng chuyện này không?”
Mạc Vãn Phong khẽ gật đầu, đồng thời cũng tỏ vẻ tức giận, bắt đầu thuật lại mọi chuyện.
Ông ta nhận được tin Vu Kiệt được ông cháu nhà họ Ngô cứu giúp, sau đó cậu ta bị bắt đi bởi một đám người giả mạo nhân viên chấp pháp.
Kế đó, Ngô Lãnh bị người ta chém bị thương, Vu Kiệt ra tay cứu trị, rồi còn báo thù thay ông ta, vì tha cho một người phụ nữ mà hành tung của cậu ta bị bại lộ.
Tiếp theo đó là tin tức người của Giang Hồ Truyền Thừa ra tay tàn sát một thôn chỉ vì muốn có được manh mối về Vu Kiệt, biết chuyện, Vu Kiệt lập tức đuổi giết đám người kia.
Nhà họ Thường bắt cóc Ngô Tiểu Phàm, dùng cô làm mồi nhử để ép buộc Vu Kiệt xuất hiện.
Năm tên cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đến Lạc Thành với ý đồ giết chết Vu Kiệt.
Nhưng cuối cùng lại bị Vu Kiệt giết sạch.
Toàn bộ chân tướng của việc này vô cùng phức tạp và lạ thường.
Sau khi biết rõ tất cả những việc đã xảy ra, Yến Long Sơn tức giận không thôi.
“Đám người này đúng là mất nhân tính, xem mạng người như cỏ rác!”
“Xem ra phải có một lần đại thanh tẩy nữa rồi!”
Ông ta cắn răng, nhấn mạnh từng chữ.
Lạc Thành xảy ra chuyện như vậy, với tư cách là người đứng đầu bộ 34, ông ta phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Tuy nơi này chỉ là một thành phố hạng ba xa xôi, nhưng nó vẫn thuộc lãnh thổ Hoa Hạ!
“Năm tên cường giả phong Thánh kia đã bị giết, hiện tại Giang Hồ Truyền Thừa vẫn chưa có động thái gì!”
Mạc Vãn Phong nói một cách nghiêm túc: “Tuy nhiên, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ”.
“Đến thì sao? Dám bước vào địa phận do tôi quản lý, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ có đi mà không có về”.
Yến Long Sơn còn đang lo không có chỗ để trút giận, hiện tại ông ta cũng không biết nên lấy lại công bằng cho ân nhân như thế nào.
“Đúng rồi, cái cô gái Ngô Tiểu Phàm mà ông vừa nhắc đến bây giờ sao rồi?”
Yến Long Sơn hỏi.
“Bị bỏng nhẹ, tuy nhiên cũng không có gì đáng ngại, may mắn là trời đổ mưa, coi như ông trời đã cứu cô ấy!”
Mạc Vãn Phong xúc động nói.
Yến Long Sơn lại tỏ vẻ châm chọc: “Nếu như ông trời thương xót thì đã không để xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
“Mạng của 140 người ở núi Trường Mao cũng là mạng!”
Chuyện lớn như vậy xảy ra trong địa phận do ông ta quản lý, chắc chắn phải đưa ra lời giải thích hợp lý mới được.
Đúng lúc này…
“Gia chủ! Có điện thoại của phu nhân!”
Trợ lý của gia chủ nhà họ Yến cầm điện thoại đến.