• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (11 Viewers)

  • Chương 901: Người dư thừa

Lưu Bát ảo não cực kỳ, lẽ ra sau khi hắn ta theo Yến Thái vào đây thì không nên giao lại quyền giết người cho cậu ấm nhà họ Yến!

Thế nhưng tất cả đã quá muộn.

Bây giờ dù hắn ta có hối hận cũng thế mà thôi.

“Thằng con trời đánh này! Con có biết mình đang làm cái gì không hả!”

Yến Long Sơn trợn trừng hai mắt như muốn phun ra lửa, hung tợn nói.

Ông ta tức muốn phát điên lên được, khiến cả căn phòng cũng trở nên nóng bức.

Nhất là bạt tai đó cũng đánh cho Yến Thái tỉnh táo lại.

Trên mặt Yến Thái nhanh chóng xuất hiện dấu tay đỏ chói mắt.

Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt oán độc trợn trừng lên nhìn Yến Long Sơn.

“Ông đánh tôi!”

Hắn ta hằn học nói, giọng nói đó chất chứa loại áp bức khó hiểu bị dồn nén bấy lâu nay, đang muốn bùng lên trong ánh mắt.

Hắn ta không thể hiểu nổi, bản thân mình là con ruột của Yến Long Sơn!

Thế mà ông ta lại đánh hắn ngay trước mặt tất cả mọi người như thế!

Chẳng những mất hết mặt mũi mà còn khiến hắn ta thất vọng về bố mình hơn.

Thế nhưng.

Cơn tức của Yến Long Sơn lại bị những lời đó đẩy lên tới đỉnh điểm.

Ông ta giơ tay lên cao, lại tát cho Yến Thái một cái.

“Bốp!”

Âm thanh đó lại càng vang dội hơn, khiến Yến Thái phải lùi về sau mấy bước.

Đau!

Cảm giác đau đớn nóng rát khiến cả người Yến Thái dại ra.

Từ khi sinh ra đến nay, hắn ta chưa bao giờ phải đau đớn đến thế!

Không chỉ là xác thịt, mà còn cả tâm hồn!

“Ông đánh tôi…”

Yến Thái khẽ thì thào, cơ thể run lên nhè nhẹ, ký ức thời thơ ấu lại hiện lên trong nháy mắt.

“Thằng khốn này, mày muốn chọc bố tức chết mới thôi phải không!”

“Nếu bố tới chậm một bước thôi thì chắc là mày đã gây ra tai họa ngập trời rồi, cậu ấm nhà họ Lý sẽ bị mày giết chết!”

“Mày có biết nó sẽ dẫn đến hậu quả gì không!”

“Mày có biết thân phận của người đó quan trọng đến thế nào không!”

Yến Long Sơn thở phì phì quát.

“Ông lại còn đánh tôi…”

Dường như Yến Thái vẫn không thể tin được điều đó, hai mắt hắn ta đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Yến Long Sơn, lặp lại những lời đó.

“Bố đánh mày ư? Bố chưa giết chết mày là may rồi đấy!”

“Mày nhìn lại xem mình là cái thá gì mà dám ra tay với người ta?”

“Nếu cậu ấy bị mày tổn thương dù chỉ là một chút, thì mày cũng không thể gánh vác nổi hậu quả đó đâu!”

“Mày đúng là thứ vô dụng chẳng được tích sự gì, chỉ gây thêm phiền phức là giỏi!”

Yến Long Sơn rít gào lên, nước miếng bay tứ tung, bắn cả vào mặt Yến Thái.

Bây giờ tim ông ta vẫn còn treo tít trên cao, nghĩ tới lại thấy sợ.

Nếu không có cuộc điện thoại đó, e là bây giờ đã có tai vạ ngập trời.

Đến lúc đó đừng nói là Yến Thái, cả nhà họ Yến đều phải gánh chịu sự hủy diệt.

Sinh mệnh của cậu ấm nhà họ Lý bị nhà họ Yến cắt đứt.

Chỉ mỗi tội danh đó thôi bọn họ đã chẳng gánh vác nổi!

E là, tiếng xấu cũng sẽ gieo xuống ngàn đời.

Và ông ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để nhìn ân nhân của mình nữa.

Ông ta càng nghĩ càng giận, máu nóng xông lên đỉnh đầu.

“A!!”

Đó là con trai của ân nhân Yến Long Sơn này, lại bị chính con trai ông ta lên kế hoạch giết chết!

Ông ta cực kỳ xấu hổ, thẹn quá hóa giận nên hét lên thật to.

Yến Long Sơn dồn hết sức bình sinh, tát cho Yến Thái một bạt tai nữa.

“Bốp!”

“Thằng con trời đánh này! Còn chưa chịu quỳ xuống nữa à!”

“Mày mau xin lỗi cậu Lý và xin lỗi cả nhà họ Lý đi! Quỳ xuống xin lỗi cả liệt tổ liệt tông nhà họ Yến nữa!”

Yến Long Sơn nói khàn cả giọng.

Cả căn phòng lập tức trở nên đóng băng, bầu không khí ngưng đọng đầy áp lực.

Tất cả mọi người trông thấy cảnh tượng đó, một màn kịch luân lý gia đình khiến bọn họ trở nên lúng túng khó xử.

Dù sao chuyện này liên quan đến việc nhà họ Yến, mọi người cũng không tiện nói ra nói vào.

“Con trời đánh?”

“Xin lỗi?”

Yến Thái bị Yến Long Sơn tát vài cái, tát đến nỗi đầu óc không còn nhanh nhẹn nữa.

Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt độc ác và đầy hung tợn nhìn Yến Long Sơn.

“Tôi là con trai ông đấy! Là con trai ruột của ông đấy!"

“Bớt nói những lời đó với bố mày đi! Cũng vì mày là con trai bố nên bố mày mới cảm thấy chán ghét mày đến thế!”

Yến Long Sơn quát lớn: “Thằng vô dụng này, đúng là chẳng được tích sự gì lại còn giỏi gây họa! Tại sao nhà họ Yến lại sinh ra đứa ngu xuẩn như mày cơ chứ!”

Ông ta đang trút hết cơn tức của mình lên đầu Yến Thái, càng nhìn hắn ta càng thấy ngứa mắt.

Ánh mắt Yến Thái nhìn Yến Long Sơn cũng lạnh như băng như sương, hai mắt cũng trở nên ướt át.

“Từ nhỏ ông đã không hài lòng với tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì!”

“Ông bảo tôi là thằng vô dụng, thế có bao giờ ông nói với tôi một câu rằng tôi nên làm gì, tôi có thể làm được gì chưa?”

“Tại sao ông lại có thể đối xử với người ngoài tốt hơn cả con trai ruột của mình như thế!”

“Tiệc sinh nhật của tôi ông cũng không thèm tham gia vì cái thằng đó! Cũng chỉ vì cứu lấy tên nông dân quê mùa đó!”

“Tại sao tôi lại phải nhận hết tất cả những điều này! Tôi là con trai ông đấy! Tôi là tương lai của cả nhà họ Yến đấy!"

Ánh mắt Yến Thái trở nên dữ tợn, quát lớn.

Lòng hắn ta đầy tức giận, hắn gào lên với tất cả sự bất mãn của mình dành cho bố trong suốt hơn hai mươi năm nay ra.

Thái độ của Yến Long Sơn dành cho hắn ta vẫn thế từ khi hắn ta bắt đầu biết ghi nhớ.

Là vì Yến Long Sơn hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta, khinh thường con trai mình.

“Mày là cái rắm!”

Yến Long Sơn quát lên với Yến Thái, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Ông ta cắn răng, quay đầu đi, chuyển tầm mắt sang nhóm người tổ chức Đệ Nhất.

“Yến Long Sơn này sống một đời quang minh lỗi lạc, pháp bất dung tình!”

Mạc Vãn Phong thấy thế lập tức hiểu ra.

Gia chủ nhà họ Yến đang muốn từ bỏ tình cảm gia đình, vua có tội thì cùng phạt như dân thường!

“Người đâu! Dẫn đi!”

Mạc Vãn Phong hất tay, lập tức có người sau lưng tiến lên khống chế Yến Thái.

Yến Thái không hề phản kháng, chỉ dùng đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm Yến Long Sơn.

“Ông quả là một người bố tốt!”

“Vì tiền đồ của ông, vì kẻ ông gọi là ân nhân! Ông lại muốn bắt giam con mình!”

“Ông không thấy mình đã khiến liệt tổ liệt tông thất vọng ư! Tại sao khi đó ông lại muốn sinh tôi ra!”

Yến Thái không ngừng rít gào, trông hắn ta cứ như một kẻ điên.

Mạc Vãn Phong hất tay, không dám để lâu vì sợ sẽ làm ồn Vu Kiệt.

Chẳng mấy chốc Yến Thái đã bị dẫn đi, ngoài hành lang tiếng vang vẫn vọng vào, tiếng mắng đầy tức giận không hề dừng lại.

“Chuyện này tôi sẽ đích thân xin lỗi ông Lý!”

Trông Yến Long Sơn có vẻ khá là cô đơn, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt đó lại cực kỳ dễ thấy.

“Tính ra thì đây là chuyện nhà ông nên chúng tôi cũng không tiện xen vào”.

Mạc Vãn Phong thản nhiên nói, nhìn Hướng Thiên Lĩnh.

Hướng Thiên Lĩnh cũng gật đầu, không hỏi đến nữa.

Sau đó ánh mắt của cả ba người lại chuyển sang kẻ nổi bật nhất nơi đó.

Lưu Bát!

Mạc Vãn Phong hất tay, chẳng mấy chốc đã có người tiến lên khống chế hắn ta.

“Tổ trưởng, giải quyết thế nào?”

“Có người dò hỏi?”

“Anh là Lưu Bát phải không?”

Mạc Vãn Phong lại gần người đó, nói.

Lưu Bát gật đầu theo bản năng, người trước mắt hắn ta đều là nhân vật số một số hai thủ đô!

Tim hắn chợt run lên, có chút lo lắng cho tương lai của mình.

“Thế thì đúng rồi, dẫn đi”.

Mạc Vãn Phong nói: “Khi Vu Kiệt tỉnh lại thì để cậu ấy quyết định”.

Sau đó, cấp dưới lại dẫn người đi và trông chừng cực kỳ nghiêm ngặt.

Lưu Bát, kẻ vừa mới xuất hiện trong chủ đề trò chuyện của bọn họ.

Kẻ đó không phải ai xa lạ, chính là tay chân của Thượng Quan Bắc được đưa đến Lạc Thành!

Hơn nữa cũng là nhân chứng quan trọng để nhắm vào Thượng Quan Bắc!

Thượng Quan Bắc sẽ không ngờ được rằng mình nhờ Yến Thái hỗ trợ, lại biến khéo thành vụng.

Hắn ta cũng không ngờ được rằng Yến Thái là kẻ có vấn đề về tâm lý, biến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Lưu Bát, trở thành con dao đâm vào người hắn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom