Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 908: Anh chiến đấu là vì muốn báo thù
Mộ Doãn Thiện tắt điện thoại, rồi xóa bỏ tư liệu của mình.
Bà ta cần ẩn giấu tung tích, sau đó yên lặng thưởng thức vở kịch hay.
Bà ta tin chắc rằng tin tức này sẽ khiến dư luận trên khắp thế giới chấn động.
Mộ Doãn Thiện mang tâm trạng vui vẻ leo lên máy bay rời khỏi Lạc Thành.
Ngay sau khi bà ta rời đi không lâu, một chiếc máy bay đuổi theo sau máy bay của Lý Nam, từ từ hạ xuống.
Trên chiếc máy bay này có một ký hiệu đặc thù.
Đây là máy bay của nhà họ Lý.
Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ cũng đã đến.
“Không biết anh Kiệt sao rồi, có xảy ra chuyện gì hay không?”
Dương Cẩm Tú tỏ vẻ lo lắng.
Vẻ mặt của cô rất tiều tụy, Mục Tiểu Vũ đi bên cạnh cô cũng thế.
Hai người đều có vẻ rất mệt mỏi.
Bọn họ đã tìm kiếm Vu Kiệt trên biển rất lâu, trong quá trình đó, có một số việc xảy ra khiến cả hai cũng mất tích…
May mà Lý Nam đã tìm được bọn họ.
Nói chính xác hơn là được ông lão kia cứu.
Có điều, hai cô gái này cũng không nắm rõ tình hình.
Ngay khi ông cụ Lý kết thúc cuộc điện thoại cuối cùng với Vu Kiệt, cụ liền nói tin tức này cho Dương Cẩm Tú.
Làm vậy là vì muốn cô đừng lo lắng, không cần phải chạy loạn khắp nơi.
Tuy nhiên, Dương Cẩm Tú lại vội vã xin ông cụ Lý sắp xếp máy bay để đến Lạc Thành thăm Vu Kiệt.
Đương nhiên ông cụ Lý không từ chối.
“Yên tâm đi, anh họ của em phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”.
Mục Tiểu Vũ lên tiếng an ủi.
Cô bé rất thông minh, sau khi nhận thấy hiện tại nhà họ Lý không có hành động gì quá lớn, cô liền đoán được Vu Kiệt hẳn là không có nguy hiểm gì.
Chẳng mấy chốc, máy bay của hai người Dương Cẩm Tú đã đáp xuống sân bay Lạc Thành.
Khi hai người xuống máy bay thì bên ngoài đã có xe chờ sẵn.
Cùng lúc đó…
Ở lối ra bệnh viện.
Một bệnh nhân ngồi trên xe lăn đang tự mình lăn bánh xe để di chuyển.
Cô đội mũ, đeo khẩu trang, từ trên xuống dưới trùm kín mít.
Đối mắt kia hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, thoạt nhìn có hơi lén lút.
“Cô đang làm gì vậy?”
Thủ vệ canh cổng nhíu mày nhìn người nọ và hỏi.
Bệnh nhân kia ho sù sụ một hồi rồi nói: “Hôm nay tôi xuất viện, đang chuẩn bị rời khỏi nơi này!”
Thủ vệ quan sát một hồi cũng không thấy gì khả nghi, hơn thế nữa người này rời đi chứ không tiến vào, nên anh ta không mấy để tâm.
“Được rồi… Cô không có người nhà à?”
Thủ vệ vô thức hỏi.
Ánh mắt bệnh nhân lóe lên tia mất mát, khẽ lắc đầu.
Thủ vệ cũng là một cô nhi nên rất đồng tình với người này.
“Được rồi, sau này cố sống cho tốt, đi đi!”
Anh ta phất phất tay và nói.
Những thủ vệ bên cạnh cũng tránh sang một bên, thậm chí có người còn giúp bệnh nhân đẩy xe lăn ra ngoài.
Bọn họ cũng thấy được hai cái chân bị băng bó của bệnh nhân, còn có mùi thuốc thoang thoảng.
Mọi người đều cảm thấy người này không có gì khả nghi.
Chẳng mấy chốc, bệnh nhân đã men theo lối đi bộ ra ngoài.
Chợt, có một thủ vệ sực nhớ ra điều gì đó: “Người này… hình như còn chưa tháo thẻ tay…”
Mọi người tỏ vẻ nghi hoặc, liếc mắt nhìn nhau.
“Có lẽ là quên, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra”.
“Cũng đúng, bác sĩ và y tá đã quên, bệnh nhân này cũng quên, dù sao thì nhân vật chính ở bệnh viện hiện tại không phải bọn họ”.
Mấy người khẽ gật đầu với nhau, thản nhiên nói.
Bệnh nhân nọ vừa rời khỏi bệnh viện liền cởi khẩu trang ra, nhìn quanh bốn phía.
Đó chính là Ngô Tiểu Phàm!
Cô lén rút rời khỏi bệnh viện là vì muốn đến xem tình hình của ông nội.
Bây giờ, ông là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.
Cô bắt một chiếc taxi, sau khi ngồi lên xe liền đi thẳng đến bệnh viện của ông nội.
Trong một bệnh viện khác, Ngô Tiểu Phàm đẩy xe lăn đi đến phòng bệnh của ông nội mình.
Ở cửa có vài thủ vệ đứng gác.
“Tôi là cháu gái bệnh nhân, trong phòng có người biết mặt tôi!”
Ngô Tiểu Phàm nhanh chóng giới thiệu bản thân.
Cô sợ sẽ gây ra phiền toái gì đó.
Phải biết, ngoại trừ chỗ này, trong bệnh viện của cô cũng có rất nhiều thủ vệ canh giữ.
Có lẽ những người này là do các nhân vật lớn kia sắp xếp.
Tuy cô rất cảm kích, nhưng lại thấy không quen.
Ngay lúc này, một y tá bước ra.
“Cô là cháu gái của bệnh nhân đây mà! Sao cô cũng nhập viện rồi?”
“À, tôi… có chút chuyện ngoài ý muốn!”
Ngô Tiểu Phàm ngượng ngùng đáp.
Y tá cũng không nói gì thêm mà cầm bệnh án rời đi.
“Vào đi!”
Thủ vệ nhanh chóng nhường đường để cô vào.
Ngô Tiểu Phàm đẩy xe lăn vào phòng, ngay lập tức, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông chán nản ngồi dưới đất, tựa người vào tường.
Thoạt nhìn hắn ta khiến người ta có cảm giác vô cùng đau thương.
Cô nhíu mày và hỏi: “Lưu Hổ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hổ từ từ quay đầu lại, ngước nhìn Ngô Tiểu Phàm.
Hai mắt hắn ta sưng húp, dường như đã khóc rất lâu rồi.
“Chị Tiểu Phàm, chân của chị sao vậy?”
Lưu Hổ đứng bật dậy, tỏ vẻ lo lắng, vội vàng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là… không cẩn thận bị phỏng mà thôi!”
Ngô Tiểu Phàm nôn nóng hỏi: “Em nói mau đi, có phải ông nội xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, không có!”
Lưu Hổ vội vàng khoát tay, sau đó chạy đến đẩy Ngô Tiểu Phàm đến cạnh ông nội cô.
“Chị nhìn đi, ông Ngô tốt lắm, không có chuyện gì đâu!”
Hắn ta giải thích.
Ngô Tiểu Phàm cũng nhìn ra tình huống của ông nội mình, tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an.
“Vậy sao vừa nãy em khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vẻ mặt cô thoáng trở nên nghiêm túc, gặn hỏi.
Nghe xong, Lưu Hổ mím môi lắc đầu.
Nước mắt hắn ta cũng bắt đầu chảy xuống, cái mũi hồng hồng.
“Trương Bát – em trai cùng thôn của em trước đó có gọi đến, nó nói có rất nhiều phụ nữ mặc áo bào, cầm kiếm dẫn theo một đám điên đến giết sạch người trong thôn của chúng ta!”
“Mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ, gặp người liền giết, khắp nơi toàn là máu, sau đó em đã nhiều lần gọi điện cho người trong thôn, nhưng không có ai bắt máy!”
“Nhà của mọi người cũng bị một mồi lửa thiêu sạch, chẳng còn gì cả…”
Vừa nói, nước mắt Lưu Hổ vừa chảy dài.
Cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nữa, một lần nữa ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.
Ngô Tiểu Phàm sững sờ, cứ như vừa bị sét đánh.
Chết rồi…
Chết hết rồi…
Đó là quê hương của cô, là nơi cất giấu những ký ức của cô.
Còn có các cô chú… hàng xóm, các anh các chị đã cùng cô lớn lên.
Tiếng cười đùa vui vẻ, những mái nhà tranh, ruộng lúa, cánh rừng…
Tại sao lại có thể như vậy?
“Tại sao lại có thể như vậy?”
Ngô Tiểu Phàm ứa nước mắt, thoáng chốc, quần áo cô cũng trở nên ẩm ướt.
“Em có về xem thử chưa, có khi nào là ai đó đùa dai không?”
Đột nhiên Ngô Tiểu Phàm hỏi, dường như là mong muốn có được một đáp án khác.
Lưu Hổ lắc đầu, cúi đầu thật sâu, úp mặt vào gối.
Hắn ta nghẹn ngào nói: “Lúc đó anh Vu cũng có mặt ở đây, anh ấy bảo em canh ông nội, một mình anh ấy quay về làng!”
Bất chợt, Ngô Tiểu Phàm nghĩ ra điều gì đó.
Lúc này, cô mới ý thức được hóa ra Vu Kiệt đến nhà họ Thường mới phát hiện cô bị bắt, chứ không phải đến để cứu cô.
Anh đến là để báo thù cho dân làng!
Lúc này đây, tình cảm của Ngô Tiểu Phàm dành cho Vu Kiệt lại một lần nữa thăng hoa.
Trong ấn tượng của cô, Vu Kiệt rất khác biệt.
Bởi vì xuất thân của anh rất tôn quý, địa vị cực cao, nhưng anh lại bằng lòng đánh đổi tính mạng vì những dân làng không liên quan gì đến mình, anh bất chấp tất cả để đến nhà họ Thường, anh chiến đấu…
Là vì muốn báo thù!
Bà ta cần ẩn giấu tung tích, sau đó yên lặng thưởng thức vở kịch hay.
Bà ta tin chắc rằng tin tức này sẽ khiến dư luận trên khắp thế giới chấn động.
Mộ Doãn Thiện mang tâm trạng vui vẻ leo lên máy bay rời khỏi Lạc Thành.
Ngay sau khi bà ta rời đi không lâu, một chiếc máy bay đuổi theo sau máy bay của Lý Nam, từ từ hạ xuống.
Trên chiếc máy bay này có một ký hiệu đặc thù.
Đây là máy bay của nhà họ Lý.
Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ cũng đã đến.
“Không biết anh Kiệt sao rồi, có xảy ra chuyện gì hay không?”
Dương Cẩm Tú tỏ vẻ lo lắng.
Vẻ mặt của cô rất tiều tụy, Mục Tiểu Vũ đi bên cạnh cô cũng thế.
Hai người đều có vẻ rất mệt mỏi.
Bọn họ đã tìm kiếm Vu Kiệt trên biển rất lâu, trong quá trình đó, có một số việc xảy ra khiến cả hai cũng mất tích…
May mà Lý Nam đã tìm được bọn họ.
Nói chính xác hơn là được ông lão kia cứu.
Có điều, hai cô gái này cũng không nắm rõ tình hình.
Ngay khi ông cụ Lý kết thúc cuộc điện thoại cuối cùng với Vu Kiệt, cụ liền nói tin tức này cho Dương Cẩm Tú.
Làm vậy là vì muốn cô đừng lo lắng, không cần phải chạy loạn khắp nơi.
Tuy nhiên, Dương Cẩm Tú lại vội vã xin ông cụ Lý sắp xếp máy bay để đến Lạc Thành thăm Vu Kiệt.
Đương nhiên ông cụ Lý không từ chối.
“Yên tâm đi, anh họ của em phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”.
Mục Tiểu Vũ lên tiếng an ủi.
Cô bé rất thông minh, sau khi nhận thấy hiện tại nhà họ Lý không có hành động gì quá lớn, cô liền đoán được Vu Kiệt hẳn là không có nguy hiểm gì.
Chẳng mấy chốc, máy bay của hai người Dương Cẩm Tú đã đáp xuống sân bay Lạc Thành.
Khi hai người xuống máy bay thì bên ngoài đã có xe chờ sẵn.
Cùng lúc đó…
Ở lối ra bệnh viện.
Một bệnh nhân ngồi trên xe lăn đang tự mình lăn bánh xe để di chuyển.
Cô đội mũ, đeo khẩu trang, từ trên xuống dưới trùm kín mít.
Đối mắt kia hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, thoạt nhìn có hơi lén lút.
“Cô đang làm gì vậy?”
Thủ vệ canh cổng nhíu mày nhìn người nọ và hỏi.
Bệnh nhân kia ho sù sụ một hồi rồi nói: “Hôm nay tôi xuất viện, đang chuẩn bị rời khỏi nơi này!”
Thủ vệ quan sát một hồi cũng không thấy gì khả nghi, hơn thế nữa người này rời đi chứ không tiến vào, nên anh ta không mấy để tâm.
“Được rồi… Cô không có người nhà à?”
Thủ vệ vô thức hỏi.
Ánh mắt bệnh nhân lóe lên tia mất mát, khẽ lắc đầu.
Thủ vệ cũng là một cô nhi nên rất đồng tình với người này.
“Được rồi, sau này cố sống cho tốt, đi đi!”
Anh ta phất phất tay và nói.
Những thủ vệ bên cạnh cũng tránh sang một bên, thậm chí có người còn giúp bệnh nhân đẩy xe lăn ra ngoài.
Bọn họ cũng thấy được hai cái chân bị băng bó của bệnh nhân, còn có mùi thuốc thoang thoảng.
Mọi người đều cảm thấy người này không có gì khả nghi.
Chẳng mấy chốc, bệnh nhân đã men theo lối đi bộ ra ngoài.
Chợt, có một thủ vệ sực nhớ ra điều gì đó: “Người này… hình như còn chưa tháo thẻ tay…”
Mọi người tỏ vẻ nghi hoặc, liếc mắt nhìn nhau.
“Có lẽ là quên, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra”.
“Cũng đúng, bác sĩ và y tá đã quên, bệnh nhân này cũng quên, dù sao thì nhân vật chính ở bệnh viện hiện tại không phải bọn họ”.
Mấy người khẽ gật đầu với nhau, thản nhiên nói.
Bệnh nhân nọ vừa rời khỏi bệnh viện liền cởi khẩu trang ra, nhìn quanh bốn phía.
Đó chính là Ngô Tiểu Phàm!
Cô lén rút rời khỏi bệnh viện là vì muốn đến xem tình hình của ông nội.
Bây giờ, ông là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.
Cô bắt một chiếc taxi, sau khi ngồi lên xe liền đi thẳng đến bệnh viện của ông nội.
Trong một bệnh viện khác, Ngô Tiểu Phàm đẩy xe lăn đi đến phòng bệnh của ông nội mình.
Ở cửa có vài thủ vệ đứng gác.
“Tôi là cháu gái bệnh nhân, trong phòng có người biết mặt tôi!”
Ngô Tiểu Phàm nhanh chóng giới thiệu bản thân.
Cô sợ sẽ gây ra phiền toái gì đó.
Phải biết, ngoại trừ chỗ này, trong bệnh viện của cô cũng có rất nhiều thủ vệ canh giữ.
Có lẽ những người này là do các nhân vật lớn kia sắp xếp.
Tuy cô rất cảm kích, nhưng lại thấy không quen.
Ngay lúc này, một y tá bước ra.
“Cô là cháu gái của bệnh nhân đây mà! Sao cô cũng nhập viện rồi?”
“À, tôi… có chút chuyện ngoài ý muốn!”
Ngô Tiểu Phàm ngượng ngùng đáp.
Y tá cũng không nói gì thêm mà cầm bệnh án rời đi.
“Vào đi!”
Thủ vệ nhanh chóng nhường đường để cô vào.
Ngô Tiểu Phàm đẩy xe lăn vào phòng, ngay lập tức, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông chán nản ngồi dưới đất, tựa người vào tường.
Thoạt nhìn hắn ta khiến người ta có cảm giác vô cùng đau thương.
Cô nhíu mày và hỏi: “Lưu Hổ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hổ từ từ quay đầu lại, ngước nhìn Ngô Tiểu Phàm.
Hai mắt hắn ta sưng húp, dường như đã khóc rất lâu rồi.
“Chị Tiểu Phàm, chân của chị sao vậy?”
Lưu Hổ đứng bật dậy, tỏ vẻ lo lắng, vội vàng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là… không cẩn thận bị phỏng mà thôi!”
Ngô Tiểu Phàm nôn nóng hỏi: “Em nói mau đi, có phải ông nội xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, không có!”
Lưu Hổ vội vàng khoát tay, sau đó chạy đến đẩy Ngô Tiểu Phàm đến cạnh ông nội cô.
“Chị nhìn đi, ông Ngô tốt lắm, không có chuyện gì đâu!”
Hắn ta giải thích.
Ngô Tiểu Phàm cũng nhìn ra tình huống của ông nội mình, tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an.
“Vậy sao vừa nãy em khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vẻ mặt cô thoáng trở nên nghiêm túc, gặn hỏi.
Nghe xong, Lưu Hổ mím môi lắc đầu.
Nước mắt hắn ta cũng bắt đầu chảy xuống, cái mũi hồng hồng.
“Trương Bát – em trai cùng thôn của em trước đó có gọi đến, nó nói có rất nhiều phụ nữ mặc áo bào, cầm kiếm dẫn theo một đám điên đến giết sạch người trong thôn của chúng ta!”
“Mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ, gặp người liền giết, khắp nơi toàn là máu, sau đó em đã nhiều lần gọi điện cho người trong thôn, nhưng không có ai bắt máy!”
“Nhà của mọi người cũng bị một mồi lửa thiêu sạch, chẳng còn gì cả…”
Vừa nói, nước mắt Lưu Hổ vừa chảy dài.
Cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nữa, một lần nữa ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.
Ngô Tiểu Phàm sững sờ, cứ như vừa bị sét đánh.
Chết rồi…
Chết hết rồi…
Đó là quê hương của cô, là nơi cất giấu những ký ức của cô.
Còn có các cô chú… hàng xóm, các anh các chị đã cùng cô lớn lên.
Tiếng cười đùa vui vẻ, những mái nhà tranh, ruộng lúa, cánh rừng…
Tại sao lại có thể như vậy?
“Tại sao lại có thể như vậy?”
Ngô Tiểu Phàm ứa nước mắt, thoáng chốc, quần áo cô cũng trở nên ẩm ướt.
“Em có về xem thử chưa, có khi nào là ai đó đùa dai không?”
Đột nhiên Ngô Tiểu Phàm hỏi, dường như là mong muốn có được một đáp án khác.
Lưu Hổ lắc đầu, cúi đầu thật sâu, úp mặt vào gối.
Hắn ta nghẹn ngào nói: “Lúc đó anh Vu cũng có mặt ở đây, anh ấy bảo em canh ông nội, một mình anh ấy quay về làng!”
Bất chợt, Ngô Tiểu Phàm nghĩ ra điều gì đó.
Lúc này, cô mới ý thức được hóa ra Vu Kiệt đến nhà họ Thường mới phát hiện cô bị bắt, chứ không phải đến để cứu cô.
Anh đến là để báo thù cho dân làng!
Lúc này đây, tình cảm của Ngô Tiểu Phàm dành cho Vu Kiệt lại một lần nữa thăng hoa.
Trong ấn tượng của cô, Vu Kiệt rất khác biệt.
Bởi vì xuất thân của anh rất tôn quý, địa vị cực cao, nhưng anh lại bằng lòng đánh đổi tính mạng vì những dân làng không liên quan gì đến mình, anh bất chấp tất cả để đến nhà họ Thường, anh chiến đấu…
Là vì muốn báo thù!