Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 909: Vu Kiệt tỉnh lại
Vu Kiệt là vì trả thù cho những thôn dân thôn Trường Mao.
Cơ thể mềm mại của Ngô Tiểu Phàm khẽ run rẩy, tự đáy lòng từ từ dâng lên một niềm cảm kích sâu sắc.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn ông nội đang còn hôn mê trên giường bệnh.
Cô nhớ lại một ngày nào đó trong quá khứ, ông nội lại cao hứng lôi mình ra bãi biển, bảo là có thần tiên báo mộng, phải cứu một người.
Ban đầu cô vốn không tin, cho đến khi cứu được một người thật, song chỉ cảm thấy trùng hợp mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, hết thảy lại kỳ diệu như vậy.
Ai mà ngờ được, chẳng nghĩ ngợi gì nhặt về được một cái mạng, thế mà người đó lại mang thân phận không tầm thường.
Hơn nữa, lại còn có thực lực mạnh mẽ nhường ấy!
Quan trọng nhất chính là, người đó ghét ác như thù, thiện ác quang minh.
Trong thế giới này, một người như thế vẫn còn tồn tại à?
Chẳng lẽ lão thần thiên trong giấc mơ của ông nội lại là thật sao?
“Anh ta… thật sự là… người định mệnh của mình ư?”
Ngô Tiểu Phàm lẩm bẩm trong miệng, trong mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cũng ngay lúc đó.
Di động của Ngô Tiểu Phàm vang lên.
Cô cầm lên liếc nhìn người gọi đến, là một số lạ.
“A lô, xin chào…”
“Xin chào, tôi là nhân viên của tổ Báo, cô đang ở đâu vậy, chúng tôi có việc muốn báo cho cô biết”.
Người trong điện thoại giọng nói rất vang, có vẻ gấp gáp.
Ngô Tiểu Phàm không muốn cho biết mình đang ở đâu, tiện miệng nói: “À, có việc gì cứ nói đi”.
Bên kia cũng không cần cô trả lời mà nói luôn: “Là thế này, anh Vu Kiệt đã tỉnh rồi!”
Người còn chưa nói xong, ngô Tiểu Phàm đã trợn to mắt, trong lòng như có dàn trống đang đánh liên hồi.
Cô liền đỏ bừng mặt, vội vàng nói: “Được, tôi đến ngay!”
Cô lập tức gác máy, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.
Cô còn mải nghĩ, mình sẽ gặp anh ấy với bộ dạng gì đây?
Có cần phải trang điểm không?
Có vẻ như đàn ông đều thích phụ nữ trang điểm thì phải!
Lưu Hổ đứng bên cạnh nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm bắt đầu xoắn xuýt hết cả bèn lo lắng hỏi: “Chị Tiểu Phàm, bộ xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có!”
Ngô Tiểu Phàm bất giác cong cong khóe miệng: “Em ở đây trông chừng ông nội, chị thấy ông nội chắc cũng sắp tỉnh rồi đấy, chuyện tốt có đôi mà!”
Nói xong, cô tự đẩy chiếc xe lăn đi ra ngoài.
Lưu Hổ ngồi một mình trong phòng hoang mang gãi đầu gãi tai, chẳng hiểu gì hết.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Ngô Lãnh.
“Ông nội Ngô ơi, ông nhất định phải tỉnh lại đó!”
Trong một bệnh viện khác.
Khi bác sĩ điều trị chính nhìn thấy ngón tay người bệnh nằm trên giường giật giật thì vui mừng đến nỗi suýt chút nữa ngồi bật dậy.
Anh ta vội vàng thông báo cho tất cả bác sĩ.
Sau khi thấy bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ điều trị chính lập tức thông báo cho các cán bộ cấp cao của bệnh viện.
Rất nhiều người tai to mặt lớn nhanh chóng có mặt.
Căn phòng phải chứa số lượng lớn người như vậy, cơ hồ chật như nêm cối.
Những nhân vật cốt cán đứng vây quanh giường bệnh, ai cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy kết quả mà mình muốn thấy.
Lúc này.
Trong ý thức của Vu Kiệt, cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, không phải là núi lửa nữa.
Anh giống như đã ngã xuống vực sâu, chìm ở trong đó rất lâu.
Trong một khoảnh khắc, anh không còn năng lực cảm giác về không gian và thời gian.
Anh cũng không biết mình đang làm gì.
Không biết mất bao lâu, hình như rốt cuộc cũng chạm đáy, Vu Kiệt cảm thấy hình như mình trôi vào một nơi nào đó vừa tối tăm vừa chật chội.
Không gian chung quanh đầy sức ép khiến anh cơ hồ không thở nổi.
Bên cạnh bỗng nhiên có tiếng động, giống như có thứ gì đó đang vỡ vụn.
Anh có cảm giác mắt mình như bị đổ chì, nặng như núi đè.
Muốn mở mắt ra, phải vận hết sức lực toàn thân.
Rốt cuộc, một tia sáng mỏng cũng xuyên vào được đồng tử của anh.
Nhưng mà, cùng lúc cảm nhận được tia sáng này, anh cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng nặng nề.
Nhất thời, vô số ký ức xông đến nhấn chìm anh vào mê mang.
Não bộ giống như bị ai đó thao túng, rất khó chịu.
Song cuối cùng anh cũng mở được mắt ra, ánh mắt tán loạn hoang mang.
Anh có thể nhìn thấy trần nhà phía trên, đây là…
Bệnh viện!
Anh dần dần khôi phục ý thức, nhưng thân thể lại như không còn là của mình nữa, không nhúc nhích được.
Anh mắt của anh chợt di chuyển, nhìn thấy người đứng bên trái mình.
Gương mặt quen thuộc nhất thời đập vào mắt.
“Chú Mạc…”
Vu Kiệt mở miệng, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.
Vẻ mặt Mạc Vãn Phong trở nên phấn khích, liền gật gật đầu.
Ông rất vui vì thấy Vu Kiệt còn sống.
Như vậy rốt cuộc cũng có thể ăn nói với tổ chức đệ nhất rồi.
Cũng coi như có thể ăn nói với sư phụ của mình nữa.
Ông nhếch môi, nặn ra một nụ cười.
Ánh mắt Vu Kiệt quét đến người đứng bên cạnh Mạc Vãn Phong.
“Thủ lĩnh tổ Báo, Hướng Thiên Lĩnh!”
Hướng Thiên Lĩnh lập tức rập người đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội.
Sau đó, ông ta lập tức cười giải thích: “Tôi là cấp dưới của Lão Lưu, sau này tôi sẽ giải thích rõ hơn”.
Trong lòng Vu Kiệt chấn động, có hơi hoảng hốt.
Lão Lưu…
Đây là cấp dưới của ông ấy sao?
Nhất thời Vu Kiệt cảm thấy cảm động vô cùng, suy nghĩ mông lung.
Có lẽ là từ khi còn nằm trong nôi, mình đã được người khác bảo vệ rồi.
Vu Kiệt không nói gì, chỉ là ánh mắt trang trọng dừng lại trên người Hướng Thiên Lĩnh.
Anh phải ghi nhớ người này.
Tiếp theo, Vu Kiệt lại dời mắt.
Lúc này trước mặt xuất hiện bốn người đàn ông trung niên.
“Mạnh quá!”
Đó là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Vu Kiệt.
Anh nhận ra, bốn người trước mắt đều là người phong Thánh.
Có điều là, nhìn thấy trang phục Quốc Phái trên người bọn họ, liền nghĩ chắc hẳn là người Quốc Phái sai đến bảo vệ mình.
“Không cần lo lắng, cho dù người của Giang Hồ Truyền Thừa có cử người phong Thánh đến quấy rầy, chúng tôi cũng không niệm tình đâu!”
Người đứng đầu mở miệng nói, vẻ mặt đầy tự tin.
Vu Kiệt vẫn bình thản nét mặt, lặng lẽ nhìn bốn người bọn họ.
Nếu Quốc Phái đã cử người đến, vậy thì hai vị sư phụ của mình chắc cũng sắp tới rồi.
Vu Kiệt suy nghĩ, sau đó ánh mắt lại tiếp tục di chuyển.
Anh nhìn thấy vài vị bác sĩ nổi tiếng, ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt phấn khích, tươi cười vui vẻ.
Đó là nét cười nhẹ nhõm sau khi trở về từ cõi chết.
Vu Kiệt chợt nghĩ, trong thời gian này nhất định đã xảy ra nhiều chuyện mà mình không biết.
Ánh mắt của anh lại đảo nhanh, nhìn thất rất nhiều rất nhiều người.
Cuối cùng, anh đảo mắt qua khuôn mặt của Lão Ưng.
Đang định nói chuyện, chợt chung quanh vang lên giọng nói.
“Tránh ra!”
Vu Kiệt nhìn theo hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang bổ nhào vào từ ngoài cửa.
Người đàn ông này chính là bố của anh, Lý Nam!
“Tiểu Kiệt!
Lý Nam nhanh chóng nhào tới bên giường, nhìn thấy Vu Kiệt đã tỉnh, nhất thời không nói nên lời.
“Bố…”
Vu Kiệt cố gắng hết sức mới bật ra một từ, nhưng cũng yếu ớt vô cùng.
Lý Nam không đáp lại, chỉ có ánh mắt không rời khỏi Vu Kiệt, cứ nhìn như thế hồi lâu.
Cuối cùng ông cũng gật gật đầu: “Tốt quá rồi, không sao là tốt rồi, không sao là tốt quá rồi!”
Vu Kiệt cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lý Nam dành cho mình, trong lòng ấm áp dâng tràn.
“Tiểu Kiệt, thật khổ cho con!”
Trên mặt Lý Nam thoáng qua một tia áy náy.
Ông chỉ biết thở dài thườn thượt, không nói thêm gì nữa.
Lý Nam hổ thẹn trong lòng, Vu Kiệt quả thật đã chịu không biết bao nhiêu vất vả.
Ông lại chẳng thể nào có mặt để giúp đầu tiên, cảm giác thật sự áy náy.
Trí nhớ của Vu Kiệt cũng đã quay trở lại trước khi mình hôn mê, tuy hơi lộn xộn.
“Con… hôn mê bao lâu rồi?”
“Còn nữa, trước khi hôn mê, con đã làm gì?”
Anh chỉ thều thào, nhưng trong phòng lại lăng phắc nên ai cũng đều nghe được.
Lúc này Mạc Vãn Phong bước tới, đến bên cạnh Lý Nam.
“Lão Lý, để tôi nói chuyện với nó”.
Mạc Vãn Phong vỗ vỗ vai Lý Nam.
Cơ thể mềm mại của Ngô Tiểu Phàm khẽ run rẩy, tự đáy lòng từ từ dâng lên một niềm cảm kích sâu sắc.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn ông nội đang còn hôn mê trên giường bệnh.
Cô nhớ lại một ngày nào đó trong quá khứ, ông nội lại cao hứng lôi mình ra bãi biển, bảo là có thần tiên báo mộng, phải cứu một người.
Ban đầu cô vốn không tin, cho đến khi cứu được một người thật, song chỉ cảm thấy trùng hợp mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, hết thảy lại kỳ diệu như vậy.
Ai mà ngờ được, chẳng nghĩ ngợi gì nhặt về được một cái mạng, thế mà người đó lại mang thân phận không tầm thường.
Hơn nữa, lại còn có thực lực mạnh mẽ nhường ấy!
Quan trọng nhất chính là, người đó ghét ác như thù, thiện ác quang minh.
Trong thế giới này, một người như thế vẫn còn tồn tại à?
Chẳng lẽ lão thần thiên trong giấc mơ của ông nội lại là thật sao?
“Anh ta… thật sự là… người định mệnh của mình ư?”
Ngô Tiểu Phàm lẩm bẩm trong miệng, trong mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cũng ngay lúc đó.
Di động của Ngô Tiểu Phàm vang lên.
Cô cầm lên liếc nhìn người gọi đến, là một số lạ.
“A lô, xin chào…”
“Xin chào, tôi là nhân viên của tổ Báo, cô đang ở đâu vậy, chúng tôi có việc muốn báo cho cô biết”.
Người trong điện thoại giọng nói rất vang, có vẻ gấp gáp.
Ngô Tiểu Phàm không muốn cho biết mình đang ở đâu, tiện miệng nói: “À, có việc gì cứ nói đi”.
Bên kia cũng không cần cô trả lời mà nói luôn: “Là thế này, anh Vu Kiệt đã tỉnh rồi!”
Người còn chưa nói xong, ngô Tiểu Phàm đã trợn to mắt, trong lòng như có dàn trống đang đánh liên hồi.
Cô liền đỏ bừng mặt, vội vàng nói: “Được, tôi đến ngay!”
Cô lập tức gác máy, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.
Cô còn mải nghĩ, mình sẽ gặp anh ấy với bộ dạng gì đây?
Có cần phải trang điểm không?
Có vẻ như đàn ông đều thích phụ nữ trang điểm thì phải!
Lưu Hổ đứng bên cạnh nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm bắt đầu xoắn xuýt hết cả bèn lo lắng hỏi: “Chị Tiểu Phàm, bộ xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có!”
Ngô Tiểu Phàm bất giác cong cong khóe miệng: “Em ở đây trông chừng ông nội, chị thấy ông nội chắc cũng sắp tỉnh rồi đấy, chuyện tốt có đôi mà!”
Nói xong, cô tự đẩy chiếc xe lăn đi ra ngoài.
Lưu Hổ ngồi một mình trong phòng hoang mang gãi đầu gãi tai, chẳng hiểu gì hết.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Ngô Lãnh.
“Ông nội Ngô ơi, ông nhất định phải tỉnh lại đó!”
Trong một bệnh viện khác.
Khi bác sĩ điều trị chính nhìn thấy ngón tay người bệnh nằm trên giường giật giật thì vui mừng đến nỗi suýt chút nữa ngồi bật dậy.
Anh ta vội vàng thông báo cho tất cả bác sĩ.
Sau khi thấy bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ điều trị chính lập tức thông báo cho các cán bộ cấp cao của bệnh viện.
Rất nhiều người tai to mặt lớn nhanh chóng có mặt.
Căn phòng phải chứa số lượng lớn người như vậy, cơ hồ chật như nêm cối.
Những nhân vật cốt cán đứng vây quanh giường bệnh, ai cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy kết quả mà mình muốn thấy.
Lúc này.
Trong ý thức của Vu Kiệt, cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, không phải là núi lửa nữa.
Anh giống như đã ngã xuống vực sâu, chìm ở trong đó rất lâu.
Trong một khoảnh khắc, anh không còn năng lực cảm giác về không gian và thời gian.
Anh cũng không biết mình đang làm gì.
Không biết mất bao lâu, hình như rốt cuộc cũng chạm đáy, Vu Kiệt cảm thấy hình như mình trôi vào một nơi nào đó vừa tối tăm vừa chật chội.
Không gian chung quanh đầy sức ép khiến anh cơ hồ không thở nổi.
Bên cạnh bỗng nhiên có tiếng động, giống như có thứ gì đó đang vỡ vụn.
Anh có cảm giác mắt mình như bị đổ chì, nặng như núi đè.
Muốn mở mắt ra, phải vận hết sức lực toàn thân.
Rốt cuộc, một tia sáng mỏng cũng xuyên vào được đồng tử của anh.
Nhưng mà, cùng lúc cảm nhận được tia sáng này, anh cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng nặng nề.
Nhất thời, vô số ký ức xông đến nhấn chìm anh vào mê mang.
Não bộ giống như bị ai đó thao túng, rất khó chịu.
Song cuối cùng anh cũng mở được mắt ra, ánh mắt tán loạn hoang mang.
Anh có thể nhìn thấy trần nhà phía trên, đây là…
Bệnh viện!
Anh dần dần khôi phục ý thức, nhưng thân thể lại như không còn là của mình nữa, không nhúc nhích được.
Anh mắt của anh chợt di chuyển, nhìn thấy người đứng bên trái mình.
Gương mặt quen thuộc nhất thời đập vào mắt.
“Chú Mạc…”
Vu Kiệt mở miệng, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.
Vẻ mặt Mạc Vãn Phong trở nên phấn khích, liền gật gật đầu.
Ông rất vui vì thấy Vu Kiệt còn sống.
Như vậy rốt cuộc cũng có thể ăn nói với tổ chức đệ nhất rồi.
Cũng coi như có thể ăn nói với sư phụ của mình nữa.
Ông nhếch môi, nặn ra một nụ cười.
Ánh mắt Vu Kiệt quét đến người đứng bên cạnh Mạc Vãn Phong.
“Thủ lĩnh tổ Báo, Hướng Thiên Lĩnh!”
Hướng Thiên Lĩnh lập tức rập người đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội.
Sau đó, ông ta lập tức cười giải thích: “Tôi là cấp dưới của Lão Lưu, sau này tôi sẽ giải thích rõ hơn”.
Trong lòng Vu Kiệt chấn động, có hơi hoảng hốt.
Lão Lưu…
Đây là cấp dưới của ông ấy sao?
Nhất thời Vu Kiệt cảm thấy cảm động vô cùng, suy nghĩ mông lung.
Có lẽ là từ khi còn nằm trong nôi, mình đã được người khác bảo vệ rồi.
Vu Kiệt không nói gì, chỉ là ánh mắt trang trọng dừng lại trên người Hướng Thiên Lĩnh.
Anh phải ghi nhớ người này.
Tiếp theo, Vu Kiệt lại dời mắt.
Lúc này trước mặt xuất hiện bốn người đàn ông trung niên.
“Mạnh quá!”
Đó là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Vu Kiệt.
Anh nhận ra, bốn người trước mắt đều là người phong Thánh.
Có điều là, nhìn thấy trang phục Quốc Phái trên người bọn họ, liền nghĩ chắc hẳn là người Quốc Phái sai đến bảo vệ mình.
“Không cần lo lắng, cho dù người của Giang Hồ Truyền Thừa có cử người phong Thánh đến quấy rầy, chúng tôi cũng không niệm tình đâu!”
Người đứng đầu mở miệng nói, vẻ mặt đầy tự tin.
Vu Kiệt vẫn bình thản nét mặt, lặng lẽ nhìn bốn người bọn họ.
Nếu Quốc Phái đã cử người đến, vậy thì hai vị sư phụ của mình chắc cũng sắp tới rồi.
Vu Kiệt suy nghĩ, sau đó ánh mắt lại tiếp tục di chuyển.
Anh nhìn thấy vài vị bác sĩ nổi tiếng, ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt phấn khích, tươi cười vui vẻ.
Đó là nét cười nhẹ nhõm sau khi trở về từ cõi chết.
Vu Kiệt chợt nghĩ, trong thời gian này nhất định đã xảy ra nhiều chuyện mà mình không biết.
Ánh mắt của anh lại đảo nhanh, nhìn thất rất nhiều rất nhiều người.
Cuối cùng, anh đảo mắt qua khuôn mặt của Lão Ưng.
Đang định nói chuyện, chợt chung quanh vang lên giọng nói.
“Tránh ra!”
Vu Kiệt nhìn theo hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang bổ nhào vào từ ngoài cửa.
Người đàn ông này chính là bố của anh, Lý Nam!
“Tiểu Kiệt!
Lý Nam nhanh chóng nhào tới bên giường, nhìn thấy Vu Kiệt đã tỉnh, nhất thời không nói nên lời.
“Bố…”
Vu Kiệt cố gắng hết sức mới bật ra một từ, nhưng cũng yếu ớt vô cùng.
Lý Nam không đáp lại, chỉ có ánh mắt không rời khỏi Vu Kiệt, cứ nhìn như thế hồi lâu.
Cuối cùng ông cũng gật gật đầu: “Tốt quá rồi, không sao là tốt rồi, không sao là tốt quá rồi!”
Vu Kiệt cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lý Nam dành cho mình, trong lòng ấm áp dâng tràn.
“Tiểu Kiệt, thật khổ cho con!”
Trên mặt Lý Nam thoáng qua một tia áy náy.
Ông chỉ biết thở dài thườn thượt, không nói thêm gì nữa.
Lý Nam hổ thẹn trong lòng, Vu Kiệt quả thật đã chịu không biết bao nhiêu vất vả.
Ông lại chẳng thể nào có mặt để giúp đầu tiên, cảm giác thật sự áy náy.
Trí nhớ của Vu Kiệt cũng đã quay trở lại trước khi mình hôn mê, tuy hơi lộn xộn.
“Con… hôn mê bao lâu rồi?”
“Còn nữa, trước khi hôn mê, con đã làm gì?”
Anh chỉ thều thào, nhưng trong phòng lại lăng phắc nên ai cũng đều nghe được.
Lúc này Mạc Vãn Phong bước tới, đến bên cạnh Lý Nam.
“Lão Lý, để tôi nói chuyện với nó”.
Mạc Vãn Phong vỗ vỗ vai Lý Nam.
Bình luận facebook