Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 911: Sai lầm của nhà họ Yến
Sắc mặt Yến Thái từ kỳ quặc bỗng trở nên hung dữ, cứ như vậy suốt ba giây đồng hồ.
“Vậy mà mày cũng tỉnh lại! Ông trời đúng là không có mắt!”
Trong giọng nói không giấu tức giận.
Hắn cảm thấy, trong sự vây hãm tấn công dồn dập của năm tên phong Thánh, một người như Vu Kiệt còn có thể tỉnh lại, dựa vào cái gì chứ?
Bây giờ hắn còn được nằm yên ổn trên giường, dùng ánh mắt từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống mình!
Hắn không chấp nhận!
Sự tức giận của hắn ngày càng điên cuồng, hai mắt chằng chịt tơ máu.
Vu Kiệt cũng nhìn lại Yến Thái, chỉ khác là thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Hai người, hai trạng thái hoàn toàn tương phản, khiến người khác phải xuýt xoa.
Sau đó Vu Kiệt dời mắt, nhìn sang Yến Long Sơn bên cạnh.
Người này anh đã từng gặp lúc ở Lang Nha.
“Huỵch!”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tất cả mọi người có mặt đều xôn xao.
Đường đường là gia chủ nhà họ Yến của Nam Tam Tứ Bộ Yến Long Sơn, thế mà lại quỳ gối xuống.
Gương mặt ông cương nghị, ánh mắt dứt khoát.
Ánh mắt ông ta dừng lại ở Lý Nam, ngữ khí vang vọng: “Yến Long Sơn không biết dạy con, để cho nghịch tử phạm phải tội lỗi không thể tha thứ!”
“Xin ân nhân xử phạt! Xin tôn thái tử họ Lý xử phạt!”
Yến Thái bị Yến Long Sơn ghìm trên mặt đất, cả người choáng váng.
“Tại sao chứ? Tại sao lại phải quỳ gối?”
“Tôi chính là thái tử nhà họ Yến, ông thả tôi ra mau lên, tôi không thể quỳ!”
“Vu Kiệt, hắn đáng chết! Hắn đáng bị tôi giết chết!”
Mặt Yến Thái đỏ như gà chọi, hung hãn quát lên.
“Chát!”
Yến Long Sơn hung tợn tát một cú trời giáng, khiến cái đầu Yến Thái nện cái rầm xuống sàn nhà lạnh như băng.
“Mày câm mồm cho tao!”
Vu Kiệt cau mày, khó hiểu trước chuyện đang xảy ra, đưa mắt nhìn Lý Nam.
Lý Nam cũng tỏ ra thất thần, có vẻ rất khó xử.
Ông nhìn Yến Long Sơn đang quỳ gối trước mặt, không nói nên lời.
Mạc Vãn Phong đứng bên cạnh thấy vậy liền giải thích: “Trong lúc cậu còn hôn mê, Yến Thái xông vào bệnh viện, muốn giết cậu, nhưng may mắn Yến gia chủ phát hiện ngăn cản kịp thời nên không xảy ra việc gì đáng tiếc”.
“Giết tôi?”
Vu Việt hoang mang: “Tôi và hắn có thù oán gì?”
“Dựa theo lịch sử tin nhắn trong điện thoại của hắn, gần đây hắn từng liên lạc với Thượng Quan Bắc”.
Mạc Vãn Phong nói thẳng vào vấn đề, một câu giải thích hết thảy.
Sắc mặt Vu Kiệt khẽ biến, đôi con ngươi xẹt ngang một tia âm u rét lạnh.
Thượng Quan Bắc!
Lại là hắn!
Hết lần này đến lần khác, không ngừng xuống tay hãm hại mình!
Đã vậy còn khiến cho những người bên cạnh mình gặp nguy hiểm!
Lúc này đây, cho dù đã hôn mê cũng không buông tha, vẫn sai người đến Lạc Thành giết mình!
Vu Kiệt lạnh giọng, nhìn Yến Thái hỏi: “Thượng Quan Bắc sai mày giết tao?”
“Ha ha ha ha!”
Yến Thái cười đểu, ánh mắt như rắn độc nhìn xoáy vào Vu Kiệt.
“Kẻ đáng bị giết là mày! Mày thực sự cho răng mày là nhân vật quan trọng địa vị cao quyền thế lớn thật à?”
“Chẳng qua chỉ là một thằng nhà quê, nếu không phải bọn họ tới sớm, thì tao đã xẻo từng miếng thịt mày rồi!”
“Tao muốn cho mày nếm thử cảm giác đau đớn nhất thế giới! Tao chỉ hận không thể lột da rút gân mày!”
Yến Thái lúc này gào rống lên không khác gì thằng điên.
Giọng nói của hắn đầy độc địa, ai nấy ở đây cũng đều cảm nhận được.
Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ, người thanh niên này rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì?
Tại sao lại có thâm thù đại hận với Vu Kiệt như vậy?
Vì sao lại tỏ ra bệnh hết thuốc chữa như thế?
“Cho dù không thù không oán mày vẫn muốn giết chết tao?”
Vu Phong rất khó hiểu, điều này khiến cho anh chẳng biết nói sao cho phải.
Yến Thái rướn cổ, mặt mũi đỏ au nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
“Cái gì mà không thù không oán? Chính vì mày mà sự tồn tại của tao chẳng khác gì cỏ rác!”
“Ở trong mắt bố tao, tao chỉ là một thằng vứt đi! Mày, vì cái gì mà mày lại có thể rực rỡ chói mắt như vậy hả?”
“Giết mày, giết mày! Tao nhất định phải làm một chuyện vĩ đại, để bố tao biết tao không phải đồ vứt đi!”
Yến Thái bỗng dưng giãy khỏi tay Yến Long Sơn bật dậy, nhào về phía Vu Kiệt.
Lúc này hắn tay không tấc sắt chẳng có gì đáng sợ, nhưng thù hận của hắn đối với Vu Kiệt cũng đủ để hắn liều mạng một lần.
Hắn vẫn còn răng nanh mà.
Hắn sẽ dùng răng nanh cắn nát cổ họng Vu Kiệt!
Hắn vẫn còn đầu mà, cùng lắm thì cố hết sức húc đầu vào, ngọc nát đá tan thôi!
Hắn còn nhĩ đến rất nhiều cách cực đoan khác, chỉ hy vọng có thể giết chết Vu Kiệt.
Mọi người đều chứng kiến cảnh tượng này, chuẩn bị xông ra ngăn lại.
Nhưng có điều vẫn còn có người đứng gần hơn.
Yến Thái mới chạy được hai bước, một bàn tay to lớn bất chợt tạt về phía hắn.
“Chát!”
Mạc Vãn Phong cho hắn một cái tát trời giáng khiến hắn ngã oạch xuống đất.
“Còn dám làm càn? Mày cũng gan lắm!”
Mạc Vãn Phong nổi giận, không hề dùng tới vũ khí, cũng không nổi sát tâm, cốt yếu vẫn là nể mặt Yến Long Sơn.
Đầu Yến Thái nện xuống đất, sức mạnh của cú tát ấy khiến hắn đầu váng mắt hoa.
Trán hắn cũng bắt đầu rỉ máu, nhỏ tí tách xuống đất.
So với cú tát này thì cú tát của Yến Long Sơn vẫn còn nhẹ, rất nhẹ.
Gia chủ nhà họ Yến cũng xông lên, ghìm Yến Thái lại.
“Thằng súc sinh!”
Gia chủ nhà họ Yến lại vung tay lên, lúc này ông dốc toàn lực giáng xuống.
“Chát!”
Âm thanh rất vang, rất giòn, rất dứt khoát.
Dư âm vẫn còn vang vọng trong phòng.
Thái tử nhà họ Yến ngã nhào trên mặt đất, trong mắt hoàn toàn tuyệt vọng.
Đây chính là bố hắn, nhưng một lần nữa ông ta khiến hắn bị bẽ mặt.
Tay hắn vất vả chống lên, nhưng bị Yến Long Sơn dùng tay đè lại.
“Mày quỳ xuống đó cho tao!”
Yến Long Sơn cúi đầu, lẳng thật mạnh thân thể Yến Thái, ông cũng quỳ xuống quay mặt về phía Vu Kiệt.
Nhưng không ai nhìn thấy, trong đáy mắt ông hiện lên một tia đau xót.
Vành mắt cũng ươn ướt.
Hổ dữ không ăn thịt con.
Nhưng có một số cấm kỵ không thể chạm vào được.
Yến Long Sơn lúc này không còn mặt mũi nào nhìn Lý Nam, chỉ dán mặt xuống đất.
“Yến Long Sơn tôi không biết dạy con, để cho tên súc sinh này thừa cơ làm bậy, suýt chút nữa giết chết tôn thái tử nhà họ Lý!”
“Bây giờ nghịch tử vẫn chưa biết hối lỗi, còn dám có ý đồ hành hung trước mặt thái tử nhà họ Lý, làm cho cậu phải hoảng sợ!”
“Tôi bằng lòng gánh chịu hết thảy hậu quả, chỉ cần ân nhân nói một lời, hoặc tôn thái tử nói một lời, muốn xử trí kẻ vô sỉ này như thế nào cũng được!”
“Tôi! Không hề oán hận!”
Lúc này Yến Long Sơn hiểu rất rõ, chuyện này cần một kết thúc toàn vẹn.
Bởi vì nếu còn kéo dài nữa, bị liên lụy không chỉ là chính mình.
Mà sau lưng bọn họ còn có nhà họ Yến của Nam Tam Tứ Bộ.
Nếu không ai đứng ra gánh vác tội trạng, đến lúc đó nhà họ Yến bọn họ từ nay về sau chỉ có thể dần lụn bại.
Bất kể là về pháp luật, hay là vì suy nghĩ thiệt hơn cho nhà họ Yến, thì Yến Thái vẫn phải bị trừng phạt!
Có lẽ sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, nhưng mà đó là hắn đáng phải nhận!
Lý Nam thở dài thườn thượt, không mở miệng phán xét.
Đều là người làm cha, sao ông lại không hiểu suy nghĩ của Yến Long Sơn lúc này?
Ông chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Vu Kiệt.
Ông quyết định giao quyền lựa chọn chọ Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt à, dù sao con mới là người bị hại, vậy con quyết định đi!”
Lý Nam giải thích.
Vu Kiệt cũng hiểu được đại khái sự việc diễn ra.
Nhưng mà, nhìn thấy Lý Nam và Yến Long Sơn, dường như hai người họ có giao tình.
Anh bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó, liền liếc qua Mạc Vãn Phong.
“Chú Mạc à, chỉ có một mình hắn sao?”
“Không phải”.
“Mạc Vãn Phong giải thích: “Lúc chúng tôi tơi còn nhìn thấy một người nữa”.
“Lưu Bát!”
Nghe vậy, đôi mày Vu Kiệt thoáng nhếch lên: “Quả nhiên là hắn!”
Kẻ được Thượng Quan Bắc cài cắm ở Lạc Thành!
“Vậy mà mày cũng tỉnh lại! Ông trời đúng là không có mắt!”
Trong giọng nói không giấu tức giận.
Hắn cảm thấy, trong sự vây hãm tấn công dồn dập của năm tên phong Thánh, một người như Vu Kiệt còn có thể tỉnh lại, dựa vào cái gì chứ?
Bây giờ hắn còn được nằm yên ổn trên giường, dùng ánh mắt từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống mình!
Hắn không chấp nhận!
Sự tức giận của hắn ngày càng điên cuồng, hai mắt chằng chịt tơ máu.
Vu Kiệt cũng nhìn lại Yến Thái, chỉ khác là thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Hai người, hai trạng thái hoàn toàn tương phản, khiến người khác phải xuýt xoa.
Sau đó Vu Kiệt dời mắt, nhìn sang Yến Long Sơn bên cạnh.
Người này anh đã từng gặp lúc ở Lang Nha.
“Huỵch!”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tất cả mọi người có mặt đều xôn xao.
Đường đường là gia chủ nhà họ Yến của Nam Tam Tứ Bộ Yến Long Sơn, thế mà lại quỳ gối xuống.
Gương mặt ông cương nghị, ánh mắt dứt khoát.
Ánh mắt ông ta dừng lại ở Lý Nam, ngữ khí vang vọng: “Yến Long Sơn không biết dạy con, để cho nghịch tử phạm phải tội lỗi không thể tha thứ!”
“Xin ân nhân xử phạt! Xin tôn thái tử họ Lý xử phạt!”
Yến Thái bị Yến Long Sơn ghìm trên mặt đất, cả người choáng váng.
“Tại sao chứ? Tại sao lại phải quỳ gối?”
“Tôi chính là thái tử nhà họ Yến, ông thả tôi ra mau lên, tôi không thể quỳ!”
“Vu Kiệt, hắn đáng chết! Hắn đáng bị tôi giết chết!”
Mặt Yến Thái đỏ như gà chọi, hung hãn quát lên.
“Chát!”
Yến Long Sơn hung tợn tát một cú trời giáng, khiến cái đầu Yến Thái nện cái rầm xuống sàn nhà lạnh như băng.
“Mày câm mồm cho tao!”
Vu Kiệt cau mày, khó hiểu trước chuyện đang xảy ra, đưa mắt nhìn Lý Nam.
Lý Nam cũng tỏ ra thất thần, có vẻ rất khó xử.
Ông nhìn Yến Long Sơn đang quỳ gối trước mặt, không nói nên lời.
Mạc Vãn Phong đứng bên cạnh thấy vậy liền giải thích: “Trong lúc cậu còn hôn mê, Yến Thái xông vào bệnh viện, muốn giết cậu, nhưng may mắn Yến gia chủ phát hiện ngăn cản kịp thời nên không xảy ra việc gì đáng tiếc”.
“Giết tôi?”
Vu Việt hoang mang: “Tôi và hắn có thù oán gì?”
“Dựa theo lịch sử tin nhắn trong điện thoại của hắn, gần đây hắn từng liên lạc với Thượng Quan Bắc”.
Mạc Vãn Phong nói thẳng vào vấn đề, một câu giải thích hết thảy.
Sắc mặt Vu Kiệt khẽ biến, đôi con ngươi xẹt ngang một tia âm u rét lạnh.
Thượng Quan Bắc!
Lại là hắn!
Hết lần này đến lần khác, không ngừng xuống tay hãm hại mình!
Đã vậy còn khiến cho những người bên cạnh mình gặp nguy hiểm!
Lúc này đây, cho dù đã hôn mê cũng không buông tha, vẫn sai người đến Lạc Thành giết mình!
Vu Kiệt lạnh giọng, nhìn Yến Thái hỏi: “Thượng Quan Bắc sai mày giết tao?”
“Ha ha ha ha!”
Yến Thái cười đểu, ánh mắt như rắn độc nhìn xoáy vào Vu Kiệt.
“Kẻ đáng bị giết là mày! Mày thực sự cho răng mày là nhân vật quan trọng địa vị cao quyền thế lớn thật à?”
“Chẳng qua chỉ là một thằng nhà quê, nếu không phải bọn họ tới sớm, thì tao đã xẻo từng miếng thịt mày rồi!”
“Tao muốn cho mày nếm thử cảm giác đau đớn nhất thế giới! Tao chỉ hận không thể lột da rút gân mày!”
Yến Thái lúc này gào rống lên không khác gì thằng điên.
Giọng nói của hắn đầy độc địa, ai nấy ở đây cũng đều cảm nhận được.
Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ, người thanh niên này rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì?
Tại sao lại có thâm thù đại hận với Vu Kiệt như vậy?
Vì sao lại tỏ ra bệnh hết thuốc chữa như thế?
“Cho dù không thù không oán mày vẫn muốn giết chết tao?”
Vu Phong rất khó hiểu, điều này khiến cho anh chẳng biết nói sao cho phải.
Yến Thái rướn cổ, mặt mũi đỏ au nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
“Cái gì mà không thù không oán? Chính vì mày mà sự tồn tại của tao chẳng khác gì cỏ rác!”
“Ở trong mắt bố tao, tao chỉ là một thằng vứt đi! Mày, vì cái gì mà mày lại có thể rực rỡ chói mắt như vậy hả?”
“Giết mày, giết mày! Tao nhất định phải làm một chuyện vĩ đại, để bố tao biết tao không phải đồ vứt đi!”
Yến Thái bỗng dưng giãy khỏi tay Yến Long Sơn bật dậy, nhào về phía Vu Kiệt.
Lúc này hắn tay không tấc sắt chẳng có gì đáng sợ, nhưng thù hận của hắn đối với Vu Kiệt cũng đủ để hắn liều mạng một lần.
Hắn vẫn còn răng nanh mà.
Hắn sẽ dùng răng nanh cắn nát cổ họng Vu Kiệt!
Hắn vẫn còn đầu mà, cùng lắm thì cố hết sức húc đầu vào, ngọc nát đá tan thôi!
Hắn còn nhĩ đến rất nhiều cách cực đoan khác, chỉ hy vọng có thể giết chết Vu Kiệt.
Mọi người đều chứng kiến cảnh tượng này, chuẩn bị xông ra ngăn lại.
Nhưng có điều vẫn còn có người đứng gần hơn.
Yến Thái mới chạy được hai bước, một bàn tay to lớn bất chợt tạt về phía hắn.
“Chát!”
Mạc Vãn Phong cho hắn một cái tát trời giáng khiến hắn ngã oạch xuống đất.
“Còn dám làm càn? Mày cũng gan lắm!”
Mạc Vãn Phong nổi giận, không hề dùng tới vũ khí, cũng không nổi sát tâm, cốt yếu vẫn là nể mặt Yến Long Sơn.
Đầu Yến Thái nện xuống đất, sức mạnh của cú tát ấy khiến hắn đầu váng mắt hoa.
Trán hắn cũng bắt đầu rỉ máu, nhỏ tí tách xuống đất.
So với cú tát này thì cú tát của Yến Long Sơn vẫn còn nhẹ, rất nhẹ.
Gia chủ nhà họ Yến cũng xông lên, ghìm Yến Thái lại.
“Thằng súc sinh!”
Gia chủ nhà họ Yến lại vung tay lên, lúc này ông dốc toàn lực giáng xuống.
“Chát!”
Âm thanh rất vang, rất giòn, rất dứt khoát.
Dư âm vẫn còn vang vọng trong phòng.
Thái tử nhà họ Yến ngã nhào trên mặt đất, trong mắt hoàn toàn tuyệt vọng.
Đây chính là bố hắn, nhưng một lần nữa ông ta khiến hắn bị bẽ mặt.
Tay hắn vất vả chống lên, nhưng bị Yến Long Sơn dùng tay đè lại.
“Mày quỳ xuống đó cho tao!”
Yến Long Sơn cúi đầu, lẳng thật mạnh thân thể Yến Thái, ông cũng quỳ xuống quay mặt về phía Vu Kiệt.
Nhưng không ai nhìn thấy, trong đáy mắt ông hiện lên một tia đau xót.
Vành mắt cũng ươn ướt.
Hổ dữ không ăn thịt con.
Nhưng có một số cấm kỵ không thể chạm vào được.
Yến Long Sơn lúc này không còn mặt mũi nào nhìn Lý Nam, chỉ dán mặt xuống đất.
“Yến Long Sơn tôi không biết dạy con, để cho tên súc sinh này thừa cơ làm bậy, suýt chút nữa giết chết tôn thái tử nhà họ Lý!”
“Bây giờ nghịch tử vẫn chưa biết hối lỗi, còn dám có ý đồ hành hung trước mặt thái tử nhà họ Lý, làm cho cậu phải hoảng sợ!”
“Tôi bằng lòng gánh chịu hết thảy hậu quả, chỉ cần ân nhân nói một lời, hoặc tôn thái tử nói một lời, muốn xử trí kẻ vô sỉ này như thế nào cũng được!”
“Tôi! Không hề oán hận!”
Lúc này Yến Long Sơn hiểu rất rõ, chuyện này cần một kết thúc toàn vẹn.
Bởi vì nếu còn kéo dài nữa, bị liên lụy không chỉ là chính mình.
Mà sau lưng bọn họ còn có nhà họ Yến của Nam Tam Tứ Bộ.
Nếu không ai đứng ra gánh vác tội trạng, đến lúc đó nhà họ Yến bọn họ từ nay về sau chỉ có thể dần lụn bại.
Bất kể là về pháp luật, hay là vì suy nghĩ thiệt hơn cho nhà họ Yến, thì Yến Thái vẫn phải bị trừng phạt!
Có lẽ sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, nhưng mà đó là hắn đáng phải nhận!
Lý Nam thở dài thườn thượt, không mở miệng phán xét.
Đều là người làm cha, sao ông lại không hiểu suy nghĩ của Yến Long Sơn lúc này?
Ông chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Vu Kiệt.
Ông quyết định giao quyền lựa chọn chọ Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt à, dù sao con mới là người bị hại, vậy con quyết định đi!”
Lý Nam giải thích.
Vu Kiệt cũng hiểu được đại khái sự việc diễn ra.
Nhưng mà, nhìn thấy Lý Nam và Yến Long Sơn, dường như hai người họ có giao tình.
Anh bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó, liền liếc qua Mạc Vãn Phong.
“Chú Mạc à, chỉ có một mình hắn sao?”
“Không phải”.
“Mạc Vãn Phong giải thích: “Lúc chúng tôi tơi còn nhìn thấy một người nữa”.
“Lưu Bát!”
Nghe vậy, đôi mày Vu Kiệt thoáng nhếch lên: “Quả nhiên là hắn!”
Kẻ được Thượng Quan Bắc cài cắm ở Lạc Thành!
Bình luận facebook