Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 910: Yến Long Sơn giận dữ
Lý Nam gật gật đầu, nói: “Đừng bắt nó nói chuyện, nó vừa tỉnh lại thôi, chắc chắn còn rất mệt!”
“Biết rồi mà!”
Mạc Vãn Phong bước đến bên cạnh Vu Kiệt, hỏi: “Trận đại chiến ở nhà họ Thường cậu còn nhớ gì không?”
Vu Kiệt hơi ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào trần nhà, một luồng ký ức đau đớn thê thảm cuồn cuộn tuôn ra.
Cảnh tượng Ngô Lãnh bị thương.
Cảnh tượng toàn bộ người dân thôn Trường Mao bị giết sạch.
Cảnh tượng Ngô Tiểu Phàm bị bắt.
Cảnh tượng anh đến nhà họ Thường chém giết người!
Vu Kiệt nhớ lại rất nhiều, đến nỗi đầu đau nhói.
“Vậy năm tên phong Thánh kia thì sao?”
Vu Kiệt căng thẳng hỏi.
Dường như đó chính là ký ức cuối cùng của mình.
Anh nhớ lại mình lúc đó đã ngã xuống vì quá đau đớn, không còn sức lực chiến đấu nữa!
“Đều đã đền tội”.
Mạc Vãn Phong nói tiếp: “Cậu còn nhớ thêm được gì nữa? Cậu có biết là ai giết họ không?”
Vu Kiệt im lặng một lúc, ánh mắt dừng lại trên những người đứng trước mặt, có vẻ hồ nghi.
“Không phải mọi người sao?”
Dứt lời, mọi người trong phòng lặng phắc.
Mạc Vãn Phong thở dài đáp: “Là cậu!”
“Tôi?”
Vu Kiệt nhất thời ngẩn người vì kinh ngạc.
Mạc Vãn Phong gật đầu nói: “Lúc chúng tôi tới đó, cậu đã giết chết ba tên phong Thánh rồi, sau đó giết thêm hai tên cuối cùng ngay trước mắt chúng tôi”.
“Căn cứ lời khai của người nhà họ Thường, ba gã phong Thánh trước đó cũng đều là cậu giết”.
“Chuyện đó… cậu cũng không nhớ rõ sao?”
Vu Kiệt nghe miêu tả lại, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm.
Làm sao anh lại không nhớ rõ cho được!
Nhưng mà, đó không phải là giấc mơ sao?
Lúc này anh bỗng nhiên ngộ ra, trước đó, hết thảy những gì xảy ra trong biển tâm thức của anh đều không phải là mộng cảnh.
Trong lúc anh hôn mê, những gì anh đã nói ra, bây giờ lại dồn dập bên tai.
“Tiểu Thạch… Mi cứu người cứu cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, ở biển Luân Thành mi đã cứu mạng ta, bây giờ…”
“Ta muốn đứng lên… có được không?”
Những gì lúc ấy bản thân anh khẩn cầu viên đá đó, một lần nữa lặp lại.
Nhưng lúc ấy cũng chẳng có kết quả gì, anh đang định tự mình đứng dậy.
Sau đó.
Không có sau đó.
Bởi vì anh đã ngất xỉu ngay lúc đó.
Vu Kiệt kinh ngạc nhớ lại những điều nọ, đồng tử co rút lại.
Rốt cuộc anh đã biết, thì ra là Tiểu Thạch thật sự đã giúp anh, giết chết năm tên phong Thánh!
Nói cách khác, lúc ở biển tâm thức anh đã nhìn thấy tất cả!
Đều là sự thật!
Chỉ trong một thoáng chóc, rất nhiều ký ức lại cuồn cuộn ùa về.
Anh nhìn thấy chính tay mình xé nát năm tên phong Thánh!
Tàn nhẫn, hung ác!
Anh như nhìn một người nào đó xa lạ.
Môi anh mấp máy, sắc mặt tỏ rõ vẻ không thể tin được.
Nói cách khác, lúc đó chính mình đã biến thành Tiểu Thạch.
Thế nhưng khi biến thành Tiểu Thạch, anh lại có sức lực mạnh đến thế sao?
Anh không rõ lắm, nhưng có một việc có thể chắc chắn.
Đó là hơi thở của người phong Vương, dù trong biển tâm thức cũng có thể xác định được.
Anh không khỏi nhớ tới cảm giác sảng khoái khi chính mình cảm nhận được sự mạnh mẽ đó.
Anh cũng nhớ lại lúc đó anh đã nói, không được giết.
Vậy mà Tiểu Thạch lại biểu diễn cảnh tượng đó trước mặt anh.
Đó là cảnh tượng xảy ra ngay sau lúc anh lựa chọn buông tay, một sự thật khiến anh không thể phủ nhận.
Đoán ý thiên đạo sao?
Nghi ngờ của Vu Kiệt đối với Tiểu Thạch càng lúc càng lớn.
“Có vẻ không nhớ rõ thật rồi”.
Mạc Vãn Phong cũng không quá thúc ép: “Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, đừng suy nghĩ nhiều”.
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, vẫn còn tự chất vấn mình.
Bốn người phong Thánh bên cạnh thấy vậy liền đứng lên.
“Theo tin tức cho biết, cậu từng có được một viên đá, nhờ chi rất nhiều tiền để mua trong buổi đấu giá”.
“Viên đá đó cậu vẫn còn giữ chứ?”
Người đứng đầu hỏi Vu Kiệt.
Hiện tại Vu Kiệt cũng khá quan tâm đến điều này, muốn tự mình tìm hiểu vấn đề.
Nhưng lực bất tòng tâm, trên người anh đau đớn không tả xiết, không cách nào chống đỡ nổi.
“Vẫn còn, đang ở trên người tôi”.
Vu Kiệt trầm giọng.
Nhưng mà, những người phong Thánh này cũng không lục soát để lấy.
Vì trong lúc Vu Kiệt còn hôn mê bọn họ đã tìm rất lâu rồi.
Kết quả rõ như ban ngày, bọn họ vốn không tìm thấy viên đá đó.
Chẳng khác nào nó đã tan biến vào không khí.
“Ở chỗ nào trên người cậu?”
Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng hỏi.
Vu Kiệt suy nghĩ: “Ngực”.
Người phong Thánh này liền bước tới, cẩn thận lục soát trên ngực Vu Kiệt.
Lý Nam đứng bên cạnh cau mày, vẻ rất lo lắng.
Những người còn lại cũng đều có vẻ không hài lòng.
“Không có”.
Động tác của người này rất nhẹ nhàng, lục lục mò mò một lúc rồi lắc đầu.
Vu Kiệt sửng sốt, cảm nhận cảm giác ở giữa ngực mình.
Viên đá anh vẫn đeo trước ngực, lúc này như đã tan biến đi mất.
“Nhà họ Thường…”
Vu Kiệt chợt nảy ra ý gì dó, buột miệng.
Nhưng mà.
Mạc Vãn Phong lại lắc đầu: “Mọi thứ ở hiện trường đều được bảo quản không thiếu thứ gì, nhưng không có viên đá bọn họ muốn có”.
“Mất rồi sao?”
Vu Kiệt ngạc nhiên, giá trị của tảng đá đó vượt xa số tiền anh bỏ ra trong buổi đấu giá.
Nhất là bây giờ anh đã biết, nếu không có viên đá đó, có lẽ mình đã chết trong trận chiến rồi.
“Cả cậu cũng không biết, vậy thôi bỏ đi”.
Người phong Thánh kia thở dài, nhìn ba người đồng bạn.
Mấy người đó trao đổi ánh mắt, lui ra một bên, bắt đầu bàn bạc với nhau.
Bọn họ đến theo mệnh lệnh của Quốc Phái, nếu không tìm thấy viên đá đó thì cũng phải báo cáo về.
“Ngô Tiểu Phàm…”
Vu Kiệt yếu ớt ho khan, khiến mọi người đều chú ý.
Lý Nam vội vàng bước tới, nâng giường bệnh của Vu Kiệt lên một góc, để anh nằm được thoải mái hơn.
Ông lấy một cái ly, rót nước ra, tự mình đút cho anh uống.
Chỉ một hành động đơn giản thế thôi nhưng khiến trong lòng Vu Kiệt tràn đầy ấm áp.
Trong đời Lý Nam chưa bao giờ làm việc này, đây tất cả đều là vì con trai.
Đây là tình máu mủ ruột rà, quan tâm chân thật.
Trong lòng Vu Kiệt cảm xúc đan xen.
“Cô gái kia đã được cứu, hiện tại chắc đã điều trị xong rồi”.
“Nhưng mà bị bỏng nhẹ, cậu là đồ đệ của Y Thánh mà, vết bỏng tí ti ấy hẳn cậu đâu có coi ra gì nhỉ?”
Mạc Vãn Phong cười nói.
Vu Kiệt nhẹ nhàng thở phào, gật gật đầu.
Bây giờ Ngô Lãnh vẫn còn nằm trên giường bệnh, Ngô Tiểu Phàm cũng vậy.
Dường như là, nhưng ai có dính dáng tới mình đều chẳng ai có kết cục tốt đẹp.
Anh lại nhớ tới ngày hôm đó, khi ở trên máy bay đã chịu một trận lôi kiếp.
Nếu đây là thiên đạo, vậy thì Vu Kiệt thật sự không muốn tuân theo!
Vu Kiệt vừa định hỏi về người nhà họ Thường, bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Mọi người đều nghe thấy, đầu cũng hơi nghiêng ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên đi đến, sắc mặt gay gắt, đầy vẻ giận dữ.
Trong tay ông ta còn túm quần áo của một người.
Chính là gia chủ nhà họ Yến!
Yến Long Sơn níu chặt quần áo của Yến Thái trong tay, lôi hắn vào phòng bệnh.
“Bịch!”
Yến Thái bị lẳng xuống đất nghe bịch một tiếng, mặt mày tức giận tột cùng.
“Đủ rồi! Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?”
Yến Thái tức giận quát.
Sắc mặt Yến Lon Sơn càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn không ra tay.
Ông ta lạnh lùng nói: “Tao muốn tuân thủ pháp luật!”
“Tao muốn mày phải biết những chuyện mày làm rốt cuộc ấu trĩ cỡ nào, đáng giận cỡ nào!”
Yến Thái thở hổn hển, không còn bình tĩnh.
Nhưng hắn vẫn lo lắng, cảm thấy không khí trong phòng có vẻ không bình thường.
Hắn lấm lét liếc nhìn bốn phía, thất rất nhiều người mặc đồng phục đủ kiểu đang đứng đó.
Cuối cùng hắn trừng mắt nhìn vào một hướng.
“Vu Kiệt!”
Đồng tử hắn chợt co rụt lại, thấy Vu Kiệt đã tỉnh, hắn run rẩy khiếp đảm.
“Biết rồi mà!”
Mạc Vãn Phong bước đến bên cạnh Vu Kiệt, hỏi: “Trận đại chiến ở nhà họ Thường cậu còn nhớ gì không?”
Vu Kiệt hơi ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào trần nhà, một luồng ký ức đau đớn thê thảm cuồn cuộn tuôn ra.
Cảnh tượng Ngô Lãnh bị thương.
Cảnh tượng toàn bộ người dân thôn Trường Mao bị giết sạch.
Cảnh tượng Ngô Tiểu Phàm bị bắt.
Cảnh tượng anh đến nhà họ Thường chém giết người!
Vu Kiệt nhớ lại rất nhiều, đến nỗi đầu đau nhói.
“Vậy năm tên phong Thánh kia thì sao?”
Vu Kiệt căng thẳng hỏi.
Dường như đó chính là ký ức cuối cùng của mình.
Anh nhớ lại mình lúc đó đã ngã xuống vì quá đau đớn, không còn sức lực chiến đấu nữa!
“Đều đã đền tội”.
Mạc Vãn Phong nói tiếp: “Cậu còn nhớ thêm được gì nữa? Cậu có biết là ai giết họ không?”
Vu Kiệt im lặng một lúc, ánh mắt dừng lại trên những người đứng trước mặt, có vẻ hồ nghi.
“Không phải mọi người sao?”
Dứt lời, mọi người trong phòng lặng phắc.
Mạc Vãn Phong thở dài đáp: “Là cậu!”
“Tôi?”
Vu Kiệt nhất thời ngẩn người vì kinh ngạc.
Mạc Vãn Phong gật đầu nói: “Lúc chúng tôi tới đó, cậu đã giết chết ba tên phong Thánh rồi, sau đó giết thêm hai tên cuối cùng ngay trước mắt chúng tôi”.
“Căn cứ lời khai của người nhà họ Thường, ba gã phong Thánh trước đó cũng đều là cậu giết”.
“Chuyện đó… cậu cũng không nhớ rõ sao?”
Vu Kiệt nghe miêu tả lại, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm.
Làm sao anh lại không nhớ rõ cho được!
Nhưng mà, đó không phải là giấc mơ sao?
Lúc này anh bỗng nhiên ngộ ra, trước đó, hết thảy những gì xảy ra trong biển tâm thức của anh đều không phải là mộng cảnh.
Trong lúc anh hôn mê, những gì anh đã nói ra, bây giờ lại dồn dập bên tai.
“Tiểu Thạch… Mi cứu người cứu cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, ở biển Luân Thành mi đã cứu mạng ta, bây giờ…”
“Ta muốn đứng lên… có được không?”
Những gì lúc ấy bản thân anh khẩn cầu viên đá đó, một lần nữa lặp lại.
Nhưng lúc ấy cũng chẳng có kết quả gì, anh đang định tự mình đứng dậy.
Sau đó.
Không có sau đó.
Bởi vì anh đã ngất xỉu ngay lúc đó.
Vu Kiệt kinh ngạc nhớ lại những điều nọ, đồng tử co rút lại.
Rốt cuộc anh đã biết, thì ra là Tiểu Thạch thật sự đã giúp anh, giết chết năm tên phong Thánh!
Nói cách khác, lúc ở biển tâm thức anh đã nhìn thấy tất cả!
Đều là sự thật!
Chỉ trong một thoáng chóc, rất nhiều ký ức lại cuồn cuộn ùa về.
Anh nhìn thấy chính tay mình xé nát năm tên phong Thánh!
Tàn nhẫn, hung ác!
Anh như nhìn một người nào đó xa lạ.
Môi anh mấp máy, sắc mặt tỏ rõ vẻ không thể tin được.
Nói cách khác, lúc đó chính mình đã biến thành Tiểu Thạch.
Thế nhưng khi biến thành Tiểu Thạch, anh lại có sức lực mạnh đến thế sao?
Anh không rõ lắm, nhưng có một việc có thể chắc chắn.
Đó là hơi thở của người phong Vương, dù trong biển tâm thức cũng có thể xác định được.
Anh không khỏi nhớ tới cảm giác sảng khoái khi chính mình cảm nhận được sự mạnh mẽ đó.
Anh cũng nhớ lại lúc đó anh đã nói, không được giết.
Vậy mà Tiểu Thạch lại biểu diễn cảnh tượng đó trước mặt anh.
Đó là cảnh tượng xảy ra ngay sau lúc anh lựa chọn buông tay, một sự thật khiến anh không thể phủ nhận.
Đoán ý thiên đạo sao?
Nghi ngờ của Vu Kiệt đối với Tiểu Thạch càng lúc càng lớn.
“Có vẻ không nhớ rõ thật rồi”.
Mạc Vãn Phong cũng không quá thúc ép: “Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, đừng suy nghĩ nhiều”.
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, vẫn còn tự chất vấn mình.
Bốn người phong Thánh bên cạnh thấy vậy liền đứng lên.
“Theo tin tức cho biết, cậu từng có được một viên đá, nhờ chi rất nhiều tiền để mua trong buổi đấu giá”.
“Viên đá đó cậu vẫn còn giữ chứ?”
Người đứng đầu hỏi Vu Kiệt.
Hiện tại Vu Kiệt cũng khá quan tâm đến điều này, muốn tự mình tìm hiểu vấn đề.
Nhưng lực bất tòng tâm, trên người anh đau đớn không tả xiết, không cách nào chống đỡ nổi.
“Vẫn còn, đang ở trên người tôi”.
Vu Kiệt trầm giọng.
Nhưng mà, những người phong Thánh này cũng không lục soát để lấy.
Vì trong lúc Vu Kiệt còn hôn mê bọn họ đã tìm rất lâu rồi.
Kết quả rõ như ban ngày, bọn họ vốn không tìm thấy viên đá đó.
Chẳng khác nào nó đã tan biến vào không khí.
“Ở chỗ nào trên người cậu?”
Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng hỏi.
Vu Kiệt suy nghĩ: “Ngực”.
Người phong Thánh này liền bước tới, cẩn thận lục soát trên ngực Vu Kiệt.
Lý Nam đứng bên cạnh cau mày, vẻ rất lo lắng.
Những người còn lại cũng đều có vẻ không hài lòng.
“Không có”.
Động tác của người này rất nhẹ nhàng, lục lục mò mò một lúc rồi lắc đầu.
Vu Kiệt sửng sốt, cảm nhận cảm giác ở giữa ngực mình.
Viên đá anh vẫn đeo trước ngực, lúc này như đã tan biến đi mất.
“Nhà họ Thường…”
Vu Kiệt chợt nảy ra ý gì dó, buột miệng.
Nhưng mà.
Mạc Vãn Phong lại lắc đầu: “Mọi thứ ở hiện trường đều được bảo quản không thiếu thứ gì, nhưng không có viên đá bọn họ muốn có”.
“Mất rồi sao?”
Vu Kiệt ngạc nhiên, giá trị của tảng đá đó vượt xa số tiền anh bỏ ra trong buổi đấu giá.
Nhất là bây giờ anh đã biết, nếu không có viên đá đó, có lẽ mình đã chết trong trận chiến rồi.
“Cả cậu cũng không biết, vậy thôi bỏ đi”.
Người phong Thánh kia thở dài, nhìn ba người đồng bạn.
Mấy người đó trao đổi ánh mắt, lui ra một bên, bắt đầu bàn bạc với nhau.
Bọn họ đến theo mệnh lệnh của Quốc Phái, nếu không tìm thấy viên đá đó thì cũng phải báo cáo về.
“Ngô Tiểu Phàm…”
Vu Kiệt yếu ớt ho khan, khiến mọi người đều chú ý.
Lý Nam vội vàng bước tới, nâng giường bệnh của Vu Kiệt lên một góc, để anh nằm được thoải mái hơn.
Ông lấy một cái ly, rót nước ra, tự mình đút cho anh uống.
Chỉ một hành động đơn giản thế thôi nhưng khiến trong lòng Vu Kiệt tràn đầy ấm áp.
Trong đời Lý Nam chưa bao giờ làm việc này, đây tất cả đều là vì con trai.
Đây là tình máu mủ ruột rà, quan tâm chân thật.
Trong lòng Vu Kiệt cảm xúc đan xen.
“Cô gái kia đã được cứu, hiện tại chắc đã điều trị xong rồi”.
“Nhưng mà bị bỏng nhẹ, cậu là đồ đệ của Y Thánh mà, vết bỏng tí ti ấy hẳn cậu đâu có coi ra gì nhỉ?”
Mạc Vãn Phong cười nói.
Vu Kiệt nhẹ nhàng thở phào, gật gật đầu.
Bây giờ Ngô Lãnh vẫn còn nằm trên giường bệnh, Ngô Tiểu Phàm cũng vậy.
Dường như là, nhưng ai có dính dáng tới mình đều chẳng ai có kết cục tốt đẹp.
Anh lại nhớ tới ngày hôm đó, khi ở trên máy bay đã chịu một trận lôi kiếp.
Nếu đây là thiên đạo, vậy thì Vu Kiệt thật sự không muốn tuân theo!
Vu Kiệt vừa định hỏi về người nhà họ Thường, bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Mọi người đều nghe thấy, đầu cũng hơi nghiêng ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên đi đến, sắc mặt gay gắt, đầy vẻ giận dữ.
Trong tay ông ta còn túm quần áo của một người.
Chính là gia chủ nhà họ Yến!
Yến Long Sơn níu chặt quần áo của Yến Thái trong tay, lôi hắn vào phòng bệnh.
“Bịch!”
Yến Thái bị lẳng xuống đất nghe bịch một tiếng, mặt mày tức giận tột cùng.
“Đủ rồi! Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?”
Yến Thái tức giận quát.
Sắc mặt Yến Lon Sơn càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn không ra tay.
Ông ta lạnh lùng nói: “Tao muốn tuân thủ pháp luật!”
“Tao muốn mày phải biết những chuyện mày làm rốt cuộc ấu trĩ cỡ nào, đáng giận cỡ nào!”
Yến Thái thở hổn hển, không còn bình tĩnh.
Nhưng hắn vẫn lo lắng, cảm thấy không khí trong phòng có vẻ không bình thường.
Hắn lấm lét liếc nhìn bốn phía, thất rất nhiều người mặc đồng phục đủ kiểu đang đứng đó.
Cuối cùng hắn trừng mắt nhìn vào một hướng.
“Vu Kiệt!”
Đồng tử hắn chợt co rụt lại, thấy Vu Kiệt đã tỉnh, hắn run rẩy khiếp đảm.