Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 918: Ngô Lãnh tỉnh lại
Bên ngoài bệnh viện.
Ngô Tiểu Phàm thất thần ngồi trên xe lăn điều khiển xe di chuyển, ánh mắt không có tiêu cự.
Đến khi nhìn thấy cánh cổng lớn, cô mới phát hiện mình đã ra đến cổng bệnh viện rồi.
Mà đây đâu phải là bệnh viện mà Vu Kiệt đang ở.
Ngô Tiểu Phàm nhếch cười cay đắng, không muốn đi nữa, định quay trở về bệnh viện chỗ ông nội đang nằm.
Nhưng cô không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn lại quãng đường mình vừa đi qua.
Dường như cô vừa nhìn thấy cả cuộc đời mình.
Rõ ràng là đã tìm được người định mệnh, hơn nữa người ấy còn vĩ đại như vậy.
Giàu lòng trượng nghĩa, mạnh mẽ, nhưng cũng dịu dàng.
Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều tốt hơn rất nhiều đàn ông cô đã từng gặp.
Nhưng mà, vì sao người như vậy lại thuộc về người khác rồi?
Ngô Tiểu Phàm nhớ lại bức ảnh mà mình nhìn thấy, trong lòng chợt đau âm ỉ.
“Người phụ nữ đó… rất đẹp, hơn nữa nhìn cũng rất có khí chất, hẳn chẳng phải người tầm thường”.
“Hơn nữa sự quan tâm của cô ấy dành cho anh cũng rất chân thành”.
Khi phụ nữ giao tiếp với nhau là lúc dễ dàng hình thành định kiến nhất, hơn nữa bằng ánh mắt sắc sảo của mình, họ có thể soi mói đủ đường về cách đối xử của đối phương với người khác.
Ngô Tiểu Phàm tự nhận thấy rõ ràng mình không bằng người phụ nữ nọ, không nén nổi thất vọng, cúi đầu xuống.
Có những lúc chỉ có thể trách, gặp đúng người nhưng sai thời điểm.
Đúng chỗ đúng người rồi.
Nhưng mà, thời điểm lại sai.
Nói một cách chính xác chính là, một thứ tình cảm hữu duyên vô phận.
Ngô Tiểu Phàm mải miết suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị ai nhấn chìm xuống thật sâu.
Cô không khóc, sau khi cô tỉnh lại và sau những chuyện đã xảy ra, nước mắt đều đã cạn rồi.
Đúng lúc cô chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một cú điện thoại gọi tới.
Cô rút điện thoại ra xem, thì ra là Lưu Hổ.
“Sao thế?”
Lòng Ngô Tiểu Phàm hơi chùng xuống.
“Chị Tiểu Phàm, miệng chị linh quá trời luôn!”
Lưu Hổ phấn khởi gào lên: “Đúng là chuyện tốt có đôi mà! Chị nói trúng phóc!”
Ngô Tiểu Phàm nôn nao, lập tức hiểu ra ý Lưu Hổ muốn nói gì: “Ý em là ông nội chị tỉnh rồi hả?”
“Vâng! Chị về đây mau lên đi”.
Lưu Hổ hối thúc.
Ngô Tiểu Phàm cũng không nấn ná nữa, lập tức gác máy, quay trở về phòng bệnh của bệnh viện, tay cố hết sức đẩy bánh xe lăn di chuyển.
Không lâu xong cô đã đến bên ngoài phòng bệnh, khi nhìn thấy ông nội đang tựa vào thành giường thì nước mắt cô đã tràn mi.
Ông nội mình rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!
Bên cạnh ông còn có một cô y tá đang kiểm tra sức khỏe.
“Ông nội!”
Nước mắt Ngô Tiểu Phàm không ngừng tràn ra, ánh mắt nhìn Ngô Lãnh vô cùng tội nghiệp.
Trong thời gian này có rất nhiều việc đã xảy ra, rất nhiều việc khiến cho cả cuộc đời này cô cũng không thể quên được.
Cô cảm thấy tủi thân, sau khi nhìn thấy ông nội, rốt cuộc cũng tìm lại được bến đỗ tâm hồn.
“Ông nội!”
Mũi Ngô Tiểu Phảm đỏ ửng lên, giọng nghèn nghẹn.
Ngô Lãnh cũng quay mặt nhìn lại, miệng hơi mấp máy, không biết đang nói gì.
Ngô Tiểu Phàm lập tức nhào về phía Ngô Lãnh, ôm chặt ông.
Cô rất sợ sẽ mất ông một lần nữa.
Người ông luôn yêu thương cô hết mực, phen này ông phải chịu khổ rồi!
“Ông nội…”
Bao nhiêu uất ức Ngô Tiểu Phàm phải chịu trước đó, giờ này đều phá đê tuôn ra lênh láng.
Cô hiểu rất rõ, lúc này người có thể khiến cô bộc bạch hết thảy chỉ có người thân duy nhất trước mắt này thôi.
“Cháu gái cưng của ông, không phải ông nội không sao hết à, đừng khóc nữa”.
Ngô Lãnh còn tưởng Ngô Tiểu Phàm khóc thê thảm như vậy là vì mình.
Nhưng ông không biết là, từ sau khi bị đưa vào bệnh viện, ông vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
“Ông nội…”
Ngô Tiểu Phàm nhìn Ngô Lãnh chăm chú, trong lòng càng cảm thấy phấn khởi hơn, thậm chí còn muốn mau mau đưa ông nội rời khỏi nơi đau buồn này.
Cô càng nghĩ, nước mắt càng giàn giụa, chẳng khác nào bị người ta ức hiếp.
Nhưng Ngô Lãnh làm sao mà biết được nguyên do!
Ông già liền trợn trừng hai mắt, nổi giận đùng đùng: “Mau nói cho ông nội biết, có phải có người bắt nạt cháu không, dao của ông đâu rồi? Để ông nội chém chết nó!”
Ngô Tiểu Phàm lắc lắc đầu, nín khóc cười méo xệch: “Ông nội ơi, không có ai ăn hiếp cháu hết, chỉ là… cháu thấy ông nội tỉnh lại, cháu vui quá thôi”.
Ngô Lãnh tươi cười, mắt già nhìn đứa cháu gái, dịu dàng vuốt tóc cô.
Bỗng nhiên ông chú ý, Ngô Tiểu Phàm cũng mặc đồng phục bệnh nhân, thậm chí còn ngồi xe lăn.
Ông lập tức nghiêm mặt lại, giọng nói gầm gừ tức giận: “Ai làm cháu bị thương hả? Mau nói với ông, ông nhất định phải làm thịt thằng khốn đó!”
Ngô Tiểu Phàm sững người ra, rồi lại nhìn xuống mình, mặt mày ngẩn ngơ.
Lưu Hổ đứng bên cạnh cũng hết hồn.
“Cháu gái cưng của ông, mau kể lại cho ông biết có chuyện gì xảy ra đi, ông nội sẽ giải quyết cho cháu!”
Ngô Lãnh kích động nói.
Cô y tá bên cạnh nhắc nhở: “Đừng quá kích động ạ, huyết áp ông hơi cao đấy”.
Ngô Tiểu Phàm lập tức dỗ dành Ngô Lãnh, vỗ vỗ vào lưng ông, giúp ông hít thở dễ dàng.
“Ông nội à, chuyện này dài lắm, sau khi ông vào bệnh viện đã xảy ra rất nhiều chuyện”.
Vẻ mặt Ngô Tiểu Phàm buồn man mác.
Lưu Hổ đã ngứa mồm nãy giờ, cũng đã quá lâu rồi không ai nói chuyện với hắn cả.
“Ông nội Ngô, ông không biết đâu, sau khi ông người ta đâm bị thương, cũng nhờ anh Vu cứu ông đấy, nếu không là có chuyện lớn rồi!”
“Anh Vu? Vu Kiệt à?”
“Chính là người mà ông và chị Tiểu Phàm cứu ở bờ biển đó”.
Lưu Hổ giải thích.
Ngô Lãnh giật mình, có vẻ như sau khi cứu được anh, ông vẫn mải mê nói chuyện ở rể chứ chưa từng hỏi xem anh tên gì.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt.
Khóe miệng Ngô Lãnh thoáng cong lên, ông mỉm cười: “Được lắm, đúng là quý nhân mà, còn cứu ông nữa, tình nghĩa giữa chúng ta hẳn sẽ càng thêm sâu sắc”.
Xem ra, lão thần tiên kia báo mộng chắc chắn là có mục đích!
Nhưng mà…
Ngô Lãnh lại nhìn Lưu Hổ, hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến việc cháu gái ông bị thương hả?”
Lưu Hổ hơi sửng sốt, vội vàng kể tiếp.
Từ lúc bọn họ đưa Ngô Lãnh nhập viện, rồi vào biệt thự, kể hết mọi việc không sót chút gì.
Sắc mặt Ngô Lãnh nháy mắt tái mét, hai mắt lạc thần.
Nhưng điểm chính yếu là Lưu Hổ kể luôn tin tức mà Trương Bát gọi tới cho Ngô Lãnh biết.
“Cháu… cháu cháu… cháu nói gì hả?”
Ngô Lãnh sợ hãi tột độ.
Vừa rồi hình như ông nghe được là, mọi người trong thôn đều bị giết!
Ánh mắt Lưu Hổ cũng trở nên kinh hãi: “Trương Bát gọi điện thoại tới, nói mọi người trong thôn… đều bị… những người mặc kiếm bào giết chết”.
Oành!
Một tiếng nổ ầm như sấm sét vô hình bổ xuống giữa đỉnh đầu Ngô Lãnh.
Đầu óc ông trống rỗng, tim đập dồn dập, trước mắt tối sầm, ngã vật xuống giường.
“Ông nội!”
Ngô Tiểu Phàm kinh hoàng hét lên.
“Tít tít tít…”
Y tá cũng giật bắn mình, sau khi thấy điện tâm đồ kêu ầm lên lập tức hoảng hốt.
“Trời ơi, đã bảo đừng làm ông ấy kích động mà, bây giờ thấy chưa?”
Giọng y tá không giấu vẻ trách cứ, lập tức tiến hành sơ cứu cấp tốc cho Ngô Lãnh.
Ngô Lãnh xoa xoa ngực, vẻ vô cùng đau đớn.
Y tá vừa bấm chuông báo động vừa giúp Ngô Lãnh xoa bóp.
Bác sĩ nhanh chóng chạy vào, cấp cứu cho Ngô Lãnh.
Cũng may Ngô Lãnh vốn khỏe mạnh, không bao lâu đã hồi phục phần nào.
Ngô Tiểu Phàm thất thần ngồi trên xe lăn điều khiển xe di chuyển, ánh mắt không có tiêu cự.
Đến khi nhìn thấy cánh cổng lớn, cô mới phát hiện mình đã ra đến cổng bệnh viện rồi.
Mà đây đâu phải là bệnh viện mà Vu Kiệt đang ở.
Ngô Tiểu Phàm nhếch cười cay đắng, không muốn đi nữa, định quay trở về bệnh viện chỗ ông nội đang nằm.
Nhưng cô không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn lại quãng đường mình vừa đi qua.
Dường như cô vừa nhìn thấy cả cuộc đời mình.
Rõ ràng là đã tìm được người định mệnh, hơn nữa người ấy còn vĩ đại như vậy.
Giàu lòng trượng nghĩa, mạnh mẽ, nhưng cũng dịu dàng.
Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều tốt hơn rất nhiều đàn ông cô đã từng gặp.
Nhưng mà, vì sao người như vậy lại thuộc về người khác rồi?
Ngô Tiểu Phàm nhớ lại bức ảnh mà mình nhìn thấy, trong lòng chợt đau âm ỉ.
“Người phụ nữ đó… rất đẹp, hơn nữa nhìn cũng rất có khí chất, hẳn chẳng phải người tầm thường”.
“Hơn nữa sự quan tâm của cô ấy dành cho anh cũng rất chân thành”.
Khi phụ nữ giao tiếp với nhau là lúc dễ dàng hình thành định kiến nhất, hơn nữa bằng ánh mắt sắc sảo của mình, họ có thể soi mói đủ đường về cách đối xử của đối phương với người khác.
Ngô Tiểu Phàm tự nhận thấy rõ ràng mình không bằng người phụ nữ nọ, không nén nổi thất vọng, cúi đầu xuống.
Có những lúc chỉ có thể trách, gặp đúng người nhưng sai thời điểm.
Đúng chỗ đúng người rồi.
Nhưng mà, thời điểm lại sai.
Nói một cách chính xác chính là, một thứ tình cảm hữu duyên vô phận.
Ngô Tiểu Phàm mải miết suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị ai nhấn chìm xuống thật sâu.
Cô không khóc, sau khi cô tỉnh lại và sau những chuyện đã xảy ra, nước mắt đều đã cạn rồi.
Đúng lúc cô chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một cú điện thoại gọi tới.
Cô rút điện thoại ra xem, thì ra là Lưu Hổ.
“Sao thế?”
Lòng Ngô Tiểu Phàm hơi chùng xuống.
“Chị Tiểu Phàm, miệng chị linh quá trời luôn!”
Lưu Hổ phấn khởi gào lên: “Đúng là chuyện tốt có đôi mà! Chị nói trúng phóc!”
Ngô Tiểu Phàm nôn nao, lập tức hiểu ra ý Lưu Hổ muốn nói gì: “Ý em là ông nội chị tỉnh rồi hả?”
“Vâng! Chị về đây mau lên đi”.
Lưu Hổ hối thúc.
Ngô Tiểu Phàm cũng không nấn ná nữa, lập tức gác máy, quay trở về phòng bệnh của bệnh viện, tay cố hết sức đẩy bánh xe lăn di chuyển.
Không lâu xong cô đã đến bên ngoài phòng bệnh, khi nhìn thấy ông nội đang tựa vào thành giường thì nước mắt cô đã tràn mi.
Ông nội mình rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!
Bên cạnh ông còn có một cô y tá đang kiểm tra sức khỏe.
“Ông nội!”
Nước mắt Ngô Tiểu Phàm không ngừng tràn ra, ánh mắt nhìn Ngô Lãnh vô cùng tội nghiệp.
Trong thời gian này có rất nhiều việc đã xảy ra, rất nhiều việc khiến cho cả cuộc đời này cô cũng không thể quên được.
Cô cảm thấy tủi thân, sau khi nhìn thấy ông nội, rốt cuộc cũng tìm lại được bến đỗ tâm hồn.
“Ông nội!”
Mũi Ngô Tiểu Phảm đỏ ửng lên, giọng nghèn nghẹn.
Ngô Lãnh cũng quay mặt nhìn lại, miệng hơi mấp máy, không biết đang nói gì.
Ngô Tiểu Phàm lập tức nhào về phía Ngô Lãnh, ôm chặt ông.
Cô rất sợ sẽ mất ông một lần nữa.
Người ông luôn yêu thương cô hết mực, phen này ông phải chịu khổ rồi!
“Ông nội…”
Bao nhiêu uất ức Ngô Tiểu Phàm phải chịu trước đó, giờ này đều phá đê tuôn ra lênh láng.
Cô hiểu rất rõ, lúc này người có thể khiến cô bộc bạch hết thảy chỉ có người thân duy nhất trước mắt này thôi.
“Cháu gái cưng của ông, không phải ông nội không sao hết à, đừng khóc nữa”.
Ngô Lãnh còn tưởng Ngô Tiểu Phàm khóc thê thảm như vậy là vì mình.
Nhưng ông không biết là, từ sau khi bị đưa vào bệnh viện, ông vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
“Ông nội…”
Ngô Tiểu Phàm nhìn Ngô Lãnh chăm chú, trong lòng càng cảm thấy phấn khởi hơn, thậm chí còn muốn mau mau đưa ông nội rời khỏi nơi đau buồn này.
Cô càng nghĩ, nước mắt càng giàn giụa, chẳng khác nào bị người ta ức hiếp.
Nhưng Ngô Lãnh làm sao mà biết được nguyên do!
Ông già liền trợn trừng hai mắt, nổi giận đùng đùng: “Mau nói cho ông nội biết, có phải có người bắt nạt cháu không, dao của ông đâu rồi? Để ông nội chém chết nó!”
Ngô Tiểu Phàm lắc lắc đầu, nín khóc cười méo xệch: “Ông nội ơi, không có ai ăn hiếp cháu hết, chỉ là… cháu thấy ông nội tỉnh lại, cháu vui quá thôi”.
Ngô Lãnh tươi cười, mắt già nhìn đứa cháu gái, dịu dàng vuốt tóc cô.
Bỗng nhiên ông chú ý, Ngô Tiểu Phàm cũng mặc đồng phục bệnh nhân, thậm chí còn ngồi xe lăn.
Ông lập tức nghiêm mặt lại, giọng nói gầm gừ tức giận: “Ai làm cháu bị thương hả? Mau nói với ông, ông nhất định phải làm thịt thằng khốn đó!”
Ngô Tiểu Phàm sững người ra, rồi lại nhìn xuống mình, mặt mày ngẩn ngơ.
Lưu Hổ đứng bên cạnh cũng hết hồn.
“Cháu gái cưng của ông, mau kể lại cho ông biết có chuyện gì xảy ra đi, ông nội sẽ giải quyết cho cháu!”
Ngô Lãnh kích động nói.
Cô y tá bên cạnh nhắc nhở: “Đừng quá kích động ạ, huyết áp ông hơi cao đấy”.
Ngô Tiểu Phàm lập tức dỗ dành Ngô Lãnh, vỗ vỗ vào lưng ông, giúp ông hít thở dễ dàng.
“Ông nội à, chuyện này dài lắm, sau khi ông vào bệnh viện đã xảy ra rất nhiều chuyện”.
Vẻ mặt Ngô Tiểu Phàm buồn man mác.
Lưu Hổ đã ngứa mồm nãy giờ, cũng đã quá lâu rồi không ai nói chuyện với hắn cả.
“Ông nội Ngô, ông không biết đâu, sau khi ông người ta đâm bị thương, cũng nhờ anh Vu cứu ông đấy, nếu không là có chuyện lớn rồi!”
“Anh Vu? Vu Kiệt à?”
“Chính là người mà ông và chị Tiểu Phàm cứu ở bờ biển đó”.
Lưu Hổ giải thích.
Ngô Lãnh giật mình, có vẻ như sau khi cứu được anh, ông vẫn mải mê nói chuyện ở rể chứ chưa từng hỏi xem anh tên gì.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt.
Khóe miệng Ngô Lãnh thoáng cong lên, ông mỉm cười: “Được lắm, đúng là quý nhân mà, còn cứu ông nữa, tình nghĩa giữa chúng ta hẳn sẽ càng thêm sâu sắc”.
Xem ra, lão thần tiên kia báo mộng chắc chắn là có mục đích!
Nhưng mà…
Ngô Lãnh lại nhìn Lưu Hổ, hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến việc cháu gái ông bị thương hả?”
Lưu Hổ hơi sửng sốt, vội vàng kể tiếp.
Từ lúc bọn họ đưa Ngô Lãnh nhập viện, rồi vào biệt thự, kể hết mọi việc không sót chút gì.
Sắc mặt Ngô Lãnh nháy mắt tái mét, hai mắt lạc thần.
Nhưng điểm chính yếu là Lưu Hổ kể luôn tin tức mà Trương Bát gọi tới cho Ngô Lãnh biết.
“Cháu… cháu cháu… cháu nói gì hả?”
Ngô Lãnh sợ hãi tột độ.
Vừa rồi hình như ông nghe được là, mọi người trong thôn đều bị giết!
Ánh mắt Lưu Hổ cũng trở nên kinh hãi: “Trương Bát gọi điện thoại tới, nói mọi người trong thôn… đều bị… những người mặc kiếm bào giết chết”.
Oành!
Một tiếng nổ ầm như sấm sét vô hình bổ xuống giữa đỉnh đầu Ngô Lãnh.
Đầu óc ông trống rỗng, tim đập dồn dập, trước mắt tối sầm, ngã vật xuống giường.
“Ông nội!”
Ngô Tiểu Phàm kinh hoàng hét lên.
“Tít tít tít…”
Y tá cũng giật bắn mình, sau khi thấy điện tâm đồ kêu ầm lên lập tức hoảng hốt.
“Trời ơi, đã bảo đừng làm ông ấy kích động mà, bây giờ thấy chưa?”
Giọng y tá không giấu vẻ trách cứ, lập tức tiến hành sơ cứu cấp tốc cho Ngô Lãnh.
Ngô Lãnh xoa xoa ngực, vẻ vô cùng đau đớn.
Y tá vừa bấm chuông báo động vừa giúp Ngô Lãnh xoa bóp.
Bác sĩ nhanh chóng chạy vào, cấp cứu cho Ngô Lãnh.
Cũng may Ngô Lãnh vốn khỏe mạnh, không bao lâu đã hồi phục phần nào.