Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 920: Mọi người tụ họp ở Lạc Thành
“Con trai tôi thật đáng thương, lúc đó một lòng nhất quyết muốn cưới người phụ nữ kia, nhưng lại vì người phụ nữ đó mà chết!”
“Vả lại nó muốn có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng không còn cơ hội để trải qua nữa”.
Hai mắt Ngô Lãnh đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong đôi mắt già nua ấy, toàn là sự đau buồn đối với thế giới này.
Ông ta hơi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Dường như là đang nhớ lại những chuyện trước kia.
Cả người bỗng trở nên rất cô đơn.
“Ông ấy cưới vợ mới, vợ mới còn có con riêng, ông ấy vì những người đó mà bỏ rơi cháu”.
“Cuối cùng lại bị giết trong chính căn biệt thự tặng cho cháu, sao ông ấy lại ngốc như vậy chứ!”
Ngô Tiểu Phàm vừa lau nước mắt vừa nói, nghe thì có vẻ như đang tức giận, nhưng thật ra cô rất đau khổ.
Vừa nghĩ đến bố mình, cô liền nhớ đến thi thể nằm trong nhà xác.
Cô rất buồn, dù thế nào đi nữa, đây cũng chính là bố cô!
Nhưng lại bị người khác giết!
Hơn nữa còn bị người bên cạnh ra tay giết chết!
Ngô Tiểu Phàm càng không ngờ, hai người này còn thông đồng với nhau, chứng minh bố cô tự sát!
Cũng may lúc đó cô không tin, không hề ký tên.
Nếu không, vụ án này kết thúc, cô cũng không có cơ hội nữa rồi.
“Đều trách cháu…nếu không phải cháu muốn ở biệt thự, thì không có nhiều chuyện như vậy, sẽ cũng không gặp Hứa Thu!”
Rất nhanh, Ngô Tiểu Phàm đã bắt đầu oán giận, vô cùng tự trách nói.
Vu Kiệt thở dài, đáp: “Đừng tự trách mình nữa, nói đi nói lại, nếu lúc đó tôi không ra tay với Hứa Thu, có thể cô ta cũng sẽ không nói lại với Hứa Long, Hứa Long cũng sẽ không ghi thù tôi”.
“Cũng sẽ không khiến Hứa Long sát hại chú Ngô, chuyện này cũng sẽ càng không xảy ra”.
“Theo nhân quả luân hồi, cô có thể hận tôi”.
Vu Kiệt không muốn Ngô Tiểu Phàm sống trong sự tự trách, nên đã đổ hết tất cả tội lỗi lên người mình.
Cũng xem như là giúp bọn họ có thể giảm bớt gánh nặng tâm lý.
Ngô Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “Không, những chuyện này đều là bất trắc, không liên quan đến anh, đều tại tôi!”
Cô lại một lần nữa tự trách mình, nước mắt lưng tròng.
Lúc này, trong phòng bỗng vang lên một giọng nói.
“Xin lỗi, đều tại em, nếu như em không nói với chú Ngô chuyện ông ấy bị cắm sừng thì có thể…chuyện này đã không xảy ra rồi”.
Lưu Hổ đột nhiên lên tiếng, cả người có chút sợ sệt.
“Là sao?”
Ngô Tiểu Phàm nghi ngờ nhìn hắn ta, hỏi.
“Hôm đó chú Ngô đến, em đã nói tất cả sự thật với chú ấy, có thể vì nghe vậy nên chú ấy mới đi tìm Hứa Thu”.
“Cũng chính vì vậy nên Hứa Long mới có cơ hội, cho nên mới xảy ra chuyện như thế này!”.
Sắc mặt Lưu Hổ rất khó coi, cúi thấp đầu, nói: “Mọi người trừng phạt cháu đi ạ!”
Đột nhiên cả người Lưu Hổ bỗng trở nên vô cùng bất lực.
Trước đây hắn ta đã từng đoán có thể sẽ có chuyện như thế này, ai ngờ lại thật sự xảy ra chứ!
Cũng chỉ vì hắn ta đã nói ra mọi chuyện của Hứa Thu, nên chú Ngô mới đi tìm Hứa Thu, mới xảy ra chuyện này.
Cho nên nói, chuyện này đều là vì bản thân hắn ta mà ra.
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy vô cùng tự trách.
Có điều...
“Đứa trẻ ngốc, đây đều là số phận mà thôi!”
Ngô Lãnh lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan đến cháu, cháu không cần tự trách mình đâu”.
Ngô Tiểu Phàm cũng an ủi: “Không sao, thiện ác đều có báo ứng, em không cần phải tự trách như vậy”.
Hai người lần lượt lên tiếng an ủi.
Đều là người mệnh khổ, bây giờ ba người bọn họ xem như là ba người dân duy nhất của thôn Trường Mao còn sống sót.
Bọn họ đều không ngờ sẽ xảy ra những chuyện này.
“Những người đó rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn bắt cậu?”
Ngô Lãnh tò mò nhìn Vu Kiệt, hỏi.
Vu Kiệt trầm ngâm một lúc, không nói gì cả.
Anh hiểu rất rõ, bây giờ vẫn chưa phải lúc gió yên biển lặng.
Nếu như người của Giang Hồ Truyền Thừa lại đến, nhân lúc anh không ở đây, có thể tìm đến người nhà họ Ngô.
Đến lúc đó, lại là một vụ đẫm máu khác.
Anh không muốn có một kết quả như vậy.
“Những người này, tôi không thể nói, cũng là vì muốn bảo vệ mọi người!”
Vu Kiệt trầm giọng nói.
Ngô Lãnh cũng cảm nhận được sự kiên định của Vu Kiệt, gật đầu nói: “Được, tôi tin cậu, cậu có sắp xếp của mình, nếu như không nói, cũng là vì muốn tốt cho chúng tôi thôi”.
Giấc mơ rõ nét kia bỗng nhiên lóe lên trong đầu ông ta.
Lão thần tiên nói với ông ta rằng, cứu người này sẽ khiến nhà họ Ngô thịnh vượng trăm năm!
Lúc đầu ông ta muốn xem Vu Kiệt như cháu rể quý giá.
Kết quả bây giờ lại phát hiện nhà họ Ngô bọn họ căn bản không xứng với Vu Kiệt!
Có điều chỉ với ơn cứu mạng này cũng đủ khiến nhà họ Ngô bọn họ trở nên khác biệt.
Nhưng ai có thể hiểu được sự đau khổ trong lòng này!
Ngô Tiểu Phàm ở bên cạnh cũng không nói ra thân phận của Vu Kiệt.
Bệnh viện được canh gác nghiêm ngặt mà bọn họ đang ở đây, đều là người của Vu Kiệt.
Ở một bệnh viện khác, cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều nhân vật lớn, những người này cũng đều là người của Vu Kiệt.
Thân phận của anh là một bí ẩn.
Bản thân cô căn bản không có tư cách biết, những người xung quanh cũng không nói cho cô biết.
Ngược lại là những nhân vật lớn kia nói với cô, sau này nhà họ Ngô bọn họ sẽ như thế nào thế nào.
Nghe có vẻ, giọng điệu của những người đó rất ngang ngược.
Còn có lúc ở nhà họ Thường, nhiều người muốn giết Vu Kiệt như vậy nhưng đều bị Vu Kiệt tiêu diệt.
Thực lực và bối cảnh như thế này, quả thực là cô không thể với tới được.
Bây giờ cô hiểu rất rõ, bản thân cô và Vu Kiệt rõ ràng là người của hai thế giới.
Đây chính là vận mệnh!
Lúc này, Vu Kiệt nhìn sang Ngô Lãnh.
“Còn có một chuyện, thi thể của những người dân trong thôn Trường Mao đều đã được nhập liệm”.
“Ngày mai tôi sẽ tổ chức tang lễ tập thể theo phong tục của thôn, mong ông có thể đứng ra chủ trì”.
Vu Kiệt nói.
Ngô Lãnh đưa tay ấn vào hai bên thái dương, cảm thấy ê ẩm.
Ông ta nhớ những người dân làng đã từng sống trên ngọn núi ấy.
Mỗi một khuôn mặt tươi cười dường như đang ở trước mắt ông ta.
“Được, tôi biết rồi, tôi hứa với cậu!”
Ngô Lãnh gật đầu, nói.
Không chỉ có những người bằng tuổi ông ta, mà còn có rất nhiều thanh niên, những đứa cháu nhỏ tuổi.
Đúng như người ta nói, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Loại đau khổ này cũng chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Vu Kiệt ngừng một lát, lại nói: “Còn có hung thủ sát sát hại dân làng, tôi đã giết rồi, xác bọn chúng sẽ được chôn ở bên cạnh nghĩa trang của dân làng”.
“Tôi dựng một tấm bia đá để nói với con cháu đời sau rằng những kẻ này đều là tội nhân, đã phạm tội ác tày trời!"
“Những lỗi lầm của bọn chúng sẽ không bao giờ được xóa bỏ, bởi vì tất cả những người có thể tha thứ cho bọn chúng đều đã chết rồi”.
Vu Kiệt trầm giọng giải thích.
Nghe vậy, Ngô Lãnh vô cùng cảm kích, không ngờ Vu Kiệt lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.
Tổ chức tang lễ cho những người dân làng đã chết ở thôn Trường Mao, xem như là điều cuối cùng bọn họ có thể làm.
Hơn nữa, những tên hung thủ cũng đã bị bắt, đây thực sự là một tin tức khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng ông ta không biết, thi thể của những kẻ đứng sau chuyện này mà Vu Kiệt muốn tìm nhất nhất vẫn chưa được tìm thấy.
Hung thủ là một nhóm người.
Nhưng còn có kẻ khác chỉ đạo đám hung thủ này giết người!
“Được, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng”.
Vu Kiệt nói xong, thì có ba tiếng gõ cửa vang lên.
Anh quay đầu lại nhìn, cánh cửa từ từ mở ra.
Chỉ thấy Mạc Vãn Phong đang mở cửa, nhìn về phía Vu Kiệt.
“Võ Thánh Diệp Lâm và Y Thánh Mặc Bạch đã đến rồi”.
“Những người còn lại trong nhà họ Lý cũng đã đến rồi”.
Vu Kiệt khẽ giật mình, lập tức gật đầu.
Đến là tốt rồi.
“Vả lại nó muốn có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng không còn cơ hội để trải qua nữa”.
Hai mắt Ngô Lãnh đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong đôi mắt già nua ấy, toàn là sự đau buồn đối với thế giới này.
Ông ta hơi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Dường như là đang nhớ lại những chuyện trước kia.
Cả người bỗng trở nên rất cô đơn.
“Ông ấy cưới vợ mới, vợ mới còn có con riêng, ông ấy vì những người đó mà bỏ rơi cháu”.
“Cuối cùng lại bị giết trong chính căn biệt thự tặng cho cháu, sao ông ấy lại ngốc như vậy chứ!”
Ngô Tiểu Phàm vừa lau nước mắt vừa nói, nghe thì có vẻ như đang tức giận, nhưng thật ra cô rất đau khổ.
Vừa nghĩ đến bố mình, cô liền nhớ đến thi thể nằm trong nhà xác.
Cô rất buồn, dù thế nào đi nữa, đây cũng chính là bố cô!
Nhưng lại bị người khác giết!
Hơn nữa còn bị người bên cạnh ra tay giết chết!
Ngô Tiểu Phàm càng không ngờ, hai người này còn thông đồng với nhau, chứng minh bố cô tự sát!
Cũng may lúc đó cô không tin, không hề ký tên.
Nếu không, vụ án này kết thúc, cô cũng không có cơ hội nữa rồi.
“Đều trách cháu…nếu không phải cháu muốn ở biệt thự, thì không có nhiều chuyện như vậy, sẽ cũng không gặp Hứa Thu!”
Rất nhanh, Ngô Tiểu Phàm đã bắt đầu oán giận, vô cùng tự trách nói.
Vu Kiệt thở dài, đáp: “Đừng tự trách mình nữa, nói đi nói lại, nếu lúc đó tôi không ra tay với Hứa Thu, có thể cô ta cũng sẽ không nói lại với Hứa Long, Hứa Long cũng sẽ không ghi thù tôi”.
“Cũng sẽ không khiến Hứa Long sát hại chú Ngô, chuyện này cũng sẽ càng không xảy ra”.
“Theo nhân quả luân hồi, cô có thể hận tôi”.
Vu Kiệt không muốn Ngô Tiểu Phàm sống trong sự tự trách, nên đã đổ hết tất cả tội lỗi lên người mình.
Cũng xem như là giúp bọn họ có thể giảm bớt gánh nặng tâm lý.
Ngô Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “Không, những chuyện này đều là bất trắc, không liên quan đến anh, đều tại tôi!”
Cô lại một lần nữa tự trách mình, nước mắt lưng tròng.
Lúc này, trong phòng bỗng vang lên một giọng nói.
“Xin lỗi, đều tại em, nếu như em không nói với chú Ngô chuyện ông ấy bị cắm sừng thì có thể…chuyện này đã không xảy ra rồi”.
Lưu Hổ đột nhiên lên tiếng, cả người có chút sợ sệt.
“Là sao?”
Ngô Tiểu Phàm nghi ngờ nhìn hắn ta, hỏi.
“Hôm đó chú Ngô đến, em đã nói tất cả sự thật với chú ấy, có thể vì nghe vậy nên chú ấy mới đi tìm Hứa Thu”.
“Cũng chính vì vậy nên Hứa Long mới có cơ hội, cho nên mới xảy ra chuyện như thế này!”.
Sắc mặt Lưu Hổ rất khó coi, cúi thấp đầu, nói: “Mọi người trừng phạt cháu đi ạ!”
Đột nhiên cả người Lưu Hổ bỗng trở nên vô cùng bất lực.
Trước đây hắn ta đã từng đoán có thể sẽ có chuyện như thế này, ai ngờ lại thật sự xảy ra chứ!
Cũng chỉ vì hắn ta đã nói ra mọi chuyện của Hứa Thu, nên chú Ngô mới đi tìm Hứa Thu, mới xảy ra chuyện này.
Cho nên nói, chuyện này đều là vì bản thân hắn ta mà ra.
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy vô cùng tự trách.
Có điều...
“Đứa trẻ ngốc, đây đều là số phận mà thôi!”
Ngô Lãnh lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan đến cháu, cháu không cần tự trách mình đâu”.
Ngô Tiểu Phàm cũng an ủi: “Không sao, thiện ác đều có báo ứng, em không cần phải tự trách như vậy”.
Hai người lần lượt lên tiếng an ủi.
Đều là người mệnh khổ, bây giờ ba người bọn họ xem như là ba người dân duy nhất của thôn Trường Mao còn sống sót.
Bọn họ đều không ngờ sẽ xảy ra những chuyện này.
“Những người đó rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn bắt cậu?”
Ngô Lãnh tò mò nhìn Vu Kiệt, hỏi.
Vu Kiệt trầm ngâm một lúc, không nói gì cả.
Anh hiểu rất rõ, bây giờ vẫn chưa phải lúc gió yên biển lặng.
Nếu như người của Giang Hồ Truyền Thừa lại đến, nhân lúc anh không ở đây, có thể tìm đến người nhà họ Ngô.
Đến lúc đó, lại là một vụ đẫm máu khác.
Anh không muốn có một kết quả như vậy.
“Những người này, tôi không thể nói, cũng là vì muốn bảo vệ mọi người!”
Vu Kiệt trầm giọng nói.
Ngô Lãnh cũng cảm nhận được sự kiên định của Vu Kiệt, gật đầu nói: “Được, tôi tin cậu, cậu có sắp xếp của mình, nếu như không nói, cũng là vì muốn tốt cho chúng tôi thôi”.
Giấc mơ rõ nét kia bỗng nhiên lóe lên trong đầu ông ta.
Lão thần tiên nói với ông ta rằng, cứu người này sẽ khiến nhà họ Ngô thịnh vượng trăm năm!
Lúc đầu ông ta muốn xem Vu Kiệt như cháu rể quý giá.
Kết quả bây giờ lại phát hiện nhà họ Ngô bọn họ căn bản không xứng với Vu Kiệt!
Có điều chỉ với ơn cứu mạng này cũng đủ khiến nhà họ Ngô bọn họ trở nên khác biệt.
Nhưng ai có thể hiểu được sự đau khổ trong lòng này!
Ngô Tiểu Phàm ở bên cạnh cũng không nói ra thân phận của Vu Kiệt.
Bệnh viện được canh gác nghiêm ngặt mà bọn họ đang ở đây, đều là người của Vu Kiệt.
Ở một bệnh viện khác, cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều nhân vật lớn, những người này cũng đều là người của Vu Kiệt.
Thân phận của anh là một bí ẩn.
Bản thân cô căn bản không có tư cách biết, những người xung quanh cũng không nói cho cô biết.
Ngược lại là những nhân vật lớn kia nói với cô, sau này nhà họ Ngô bọn họ sẽ như thế nào thế nào.
Nghe có vẻ, giọng điệu của những người đó rất ngang ngược.
Còn có lúc ở nhà họ Thường, nhiều người muốn giết Vu Kiệt như vậy nhưng đều bị Vu Kiệt tiêu diệt.
Thực lực và bối cảnh như thế này, quả thực là cô không thể với tới được.
Bây giờ cô hiểu rất rõ, bản thân cô và Vu Kiệt rõ ràng là người của hai thế giới.
Đây chính là vận mệnh!
Lúc này, Vu Kiệt nhìn sang Ngô Lãnh.
“Còn có một chuyện, thi thể của những người dân trong thôn Trường Mao đều đã được nhập liệm”.
“Ngày mai tôi sẽ tổ chức tang lễ tập thể theo phong tục của thôn, mong ông có thể đứng ra chủ trì”.
Vu Kiệt nói.
Ngô Lãnh đưa tay ấn vào hai bên thái dương, cảm thấy ê ẩm.
Ông ta nhớ những người dân làng đã từng sống trên ngọn núi ấy.
Mỗi một khuôn mặt tươi cười dường như đang ở trước mắt ông ta.
“Được, tôi biết rồi, tôi hứa với cậu!”
Ngô Lãnh gật đầu, nói.
Không chỉ có những người bằng tuổi ông ta, mà còn có rất nhiều thanh niên, những đứa cháu nhỏ tuổi.
Đúng như người ta nói, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Loại đau khổ này cũng chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Vu Kiệt ngừng một lát, lại nói: “Còn có hung thủ sát sát hại dân làng, tôi đã giết rồi, xác bọn chúng sẽ được chôn ở bên cạnh nghĩa trang của dân làng”.
“Tôi dựng một tấm bia đá để nói với con cháu đời sau rằng những kẻ này đều là tội nhân, đã phạm tội ác tày trời!"
“Những lỗi lầm của bọn chúng sẽ không bao giờ được xóa bỏ, bởi vì tất cả những người có thể tha thứ cho bọn chúng đều đã chết rồi”.
Vu Kiệt trầm giọng giải thích.
Nghe vậy, Ngô Lãnh vô cùng cảm kích, không ngờ Vu Kiệt lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.
Tổ chức tang lễ cho những người dân làng đã chết ở thôn Trường Mao, xem như là điều cuối cùng bọn họ có thể làm.
Hơn nữa, những tên hung thủ cũng đã bị bắt, đây thực sự là một tin tức khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng ông ta không biết, thi thể của những kẻ đứng sau chuyện này mà Vu Kiệt muốn tìm nhất nhất vẫn chưa được tìm thấy.
Hung thủ là một nhóm người.
Nhưng còn có kẻ khác chỉ đạo đám hung thủ này giết người!
“Được, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng”.
Vu Kiệt nói xong, thì có ba tiếng gõ cửa vang lên.
Anh quay đầu lại nhìn, cánh cửa từ từ mở ra.
Chỉ thấy Mạc Vãn Phong đang mở cửa, nhìn về phía Vu Kiệt.
“Võ Thánh Diệp Lâm và Y Thánh Mặc Bạch đã đến rồi”.
“Những người còn lại trong nhà họ Lý cũng đã đến rồi”.
Vu Kiệt khẽ giật mình, lập tức gật đầu.
Đến là tốt rồi.
Bình luận facebook