Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 921: Hậu lễ dành cho nhà Thượng Quan
“Thưa ông Ngô, ông nghỉ ngơi đi nhé, tôi xin phép về trước”.
Vu Kiệt chào tạm biệt xong, liền quay lưng rời đi.
Ngô Tiểu Phàm không cam tâm chút nào, cô hơi mấp máy môi, dáng vẻ muốn nói lại không nên lời.
Đến phút cuối, cô vẫn không nói gì cả.
Bởi vì, hai người vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Cho dù cô có cố gắng như thế nào, cũng không thể tạo ra quan hệ với Vu Kiệt được.
Nhìn bóng dáng Vu Kiệt đóng cửa lại, tựa hồ trái tim cô cũng khép chặt.
Ngô Lãnh nhìn Ngô Tiểu Phàm thất thần, lòng thầm thở dài.
Sống trên đời ngần ấy năm, làm sao ông lại không nhận ra tình cảm của đứa cháu gái này dành cho Vu Kiệt cơ chứ.
Nhưng đáng tiếc.
Cái gọi là chàng rể quý này, bọn họ hụt mất rồi!
“Vậy thì coi nhau như một người qua đường đi”.
Ngô Lãnh thở dài.
Ngô Tiểu Phàm khẽ cắn đôi môi mọng, không đáp.
Lưu Hổ đứng bên cạnh cũng chỉ ngơ ngác nhìn hai ông cháu.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết Vu Kiệt rốt cuộc là ai, cũng chẳng biết rốt cuộc Vu Kiệt đã gặp phải chuyện gì.
Ở bên kia.
Vu Kiệt ngồi trong một chiếc xe lao vun vút, bên cạnh là Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ.
“Bây giờ nếu mà gặp mẹ em, anh họ nhất định phải nói đỡ giúp em vài câu nha, đừng để mẹ mắng em”.
Mục Tiểu Vũ nghiêm túc nhắc nhở.
Vu Kiệt thản nhiên mỉm cười: “Bà ấy thương em như vậy, sao lại mắng em vô cớ được chứ”.
“Chuyện này…”
Mục Tiểu Vũ bĩu môi không nói nữa.
Cô liếc trộm Dương Cẩm Tú, bộ dạng như thể muốn cầu cứu cô nói đỡ cho mình vài câu. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Dương Cẩm Tú đưa tay ra hiệu OK với Mục Tiểu Vũ, không nói thêm lời nào.
Phải biết rằng, vì cô mà Mục Tiểu Vũ mới tiết lộ tin Vu Kiệt mất tích cho cô biết.
Cũng là vì cô muốn đi cứu Vu Kiệt nên mới cùng Mục Tiểu Vũ rời khỏi nhà họ Lý, chạy ra bờ biển cứu người.
Xe bọn họ chạy trên đường, đường xá vắng tanh vắng ngắt.
Bởi vì đường ra sân bay đã bị phong tỏa, cũng chỉ có xe của Vu Kiệt mới được phép chạy.
Xe mở đường phía trước chính là của thủ lĩnh Tổ chức Đệ Nhất Mạc Vãn Phong, ai dám cản lại?
Xe của bọn họ nhanh chóng đến sân bay.
Một chiếc chuyên cơ riêng của nhà họ Lý chậm rãi hạ xuống đường băng sân bay.
Và một chiếc chuyên cơ riêng của Quốc Phái nữa cũng hạ cánh ngay sau đó.
Diệp Lâm, Mặc Bạch và người nhà họ Lý gần như đến cùng một lúc.
Rất nhanh.
Vu Kiệt dẫn đầu, bước tới nghênh đón bọn họ.
Trên mặt anh hiện lên nụ cười thản nhiên.
Sở dĩ như vậy là vì anh không muốn để bọn họ phải lo lắng, mới tỏ ra biểu cảm đơn giản nhất như thế, để thông báo cho mọi người rằng mình rất khỏe mạnh, rất an toàn.
Vu Kiệt nhanh chóng bước tới trước mặt mọi người.
“Sư phụ”.
“Ông nội”.
“Cô cả, cô hai, chú hai, chú ba…”
Vu Kiệt chào hỏi từng người một, miệng khẽ mỉm cười.
Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ đứng phía sau cũng bước lên chào hỏi người lớn trong nhà.
Diệp Lâm cùng Mặc Bạch và ông cụ Lý đồng thời bước tới, đến thật gần quan sát Vu Kiệt.
“Thằng nhóc thối tha này!”
“Kiệt nhi”.
Diệp Lâm và Mặc Bạch săm soi từng chút, lập tức phát hiện thương thế của Vu Kiệt.
Ông cụ Lý nhìn Vu Kiệt từ trên xuống dưới, vươn tay ra kiểm tra mọi nơi mọi chỗ trên người,
Nhưng Vu Kiệt trước sau vẫn tươi cười, không hề tỏ ra khó chịu chút nào.
Mạc Vãn Phong đứng phía sau cúi đầu, hàng chân mày khẽ nhíu lại căng thẳng.
Ông hiểu rõ thương tích của Vu Kiệt, chỗ mà ông cụ Lý sờ nắn, chính là những vết thương vẫn chưa liền da.
Những vết thương này đều sâu đến tận xương.
Chỉ là, thấy Vu Kiệt có thể ẩn nhẫn chịu đựng mà mặt không đổi sắc, đủ để ông hiểu rằng trong lòng anh, những người này quan trọng như thế nào.
Anh không muốn những người thân đang đứng chung quanh này phải lo lắng vì mình.
Diệp Lâm và Mặc Bạch cũng chỉ gật gật đầu, thấy anh không quá nguy hiểm thì an tâm.
Ở đây đông người, nếu lại hỏi chuyện viên đá thì không thích hợp cho lắm.
Bọn họ nghĩ từ từ nói cũng được.
Những người khác trong nhà cũng bước tới vây quanh Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt, cháu thấy sức khỏe thế nào, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Lý Châu hỏi trước.
Vu Kiệt lắc lắc đầu.
“Trên người cháu rốt cuộc thương tích thế nào vậy hả? Chú nhất định phải khiến những kẻ làm cháu bị thương chịu giày vò khổ sở gấp trăm lần mới được”.
Lý Mãnh kích động nói.
“Không sao đâu chú hai, vết thương trên người cháu sắp lành cả rồi”.
Vu Kiệt cười nói.
“Tuy cháu không sao, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không sao!”
Lý Hòa trầm giọng: “Nói thử xem, đã tìm được hết những kẻ xuống tay với cháu rồi chứ hả?”
“Cũng hòm hòm ạ, về chuyện ở Lạc Thành, cũng tới lúc phải kết thúc thôi”.
Ông cụ Lý thở hắt ra một hơi.
Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, cuộc thanh trừng đã đến rất gần.
Mạc Vãn Phong cầm một xấp tài liệu đưa ra.
“Để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ trình bày mọi việc”.
Mạc Vãn Phong biết thương tích của Vu Kiệt, nên giành phần nói rõ.
Những người ở trước mặt ông không đơn giản chỉ là người nhà họ Lý.
Tất cả đều là những đại lão nắm giữ địa vị chủ chốt các cấp các ngành, nên ông không dám giấu giếm nửa lời.
“Trong trận chiến ở nhà họ Thường, tất cả võ giả đều bị bắt giữ, bị Quốc Phái chế tài”.
“Những thế lực của thế tục cũng đều bị khống chế, đợi sự trừng phạt”.
“Vì chuyện nhà họ Thường có hơi phức tạp, ở hậu viện nhà họ đã đào ra nhiều thi thể phụ nữ, số lượng cực lớn, mà không chỉ có võ giả gây ra việc này”.
“Bọn họ tu luyện bằng cách thái âm bổ dương, cưỡng hiếp phụ nữ, những người không phải võ giả của nhà họ Thường cũng có can dự vào, không ai thoát khỏi liên quan”.
“Những người phụ nữ đó hết thảy đều bị giết để bịt đầu mối, không ai sống sót”.
Mạc Vãn Phong nói xong chuyện nhà họ Thường, ai có mặt đều chấn kinh khiếp hãi.
Diệp Lâm và Mặc Bạch trợn trừng hai mắt.
“Xem ra, nhà họ Thường muốn tự mình diệt mình mà!”
Diệp Lâm cắn chặt răng: “Tôi sẽ liên hệ với Quốc Phái, chuyện này nếu không nghiêm trị, phương pháp bàng môn tà đạo này không biết sẽ lưu truyền tới bao nhiêu môn phái Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa nữa!”
Mặc Bạch cũng cau mày: “Không ngờ ở cái đáy giếng này mà lại xảy ra chuyện người người căm phẫn như vậy! Cần phải cải cách và chỉnh đốn võ giới một phen mới được”.
Hai ông cụ thần sắc nghiêm túc, gằn giọng nói.
Những thành viên nhà họ Lý cũng siết chặt nắm tay, không nén nổi tức giận.
“Những kẻ cặn bã này chúng ta nhất định phải lôi hết ra ánh sáng, khiến bọn họ nhận trừng trị thích đáng, nêu gương cho mọi người!”
“Nếu Tiểu Kiệt không đến đó, không biết còn bao nhiêu phụ nữ bị bọn họ hại chết nữa!”
“Trên dưới nhà họ Thường đúng là chẳng khác gì địa ngục trần gian, những kẻ táng tận lương tâm này sẽ không có kết cục tốt đâu!”
…
Sau đó, đợi đến khi làn sóng phẫn nộ của bọn họ dịu xuống bớt, Mạc Vãn Phong lại tiếp tục báo cáo.
“Vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành trước đó, đã tìm ra nhân vật chủ chốt là Lưu Bát rồi”.
“Lần này có người sai Lưu Bát đến đây ý đồ muốn giết Tiểu Kiệt, nhưng đã bị chúng ta tóm được”.
“Lưu Bát cũng đã khai ra hung thủ thực sự đứng phía sau, chính là Thượng Quan Bắc!”
Dứt lời, hết thảy mọi người nhà họ Lý đều trừng mắt phẫn nộ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, người đứng phía sau thao túng xô nghiêng lật ngửa cả thế giới này thế mà lại là hắn!
“Thằng ranh con Thượng Quan Bắc, không chỉ một lần, mà hết lần này đến lần khác!”
“Đúng là… không thể tha thứ!”
Lý Hòa sắc mặt lạnh băng, móc di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Những người còn lại cũng móc điện thoại ra, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, họ cần có chỗ trút giận.
Hai mắt Lý Châu rực lửa: “Mọi người cho nhà họ Thượng Quan một bài học nhỏ cảnh cáo trước đi, đích thân chị sẽ chuẩn bị hậu lễ tặng cho nhà Thượng Quan!”
Vu Kiệt chào tạm biệt xong, liền quay lưng rời đi.
Ngô Tiểu Phàm không cam tâm chút nào, cô hơi mấp máy môi, dáng vẻ muốn nói lại không nên lời.
Đến phút cuối, cô vẫn không nói gì cả.
Bởi vì, hai người vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Cho dù cô có cố gắng như thế nào, cũng không thể tạo ra quan hệ với Vu Kiệt được.
Nhìn bóng dáng Vu Kiệt đóng cửa lại, tựa hồ trái tim cô cũng khép chặt.
Ngô Lãnh nhìn Ngô Tiểu Phàm thất thần, lòng thầm thở dài.
Sống trên đời ngần ấy năm, làm sao ông lại không nhận ra tình cảm của đứa cháu gái này dành cho Vu Kiệt cơ chứ.
Nhưng đáng tiếc.
Cái gọi là chàng rể quý này, bọn họ hụt mất rồi!
“Vậy thì coi nhau như một người qua đường đi”.
Ngô Lãnh thở dài.
Ngô Tiểu Phàm khẽ cắn đôi môi mọng, không đáp.
Lưu Hổ đứng bên cạnh cũng chỉ ngơ ngác nhìn hai ông cháu.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết Vu Kiệt rốt cuộc là ai, cũng chẳng biết rốt cuộc Vu Kiệt đã gặp phải chuyện gì.
Ở bên kia.
Vu Kiệt ngồi trong một chiếc xe lao vun vút, bên cạnh là Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ.
“Bây giờ nếu mà gặp mẹ em, anh họ nhất định phải nói đỡ giúp em vài câu nha, đừng để mẹ mắng em”.
Mục Tiểu Vũ nghiêm túc nhắc nhở.
Vu Kiệt thản nhiên mỉm cười: “Bà ấy thương em như vậy, sao lại mắng em vô cớ được chứ”.
“Chuyện này…”
Mục Tiểu Vũ bĩu môi không nói nữa.
Cô liếc trộm Dương Cẩm Tú, bộ dạng như thể muốn cầu cứu cô nói đỡ cho mình vài câu. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Dương Cẩm Tú đưa tay ra hiệu OK với Mục Tiểu Vũ, không nói thêm lời nào.
Phải biết rằng, vì cô mà Mục Tiểu Vũ mới tiết lộ tin Vu Kiệt mất tích cho cô biết.
Cũng là vì cô muốn đi cứu Vu Kiệt nên mới cùng Mục Tiểu Vũ rời khỏi nhà họ Lý, chạy ra bờ biển cứu người.
Xe bọn họ chạy trên đường, đường xá vắng tanh vắng ngắt.
Bởi vì đường ra sân bay đã bị phong tỏa, cũng chỉ có xe của Vu Kiệt mới được phép chạy.
Xe mở đường phía trước chính là của thủ lĩnh Tổ chức Đệ Nhất Mạc Vãn Phong, ai dám cản lại?
Xe của bọn họ nhanh chóng đến sân bay.
Một chiếc chuyên cơ riêng của nhà họ Lý chậm rãi hạ xuống đường băng sân bay.
Và một chiếc chuyên cơ riêng của Quốc Phái nữa cũng hạ cánh ngay sau đó.
Diệp Lâm, Mặc Bạch và người nhà họ Lý gần như đến cùng một lúc.
Rất nhanh.
Vu Kiệt dẫn đầu, bước tới nghênh đón bọn họ.
Trên mặt anh hiện lên nụ cười thản nhiên.
Sở dĩ như vậy là vì anh không muốn để bọn họ phải lo lắng, mới tỏ ra biểu cảm đơn giản nhất như thế, để thông báo cho mọi người rằng mình rất khỏe mạnh, rất an toàn.
Vu Kiệt nhanh chóng bước tới trước mặt mọi người.
“Sư phụ”.
“Ông nội”.
“Cô cả, cô hai, chú hai, chú ba…”
Vu Kiệt chào hỏi từng người một, miệng khẽ mỉm cười.
Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ đứng phía sau cũng bước lên chào hỏi người lớn trong nhà.
Diệp Lâm cùng Mặc Bạch và ông cụ Lý đồng thời bước tới, đến thật gần quan sát Vu Kiệt.
“Thằng nhóc thối tha này!”
“Kiệt nhi”.
Diệp Lâm và Mặc Bạch săm soi từng chút, lập tức phát hiện thương thế của Vu Kiệt.
Ông cụ Lý nhìn Vu Kiệt từ trên xuống dưới, vươn tay ra kiểm tra mọi nơi mọi chỗ trên người,
Nhưng Vu Kiệt trước sau vẫn tươi cười, không hề tỏ ra khó chịu chút nào.
Mạc Vãn Phong đứng phía sau cúi đầu, hàng chân mày khẽ nhíu lại căng thẳng.
Ông hiểu rõ thương tích của Vu Kiệt, chỗ mà ông cụ Lý sờ nắn, chính là những vết thương vẫn chưa liền da.
Những vết thương này đều sâu đến tận xương.
Chỉ là, thấy Vu Kiệt có thể ẩn nhẫn chịu đựng mà mặt không đổi sắc, đủ để ông hiểu rằng trong lòng anh, những người này quan trọng như thế nào.
Anh không muốn những người thân đang đứng chung quanh này phải lo lắng vì mình.
Diệp Lâm và Mặc Bạch cũng chỉ gật gật đầu, thấy anh không quá nguy hiểm thì an tâm.
Ở đây đông người, nếu lại hỏi chuyện viên đá thì không thích hợp cho lắm.
Bọn họ nghĩ từ từ nói cũng được.
Những người khác trong nhà cũng bước tới vây quanh Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt, cháu thấy sức khỏe thế nào, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Lý Châu hỏi trước.
Vu Kiệt lắc lắc đầu.
“Trên người cháu rốt cuộc thương tích thế nào vậy hả? Chú nhất định phải khiến những kẻ làm cháu bị thương chịu giày vò khổ sở gấp trăm lần mới được”.
Lý Mãnh kích động nói.
“Không sao đâu chú hai, vết thương trên người cháu sắp lành cả rồi”.
Vu Kiệt cười nói.
“Tuy cháu không sao, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không sao!”
Lý Hòa trầm giọng: “Nói thử xem, đã tìm được hết những kẻ xuống tay với cháu rồi chứ hả?”
“Cũng hòm hòm ạ, về chuyện ở Lạc Thành, cũng tới lúc phải kết thúc thôi”.
Ông cụ Lý thở hắt ra một hơi.
Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, cuộc thanh trừng đã đến rất gần.
Mạc Vãn Phong cầm một xấp tài liệu đưa ra.
“Để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ trình bày mọi việc”.
Mạc Vãn Phong biết thương tích của Vu Kiệt, nên giành phần nói rõ.
Những người ở trước mặt ông không đơn giản chỉ là người nhà họ Lý.
Tất cả đều là những đại lão nắm giữ địa vị chủ chốt các cấp các ngành, nên ông không dám giấu giếm nửa lời.
“Trong trận chiến ở nhà họ Thường, tất cả võ giả đều bị bắt giữ, bị Quốc Phái chế tài”.
“Những thế lực của thế tục cũng đều bị khống chế, đợi sự trừng phạt”.
“Vì chuyện nhà họ Thường có hơi phức tạp, ở hậu viện nhà họ đã đào ra nhiều thi thể phụ nữ, số lượng cực lớn, mà không chỉ có võ giả gây ra việc này”.
“Bọn họ tu luyện bằng cách thái âm bổ dương, cưỡng hiếp phụ nữ, những người không phải võ giả của nhà họ Thường cũng có can dự vào, không ai thoát khỏi liên quan”.
“Những người phụ nữ đó hết thảy đều bị giết để bịt đầu mối, không ai sống sót”.
Mạc Vãn Phong nói xong chuyện nhà họ Thường, ai có mặt đều chấn kinh khiếp hãi.
Diệp Lâm và Mặc Bạch trợn trừng hai mắt.
“Xem ra, nhà họ Thường muốn tự mình diệt mình mà!”
Diệp Lâm cắn chặt răng: “Tôi sẽ liên hệ với Quốc Phái, chuyện này nếu không nghiêm trị, phương pháp bàng môn tà đạo này không biết sẽ lưu truyền tới bao nhiêu môn phái Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa nữa!”
Mặc Bạch cũng cau mày: “Không ngờ ở cái đáy giếng này mà lại xảy ra chuyện người người căm phẫn như vậy! Cần phải cải cách và chỉnh đốn võ giới một phen mới được”.
Hai ông cụ thần sắc nghiêm túc, gằn giọng nói.
Những thành viên nhà họ Lý cũng siết chặt nắm tay, không nén nổi tức giận.
“Những kẻ cặn bã này chúng ta nhất định phải lôi hết ra ánh sáng, khiến bọn họ nhận trừng trị thích đáng, nêu gương cho mọi người!”
“Nếu Tiểu Kiệt không đến đó, không biết còn bao nhiêu phụ nữ bị bọn họ hại chết nữa!”
“Trên dưới nhà họ Thường đúng là chẳng khác gì địa ngục trần gian, những kẻ táng tận lương tâm này sẽ không có kết cục tốt đâu!”
…
Sau đó, đợi đến khi làn sóng phẫn nộ của bọn họ dịu xuống bớt, Mạc Vãn Phong lại tiếp tục báo cáo.
“Vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành trước đó, đã tìm ra nhân vật chủ chốt là Lưu Bát rồi”.
“Lần này có người sai Lưu Bát đến đây ý đồ muốn giết Tiểu Kiệt, nhưng đã bị chúng ta tóm được”.
“Lưu Bát cũng đã khai ra hung thủ thực sự đứng phía sau, chính là Thượng Quan Bắc!”
Dứt lời, hết thảy mọi người nhà họ Lý đều trừng mắt phẫn nộ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, người đứng phía sau thao túng xô nghiêng lật ngửa cả thế giới này thế mà lại là hắn!
“Thằng ranh con Thượng Quan Bắc, không chỉ một lần, mà hết lần này đến lần khác!”
“Đúng là… không thể tha thứ!”
Lý Hòa sắc mặt lạnh băng, móc di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Những người còn lại cũng móc điện thoại ra, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, họ cần có chỗ trút giận.
Hai mắt Lý Châu rực lửa: “Mọi người cho nhà họ Thượng Quan một bài học nhỏ cảnh cáo trước đi, đích thân chị sẽ chuẩn bị hậu lễ tặng cho nhà Thượng Quan!”
Bình luận facebook