Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 926: Lại thêm một đại đạo
Một đêm phong ba không yên, tựa như thủy triều quét qua toàn bộ mạng Internet.
Tất cả các kênh truyền thông bắt đầu giật tít bằng các bài báo mang tính bi thương, hòng đả kích người đã gây ra chuyện tàn khốc này.
Mãi cho đến sáng hôm sau, Vu Kiệt mới rời khỏi bệnh viện. Anh khoác trên người một thân đồ đen, vẻ mặt thê lương.
Có rất nhiều người theo phía sau anh.
Người của Quốc Phái, người của tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo, còn có người của nhà họ Lý.
Bọn họ đều mặc trang phục trang trọng, dường như sắp phải tham gia một sự kiện vô cùng quan trọng.
Hai người Y Thánh, Võ Thánh cũng có mặt, vốn dĩ từ trước đến nay bọn họ chỉ mặc một loại quần áo, nhưng lúc này cũng đã thay đổi.
Tất cả mọi người đều mặc trang phục chỉnh tề, toát lên vẻ uy nghiêm.
Vu Kiệt dẫn đầu ngồi vào một chiếc xe màu đen sang trọng, không nói một lời.
Xe từ từ tiến về phía trước.
Những người khác cũng im lặng, lục tục đón xe rời đi.
Từng chiếc xe sang trọng lăn bánh, đi về cùng một hướng.
Núi Trường Mao.
Hôm nay là ngày tang lễ của tất cả những người đã chết ở ngôi làng trên núi Trường Mao.
Bọn họ nhanh chóng đi đến chân núi, từng chiếc xe lần lượt đỗ lại.
Lúc này, bầu trời vô cùng u ám và nặng nề.
Ánh mặt trời bị mây đen che khuất, khiến thế giới chìm trong sự bi thương.
Vu Kiệt bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngọn núi nhỏ quen thuộc rồi nhắm mắt lại.
Tiếng chim hót, tiếng gầm của dã thú, đây là những thứ duy nhất chứng minh ngọn núi này vẫn đang sống.
Một cơn gió lướt qua, khiến cây cỏ trên núi lay động, phát ra âm thanh xào xạt.
Dường như bên tai Vu Kiệt vang lên tiếng cười nói vui vẻ trong quá khứ.
“Trước kia, lúc đứng dưới chân núi, tôi có thể nghe thấy âm thanh trên núi, đó là tiếng dân làng lao động, tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện”.
Lúc này, Ngô Tiểu Phàm đang ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo gai, hai mắt đỏ hoe.
Cô cũng ngẩng đầu nhìn ngọn núi này, vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Sau lưng là Lưu Hổ đang giúp cô đẩy xe, hắn ta cũng mặc một thân áo gai.
Ngô Lãnh cũng mặc đồ tang, nước mắt thấm đẫm vạt áo.
“Chúng ta đi thôi!”
Ngô Lãnh vô cùng đau buồn, nghẹn ngào nói.
Mọi người lục tục tiến lên núi, từ dưới chân núi đi một mạch lên phía trên.
Cả con đường, không ai nói một câu nào.
Bầu không khí nặng nề khiến người ta có cảm giác ngạt thở.
Đi đến cổng làng Trường Mao, từ xa nhìn lại, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một vùng trắng xóa.
Người ở đây đã thu xếp ổn thỏa, mỗi một nhà đều treo một lá cờ trước lúc động quan, mục đích là để dẫn đường cho người đã mất.
“Vù vù!”
Ngô Lãnh khóc nấc lên, ông ta quỳ sụp xuống, cúi đầu sát đất.
Ngô Tiểu Phàm càng khóc thảm hơn, mặt cô đầy nước mắt, không ngừng nấc nghẹn.
Lưu Hổ cầm cuốc liên tục đào đất trước cửa từng ngôi nhà để làm mộ.
Tâm trạng của Vu Kiệt cũng trở nên sa sút, anh cầm cuốc chạy đến giúp đỡ.
Anh cảm thấy rất áy náy.
Bởi vì anh mà ngôi làng này mới bị liên lụy.
Hơn hai trăm sinh mạng phút chốc vĩnh biệt cõi đời.
Đây là điều duy nhất anh có thể làm để đền bù cho sự mất mát này.
“Đây là nhà của Trương Bát - người anh em tốt của tôi!”
Lưu Hổ bước đến trước một ngôi nhà, vừa đào đất vừa khóc: “Từ nhỏ chúng tôi đã chơi đùa cùng nhau, cùng đi trộm trứng chim, trộm dưa hấu, chạy ra sông bắt cá…”
Hắn ta kể lại những ngày tháng vui vẻ, có lẽ đây là ký ức hạnh phúc duy nhất hắn có.
Ngô Lãnh cũng đẩy Ngô Tiểu Phàm đến trước cửa nhà Trương Bát.
“Ông Trương, tôi nợ ông bình nữ nhi hồng, đã ủ rồi, nữ nhi hồng phải ủ tám nơi, đợi đủ thời gian, tôi nhất định sẽ đưa đến cho ông!”
“Con của ông không trồng trọt, tôi sẽ trồng giúp ông, tôi nhất định sẽ chăm sóc mảnh ruộng của ông thật tôt!”
“Tôi cũng sẽ tìm một người giấy thật xinh đẹp để làm vợ cháu trai của ông, đốt cho các người biệt thự, xe sang, chắc chắn cuộc sống của các người ở bên kia sẽ tốt hơn một chút!”
Ngô Lãnh nghẹn ngào nói, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Ngô Tiểu Phàm ngồi trên xe lăn cũng đang thì thầm điều gì đó.
Cái làng này chứa đựng rất nhiều ký ức của bọn họ, nơi này là cố hương.
Phía sau, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm túc và trang trọng nhìn cảnh này.
Tâm trạng của bọn họ cũng rất nặng nề, mọi người đều cảm thấy thật khó chịu.
“Đi thôi, lên giúp một tay!”
Lý Nam là người lên tiếng đầu tiên.
Chẳng mấy chốc đã có vài người tiến lên.
Vu Kiệt, Lưu Hổ và những người này cùng khiêng quan tài đặt vào hố đất.
Một nhà năm người đều được chôn cất.
Vu Kiệt ném một nắm đất vàng xuống mộ, nhưng vẫn không thể nào làm tiêu tan những áy náy trong lòng.
“Thù lớn đã báo, nhưng vẫn không cách nào nguôi ngoai”.
“Người đã chết, không thể đền bù gì nữa cả!”
Vu Kiệt lẩm bẩm nói, bùi ngùi xúc động.
“Anh Kiệt…”
Vành mắt Dương Cẩm Tú cũng đỏ lên, cô muốn tiến lên an ủi anh.
Nhưng cô không trải qua những chuyện này, nên không biết phải nói gì cho phải.
Ở đây, không ai bước lên an ủi.
Ví dụ như nhập thổ vi an, hãy bớt đau buồn.
Ví dụ như, hãy nhìn thoáng một chút, chuyện cũ đã qua, đừng quá đau buồn.
Ví dụ như…
Có rất nhiều, rất nhiều lời an ủi thích hợp để dùng vào lúc này, nhưng không ai nói nên lời.
Vì đây không phải chuyện của một cá nhân, hay một gia đình.
Đây là người của cả một làng bị giết, nói những… lời này thì có được gì đâu?
Bọn họ đến nơi này để đưa tang cho dân làng, với mong muốn mọi người có thể yên nghỉ.
Lý Nam thở dài và nói: “Mọi người phải luôn nhớ kỹ, nhớ thật kỹ giờ phút này!”
“Nếu như không mạnh mẽ thì không thể bảo vệ những người bên cạnh mình, không thể bảo vệ tất cả những người vô tội!”
“Chỉ có mạnh mẽ mới có bản lĩnh để bảo vệ những điều đó!”
Toàn bộ người nhà họ Lý đồng loạt gật đầu, vẻ mặt càng thêm kiên định.
Bọn họ đều là người có địa vị cao, chưa từng thấu hiểu nổi khổ của người ở những nơi nhỏ bé như thế này.
Cảnh tượng trước mắt đủ để bọn họ rút ra một bài học.
Người không thể quên mất cội nguồn.
Bọn họ có được những thứ hiện tại hoàn toàn nhờ vào những người dân chất phác, hiền lành và hiếu khách này.
Và, muốn đạt được điều đó, không thể chối bỏ, mà càng phải bảo vệ bọn họ tốt hơn.
Người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo lộ vẻ kiên định, chăm chú nhìn về phía trước.
Bọn họ sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay!
Diệp Lâm cùng Mặc Bạch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy cảm xúc đau thương.
Bọn họ đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh tử, đã từng trải qua nỗi buồn chia ly, nhưng mỗi khi đối mặt với giờ phút này vẫn không ngăn được cảm giác sầu não.
“Còn nhớ A Tam chuyên ủ rượu không?”
“Ừm!”
“Hơn mười năm rồi không uống rượu của ông ta, lúc đó ông đã cứu ông ta một lần, sống thêm ba năm nữa, cuối cùng vẫn cưỡi hạc về trời!”
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Ừm!”
“Có đôi khi cuộc sống vốn không như mong muốn, việc ông muốn làm cứ mãi gặp thử thách, còn việc ông không muốn là cứ hết lần này đến lần khác phải đối mặt!”
“Ừm!”
“Cho nên… ông nói gì đó được không?”
“Ừm!”
“…”
Diệp Lâm có rất nhiều cảm xúc muốn bày tỏ, nhưng Mặc Bạch lại chẳng chịu phối hợp.
Thân là Y Thánh, ông càng thêm hiểu rõ hơn cái gọi là sinh tử.
Thế nhưng, sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của thế gian.
Dù ông có đứng trên đỉnh thì… liệu có thể thay đổi được kết cục không?
Mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng của mình, tất cả lẳng lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.
Chẳng mấy chốc, trước cửa nhà Trương Bát đã dựng lên năm ngôi mộ.
Người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo cũng dùng xe kéo ở để vận chuyển mấy tấm bia đá ở đằng xa đến, cùng nhau dựng chúng lên.
Lưu Hổ cầm cái cuốc bước đến trước một ngôi nhà khác.
“Đây là nhà của thím Trương, lúc trước em còn trộm bánh bao cho chị ăn đấy!”
Lưu Hổ vừa khóc vừa cười, mím môi nói.
Ngô Tiểu Phàm gật đầu, mỗi một lần như vậy, nước mắt của cô lại rơi thành giọt xuống đất.
Cô nhắm mắt lại, đau buồn khôn tả.
Lưu Hổ nhấc cuốc lên, bắt đầu đào.
Vu Kiệt nhìn ba cái quan tài trước mặt, cắn răng bước theo.
Mỗi một lần vung cuốc, anh đều dùng hết sức mình.
Anh hận!
Hận ông trời bất công!
Tất cả các kênh truyền thông bắt đầu giật tít bằng các bài báo mang tính bi thương, hòng đả kích người đã gây ra chuyện tàn khốc này.
Mãi cho đến sáng hôm sau, Vu Kiệt mới rời khỏi bệnh viện. Anh khoác trên người một thân đồ đen, vẻ mặt thê lương.
Có rất nhiều người theo phía sau anh.
Người của Quốc Phái, người của tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo, còn có người của nhà họ Lý.
Bọn họ đều mặc trang phục trang trọng, dường như sắp phải tham gia một sự kiện vô cùng quan trọng.
Hai người Y Thánh, Võ Thánh cũng có mặt, vốn dĩ từ trước đến nay bọn họ chỉ mặc một loại quần áo, nhưng lúc này cũng đã thay đổi.
Tất cả mọi người đều mặc trang phục chỉnh tề, toát lên vẻ uy nghiêm.
Vu Kiệt dẫn đầu ngồi vào một chiếc xe màu đen sang trọng, không nói một lời.
Xe từ từ tiến về phía trước.
Những người khác cũng im lặng, lục tục đón xe rời đi.
Từng chiếc xe sang trọng lăn bánh, đi về cùng một hướng.
Núi Trường Mao.
Hôm nay là ngày tang lễ của tất cả những người đã chết ở ngôi làng trên núi Trường Mao.
Bọn họ nhanh chóng đi đến chân núi, từng chiếc xe lần lượt đỗ lại.
Lúc này, bầu trời vô cùng u ám và nặng nề.
Ánh mặt trời bị mây đen che khuất, khiến thế giới chìm trong sự bi thương.
Vu Kiệt bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngọn núi nhỏ quen thuộc rồi nhắm mắt lại.
Tiếng chim hót, tiếng gầm của dã thú, đây là những thứ duy nhất chứng minh ngọn núi này vẫn đang sống.
Một cơn gió lướt qua, khiến cây cỏ trên núi lay động, phát ra âm thanh xào xạt.
Dường như bên tai Vu Kiệt vang lên tiếng cười nói vui vẻ trong quá khứ.
“Trước kia, lúc đứng dưới chân núi, tôi có thể nghe thấy âm thanh trên núi, đó là tiếng dân làng lao động, tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện”.
Lúc này, Ngô Tiểu Phàm đang ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo gai, hai mắt đỏ hoe.
Cô cũng ngẩng đầu nhìn ngọn núi này, vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Sau lưng là Lưu Hổ đang giúp cô đẩy xe, hắn ta cũng mặc một thân áo gai.
Ngô Lãnh cũng mặc đồ tang, nước mắt thấm đẫm vạt áo.
“Chúng ta đi thôi!”
Ngô Lãnh vô cùng đau buồn, nghẹn ngào nói.
Mọi người lục tục tiến lên núi, từ dưới chân núi đi một mạch lên phía trên.
Cả con đường, không ai nói một câu nào.
Bầu không khí nặng nề khiến người ta có cảm giác ngạt thở.
Đi đến cổng làng Trường Mao, từ xa nhìn lại, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một vùng trắng xóa.
Người ở đây đã thu xếp ổn thỏa, mỗi một nhà đều treo một lá cờ trước lúc động quan, mục đích là để dẫn đường cho người đã mất.
“Vù vù!”
Ngô Lãnh khóc nấc lên, ông ta quỳ sụp xuống, cúi đầu sát đất.
Ngô Tiểu Phàm càng khóc thảm hơn, mặt cô đầy nước mắt, không ngừng nấc nghẹn.
Lưu Hổ cầm cuốc liên tục đào đất trước cửa từng ngôi nhà để làm mộ.
Tâm trạng của Vu Kiệt cũng trở nên sa sút, anh cầm cuốc chạy đến giúp đỡ.
Anh cảm thấy rất áy náy.
Bởi vì anh mà ngôi làng này mới bị liên lụy.
Hơn hai trăm sinh mạng phút chốc vĩnh biệt cõi đời.
Đây là điều duy nhất anh có thể làm để đền bù cho sự mất mát này.
“Đây là nhà của Trương Bát - người anh em tốt của tôi!”
Lưu Hổ bước đến trước một ngôi nhà, vừa đào đất vừa khóc: “Từ nhỏ chúng tôi đã chơi đùa cùng nhau, cùng đi trộm trứng chim, trộm dưa hấu, chạy ra sông bắt cá…”
Hắn ta kể lại những ngày tháng vui vẻ, có lẽ đây là ký ức hạnh phúc duy nhất hắn có.
Ngô Lãnh cũng đẩy Ngô Tiểu Phàm đến trước cửa nhà Trương Bát.
“Ông Trương, tôi nợ ông bình nữ nhi hồng, đã ủ rồi, nữ nhi hồng phải ủ tám nơi, đợi đủ thời gian, tôi nhất định sẽ đưa đến cho ông!”
“Con của ông không trồng trọt, tôi sẽ trồng giúp ông, tôi nhất định sẽ chăm sóc mảnh ruộng của ông thật tôt!”
“Tôi cũng sẽ tìm một người giấy thật xinh đẹp để làm vợ cháu trai của ông, đốt cho các người biệt thự, xe sang, chắc chắn cuộc sống của các người ở bên kia sẽ tốt hơn một chút!”
Ngô Lãnh nghẹn ngào nói, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Ngô Tiểu Phàm ngồi trên xe lăn cũng đang thì thầm điều gì đó.
Cái làng này chứa đựng rất nhiều ký ức của bọn họ, nơi này là cố hương.
Phía sau, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm túc và trang trọng nhìn cảnh này.
Tâm trạng của bọn họ cũng rất nặng nề, mọi người đều cảm thấy thật khó chịu.
“Đi thôi, lên giúp một tay!”
Lý Nam là người lên tiếng đầu tiên.
Chẳng mấy chốc đã có vài người tiến lên.
Vu Kiệt, Lưu Hổ và những người này cùng khiêng quan tài đặt vào hố đất.
Một nhà năm người đều được chôn cất.
Vu Kiệt ném một nắm đất vàng xuống mộ, nhưng vẫn không thể nào làm tiêu tan những áy náy trong lòng.
“Thù lớn đã báo, nhưng vẫn không cách nào nguôi ngoai”.
“Người đã chết, không thể đền bù gì nữa cả!”
Vu Kiệt lẩm bẩm nói, bùi ngùi xúc động.
“Anh Kiệt…”
Vành mắt Dương Cẩm Tú cũng đỏ lên, cô muốn tiến lên an ủi anh.
Nhưng cô không trải qua những chuyện này, nên không biết phải nói gì cho phải.
Ở đây, không ai bước lên an ủi.
Ví dụ như nhập thổ vi an, hãy bớt đau buồn.
Ví dụ như, hãy nhìn thoáng một chút, chuyện cũ đã qua, đừng quá đau buồn.
Ví dụ như…
Có rất nhiều, rất nhiều lời an ủi thích hợp để dùng vào lúc này, nhưng không ai nói nên lời.
Vì đây không phải chuyện của một cá nhân, hay một gia đình.
Đây là người của cả một làng bị giết, nói những… lời này thì có được gì đâu?
Bọn họ đến nơi này để đưa tang cho dân làng, với mong muốn mọi người có thể yên nghỉ.
Lý Nam thở dài và nói: “Mọi người phải luôn nhớ kỹ, nhớ thật kỹ giờ phút này!”
“Nếu như không mạnh mẽ thì không thể bảo vệ những người bên cạnh mình, không thể bảo vệ tất cả những người vô tội!”
“Chỉ có mạnh mẽ mới có bản lĩnh để bảo vệ những điều đó!”
Toàn bộ người nhà họ Lý đồng loạt gật đầu, vẻ mặt càng thêm kiên định.
Bọn họ đều là người có địa vị cao, chưa từng thấu hiểu nổi khổ của người ở những nơi nhỏ bé như thế này.
Cảnh tượng trước mắt đủ để bọn họ rút ra một bài học.
Người không thể quên mất cội nguồn.
Bọn họ có được những thứ hiện tại hoàn toàn nhờ vào những người dân chất phác, hiền lành và hiếu khách này.
Và, muốn đạt được điều đó, không thể chối bỏ, mà càng phải bảo vệ bọn họ tốt hơn.
Người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo lộ vẻ kiên định, chăm chú nhìn về phía trước.
Bọn họ sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay!
Diệp Lâm cùng Mặc Bạch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy cảm xúc đau thương.
Bọn họ đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh tử, đã từng trải qua nỗi buồn chia ly, nhưng mỗi khi đối mặt với giờ phút này vẫn không ngăn được cảm giác sầu não.
“Còn nhớ A Tam chuyên ủ rượu không?”
“Ừm!”
“Hơn mười năm rồi không uống rượu của ông ta, lúc đó ông đã cứu ông ta một lần, sống thêm ba năm nữa, cuối cùng vẫn cưỡi hạc về trời!”
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Ừm!”
“Có đôi khi cuộc sống vốn không như mong muốn, việc ông muốn làm cứ mãi gặp thử thách, còn việc ông không muốn là cứ hết lần này đến lần khác phải đối mặt!”
“Ừm!”
“Cho nên… ông nói gì đó được không?”
“Ừm!”
“…”
Diệp Lâm có rất nhiều cảm xúc muốn bày tỏ, nhưng Mặc Bạch lại chẳng chịu phối hợp.
Thân là Y Thánh, ông càng thêm hiểu rõ hơn cái gọi là sinh tử.
Thế nhưng, sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của thế gian.
Dù ông có đứng trên đỉnh thì… liệu có thể thay đổi được kết cục không?
Mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng của mình, tất cả lẳng lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.
Chẳng mấy chốc, trước cửa nhà Trương Bát đã dựng lên năm ngôi mộ.
Người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo cũng dùng xe kéo ở để vận chuyển mấy tấm bia đá ở đằng xa đến, cùng nhau dựng chúng lên.
Lưu Hổ cầm cái cuốc bước đến trước một ngôi nhà khác.
“Đây là nhà của thím Trương, lúc trước em còn trộm bánh bao cho chị ăn đấy!”
Lưu Hổ vừa khóc vừa cười, mím môi nói.
Ngô Tiểu Phàm gật đầu, mỗi một lần như vậy, nước mắt của cô lại rơi thành giọt xuống đất.
Cô nhắm mắt lại, đau buồn khôn tả.
Lưu Hổ nhấc cuốc lên, bắt đầu đào.
Vu Kiệt nhìn ba cái quan tài trước mặt, cắn răng bước theo.
Mỗi một lần vung cuốc, anh đều dùng hết sức mình.
Anh hận!
Hận ông trời bất công!
Bình luận facebook