• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (21 Viewers)

  • Chương 927: Đại đạo Đồ Thiên

Dần dần, Vu Kiệt và Lưu Hổ cũng đi hết một vòng quanh làng.

Trước mỗi một nhà, bọn họ đều đào hố, để người đã mất có thể nhập thổ vi an.

Vu Kiệt nhẩm tính có tổng cộng năm mươi ba gia đình.

Anh và Lưu Hổ đã đào tổng cộng hai trăm linh tám cái hố.

Anh đã cầm cuốc đào xuống tổng cộng sáu mươi ba ngàn lần.

Hổ khẩu của Lưu Hổ đã chảy máu đầm đìa.

Bởi vì tố chất thân thể cho nên Vu Kiệt cũng không bị thương.

“Có thể động thổ ở cổng làng rồi!”, Vu Kiệt quay sang nói với bố mình.

Lý Nam khẽ gật đầu, phất phất tay.

Chẳng mấy chốc đã có một chiếc máy xúc cỡ lớn chạy tới, bắt đầu đào hố.

Không bao lâu sau, một cái hố cực lớn đã được đào rỗng.

Thi thể của rất nhiều võ giả mặc kiếm bào đều được chôn ở đó.

Bọn họ không có phần mộ, chỉ có một tấm bia đá.

Phía trên tấm bia có một hàng chữ: “Người chịu tội, vĩnh viễn ở lại đây, bị vạn người phỉ báng!”

Cái hố này ban đầu vốn đã được lấp đầy đất, phía trên còn cắm rất nhiều thanh trường kiếm dính máu.

Những thứ hung khí này bị oan hồn quấn lấy.

Vu Kiệt thở hắt ra một hơi, trông anh có vẻ mệt mỏi.

Anh không để người nhà họ Lý hoặc người của các tổ chức giúp mình đào hố để mai táng người dân của núi Trường Mao, vì chuyện này không liên quan đến bọn họ.

Chẳng bao lâu, những ngôi mộ đã được đắp xong.

Ngô Lãnh đi phía trước, Lưu Hổ đẩy Ngô Tiểu Phàm theo sau.

Vu Kiệt thì đi sau cùng.

“Đưa tang thôi!”

Vu Kiệt thản nhiên nói.

Đúng lúc này, một loạt tiếng súng vang lớn, làm rung chuyển cả bầu trời.

Tất cả mọi người lập tức đứng nghiêm lại, hướng mắt về phía mấy người Vu Kiệt.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.

Ngô Lãnh cầm một rổ tiền giấy, vừa đi vừa vung khắp nơi.

“Các vị hương thân phụ lão! Đưa tang rồi! Mọi người đừng đi lầm đường đấy!”

“Nới này là núi Trường Mao, nếu được mọi người nhớ về thăm!”

“Kiếp sau có đầu thai chuyển thế thì nhất định phải tìm gia đình khá giả mà sống!”

“Cầm số tiền giấy này để dàn xếp với người phía dưới, đừng có tiếc!”

“Tiền giấy còn rất nhiều, tôi sẽ đốt hết cho mọi người”.

“Ngô Lãnh tôi hổ thẹn với mọi người, mong mọi người lên đường bình an!”

“Đi bình an!”

Ngô Lãnh khóc nức nở, hai mắt đã sưng phồng cả lên.

Ngô Tiểu Phàm cùng Lưu Hổ theo sau, bước đi có hơi chậm.

Bọn họ cũng liên tục vung tiền giấy, nước mắt đã che mờ mắt.

Vu Kiệt lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn tiền giấy bay đầy trời, dường như thời gian bị dừng lại ngay khoảnh khắc này.

Phía sau anh là hai vị sư phụ Y Thánh và Võ Thánh.

Đằng sau bọn họ có bốn vị cường giả phong Thánh theo tháp tùng.

Toàn thể nhân viên của nhà họ Lý, tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo đều đứng nghiêm túc và trang trọng, chăm chú nhìn theo đoàn người.

Bọn họ phải nhớ kỹ tất cả những gì đã xảy ra.

Đây chính là bài học!

“Đây… là ý trời, con người mãi vẫn không thể thắng được ông trời!”

Rốt cuộc Mặc Bạch cũng lên tiếng, có vẻ như cảm xúc của ông rất tệ.

Diệp Lâm trừng mắt liếc người bạn già của mình một cái, cảm thấy ông ta có hơi lỗi thời.

Nhưng mà, Vu Kiệt lại hỏi: “Ý trời là gì?”

Mặc Bạch giải thích: “Chính là ý trời!”

Vu Kiệt lắc đầu: “Trời đất vô tình, xem vạn vật không bằng heo chó!”

“Nếu như trời muốn giết người con che chở, con nhất quyết không đồng ý!”

“Vì thế, con chỉ có thể đồ thiên!”

Ngay lập tức, một luồng gió lạnh thổi qua.

Mây trên trời cũng trở nên nặng nề hơn, dường như càng khiến mọi thứ âm u.

Vài con quạ đen nháo nhác bay về phía nam.

Màu đen càng thêm đặc quánh.

Bầu trời u ám, mưa rả rích không ngừng, vô số giọt mưa lạnh lẽo tạt vào người.

Diệp Lâm, Mặc Bạch cùng bốn cường giả phong Thánh đều nhìn theo bóng lưng Vu Kiệt.

Vẻ mặt bọn họ có hơi kinh ngạc.

Đồ thiên!

Những lời như thế này không thể nói bừa được.

Ai biết được cảnh tượng ở chùa Hàn Sơn có tái diễn hay không.

Thế nhưng Vu Kiệt cũng đã nói rồi.

Anh sẽ không hối hận.

Vu Kiệt nhìn đoạn đường mà mấy người Ngô Lãnh đang đi, ký ức lại ùa về trong đầu anh.

Đó là lần đầu tiên anh đến đây, thấy được cảnh tượng vô cùng náo nhiệt trên con đường này.

Chen chúc, ồn ào, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

“Hơn hai trăm sinh mệnh cứ thế bị ông trời an bài cho cái chết?”

“Thế đạo này không nên như thế!”

“Người dân ở đây đã làm sai điều gì chứ? Sao họ phải gánh chịu kiếp nạn này?”

Vu Kiệt lại lần nữa lên tiếng.

Không ai đáp lại anh, bởi vì không ai biết.

Thế nhưng, Vu Kiệt muốn biết.

Trong đầu anh đã hiện lên từng đoạn ký ức.

Bắt đầu từ việc máy bay gặp sự cố ở Luân Thành, ý trời muốn anh phải chết.

Thế nhưng anh vẫn sống!

Ông trời muốn dùng thiên lôi đánh anh!

Thế nhưng anh vẫn sống!

Anh rơi xuống biển, ông trời muốn dìm chết anh!

Nhưng anh vẫn sống, và còn đi đến Lạc Thành.

Nơi này có những người dân chất phác cứu anh, còn cho anh dùng dược liệu tốt nhất.

Anh không chết, vết thương của anh cũng dần hồi phục.

Dọc theo con đường này, có rất nhiều lần ông trời muốn giết chết anh.

Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn còn sống.

Lúc này, Vu Kiệt cũng nhận ra một điều.

Ông trời chưa bao giờ hướng về anh.

Vì sao ông trời luôn muốn anh phải chết?

Bởi vì thiên ý bất công, cho nên giờ phút này, trong lòng Vu Kiệt chỉ có một ý nghĩ kiên định.

Anh muốn nghịch thiên!

Lòng anh bỗng chốc trở nên rộng mở hơn, dường như anh đã mở ra một con đường dài bằng phẳng.

Nó có tên là đại đạo Đồ Thiên.

Nếu ông trời đã bất công, vậy thì anh sẽ đồ thiên!

Thoáng chốc, trời đất chợt biến đổi.

Mọi người cùng hướng mắt lên bầu trời, có cảm giác lo lắng bất an.

Nhưng ngay lúc này, Vu Kiệt lại một lần nữa ngộ đạo, khí thế trên người anh không ngừng tăng lên.

Khí kình trong trời đất chen chúc nhau mà tới, lấy Vu Kiệt làm trung tâm, tiến thẳng vào cơ thể anh.

Bên cạnh, hai vị Y Thánh và Võ Thánh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Nhanh như vậy đã thăng cấp nữa rồi?”

“Tên nhóc này biến thái quá đi mất!”

“Hơn nữa, lúc này đột phá cảnh giới có hơi khác thường”.

“Quả thật có gì đó kiêng kỵ!”

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tim đập thình thịch.

Bốn vị cường giả phong Thánh của Quốc Phái cũng kinh ngạc không thôi.

Ánh mắt của bọn họ tràn đầy sợ hãi.

Khi nhìn Vu Kiệt, ánh mắt của bọn họ thậm chí mang theo sự kính nể.

Người của tổ chức Đệ Nhất cũng cảm giác được sự rung động trước nay chưa từng có, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một sức ép có khả năng trấn áp linh hồn.

Ngay cả một người phàm tục như Lý Nam cũng cảm giác được con trai mình thay đổi.

Một lát sau, Diệp Lâm cùng Mặc Bạch giật mình, sau đó cả hai phát ra tiếng thở dài.

“Tôi đã nhìn thấy đại đạo mà trước nay chưa từng có!”

“Tôi cũng thấy, đó là đại đạo đủ để phong Thần”.

Ý cười trên mặt hai người ngày càng đậm.

Bốn vị cường giả phong Thánh cũng cảm nhận được đại đạo của Vu Kiệt.

“Lại có được ngộ tính như thế, quả thật là kỳ tài võ học!”

“Quốc Phái có được nhân tài như thế thì còn lo gì võ giới không yên?”

“Chỉ sợ, lúc này đây sẽ khiến người của Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa phải ngậm miệng!”

“Bọn họ chỉ có thể âm thầm ghen ghét và kiêng kị mà thôi, một lũ tiểu nhân!”

Bỗng nhiên!

Vu Kiệt mở to mắt, ánh mắt anh sáng bừng lên.

Trong cơ thể anh phát ra một âm thanh trầm đục.

Ngay sau đó, anh từ từ thở hắt ra, rồi quay đầu nhìn về phía thầy Diệp Lâm và thầy Mặc Bạch.

Anh mỉm cười, như đang nói với bọn họ: Đột phá lên hai tầng, Hóa Kình cấp bảy đỉnh phong!

Chỉ còn một chút nữa là bước vào ngưỡng của phong Thánh.

Hơn nữa!

Vu Kiệt sắp phong Thánh, sắp bước vào con đường đạo chính thức – đại đạo Đồ Thiên.

Một con đường xa hơn đại đạo thủ hộ muôn dân trăm họ, nó dài đằng đẵng, rộng thênh thang, khó đi hơn và cũng mạnh mẽ hơn, đó là đại đạo đi thẳng lên trời.

Lòng có chí hướng, mắt thấy biển xanh, thân như cô lang, động như thần long.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom